Từ năm trước, nhà nước đã khôi phục thi đại học, toàn bộ các thanh niên trí thức của thôn Hòa Sơn đều vô cùng phấn khởi. Ngay cả Thẩm Lệ Nghiên tâm cao khí ngạo cũng vì chuyện thi đại học mà nỗ lực chẳng phân biệt ngày đêm.
Tuy năm trước là năm đầu tiên khôi phục thi đại học, Thẩm Lệ Nghiên cùng các thanh niên thôn Hòa Sơn đều tham gia, nhưng bởi vì chuyện thi đại học được khôi phục quá đột ngột, ngoại trừ Dương Từ, không ai trong số bọn họ thi đậu.
Khi Dương Từ thi đậu đại học, Thẩm Lệ Nghiên lại cùng Dương Từ náo loạn một hồi. Lần này hai người gây nhau xong, Dương Từ liền từ biệt hết tất cả những bạn bè của hắn, lần này hắn rốt cuộc không còn lưu luyến gì mà rời đi.
Ngày Dương Từ rời đi, Vương Tiểu Hoa còn lén tiễn hắn một đoạn đường. Nhưng bởi vì cô ta chen trong đám người đông đúc ồn ào, nên Dương Từ cũng không chú ý tới cô ta.
Vương Tiểu Hoa vốn tưởng rằng mình sẽ thực vui vẻ, vui vẻ hắn đã thi đậu vào đại học giống như đời trước, mở ra con đường tương lai xuôi gió xuôi nước như vậy.
Nhưng khi Dương Từ thật sự lên xe lửa, Vương Tiểu Hoa đứng trên ga tàu người đến người đi, lại đột nhiên nhịn không được nhỏ giọng nức nở.
Đó là người mà cô ta đã thích từ rất lâu, nhưng mà ngay cả cái dũng khí mở miệng nói cho hắn biết, cô ta cũng không có. Cô ta biết mình như vậy căn bản không xứng với Dương Từ, không nên tiếp tục ôm bất cứ ảo tưởng nào với Dương Từ, nhưng mà trong lòng cô ta vẫn không nhịn được, đau đến không thở nổi.
Có trong nháy mắt cô ta thật muốn nói cho hắn, nói cho hắn có người thích hắn đã rất lâu rồi, lâu đến có thể vượt qua thời không, vượt qua sinh tử......
Nhưng Vương Tiểu Hoa biết, cho dù cô ta có nói cho Dương Từ, Dương Từ cũng sẽ không thích cô ta. Bởi vì người ưu tú như Dương Từ vậy, chỉ có cô gái càng ưu tú càng mỹ lệ mới có thể xứng với hắn. Mà cô ta, Vương Tiểu Hoa, vĩnh viễn không có khả năng là người đó.
Vương Tiểu Hoa đứng ở ga tàu hỏa khóc thật lâu, lâu đến chung quanh có người lo lắng lại đây hỏi thăm, lúc này cô ta mới chợt tỉnh, hoảng hốt xoay người trở về.
Sau khi Vương Tiểu Hoa trở lại thôn Hòa Sơn, liên tiếp vài ngày đều thấy cuộc sống khó an, làm chuyện gì cũng đều thất thần. Cô ta cảm thấy mình sắp nghẹn đến điên rồi, cô ta cần tìm một ai đó để nói hết toàn bộ thống khổ của mình.
Chờ đến khi Vương Tiểu Hoa phục hồi tinh thần lại, cô ta đã ngây ngốc đứng trước mặt Lý Khanh Khanh, một năm một mười kể hết chuyện cô ta thích Dương Từ cho Lý Khanh Khanh nghe.
Vương Tiểu Hoa nói xong, có chút không thể tin tưởng nhìn Lý Khanh Khanh, hoàn toàn không tin mình thế mà lại tìm Lý Khanh Khanh nói chuyện?
Sau khi Lý Khanh Khanh nghe Vương Tiểu Hoa thích Dương Từ khi, trong đôi mắt nhịn không được lộ ra một tia giật mình.
Cô một tay gãi cằm nhìn Vương Tiểu Hoa nói: "Hoá ra thích Dương Từ ha, lúc trước dì còn tưởng cô thích Thẩm Mộ Quân không."
Vương Tiểu Hoa nghe vậy sửng sốt một chút, nghĩ đến lúc trước thái độ cô ta đối với Thẩm Mộ Quân cũng thật kỳ quái, còn cố tình lấy lòng Thẩm Nhạc Hương. Hiện giờ nghiêm túc hồi tưởng lại, lúc ấy cô ta thoạt nhìn xác thật giống như có ý với Thẩm Mộ Quân thật.
