Edit: Trâm Anh
Beta: Bom
Phòng của Bạch Tiêu và Bạch Mộ đối diện với nhau, đèn đường và ánh trăng xuyên qua tấm rèm màu xanh nhạt chiếu vào phòng, xua tan đi bóng đêm tĩnh mịch.
Bạch Tiêu nằm ở trên chiếc giường mềm mại mà lăn qua lộn lại, sau một ngày mệt mỏi vừa hay có ánh trăng chiếu vào khiến cô vô cùng buồn ngủ.
Lúc sắp ngủ, cô nghe được tiếng đóng cửa rất nhỏ từ đối diện truyền đến, Bạch Tiêu miễn cưỡng căng mí mắt ra liếc nhìn thời gian: một giờ sáng.
Aiz, bên kia thật vất vả, nam thần thật sự rất vất vả - Cô nghĩ.
Bạch Tiêu thấy đã không còn việc gì nữa thì liền đi nghỉ, ngủ một giấc an ổn nhất kể từ khi tốt nghiệp. Sau một giấc ngủ ngon, cô thức dậy còn sớm hơn gà với một tinh thần sảng khoái.
Vì vậy Bạch Tiêu thay một bộ quần áo thể thao, nhân lúc thời tiết bên ngoài trong lành mà đi chạy bộ quanh hồ nhân tạo.
Khu biệt thự có thể nói là vắng vẻ, như một cảnh quan xanh, Bạch Tiêu không nghĩ tới việc chạy bộ ở chỗ này còn có thể gặp phải người quen.
"Trùng hợp vậy?"
Bạch Tiêu: "............"
Cô kỳ thật không quá tin vào sự trùng hợp này.
Cố Minh Chiêu mặc một chiếc áo thể thao có mũ trắng, mái tóc chưa được chải chuốt xù lên, khuôn mặt nở nụ cười cười ấm áp hơn cả ánh mặt trời, có phần đáng yêu.
"Anh cũng tới bên này chạy bộ?" Bạch Tiêu đè xuống sự rung động nơi nội tâm, "Tối hôm qua không về sao?"
Cố Minh Chiêu quay lại chạy cùng cô, "Bố tôi đã về, tôi tạm thời ở bên cạnh. Trong khu chung cư có hai sân tennis tiêu chuẩn, tôi muốn luyện thật tốt để chơi bóng cùng em đấy, không nghĩ tới trùng hợp như vậy, lại gặp được em cũng chạy bộ vào buổi sáng. "
Bạch Tiêu ở bên cạnh vừa thở vừa nói: " Ừ, thật là trùng hợp. "
"Trùng hợp hay nói cách khác là duyên phận đó." Cố Minh Chiêu chạy rất nhẹ nhàng, trong giọng nói còn mang theo sự vui vẻ, " Ây, đây là lần thứ hai vào buổi sáng mà tôi gặp em, trùng hợp, Tiêu Tiêu vẫn còn chạy chạy chạy."
"Khục khục khục——"
Nửa câu đầu coi như bình thường, nhưng nửa câu sau khiến Bạch Tiêu chợt nghĩ đến cảnh lần đầu gặp gỡ, Cố Minh Chiêu chậm rãi nói chạy chạy chạy, như dòng suối trong vắt, gõ vào trái tim cô, trái tim vốn đang đập nhanh sau đó liền bị nghẹn.
Xoay người vịn đầu gối, cái miệng nhỏ của Bạch Tiêu thở gấp, Cố Minh Chiêu cũng ngừng lại, vỗ nhè nhẹ vào lưng cô.
Giọng nói của Cố Minh Chiêu mang theo ý cười khó che dấu: " Thật xin lỗi, là tôi không nên trêu chọc em. "
Bạch Tiêu ho đến mức hốc mắt ửng đỏ mới dừng lại, tức giận trừng mắt liếc anh.
Tim Cố Minh Chiêu chợt run lên, yết hầu cũng theo đó mà lăn lăn.
