Editor: spring Beta-er: lncSau khi về chỗ ngồi, Doanh Kiêu không lập tức làm bài ngay, mà dựa vào tường, rũ mắt không biết suy nghĩ gì.
Ban đầu bọn Hà Chúc cũng muốn hỏi xem giữa hắn với Cảnh Từ xảy ra chuyện gì, nhưng lại sợ nhỡ không cẩn thận nói gì đó sẽ khiến hắn đau lòng, bí mật thầm thì một hồi, quyết định áp dụng chiến thuật đường vòng.
Vừa khéo tuần này là sinh nhật của Bành Trình Trình, mượn lý do này gọi hắn ra, rót chút rượu, nói không chừng có thể cạy miệng của hắn.
"Anh Kiêu." Hà Chúc xoay người, nói với Doanh Kiêu: "Tối ngày kia bọn tao bao một phòng ở Duyệt Vị Hiên, tụ họp ăn một bữa, thuận tiện tổ chức sinh nhật cho lão Bành, mày đến đi, nhé?"
Doanh Kiêu nào có tâm tình liên hoan, nhưng hắn không đến sinh nhật Bành Trình Trình thì có hơi không thể chấp nhận được, hắn nhẹ gật đầu đồng ý. 𝒯ì𝒎 t𝙧uyện hay tại ﹛ t𝙧 u𝒎t𝙧uyen﹒𝑽N ﹜
Hà Chúc thấy thế thì thở phào, đang muốn nói tiếp, cửa phòng học bỗng nhiên bị đẩy ra, thầy Lưu đen mặt đi vào.
"Mồm năm miệng mười gì thế hả! Ngày nào cũng lấy ở đâu ra lắm chuyện như thế? Đứng trong hành lang cũng nghe thấy tiếng các em!"
Ông đi lên bục giảng, nghiêm nghị nhìn lướt qua học sinh phía dưới: "Nhiều sức lực chưa dùng hết đúng không? Được, tổng vệ sinh hôm chủ nhật nhớ ra sức vào đấy!"
Vừa dứt lời, bên dưới lập tức vang lên tiếng kêu rên.
Mỗi dịp khai giảng hàng năm, Thực Nghiệm tỉnh đều phải tiến hành một lần tổng vệ sinh, mỗi lớp phụ trách một khu vực khác nhau. Tuy phạm vi không lớn, nhưng đám học sinh lớp 11-7 này ngay cả quần áo của mình cũng chẳng giặt được mấy lần, huống chi là quét dọn vệ sinh.
"Phiền chết đi được." Lý Trụ cầm sách trên tay ném lên mặt bàn, vẻ mặt đau khổ nói với Cảnh Từ: "Học kỳ này lớp chúng ta được chia phụ trách sân phơi quần áo, mấy thứ bẩn thỉu nhiều lắm, trăm phần trăm nhặt không hết được đâu."
Thực Nghiệm tỉnh có tổng cộng hai tòa ký túc xá, nam sinh một tòa nữ sinh một tòa, giữa hai tòa nhà cách nhau sân phơi quần áo.
Tuy trường học có quy định rõ ràng cấm ném đồ xuống dưới tầng, nhưng vẫn có vài học sinh không nghe lời. Rác rưởi vỏ trái cây, thậm chí giày thối tất hôi cũng ném xuống hết.
Sân phơi quần áo sao?
Cảnh Từ nhấp môi dưới, ngước mắt nhìn thoáng qua bục giảng, thấy thầy Lưu đang không chú ý đến hai bọn họ, nhỏ giọng nói: "Nếu mày bị phân đến sân phơi quần áo, để tao thay cho."
Lý Trụ sắp bị cậu cảm động phát khóc, vội vàng lắc đầu: "Không không không, không cần! Sao có thể để mày làm việc này được."
"Không sao cả." Cảnh Từ nói như đinh đóng cột: "Tao thích trực nhật ở sân phơi quần áo."
Lý Trụ dùng sắc mặt phức tạp nhìn cậu, nhất thời không biết nói gì cho phải.
Cho nên, đây xem như một sở thích nhỏ của học thần? Học tập mệt mỏi nên đi lao động chân tay cho tỉnh não?
Cậu ta xoa mặt, đáp: "Được."