Lý Khanh Khanh đùa giỡn nói: "Vì lo lắng cô muốn giành chồng với mình, tôi còn phòng bị cô một thời gian thật dài luôn."
Vương Tiểu Hoa vốn đang cùng Lý Khanh Khanh thổ lộ tâm sự, trong lòng cô ta còn đang rất khẩn trương. Kết quả bị Lý Khanh Khanh trêu chọc như vậy, khẩn trương nãy giò lập tức đã không thấy tăm hơi.
Vương Tiểu Hoa có hơi mím môi xoa xoa lòng bàn tay, đôi mắt bất an ngó nghiêng khắp nơi. "Con...... con chỉ là tương đối hâm mộ Hương Hương thôi, hâm mộ em ấy có một người cha ưu tú như vậy, còn, còn có một người mẹ xinh đẹp lại lợi hại như dì."
Đây là lời thiệt tình của Vương Tiểu Hoa, thậm chí bởi vì cô ta quá mức hâm mộ Hương Hương, còn từng ảo tưởng nếu Thẩm Mộ Quân là cha cô ta, vậy về sau cuộc sống cô ta sẽ có bao nhiêu tốt đẹp, có bao nhiêu hạnh phúc.
Lý Khanh Khanh: "Con có thể nói với dì chuyện này, thật ra dì cũng rất kinh ngạc, không nghĩ tới con lại tín nhiệm dì như vậy."
Bản thân Vương Tiểu Hoa cũng rất kinh ngạc, cô ta cũng không nghĩ tới mình sẽ nói cho Lý Khanh Khanh. Theo lý mà nói, quan hệ của cô ta cùng Lý Khanh Khanh phải thực xấu hổ mới đúng.
Cô ta là một người trọng sinh, cô ta biết kiếp trước Lý Khanh Khanh cùng Thẩm Mộ Quân ly hôn, còn mang theo Thẩm Gia Hảo sớm rời khỏi thôn Hòa Sơn. Lúc trước cô ta vẫn luôn cho rằng Lý Khanh Khanh là một người phụ nữ xấu, cho nên luôn ôm thành kiến rõ ràng với Lý Khanh Khanh.
Nhưng là từ khi cô ta buông bỏ thành kiến trong lòng, chậm rãi tiếp xúc với Lý Khanh Khanh, cô ta liền phát hiện Lý Khanh Khanh không phải người xấu, còn là một người phụ nữ có tư tưởng thập phần độc đáo.
Đôi khi Lý Khanh Khanh nói ra lời nói luôn tạo cho cô ta một loại cảm giác thật lớn gan mật. Lý Khanh Khanh bảo, cô cảm thấy phụ nữ không thể vẫn luôn dựa vào đàn ông, còn nói phụ nữ cũng có thể xông xáo, tự mình dựng nên sự nghiệp.
Vương Tiểu Hoa cảm thấy mình học được rất nhiều từ Lý Khanh Khanh, mấy thứ đó trong bất tri bất giác đã thay đổi cô ta, làm tầm nhìn vốn hẹp hòi của cô ta càng ngày càng rộng mở hơn.
Lý Khanh Khanh vừa cầm sách bài tập của Thẩm Nhạc Hương xem xem, vừa không chút để ý hỏi: "Cái hôm Dương Từ rời đi, con hẳn nên nói cho hắn biết tâm ý của mình."
Vương Tiểu Hoa nghe vậy, theo bản năng lắc đầu nói: "Con cảm thấy mình không xứng với hắn, con sợ mình nói xong, sẽ chỉ mang đến cho hắn phiền não cùng bối rối."
Lý Khanh Khanh: "Dương Từ là người thế này, nếu hắn không thích con, nhất định sẽ không chút do dự nói cho con biết. Chỉ cần con không lì lợm la liếm hắn, với hắn mà nói, thì không phải chuyện đáng để bối rối. Nhưng mà bản thân con ấy...... Không nói ra, chẳng lẽ không cảm thấy tiếc nuối sao?"
Tiếc nuối, đương nhiên tiếc nuối, nhưng mà......
Vương Tiểu Hoa hơi hơi rũ mi mắt xuống, giấu đi bất đắc dĩ cùng chua xót trong đáy mắt.
Lý Khanh Khanh: "Lần sau khi nhìn thấy hắn, nhớ nói rõ với hắn. Đương nhiên, nếu trước khi con gặp được hắn, con có thể phấn đấu trở nên ưu tú như hắn, nói không chừng còn kinh hỉ ngoài ý muốn nga."
