Sau khi Lý Khanh Khanh theo Thẩm Mộ Quân rời đi, đám người vây quanh nhà bọn họ lúc này mới tan dần. Đối với chuyện Thẩm Tu Dương xảy ra chuyện, trong lòng mọi người thập phần khiếp sợ.
Mới buổi sáng nay, Đồng Phàm Phàm còn vì chuyện được làm giáo viên mà nổi bật một hồi ở thôn Hòa Sơn, nhưng ai cũng không ngờ tới, bây giờ mới qua bao lâu đâu, Đồng Phàm Phàm cùng Thẩm Tu Dương liền xảy ra chuyện như vậy.
Có một ít người có quan hệ tốt với nhà Thẩm Tu Dương, sau khi biết được tin tức này, lập tức liền chạy đến nhà Thẩm Tu Dương báo tin.
Thẩm Tu Xuân đang ngồi trong nhà bận rộn với bữa cơm tất niên, đột nhiên nghe thấy cái tin tức này, một người đàn ông lưng dài vai rộng như hắn vậy mà liền đỏ mắt ngay tại chỗ. Hắn mặc kệ tiếng gọi í ới của vợ mình sau lưng, liền khẩn trương chạy ra khỏi cửa nhà.
Khi Thẩm Tu Xuân chạy đi tìm Thẩm Tu Dương, thì toàn bộ dòng bên Thẩm gia cũng biết được tin này, tức khắc liền như cái nồi nổ tung, nương Thẩm Tu Dương trực tiếp hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.
Mọi người cũng không còn tâm trí lo chuyện tất niên, lập tức buông hết việc trong tay, cả đám đầy mặt lo lắng chạy ra khỏi cửa.
Ngay cả Thẩm Hạ Quân vốn đang cùng Thẩm Hiệu Quân đánh nhau, khi biết được chuyện này cũng không đánh nữa, hai người ôm cái mặt tím tím xanh xanh, đầy mặt ngưng trọng chạy về hướng chỗ xảy ra chuyện.
Thẩm Lệ Nghiên nhìn thoáng qua Lưu Tình Hoa sắc mặt khó coi tới cực điểm, cô ta cũng không muốn một mình ở nhà đối mặt với người phụ nữ này, vì thế cũng đi theo hai anh em kia ra khỏi cổng Thẩm gia.
Nhà bọn họ cách nhà Thẩm Tu Dương chỉ có một bức tường, khi Thẩm Lệ Nghiên đi ra đến cửa lớn, còn có thể nghe được tiếng mấy người đàn bà cách vách đang khóc la thảm thiết.
Thẩm Lệ Nghiên nhịn không được nhíu mày một chút, cô ta nhịn không được nhỏ giọng nói thầm một câu, "Khóc khóc khóc, xảy ra chuyện chỉ biết khóc, ai không biết còn tưởng rằng cái tên Thẩm Tu Dương kia đã chết luôn rồi ấy chứ?"
Thẩm Lệ Nghiên lẩm bẩm xong liền nhấc chân muốn tiếp tục đi về phía trước, nhưng trong nháy mắt ngẩng đầu nhìn lên liền thấy một hình bóng quen thuộc. Chờ đến khi cô ta thấy rõ ràng đối phương là ai, sắc mặt Thẩm Lệ Nghiên tức khắc trở nên trắng bệch.
Cô ta nhịn không được ảo não trong lòng không thôi, sao lúc ấy cô ta một hai phải miệng tiện nói lời nói thế này chứ? Cũng không biết Dương Từ có nghe được cô ta nói gì hay không?
Liền ngay khi Thẩm Lệ Nghiên âm thầm ảo não, Dương Từ làm như không nhìn thấy cô ta, xoay người trực tiếp đi vào trong nhà Thẩm Tu Dương.
Hắn vừa mới xong việc trở lại đội thanh niên trí thức, vừa nghe nói Thẩm Tu Dương xảy ra chuyện, hắn vốn còn lo lắng Thẩm Lệ Nghiên sẽ chịu không nổi. Rốt cuộc trước kia Thẩm Lệ Nghiên luôn biểu hiện ra là tình cảm của cô ta cùng Thẩm Tu Dương vô cùng thân thiết.
Nhưng mà vừa mới trong nháy mắt kia, Dương Từ đột nhiên cảm thấy đầu óc mình có vấn đề. Hắn rõ ràng đã biết cô ta là người thế nào, vậy mà còn cảm thấy lời cô ta nói trước đây còn câu nào là thật?
