“Chị Lan, em nghe nói chị đã nghỉ việc rồi. Chuyện là là sự thật đúng không?”
“Ừ!”
Ngay lập tức, cô tìm một cái cớ để tránh bị bẽ mặt: “Bố tôi muốn tôi quay lại đây để làm việc, học hỏi thêm nhiều thứ. Chị thật sự không thể làm khác được.” Cô nhún vai bất lực.
“Vậy hôm nay chị đến đây để nộp đơn xin từ chức phải không?” Mỹ Mỹ hỏi thêm, nhìn cô ta với vẻ mặt tò mò.
Không muốn nhắc lại chuyện này, Trình Diệu Lan lập tức thay đổi nội dung câu chuyện: “Tại chị biết phiên dịch tiếng Hàn hôm nay không đến, sợ công ty không kịp liên hệ với người mới. Vì vậy, chị mới lập tức đến đây, hy vọng bản thân có thể giúp gì đó cho công ty. Chắc do bệnh nghề nghiệp đó em, chị quen vậy rồi mà.”
Nghe tới chuyện phiên dịch, trợ lý Mỹ Mỹ hào hứng khoe: “Hôm nay người phiên dịch không tới kịp, em tưởng lần này bị chủ tịch đuổi việc rồi chứ. Mà chị biết không, may sao có vợ chủ tịch đứng ra phiên dịch giùm. Em nghe mà choáng váng luôn, chị ấy giỏi lắm.”
“Thế đã có ai đặt nhà hàng chưa? Thường thì sau khi bàn công việc xong, công ty chúng ta sẽ mời đối tác đi ăn.” Trình Diệu Lan cố tỏ ra mình là một người chu đáo, nắm bắt được tất cả mọi chuyện.
“Nhà hàng đã có người đặt rồi chị. Vợ chủ tịch tìm nhà hàng, sau đó đưa thông tin cho em liên hệ với họ.”
“Đưa địa chị tôi xem, coi đó là nhà hàng nào.” Đến lúc này, Trình Diệu Lan vẫn chưa tin vào những gì đang diễn ra trước mắt mình.
Nhìn thấy tên nhà hàng mà Trình Diệu Vi đặt, cô ta mới thật sự ngỡ ngàng. Một người đàn bà chậm chạp, cục mịch, suốt ngày ru rú trong nhà như Trình Diệu Vi sao có thể biết đến nhà hàng sang trọng này chứ? Cô ta…
“Không phải chỗ này. Lần trước chúng ta đã đưa chủ tịch Park tới đây, ông ấy hoàn toàn không hài lòng về món ăn cũng như cung cách phục vụ của nhân viên ở đó.”
“Vậy phải làm sao đây chị?” Nghe Trình Diệu Lan phản đối, trợ lý Mỹ Mỹ lo lắng ra mặt. Vốn dĩ Trình Diệu Lan đã làm việc lâu năm ở đây, lời nói của cô ta hoàn toàn không khiến nhân viên của công ty mảy may nghi ngờ một chút nào.
“Em hủy hẹn đi. Sau đó đặt lại nhà hàng ở đường Thập Lục là xong.”
Trợ lý Mỹ Mỹ gật đầu: “À… Vậy chút nữa em kêu chị ấy hủy hẹn.”
“Không, em cứ tự quyết định đi. Có gì chị chịu trách nhiệm cho, chị là em gái của vợ chủ tịch mà.”
Trình Diệu Vi đã nói đến mức đó, Mỹ Mỹ cũng không do dự thêm nữa. Hẳn là nếu không lo đặt chỗ sớm, chút nữa phát sinh vấn đề thì chủ tịch sẽ đuổi việc cô mất.
“Được rồi chị, em sẽ liên hệ với họ ngay.”
Cô thư ký ngu ngốc tin vào lời của Trình Diệu Lan, lập tức đổi nhà hàng, chuyển sang chỗ đường Thập Lục. Không biết ở bên ngoài, cô em gái đang tìm cách hại cô, Trình Diệu Vi ở trong phòng họp đang thoải mái thực hiện nhiệm vụ phiên dịch của mình.
Từ lúc Trình Diệu VI trổ tài, cứ chốc chốc Tư Tử Phàm lại nhìn về phía cô, chăm chú theo dõi lời nói lẫn điệu bộ của cô, càng nhìn lâu càng cảm thấy có gì đó không đúng với trí nhớ của anh. Rốt cuộc, vấn đề nằm ở đâu?
Có lẽ, vì quá tập trung vào cô, Tư Tử Phàm nhiều lúc quên luôn hiện tại, ngẩn ngơ theo dõi bóng hồng của mình. Anh không thể phủ nhận, vợ mình càng lúc càng quyến rũ, thu hút. Nhiều người trong phòng họp cũng tinh ý nhận ra, nén một nụ cười:
“Chủ tịch nhìn cô ấy không chớp mắt luôn. Thật là quá mức si tình rồi.”
Nhân lúc không ai để ý, giám đốc điều hành của công ty quay sang nói nhỏ với Tư Tử Phàm: “Chủ tịch, vợ anh đúng là rất xuất sắc!”
Chỉ mới có mấy ngày trôi qua, thái độ của Tư Tử Phàm dành cho Trình Diệu Vi đã thay đổi chóng mặt, cô đưa anh đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Trong lúc cô phiên dịch, có người nhìn ngưỡng mộ, cũng có người gật đầu, đưa ngón tay ra hiệu cô rất cừ.
Cuộc gặp gỡ với đối tác nước ngoài kéo dài suốt ba tiếng đồng hồ, mới đó đã gần 6 giờ tối rồi. Cho tới bây giờ, Trình Diệu Lan vẫn ngồi ở bàn làm việc cũ của mình, đối diện với trợ lý Mỹ Mỹ. Những lúc cô ta không có mặt ở đây, trợ lý mới thay cô sắp xếp công việc cho Tư Tử Phàm. Tuy nhiên xét về năng lực, người đó còn lâu mới bằng cô.
Sau khi trợ lý Mỹ Mỹ chạy vào văn phòng, Trình Diệu Lan biết cuộc họp đã kết thúc. Ngồi ở đó, cô hít một hơi thật sâu, chuẩn bị đối phó với Trình Diệu Vi.
“Trợ lý Trình? Không phải cô đã nghỉ việc rồi sao?”
Thấy Trình Diệu Lan đột ngột xuất hiện, trợ lý mới lên tiếng hỏi.
Sau đó, anh ta hạ giọng nói: “Hình như có ma đang theo sau tôi thì phải. Rõ ràng là tôi đã gửi mail cho phiên dịch rồi nhưng người đó lại bảo thời gian không đúng, nên không thể sắp xếp để tới phiên dịch được. Tuy nhiên, lúc sau người đó bảo công ty đã thay đổi thời gian nên bị nhầm lẫn.”