Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Bom
Bộ quần áo đang mặc trên người quá cồng kềnh và vướng víu, Bạch Tiêu nhờ nhân viên phục vụ đi đến cửa hàng gần đó mua cho cô một bộ quần áo, cô thay xong, liền ném bộ quần áo đắt tiền vào ghế phía sau xe.
Tuy nhìn Bạch Tiêu có hơi gầy, nhưng dù sao cô cũng là người trưởng thành, đường đi có hơi gập ghềnh, mấy lần cô trượt chân suýt ngã. Lúc đi đến bệnh viện nhờ ánh đèn, Bạch Tiêu lúc này mới để ý sắc mặt Cố Minh Chiêu trắng bệch, chiếc áo anh đang mặc trên người dần trở nên ướt đẫm.
Bạch Tiêu lo lắng, cầu mong anh bình an vô sự.
Cô nắm chặt tay lại, cuối cùng cô đã nhận được kết quả kiểm tra.
May mắn thay, Cố Minh Chiêu thường xuyên tập luyện thể thao, nên xương không bị ảnh hưởng nhiều, tuy nhiên anh bị chẩn đoán trật khớp, chỉ cần chăm chỉ bôi thuốc thường xuyên mấy ngày sẽ khỏi.
Bạch Tiêu thở phào nhẹ nhõm, đúng lúc này cô nghe thấy lời dặn của bác sĩ: "Vết thương liên quan đến xương khớp rất dễ để lại di chứng, mấy ngày này tôi nghĩ cậu nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, tránh hoạt động bên tay bị thương. "
Đột nhiên cô có dự cảm không lành, giống hệt lần đầu tiên cô gặp mặt Cố Minh Chiêu ở nhà hàng.... Chính xác mà nói, đó là lần thứ 2.
Quả nhiên là vậy, vừa bước ra khỏi phòng khám. Cố Minh Chiêu nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, tay trái đỡ lấy khuỷu tay bên phải, thi thoảng lại thở dài.
"............"
Cuộc sống chính là như vậy, vì quá đam mê diễn xuất nên tự biến cuộc đời thành một bộ phim.
Bạch Tiêu cúi đầu xuống giả bộ như không nhìn thấy, cô hỏi anh: "Vẫn còn đau? "
Cố Minh Chiêu ngồi xuống ghế chờ ở bệnh viện, ngẩng đầu lên, khẽ gật đầu: "Bác sĩ nói vết thương liên quan đến xương khớp rất dễ để lại di chứng. "
Bạch Tiêu đang xếp hàng chờ lấy thuốc, Cố Minh Chiêu ngoan ngoãn ngồi chờ, dịu dàng trầm lặng như một chú cún con. Bạch Tiêu quay đầu lại nhìn, cô không thể liên hệ anh bây giờ với cái người lạnh lùng nghiêm túc đó.
Thích diễn xuất như vậy, tại sao anh không gia nhập giới giải trí.
" Cố tổng, cảm ơn anh " Bạch Tiêu vẻ mặt rất chân thành.
" Á...... Đau tay quá. "
"Tôi đã lấy thuốc hộ anh, đi về thôi. "
"Vừa nãy bác sĩ nói phải mất mấy ngày thì tôi mới bình phục. "
"...... Ngày mai anh có đi làm không? " Nếu làm ảnh hưởng đến công việc anh, cô cảm thấy rất lỗi.
"Tôi vẫn đi làm được, có gì vấn đề gì thư ký cùng trợ lý sẽ giúp đỡ, còn việc đi ký hợp đồng cùng gặp mặt đối tác tôi sẽ nhớ các phó giám đốc xử lý giúp. " Cố Minh Chiêu bình tĩnh nói
" Thế à. " Bạch Tiêu thở phào nhẹ nhõm, cô bật cười.
"Tôi không lo chuyện ở công ty, nhưng mà tôi bị thương ở tay bên phải, từ lái xe, tắm rửa, ăn uống, áo quần, ở, đi lại đều sẽ gặp bất tiện. " Cố Minh Chiêu chân thành muốn xin lời khuyên của cô, "Em có thể đưa cho tôi lời khuyên? "
Được, ví dụ: anh thuê hộ sĩ... Tôi.... nhầm... Trình Lại Ngọc sẽ trả tiền.