Kỳ thật người như Dương Từ cũng không phải khó theo đuổi, hắn là người từng chịu tổn thương khá lớn, nên yêu cầu của hắn cũng sẽ không đặc biệt cao. Hắn muốn, hẳn là một người có thể hiểu hắn, hơn nữa yên lặng đứng phía sau ủng hộ hắn. Người đó không nhất định phải rất ưu tú, nhưng nhất định phải có một trái tim nhân hậu.
Từ sau khi nói chuyện với Lý Khanh Khanh xong, Vương Tiểu Hoa mỗi ngày bắt đầu nỗ lực qua lại đội thanh niên trí thức. Cô ta muốn mình trở nên càng giỏi hơn, càng ưu tú hơn, cho dù tương lai cô ta không thể cùng Dương Từ sóng vai mà đi, nhưng cô ta cũng muốn đi ra khỏi thôn Hòa Sơn, đi đến những nơi xa hơn, lớn hơn để nhìn xem, chỉ có như vậy mới không uổng phí cơ hội trọng sinh một lần.
Đối với chuyện thi đại học, Lý Khanh Khanh không có chút hứng thú, cho nên sau khi nhà nước hoàn toàn mở cửa kinh tế, cô liền đổ hết tinh lực vào làm buôn bán.
Nếu cô muốn bắt đầu buôn bán, vậy thì không thể tiếp tục ở lại thôn Hòa Sơn nữa. Hai ngày nay cô đang cùng Thẩm Mộ Quân thương lượng, nên mang theo hai đứa nhỏ đi huyện thành phát triển, hay là trực tiếp đi thẳng đến thành phố lớn hơn nữa để phát triển?
Cuối cùng, bởi vì bọn họ còn có người già trong nhà vẫn còn ở thôn Hoà Sơn, nên chỉ có thể tạm thời quyết định đi huyện thành phát triển trước. Chờ về sau nếu việc kinh doanh đã lớn hơn, cần phải đến những nơi phát triển hơn để mở rộng, liền dẫn theo người già trong nhà rời đi.
Mùa xuân thứ năm, Thẩm Mộ Quân đem mấy món văn vật trân quý mà hai người cất chứa, thông qua tay Tôn Diệu Thành, nộp lên quốc gia.
Hiện giờ Thẩm Mộ Quân cùng Lý Khanh Khanh cũng không thiếu tiền, chỉ với những viên đá quý trong không gian đó, là cũng đủ cho cả nhà nửa đời sau áo cơm vô ưu.
Cho nên hai người thương lượng một chút, liền quyết định đem văn vật tương đối trân quý trong tay bọn họ lục tục nộp cho quốc gia, cũng coi như là vì đất nước làm ra một chút cống hiến.
Sau này Lý Khanh Khanh ở huyện thành mở một cửa tiệm ăn vặt, bởi vì thời buổi này người làm buôn bán còn chưa nhiều lắm, nên việc kinh doanh của Lý Khanh Khanh cũng tính không tồi.
Ngay từ đầu, Thẩm Mộ Quân cũng tìm một công việc tốt, nhưng bởi vì công việc yêu cầu thường xuyên đi công tác, mà Thẩm Mộ Quân không muốn vì công việc, về sau cùng người nhà chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Hơn nữa hiện tại Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo đúng là độ tuổi cần có cha nương bên cạnh dạy dỗ kỹ càng, hắn không muốn mình vắng mặt trong giai đoạn quan trọng này của con cái.
Đương nhiên, quan trọng hơn một chút, vẫn là Thẩm Mộ Quân không muốn xa Lý Khanh Khanh.
Đời trước, một mình Lý Khanh Khanh gánh vác một nhà, trong quá trình đó không hiếm khi bị người đàn ông khác nhớ thương. Có người bị cự tuyệt, cũng liền không tiếp tục dây dưa, nhưng có người tâm địa ác độc, không chiếm được liền muốn phá huỷ.
Đời trước, Lý Khanh Khanh không thiếu bị người khác hiểu lầm, rốt cuộc vì cô còn trẻ, xinh đẹp lại có tiền, nên có không ít người nói lén sau lưng, còn chỉ chỉ trỏ trỏ Lý Khanh Khanh cùng Thẩm Gia Hảo. Thậm chí có người vì ghen ghét cô xinh đẹp, liền ác ý bịa đặt Lý Khanh Khanh là người đàn bà lẳng lơ.
Thẩm Mộ Quân biết mình ngu xuẩn một lần, cho nên một đời này hắn quyết tâm nhất định phải bảo hộ cho cô thật tốt, không để cô phải chịu bất luận thương tổn gì.
