Editor: Ngô Diệp Tử
Beta: Vô Ảnh
Bạch Tiêu nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, cô gào thét ở trong lòng: Làm ơn hãy giữ hình tượng!
Bạch Mộ nghi ngờ quay sang nhìn người bên cạnh đang giả bộ nghịch điện thoại, suy nghĩ tầm khoảng hai giây: "À, anh nghe nói công ty hai người đã chính thức ký hợp đồng với nhau, từ này hai đứa là đối tác của nhau."
"Vâng. Thật đáng tiếc! Tiêu Tiêu không phải người phụ trách dự án lần này."
"Thế à? Em ấy không tham gia vào dự án lần này sao?"
"Tiêu Tiêu đã đề cử với giới thiệu cho em làm quen với Lục tổng và Hứa Tổng, Tiêu Tiêu còn nói đây là hai người giỏi nhất của công ty cô ấy. Em đã xem qua dự án, và rất mong chờ lần hợp tác này."
Cố Minh Chiêu cứ liên tục nhắc đến tên của Bạch Tiêu, nhịp tim Bạch Tiêu đập ngày càng nhanh, cũng may ngoại trừ cái miệng cứ bô bô nói, anh không làm ra bất cứ điều gì mờ ám.
Lúc bước ra khỏi thang máy, Bạch Mộ tự thuyết phục bản thân rằng hai người bọn họ chỉ là "đối tác".
Khách sạn phục vụ cả đồ ăn Trung Quốc và Nhật Bản, thậm chí còn có cả món Tây. Các vị trưởng bối sau khi ngâm mình trong suối nước nóng, họ cảm thấy rất thoải mái và dễ chịu. Hiện tại họ đang vui vẻ nói chuyện trong phòng bao.
Bạch phu nhân vừa nhìn thấy đồ ăn ngon, liền để ý thấy Bạch Tiêu nhìn gầy hơn rất nhiều, sau đó bà ấy quay sang nhìn Bạch Mộ- người đang ngồi bên cạnh, trách móc anh ấy suốt ngày chỉ biết công việc, không chịu quan tâm đến em gái. Còn nói nếu không phải tại anh thì cô đã đến đây từ sớm.
Bạch Mộ khuôn mặt không biểu cảm, cầm cốc trà lên uống.
Một trong những lý do khiến Bạch tiên sinh và Chủ tịch Cố thúc đẩy lần hợp tác này, sẽ được tiết lộ ở trong bữa tiệc lần này.
Sau khi xem xong bản báo cáo ông Cố cảm thấy rất hài lòng, hào hứng nói: "Cố Minh Chiêu, sau này trong quá trình hợp tác, nếu có vấn đề xảy ra, hai đứa nên tự thương lượng giải quyết với nhau. Với lại, con không được bắt nạt Tiêu Tiêu."
Cố Minh Chiêu nhìn chủ tịch Cố, lại quay sang nhìn Bạch Tiêu, anh bình tĩnh nói: "Con sẽ không để cho bất kỳ ai bắt nạt cô ấy."
Bạch Mộ: "............"
Bạch Tiêu: "!!!!!"
Khi nhìn thấy mối quan hệ thân thiết của hậu bối, các vị trưởng bối rất hài lòng, họ bật cười ha ha, vui vẻ nâng rượu lên chúc mừng.
Mặc dù nhìn sắc mặt Bạch Mộ vẫn giống hệt như lúc nãy, thậm chí tần suất gắp đồ ăn và uống trà cũng không hề thay đổi, nhưng cô vẫn mơ hồ cảm nhận được sự u ám từ người anh ấy phát ra.
Cũng đúng thôi, nếu vẫn không phát hiện ra vấn đề, thì chứng tỏ có kẻ đang giả mạo Bạch Mộ.
Mà phòng của hai người bọn cô nằm ngay cạnh nhau, đêm nay chắc chắn cô không thể thoát được một màn tra hỏi, Bạch Tiêu quyết định đứng dậy, đi ra ngoài hít thở không khí.
Đại sảnh bên trong khách sạn rất náo nhiệt, sau một tuần làm việc vất vả có rất nhiều nhân viên công chức đến đây thư giãn vào cuối tuần.
Bạch Tiêu ngồi lên chiếc xích đu bằng gỗ, cô chăm chú quan sát những vị khách đi ngang qua đây.