"Có phải tôi đã vô tình đạt được thành tích nên khiến Tiêu Tiêu tức giận không? "
Cố Minh Chiêu quay mặt qua chỗ khác, đổi chủ đề, " Còn tưởng rằng cái thành tích này sẽ chỉ đạt được khi tôi đánh bại em ở sân tennis, aizz đáng tiếc đáng tiếc. "
Hai người cũng không chạy nữa, tản bộ quanh hồ nhân tạo nói chuyện phiếm. Bạch Tiêu trong giây lát phát hiện, không biết từ lúc nào, khi nói chuyện cùng với Cố Minh Chiêu thì cuối cùng đều kết thúc bằng việc trêu chọc nhau, quan trọng nhất là cô không thể nói lại!!
Người này có thật là ông chủ Stone lạnh lùng, lãnh đạm trong truyền thuyết không?
Đúng là nói dối!!
Hay là người giả???
Bạch Tiêu vừa nhìn thời gian thấy đã đến giờ, liền đi theo con đường lúc ra khỏi nhà, đột nhiên một bóng đen chậm rãi dừng lại trước mặt, cửa sổ xe phía sau hạ xuống.
Bạch Tiêu: "............"
Làm sao Trái Đất lại có thể nhỏ như vậy, khu biệt thự này thật sự không thể cân nhắc việc mở rộng đường xá thêm sao?
"Buổi sáng tốt lành, anh Mộ. "
Cố Minh Chiêu bình tĩnh chào hỏi, "Sớm như vậy đã đến công ty?"
"Ừ, buổi sáng có một cuộc họp. " Ánh mắt Bạch Mộ đảo qua đảo lại giữa hai người, cuối cùng nhìn Cố Minh Chiêu thật sâu, "Minh Chiêu cũng ở đây? "
Cố Minh Chiêu: "Cha tôi quay về tổng bộ*, để một mình tôi ở lại giữ nhà. Tiêu Tiêu không tìm thấy chỗ để tập thể dục buổi sáng, vừa vặn chúng tôi chạy bộ cùng một chỗ. "
( tổng bộ: cơ quan chỉ huy)
Bạch Mộ không mặn không nhạt ừ một tiếng, "Tiêu Tiêu, chuyện tối hôm qua anh nói với em phải nhớ kỹ, muốn ăn cái gì thì cứ nói để cho phòng bếp làm. "
Người thông minh chỉ cần nhìn ánh mắt cũng ngầm hiểu lẫn nhau, Bạch Mộ không nói thêm gì, chỉ nhìn hai người bọn họ rồi rời đi.
Cố Minh Chiêu đưa Bạch Tiêu đến cửa nhà, "Bây giờ em còn ít thời gian nữa, nói như vậy tôi có thể hẹn em bất cứ lúc nào sao? " Nói xong anh dùng ngón tay chỉ về phía hai biệt thự cách đó không xa, "Chỉ cách vài bước thôi. "
Bạch Tiêu cảm thấy rất hối hận, vì sao lúc trước lại không đến tiệm của Tô Thiên Linh học hỏi một tay lão luyện về tình cảm, ở trước mặt Cố Minh Chiêu cô chỉ có thể miễn cưỡng ở trong tầm mắt anh chống đỡ hơn mười phút.
Hiện tại thì tốt rồi, nghe xong cái phân tích không thể hiểu nổi của anh ấy, năm phút cũng chịu không được.
"Tôi cũng không có rảnh rỗi như vậy." Bạch Tiêu chằm chằm vào sân nhỏ nhà mình, "Mấy ngày nữa tôi có hẹn với người khác rồi. "
Cố Minh Chiêu biến sắc, giọng nói có chút mất tự nhiên, "Vậy sao, với ai? "
Bạch Tiêu trả lời, " Một nữ diễn viên...... Bạn thân của tôi. "
Cố Minh Chiêu: "...... À. "
Anh đột nhiên có chút khó chịu, cúi đầu đá từng cái lên mặt đường trơn nhẵn.
*********
Chương trình giải trí mà Tô Thiên Linh chọn, trước kia Bạch Tiêu có xem qua bản nước ngoài. Tuy công việc của bọn họ rất bận rộn, nhưng luôn dư ra một khoảng trống trong tim để che giấu đi ước mơ theo đuổi thần tượng của thiếu nữ.
Chẳng qua là tốc độ cập nhật quá nhanh, chỉ cần ba tháng không lên mạng thì sẽ không biết đến mấy ông chồng mới. Mỗi lần Bạch Tiêu thoát khỏi tháng ngày tăng ca địa ngục, bận tối mày tối mặt, trở lại với xã hội loài người, thì các ông chồng trên hotsearch lại thay đổi.