Dương Từ vô cùng không hiểu mình bị làm sao, hắn tự nhận bản thân mình không phải người hay xử trí theo cảm tính, nhưng mà thân thể lại không chịu khống chế chạy tới nơi này.
Thẩm Lệ Nghiên thấy Dương Từ làm lơ mình như vậy, trong lòng tức khắc nhịn không được đau buồn không thôi, cô ta vội đỏ mắt bước nhanh đuổi theo hắn.
Nhưng mà không đợi cô ta duỗi tay nắm lấy Dương Từ, liền nghe thấy Dương Từ vẫn đưa lưng về phía cô ta, lại cất giọng nói: "Thẩm Lệ Nghiên, cô không cảm thấy mệt sao? Rõ ràng là người mình không thích, không để bụng, còn muốn giả bộ làm ra vẻ rất quan tâm để ý. Cô lúc nào cũng diễn như vậy, chẳng lẽ không cảm thấy rất mệt sao?"
Thẩm Lệ Nghiên bị vạch trần bộ mặt thật ngay tại chỗ, nhịn không được liền nhíu mày, khuôn mặt cũng vặn vẹo lên.
"Em không biết anh đang nói cái gì, anh nhất định là hiểu lầm em rồi. Câu vừa nãy em nói không có ác ý gì với Thẩm Tu Dương cả, em chỉ là cảm thấy bọn họ khóc như vậy quá vô dụng mà thôi."
Tuy Thẩm Lệ Nghiên không thật sự yêu quý Thẩm Tu Dương như bề ngoài cô ra thể hiện ra, nhưng đối với người bạn chơi từ nhỏ này, ít nhiều gì cô ta cũng có để ý. Cô ta cũng thật sự không ác độc đến mức muốn nguyền rủa Thẩm Tu Dương chết đi.
Thẩm Lệ Nghiên cảm thấy trong lòng ủy khuất muốn chết, cô chỉ là miệng tiện nói một câu khó nghe mà thôi. Vì sao trong lời của Dương Từ nói, cô ta lại cảm giác được chán ghét thật sâu của hắn dành cho cô ta?
Dương Từ thấy cô ta vẫn không biết hối cải, đôi con ngươi nhịn không được hơi hơi nhiễm một mạt hồng hồng. Trước kia hắn thật sự vô cùng thích Thẩm Lệ Nghiên, nhưng mà hiện giờ hồi tưởng lại, thật cảm thấy quá buồn cười.
Dương Từ nói: "Cô không mệt, nhưng tôi đứng xem cũng mệt mỏi rồi."
Dương Từ thật sự mệt mỏi, hắn vốn cho rằng rốt cuộc đã tìm được một người có thể hiểu hắn, kết quả phát hiện lại tìm phải một con hát không có tình cảm.
Một con hát vĩnh viễn yêu bản thân mình hơn tất cả ai khác.
Trước kia, những nâng đỡ lẫn nhau là giả, những tình thâm ý trọng cũng là giả, ngay cả tình cảm của cô ta cùng những người khác, cũng đều là giả.
Dương Từ đột nhiên cảm thấy trước mắt trống rỗng, trong lòng cũng trống rỗng như mất đi một khối.
Thẩm Lệ Nghiên: "Anh đang nói cái gì vậy chứ? Dương Từ, anh rốt cuộc đang nói cái gì? Em chẳng qua chỉ tiện miệng nói bậy một câu mà thôi, em căn bản không có ý muốn hại Thẩm Tu Dương, anh...anh vừa mới rồi...... anh nói vậy là có ý gì chứ?"
Thẩm Lệ Nghiên gắt gao nắm lấy Dương Từ không cho hắn đi, Dương Từ không có một tia phản kháng, tùy ý để móng tay cô ta cắm sâu vào làn da trên mu bàn tay của hắn.
Có người chung quanh nhìn không được, liền muốn duỗi tay kéo Thẩm Lệ Nghiên ra. Bọn họ vốn định tới đây an ủi cha mẹ Thẩm Tu Dương, không nghĩ rằng lại đụng phải Thẩm Lệ Nghiên cùng Dương Từ.
Nếu chuyện này xảy ra trong lúc rảnh rỗi, bọn họ nhất định vô cùng vui vẻ lót dép ngồi xem trò hay như vậy. Nhưng hiện tại không có ai có tâm tình xem diễn, ai cũng vô cùng lo lắng cho Thẩm Tu Dương.
Thẩm Tu Dương nha, ngày thường luôn luôn đen mặt nghiêm túc như vậy, thoạt nhìn không dễ gần, nhưng nhân duyên của hắn ở thôn Hòa Sơn lại rất tốt.
