Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Xuyên Sách: Nam Chính! Đã Đến Lúc Anh Nên Yêu Tôi Rồi!

Cuộc đấu giá sắp bắt đầu, bấy giờ Ngân Thương Duệ với Lục Cẩm Du mới tới.

Hai người bọn họ phải tới, cuộc đấu giá mới được bắt đầu.

“Em muốn thứ gì, anh đều có thể mua tặng em.”

Trong khi hai kẻ kia ngồi cùng nhau âu yếm, Tịch Nhiên lại như kẻ dư thừa.

“Treo hết mọi thứ lên người cô ta như cái mắc treo đồ ấy.”

Tịch Nhiên lại bắt đầu gây sự với Ngân Thương Duệ, cô cảm thấy mấy lời anh ta nói thật sến sẩm.

Anh ta mỉm cười, nghênh nghênh cái mặt: “Có người muốn làm mắc treo đồ cũng chẳng được đâu.”

Tịch Nhiên trợn mắt, làm như cô đợi anh ta mua tặng mình thứ gì không bằng ấy.

“Treo lên ngươi những món đồ giá trị, cái móc ấy cũng đâu trở thành đồ có giá trị, tôi nói đúng không Lục Cẩm Du?”

Lục Cẩm Du ngượng chín mặt mũi, vùi đầu vào trong lòng Ngân Thương Duệ không dám tiếp lời cô.

Anh thuận thế ôm lấy Lục Cẩm Du sau đó tặng cô một cái lườm:

“Vậy để xem.”

Sau đó bọn họ không còn ai nói gì nữa, vì buổi đấu giá đã chính thức bắt đầu rồi.

Đây là lần thứ hai Chu Nhiên tham gia vào một cuộc đấu giá, lần trước cô đã thu về được Nguyệt Tinh Hi, lần này không biết sẽ lấy được thứ gì có giá trị nữa đây.



Vật đầu tiên là những vật phẩm trang sức dành cho phụ nữ. Tịch Nhiên chọn lọc rất kỹ mới tìm được đồ vật ưng ý, nhưng vừa hô giá đã bị tên ngồi sát cạnh phá đám.

Ngân Thương Duệ cố tình ra giá, nhưng chỉ lệch cô một hai triệu. Rõ ràng là anh ta đang trêu cô.

“Anh mua về tặng bà cố nội anh à?”

Sau một hồi hai bên giằng co, giá trị của sợi dây chuyền có viên đá quý màu lam kia đã đội giá lên mấy lần. Đám người hóng chuyện thấy hai người bọn họ đi cùng nhau lại tranh giành, nếu không có Lục Cẩm Du dựa vào lòng Ngân Thương Duệ, bọn họ còn tưởng một cặp vợ chồng đang cãi nhau.

“Tôi mua về quăng cho chó chơi.”

Tịch Nhiên lùi bước, nhường cho anh món đồ này.

Cô không còn hứng thú với trang sức nữa, nên đã chuyển sang một món đồ khác. Một cái bình sứ thanh hoa trắng xanh đẹp đẽ. Nhưng lần này cô thậm chí còn chưa kịp động, Ngân Thương Duệ đã bắt bài đi trước cô một bước.

“Anh lại mua thứ này về để đổi lên đầu à?”

Ngân Thương Duệ đều nhắm mấy món cô định mua để cướp, thật giống tên ngu ngốc nào đấy cô từng quen.

“Tôi muốn dùng nó tích trữ nước mưa.”

“Anh có thể thôi trả lời một cách ngớ ngẩn không?”

“Cô có thể thôi đặt ra những câu hỏi vớ vẩn không?”

Lần này, Tịch Nhiên lại không có được thứ mình muốn.

Không cần kể nữa, tất cả những gì sau đó Tịch Nhiên có ý định thu về đều bị Ngân Thương Duệ thẳng tay cướp mất.

Anh ta một chút nể mặt cô cũng không có. Nhưng không vì vậy mà cô từ bỏ ý định, cô vẫn sẽ nhìn trúng những thứ tốt, không cướp được bây giờ nhưng cũng không phải không thể cướp lại.

Tịch Nhiên trong đầu sớm đã trù tính, mấy thứ kia, cô nhất định sẽ lấy về hết.

Quan trọng là món đồ cuối cùng kia mới là thứ cô thực sự nhắm tới. Mảnh ghép cuối cùng của một món bảo vật cô rất khao khát…

Một món đồ mà ngay cả Chu Nhiên thời hiện thực cũng chưa từng một lần nhìn thấy, chỉ được nghe kể qua những cuốn sách một cách mơ hồ.

Hai người phụ nữ xinh đẹp mang một cái hộp sắt khóa kín, bên trong là món bảo vật mà ai cũng muốn được chiêm ngưỡng. Dưới khán đài không hề tĩnh lặng, những người phía dưới đã không kìm nổi mà hô hoán.

“Mau mở ra đi!”

Vị đứng ra chủ trì lại rất biết câu giờ.

“Đương truyền khi trước có một cặp nam nữ đi du ngoạn khắp nơi trong nhân gian, bọn họ là người yêu nhưng bị người nhà chia cắt, thành thử bọn họ đã lẩn trốn khắp nơi để giữ cho tình yêu trọn vẹn.



Nhưng cô gái là kiều nữ nhà họ nên sớm bị bắt lại. Bọn họ không vì thế mà bỏ lỡ nhau, chàng trai đã đưa ra lời ước định gặp nhau dưới gốc cây sồi nơi chân núi. Nhưng đến khi chàng ta chết dưới gốc cây sồi ấy cũng chưa đợi được người con gái mình yêu tới gặp. Mà người con gái ấy sớm nhảy hồ để kháng cự mối hôn sự do nương thân sắp đặt.”