Tuy nhiên, ý tưởng này dường như đã bị Cố Minh Chiêu nhìn thấu, ngay lập tức đã bị anh chặn lại. Bạch Tiêu giật giật khóe môi, cô thử hỏi anh: "Để tôi đưa anh về nhà nhé? "
Cố Minh Chiêu vui vẻ đồng ý: "Được. "
Trên đường đi Bạch Tiêu nhận được điện thoại của Lục Chi Hằng, vừa nghe được tin có khách hàng bị thương, Lục Chi Hằng ngay lập tức gọi thăm, còn hỏi có cần anh ấy đến giúp không. Đúng là một vị giám đốc tận tâm với công việc.
Nhìn thấy đèn đỏ, cô liền dừng xe lại, Bạch Tiêu quay sang nhìn người đang ngồi bên cạnh, cô bình tĩnh trả lời: "Sức khỏe vẫn ổn, chỉ là không thể tự chăm sóc bản thân. "
Lục Chi Hằng: "??? "
Cố Minh Chiêu: "............"
Bạch Tiêu đi theo sự chỉ dẫn của Cố Minh Chiêu, cô đỗ xe ở trước căn hộ chung cư, ở gần đây có một khu trung tâm mua sắm rất lớn, ở đó có rất nhiều cửa hàng ăn nổi tiếng và lại còn cả dịch vụ giao hàng 24/24 giờ.
Ok, vấn đề ăn uống đã được giải quyết.
Tầng của Cố Minh Chiêu chỉ có đúng 2 căn hộ, thật may mắn trên đường đi đến đây không gặp ai cả. Ngôi nhà nhìn khá rộng rãi, thiết kế đơn giản với màu trắng là màu chủ đạo. Nhìn lướt qua thì khá giống nhà của nguyên chủ, cô nghĩ đây là gu thẩm mỹ chung của hội độc thân.
"Cô ngồi xuống đi, cứ tự nhiên. " Cố Minh Chiêu giơ bàn tay không bị thương lên, chỉ vào chiếc ghế sofa trong phòng khách.
"Anh cứ ngồi xuống đây nghỉ ngơi, tối nay anh ngã khá đau, tuy chỉ bị thương nhẹ, nhưng sáng mai tỉnh dậy anh sẽ có thể cảm thấy đau nhức. "
Cố Minh Chiêu khẽ lắc đầu, "Nhưng bây giờ người tôi rất bẩn, chẳng may nhỡ làm bẩn sofa thì phiền lắm. "
Bạch Tiêu nhìn lướt qua cách bày trí của căn phòng, "Vậy anh vào tắm đi, tôi đi về đây. "
Cô vừa dứt lời, 10 giây tĩnh lặng.
Cô sợ nhất bầu không khí đột nhiên yên lặng, Bạch Tiêu giật mình hoảng sợ, khi nhìn thấy cặp mắt đen nháy của Cố Minh Chiêu, hai người im lặng nhìn nhau, cơ thể của cô dần đông cứng lại.
Không biết vì sao, rõ ràng cô biết Cố Minh Chiêu bị thương không thể đụng vào nước, trái tim cô đập thình thịch, một giọng nói văng vẳng trong đầu cô "Anh ấy vì mày bị thương, mày phải có nghĩa vụ chăm sóc anh ấy".
"Muốn tắm, thì phải cởi quần áo ra trước... mà tay lại bị thương. " Cố Minh Chiêu nét mắt khó xử, ôm chặt lấy cánh tay, nhìn qua chỗ cô, ngập ngừng hỏi, " Tiêu Tiêu, em có thể đưa cho anh lời khuyên được không? "
Tôi nghĩ anh nên đi thuê hộ sĩ!
"...... Phòng tắm nhà anh ở đâu? Anh để quần áo ở chỗ nào, tôi đi lấy quần áo hộ anh. " Bạch Tiêu nhếch khóe môi lên, đây đều là những lời nói thật lòng của cô.
Cố Minh Chiêu nở nụ cười dịu dàng, vui vẻ tiếp nhận lời khuyên ân cần chu đáo của cô.