"Trật tự!" Thầy Lưu vỗ xuống bàn giáo viên, trừng mắt nhìn mấy đứa gào lớn tiếng nhất: "Cảnh cáo trước, nếu ai lười biếng, giở trò bịp bị thầy mắt được, học kỳ này trực nhật hơn một tháng!"
Cả phòng học trong chớp mắt im như tờ, thầy Lưu thỏa mãn gật gật đầu: "Các em quét dọn xong thầy sẽ đi kiểm tra, nếu dám gian dối quét quét vài cái cho qua, buổi chiều đừng hòng được nghỉ."
Sau khi nói xong, ông đi xuống bục giảng, đang muốn dặn dò uỷ viên vệ sinh vài câu, ánh mắt rơi xuống chỗ Cảnh Từ, nhất thời dừng lại.
Thầy Lưu đi qua, gõ gõ bàn Lý Trụ: "Ai bảo em tùy tiện đổi chỗ ngồi?"
Lý Trụ khóc không ra nước mắt, đứng lên, cậu ta cũng không muốn đổi đâu.
Bàn cuối tự do biết bao nhiêu, nói chuyện phiếm chơi game tuyệt đối an toàn, bên cạnh còn có một đồng chí lắm lời làm bạn, nhưng cậu ta dám từ chối anh Kiêu chắc?
"Thầy ơi." Doanh Kiêu đứng lên: "Là em muốn đổi."
Thầy Lưu nhìn hắn, lại nhìn Cảnh Từ, muốn nói gì đó song lại nuốt xuống, ông chỉ vào Doanh Kiêu: "Em lại đây với tôi."
Cảnh Từ có hơi lo lắng, đang muốn đi cùng ra giải thích. Vừa đặt sách xuống, mặt bàn liền bị Doanh Kiêu đi ngang qua gõ một cái: "Không có chuyện gì, em đọc sách tiếp đi."
Cảnh Từ chỉ đành kiềm chế nỗi lo lắng trong lòng, ngồi tại vị trí chờ hắn trở về.
Trong hành lang, thầy Lưu nhíu chặt lông mày: "Em có chuyện gì vậy? Lúc trước người muốn đổi là em, bây giờ nói đổi lại cũng là em! Em với Cảnh Từ dỗi nhau?"
"Nào có thầy?" Doanh Kiêu cười cười: "Cảnh Từ sắp thi vòng tuyển chọn thứ hai rồi, em sợ làm phiền đến việc học của cậu ấy."
Thầy Lưu nghe vậy, biểu cảm trên mặt càng bất mãn: "Em nhất thiết phải quấy rầy cậu ấy lúc đang học tập?"
"Dạ không phải." Doanh Kiêu lười biếng tựa vào tường, khóe môi mỉm cười: "Chủ yếu là cậu ấy quá quan tâm em, thà rằng chậm trễ thời gian của mình cũng phải giảng đề cho em. Đổi thành Lý Trụ, cậu ấy chẳng cần phân tâm như thế."
Thầy Lưu: "..."
Không biết vì sao, thầy Lưu bỗng cảm thấy muốn đánh người.
"Có thật không có chuyện gì khác không?"
"Sao có thể có chuyện gì được ạ?" Doanh Kiêu như có điều suy nghĩ nói: "Bằng không thì vợ em quản nghiêm..."
Thầy Lưu thật sự nghe không nổi nữa, dùng sức nện lên lưng hắn, cắt ngang lời hắn: "Cút trở về làm bài cho thầy!"
Doanh Kiêu xoa xoa chỗ bị đánh: "Tuân mệnh."
Quay sang, nét mặt của hắn lập tức nhạt đi.
Người không muốn đổi chỗ ngồi nhất là hắn, nhưng ngồi cùng bàn quá gần, ngộ nhỡ vô ý đụng chạm vào Cảnh Từ thì phải làm sao?
Doanh Kiêu đi vào phòng học, đối diện với ánh mắt Cảnh Từ.
Thầy Lưu còn ở bên ngoài chưa đi, lúc này trong phòng học đang hoàn toàn yên tĩnh. Doanh Kiêu không tiện nói nhiều với cậu, chỉ đơn giản bảo: "Yên tâm, thầy đồng ý rồi."
Cảnh Từ nhẹ nhàng thở ra, gật gật đầu, cúi xuống tiếp tục đọc sách.
Doanh Kiêu biết sở dĩ cậu khắc khổ như vậy vì muốn lấy được thành tích tốt trong thi đấu, cải thiện tình huống trước mắt.
