Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Xuyên Thành Cô Vợ Cực Phẩm Thập Niên 70



Lý Khanh Khanh nghe vậy, có hơi ngoài ý muốn nhìn về phía trong xe, vừa vặn đối diện với tầm mắt của Thẩm Mộ Quân.
Khí sắc Thẩm Mộ Quân hôm nay hiển nhiên thực không tồi, đôi mắt luôn lạnh như băng cũng mang theo một mạt ý cười.

Lý Khanh Khanh không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại có thể cảm giác được rõ ràng tâm trạng Thẩm Mộ Quân thực tốt.
Lý Khanh Khanh há mồm nói: "Quần áo tôi rất nhiều, không cần mua."
Quần áo nguyên chủ tuy rằng không phải đặc biệt nhiều, nhưng so sánh với những phụ nữ trong thôn, thì quần áo của cô ta không phải ít.
Hơn nữa cái niên đại này, quần áo đại đa số đều là mấy màu đen, xám, xanh lam, xanh lục như quân trang, kiểu dáng cũng vô cùng đơn điệu giản dị.

Lý Khanh Khanh cũng không muốn tiêu thêm tiền với phiếu để mua mấy bộ quần áo chả khác gì mấy như vậy.
Hơn nữa, lại chờ thêm hai ba năm, thời đại càng tiến bộ và phát triển, quần áo cũng sẽ càng xinh đẹp lên.
Càng quan trọng hơn, hiện tại Lý Khanh Khanh cũng không phải không có quần áo mặc, thay vì mua mấy bộ quần áo không như ý hiện tại, còn không bằng tiết kiệm tiền để sau này mua đồ đẹp hơn.
Nhưng đám người Tiểu Tống lại không để ý tới cô, mỗi người một tay, giành lấy xe đạp trong tay cô bỏ ra sau xe jeep, sau đó cười tủm tỉm mời cô lên xe.
Lý Khanh Khanh bất đắc dĩ ngồi vào trong xe, lúc này cô mới hơi thở phì phì trừng mắt nhìn Thẩm Mộ Quân, liếc mắt một cái.

Trong lòng cô thầm nghĩ: Nhất định là Thẩm Mộ Quân ra chủ ý, bằng không tiểu chiến sĩ người ta cũng không dám làm như vậy.
Thẩm Mộ Quân thấy cô đã ngồi lên xe, liền đem kết quả kiểm tra nói cho Lý Khanh Khanh nghe.

Lý Khanh Khanh hoàn toàn không nghĩ tới, kết quả kiểm tra còn vượt xa sự mong đợi của cô.
Dựa theo ý trong lời nói của Thẩm Mộ Quân, chân hắn hiện tại khôi phục rất tốt, cho dù không nhờ cha nuôi của Thiết Đản Nhi tự mình làm phẫu thuật, cũng nắm chắc được sáu phần sẽ khôi phục khỏe mạnh.

Nhưng mà vì an toàn, Thẩm Mộ Quân vẫn lựa chọn biện pháp ổn thỏa nhất, cũng không định giữa chừng thay đổi bác sĩ phẫu thuật.
Chờ đến khi đoàn người bọn họ đi đến tòa nhà bách hóa, thì Lý Khanh Khanh mới phát hiện Tôn Diệu Thành cũng tới.
Hôm nay Tôn Diệu Thành mặc một bộ thường phục, đang nghiêm mặt ngồi chờ trên một băng ghế trước tòa nhà bách hóa.

Khi nhìn thấy đám người Thẩm Mộ Quân tiến vào, liền lập tức đứng dậy đi về hướng bọn họ.

Lý Khanh Khanh ngày hôm qua vừa tới tòa nhà bách hóa này xong, vì cô quyết đoán mua đồ như sấm rền gió cuốn, không ít người trong tòa nhà bách hóa đều có ấn tượng rất sâu với cô.

