Mấy ngày sau, đôi vợ chồng trẻ đều rất bận, Lý Khanh Khanh vội vàng chuẩn bị ăn Tết, Thẩm Mộ Quân lại bận chuyện thôn Hòa Sơn muốn xây trường tiểu học.
Từ sau khi thế giới của Lý Khanh Khanh tiến đến kỳ mạt thế, cô đã không còn được hưởng không khí Tết nữa. Chủ yếu là bản thân cô luôn một mình cô đơn, cũng không tâm tình gì đi đón Tết.
Nhưng mà hiện tại thì khác rồi, hiện tại cô cũng là người có gia đình nha. Lý Khanh Khanh cảm thấy cần phải ăn Tết thật đầy đủ, thế mới có thể đền bù những thiếu hụt mất mát trong những năm trước của mình.
Cho nên mỗi ngày cô đều rất bận rộn, vội vàng chuẩn bị bữa tiệc tân niên, còn phải trang trí nhà mới bọn họ.
Cùng một tâm tình phấn khởi đón Tết, Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo cũng vô cùng nhiệt tình chạy tới chạy lui, nhặt về mấy hòn đá hay hoa hoa cỏ cỏ xinh đẹp để trang trí nhà mới.
Lý Khanh Khanh dụng tâm nghiên cứu kết hợp mấy thứ đồ vật xinh xinh bọn nhỏ lượm lặt về này thành những món đồ trang trí vô cùng thú vị. Cô sử dụng mấy viên đá lấp lánh nhỏ dẹp kết thành chuông gió, rồi còn dùng mấy hòn đá nhẵn nhụi to to xây thành lâu đài nhiều màu sắc, còn cẩn thận cắt mấy nhánh cây thành viên nhỏ, gọt tròn rồi nhuộm màu, kết thành rèm châu xinh xắn......
Lý Khanh Khanh còn cho hai đứa nhỏ phát huy trí tưởng tượng của mình, lấy mấy thứ đồ thừa lại dán thành mấy món đồ chơi xinh đẹp.
Bởi vì nhà bọn họ xuất hiện thật nhiều đồ vật xinh đẹp, trong thôn có không ít mấy đứa trẻ đều lại đây tìm hai đứa nhóc nhà cô chơi, còn bắt chước theo mấy thứ xinh xinh Lý Khanh Khanh làm ra, về đến nhà cũng lăn lộn ra mấy món ra dáng ra hình.
Chỉ mới mấy ngày trôi qua, liền có không ít nhà cũng treo lên "Rèm châu", "Chuông gió tự chế" này nọ.
Mấy người lớn trong nhà vốn không ủng hộ mấy đứa nhỏ bày biện lung tung, nhưng khi nhìn thấy bọn nó cuối cùng cũng làm ra các loại đồ vật, bọn họ cũng cảm thấy mấy thứ này thật tinh xảo, bày trong nhà cũng khá xinh đẹp.
Mà Thẩm Mộ Quân bên kia, mỗi ngày ngoại trừ giúp Lý Khanh Khanh trang trí nhà cửa, thì phần lớn thời gian đều ở bên ngoài, cùng đại đội trưởng bận chuyện xây trường tiểu học.
Trước kia khi mấy đứa nhỏ trong thôn Hòa Sơn đi học, đều phải băng qua một quãng đường xa đi đến tận công xã, hoặc đi suốt hai cái thôn đến đại đội khác mà học.
Nếu như trời trong nắng ấm còn đỡ, mấy đứa nhỏ đi đường nhiều lắm chỉ hơi mệt một chút. Nhưng nếu gặp phải ngày mưa rơi bão tuyết, mấy đứa nhỏ phải dầm mưa chịu lạnh đi, rất dễ sinh bệnh.
Nếu bọn nhỏ sinh bệnh, liền bị bỏ lỡ bài giảng, khi đi học lại liền mù mịt, có đứa còn vì như vậy sinh ra tâm lý ghét học. Có không ít người lớn đau lòng con cái nhà mình, lại thấy bọn trẻ khổ sở như vậy, cũng không ép buộc bọn nó đi học nữa.
Rốt cuộc bọn họ muốn con cái mình đi học cũng không phải kỳ vọng bọn nó có thể làm ra tiền đồ to lớn gì, chỉ mong biết con chữ, sẽ đỡ vất vả hơn cha mẹ chúng mà thôi. Nhưng nếu so sánh giữa sức khoẻ và chuyện đi học, tất nhiên bọn họ càng hy vọng con mình ngày tung tăng nhảy nhót.