Bạch Tiêu làm theo sự chỉ dẫn của anh, cô đi vào phòng ngủ, mở tủ quần áo ra, lấy một bộ áo ngủ màu xám, mang đến phòng tắm. Cố Minh Chiêu đã đứng chờ ở đó.
Phòng tắm này so với phòng tắm nhà cô thì rộng hơn nhiều, trên kệ không có chứa mấy món đồ mỹ phẩm của con gái, đồ đạc trong căn phòng khá ít. Hai người vẫn đang nói chuyện với nhau.
Cánh tay bị thương của Cố Minh Chiêu không thể di chuyển được, anh không thể nhấn tay lên, Bạch Tiêu giúp anh cởi áo sơmi ra.
Rõ ràng hành động này rất đơn giản, với lại cô cũng chỉ muốn giúp đỡ anh. Khi hai người đứng đối diện nhau, gần đến mức cảm nhận được mùi hương trên người đối phương.
Bạch Tiêu nhìn thẳng vào đôi mắt anh, cô bình tĩnh cởi từng nút áo, khi nhìn thấy cơ bụng rắn chắc của anh, lồng ngực phập phồng, dù chỉ là nhìn thoáng qua nhưng cô phải công nhận rằng dáng người của anh rất đẹp.
Nhưng chỉ tiếc là Bạch Tiêu không có tâm trạng thưởng thức, suốt quá trình cô cố nhìn lên phía trên. Nhìn hàng lông mi dài cong vút của anh, và cặp mắt đen nháy long lanh kia, cô khẽ thở dài.
Cô từ từ kéo chiếc áo sơ mi ra, để lộ bờ vai vuông vắn. Bạch Tiêu vòng sang phía bên phải, cởi nút áo phía tay bên phải ra, cẩn thận không đụng vào vết thương của anh, xong xuôi cô ném áo sơ mi vào giỏ đựng đồ gần đó.
"Xong rồi, tôi đi về nhé. "
Cố Minh Chiêu: " Ngày mai đi làm............"
Bạch Tiêu: "Tôi sẽ đi đến đón anh đi làm, mấy giờ công ty của anh vào làm. "
Cô đã suy nghĩ kĩ rồi, so với mấy việc sinh hoạt thường ngày thì chuyện đi làm quan trọng hơn rất nhiều, nhất là vấn đề đi lại, cô không thể xử lý qua loa được. Nên trong khoảng thời gian này, cô quyết định sẽ đưa đón anh đi làm.
"Tôi đến công ty lúc nào cũng được. " Cố Minh Chiêu nói, "Cứ dựa vào giờ đi làm ngày thường của em là được, trước khi đi em nhớ gọi điện báo cho tôi biết. "
"Ok, ngày mai gặp lại. "
Bạch Tiêu vẫy tay chào tạm biệt, cô vừa xoay người lại. Cố Minh Chiêu đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, anh vội gọi cô lại.
" Tiêu Tiêu, anh có một chuyện muốn hỏi em. "
"Chuyện gì vậy? "
"Ngày hôm nay, khi nhìn thấy cách em nói chuyện với Trình Lại Ngọc, anh thực sự rất bất ngờ." Cố Minh Chiêu nói, "Giống như một chú thỏ con bị dồn vào đường cùng, em làm vậy là bởi vì trợ lý của Trình Lại Ngọc đã tìm đến gây sự với em trước, hay là vì em thấy Trình Lại Ngọc đang đi cùng Tống Nhiên, nên em cảm thấy ghen tị? "
Bạch Tiêu ngay lập tức trả lời: " Bởi vì các cô ấy đã làm anh bị thương. "
Cố Minh Chiêu ngạc nhiên: " Thật à? "
"Tôi thực sự không muốn để ý đến hai người bọn họ. Từ này về sau, tôi mong họ với tôi "nước sông không phạm nước giếng". Nhưng ngày hôm nay các cô đã tự tìm đến gây sự trước, lại có hại anh bị thương. "
Bạch Tiêu ghét nhất mấy cái trò "tai bay vạ gió", có gì cứ nói thẳng vào nhau ra, đằng này lại lén gọi hội đến, còn khiến người không liên quan bị thương, bọn họ đã chọc vào điểm mấu chốt của cô, đương nhiên cô sẽ không để yên.