Cho nên khi đám người Lý Khanh Khanh tiến vào, liền có không ít người liếc mắt một cái liền nhận ra cô.
Khi mọi người nhìn thấy mấy tiểu chiến sĩ bên cạnh Lý Khanh Khanh, cả đám càng là vẻ mặt tò mò đánh giá bọn họ, đều đang đoán xem thân phận của bọn họ là gì.
Lúc sau, ánh mắt bọn họ đã bị Thẩm Mộ Quân hấp dẫn qua, chủ yếu là bộ dáng Thẩm Mộ Quân thật sự quá nổi bật, hơn nữa hắn còn ngồi trên xe lăn.

Cho dù hắn không muốn chọc người chú ý, người khác vẫn nhịn không được, xoay đầu nhìn về phía hắn.
Khi Lý Khanh Khanh nhìn thấy Tôn Diệu Thành cũng tới, nhịn không được đầy mặt kỳ quái nhìn về phía Thẩm Mộ Quân.
Thẩm Mộ Quân nhìn thấy Tôn Diệu Thành cũng có chút ngoài ý muốn, bất quá hắn thực mau liền hiểu rõ nguyên nhân chiến hữu cũ này của mình đến đây.

Không ngoài ý muốn, chính là lo lắng hắn bị Lý Khanh Khanh khi dễ, cố ý lại đây tạo áp lực cho Lý Khanh Khanh.
Ánh mắt Tôn Diệu Thành như lưỡi đao, xẹt qua trên người Lý Khanh Khanh, hắn cảm thấy người phụ nữ Lý Khanh Khanh này quả thật không phải là đèn cạn dầu.
Mục đích Thẩm Mộ Quân cùng Lý Khanh Khanh tới huyện thành là để Thẩm Mộ Quân kiểm tra thân thể, nhưng chờ đến khi bọn họ tới huyện thành rồi, cô ta không chỉ có không đi cùng Thẩm Mộ Quân đi kiểm tra, mà hành tung hai ngày nay của cô ta cũng thập phần dị thường.
Tôn Diệu Thành cảm giác hành vi của người phụ nữ này quá kỳ quái, hắn nhịn không được liên tưởng đến chuyện không chừng cô là đặc vụ của địch.

Hắn không biết Lý Khanh Khanh đang đánh cái chủ ý gì, lo lắng cô ta sẽ làm ra chuyện gì không tốt, liên lụy Thẩm Mộ Quân.
Lý Khanh Khanh cũng không biết ý tưởng lúc này của Tôn Diệu Thành, chỉ cảm thấy người này thật là kỳ quái, đúng là không ưa cô, nhưng có cần vừa thấy cô liền nhăn mày nhăn mặt cho cô xem vậy không? Nhưng cô luôn luôn không ủy khuất mình, nếu Tôn Diệu Thành không quen nhìn cô, cô cũng lười tiếp xúc nhiều với hắn.
Lý Khanh Khanh nghĩ như vậy, ở trong lòng hừ lạnh một tiếng, liền nhanh chân đi về hướng bên trong tòa nhà bách hóa, bộ dáng như mắt không thấy, tâm không phiền.
Thẩm Mộ Quân có hơi bất đắc dĩ nhìn Tôn Diệu Thành liếc mắt một cái, nếu người này biết đời trước hắn thích Lý Khanh Khanh đến nhường nào, cũng không biết có hối hận bây giờ đối xử với cô như thế này hay không?
Tuy rằng đời trước Tôn Diệu Thành là tình địch của hắn, làm cho quan hệ giữa hai bên cũng gượng gạo, có vài phần nan kham.

Nhưng một đời này chưa có chuyện gì xảy ra, Thẩm Mộ Quân thật đúng là không có biện pháp giận chó đánh mèo lên Tôn Diệu Thành hiện tại.
Nói đến đời trước, Tôn Diệu Thành ngoại trừ thích Lý Khanh Khanh ra, cũng không làm chuyện gì thua thiệt Thẩm Mộ Quân.
Thẩm Mộ Quân nhìn Lý Khanh Khanh đằng trước tự mình đi tách ra, liền làm một thủ thế bí ẩn với Tôn Diệu Thành.

