Nhìn bóng dáng hai người biến mất không thấy, Tôn Diệu Thành nãy giờ đứng xem trò hay, nhịn không được cong cong khóe miệng. Đây là lần đầu tiên hắn trông thấy lúng túng như thế, không thể tưởng tượng được lão tam thường người luôn luôn không để bụng cái gì, cũng sẽ vì một phụ nữ mà trở nên cẩn thận như vậy.
Tôn Diệu Thành cười cười, khóe miệng ý cười liền nhịn không được hơi khép lại. Hắn cũng không biết mình bị cái gì, khi nhìn thấy Lý Khanh Khanh cùng Thẩm Mộ Quân liếc mắt qua lại với nhau, tận đáy lòng hắn đột nhiên nhịn không được có chút hâm mộ bọn họ. Đặc biệt là khi Lý Khanh Khanh vẻ mặt bất mãn trừng mắt với Thẩm Mộ Quân, cặp mắt xinh đẹp đến kỳ lạ kia làm hắn có hơi hoảng hốt.
Tôn Diệu Thành dùng sức hít sâu một hơi, bắt đầu tự khuyên bản thân mình trong lòng. Hắn hẳn là độc thân lâu quá rồi, thật vất vả mới nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp, cho nên mới sẽ bị đôi mắt cô ta hấp dẫn. Xem ra hắn thật sự cần tìm một người phụ nữ rồi, bằng không về sau thấy ai cũng đều động tâm như vậy chắc chết mất.
Khi Tôn Diệu Thành nghĩ như vậy, vừa quay đầu liền thấy Tiểu Tống cả buổi sáng không thấy đâu, đang cùng Lưu Hạ Chí, Dương Đại Nguyệt bọn họ vừa nói vừa cười. Hắn phát hiện cái thằng nhãi Tiểu Tống này tuy rằng tuổi không lớn, nhưng tựa hồ thập phần được các cô các bà yêu thích. Chẳng lẽ cái chuyện đối xử với phụ nữ này, cần phải có cái bí quyết độc môn nào hay sao nhỉ?
Tiểu Tống vốn trên mặt vẫn luôn mang theo tươi cười, đột nhiên khóe mắt liếc thấy ánh mắt của Tôn Diệu Thành, Tiểu Tống tức khắc như con thỏ con bị chấn kinh, sợ tới mức nhịn không được hung hăng rụt rụt cổ lại.
Tiểu Tống: Thật đáng sợ, lão đại lại đánh cái chủ ý quỷ gì vậy?
Dần dần Lưu Hạ Chí cũng đã nhận ra tầm mắt của Tôn Diệu Thành, khi ánh mắt cô đối diện với ánh mắt Tôn Diệu Thành trong một giây, cô gái trẻ tức khắc sợ tới mức có cùng một biểu cảm với Tiểu Tống.
Tôn Diệu Thành bị bộ dáng hai người kia làm cho xấu hổ, hắn nhịn không được duỗi tay sờ sờ mặt mình, rõ ràng bộ dạng hắn cũng không tồi mà, vì sao cả đám bọn họ nhìn thấy hắn cứ như thấy quỷ vậy?
Cùng lúc đó, ở hậu viện nhà Lý Khanh Khanh, Thẩm Mộ Quân đang kéo tay Lý Khanh Khanh giải thích: "Anh thật sự không biết tâm tư của người phụ nữ kia, nếu anh biết sớm một chút, nhất định sẽ tránh né ngay lúc cô ta dựa lại đây. Mà lúc ấy anh bị mấy người phụ nữ đó cứ ngăn trở, anh cũng không thể giơ tay đẩy phụ nữ được......"
Lý Khanh Khanh hiếm khi được thấy bộ dáng hoảng loạn của Thẩm Mộ Quân thế này, cô nhịn không được muốn suýt chút phì cười làm vỡ biểu cảm mặt lạnh lùng mà quay mặt lại nhìn hắn. Sao lúc trước cô không phát hiện, hoá ra cái tên Thẩm Mộ Quân này cũng có khi thú vị như vậy chứ?
Thẩm Mộ Quân rất mau đã nhận ra khác thường, tuy hắn không thể dùng dị năng đặc thù của mình nhìn được suy nghĩ trong lòng Lý Khanh Khanh lúc này, nhưng dù sao cũng là dị năng giả hệ tinh thần, đối phương có phải thực sự tức giận hay không, một cảm xúc mãnh liệt như vậy, hắn vẫn có thể cảm giác được.