Cô ở đây vài tháng để đối phó Trấn Xán, bởi vì yêu đương nên đã để tồn đọng cả núi công việc mấy tháng qua, tăng ca căn bản cũng không khác gì với tách khỏi xã hội loài người.
Thừa dịp hai ngày này nghỉ ngơi, cô như chuyển nhà đến Weibo, với những thông tin đơn giản được tóm tắt nguyên tác, mới miễn cưỡng kết nối với vòng bát quái của làng giải trí.
Tài khoản Weibo của Trường Thảo rực rỡ hẳn lên, cô vui vẻ chuyển tiếp tài khoản Weibo chính thức Tô Thiên Linh là PD quan trọng nhất của chương trình.
(PD: viết tắt của Program Director hoặc Producer, là người phụ trách mọi việc từ lập kế hoạch, sản xuất, đạo diễn và phát sóng các chương trình trên TV.)
Mặc dù fan hâm mộ của cô ấy không bằng những ngôi sao hàng đầu, nhưng cũng khá nổi tiếng và có nhiều fan cứng. Thử hỏi một cô gái trong sáng, thẳng thắn, đáng yêu, có kĩ năng diễn xuất tốt trong ngành giải trí, lại không có scandal tình ái, không mắc bệnh ngôi sao, ai lại không yêu cơ chứ.
Ngoài PD, khách mời quan trọng chính là giám khảo, Bạch Tiêu nhìn thấy thông báo chính thức về giám khảo trên Weibo, mấy lượt like, retweet*, bình luận không bằng cái mống gì so với những người khác làm cho mí mắt cô nhảy dựng lên.
(*retweet: là nút chia sẻ trên twitter)
Tống Nam tỏ vẻ khinh thường.
Bạch Tiêu không nhớ rõ trong nguyên tác đoạn này nữ chính tiến đến với Tống Nam thế nào, cốt truyện đã sụp đổ từ đầu đến giờ, dựa vào nguyên tác để tìm đáp án đúng là vô nghĩa.
Chẳng qua chỉ là một vai liên quan đến nữ chính, Bạch Tiêu cũng không muốn đụng đến.
"Tiêu Tiêu, ngày mai nhớ đến đúng giờ, trực tiếp đi vào kênh nội bộ tớ sẽ nhờ quản lí đến đón cậu." Tô Thiên Linh vô tư nói, " Cậu có thể chụp rồi chỉnh ảnh được không? "
"...... Không, tại sao? "
" Tớ và Trình Lại Ngọc có quan hệ họ hàng với nhau. Nếu được thì tớ thực sự muốn đăng 180 bài weibo về chuyện đó. Nhưng ba tớ lại không thích việc lấy đồ của người khác, tớ làm sao có thể thanh thản mà cướp chân cô ta."
"........................"
Xem ra là không thể chung đụng.
Bạch Tiêu nghỉ ngơi vài ngày để thư giãn cơ thể và tinh thần, cộng thêm tác dụng của ngâm suối nước nóng trong biệt thự, cô như trở thành nữ anh hùng sau khi rời khỏi chiếc giường êm ái kia.
Dự định hôm nay sẽ dậy sớm, cô lôi từ trong tủ quần áo ra một bộ đồ trắng, một mảnh, quần đùi vô cùng trẻ trung, tươi tắn, thuận tiện cho sinh hoạt.
Không cần phải đi gặp khách hàng nên cô chỉ trang điểm cho có lệ, tông màu nude trong vòng 5 phút, dùng cây son nước đỏ nổi tiếng trên Weibo, cô nghiêng đầu nhìn bản thân trong gương rồi nháy mắt vài cái tỏ vẻ hài lòng.
Ngoài đường vắng vẻ, ánh mặt trời rực rỡ, tràn đầy sức sống...... Đã đủ tiêu chuẩn để ra ngoài.
Địa điểm quay hình là tòa nhà Tomato Video, đang lái xe qua con đường chính, phía xa xa liền bắt gặp một nhóm các cô gái đang cầm "khẩu pháo" quan sát các thực tập sinh trên đường đi quay. Bạch Tiêu rất kinh ngạc, cảnh này sẽ được ghi hình tới bao lâu? Cảnh tượng nóng hổi như vậy sao?
