Edit: Lilac Beta: lnc, ChanTrong văn phòng, các thầy cô cũng đang mong chờ thành tích của Cảnh Từ, nhất là thầy Lưu và Triệu Phong.
Một người nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, một người canh bên máy tính, ngay cả thời gian nói chuyện cũng tiết kiệm hết mức vì sợ xem kết quả chậm nên phần lớn hai người toàn giao tiếp bằng sóng não truyền qua ánh mắt.
Đáng tiếc giám khảo trong giới này không nhiều, đợi nửa ngày, ngay cả chuông vào lớp cũng sắp vang lên rồi mà vẫn chưa có thành tích.
Triệu Phong không có lớp tiết ba buổi sáng nhưng thầy Lưu thì không may mắn như vậy.
"Sao lại chậm như thế được nhỉ!" Thầy Lưu nhíu mày xoay qua xoay lại hai vòng, vừa định nói gì đó thì thấy Triệu Phong bên cạnh đột nhiên dí sát vào máy tính, bật dậy.
"Có rồi à?!" Hai mắt thầy Lưu sáng lên, ném điện thoại qua một bên rồi chạy sang.
Gương mặt Triệu Phong gần như dán chặt vào màn hình máy tính, ngón tay phát run, vô thức lẩm bẩm: "Tôi không nhìn nhầm... tôi không nhìn nhầm chứ..."
"Để tôi xem nào!" Màn hình bị ông chắn hết, thầy Lưu chẳng nhìn được gì, đứng bên cạnh gấp muốn chết, cuối cùng thực sự không nhịn được nữa, trực tiếp kéo Triệu Phong qua một bên, tự mình chen vào.
Một tờ đơn ngắn ngủi, thầy Lưu chỉ cần quét mắt một cái đã thấy được tên Cảnh Từ, hai chữ Đông Hải ngay sau đó còn đặc biệt chói lóa.
"Thực sự vào rồi!" Thầy Lưu siết chặt nắm tay, nện một cái thật mạnh xuống bàn làm việc, miệng cười như ngoác đến tận mang tai: "Vào rồi! Vào!"
Giáo viên trong văn phòng nhất thời nháo nhào vây lại.
"Thật không? Trời ạ!"
"Đúng rồi, đúng rồi!! Vào trong rồi!"
"Lợi hại, thực sự lợi hại."
Trước đó chẳng một ai tin cậu thực sự có thể vào vòng thứ hai, dù sao đây cũng là tuyển dự bị của quốc gia, chỉ đơn giản nhìn qua hai chữ "Quốc gia" kia thôi là biết khó khăn nhường nào rồi.
Vậy mà Cảnh Từ thực sự làm được, không một tiếng động mang đến cho bọn họ một bất ngờ to lớn như thế, cũng là lần đầu tiên đưa tỉnh Đông Hải góp mặt vào danh sách tuyển dự bị quốc gia.
Viền mắt Triệu Phong phút chốc phiếm hồng, ông luôn là người dẫn dắt đội tuyển toán nhưng thành tích lại chẳng được như ý. Hôm nay, Cảnh Từ góp mặt trong đội tuyển dự bị của Quốc gia không chỉ với trường học, với tỉnh Đông Hải mà chuyện này còn có ý nghĩa rất lớn khác đối với cá nhân ông nữa.
Dù cho sau này không một ai có thể vượt qua thành tích này, dù sau này trường không mở lớp ôn luyện đội tuyển toán đi chăng nữa thì ông vẫn có thể nói cho người khác bằng một giọng đầy tự hào rằng ông cũng từng có một học sinh là thành viên đội dự bị Quốc gia.
Thầy Lưu hiểu được tâm tình của ông lúc này, lẳng lặng vỗ vai người đồng nghiệp một cái.
"Thầy Lưu, đến giờ vào lớp rồi." Thầy Vương dạy hóa có tiết ở lớp 11-8, ông vui mừng một hồi rồi chợt nhận ra mình nên lên lớp, lúc tới cửa thì quay đầu lại nhìn, thấy thầy Lưu còn đang cười ngốc, không nhịn được mà gọi một câu.
"À, phải rồi, tiết học." Thầy Lưu vỗ gáy một cái, lấy sách trên bàn lên rồi đi ra ngoài.
"Vui quên trời đất luôn rồi à?" Thầy Vương cười trêu, nhìn về phía thầy Lưu.
"Cũng không kém là bao." Thầy Lưu vuốt mặt, khóe môi giương cao, nói chuyện với giọng thiếu đánh cực kì: "Tôi đã sớm biết Cảnh Từ không chịu thua kém mà, kết quả này không phải chuyện đương nhiên sao?"