Nghỉ hè năm ấy, Thẩm Mộ Quân nhân dịp hai đứa nhỏ được nghỉ, liền mang theo toàn bộ gia đình dọn ra khỏi thôn Hòa Sơn.
Hôm chuyển nhà, thời tiết âm u, thoạt nhìn như là trời muốn mưa vậy.
Thẩm Mộ Quân mướn một chiếc xe vận tải, nhưng cũng không đem tất cả đồ vật đi, chỉ mang đi một ít nhu yếu phẩm sinh hoạt, cùng với một ít đồ vật có ý nghĩa kỷ niệm.
Bọn họ về sau sẽ thường xuyên trở về ở nơi này, rốt cuộc thì ông bà nội hai đứa nhỏ, còn có Trương Đại Nương vẫn còn ở thôn Hòa Sơn.
Bởi vì đồ vật mang đi cũng không nhiều, chiếc xe vận tải kia chỉ để không đến một phần tư. Thẩm Mộ Quân liền chỉ mấy cái hoa hoa cỏ cỏ mà Lý Khanh Khanh trồng phía trước nhà, nhờ người nhất nhất dọn lên xe vận tải, định mang hết toàn bộ chúng nó đi.
Đối với chuyện Thẩm Mộ Quân mang theo một ít hoa cỏ không đáng tiền, còn gia cụ đồ đạc lại bỏ lại trong nhà cũ, có không ít người trong thôn đều là đầy mặt khó hiểu.
Nếu là bọn họ, đã tiêu tiền mướn xe chuyển nhà thì tuyệt đối muốn đem hết những thứ đáng giá trong nhà đi, không hơi đâu lại để ý mấy bồn hoa vô dụng kia làm gì.
Lý Khanh Khanh vốn đang cùng mấy người Dương Đại Nguyệt cáo biệt, khóe mắt đột nhiên thoáng nhìn thấy một xe chất đầy hoa cỏ, lập tức nhìn thoáng qua hướng Thẩm Mộ Quân đang bận rộn chuyển đồ trên xe.
Thẩm Mộ Quân dường như nhận ra tầm mắt của cô, hắn đứng trên xe vận tải nhìn cô cười khẽ một chút, sau đó lại dùng tay làm dấu hiệu bí mật với Lý Khanh Khanh.
Cái dấu hiệu này của Thẩm Mộ Quân chỉ có Lý Khanh Khanh xem hiểu, hắn đang đòi phúc lợi vào buổi tối với Lý Khanh Khanh.
Lý Khanh Khanh thấy chung quanh nhiều người nhìn như vậy, nhịn không được nhanh chóng trừng mắt nhìn hắn một cái, liền xoay người không muốn phản ứng hắn.
Thẩm Nhạc Hương mấy năm nay cao lên không ít, con bé thoạt nhìn càng thêm hoạt bát đáng yêu. Lúc này nó đang mặc một cái đầm hoa nhỏ, đang lưu luyến từ biệt mấy bạn nhỏ có quan hệ tốt trong thôn.
Trong số đó, có một bé gái thấy Thẩm Nhạc Hương sắp đi, liền đỏ mắt ôm lấy Thẩm Nhạc Hương không chịu buông tay, làm cho mấy đứa trẻ chung quanh cũng nhịn không được đỏ mắt theo.
Chờ đến khi Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo bị bế lên xe, trong tiếng xe vận tải khởi động ầm ĩ, Thẩm Nhạc Hương cũng nhịn không được hít hít mũi.
Nó ghé vào cửa sổ xe phất phất tay với bên ngoài, đôi mắt đen láy bọc lên một vòng hồng hồng, thoạt nhìn giống như một con thỏ với đôi mắt đỏ.
Thẩm Gia Hảo không có nhân duyên tốt như Thẩm Nhạc Hương, nó cũng chỉ thân thiết với ba anh em Đại Tráng mà thôi.
Đại Tráng bị Dương Đại Nguyệt đưa đến huyện thành học sơ trung, qua hai năm nữa thì hai thằng em của nó cũng phải đi huyện thành học. Cho nên Thẩm Gia Hảo cũng không đặc biệt thương tâm, bởi vì nó sẽ rất mau có thể gặp lại bọn Đại Tráng rồi.
Thẩm Mộ Quân mua một căn nhà cấp bốn nhỏ ở huyện thành, cái nhà này là khi Lý Khanh Khanh mở cửa hàng, hai vợ chồng đã cùng nhau lại đây mua.
Sân nhà mới cũng không tính quá lớn, nhưng hoàn cảnh chung quanh thì rất tốt, cách trường tiểu học huyện cũng chỉ có một cái phố.