Không hổ danh là nữ chính...... Chương trình giải trí mà được cắt ra, nhất định sẽ bùng nổ!
Chị Hạ, quản lí của Tô Thiên Linh đã đợi sẵn ở lối đi dành cho nhân viên, vừa nhìn thấy Bạch Tiêu liền mỉm cười nói: " Bạch tổng, chị có lời muốn nói với em. Chị cảm ơn em và Lục tổng đã giúp đỡ em của chị. "
"............" Đây vốn dĩ chỉ là chuyện cỏn con không đáng nói.
Bạch Tiêu ngượng ngùng gãi gãi đầu, " Em cũng không giúp được gì nhiều, vốn là họ có duyên với nhau, chuyện của họ vẫn ổn chứ? "
Chị Hạ cong mắt cười cười: " Đầu tuần thằng nhóc đã đến nhà anh họ chị để nhận bố mẹ. "
...... Nhanh như vậy? Không hổ danh là truyện cổ tích CP.
Trước khi buổi ghi hình bắt đầu, Tô Thiên Linh đang ở phòng nghỉ ngơi trang điểm, đêm qua Bạch Tiêu đã quét mắt qua một lần các tiết mục, ngoại trừ Tống Nam còn có ba người cố vấn, hai nam một nữ, họ đều là ca sĩ đơn thuần.
Tống Nam lúc đầu ra mắt với tư cách là một ca sĩ, nhưng lại có ngoài hình vô cùng ưu tú, lại có thiên phú về giọng ca và diễn xuất, vì thế anh chẳng những hát hay còn diễn giỏi, thậm chí anh còn đoạt giải ảnh đế, thế cho nên Fans hâm mộ và khán giả dường như suýt đã quên mất năng lực ca hát của anh.
Bạch Tiêu lật xem từng trang lý lịch huy hoàng của Tống Nam, dù sao cô cũng là lốp xe* vàng của nhân vật nữ chính, hộ giá hộ hàng thủ hộ thần, phối trí không cao không có bài diện.
( *lốp xe: ý chỉ là người dự bị)
" Ở đây, Bạch tổng mời bên này. " Chị Hạ nho nhã, lịch sự dẫn đường, " Tô Thiên Linh có lẽ đã trang điểm xong, chắc là đang xem kịch bản. "
Bạch Tiêu: " Ở đây có nhiều người, chị Hạ cứ gọi em là Tiểu Bạch đi. "
Hạ tỷ cười đáp một tiếng, đẩy cửa phòng nghỉ ra, "Ở đây, Tiểu Bạch vào đi. "
Cửa phòng mở rộng, Bạch Tiêu đi vào mắt chạm mắt với người ngồi bên trong, bước chân đột nhiên ngừng lại.
Cô hơi nâng mày, trừng mắt nhìn, đối phương cũng trừng mắt nhìn lại, tình huống này có chút nghi hoặc.
Một lát sau, con mèo cưng được nâng lên, ba bước, hai bước chạy vọt đến trước mặt Bạch Tiêu.
" Bạn học công chúa lạc đường, em tới đây là tìm tôi sao? " Tống Nam mỉm cười, " Cùng lắm thì hôm nay tôi không quay phim nữa. "
Anh cao giọng dò xét Bạch Tiêu, rồi hạ giọng thần thần bí bí nói: " Hôm nay ăn mặc thật đáng yêu, là để giả dạng làm học viên lẻn vào đây sao? "
Bạch Tiêu: "........................"
Lạc đường - Công chúa - Bạn học...
Cô nghe từng chữ thì có thể hiểu được, nhưng tại sao khi nối chúng lại với nhau thì cô thực sự nghe không hiểu nổi tiếng Trung Quốc nữa?
" Tống Nam, anh xong rồi. " Tô Thiên Linh tay cầm kịch bản đi tới, không khách khí gõ gõ cánh tay anh, " Tiêu Tiêu tới là để cổ vũ cho tôi. "
Sau đó nhìn Bạch Tiêu với lòng đầy hy vọng, " Có đem máy chụp ảnh theo không? "
" Có. " Bạch Tiêu giơ chiếc điện thoại kiểu mới lên.
Tô Thiên Linh: "............"
Cạn lời.