Thẩm Mộ Quân nhận thấy hình như trong đáy mắt Lý Khanh Khanh có một tia sung sướng, nhất thời không nhịn được liền bế người lên một phen.
Lý Khanh Khanh kinh hô khẽ một tiếng, vội giương mắt nhìn về phía cánh cửa thông đến tiền viện, sau khi xác định không có ai đi về hướng hậu viện bên này, cô mới quay đầu lại, thở phì phì duỗi tay đi bóp mặt Thẩm Mộ Quân.
Lý Khanh Khanh uy hiếp nói: "Mau buông em xuống, không bỏ, liền cào trầy mặt anh cho xem."
Cho anh nơi nơi trêu chọc mấy cái đào hoa lung tung.
Thẩm Mộ Quân thấy Lý Khanh Khanh hướng về phía hắn giơ móng vuốt, cả người hiếm khi lộ ra bộ dáng trẻ con như vậy, trong đôi mắt đen của hắn như hàm chứa một tia mật ngọt vậy. Hắn biết thế này là chứng minh Lý Khanh Khanh đã tiếp nhận hắn, đang chậm rãi triển lộ ra con người chân thật của cô ấy với hắn.
Thật ra Lý Khanh Khanh còn nhỏ hơn nguyên chủ một chút, biểu hiện bên ngoài thành thục cùng ổn trọng như vậy, đại đa số là do mạt thế ép thành. Nếu không phải gặp hoàn cảnh tàn khốc đáng sợ như vậy, ai lại muốn từ một tiểu công chúa được người nhà yêu thương, lập tức biến thành một người phụ nữ mạnh mẽ một mình đảm đương mọi thứ chứ?
Khi hai người cười cười nháo nháo, thì Thẩm Nhạc Hương dẫn theo Thẩm Gia Hảo bước vào cánh cửa thông với tiền viện. Thẩm Gia Hảo nhìn cha mẹ đang "chơi" vui vẻ, liền nhịn không được lập tức buông lỏng tay chị gái ra, nhảy nhót chạy ào về hướng hậu viện.
Chờ đến Thẩm Nhạc Hương phát hiện em trai mình đã chạy rồi, Thẩm Gia Hảo đã nhanh như chớp chạy tới bên cạnh Thẩm Mộ Quân. Thằng nhóc nhanh chóng ôm lấy chân Thẩm Mộ Quân, sau đó liền ngưỡng mặt nhìn Thẩm Mộ Quân hét lên: "Cha, cha, con cũng muốn bay, cũng muốn bay."
Thân mình Lý Khanh Khanh hơi giãy giụa nhảy xuống, cô có hơi trừng mắt nhìn Thẩm Mộ Quân liếc mắt một cái, sau đó liền khom lưng bế Thẩm Gia Hảo lên. Sức lực của Lý Khanh Khanh còn muốn lớn hơn đàn ông bình thường, cho nên bế mỗi Thẩm Gia Hảo thì dễ như trở bàn tay. Cô cơ hồ nghĩ đều không nghĩ, liền bế Thẩm Gia Hảo giơ lên khỏi đầu.
Thẩm Nhạc Hương vốn còn muốn ngăn em trai mình lại, muốn để cha mẹ tiếp tục bồi dưỡng tình cảm thêm một chút, như vậy nương nó sẽ không bao giờ đi nữa rồi. Nhưng khi nó thấy Lý Khanh Khanh nâng Thẩm Gia Hảo lên cao như vậy, rốt cuộc thì Thẩm Nhạc Hương vẫn là một đứa trẻ, nên mau chóng bị cái màn giải trí nhàm chán này hấp dẫn lực chú ý.
Kỳ thật cũng không trách Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo, thật sự là thời đại này có quá ít trò giải trí, trẻ con cũng chả có cái gì chơi, nên ngay cả cái trò nâng lên cao như vậy cũng cảm thấy thú vị.
Khi Thẩm Nhạc Hương cũng gia nhập trò chơi, Lý Khanh Khanh lúc này mới ý thức được hai đứa nhỏ đều không có món đồ chơi gì. Cô đem cái trọng trách nâng lên cao này giao cho Thẩm Mộ Quân, liền lấy trong không gian ra một mớ dây thun hay dùng để buộc đồ vật, còn có một sợi dây thừng khá thô dày. Lý Khanh Khanh định làm cho hai đứa nhỏ ít thứ để chơi, để thời thơ ấu chúng nó không phải trôi qua nhàm chán như vậy.