Cái thủ thế này chỉ có Thẩm Mộ Quân, Tôn Diệu Thành, Khổng Tiếu cùng với Trương Đình Nghiệp bọn họ là hiểu mà thôi.

Sau khi Tôn Diệu Thành nhìn thấy thủ thế của Thẩm Mộ Quân, trong lòng chợt có một loại cảm giác bừng tỉnh như đã xa cách một thế hệ.
Tôn Diệu Thành nhìn Thẩm Mộ Quân hơi hơi nhướng mày, có hơi không xác định hắn thật sự đang đảm bảo cho Lý Khanh Khanh hay không.

Thẩm Mộ Quân thấy hắn hiểu ý mình, trong đôi mắt đen hiện lên một ý cười nhu hòa.
Đại khái cũng vì vẫn cùng chiến hữu cũ tâm hữu linh tê, lạnh lùng trên gương mặt Tôn Diệu Thành cũng rút đi, tích tụ nặng nề trong lòng hắn cũng tiêu tán không ít.
Lúc sau, mấy người đàn ông chậm rãi đi theo sau Lý Khanh Khanh, nhìn cô lượn qua lượn lại trong tòa nhà bách hóa lựa chọn quần áo.

Nói là đi mua quần áo cho Lý Khanh Khanh, nhưng đến cuối cùng, Lý Khanh Khanh lại mua cho Thẩm Mộ Quân hai món, còn bản thân cô chả chọn được món nào.
Tôn Diệu Thành thấy Lý Khanh Khanh chọn tới nhặt đi, mãi cũng không mua được quần áo cho chính mình, hắn nhịn không được cảm thấy Lý Khanh Khanh đang làm bộ làm tịch.

Một người phụ nữ ở nông thôn không gặp qua việc đời, lên đến huyện thành, ngay cả quần áo tốt nhất đều chướng mắt?
Lý Khanh Khanh thật sự không nhìn trúng bộ quần áo nào, đặc biệt là thấy cái giá mười mấy đồng kia, càng cảm thấy ở chỗ này mua quần áo thật không rẻ.
Lý Khanh Khanh do dự một chút, liền muốn đi mua nội y.

Tuy rằng nguyên chủ cũng có hai bộ nội y, nhưng mà hiện tại cô mặc thấy hơi nhỏ.

Lý Khanh Khanh cũng không biết có phải do linh thực hay không, cô cứ cảm thấy hình như ngực mình lớn hơn thì phải?
Lý Khanh Khanh nhịn không được nhìn lướt qua trước ngực mình, lúc trước cô cũng không có chú ý tới mấy chuyện này, nếu không phải mỗi ngày quần áo càng ngày càng thấy không thoải mái, phỏng chừng cô cũng chả thèm để ý đến.

Cô nghĩ khó có khi được đến huyện thành, liền đi mua cho một một bộ nội y đi.
Khi Lý Khanh Khanh nghĩ như vậy, liền tìm tới một cái quầy bán áo ngực.

Khi cô đang muốn đi đến trước quầy kia, đột nhiên nhớ tới phía sau còn có mấy người đàn ông đi theo.
Hiện giờ cũng không phải là thời hiện đại của cô, cái thời mà đàn ông đi theo phụ nữ đi mua nội y, hoặc giúp phụ nữ mua nội y là chuyện bình thường.


Nhưng mà trong niên đại hiện giờ, phía sau cô còn có một đống đàn ông xa lạ đi theo, vậy chuyện này thì khác hẳn rồi.