Lúc này, người phụ trách các tiết mục đi tới trao đổi với Tô Thiên Linh về quá trình, với tư cách là PD kiêm người dẫn chương trình, anh ấy cần phải nói rất nhiều để khuấy động không khí của trường quay.
Bạch Tiêu thật sự nghĩ rằng, nếu Tô Thiên Linh không bỏ được cái tính hấp tấp của mình, để cho Trình Lại Ngọc - một bông hoa trắng nhỏ, trong sáng, ngu dốt, đến tham gia, thì cả cái trường quay này sẽ đổ sụp mất.
Thừa dịp Tô Thiên Linh cùng tổ chương trình đang chăm chú kiểm tra lại các quá trình.
Tống Nam kéo chiếc ghế đẩu ngồi xuống đối diện Bạch Tiêu, " Tiêu Tiêu, tôi có thể gọi em như vậy không? "
Bạch Tiêu: " Nghe không hay lắm. "
Tống Nam: " Được. Vậy tôi gọi em là Bạch Bạch. "
Bạch Tiêu: "...... Vẫn gọi là Tiêu Tiêu đi. "
Cô nhìn thấy con mèo cưng được nâng lên, có cảm giác đau đầu. Người con trai lạnh lùng, cao ngạo, là nam diễn viên xuất sắc trên màn ảnh trước mặt, giống như người đã thân quen từ 250 năm về trước vậy.
" Hóa ra em và Tô Thiên Linh là bạn tốt của nhau, em nói xem có trùng hợp quá không. Tôi vẫn còn cảm thấy hơi tiếc nuối, lần trước tôi đã quên lưu lại phương thức liên lạc của em, nhưng tôi đã vô tình nhìn thấy tấm ảnh nhóm chụp tại lễ trao giải. "
Tống Nam cười cợt nói, " Thế giới thật sự là nhỏ quá. "
Cô nhất định phải khiến cho Tô Thiên Linh đổi cái ảnh màn hình khóa ngay lập tức, lập tức!
Bạch Tiêu: " Tôi không nằm trong giới của anh, nên cũng không có gì ngạc nhiên nếu không biết. "
Tống Nam: " Tôi nghe nói, em là một nhà điều hành tài chính? Còn trẻ mà đã xuất sắc như vậy, em nhất định là học bá. "
Nói đến đây, Bạch Tiêu cũng không khiêm tốn nữa, tự tin cười cười: " Tôi rất hay đọc sách. "
Tống Nam dụi dụi đầu về phía trước, nháy đôi mắt sáng ngời, long lanh, " Trùng hợp thật, tôi cũng là học bá! Nếu như lúc trước không theo con đường nghệ thuật, hiện tại có lẽ đã đi cùng ngành với em, cũng khá là duyên phận. "
Bạch Tiêu khóe miệng nhếch lên, " Cũng có chút gọi là duyên phận, Tống tiên sinh muốn biết sao? "
Tống Nam mắt sáng rỡ lên, gật gật đầu.
"Tôi có đầu tư vào bộ phim truyền hình IP mà anh và Trình Lại Ngọc vừa công bố."
Bạch Tiêu híp mắt cười khó hiểu. Ý định ban đầu của cô là muốn Tống Nam hiểu rõ, cô là một trong những nhà đầu tư, vì vậy cô nên khiêm tốn một chút, không được tự cao, như vậy sẽ lưu lại ấn tượng không tốt với các nhà đầu tư, tương lai sẽ còn có cơ hội hợp tác.
Ai biết nghe xong lời này, Tống Nam hơi sửng sốt một chút, màn sương trong mắt dần tan biến, cong môi nở nụ cười hóa mây thành nắng, thoáng cái bắt lấy cánh tay Bạch Tiêu.
" Kim chủ* ba ba! "
(* kim chủ: người có tiền hay bao nuôi nâng đỡ nghệ sĩ)
".................."
Bạch Tiêu quay đầu thầm xin lỗi Cố Minh Chiêu, cô sai rồi, anh không phải kẻ lưu manh, bỡn cợt nhất.
Cô lặng lẽ dời ghế về phía sau, ánh mắt liếc xéo qua nhìn Tô Thiên Linh đang chăm chú, cô không tới đó được một lúc rồi, Bạch Tiêu chỉ có thể đánh qua một chủ đề khác, hỏi Tống Nam tới đây với mục đích gì.