Cố Minh Chiêu: "Nếu tôi không bị thương, em định xử lý như thế nào? "
Bạch Tiêu bật cười: "Quá đơn giản, tôi sẽ khiến cho hai người bọn họ "ngã chổng vó lên trời"."
Cố Minh Chiêu cố nhịn cười, cái cô này, chuyện của mình không chịu để tâm tới, nhưng khi nhìn thấy người khác chịu bất bình sẽ không bao giờ để yên.
"Tôi còn một chuyện muốn hỏi nữa, chỗ đó thực sự có lắp camera? "
Camera? Bạch Tiêu ngồi suy nghĩ một lúc, cô khẽ nhún vai nói, " Tôi cũng không rõ, nhưng cái chỗ mà tôi chỉ... có thể đó chính là ổ chim. "
Cố Minh Chiêu sững người lại, anh bật cười: " Được rồi, đi đường cẩn thận, chúc em ngủ ngon. "
***
Cô làm theo lời Bạch Mộ đã dặn, mấy chuyện này cứ giao cho thư ký Kim xử lý, cô tập trung làm việc, không cần để tâm đến mấy chuyện này. Hiện tại tiền bồi thường cứ tính theo hóa đơn mua hàng, Bạch Tiêu gọi điện cho thư ký Kim.
Cô kể toàn bộ mọi chuyện cho thư ký Kim nghe, cô mới gặp Trình Lại Ngọc đúng 2 lần, và kết thúc không vui. Bạch Tiêu dặn dò thư ký Kim không kể chuyện này cho Bạch Mộ nghe, cô không muốn làm ảnh hưởng đến công việc của anh ấy.
Thư ký Kim là cánh tay phải đắc lực Bạch Mộ, cậu ấy khá hiểu rõ mối quan hệ của hai anh em nhà này. Từ khi Bạch Tiêu lên đại học, có rất lời đồn đại nói hai anh em bất hòa.
"Bạch tiểu thư, ngài cứ yên tâm. Trong vòng hai ngày nữa tôi gửi đơn kiện và hóa đơn đến chỗ làm việc của ngài. "
Buổi tối ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, Bạch Tiêu vừa tắm xong, cô cảm thấy toàn thân mình rã rời. Không biết Cố Minh Chiêu thế nào rồi, vừa nãy anh đau đến mức mặt tái mét lại...
Bạch Tiêu cảm thấy nguyên chủ rất thông minh, mấy năm cô ấy đều từ chối đi tham dự mấy tiệc kiểu này. Cô nghĩ mình nên học theo cô ấy.
Cô nhìn lướt qua chiếc điện thoại trên bàn. Bạch Tiêu hoảng sợ, cô vội cầm điện thoại lên.
Mặc dù cô muốn chửi cho sướng cái miệng, nhưng khi nhìn thấy Cố Minh Chiêu bị thương, cơn tức giận xông thẳng đến não, cô đã quên mất chuyện Tô Thiên Linh và Trình Lại Ngọc đang làm chung với nhau.
Mối thù này ngày càng lớn, cô nên gọi điện thông báo cho đồng đội của mình.
Khoảng tầm 10s sau điện thoại được kết nối, Bạch Tiêu ngạc nhiên sao ngày hôm nay cô ấy tan làm sớm vậy, cô chưa kịp lên tiếng. Đầu dây bên kia đã la hét ầm ỉ.
"Hai người chúng ta đúng thật là tâm linh tương thông, tôi vừa định gọi điện cho cậu. Ôi! Tức chết đi được! " Tô Thiên Linh tức giận nói, "Trình đại minh tinh ngày hôm nay lại để tôi diễn với thế thân, rốt cuộc cô ta có ý gì? Cô ta đang coi thường tôi đúng không? Mấy ngày nay cô liên tục công khai công kích tôi, tôi định tối này sẽ nhận lời thách đấu! Cuối cùng thì cô ta bỏ chạy trước"
"...... Cậu đang định thách đấu cô ta? "
"Chỉ là trò chơi thôi, thôi đừng nhắc đến chuyện này nữa. Ngày mai tôi sẽ đòi lại gấp đôi. " Tô Thiên Linh lạnh lùng hỏi, "Còn cậu đã gặp chuyện gì? "
Bạch Tiêu muốn xoa dịu bầu không khí trước, cô vừa định kể lại cho Tô Thiên Linh nghe. Vừa nghe thấy cái tên "Trình San San", cô ấy ngay lập tức đoán ra.