Chuyện như vậy nếu đặt ở nông thôn, còn không biết có bao nhiêu người mắng cô đâu.
Hơn nữa ở nông thôn, phụ nữ có quần áo kín đáo mặc đã không tồi rồi, còn có ai vì mấy bộ nội y mà tiêu tiền với phiếu đi mua chứ?
Nghĩ như vậy......!Lý Khanh Khanh nhịn không được dừng bước, sau đó vẻ mặt làm như không có việc gì, xoay người đi về hướng quầy hàng khác.
Thẩm Mộ Quân thấy thế, ánh mắt hơi hơi lập loè một chút, hắn đối với Lý Khanh Khanh thật sự là quá hiểu, chỉ cần một ánh mắt liền biết cô suy nghĩ cái gì.
Thẩm Mộ Quân nhìn thoáng qua Lý Khanh Khanh đang đi về hướng xa xa, liền cười nói với mấy người Tôn Diệu Thành bên cạnh: "Mọi người đi theo cô ấy đi, tôi có chút việc phải làm."
Tôn Diệu Thành nghe vậy đầy mặt khó hiểu, hắn vừa định mở miệng dò hỏi xem chuyện gì, liền thấy Thẩm Mộ Quân tự mình đẩy xe lăn, hướng tới cái quầy Lý Khanh Khanh lúc nãy muốn đi.
Tôn Diệu Thành cũng là một người nhạy bén, khi ánh mắt chạm vào cái bảng tên quầy nội y, liền lập tức hiểu rõ Thẩm Mộ Quân đi làm gì.
Hắn nhịn không được có hơi xấu hổ khụ khụ một tiếng, đừng thấy hắn năm nay đã ba mươi mấy, nhưng mà toàn bộ thời gian của hắn đều cống hiến cho quốc gia, bản thân hắn căn bản không có cơ hội tìm cô gái nào nói chuyện yêu đương.

Cho nên tuổi đã một đống rồi, lại dốt đặc cán mai đối với quan hệ nam nữ.
Tiểu Tống cũng là người thông minh, thấy vẻ mặt đoàn trưởng xấu hổ, vội cười nói sang chuyện khác: "Đoàn trưởng, chờ đến khi chân Thẩm đại ca được trị hết rồi, anh cũng không cần tiếp tục nhọc lòng như vậy nữa."
Tôn Diệu Thành không muốn đi theo Lý Khanh Khanh bên kia, cũng không thể đi theo Thẩm Mộ Quân vào quầy bán nội y, rơi vào đường cùng, chỉ có thể đứng chỏng chơ giữa lối đi tòa nhà bách hóa.

Khi nghe được Tiểu Tống nói, hắn theo bản năng ừ một tiếng, kỳ thật cũng không nghiêm túc nghe Tiểu Tống đang nói cái gì.
Mấy người đàn ông cao lớn uy mãnh bọn họ lại đứng chắn ngang lối đi không được bao lớn của tòa nhà bách hóa, làm mấy cô gái nhỏ sợ tới mức không dám rẽ vào bên này.
Tiểu Tống có hơi xấu hổ liếc mắt một cái nhìn bốn phía, hắn đang muốn nhắc nhở Tôn Diệu Thành đến chỗ khác đứng chờ, kết quả còn chưa kịp mở miệng, liền nghe thấy một tràng tiếng tranh chấp cãi nhau.
Tiểu Tống đầy mặt nghi hoặc mà nhìn về hướng âm thanh ồn ào đó, liền thấy Lý Khanh Khanh đang nắm chặt cánh tay một người phụ nữ, mà người phụ nữ kia lại đầy mặt phẫn nộ, liên thanh chửi bậy cái gì đó.

Tiểu Tống lo lắng Lý Khanh Khanh sẽ thiệt thòi, vội bước nhanh về hướng bên kia.
Chờ đến khi Tiểu Tống đi đến trước mặt bọn họ, mới hiểu được vì sao hai người này lại xảy ra tranh chấp.
Lý Khanh Khanh ngay từ đầu là định đi mua nội y cho mình, nhưng kết quả vì phía sau có mấy ông đàn ông đi theo, thật không tiện, nên cô liền xoay người đi tới cái quầy trước mắt này.
Quầy hàng này bán chính là các loại giày nữ, Lý Khanh Khanh nhìn lướt qua mấy đôi bày trên quầy, hiếm khi nhìn trúng một đôi giày xăng đan kiểu dáng đơn giản gọn gàng, liền nhờ người bán hàng giúp cô lấy ra một đôi nhìn xem.
Liền khi Lý Khanh Khanh cảm thấy cũng không tệ lắm, muốn mở miệng hỏi người bán hàng xem giá bao nhiêu, thì bỗng nhiên một người phụ trẻ từ đâu lại ngang ngược xông thẳng tới, sau đó không nói hai lời liền giật lấy giày xăng đan trong tay Lý Khanh Khanh.
Nếu là những người khác, nhìn thấy một người ngang ngược như vậy, nói không chừng sẽ nén giận cho qua.
Đáng tiếc chính là, Lý Khanh Khanh không phải là người thích ăn thiệt thòi.