Chương trình của họ chuẩn bị quay và đã ổn định vị trí, Tống Nam mấy năm gần đây chủ yếu dồn sức vào điện ảnh và phim truyền hình, nên lúc này, khi anh tham gia chương trình âm nhạc đã khiến cho khán giả tò mò không thôi.
"Việc ghi hình của các chương trình này không mất nhiều thời gian, đến trường quay em sẽ biết. "
Tống Nam tựa cằm vào lưng ghế, lười biếng cất giọng, " Gần nửa năm ngưng hết các hoạt động đóng phim, vừa vặn chương trình âm nhạc này có thể nung sôi lại danh tiếng và quảng cáo cho bộ phim sắp ra mắt, đúng là một tên trúng hai đích."
Bạch Tiêu nhướng mày, cái hiểu cái không mà gật đầu.
Theo lí đó, cô cảm thấy có chút tiếc nuối khi Trình Lại Ngọc bị đổi, bằng không thì nam nữ chính đã có thể cùng đứng chung một tiết mục, chắc chắn sẽ bùng nổ trước khi lên sóng, các nhà đầu tư cũng sẽ hào hứng mà ngồi chờ tiền rót vào.
Vừa nghĩ như thế, Bạch Tiêu có chút tiếc nuối thở dài. Tống Nam chớp chớp mắt hỏi: " Kim chủ ba ba, người không hài lòng với sắp xếp của chúng tôi sao? "
" Trình Lại Ngọc......" Bạch Tiêu đang suy nghĩ vô thức phọt ra cái tên này, đột nhiên nhận ra đó là thông lệ cũ của ngành, nhưng chung quy đối với Tô Thiên Linh là không tốt, vì vậy sửa lại, " Tôi đã từng gặp qua nữ chính của chương trình này hai lần, đúng là trùng hợp."
Tống Nam nhướng lông mày, rồi "ồ" lên một tiếng.
"Anh cùng cô ấy đã hợp tác vài lần, chắc là quan hệ rất tốt. "
" Không có quan hệ gì. "
"? "
Câu trả lời thờ ơ này làm cho Bạch Tiêu có phần ngạc nhiên, nam phụ mà cô cực kì ngưỡng mộ trong lòng aaaaaa, hay là Trình Lại Ngọc đã cùng Tống Nhiên trực tiếp công khai, không chừa chỗ trống cho lốp xe luôn sao?
Không đợi Bạch Tiêu suy ngẫm xong, người của tổ chương trình đã tới hối thúc cô. Hôm nay là buổi ghi hình đầu tiên, Fan hâm mộ của các thực tập sinh và các cố vấn đã đứng chật ních dưới khán đài, trên khán đài đang tiến hành điều chỉnh âm thanh.
Bạch Tiêu theo sau Tô Thiên Linh, cô cùng tổ ekip ngồi ở ghế siêu VIP ở giữa hàng đầu tiên, anh còn đặc biệt chạy tới trước mặt Bạch Tiêu vẫy vẫy: " Ba ba không có gì để nói với con à, đây là chỗ có góc nhìn tốt nhất đó, có giá tận 1 vạn 2. "
Có tiền thích thật!
Cả nhóm đến phòng thu âm, Tống Nam không biết từ đâu nhảy về, trong tay cầm một cái bảng đèn.
" Tiêu Tiêu, cầm lấy cái này, tí nữa giơ lên cao. " rồi Tống Nam trực tiếp nhét vào tay Bạch Tiêu.
Dù đuổi tới trường quay cũng chỉ mua được vé ngồi tuốt trên "đỉnh núi", Bạch Tiêu vốn chưa bao giờ mang theo mấy tấm bảng cổ vũ này, thiếu chút nữa bị nó kéo gục xuống, cô ngơ ngác liếc nhìn bảng đèn trong tay, " Cái gì vậy, ở đâu ra, đưa tôi làm gì? "
Tô Thiên Linh quét mắt nhìn qua, " Tổ tiết mục phát đó. "
Để cảnh quay diễn ra thật mỹ mãn, ekip quyết định không cho khán giả mang theo bảng cá nhân, nên dụng cụ sẽ do ekip chuẩn bị.