Từ chuyện Đồng Phàm Phàm đặt số phiếu cao nhất để giành được vị trí giáo viên tiểu học của thôn Hòa Sơn, là có thể nhìn ra được mọi người trong thôn nể mặt Thẩm Tu Dương đến mức nào.
Khi Thẩm Lệ Nghiên cùng Dương Từ dây dưa không rõ, thì bên kia, mấy người đi tìm Thẩm Tu Dương rốt cuộc cũng tìm được địa điểm xảy ra chuyện.
Nhưng mà bọn họ đã tới chậm một bước, Thẩm Tu Dương đã được dời đến địa phương khác. Nơi này chỉ còn Đồng Phàm Phàm bị doạ đến choáng váng, cùng với "hung thủ" đang bị dân binh bắt lại kia.
Thẩm Tu Xuân nhìn đầy đất máu tươi, chỉ cảm thấy trong nháy mắt cả người lạnh băng tới cực điểm. Cái cảm giác này giống như là mấy bãi máu chói mắt đầy đất này đều là máu của hắn vậy, thân hình cao lớn đĩnh bạt nhịn không được run rẩy lên.
Khi Thẩm Tu Xuân nhìn thấy cái tên "Hung thủ" kia, hắn lập tức đỏ ngầu hai mắt nhào đến hướng người nọ, vẻ mặt như muốn trực tiếp giết chết đối phương.
Mọi người thấy thế liền khiếp sợ, lập tức luống cuống tay chân ngăn Thẩm Tu Xuân lại, không cho hắn tiếp tục tới gần cái tên "Hung thủ" kia.
"Hung thủ" là một người đàn ông thoạt nhìn thực bình thường. Hắn không cao, nếu nhìn từ bề ngoài, căn bản không phải đối thủ của Thẩm Tu Dương.
Khi hắn nhìn thấy bộ dáng của Thẩm Tu Xuân, liền sợ hãi rúc vào sau lưng một người dân binh, bộ dáng của hắn thoạt nhìn muốn bao nhiêu túng có bấy nhiêu túng.
Thẩm Tu Xuân thật không tin em trai hắn lại có thể bị một người như vậy đánh thành trọng thương, mặt hắn dữ tợn kêu lên: "Buông tôi ra, để tôi đánh chết cái thằng súc sinh này!!"
Con thứ hai nhà Thẩm gia, em trai Thẩm Tu Xuân vừa ôm hắn lại, vừa đỏ mặt la lên: "Anh bình tĩnh lại một chút, lúc này không phải là lúc anh có thể nổi điên đâu!!"
Kỳ thật con thứ nhà Thẩm gia cũng muốn đánh người nọ, nhưng là hắn bình tĩnh hơn anh cả Thẩm Tu Xuân của hắn, hiện tại việc cấp bách chính là, bọn họ phải xem xem Thẩm Tu Dương thế nào rồi.
Đồng Phàm Phàm vẫn luôn ở trong trạng thái si ngốc, khi nghe được tiếng bọn họ liền như lập tức từ trong mộng bừng tỉnh lại.
Cô ta nhớ lại Thẩm Tu Dương vì bảo vệ cô ta, trên người bị đâm cho mấy nhát đầy máu tươi, nhịn không được liền ôm lấy đầu mình khóc hét lên.
Lưu Hạ Chí vẫn luôn canh giữ bên cạnh Đồng Phàm Phàm, bị Đồng Phàm Phàm thình lình thét lên chói tai như vậy làm cho giật mình một cái, cô nhịn không được dùng sức xoa xoa lỗ tai.
Lưu Hạ Chí nói: "Cô đừng khóc nữa, hiện tại căn bản không phải lúc để khóc đâu. Cô kể lại tình huống ngay lúc đó kỹ càng cho chúng tôi biết đi, chúng tôi mới có thể đem người làm bị thương Thẩm Tu Dương ra công lý."
Khi Lưu Hạ Chí nói như vậy, nhịn không được hung tợn liếc mắt về phía gã đàn ông kia một cái. Bọn họ đều là sau này mới chạy tới, nên chỉ biết Thẩm Tu Dương là bị người này làm bị thương, nhưng cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì không rõ ràng lắm.
Lúc nãy đội trưởng Lưu đã gọi điện thoại, phỏng chừng không bao lâu người của Cục Công An lại đây bắt người. Bởi vì chuyện này quá mức ác liệt, người bị thương còn là đội trưởng đội dân binh, chỉ sợ chuyện này không chừng còn phải báo cáo lên cấp trên nữa.