Có khoảng tầm mười bộ Yukata với rất nhiều màu sắc khác nhau dành cho cả nam lẫn nữ, đặc biệt còn thiết kế riêng theo từng mùa, những bộ Yukata được thiết kế rất độc đáo và lạ mắt, khi mới tung ra nó đã trở thành từ khóa được tìm kiếm nhiều nhất trên weibo.
Những họa tiết trên bộ Yukata có thể là bầu trời đầy sao, hoa anh đào, chú thỏ trên cung trăng, lá rẽ quạt, mèo...
Bạch Tiêu khẽ dừng lại, nhìn chằm chằm chú mèo lớn đang đi đến chỗ cô đang ngồi.
"Tại sao em lại ở đây?" Tống Nhiên khẽ nhíu mày lại, cúi đầu xuống nhìn cô.
Không hổ là nam chính, dù đi tới bất kỳ đâu cô cũng gặp được anh ta.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, vì không muốn thua kém đối phương, Bạch Tiêu đứng dậy nhìn xung quanh, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, "Còn anh? Tại sao anh lại xuất hiện ở chỗ này."
Tống Nhiên: "Nhân dịp cuối tuần tôi đến đây để tắm suối nước nóng."
Bạch Tiêu nhếch khóe môi lên: "Anh nghĩ tôi đến đây để công tác?"
Nhận ra mình đã hỏi một câu vô nghĩa, Tống Nhiên biết ý ngậm miệng lại, đến tận bây giờ anh ta vẫn không thể quen được thái độ lạnh lùng của Bạch Tiêu, trong thời gian hai người yêu nhau, anh ta luôn là người chiếm thế thượng phong, lúc đó ánh mắt Bạch Tiêu nhìn anh ta dịu dàng và tràn ngập tình cảm, không biết từ lúc nào, lại thay đổi nhanh như vậy.
Tống Nhiên nghĩ mãi mà vẫn không ra.
Hai người im lặng nhìn nhau, có một cô gái từ xa chạy về phía hai người, cô ấy đang gọi tên "Tống Nhiên", khuôn mặt hiện rõ nụ cười cùng phấn khích, dáng vẻ tung tăng như một chú chim nhỏ.
Nhìn lần đầu, cô cảm thấy cô gái này nhìn rất quen. Nhìn lần thứ hai, cô gái này có nét gì đó rất giống nguyên chủ. Nhìn lần thứ ba... rốt cuộc cô gái này là ai?
Cô ấy mặc bộ Yukata màu hồng nhạt, dù không trang điểm nhưng nhìn vẫn xinh đẹp, đúng kiểu mẫu con gái ngây thơ trong sáng mà Tống Nhiên thích.
"Đây là ai?" Cô gái tiến lên phía trước một bước, đôi mắt để lộ rõ sự đề phòng.
Tống Nhiên bình tĩnh trả lời: "Là một người bạn cũ của anh."
"Thì ra là vậy." Cô gái ôm chầm lấy cánh tay của Tống Nhiên, "Chào chị, em là bạn gái của Tống Nhiên."
Tống Nhiên vẫn giữ nét mặt bình thản. Bạch Tiêu khẽ nhíu mày lại, chẳng lẽ cô gái này chưa từng nghe qua những chiến tích huy hoàng của tên nam chính, nên mới tự tin như vậy? Cô nhìn Tống Nhiên, phát hiện đối phương đang nhìn cô, cô khẽ nở nụ cười khiêu khích.
Bạch Tiêu lui về phía sau một bước, "Chào em, chị là bạn gái cũ của Tống Nhiên."
Cô gái: "............"
Tống Nhiên bật cười: "Em không phải là bạn gái cũ của tôi."
Bạch Tiêu tỏ ý mình đã hiểu: "Chẳng lẽ tôi nói sai à? Anh dám nói tôi không phải là bạn gái cũ của anh không. Vậy bây giờ ai là bạn gái anh? Là cô gái này à?"
Tống Nhiên sắc mặt tối sầm lại, cô gái kia đã hành động trước anh ta một bước, giọng điệu lộ ra sự khó chịu: "Chị gái, lời nói của chị có ý gì?"
Bạch Tiêu nhún nhún vai: "Không có gì đâu, chỉ là thuận miệng nói ra thôi."