Thầy Vương: "..."
Thầy Vương dừng bước, hiền hòa nhìn thầy Lưu đi càng lúc càng xa: "Thầy Lưu này."
"Ừ?" Thầy Lưu quay đầu, nghi hoặc: "Sao thầy dừng lại?"
Thầy Vương: "Thầy đi ngược đường rồi."
Thầy Lưu: "..."
Không chỉ trong Thực Nghiệm Tỉnh mà bên ngoài cũng bùng nổ vì thành tích này của Cảnh Từ. Thực sự là có rất nhiều người không dám tin một người chưa từng trải qua các kì huấn luyện chuyên nghiệp hay tuyển thủ đến từ tỉnh Đông Hải lại có thể bước vào Đội Dự bị Quốc gia.
Nhìn lại danh sách một lượt, đến khi xác nhận thực sự bản thân không nhìn nhầm, mọi người mới chấp nhận sự thật này.
【Đúng là có chút không thể nhìn bằng ánh mắt của người thường đến xem, thế giới của thiên tài tôi không hiểu được.】
【Tôi hiểu rồi, cậu bạn tuyển thủ này tên Cảnh Từ, nghề chính là Olympic Toán, nghề tay trái là vả mặt.】
【Nếu tôi mà là người Đông Hải, tôi nhất định đem vị này đi thờ luôn, không còn gì để nói ngoài câu ổng đúng đỉnh của chóp luôn á.】
【Mặt cũng bị vả sưng lên rồi, cơ mà không hiểu sao lại có cảm giác hưng phấn cực kì, đột nhiên mong chờ tháng ba tuyển chọn tuyển Quốc gia...】
【Lầu trên +1, tận lực chú ý đến Cảnh Từ, chờ cậu ấy đến thẳng vòng tuyển chọn cuối cùng, để xem cuối cùng cậu ấy có thể bước tới đâu. 】
Trạng Nguyên của kì thi đại học các năm đều bị bốn phía vây quanh đưa tin, huống chi với thành tích trước nay chưa từng có như của Cảnh Từ. Dù cho ông Cảnh có tận lực không chú ý đến tình huống của đội tuyển thì cùng ngày cũng vẫn nghe tin.
Ông ta kinh ngạc nhìn tin tức mà mấy trang mạng đăng, rồi lại nhớ đến đứa trẻ ngày trước mình chỉ thuận miệng khen một câu cũng vui vẻ cả ngày kia, lần đầu tiên trong đời dâng lên cảm giác hối hận.
Nếu như... Ngay từ đầu mình đối xử với nó tốt hơn một chút thì bây giờ mọi chuyện sẽ như nào?
- --
Chuyện Cảnh Từ thông qua vòng tuyển chọn thứ nhất là do Vương Quỳnh nói cậu mới biết.
Lúc ấy cậu đang chuyên tâm ngồi nghe vị khách quý phát biểu trong lễ bế mạc thì cánh tay chợt tê rần. Cậu quay đầu thì thấy Vương Quỳnh đang nắm chặt lấy tay mình, nỗ lực đè giọng thật thấp, nói: "Vào rồi! Hai đứa mình đều vào đợt hai rồi!"
Cảnh Từ nhanh chóng liếc xuống màn hình, quả nhiên thấy được tên mình trong danh sách.
Thực sự vào rồi!
Trái tim Cảnh Từ chợt gia tốc, khóe mắt chân mày đều là ý cười, rồi lại bị cậu lẳng lặng ém đi. Cậu trả điện thoại cho Vương Quỳnh, lấy điện thoại của mình ra, định gửi tin nhắn cho Doanh Kiêu thì thấy tin nhắn hắn gửi tới...
【Kiêu】: Chúc mừng em đã vào Đội tuyển Dự bị Quốc gia nhé, tự hào về em.
Hắn biết rồi, hắn vẫn luôn chú ý sao?
Cảnh Từ gõ chữ vào khung chat, muốn trả lời hắn ngay lập tức nhưng đột nhiên nhìn lên đồng hồ hiển thị ở góc màn hình, lập tức ép mình bình tĩnh lại.
Giờ đang là thời gian lên lớp, cậu không để khiến Doanh Kiêu phân tâm được.
Vất vả lắm mới đến giờ buổi lễ bế mạc kết thúc, tính toán một chút thấy lúc này vừa hay là nghỉ giữa giờ, Cảnh Từ lập tức gọi cho Doanh Kiêu, lập tức bên kia đầu dây có người nhấc máy.