Nhưng Đồng Phàm Phàm đã bị doạ cho choáng váng, cả đầu óc đều là những hình ảnh máu đỏ tung toé, cô ta hoàn toàn nghe không thấy Lưu Hạ Chí nói gì, cả người đều đắm chìm trong sợ hãi vô biên.
Kỳ thật từ sau khi Thẩm Tu Dương bắt đầu làm dân binh, mấy người anh trong nhà liền có một loại dự cảm, thằng nhóc này sớm muộn gì cũng có ngày xảy ra chuyện.
Không phải bọn họ cảm thấy Thẩm Tu Dương không năng lực, cũng không phải bọn họ ngóng trông Thẩm Tu Dương xảy ra chuyện, mà bọn họ quá hiểu tính Thẩm Tu Dương, hắn chính là phiên bản của Thẩm Mộ Quân khi còn trẻ. Hắn là người có thể vì một người xa lạ, ngay cái sinh tử của mình cũng không màng.
Những năm gần đây, tuy ngoài mặt mấy người ở dòng bên Thẩm gia đều không nói gì, nhìn như có vẻ vô cùng ủng hộ công việc của Thẩm Tu Dương. Kỳ thật trong lòng mỗi người bọn họ đều vô cùng lo lắng, sợ ngày nào đó liền nghe được tin tức Thẩm Tu Dương xảy ra chuyện.
Tuy tất cả bọn họ đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng mà khi cái ngày này thật sự đến, bọn họ vẫn cảm thấy như cả bầu trời đều sụp xuống.
Thẩm Tu Xuân bị mấy đứa em lôi lôi kéo kéo, mãi một lúc mới kéo được ra khá xa, lúc này Thẩm Tu Xuân mới chậm rãi khôi phục lý trí......
Bên kia, Thẩm Mộ Quân mang theo Thẩm Tu Dương đã hôn mê, đang ngồi trên xe máy kéo của Lưu Lực chạy về hướng huyện thành. Trên xe ngoại trừ hắn cùng Lý Khanh Khanh, còn có đại đội trưởng cùng với hai cậu dân binh trẻ tuổi.
Hai cậu dân binh này trên người đều là máu, đang đầy mặt lo lắng nhìn người trong lòng ngực Thẩm Mộ Quân.
Lý Khanh Khanh thấy hai người nhìn chằm chằm vào Thẩm Tu Dương như vạy, cô cũng không có biện pháp lấy linh thực trong tay ra, nhịn không được đầy mặt nôn nóng mà nhìn về phía Thẩm Mộ Quân bên cạnh.
Tình huống của Thẩm Mộ Quân lúc này cũng thật không tốt, khi hắn ôm lấy Thẩm Tu Dương, trước mắt luôn là hình ảnh của Trương Đình Nghiệp lảng vảng trong đầu.
Lúc trước, Trương Đình Nghiệp cũng đầy người là máu, máu của hắn cơ hồ ướt sũng quần áo của Thẩm Mộ Quân, Thẩm Mộ Quân có thể cảm giác được dòng máu ấm áp kia, theo thời gian trôi đi mà từng chút từng chút mang đi sự sống của người anh em thân thiết.
Sau đó Trương Đình Nghiệp hy sinh, Thẩm Mộ Quân có một đoạn thời gian không dám dùng nước ấm rửa mặt, bởi vì hắn cứ cảm thấy dòng nước ấm áp trên tay đều là máu tươi.
Lý Khanh Khanh thực mau liền nhận ra Thẩm Mộ Quân khác thường, cô duỗi tay dùng sức nhéo cánh tay hắn một chút, thấy Thẩm Mộ Quân hình như còn chưa cảm giác được, cô gấp đến độ càng thêm dùng sức nhéo mạnh Thẩm Mộ Quân một cái nữa.
Lần này Thẩm Mộ Quân rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, hắn đối diện với ánh mắt lo lắng của Lý Khanh Khanh, đột nhiên nhìn về phía Lưu Lực phía trước hô: "Dừng xe lại đã, không thể tiếp tục lái đi nữa, tôi phải tìm cách cầm máu cho cậu ấy trước mới được......"
Khi mọi người nghe được Thẩm Mộ Quân nói, trong lòng đều nhịn không được lộp bộp một chút. Tuy rằng bọn họ đã sớm đã nhìn ra, tình trạng của Thẩm Tu Dương vô cùng xấu, rất có khả năng sẽ không chống cự được đến đi gặp bác sĩ, nhưng mọi người đều thập phần ăn ý giả bộ như không biết.
Hiện giờ nghe Thẩm Mộ Quân nói như vậy, một trong đó hai dân binh trẻ tuổi tức khắc khóc lên.