Tống Nhiên: "Tiêu Tiêu, anh nhớ mình đã nói rõ trước khi chia tay. Nếu chúng ta có cơ hội gặp lại nhau, mong em hãy ăn nói lịch sự đàng hoàng..."
Bạch Tiêu: "Ủa? Tôi đã làm gì anh sao? Tôi có đánh anh hay là cướp đoạt đồ gì của anh à? Được rồi, để tôi lặp lại một lần nữa, tôi rất vui vẻ vì vô tình gặp anh ở đây, chẳng qua là khi thấy người đi bên cạnh anh không phải là Trình tiểu thư khiến tôi có hơi bất ngờ, chắc là mọi chuyện diễn ra không thuận lợi, nên anh lại tiếp tục quay trở lại con đường cũ?"
Đột nhiên nghe được tên người con gái bí ẩn kia, cô gái xinh đẹp có vẻ bối rối khẽ chớp mắt, ôm chặt cánh tay Tống Nhiên, liên tục hỏi người kia là ai.
Tống Nhiên liên tục nhận được lời truy hỏi cùng ánh mắt khinh thường của Bạch Tiêu, anh ta cảm thấy rất phiền, nắm chặt tay cô nói, "Chúng ta đi ra đằng kia nói chuyện."
Nói cái sh*t.
Bạch Tiêu trợn mắt lên nhìn, cô dùng hết sức hất tay Tống Nhiên ra, hành động này diễn ra quá nhanh khiến đối phương không kịp phòng bị, cơ thể lảo đảo về phía trước. Cô không muốn lãng phí thời gian đôi co với đối phương. Bạch Tiêu lạnh lùng rời đi.
Thực ra Bạch Tiêu không hề muốn bản thân còn dây dưa gì với tên tra nam, chỉ cần đứng hít chung bầu không khí với anh ta thôi cũng đã khiến cô khó chịu. Nhưng khi cô nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt cùng ánh mắt tức giận của Tống Nhiên. Cô cảm thấy chuyến đi này rất đáng giá.
Chỉ cần có thể làm anh ta khó chịu, thì cô cảm thấy rất vui vẻ.
Bạch Tiêu đứng lại để nhìn bản đồ, sau đó cô đi thẳng lên quán bar ở trên lầu ba.
Vì thống nhất làm nổi bật phong cách chủ đề "suối nước nóng", nên quán bar không được trang trí theo phong cách hiện đại giống như các quán bar khác. Mà có dòng suối chảy quanh quán bar, mọi thứ ở đây đều được làm bằng tre. Ngoài rượu mơ ra quán còn phục vụ đầy đủ các loại rượu như rượu hoa quả, cocktail... Đặc biệt, ở đây còn bán bánh bao hấp.
Bây giờ đang là thời điểm dùng bữa tối, nên quán bar khá vắng khách. Bạch Tiêu ngồi xuống chiếc ghế sofa gần cửa sổ. Dù bây giờ đã buổi tối nhưng nhờ hệ thống đèn hiện đại nên nhìn nơi đây vẫn sáng như ban ngày, cô im lặng ngồi ngắm cảnh.
Sau một lúc lôi điện thoại ra dạo một vòng trên wechat, cô quay ra nhìn dòng người đang đổ dồn về phía suối nước nóng, trong lòng bất giác cũng cảm thấy ngứa ngáy.
Khách sạn này rất biết cách nắm bắt nhu cầu thị trường, họ còn cung cấp phòng tắm riêng dành cho những khách hàng vip. Cô đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ ngày hôm nay, nhìn giờ đồng hồ phát hiện sắp đến lượt cô đi tắm, cô vội vàng thu dọn đồ đạc.
Vừa mới đi được mấy bước. Do không để ý nên cô vô tình va phải một người đàn ông. Bạch Tiêu lảo đảo suýt ngã, cũng may cô kịp chống tay xuống bàn.
"Mày không có mắt à?!" Người đàn ông tức giận chỉ tay về phía cô.
Hai người vô tình va vào nhau, đây là sự cố ngoài ý muốn. Cơ bản vì "một điều nhịn là chín điều lành", cô biết ý chủ động nói lời xin lỗi. Rồi ngay lập tức định rời đi.
Ai ngờ người kia đột nhiên giữ tay Bạch Tiêu lại, ông ta nói cô làm ông ta bị thương yêu cầu cô phải bồi thường tiền cho ông ta.
