Hai ngày sau đó.
- Tiểu thư, cứu nô tỳ!! Mặc Tu la cứ bám riết muội không buông. Hắn lạ lắm, cứ ân cần với muội. Hắn còn cười nữa. Tiểu thư, người có biết giả trừ tà khí không?
Khiểm Thúy vừa chạy về phía Ngũ Thiên Kiều vừa hét. Nàng khẽ bật cười trước bộ dạng hốt hoảng như vừa gặp phải ma của ai kia. Hôm qua Mặc Nhiên cùng đám người của Nạp Lan các đã về Linh Cương. Trong phủ cũng bớt đi một phần ồn ào. Ngoại trừ sáng trưa chiều tối đều nghe tiếng thét thất thanh giật mình của Khiểm Thúy. Nha đầu chẳng biết chủ tử đã nói gì với tên nam nhân chết tiệt ấy mà hắn như biến thành một người khác vậy. Vô cùng vô cùng lạ lẫm với nha đầu.
- Vậy ngươi thích hắn của ngày xưa à?
- Cũng...cũng không hẳn..
- Vậy ngươi ghét hắn của hiện tại ư?
- Nô tỳ...
Khiểm Thúy cúi đầu như cân nhắc chuyện gì đó. Dáng vẻ nghiêm túc suy nghĩ của nha đầu càng làm Ngũ Thiên Kiều thích thú. Nàng kiên nhẫn chờ câu trả lời của đối phương. Kết quả, Khiểm Thúy mặt liền đỏ lựng bẽn lẽn ngước lên nhìn nàng:
- Nô tỳ thích Mặc Tu la của hiện tại hơn. Hắn..hắn không còn liếc nô tỳ, cũng...cũng không còn trừng mắt với nô tỳ. Hắn không bắt nạt nô tỳ như trước.
- Ngươi chắc chứ?
- Dạ.
Khiểm Thúy gật đầu chắc nịch. Nàng liếc nhìn về phía đằng sau nhẹ nhàng ấm thị cho nha đầu. Nha đầu hơi ngờ nghệch,phải mất một hồi lâu mới hiểu ý mà quay đầu lại. Chỉ thấy Mặc Thừa Ân một tay ôm chiếc hộp lớn,một tay chắn ngang giữa mặt với vẻ ngại ngùng. Khiểm Thúy ngay lập tức nhận ra vấn đề. Bao nhiêu sợi lông trên người đều dựng đứng cả lên. Khiểm Thúy hét toáng lên một tiếng đinh tai nhức óc rồi chạy mất hút,bỏ lại Ngũ Thiên Kiều ôm bụng cười lớn và một Mặc Thừa Ân đang vui sướng không thốt thành lời chỉ vì một chữ thích vu vơ của nha đầu.
Mặc Thừa Ân cũng rất nhanh sau đó mà rời đi. Khuôn viên lạnh lẽo cũng chỉ còn lại một mình Ngũ Thiên Kiều. Một tấm áo khoác ấm áp được phủ trên tấm vai gầy. Hứa Tầm An nhẹ giọng nhắc nhở:
- Vương phi, cẩn thận kẻo nhiễm phong hàn.
- Làm phiền bà rồi, Hứa quản sự.
- Người nhớ vương gia sao?
- Thiếu hắn cũng bớt đi vài phần ồn ào.
Hứa Tầm An như đọc ra tâm tư của nàng. Bà không nói gì chỉ khẽ cười đứng bên cạnh mà khong hỏi thêm gì. Ngũ Thiên Kiều thấy hơi mông lung. Nghĩ lại, ngày hôm ấy nàng thấy hối hận vì không đi cùng hắn tới Linh Cương. Quả thật có chút nhớ vòng tay phiền phức của hắn rồi, dáng vẻ bám riết không tha ấy, hiện tại chợt thấy vô cùng trống vắng.
- Vương phi, có người từ học viện Nguyệt Ưng, chuyển lời muốn nói là muốn cầu kiến được gặp người.
- Nguyệt Ưng? - Hứa Tầm An lên tiếng - Vương phi, người có quan hệ gì với Nguyệt Ưng học viện ư?
- Không quen - Ngũ Thiên Kiều nhàn nhạt đáp - Đuổi bọn họ đi.
- Dạ vương phi.
Không khí lại rơi vào một khoảng tĩnh lặng. Hứa Tầm An tuy có rất nhiều điều thắc mắc nhưng không dám mở miệng. Dù sao vương phi nói không quen thì chính là không quen. Ai ở vương phủ mà không biết nàng không thích nói hai lời.
Một lát sau, vẫn là người nô bộc đó hớt hải chạy vào, dáng vẻ có chút như vừa bị dọa sợ. Người đó quỳ rạp người trên đất:
- Vương...vương phi...tiện thiếp chỉ là phận người hầu thấp kém, thật sự...hức...thát sự nói không lại bọn họ...Vương phi..xin người cứu giúp..
Một bóng người đổ dồn trên cơ thể liễu yếu nhỏ bé. Ngũ Thiên Kiều đưa tay đỡ người hầu ngẩng đầu lên, dẫn dắt cho nha đầu ngồi ở tư thế thoải mái nhất. Nàng nắm khẽ đôi bàn tay run rẩy ấy, nhẹ nhàng xoa lên xoa xuống,cẩn thận trấn an:
- Không khóc. Nước mắt nữ nhân trân quý như thạch anh tím.
- Dạ...
- Bọn chúng đang ở đâu?
- Cái đó...trước tiền sảnh và bên trong phòng khách - Nói đến đây, cơ thể nha đầu càng run lên dữ dội - Bọn họ rất nhiều người...nô tỳ..nô tỳ...
- Hứa quản sự, ta thấy nha đầu này vì bản vương phi mà có cống hiến không hề nhỏ. Chiếu theo quy củ của vương phủ, tặng cho nha đầu phần thưởng cao nhất đi.
- Dạ, vương phi - Hứa Tầm An khẽ gật đầu mỉm cười
- Đưa nha đầu này đi tĩnh dưỡng chút. Chắc ngươi sẽ có cách thôi, chăm sóc cho tốt là được.Và..ừm hứm... - Ngũ Thiên Kiều hắng giọng - Đừng để ta thấy mặt của Khiểm Thúy ở nơi đó.
- Như ý vương phi. Nô tài sẽ cho người tới hộ tống người ngay lập tức.
- Tùy ngươi.
Ngũ Thiên Kiều khẽ xoa xoa má nha hoàn kia rồi đứng dậy. Dáng đi có chút bất cần lại khiến người ta có cảm giác an tâm. Hứa quản sự cũng không dám trái lệnh ai kia, dùng thái độ rất đỗi an cần để dìu người đi.
- Nha đầu, mệnh ngươi cũng tốt đấy.
- Đa...đa tạ Hứa quản sự...
Còn ở bên kia, Ngũ Thiên Kiều vừa từ bên trong rèm cửa đi ra liền bị hàng chục cặp mắt nhìn với vẻ dò xét. Nàng còn chưa kịp làm gì và trong thoáng chốc không quá đề phòng, một lưỡi kiếm nhẹ tựa lông hồng liếm nhẹ qua gò má xinh đẹp của nàng, để lại một vết thương nho nhỏ.