Hơn nữa cô thập phần cảm giác được rõ ràng, đối phương đối với cô toát ra ác ý cùng căm ghét thật sâu.

Cho dù Lý Khanh Khanh hôm nay không giành đồ vật với cô ta, thì lây tư thế kiếm chuyện này của cô ta, chỉ sợ cũng sẽ không dễ buông tha cô.
Nếu đã biết đối phương có ý đồ không tốt, Lý Khanh Khanh cũng không có bất luận sợ hãi gì, vô cùng bình thản ngước mắt lên nhìn cô ta.
Cũng không biết là do ánh mắt của Lý Khanh Khanh chọc tới đối phương, hay là đối phương cố ý tới làm khó cô, khi người phụ nữ kia thấy vẻ mặt Lý Khanh Khanh không sợ gì cả, nhất thời phẫn nộ giơ tay lên muốn tát vào mặt cô.
Lại sau đó......!Chính là hình ảnh Tiểu Tống nhìn thấy.
Trên mặt người phụ nữ kia trong nháy mắt liền vặn vẹo lên, cả người thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.

"Con quỷ phóng đãng này, hôm nay bị tao bắt được rồi nhé, tao xé nát cái bộ mặt hồ ly này của mày ra."
Lý Khanh Khanh vẻ mặt không biết nói gì nhìn cô ta, thật sự là không rõ người này đang nói cái gì? Tuy nguyên chủ đã tới huyện thành vài lần, nhưng lần nào đến, cô ta cũng đều đi chợ đen, chưa có lần nào tiếp xúc với người phụ nữ trước mắt, liền càng miễn bàn đến chuyện có cơ hội đắc tội với cô ta.
Lý Khanh Khanh tức giận nói: "Có phải cô nhận nhầm người rồi hay không?"
Lúc này người phụ nữ kia đã nổi giận đùng đùng, làm sao còn chịu nghe Lý Khanh Khanh nói? Cô ta lập tức vươn cái tay còn lại lên muốn đánh Lý Khanh Khanh, bị Tiểu Tống một bên ngăn cản lại.
Tiểu Tống vẻ mặt kiên nhẫn nói: "Vị nữ đồng chí này, sao cô lại vô duyên vô cớ đánh người vậy?"
Người phụ nữ thấy là một tiểu chiến sĩ giải phóng quân, thần thái đang bạo nộ có chút thu liễm lại một ít, cô ta lập tức giật tay tránh thoát khỏi Lý Khanh Khanh, sau đó vẻ mặt vừa giận vừa hận nói: "Đồng chí giải phóng quân, người phụ nữ này là con hồ ly tinh, cô ta cố ý quyến rũ chồng tôi, còn lừa đi không ít tiền giấy."
Chung quanh có không ít người nghe được động tĩnh bên này, lập tức đầy mặt tò mò xúm lại.

Vốn dĩ bọn họ đã thập phần tò mò đối với Lý Khanh Khanh, đột nhiên nghe được lời người phụ nữ kia, lập tức cả đám dùng ánh mắt phức tạp bắt đầu trên dưới đánh giá Lý Khanh Khanh.
Bất luận là thời đại nào, rất nhiều người đều thích phỏng đoán người khác theo hướng tiêu cực.
Hơn nữa Lý Khanh Khanh xác thật là rất xinh đẹp, nãy giờ đã có mấy người đàn ông quay đầu nhìn cô nhiều một chút.

Hiện giờ nghe được người phụ nữ kia nói, liền nhịn không được tin đối phương vài phần.

Tuy Tiểu Tống chưa tiếp xúc được Lý Khanh Khanh bao lâu, nhưng hắn cũng là người biết nhìn người.