" Làm gì tổ chương trình chơi lớn như vậy. " Trợ lý Tống Nam cười thành tiếng, " Đây là anh Tống Nam bỏ tiền ra đó. "
Tống Nam nhếch môi cười cười, khóe mắt và đuôi lông mày mang theo ý xấu xa, gợi cảm, " Tiêu Tiêu, chút nữa em ngồi hàng thứ nhất giơ cái này lên, màn quay lia tới sẽ thấy Fan của anh vô cùng nhã nhặn, xinh đẹp, có cốt khí."
Bạch Tiêu: "............"
Cô rất muốn vứt phăng nó rồi rời đi, lúc này, người điều phối đã tới dẫn Tống Nam và Tô Thiên Linh đi, chị Hạ cũng bước tới dẫn Bạch Tiêu đi đến một cửa khác, cô đã phải khiêng "anh chàng to lớn" này bước đi trước cả ngàn con mắt, đi đến phía ghế siêu VIP mà Tô Thiên Linh chuẩn bị cho cô.
" Tiểu Bạch, chỗ này góc nhìn rất tốt, em xem vui vẻ nhé. " Chị Hạ thấp giọng nói, " Có vấn đề gì cứ trục tiếp báo chị, chị ra phía sau hậu trường trước."
Bạch Tiêu quay đầu nhìn quanh, không hề ngạc nhiên khi thấy xung quanh, khắp nơi đều là Fan, họ đang cầm cây cổ vũ và bảng đèn ghi tên của một nam cố vấn.
Sau khi thấy Bạch Tiêu đã ngồi xuống, mọi người xung quanh đưa mắt dò xét, ánh mắt rơi vào tấm bảng đèn trên tay cô, lóe lên ý "Chúng ta đừng chơi cùng đứa ngốc này", rồi lùi lại về sau, có cảm giác như họ đang đề phòng cô.
Bạch Tiêu cảm thấy cô như đang đọc một bài diễn thuyết trước mặt các sếp lớn trong phòng họp vậy, cô chưa bao giờ có cảm giác sợ hãi, bất lực và đáng thương như bây giờ.
Thật sự muốn cầm bảng đèn đập vào gáy Tống Nam một cái.
Buổi ghi hình vừa bắt đầu, mở màn là những động tác nhảy vô cùng hút mắt của biên đạo.
Tống Nam dần dần xuất hiện từ trong thang máy, vừa rồi trong lúc ánh đèn còn mờ ảo cô vốn không nhận ra anh. Dưới ánh đèn sân khấu, đôi mắt Tống Nam trở nên quyến rũ, mị hoặc hơn bao giờ hết, càng làm bật làn da trắng trẻo, mịn màng, vô vùng gợi cảm. Anh lười biếng nâng mí mắt, khóe môi hơi hơi cong đường vòng cung, lộ vẻ phong lưu đốn gục trái tim của bao người.
Bạch Tiêu dần tỏ ra hứng thú, đầu đặt lên tấm bảng đèn rồi nghiêng người về phía trước, cố gắng nhìn rõ lớp trang điểm.
Sau hồi lâu, một tiếng hét thót tim vang đến làm cô ngẩn người, sợ tới mức tay chân run lên. Đại khái là một người hâm mộ Tống Nam, vừa nhìn thấy anh xuất hiện và cất tiếng hát,đã có một màn cổ vũ đánh sập cả trần nhà.
Trên khán đài, hình ảnh làm chủ sân khấu của anh hoàn toàn khác hẳn với hình tượng ảnh đế điềm đạm, lịch lãm trên truyền hình.
Tống Nam nở nụ cười lướt mắt về phía hậu đài, làm dấy lên những tiếng thét điên cuồng chói tai, rồi nghiêng mặt qua bên khác.
Anh trực tiếp đi đến trước mặt Bạch Tiêu, khoảng cách còn chưa tới 3 mét, bắt đầu say sưa cất giọng.
Camera trong giấy lát đã bắt theo kịp, màn ảnh trực tiếp ghi lại hình ảnh của Bạch Tiêu, cô đang đứng chớp chớp mắt trước ánh nhìn của Tống Nam.
Tống Nam: " Em là người anh yêu nhất babe, anh vẫn đang vô cùng điên cuồng, say đắm chờ đợi em."