Một phần dây thun, cô tìm một cành cây ba chạc khá chắc rồi làm thành một cái ná, một phần dây thun còn lại thì cô thắt thành dây dài cho mấy đứa nhỏ chơi nhảy dây. Còn dây thừng, cô định để làm một cái bàn đu dây móc lên cái cây to trước nhà kia.
Lý Khanh Khanh thấy Tôn Diệu Thành cùng Tiểu Tống cũng không có chuyện gì làm, liền nhờ hai người đàn ông lưng dài vai rộng lại đây giúp một chút. Bởi vì có thêm hai sức lao động thật lớn lại nhiệt tình, trước giờ cơm trưa, một bàn đu dây xinh xắn đã được làm xong.
Hai đứa nhỏ vừa nhìn thấy bàn đu dây liền vô cùng hưng phấn, một đứa lại một đứa thay nhau đùa giỡn. Vì Thẩm Mộ Quân cùng Lý Khanh Khanh phải làm cơm, Tiểu Tống cũng đi gần dưới chân núi nhặt củi giúp, cho nên chuyện trông coi hai đứa nhỏ liền để cho Tôn Diệu Thành.
Tuy Tôn Diệu Thành nhìn thực nghiêm túc, nhưng hắn đối xử với bọn nhỏ lại rất có kiên nhẫn. Đặc biệt là đối với Thẩm Nhạc Hương, hắn cảm thấy cái con nhóc này tính tình thật thú vị, tuy là con gái nhưng không hề yếu đuối làm nũng, tính cánh rộng rãi hoạt bát hơn cả Thẩm Gia Hảo nữa.
Nghe tiếng cười thanh thuý của con bé, còn khuôn mặt có chút phúng phính trắng trẻo đáng yêu, có trong nháy mắt, Tôn Diệu Thành thật muốn cướp con bé nhà Thẩm Mộ Quân đi quá. Nhưng sau đó hắn lại nghĩ tới Lý Khanh Khanh, nghĩ đến người phụ nữ tuy vẫn luôn cười cười nhưng rất chủ kiến kia, nếu như hắn dám làm như vậy, cô ta nói không chừng sẽ liều mạng với hắn.
Tôn Diệu Thành vội lắc lắc đầu, xua tan ý tưởng lung tung rối loạn, sau đó hắn liền nghe thấy Thẩm Nhạc Hương nói: "Bác ơi, bác có muốn ngồi bàn đu dây không? Nãy giờ bác đẩy tụi con lâu như vậy, nhất định rất mệt."
Giọng nói của con bé còn hơi non nớt của trẻ con, đôi mắt to nhìn chằm chằm hắn, như một viên đá quý có thể chiết xạ dưới ánh mặt trời.
Tôn Diệu Thành nhìn bộ dáng con bé, nhịn không được thấy trái tim mình như muốn nhũng ra. Hắn ngồi xổm xuống, duỗi tay sờ sờ đầu tóc con bé nói: "Không cần, bác đây là làm bằng sắt nha, không hề mệt chút nào. Nếu như con muốn tiếp tục chơi, bác vẫn có thể tiếp tục đẩy con."
Tôn Diệu Thành cảm thấy mình không nói dối, hắn thực sự đẩy được hai đứa nhỏ chơi cả ngày cũng thấy không mỏi mệt. Rốt cuộc mấy cái này thì nhằm nhò gì với mấy buổi huấn luyện trong quân đội đâu chứ.
Thẩm Nhạc Hương nghe vậy mở to hai mắt nhìn, hiển nhiên bị Tôn Diệu Thành nói cho kinh ngạc. Nó vội vàng vươn tay mình ra, sau đó dùng sức nhéo nhéo cánh tay Tôn Diệu Thành.
Tôn Diệu Thành không nghĩ tới con bé còn nhỏ mà lại mạnh như vậy, tức khắc bị nhéo đến hít hà một hơi. Hắn cúi đầu vừa nhìn, hay thật, bị nhéo ra một mảng đỏ ửng muốn bầm xanh luôn rồi.
Thẩm Nhạc Hương thấy thế nở nụ cười, "Ha ha ha, bác nói dối, bác là người ấy chứ, bác căn bản không phải làm bằng sắt thép."
Thẩm Gia Hảo không rõ nguyên do liền chạy tới, tuy nó không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nó vốn là cái máy đọc lại của chị nó, nên lập tức lặp lại không sót một lời.
Thẩm Gia Hảo: "Bác nói dối, bác là người ấy chứ, bác căn bản không phải làm bằng sắt thép."
Lúc này Thẩm Mộ Quân ra kêu bọn họ vào ăn cơm, nghe thấy hai đứa nhỏ nói vậy, nhịn không được nâng mí mắt lên, khinh thường nhìn Tôn Diệu Thành liếc mắt một cái.