“Thôi đi! Chúng tôi không phải tới để nghe kể chuyện! Thứ chúng tôi muốn là món bảo vật đang được các người trấn giữ kia!”

“Chư vị thông cảm, đây nằm trong màn giới thiệu nên không thể bỏ qua được.” Anh ta cười gượng, xong rất nhanh lại nói: “Sau ấy cả hai đều chết, thứ tìm được cùng với xác của hai người bọn họ là một cặp tín vật làm bằng gỗ trầm, đó là hai cái bình đựng đom đóm được tinh khắc tỉ mỉ. Về sau biến thành bảo vật nhân gian, nhưng lại không may thất lạc mất, không còn rõ tung tích.”

Nói xong, cô thiếu nữ kia chạm ngón tay thon dài lên hộp gấm, cầm chìa khóa cẩn thận cắm phập vào, hai tiếng cạch cạnh, ổ khóa tuột ra, món bảo vật đặt trên nhung lụa trông không mấy gì đặc biệt, lại được hai chữ bảo vật này làm cho chấn kinh.

Người không hiểu biết sẽ cho rằng những thứ được gọi là bảo vật mà săn đón. Còn những người như Tịch Nhiên lại khác, cô nhìn ra được, món đồ này không chỉ quý hơn hai chữ bảo vật, mà còn chắc chắn sau đó là một trận kinh hô đua người ra giá.

Nhưng người trên sàn đầu giá lại bất ngờ nói:

“Bây giờ một cặp chỉ còn một, chúng tôi may mắn có được không định bán mà chỉ tặng, người có duyên sẽ được sở hữu món bảo vật vô giá này.”

Chuyện này khiến mọi người ngay lập tức trở nên nhốn nháo, chẳng ai cần biết vì sao món đồ này lại trở thành bảo vật nhân gian, nhưng ai nghe thấy hai chữ bảo vật này cũng muốn lấy.

Còn Tịch Nhiên lại khác, cô khao khát được thu thập món đồ này hơn bất kì ai. Bởi bảo vật ấy đi một cặp, cô chính là kẻ đang nắm giữ vật còn lại.

“Duyên phận thế nào?” Đám người gấp gáp muốn biết.

“Mọi người sẽ viết ra tờ giấy 4 số. Chúng tôi sẽ ngẫu nhiên lấy trong hộp, người may mắn được gắp trúng sẽ là chủ nhân của món cổ vật này.”

Sau đó mỗi người trong hội trường đều được phát một tờ giấy nhỏ.

Nếu theo nguyên tác thì khi ấy cô và Ngân Thương Duệ cảm thấy trò này quá lố bịch nên không tham gia. Còn Lục Cẩm Du tùy tiện tham gia lại thu được món bảo vật này.

Nhưng bây giờ, cô tham gia, Ngân Thương Duệ cũng vì vậy tham gia theo. Lần này nếu thêm hai phiếu của bọn họ, liệu sự việc đã ấn định có lặp lại không? Hay sẽ rơi vào tay kẻ khác?

Tịch Nhiên rất muốn biết, cũng rất mong chờ. Cô tin vào sự may mắn của mình hơn là hào quang nhân vật chính của mấy người kia.

Cả hội trường chìm trong im lặng, tất thảy mọi ánh mắt đều hướng về một chiếc hộp chạm rồng đựng những tấm phiếu. Bọn họ đang chờ đợi một con số, một người cực kỳ may mắn có được món bảo vật.

Người chủ trì đảo lộn các tờ giấy trong hộp, sau đó thì lấy lên một mảnh giấy. Người này mỉm cười ẩn ý, anh ta đã có kết quả.

“Không khí đang vui vẻ, tôi sẽ đọc từng con số một nhé.”

Không ai nói gì, anh ta cầm tờ giấy, dõng dạc đọc lớn:

“Một!”

Một loạt người lắc đầu, xem ra bọn họ hết cơ hội rồi.



Ngân Thương Duệ vẫn điềm nhiên như không, Tịch Nhiên vui vẻ vì đã đúng số đầu, nhưng cô vẫn chưa an lòng.

“Bảy!”

Đến số thứ hai, chỉ còn lác đác vài người mong chờ, trong đó có cả Tịch Nhiên.

“Không và hai. Chúc mừng vị đã nhận được món cổ vật này.”

Tịch Nhiên đứng phất dậy, đó là dãy số mà cô viết.

“Trước khi công bố tên, tôi có thể mời người may mắn này giơ cánh tay lên được không?”

Khi này đã có cánh tay đưa lên, nhưng không phải một mà là hai. Cả Tưởng Tịch Nhiên lẫn Ngân Thương Duệ đều giơ cao cánh tay nhận đó là tờ giấy mình viết.

Tịch Nhiên dùng ánh mắt kì quái nhìn anh, cô thầm nghĩ: “Dù anh ta muốn tranh cũng không nên tranh bất chấp thế chứ?”

Trái lại Ngân Thương Duệ lại mỉm cười khi thấy cô nhìn mình. Anh ta dường như không phải cố chấp không chịu chấp nhận kết quả…

Cả hai người đều nhận, nhưng chỉ có một cái tên được gợi ra.

“Trong hai người, ai là họ Ngân?”

Món cuối cùng này lại rơi vào tay Ngân Thương Duệ rồi? Tịch Nhiên không hề chấp nhận.

“Sao có thế? Không thể nào như thế được.”

Bởi bốn số đó, không phải Tịch Nhiên vô tình nghĩ ra, đó là ngày tháng sinh của Chu Nhiên mà?
Nhấn Mở Bình Luận