Hắn đau lòng thở dài, trở về chỗ ngồi, suy tư hồi lâu, hắn xé tờ giấy nhỏ viết mấy chữ. Ngẫm nghĩ, hắn lại vò thành một cục ném vào thùng rác.
Chờ đến khi chuông hết tiết reo, thấy Cảnh Từ để sách xuống, lúc này Doanh Kiêu mới đi đến.
Lý Trụ cực kỳ có ánh mắt đứng lên, nhường chỗ cho hắn.
Doanh Kiêu kéo ghế ra ngoài, cách Cảnh Từ thật xa, ngồi xuống: "Còn khó chịu không?"
"Không khó chịu." Cảnh Từ lắc đầu, sợ Doanh Kiêu không tin, lại nói thêm một câu: "Sau khi trở về từ chỗ bồn hoa thì không còn đau nữa rồi."
Đù! Doanh Kiêu không nhịn được mà mắng câu thô tục trong lòng, mợ nó, ai cài máy giám thị trên hai người bọn họ sao?
"Vậy là tốt rồi." Doanh Kiêu gật đầu, cười nhẹ nhìn cậu: "Xin lỗi, gần đây không thể ôm em, cũng không thể hôn em."
Cảnh Từ đỏ mặt, vô ý thức nhìn xung quanh, lắp bắp nói: "Không, không có việc gì."
"Không thể thân thiết với em, đành phải dốc lòng học tập vậy." Doanh Kiêu móc điện thoại di động ra, giao cho Cảnh Từ: "Em bảo quản điện thoại cho anh nhé?"
Cảnh Từ ngơ ngác: "Không cần, anh cũng đâu có nghiện."
Hơn nữa... Ban đêm cậu còn muốn vụng trộm liên hệ Doanh Kiêu.
"Trong khoảng thời gian này buổi tối anh đều sẽ ở ký túc xá, đến lúc đó đi tìm em." Nhìn ra cậu đang suy nghĩ gì, trong lòng Doanh Kiêu mềm mại: "Ngoài em ra anh cũng không có ai cần liên lạc."
"Mật mã sinh nhật hiện giờ của em, nếu có tin nhắn gì, em muốn trả lời thì trả lời, không muốn trả lời thì thôi, không cần cố ý nói cho anh."
Doanh Kiêu nhướng mày, sâu xa nói: "Đồ bên trong em cứ tùy tiện xem, yên tâm, không có ảnh, nếu có thì toàn là của em."
Cảnh Từ sặc: "Nhỡ... Nhỡ anh có chuyện khẩn cấp thì sao?"
Doanh Kiêu lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, mỉm cười nhìn cậu: "Được rồi, đừng chối nữa, ngoài em ra anh còn chuyện khẩn cấp gì đâu."
Lúc này, ngay cả mang tai Cảnh Từ cũng đỏ ửng, cậu lung tung gật đầu, cất điện thoại di động đi.
Sau khi Doanh Kiêu rời đi, Cảnh Từ chậm rãi bình tĩnh lại. Lúc này cậu mới đột nhiên phát hiện, Doanh Kiêu nói là để cậu bảo quản điện thoại, trên thực tế tương đương với chủ động bại lộ toàn bộ riêng tư trước mắt cậu.
Lồng ngực Cảnh Từ căng phồng, vừa ngọt vừa ấm, một chút thất vọng mất mát cuối cùng trong lòng cũng tan thành mây khói.
Hôm chủ nhật, Lý Trụ quả nhiên được chia đến sân phơi quần áo, mà bởi vì Cảnh Từ được uỷ viên vệ sinh thiên vị, nhận việc lau nhà ở phòng học.
"Đổi thật hả, anh Từ?" Lý Trụ ngượng ngùng đưa cho Cảnh Từ một cái chổi: "Bằng không thì bỏ đi?"
"Không sao cả." Cảnh Từ cười với cậu ta, cầm dụng cụ đi đến sân phơi quần áo.
Bởi vì vừa mới khai giảng, quần áo treo trên sân phơi quần áo cũng không nhiều. Tầm mắt không chịu trở ngại, liếc nhìn quanh, có thể rõ ràng trông thấy rác rưởi bị gió thổi khắp nơi.
Mấy nam sinh cùng bị phân công đến sân phơi quần áo không ngừng kêu khổ, Cảnh Từ thất thần nhìn thoáng qua góc cậu với Doanh Kiêu đã từng dạo qua, xoay người bắt đầu quét dọn.