Thẩm Mộ Quân cảm thấy không bằng thôn Hòa Sơn cứ xây một cái trường tiểu học, như vậy không chỉ có thể giải quyết được vấn đề việc làm cho một số thanh niên trí thức sức khoẻ kém, còn giải quyết được vấn đề đi học của bọn trẻ trong thôn Hòa Sơn.
Thẩm Mộ Quân liền tìm lão thư ký cùng đại đội trưởng nói chuyện, lúc trước bọn họ đã muốn xây trường tiểu học rồi, chỉ là còn chưa kịp nói ra cái ý tưởng này, thì Thẩm Mộ Quân đã tìm đến bọn họ trước.
Nói đến cũng phải nói, trước đây thôn Hòa Sơn không có nhiều thanh niên trí thức chất lượng tốt như thế này, cũng không dư thừa nhân lực lẫn tài lực để xây trường tiểu học. Nhưng mà hiện giờ thì khác rồi, đại đội bọn họ không những có không ít thanh niên trí thức trình độ văn hóa cao, hơn nữa hiện tại các nơi đều ủng hộ chuyện xây trường tiểu học.
Sở dĩ Thẩm Mộ Quân đưa ra chuyện muốn xây trường tiểu học này, ngoại trừ vì hai đứa con trong nhà sắp đến độ tuổi đi học, còn một nguyên nhân nữa chính là, trong thôn bọn họ có rất nhiều trẻ em không được đi học, mà là cả ngày chơi bời lêu lổng ở trong thôn, bày trò quấy rối.
Chỉ có một số rất ít được đi học, ví dụ như mấy đứa Thẩm Gia Sinh, nhưng mỗi ngày để không bị muộn học, bọn nó đều phải trời chưa sáng đã phải mò dậy, mấy đứa bảy tám tuổi sờ soạng dắt nhau đi đến trường.
Từ Hòa Sơn thôn đến công xã xa như vậy, cho dù hiện tại không có người xấu đi chăng nữa, nhưng lỡ như gặp phải dã thú gì đó thì biết làm cái gì bây giờ?
Trước đây không lâu, Thẩm Gia Sinh bị cảm sốt nhưng không muốn nghỉ học, trời còn tối mờ vẫn phải dậy đến lớp, kết quả mờ mịt thế nào lại ngã xuống con lạch nước ven đường. Nếu không phải lúc đó đứa nhỏ này đã đi tương đối xa, tình cờ gặp được một người đàn ông ra thăm đồng sáng sớm, thì thằng nhóc Thẩm Gia Sinh này nói không chừng đã không còn.
Vì không để cho chuyện như vậy xảy ra lần nữa, cũng vì không để cho con cái nhà mình gặp cảnh tương tự, thái độ của Thẩm Mộ Quân đối với chuyện xây trường tiểu học rất kiên quyết.
Nghe ý tưởng này của Thẩm Mộ Quân, Lý Khanh Khanh là giơ hai tay hai chân tán đồng. Cái niên đại này rất thiếu bậc giáo dục tiểu học, chương trình học cũng tương đối đơn giản, mấy thanh tiên trí thức trong thôn hoàn toàn có thể đảm nhiệm. Hơn nữa nếu có thể để con trẻ đỡ vất vả một chút, mà còn để con trẻ được tiếp thu giáo dục, chuyện này đối với thôn Hòa Sơn bọn họ, cũng là một chuyện tốt.
Khi đội thanh niên trí thức biết chuyện này, trên mặt ai cũng lộ ra tươi cười vui vẻ, đặc biệt là mấy nữ thanh niên trí thức chân yếu tay mềm trong đó. Thường ngày các cô xuống đồng làm việc kiếm không được mấy cái công điểm, nếu không bệnh không hoạn, cũng chỉ đủ cho bản thân ăn no mà thôi.
Nếu chuyện trường học thật sự được xử lý, các cô có thể làm một công việc ra trò, còn kiếm được số công điểm cao hơn xuống đồng làm nhiều.
Chuyện trở thành giáo viên dạy tiểu học này thực quá tốt, đội thanh niên trí thức tổng cộng có mười mấy người, ai cũng muốn cái công tác này. Bọn họ sôi nổi đi tìm đại đội trưởng, lão thư ký, cùng với Thẩm Mộ Quân, đều muốn biết làm thế nào mới có thể trở thành giáo viên dạy tiểu học.