Bạch Tiêu ngẩng đầu lên nhìn, khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ tía tai của người đàn ông cùng mùi rượu trên người đối phương, không những thế bên cạnh ông ta cũng chẳng có ai, cô nhận ra bây giờ dù cô có giải thích thế nào thì đối phương đều không nghe thấu.
Bạch Tiêu vùng vẫy muốn thoát ra khỏi sự khống chế đối phương, nhưng sức lực của cô căn bản không thể so được với sức mạnh người đàn ông này.
Thấy cô chống cự, người đàn ông kia càng trở nên nóng giận hơn, ông ta bắt đầu mắng chửi cô. Lúc này trong quán bar chỉ có một vài vị khách, họ nghe thấy động tĩnh ở phía bên này, liền quay sang nhìn, nhưng không một ai đứng ra can ngăn.
"Có kẻ say rượu làm loạn, mọi người có thể giúp tôi báo cảnh sát được không...... Á!"
Bạch Tiêu hét lên cầu xin sự giúp đỡ, người ông thấy vậy càng trở nên tức giận, ông ấy giơ tay lên, Bạch Tiêu hoảng sợ nhắm chặt mắt lại.
Lúc này mọi người thấy tình hình không ổn, họ định chạy đến ngăn cản.
Trong tình thế hỗn loạn, Bạch Tiêu nghe được tiếng gào thét kèm theo tiếng mắng chửi. Tay của cô cuối cùng cũng thoát ra được.
Cô dựa theo bản năng, lùi về phía sau mấy bước. Bạch Tiêu hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn, cô thấy một dáng người rất quen thuộc nhưng cũng rất lạ. Bởi vì lúc này nhìn người ấy rất lạnh lùng và tàn nhẫn.
"Cố...... Cố Minh Chiêu?" Bạch Tiêu trợn tròn mắt lên nhìn, khẽ gọi tên của anh.
Lúc ánh mắt hai người chạm vào nhau, khuôn mặt lạnh lùng của Cố Minh Chiêu ngay lập tức biến mất, anh dịu dàng trấn an cô, "Em vẫn ổn chứ."
Bạch Tiêu nắm chặt tay lại, trên cổ tay trái của cô đã lưu lại vết bầm tím nhạt, cô khẽ lắc đầu nói: "Tôi vẫn ổn. Tại sao anh lại xuất hiện ở đây?"
Người đàn ông kia có vẻ uống rất nhiều rượu, khi thấy có người dám xen ngang chuyện của mình, ông ta rất tức giận, cặp mắt đỏ ngầu, vội cầm lấy chai rượu trên bàn định phang lên đầu của Cố Minh Chiêu.
Bạch Tiêu hoảng sợ hét toáng lên, Cố Minh Chiêu dùng một tay ngăn cản hành động của người đàn ông kia.
"Tiêu Tiêu, em hãy nhắm mắt lại." Cố Minh Chiêu bình tĩnh nói.
"Hả???"
Trong lúc Bạch Tiêu vẫn còn đang ngơ ngác, có một bàn tay dịu dàng che mắt cô lại, cô nằm gọn trong lồng ngực của Cố Minh Chiêu.
Cho dù Bạch Tiêu không thể nhìn thấy, nhưng vẫn có thể cảm nhận từng động tác di chuyển của anh, cô biết anh vẫn đang bảo vệ cô, giống như một ngôi nhà tranh bình yên giữa bầu trời giông bão, cô nghe được tiếng gào thét tuyệt vọng, cùng âm thanh tiếng đồ đạc rơi vỡ, còn cả tiếng bước chân. Hình như ngày càng có nhiều người đứng xem.
Một lúc sau, anh bỏ tay xuống, Bạch Tiêu khẽ chớp mắt quan sát thử tình hình xung quanh, cô phát hiện có hai người đang đứng cạnh người đàn ông kia, cùng một người mặc trang phục nhân viên khách sạn.
Không biết người đàn ông kia vì quá say rượu hay là do bị thương, ông ta nằm dưới đất rên ư ư, hai người đứng bên cạnh có vẻ là bạn của ông ta, họ vội vàng đỡ người đàn ông dậy.