Tôn Diệu Thành: "Thẩm Mộ Quân, cậu nhìn tôi như vậy là ý gì đó? Cậu lại đây nhìn xem cánh tay tôi đây này, nhìn sức lực con gái cậu có giống quái vật không này."
Thẩm Mộ Quân nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu, thấy vẻ mặt Tôn Diệu Thành thực nghiêm túc thực sốt ruột, đành phải miễn cưỡng nâng hai chân mình lên đi qua.
Chờ đến hắn thấy rõ ràng trên cánh tay Tôn Diệu Thành, khuôn mặt không có biểu tình gì của Thẩm Mộ Quân rốt cuộc có dao động. Hắn nhìn chằm chằm một vệt đỏ hơi loang thành bầm xanh trên làn da tiểu mạch của Tôn Diệu Thành, nhịn không được mở miệng hỏi ngược lại: "Anh xác định là con bé làm, chớ không phải anh bị muỗi cắn sao?"
Tôn Diệu Thành thiếu chút nữa bị hắn nói tức chết, liền quay đầu nhìn con bé kế bên nói: "Lại đây con, nhóc, con dùng sức lực ban nãy mới nhéo bác ra nhéo cho cha con thử một cái xem."
Thẩm Nhạc Hương nghe vậy không hề nghĩ ngợi nói: "Không, như vậy cha con sẽ đau lắm, con không nỡ đâu."
Một câu này của Thẩm Nhạc Hương làm cho sắc mặt hai người đàn ông đều thay đổi. Chẳng qua trên mặt Thẩm Mộ Quân là tự đắc vui vẻ ra mặt, con trên mặt Tôn Diệu Thành lại lại vẻ ghen tị không chút nào che giấu.
Thẩm Mộ Quân cười cũng cười đủ rồi, lúc này mới hơi chút thu liễm một chút, sau đó nhẹ giọng nói với Thẩm Nhạc Hương: "Hương Hương, con có thể bẻ được cái này không?"
Thẩm Nhạc Hương nghe vậy, liền nhìn về phía bàn tay Thẩm Mộ Quân, liền thấy trong tay hắn cầm một cây gỗ phải to bằng cánh tay.
Kỳ thật Thẩm Nhạc Hương cũng chưa từng thử xem sức lực mình như thế nào, hiện giờ thấy cha mình cùng bác kia cứ nhìn chằm chằm, con bé đột nhiên nhịn không được có chút khẩn trương.
Nó chà chà chà bàn tay nhỏ có hơi mướt mồ hôi, dưới ánh mắt cổ vũ của Thẩm Mộ Quân, nó đột nhiên dùng một chút lực, liền bẻ gãy ngang thanh gỗ kia một cách dễ dàng.
Thẩm Mộ Quân cùng Tôn Diệu Thành thấy thế, biểu tình hai người lại lần nữa thay đổi. Bọn họ nhanh chóng liếc mắt nhìn thoáng qua nhau, liền mỗi người ôm một đứa nhóc, lắc mình vào bên trong cổng nhà.
Lúc sau Thẩm Mộ Quân cùng Tôn Diệu Thành lại dùng thêm mấy thứ khác để thí nghiệm. Con bé nhóc vẫn luôn ngây thơ mờ mịt, nhưng mỗi lần bộc phát sức lực liền mạnh đến kinh người, làm hai người đàn ông từng trải việc đời sợ tới mức nuốt nước miếng.
Thẩm Mộ Quân mơ hồ cảm thấy Thẩm Nhạc Hương như vậy rất có khả năng có quan hệ với mấy cái linh thực của Lý Khanh Khanh, cho nên hắn lại bảo Thẩm Gia Hảo thử một chút. Nhưng hắn thực mau liền phát hiện tuy Thẩm Gia Hảo sức lực cũng khá mạnh, nhưng lại hoàn toàn không khủng bố như Thẩm Nhạc Hương vậy.
Lý Khanh Khanh đã dọn đồ ăn xong, nhưng vẫn không thấy có người lớn nào dắt hai đứa nhỏ trở về. Đang lúc cô đầy mặt nghi hoặc ra tới tìm, liền thấy Tôn Diệu Thành đang ôm con gái cô, giằng co với Thẩm Mộ Quân.
"Cậu không cảm thấy con gái tôi là lương đống của nước nhà sao? Nó là một kỳ tài ngút trời như vậy, nên đi theo tôi đi bộ đội mới đúng. Tôi bảo đảm......"