Bạch Tiêu: "??? "
Ca từ này nhất định có độc.
Tống Nam đưa tay ra, Bạch Tiêu vẫn đặt đầu trên tấm bảng đèn.
Tống Nam chỉ về phía trước, Bạch Tiêu cau mày.
Tống Nam hướng ánh mắt thâm tình, sâu sắc về phía Bạch Tiêu, cô cuối cùng cũng được để ý tới, dần dần đưa tấm bảng lên đỉnh đầu, lắc lư theo nhịp điệu bài hát.
Tống Nam lộ ra dáng vẻ hài lòng, mê hoặc tươi cười, đến cuối bài hát, anh bất ngờ lắc cổ áo một cái, dưới ánh đèn mị hoặc, lộ ra ra hàng xương quai xanh quyến rũ, sắc sảo câu hồn người.
Bạch Tiêu bị âm thanh điên cuồng phía sau truyền tới làm cho choáng váng.
Đây tuyệt đối là chương trình ca nhạc mệt mỏi nhất mà cô từng tham gia, đây không phải là du lịch xả stress, mà là một màn tra tấn.
Bạch Tiêu lắc lư tấm bảng đèn theo âm thanh, suy nghĩ miên man xem lí do vì sao anh lên được tàu hải tặc của Tô Thiên Linh.
May mắn là, biên đạo không phải nhân vật chính của màn trình diễn, Tống Nam dù trên sân khấu vô cùng hấp dẫn và có mị lực nhưng anh cũng chỉ hát một phần của ca khúc, ngay sau đó liền cùng các học viên biểu diễn theo nhóm.
Trong số những thanh niên rạng rỡ, tươi tắn trên sân khấu, Bạch Tiêu phát hiện một cái tên khá quen thuộc.
Cô ôm cái bảng cố gắng nghiêng người về trước, híp mắt lại tập trung quan sát.
" Chu Vân Hi??? "
Cô nhìn dọc theo đôi chân dài thẳng tắp...... A, chỉ trùng tên họ mà thôi.
Bạch Tiêu nói giọng rất nhẹ, lúc này so với tiếng thét chói tai thì chỉ như tiếng ruồi muỗi, nhưng bạn nữ bên cạnh lại nghe được, kích động kéo mọi người tới, " A cô cũng là fan của Hi Hi ư? "
" Tôi không phải. "
" Cô có ăn an lợi không? "
"......"
Bạch Tiêu tưởng rằng tấm bảng trong tay đã cho thấy cô là fan cứng của ai, nhưng cô gái cuồng thần tượng này lại cho rằng việc đổi chồng là nhất thời, cô cố sức bán an lợi, cô muốn lôi kéo người hâm mộ không có tiền và không dám ngồi này vào ghế để tham gia đội.
Chu Vân Hi là người vô cùng tỏa sáng, đẹp trai, tính tình tốt, lại có tài năng, đối với fangirl luôn ân cần, dịu dàng, ấm áp và đáng yêu.
" Chị yêu em trai mãi mãi!! " Một người hét lên.
Bạch Tiêu yên lặng ôm chặt cái bảng đèn bảo hộ, tiết mục này thật đúng là hấp dẫn.
Buổi ghi hình đầu tiên đã như đốt cháy toàn bộ trường quay, trần nhà đều bị lật ngược, có thể tưởng tượng được lúc truyền ra nhiệt độ sẽ nóng đến mức nào.
Hiện tại video của trang web đang đứng ở thế ba chân, video cà chua, vải thiều video, video đu đủ.
Với chương trình này, báo cáo cho nửa năm này (*cho sếp) sẽ vô cùng thuận lời cho xem.
Sự ngưỡng mộ của Bạch Tiểu đối với Bạch Mộ đã tăng thêm vài phần, bằng cách mua cà chua sớm, Lục Chi Hằng có thể hưởng thụ toàn bộ tiền lãi.
Sau khi kết thúc, người xem vẫn chưa thỏa mãn, nhân viên công tác chỉ đạo lối ra vẫn còn chút lưu luyến, Bạch Tiêu rời khỏi hộ trường với những tiếng xôn xao, buổi biểu diễn sẽ được tổ chức trong hai ngày, ngày mai vẫn còn một buổi nữa.
Vừa nghĩ tới cô đã muốn khóc.