Về sau Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo đi học, sẽ không cần giống như mấy đứa trẻ khác, cực cực khổ khổ mỗi ngày đi đường xa đến trường.
Cả nhà tốn hai ngày mới thu dọn nhà mới ra hình ra dáng.
Trong thời gian này, Lý Khanh Khanh dẫn theo hai đứa nhỏ, mở ra chế độ mua mua mua, không chỉ mua không ít gia cụ, còn mua cho hai đứa nhỏ các loại văn phòng phẩm.
Dọn đến nhà mới rồi, Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo liền có phòng của riêng mình.
Thẩm Nhạc Hương ngay từ đầu còn không yên tâm em trai, cho nên sau khi nó trang hoàng thu xếp phòng của nó xong, còn thường thường chạy qua phòng Thẩm Gia Hảo chỉ điểm giang sơn.
Thẩm Gia Hảo ngay từ đầu còn tốt tính nhường nhịn, ai bảo đó là chị ruột nó làm chi, nó còn không nhường thì còn ai nhường chị nó nữa đây?
Nhưng sau khi nó nhìn thấy Thẩm Nhạc Hương cầm một cọng dây màu hồng phấn muốn dùng để buộc bức màn xanh thẳm trong phòng nó lại, Thẩm Gia Hảo rốt cuộc nhịn không nổi nữa.
Thẩm Gia Hảo nghiêm túc trừng mắt nhìn Thẩm Nhạc Hương nói: "Chị, em cảm thấy chúng ta nên nói chuyện."
Thẩm Nhạc Hương vừa loay hoay cột sợi dây màu hồng phấn vào bức mà, vừa không chút để ý hỏi: "Nói chuyện? Nói chuyện gì?"
Thẩm Gia Hảo liếc liếc mắt nhìn sợi dây màu hồng phấn nổi bần bật kia, tiếp tục nghiêm túc nói: "Chị, em là con trai, em không thích màu hồng nhạt, quá nữ tính rồi, không có chút phong thái đàn ông gì cả."
Thẩm Nhạc Hương nghe vậy chậm rãi rũ mi mắt xuống, nó nhìn thằng em trai vẫn còn nhỏ như cái nấm lùn, thật sự không thể nào liên hệ thằng bé mũm mĩm đáng yêu này với hai chữ đàn ông lại được.
Bất quá Thẩm Nhạc Hương hiện tại đã lớn, càng thêm hiểu chuyện hơn không ít. Nó nghiêm túc suy xét một chút, vừa kéo sợi dây màu hồng phấn xuống, vừa nghiêm túc tôn trọng em trai, nói: "Chị biết rồi, về sau chị sẽ chú ý hơn."
Khi hai chị em đang vô cùng hòa thuận tâm sự với nhau, thì Thẩm Mộ Quân đang yên lặng đi theo phía sau Lý Khanh Khanh, giúp đỡ Lý Khanh Khanh bày mấy cái hoa hoa cỏ cỏ đó vào trong sân.
Hàng xóm nhà bọn họ là một cô giáo còn khá trẻ, khi cả nhà Lý Khanh Khanh chuyển đến đây, ngay ngày đầu tiên cô ta còn tặng mấy trái đào tươi mới để chúc mừng.
Ấn tượng của Lý Khanh Khanh đối với cô ta cũng không tệ lắm, liền hàn huyên nhiều vài câu với đối phương. Sau đó Lý Khanh Khanh liền biết, cô giáo trẻ tuổi này chính là giáo viên của trường tiểu học huyện gần đây.
Nhà Lý Khanh Khanh cũng phân ra làm sân trước sân sau, vách tường ở sân trước chỉ xây cao đến eo người, còn lại là một lớp rào sắt. Cho nên lúc này cô ôm chậu hoa đứng ở sân trước, cái cô giáo trẻ kia từ bên ngoài trở về, liếc mắt một cái liền nhìn thấy.
Cô giáo kia đứng cách cái hàng rào sắt chào hỏi cùng Lý Khanh Khanh, khi ánh mắt dừng lại trên chậu hoa trong tay Lý Khanh Khanh cùng Thẩm Mộ Quân, nhịn không được đầy mặt kinh ngạc hỏi: "Mấy cái này đều do mọi người tự trồng sao?"
Cô giáo này cũng là người thích trồng hoa, nhưng công việc của cô ta lại khá bận rộn, một khi bận lên luôn quên khuấy mất chuyện chăm sóc chúng nó, cho nên cô ta trồng hoa cỏ gì cũng rất mau chết.