Cũng đúng là vì vậy, mấy ngày nay có không ít thanh niên trí thức chạy qua chạy lại nhà Lý Khanh Khanh.
Trong số bọn họ có không ít người trước nay không mấy thân thuộc với Lý Khanh Khanh, thậm chí có người còn rất khinh thường Lý Khanh Khanh, nhưng là vì cái chức giáo viên tiểu học này, bọn họ chỉ có thể ép dạ cầu toàn, lại đây lôi kéo làm quen với Lý Khanh Khanh.
Mỗi lần Lý Khanh Khanh thấy bộ dáng bọn họ gượng gạo không muốn nhưng phải làm, trong lòng liền nhịn không được muốn trợn trắng mắt. Cô thật sự rất muốn nói với bọn họ, nếu không thích nhìn thấy cô như vậy, hà tất phải vừa miễn cưỡng chính mình vừa ghê tởm người khác vậy chứ?
Hơn nữa Lý Khanh Khanh đã nói rất rõ ràng rằng Thẩm Mộ Quân không tham dự bầu chọn giáo viên tiểu học. Nhưng mà những người này vẫn không tin, bọn họ cảm thấy lần này đại đội trưởng đồng ý sáng lập tiểu học, trong đó liền có không ít công lao của Thẩm Mộ Quân. Nếu Thẩm Mộ Quân có thể đả động suy nghĩ của đại đội trưởng, vậy hắn đương nhiên có bản lĩnh nói đại đội trưởng chọn ai làm giáo viên.
Đổng Hiểu Na vì có quan hệ tốt với Lý Khanh Khanh, mấy ngày nay đều không dám đi tìm cô để tránh tị hiềm. Đổng Hiểu Na không hy vọng về sau nếu cô được làm giáo viên, liền bị một ít người đỏ mắt nói cô nhờ nịnh bợ mà có, đồng thời cô cũng không hy vọng Lý Khanh Khanh lại vì cô mà bị người ta nói ra nói vào.
Nhưng mà cho dù cô đã có tình tránh tị hiềm, vẫn có người nhịn không được khua môi múa mép sau lưng cô, cảm thấy Đổng Hiểu Na hiện giờ bình tĩnh như vậy, là vì quan hệ của cô cùng Lý Khanh Khanh rất tốt, nên giờ này đã vô cùng tự tin có thể bắt được danh ngạch giáo viên tiểu học.
Bởi vì chuyện này, Đổng Hiểu Na còn nổi giận đùng đùng đi tìm người nọ hỏi cho ra lẽ, hai người thiếu chút nữa vì chuyện này liền đánh nhau.
Mắt thấy sắp qua năm mới, nhưng vì chuyện giáo viên tiểu học này, toàn bộ thôn đều bị các thanh niên trí thức làm cho lộn xộn.
Đại đội trưởng quyết định vì công bằng, sáng hôm 30 Tết sẽ tiến hành bỏ phiếu kín. Vì phòng ngừa thanh niên trí thức nào đó hối lộ thôn dân, trước khi công bố kết quả, các thanh niên trí thức đều phải thành thật ở trong đội thanh niên trí thức chờ.
Một khi phát hiện có ai muốn đầu cơ trục lợi, không chỉ về sau sẽ không thể làm giáo viên tiểu học, còn sẽ phê một bút xấu xí lên hồ sơ của bọn họ.
Sáng 30 Tết, Lý Khanh Khanh bận rộn làm cơm tất niên sự, liền không đi tham gia bỏ phiếu. Bởi vì Lý Khanh Khanh không qua, nên Thẩm Mộ Quân cũng không đi xem náo nhiệt, hai người bọn họ ở nhà, chả ai đi bỏ phiếu.
Chờ đến khi kết quả bỏ phiếu vừa ra, làm mọi người vô cùng ngoài ý muốn chính là người nhận được số phiếu cao nhất chính là Đồng Phàm Phàm. Khi Đồng Phàm Phàm biết được tin tức này, bản thân cô ta cũng đầy mặt không thể tin tưởng.
Đối với chuyện làm giáo viên tiểu học này, Đồng Phàm Phàm là người không để bụng nhất trong đông đảo thanh niên trí thức, nhưng mà cuối cùng thì cô ta lại là người đầu tiên làm giáo viên.