Cậu có chứng ám ảnh cưỡng chế, ngay cả quét dọn cũng phải sạch sẽ hơn người khác, mấy nam sinh lớp 11-7 nhìn mà than thở. Vốn muốn trộm lười, vừa bị so sánh như vậy, bọn họ lập tức ngại ngùng, bắt đầu ra sức gian khổ làm việc.
Bên cạnh sân phơi quần áo là đường đi đến nhà ăn, mấy nữ sinh lớp mười dọn dẹp cành khô rơi xuống từng chút một. Một người trong đó có dáng dấp rất xinh đẹp, Ngô Vĩ Thành vừa quét vừa liên tục quay sang nhìn.
"Hầy, anh Từ, cô em gái kia khá xinh xắn, cậu nói xem nếu tôi xin phương thức liên lạc thì có được không nhỉ?"
Cảnh Từ không ngẩng đầu, động tác trong tay cậu không ngừng: "Vậy cậu đi đi, tôi cầm dụng cụ giùm cho."
"Đừng đừng đừng." Lần đầu tiên Ngô Vĩ Thành làm loại chuyện này nên khác hồi hộp, nhất định phải kéo lấy Cảnh Từ: "Cậu đi cùng tôi đi, nhỡ cô ấy quen cậu, xem ở mặt mũi cậu, vui vẻ nên cho luôn thì sao."
Cảnh Từ đang làm dở công việc, không quá muốn bỏ ngang, lại thấy Ngô Vĩ Thành hô hấp dồn dập, chỉ có thể nhẹ gật đầu, cầm cây chổi đi qua đó cùng cậu ta.
Cũng là Ngô Vĩ Thành xui xẻo, cậu ta còn chưa đi tới trước mặt nữ sinh kia, Doanh Kiêu đi đến từ sân bóng rổ xa xa bên kia.
Hắn dáng dấp cao, trị số nhan sắc cũng sao, dù trong tay cầm cây chổi vẫn đẹp trai như thường, lập tức hấp dẫn sự chú ý của mấy nữ sinh. Nhất là cô em gái Ngô Vĩ Thành coi trọng, ngay cả mặt cũng bắt đầu đỏ lên.
Ngô Vĩ Thành chưa xuất sư đã chết, sắc mặt chết lặng nhìn phía trước, nai con trong lòng nháy mắt chết bất đắc kỳ tử.
Vẻ mặt cậu ta phức tạp thở dài: "Anh Kiêu thật sự là, sớm không đến muộn không đến..."
Cảnh Từ buồn cười nhìn cậu ta, đang muốn an ủi một câu, chợt thấy mấy cô gái kia bỗng đi đến trước mặt Doanh Kiêu, ngượng ngùng nói: "Bạn học, túi rác của chúng tớ nặng quá, không nhấc nổi, cậu có thể giúp chúng tớ xách đến bãi rác không?"
Cảnh Từ mím môi, nhìn cái túi bẹp bẹp trên mặt đất, ngay cả một phần ba cũng chưa đến.
Đừng nói ba nữ sinh, một nữ sinh cũng cầm được.
Cho nên, các cậu ấy... đang bắt chuyện với Doanh Kiêu ư?
Ngô Vĩ Thành tiến đến bên tai Cảnh Từ, chua xót nói: "Cô em gái kia khá xinh xắn, chắc anh Kiêu sẽ đồng ý chứ? Đến lúc đó trao đổi cách liên lạc, nói không chừng sẽ thành công đấy."
Cây chổi của Cảnh Từ không cẩn thận quét qua giày Ngô Vĩ Thành.
"Xin lỗi."
"Không sao không sao."
Đằng trước, Doanh Kiêu chỉ vào cái túi kia: "Cái này hả?"
Mấy nữ sinh liên tục gật đầu: "Đúng đúng."
"Ồ." Doanh Kiêu hờ hững vòng qua các cô, bình tĩnh nói: "Vậy các cậu nghỉ lát rồi cầm lên, việc của các cậu mà tôi làm thì không tốt lắm đâu."
Nói xong, hắn đi đến trước mặt Cảnh Từ, đoạt lấy cây chổi trong tay cậu: "Ai bảo em làm chuyện vặt vãnh này? Còn có bao nhiêu? Để anh làm."
Mấy nữ sinh: "???"