Dựa theo lời bàn tán của những người đang đứng xem, người quản lý dễ dàng đoán ra được đã có chuyện gì xảy ra, mặt ông ấy tái mét, vội vàng chạy đến chỗ Cố Minh Chiêu giải thích: "Cố tổng, chuyện này......"
"Báo cảnh sát." Cố Minh Chiêu lạnh lùng lên tiếng.
Hai người kia nghe thấy vậy liền chạy đến rối rít xin lỗi, họ nói do người này uống quá nhiều rượu nên mới đi gây chuyện. Nhìn phản ứng của hai người kia, cô đoán đây chắc chắn không phải lần đầu tiên người đàn ông mượn rượu làm loạn.
Khi gặp phải mấy chuyện kiểu như vậy, người quản lý thường hy vọng "chuyện lớn hóa thành chuyện nhỏ", hoặc mọi người tự giải quyết riêng. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Cố Minh Chiêu, ông ấy không dám lên tiếng, chỉ biết bối rối đứng nhìn hai bên.
Bạch Tiêu khẽ kéo góc áo của Cố Minh Chiêu, "Được rồi, chúng ta đi thôi."
Với cô gia đình là trên hết, khó khăn lắm mới có một kỳ nghỉ vui vẻ, cô không muốn vì mình mà khiến cho người nhà phải lo lắng.
Bạch Tiêu đã nói như vậy, thì Cố Minh Chiêu cũng không có ý kiến, chỉ là lúc đi ngang qua ba người kia, anh quay sang nhìn bọn họ, khiến cho bọn họ lạnh hết cả sống lưng. Vốn dĩ họ chỉ muốn đi đến suối nước nóng để thư giãn, nào ngờ lại gặp phải rắc rối. Vì sợ anh tìm đến trả thù, mấy người kia liền vội vàng kéo người đàn ông kia về phòng, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, rời đi ngay trong đêm đó.
Bạch Tiêu mơ mơ màng màng cùng Cố Minh Chiêu đi xuống lầu một, đây là lần đầu tiên cô gặp phải chuyện như vậy, vì quá hoảng sợ nên não của cô vẫn chưa kịp load, tới khi nhận ra cô thấy mình vẫn còn nằm trong vòng tay anh.
Sau khi lấy lại được bình tĩnh, Bạch Tiêu hỏi: "Chú Cố và những người khác đâu rồi?"
Cố Minh Chiêu đặt cô ngồi trên ghế, anh cũng ngồi xuống theo, "Bọn họ vẫn ngồi ăn cơm nói chuyện ở trên phòng."
"Tại sao anh biết tôi ở trong quán bar?"
"Anh Mộ bảo em muốn đi tắm suối nước nóng, nhưng anh đi qua tìm thử thì không gặp em."
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy tức giận, Bạch Tiêu hận không thể đánh cho tên tra nam một trận.
Nếu không phải Tống Nhiên dẫn bạn gái đến gây sự với cô, cô sẽ không đi lên quán bar thư giãn, cũng không gặp phải rắc rối với vị khách kia.
Bạch Tiêu chun mũi lại, buồn bực nói: "Vừa nãy tôi gặp Tống Nhiên ở khu suối nước nóng."
Cố Minh Chiêu ngạc nhiên, "Cậu ấy cũng đi đến đây chơi?"
"Ừ...... Lúc nãy không nhìn thấy tôi suối nước nóng, làm sao anh đoán được tôi ở trên quán bar?"
Cố Minh Chiêu tay chống cằm, trầm tư suy nghĩ, "Chắc là do ông trời chỉ dẫn? Lần thứ nhất tôi gặp em cũng ở trong quán bar, tôi nghĩ ông trời lén sắp đặt cho hai ta gặp nhau? Hầy, tiếc là lần này em không uống say, nếu không thì lịch sử chắc chắn sẽ lặp lại. Biết đâu em sẽ nhớ lại chuyện xảy ra đêm đó."
Bạch Tiêu: "............"
Suốt ngày chỉ biết đi trêu chọc người ta. Nhưng cũng nhờ lời nói đùa này, khiến cho cô quên dần đi nỗi sợ hãi.
Bạch Tiêu thở phào nhẹ nhõm, cô không còn để tâm chuyện kia nữa. Đột nhiên từ cổ tay truyền tới một cơn đau nhức, làm cô không khỏi hít thở sâu một hơi.