"Chúc mừng Cảnh thần," tiếng Doanh Kiêu truyền qua loa mang theo ý cười: "Lại phá kỉ lục một lần nữa."
Mặt Cảnh Từ ửng đỏ, có chút ngượng nhưng hơn thế là niềm vui vì được chia sẻ với người mình yêu. Cậu cầm điện thoại, nhỏ giọng nói: "Anh, anh chờ em về."
Ý cười trong mắt Doanh Kiêu đong đầy tới mức có xu hướng tràn ra ngoài, hắn đẩy Trịnh Khuyết đang nghe lỏm bên cạnh ra, đứng dậy đi qua một bên: "Lúc nào tàu chạy?"
Cảnh Từ theo phản xạ định nói ra số tàu nhưng lại nghĩ lần trước hắn lén ra ga đón mình, sợ lần này hắn lại chạy ra đón làm trễ nải việc học hành nên không nói thật: "6 giờ chiều, hơn 9 giờ là tới ga."
Doanh Kiêu hơi cau mày: "Muộn vậy cơ à?"
"Ừm." Cảnh Từ vắt óc nghĩ từ: "Mấy người bạn chơi với nhau bên này muốn tụ họp chút."
Này đúng là không có vấn đề gì, Doanh Kiêu cũng không nghĩ nhiều, gật đầu: "Được, vậy em cứ chơi đi, lên tàu thì nhắn anh."
"Vâng."
Doanh Kiêu bên kia sắp phải quay lại lớp học, Cảnh Từ cũng không trò chuyện gì nhiều mà lập tức giục hắn cúp máy, sau đó quay lại kí túc xá dọn hành lý.
Thực ra cậu đi chuyến 2 giờ chiều, đợi lát nữa ăn trưa xong ra ga là kịp giờ.
Vương Quỳnh đã dọn đồ xong từ sớm, cậu mập chỉ hận không thể lập tức rời khỏi chỗ này, không ngừng giục Cảnh Từ: "Nhanh lên nhanh lên nhanh lên, khoảng hai giờ là mình phải lên tàu rồi, không nhanh là không kịp đâu."
Cảnh Từ thấy dáng vẻ gấp gáp của cậu mập, chỉ đành bất đắc dĩ thao tác nhanh hơn.
Hai người cũng không ra ngoài ăn mà ăn qua loa ở căn tin rồi lập tức ra ga. Hẹn gặp lại nhau vào khoảng tháng 3 rồi mỗi người một ngả, trở về nhà của mình.
Thực ra Cảnh Từ rất mệt, nửa tháng gồng mình tiêu hao lượng lớn trí nhớ, rồi lại ngồi tàu hơn ba tiếng khiến cậu vừa về đến nhà hận không thể ngã xuống giường đánh một giấc. Nhưng cậu thực sự quá nhớ Doanh Kiêu nên cố quên đi cảm giác mỏi mệt, về trường trước giờ cơm chiều.
Lúc này, Doanh Kiêu vừa ăn tối xong, đi về phía phòng học.
"Chủ nhật này tao không đi cùng chúng mày được." Trịnh Khuyết vừa đi vừa hớn hở nói: "Tiền Viện đồng ý cùng tao ra ngoài xem phim rồi."
Tiền Viện chính là em gái Trịnh Khuyết theo đuổi mấy tháng nay.
"Chúng mày nói xem, có phải cô ấy cũng có ý với tao không?"
Xem phim cùng là có ý? Mơ gì đẹp thế.
Hà Chúc trợn mắt với cậu chàng rồi mặc xác bạn mình luôn.
Doanh Kiêu cười nhạo: "Tao còn nửa lọ dầu xanh đấy, tí tao cho mày một ít để cho mày tỉnh ra nhá..."
Đồng tử hắn chợt co rút lại, lặng người nhìn về phía trước, bước chân không kìm được mà khựng lại.
Ở đó, có Cảnh Từ đang mở to đôi mắt vui vẻ mình về phía hắn.
"Anh Kiêu, làm sao... Ai đó? Anh Từ, anh về rồi!!!!" Hà Chúc tung tăng chạy lại bên người Cảnh Từ, cười nói: "Trùng hợp thật đấy, vậy mà lại gặp ở trước dãy nhà học."
"Gan lớn rồi hả?" Doanh Kiêu lướt qua Hà Chúc, giấu Cảnh Từ về phía chỗ cột, cố nhịn xuống cảm giác muốn ôm người vào lòng, khẽ cười nhéo nhẹ vành tai cậu: "Lừa anh hử?"