Suy nghĩ của Đồng Phàm Phàm tương đối đơn giản, cô ta chỉ cảm thấy đây có thể là vận may của mình, lại không nghĩ sở dĩ cô ta nhận được số phiếu cao như vậy, tất cả đều là bởi vì mối quan hệ của cô ta cùng Thẩm Tu Dương.
Từ lần thôn Hòa Sơn xảy ra chuyện lợn rừng, sau khi Thẩm Tu Dương đứng trước mặt mọi người bảo Đồng Phàm Phàm chờ hắn, mọi người đã thầm hiểu là hai người đang tìm hiểu, là đối tượng của nhau. Mà hai người thân là đương sự, Đồng Phàm Phàm cùng Thẩm Tu Dương, lại hoàn toàn không biết gì về chuyện này.
Thôn Hòa Sơn chỉ cần ba giáo viên tiểu học, người đầu tiên là Đồng Phàm Phàm ngốc bạch ngọt, một người khác là một vị thanh niên trí thức hơi lớn tuổi bị thương chân, cùng với người cuối cùng thắng suýt soát người xếp sau có một phiếu, Đổng Hiểu Na.
Vì Đồng Phàm Phàm được bầu là do có dính dáng đến Thẩm Tu Dương, tuy có người cảm thấy như vậy vô cùng không công bằng, nhưng nhưng không ai dám đứng ra nói chuyện.
Mà vị thanh niên trí thức lớn tuổi bị tật chân kia, hắn năm nay đã 27 tuổi, là một trong những thanh niên trí thức đầu tiên đến thôn Hòa Sơn, chân hắn cũng là vì cứu một đứa bé của thôn Hòa Sơn mới bị thương. Cho nên đối với chuyện hắn có thể làm giáo viên tiểu học, rất nhiều người đều không có một chút dị nghị.
Bởi vì hai người xếp trước, một người thì không nói được, một người thì hoàn toàn xứng đáng, cho nên sau khi kết quả ra tới, mấy thanh niên trí thức liền nhịn không được bắt đầu công kích Đổng Hiểu Na.
Nhưng vì lần này là do toàn thôn tuyển ra, bọn họ cũng cũng chỉ có thể nói mấy câu ghen tị khó nghe, căn bản không dám thật sự náo loạn ra chuyện gì.
Tới gần giữa trưa, Lý Khanh Khanh bảo Thẩm Mộ Quân đón Trương Đại Nương đến đây, định mời bà qua năm mới chung với nhà bọn họ.
Trong nhà Trương Đại Nương chỉ còn mỗi một mình bà thui thủi, nhà người ta đều vô cùng náo nhiệt, Lý Khanh Khanh lo lắng bà sẽ thấy cảnh thương tình.
Thẩm Mộ Quân đang chuẩn bị muốn đi ra ngoài, Lý Khanh Khanh đột nhiên lên tiếng gọi hắn lại, Thẩm Mộ Quân nghe tiếng, đầy mặt khó hiểu nhìn về phía cô. Sau đó liền thấy Lý Khanh Khanh cầm không ít đồ vật, bảo Thẩm Mộ Quân xách theo đưa qua bên nhà cũ Thẩm gia bên kia.
Lý Khanh Khanh nói: "Bọn họ nói như thế nào cũng là cha mẹ của anh, chúng ta đón Trương Đại Nương qua đây ăn tết, nếu không đối tỏ vẻ một chút với bên kia, không chừng có người sau lưng lại nói này nói nọ anh."
Thẩm Mộ Quân nghe vậy, trong lòng vừa cảm động lại vui vẻ, hắn duỗi tay sờ sờ mái tóc mềm mại của Lý Khanh Khanh, vừa nhận lấy đồ vật trong tay cô, vừa nói: "Ừ, những việc này anh đều nghe em."
Chờ đến khi Thẩm Mộ Quân cầm đồ vật đi rồi, Lý Khanh Khanh cũng duỗi tay sờ sờ đầu tóc mình. Cô cảm thấy tóc mình hình như quá dài rồi, ngày thường làm việc luôn vô cùng vướng víu.
Lúc trước khi cô giúp Thẩm Mộ Quân cùng hai đứa nhỏ cắt tóc, cũng nghĩ tới có nên thu thập cho chính mình luôn hay không, nhưng sau đó cô bận rộn một hồi lại quên mất.
Lý Khanh Khanh nghĩ như vậy, liền xoay người đi vào buồng trong tìm kéo, sau đó nhìn gương bắt đầu cắt tóc.