"Tôi hiểu lý do vì sao ngày hôm nay tôi diễn với thế thân rồi, đúng là đại minh tinh có khác, trong khi chúng ta đang vất vả làm việc, còn cô ta lại chăm chỉ đi dự tiệc. " Tô Thiên Linh lạnh lùng nói, "Trước kia tôi không nghĩ Trình Lại Ngọc lại là con người như vậy, cô ấy thực sự khiến tôi mở mang tầm mắt. "
Bạch Tiêu khẽ thở dài: "Bởi vì đó chính là sức mạnh của tình yêu. "
Tô Thiên Linh: "Làm phiền cậu nói tiếng người hộ tôi. "
Bạch Tiêu: "Khi ở đoàn làm phim, cậu nhớ để ý. Nếu cô ta tìm đến gây sự với cậu, nhớ phải nói cho tôi biết. "
Tô Thiên Linh nhếch khóe môi lên: "Tôi không bất ngờ lắm, Trình San San vốn là kẻ thích đi gây chuyện với người khác. Trợ lý thôi mà còn oai hơn cả người đại diện. Ngày hôm nay, cô ta dám tìm đến gây sự với cậu. Ngày mai tôi sẽ dạy cho cô ta một bài học. "
Tô Thiên Linh kể cho Bạch Tiêu nghe những rắc rối cô ấy gặp phải trong đoàn làm phim. Cô ấy cảm thấy dễ chịu hơn.
Bạch Tiêu sau khi nghe sự tích huy hoàng của Trình San San, thoạt nhìn thì cô ta chính là chướng ngại vật trên con đường thành công của nữ chính. Cho nên mới xảy ra chuyện hôm nay. Dựa theo cốt truyện, vì Trình San San gây ra rắc rối gì đó, nên nữ chính buộc phải đuổi cô ta đi.
"Trình Lại Ngọc chắc chắn không tìm tôi gây chuyện. " Tô Thiên Linh bình tĩnh nói, "Cậu cứ yên tâm, tôi không sao đâu... Thôi, không nói nữa, tôi sắp phải quay cảnh tiếp theo, bye ————"
Bạch Tiêu cúp máy, cô nhìn lên trần nhà, càng nghĩ cô càng cảm thấy lo lắng.
"Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết". Bạch Tiêu không hề sợ tên tra nam và nữ chính tìm đến trả thù cô, cho dù họ có "châm dầu vào lửa" cô cũng không sợ, nhưng cô không muốn vì cô mà những người khác cũng bị liên lụy.
Cô nhìn điện thoại đặt trên bàn. Bạch Tiêu tìm tư thế nằm thoải mái nhất, cô ngồi im đợi, thi thoảng lại mở điện thoại lên xem giờ.
Có lẽ bây giờ bữa tiệc đã kết thúc. Vừa nãy, Bạch Tiêu dồn tinh lực để đối đầu với nữ chính, nên cô không để ý Tống Nhiên cũng có mặt ở đó, trực giác của cô mách bảo chắc hẳn anh ta tìm cô để nói chuyện.
Nhưng cô ngồi chờ đến tận 11h đêm, điện thoại của cô vẫn không có động tĩnh.
Bạch Tiêu khẽ dụi mắt, liệu có phải giác quan thứ 6 của cô gặp vấn đề, hay là cô đã suy nghĩ quá nhiều, bây giờ Tống Nhiên đang ngồi an ủi nữ chính, làm gì có thời gian đi gây chuyện với cô. Đúng là....
Cô ngồi suy nghĩ một lúc, quyết định cho anh ta vào danh sách đen.
Đi ngủ thôi.