Trong nháy mắt nhìn thấy Cảnh Từ, Doanh Kiêu lập tức hiểu ra.
Cơ bản là chẳng có cái tụ họp nào cả, chỉ là Cảnh Từ sợ hắn đi đón làm chậm trễ việc học nên cố ý nói vậy.
Cảnh Từ mím môi cười, không nói gì mà chỉ ngước mắt lên nhìn hắn, đôi mắt lấp lánh tự như chứa ngàn sao.
Chỉ một thoáng chốc, Doanh Kiêu đã mềm lòng, nếu không phải cố kỵ người đến người đi thì hắn đã sớm đem bạn nhỏ lừa người này vào lòng rồi hôn đến khi chân nhũn ra mới thôi.
Hắn khắc chế ưu tư mãnh liệt trong lòng xuống đáy, vò tóc Cảnh Từ: "Mệt muốn xỉu rồi phải không?"
"Cũng không hẳn."
Doanh Kiêu: "Đã gầy thành như này rồi còn cãi bướng."
Hắn ôm lấy bả vai Cảnh Từ: "Đi thôi, đừng đứng đây nữa, về lớp nào."
Cảnh Từ gật đầu, cùng hắn vào cửa.
Vừa bước được hai bước thì Trịnh Khuyết nói với lên từ đằng sau: "Anh Từ, dây giày tuột kìa."
Cảnh Từ cúi đầu, quả nhiên dây giày bên chân trái tuột từ bao giờ. Cậu bước vào trong góc,vừa định cúi xuống thì Doanh Kiêu lại ngồi xổm xuống trước.
"Em đứng ngay ngắn cho anh," hắn vươn ngón tay thon dài, móc lấy sợi dây tuột ra kia, vừa thắt lại vừa nói: "Mặc nhiều như thế không tiện ngồi xổm xuống đâu."
Ở bên Cảnh Từ một thời gian dài, Doanh Kiêu cũng lặng lẽ thay đổi rất nhiều, ít nhất thì thắt dây giày đẹp hơn trước kia kha khá.
"Vậy được chưa?" Sau khi thắt xong, hắn không đứng lên ngay mà ngước mắt lên nhìn Cảnh Từ: "Cân xứng không?"
"Ui," Hà Chúc liếc nhìn sườn mặt Cảnh Từ, ăn nói kì dị: "Anh Kiêu, dây giày em cũng tuột rồi nè."
Trịnh Khuyết không quên góp vui: "Em cũng thế, em cũng thế."
Cảnh Từ bị chọc đến đỏ cả mặt, trong lòng lại nóng hầm hập, cậu duỗi tay kéo Doanh Kiêu: "Cân xứng rồi, anh mau đứng lên đi."
Hai người đều không để ý nên không thấy Kiều An Ngạn ở ngay góc nghiêng phía sau, vẻ mặt vặn vẹo nhìn về hướng bọn họ, mắt đỏ như sắp nhỏ máu đến nơi.
Doanh Kiêu... Bản thân hao phí biết bao tâm tư nhưng không thể tiếp cận, ngược lại còn rước toàn là ác cảm vậy mà lại chủ động buộc dây giày cho Cảnh Từ.
Dựa vào đâu mà tất cả chuyện tốt đều bị Cảnh Từ chiếm hết vậy?
Rõ ràng gã mới đúng là người có khí vận đầy mình.
Kiều An Ngạn siết chặt nắm tay, gần như không thể đè nén những ác niệm trong lòng...
Nếu hai người đó không có cách nào ở bên nhau thì tốt rồi, chia tay là tốt nhất.
Vì vậy nên bắt đầu từ ngày hôm đó trở đi Cảnh Từ phát hiện lúc cậu thấy Kiều An Ngạn sẽ không đau đầu nữa.
Cũng từ ngày hôm đó trở đi, mỗi khi ở bên Doanh Kiêu, cậu trở nên cực kì khó chịu. Doanh Kiêu mà chạm vào cậu thì cậu sẽ thấy đau.
- --
Tác giả có lời muốn nói: Tới rồi đây~
Tiểu tiên nữ "nghỉ hè ba tháng" chúc mừng kì thi đại học kết thúc.
Editor có lời muốn nói: Bên mình thì mới biết điểm thi đại học, chúc mừng mọi người đã hoàn thành bài thi. Ai có kết quả chưa được ưng ý lắm thì cũng đừng buồn quá nhé, giữ nước mắt cho chương sau đi.
Nhưng dù ghét Kiều An Ngạn đến đâu thì cũng đừng để cảm xúc đi quá xa nha mọi người~