Lý Khanh Khanh tuy rằng xinh đẹp, đôi mắt thoạt nhìn cũng thập phần câu người, nhưng cô căn bản không có khả năng là cái loại phụ nữ hư hỏng đó.
Hơn nữa Lý Khanh Khanh vẫn luôn ở nông thôn, ngày hôm qua cô mới vừa tới huyện thành, làm gì có cơ hội đi quyến rũ đàn ông này nọ?
Tiểu Tống thấy người chung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ Lý Khanh Khanh, vội nôn nóng giải thích: "Vị nữ đồng chí này, cô nhất định là nhận nhầm người rồi, cô nhìn kỹ chị dâu tôi xem, mới hôm qua chị dâu tôi với anh tôi mới đến huyện thành, trước nay vẫn luôn ở nông thôn, làm sao có cơ hội đi quyến rũ chồng cô chứ?"
Người phụ nữ kia vốn còn hùng hùng hổ hổ, thấy Tiểu Tống nôn nóng giải thích, mà bộ dáng Lý Khanh Khanh cũng không hoảng không loạn, trong lòng cô ta đột nhiên liền nhịn không được hơi chần chừ một chút.
Kỳ thật lúc trước cô ta chỉ là vội vàng nhìn thấy cô gái kia một chút, lúc đó cô gái kia nhìn thấy cô ta liền sợ tới mức bỏ chạy, cho nên cô ta cũng không thật sự thấy rõ ràng bộ dáng đối phương.
Cô ta chỉ nhớ rõ đối phương trắng trẻo sạch sẽ, trên cổ tay còn mang cái đồng hồ nam mà cô ta mua cho chồng mình.

Vừa vặn Lý Khanh Khanh cũng thập phần trắng trẻo, nhìn có vài phần tương tự cô gái kia, trên cổ tay cũng đeo một cái đồng hồ nam nữa.
Người phụ nữ nhịn không được nói: "Tiểu chiến sĩ à, anh cũng đừng có gạt tôi chứ.

Lúc ấy tôi nhớ rất rõ ràng, cô ta mặc một cái váy màu xanh lục quân đội, trên cổ tay cô ta còn mang một cái đồng hồ nam mà tôi mua......"
Khi nói, ánh mắt người phụ nữ liền nhìn về phía đồng hồ trên tay Lý Khanh Khanh, Lý Khanh Khanh nghe vậy vừa đưa đồng hồ ra cho cô ta xem, vừa cười lạnh hỏi: "Cô nhìn thấy tôi khi nào? Ngày hôm qua tôi mới đi cùng người nhà đến huyện thành, cái đồng hồ này cũng là mới mua ngày hôm qua ngay chỗ này, tôi nghĩ người bán hàng chắc hẳn là còn nhớ rõ tôi đó."
Người phụ nữ này lúc nãy tức giận đến đôi mắt đỏ bừng, căn bản không nghiêm túc đi xem kiểu đồng hồ trên tay Lý Khanh Khanh.

Hiện giờ thấy rõ ràng rồi, liền hiểu ra mình thật sự nhận nhầm người.

Cái đồng hồ cô ta mua cho chồng mình căn bản không giống kiểu đồng hồ trên tay Lý Khanh Khanh, còn nữa, cái đồng hồ này của Lý Khanh Khanh rõ ràng là đồ mới.
Người phụ nữ nhìn chung quanh đang có không ít người vây xem, có chút không thể xuống đài được, liền nhỏ giọng mắng một câu, sau đó định cười cười cho qua, xem như chưa có chuyện gì phát sinh.
Lý Khanh Khanh không hiểu sao lại bị mắng một hồi, làm sao chịu cứ như vậy thả cho cô ta rời đi? Cô liền mặt vô biểu tình cản người phụ nữ kia lại, cười lạnh nhìn cô ta nói: "Đột nhiên cô không hiểu sao lại chạy tới mắng tôi một trận, sau đó một câu xin lỗi cũng không có, còn làm tôi bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ một hồi, có phải cô cảm thấy tôi thoạt nhìn thực dễ ăn hiếp hay không?"
Người phụ nữ nhìn gương mặt Lý Khanh Khanh rất giống tiểu yêu tinh kia, cô ta thật sự không muốn xin lỗi với gương mặt này, vì thế ngữ khí có chút không kiên nhẫn nói: "Như thế nào? Cái đồ nhà quê như mày, muốn làm tiền sao?"
Tiểu Tống nghe được ngữ khí đối phương không khách khí, nhịn không được không vui nhíu nhíu mày.

