Sau khi ăn tối xong, Tư Tử Phàm dẫn chủ tịch Park đi dạo một vòng để tham quan nhà mình. Một ngày làm phiên dịch viên khiến Trình Diệu Vi mệt mỏi, cô trở về phòng trước để nghỉ ngơi. Nhân lúc không có ai bên cạnh, Trình Diệu Vi mới hỏi hệ thống:
“Nhiệm vụ của tôi còn lại bao nhiêu phần trăm? Đã hoàn thành chưa?”
Khác với những gì cô tưởng tượng, hệ thống trả lời: [Mặc dù bạn đã rất cố gắng trở thành một người vợ tốt nhưng tiếc là nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành.]
Nghe hệ thống trả lời, Trình Diệu Vi hụt hẫng ra mặt. Những tưởng cô có thể vượt qua 50% nhiệm vụ này, hóa ra chỉ là tưởng bở. Không còn sự lựa chọn nào khác, cô đành dặn cơn giận trong lòng mình lại, cắn răng hỏi hệ thống:
“Phải làm sao mới có thể kết thúc nhiệm vụ khó nhằn này?”
[Nếu tìm ra chai rượu đó, tôi nghĩ bạn có thể hoàn thành nhiệm vụ.]
Nhắc đến chai rượu, Trình Diệu Vi liền cảm thấy kỳ lạ. Rõ ràng có bao nhiêu mảnh vỡ thủy tinh tối hôm đó, Tư Tử Phàm đã đem về xét nghiệm hết rồi, tại sao lại không tìm được một chút manh mối nào. Cuối cùng, cô nghĩ đến một khả năng:
“Có phải bạn muốn tôi sử dụng túi gấm để xin chỉ dẫn không?”
[Đó chính là điều tôi muốn nói với bạn.]
Không dừng ở đó, hệ thống tiếp tục thuyết phục Trình Diệu Vi: [Tôi muốn bạn sử dụng hết sự trợ giúp của mình, như vậy bạn mới có động lực để kiếm thêm túi gấm. Chỉ khi bạn tương tác với nam chính đủ nhiều, mục đích của nhiệm vụ mới hoàn thành.]
Do dự một lát, Trình Diệu Vi quyết định hỏi Tư Tử Phàm trước rồi mới tính đến chuyện sử dụng túi gấm cho nhiệm vụ này. Tuy nhiên, khi màn hình điện thoại bật sáng, Trình Diệu Vi nhận được rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ bố. Vì vậy, cô liên lạc với Trình Thiên Thành trước.
“Alo! Bố gọi con có gì không ạ?”
Sau khi nhấc máy, điều đầu tiên mà cô nhận được chính là lời trách móc của ông Trình Thiên Thành:
“Tại sao con lại làm Diệu Lan bị thương khiến nó phải ngất tại công ty?”
Trình Thiên Thành chưa hỏi cô đầu đuôi câu chuyện diễn ra như thế nào đã sớm buộc tội cô. Có nghĩ bằng chân Trình Diệu Vi cũng biết do hai mẹ con Lâm Thu Hiền tọc mạch nói xấu cô sau lưng.
“Chứng cứ đâu?” Đang khó chịu trong người, Trình Diệu Vi nói chuyện cộc lốc.
Hiện tại, ông Trình Thiên Thành không có bằng chứng trong tay, tất cả đều nghe theo lời của vợ xúi giục.
“Diệu Lan bị ngất nên phải nhập viện. Con bé nói con khiến nó thành ra như vậy.”
Cảm nhận được sự ức chế của Trình Diệu Vi trong lời nói, ông Trình Thiên Thành dịu giọng hẳn đi. Lúc này, cơ thể đã mỏi nhừ, Trình Diệu Vi tóm tắt vụ việc một cách ngắn gọn rồi cúp máy: “Đang nói chuyện với con thì đột nhiên Diệu Lan bị ngất. Con không biết chuyện gì đang xảy ra nên nhờ người đưa nói tới bệnh viện.”
Ngả lưng xuống giường, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cô thấy bầu trời đen kịt, báo hiệu một cơn mưa to chuẩn bị kéo tới. Nhìn đồng hồ, Trình Diệu Vi giật mình vì mới đó đã tám giờ tối rồi, cô chỉ còn đúng bốn tiếng nữa để hoàn thành nhiệm vụ. Nếu như hôm nay cô không thể hoàn thành phần còn lại của nhiệm vụ khó nhằn này, ngày mai cô lại tiếp tục trở lại với nhiệm vụ đó.
Không được gặp em gái đã nhiều ngày rồi, Trình Diệu Vi vô cùng lo lắng. Lần cuối cùng cô trò chuyện với nó, vô cùng xót xa trước bệnh tình của em gái. Trong lúc cô còn đang nghĩ vẩn vơ, Tư Tử Phàm liền gọi đến.
“Tôi vừa nhận được thông tin bên phòng thí nghiệm. Họ đã kiểm tra rồi, không tìm thấy dấu vân tay của cô với Trình Diệu Lan.”
“Vậy à?”
Trình Diệu Vi nghe xong liền thở dài thất vọng. Cô chẳng hiểu chai rượu đó làm cách nào có thể bốc hơi khỏi thế gian được. Nhìn thấu được sự lo lắng trong giọng nói của Trình Diệu Vi, Tư Tử Phàm nói: “Chủ tịch Park vẫn chưa về. Lát nữa khi đưa ông ấy về khách sạn, tôi sẽ ghé qua quán Rose bar tìm lại một lần nữa.”
“Không cần đâu, anh cứ tiếp đãi chủ tịch Park đi. Còn chuyện chai rượu, tự tôi sẽ tìm cách. Khi nào có được những mảnh thủy tinh đó trong tay, tôi sẽ gửi nhờ anh kiểm tra giúp.”
“Làm sao cô có thể tìm được nó?” Tư Tử Phàm tò mò hỏi.
“Tự tôi sẽ có cách.” Trình Diệu Vi hồn nhiên đáp xong cúp điện thoại.
Sau khi trò chuyện với Tư Tử Phàm, Trình Diệu Vi quyết định sử dụng túi gấm, nhìn rõ toàn bộ tình tiết của câu chuyện.
Sáng sớm hôm đó, người phục vụ đã gom những mảnh vỡ trong căn phòng kia cho vào một thùng rác không đậy nắp. Kế tiếp, nghe được thông tin có một chai rượu quý cần tìm lại, người phục vụ đã sơ ý loại bỏ những mảnh thủy tinh đó ra bên ngoài, hiện tại đã đưa tới trung tâm xử lý rác. Do đó, trong vòng hai tiếng nữa, nếu Trình Diệu Vi không kịp thời xuất hiện, các mảnh vỡ chứa đựng dấu vân tay của cô và Trình Diệu Lan sẽ tan thành mây khói.