Nhưng không đợi hắn mở miệng nói giúp Lý Khanh Khanh, một giọng nói trầm ổn lạnh băng từ phía sau liền vang lên.
"Vị nữ đồng chí này, hình như rất khinh thường bần nông và trung nông nhỉ."
Khi người phụ nữ nghe được những lời này, biểu tình trên mặt tức khắc dị thường xuất sắc, khí thế cả người cũng lập tức biến mất.

Cho dù cô ta có kiêu ngạo ương ngạnh đến mức nào, cũng không dám trước mặt mọi người nói mình khinh thường bần nông và trung nông.
Thẩm Mộ Quân nhìn vẻ mặt đối phương đang nín nhịn, vì thế tiếp tục nhàn nhạt nói: "Vợ tôi là một trái tim hồng hướng về đảng, là nhân dân lao động quang vinh nhất, vất vả nhất, vẫn luôn nỗ lực vì quốc gia, dốc hết sức lực cống hiến ra thành quả lao động.

Người như vậy ắt hẳn phải được tôn trọng nhất mới đúng, thật không ngờ cùng tôi đến huyện thành một chuyến, lại bị vị nữ đồng chí này tìm mọi cách nhục mạ, làm khó dễ......"
Người phụ nữ này tuy rằng cũng đọc qua một ít sách, nhưng tài ăn nói căn bản không tốt bằng Thẩm Mộ Quân, chỉ có mắng chửi người mới tương đối trôi chảy.
Tuy rằng Thẩm Mộ Quân thoạt nhìn là người tàn phế, nhưng không biết sao cô ta cứ cảm thấy Thẩm Mộ Quân thoạt nhìn thực quen mặt, lúc trước hình như đã từng gặp hắn ở đâu rồi thì phải.
Người phụ nữ không xác định được thân phận của đối phương là gì, nên cũng không dám một hơi đắc tội người ta quá mức, hơn nữa xác thật là cô ta nhận nhầm người.
Vì thế, cô ta liền hướng về phía Lý Khanh Khanh khách khí nói: "Xin lỗi, lúc nãy là tôi nhận nhầm người, tôi ở chỗ này xin lỗi cô."
Lý Khanh Khanh nghe vậy hơi hạ một bên khóe miệng xuống, sau duỗi tay ngoáy ngoáy lỗ tai mình, vẻ mặt cũng làm như không nghe thấy.
Thẩm Mộ Quân thấy thế, trong lòng khẽ cười một tiếng, biểu tình nghiêm nghị nói: "Xin đồng chí lớn tiếng một chút, mới có thể để càng nhiều người hiểu lầm vợ tôi biết, vợ tôi mới chân chính là người bị hại."
Người phụ nữ kia chỉ cảm thấy người đàn ông trước mắt này thật quá đáng, cô ta theo bản năng muốn há mồm cự tuyệt, nhưng khi đối diện với con ngươi đen nhánh kia, chỉ cảm thấy trong đại não mình lập tức trống rỗng.
Chờ đến khi cô ta hậu tri hậu giác phản ứng lại, thì bản thân cô ta đã hướng tới Lý Khanh Khanh, vừa khom lưng, vừa lớn tiếng cùng Lý Khanh Khanh nói xin lỗi hết lần này đến lần khác.
"Là bản thân tôi không cẩn thận nhận nhầm người, tôi thực xin lỗi vị nữ đồng chí này, tôi không nên trong tình huống không nhận rõ lại vung tay đánh nữ đồng chí đáng thương này.".


Nhấn Mở Bình Luận