Khi Lý Khanh Khanh về đến nhà, Trương Đại Nương đang bận rộn trong phòng bếp, hai đứa nhỏ cũng ngoan ngoãn ngồi ở trong phòng bếp.
Lý Khanh Khanh cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, mới phát hiện hiện tại đã chiều bốn giờ rồi, cũng không biết giữa trưa mấy bà cháu ăn uống thế nào.
Có lẽ là nghe thấy động tĩnh trong viện, từ trong phòng bếp đột nhiên toát ra một cái đầu nhỏ. Khi đôi mắt to đối diện với tầm mắt của Lý Khanh Khanh, miệng nhỏ lập tức vui vẻ reo lên: "Nương, nương đã trở lại?"
Thằng bé vừa reo vừa nghiêng đầu nhìn về phía sau lưng Lý Khanh Khanh, lại không thấy được thân ảnh cao lớn của Thẩm Mộ Quân.
Thẩm Gia Hảo nhịn không được liền hỏi: "Ủa? Nương, cha không trở về cùng với nương sao?"
Lý Khanh Khanh tiến đến bế Thẩm Gia Hảo lên, sau đó nhẹ giọng chậm rãi nói: "Chú họ của con bị bệnh rồi, cha con phải ở bệnh viện chiếu cố chú ấy."
Thẩm Gia Hảo nghe vậy chớp chớp mắt to, nó biết sinh bệnh là một chuyện vô cùng không tốt, lúc trước cha nó cũng vì sinh bệnh mà phải vào bệnh viện đó thôi.
Thẩm Gia Hảo khẩn trương nói: "Vậy...... vậy có phải sẽ rất khó chịu hay không?"
Lý Khanh Khanh biết trong miệng Thẩm Gia Hảo đang hỏi về "người bệnh" Thẩm Tu Dương. Cô duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt mũm mĩm của Thẩm Gia Hảo, mở miệng trả lời: "Hiện tại chú đã không có việc gì rồi, không bao lâu là có thể trở lại."
Trương Đại Nương nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, vừa vội vàng xào rau vừa hô: "Thanh Thanh đã trở lại rồi hả con? Thằng bé Tu Dương kia không có việc gì chứ?"
Lý Khanh Khanh nghe vậy liền buông Thẩm Gia Hảo xuống, vừa đi vào trong phòng bếp vừa nói: "Khi con trở về, hắn đã không còn nguy hiểm tính mạng nữa, nhưng mà lần này hắn bị thương cũng không nhẹ."
Trương Đại Nương nghe vậy nhịn không được thở dài một hơi, bà vẫn là từ miệng Lưu Đại Dương nghe được chút ít. Lúc ấy, trong lòng Trương Đại Nương còn nhịn không được lo lắng một trận.
Nếu như bà đang ở nhà một mình, biết được Thẩm Tu Dương xảy ra chuyện, tuyệt đối không còn tâm tình nấu cơm ăn cơm gì, lúc này nói không chừng còn đang một mình rớt nước mắt.
Cũng may Thẩm Mộ Quân đón bà qua đây, bà bận trông Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo ở một bên, cũng không còn nhiều tinh lực để cảm thấy âm thầm bi thương như vậy nữa.
Trương Đại Nương nhỏ giọng hỏi: "Ngay Tết nhất...... Sao nó lại xảy ra chuyện vậy? Cha nương nó mà biết được, không biết còn khổ sở đến thế nào nữa."
Lý Khanh Khanh nghe vậy cười nói: "Dì cũng đừng quá lo lắng, hiện tại hắn đã không còn nguy hiểm."
Lý Khanh Khanh thấy trong phòng bếp sương khói lượn lờ, còn tràn ngập mùi khói mùi thức ăn khá sặc người, đối với sức khoẻ của người già và trẻ nhỏ đều không tốt, Lý Khanh Khanh liền đuổi ba bà cháu ra khỏi phòng bếp.
Chờ đến khi trong phòng bếp chỉ còn lại có một mình cô, nhìn đồ ăn thơm nức trong nồi, trong lòng đột nhiên có hơi không thoải mái.
Cô vốn nghĩ năm trước khi ăn Tết, Thẩm Mộ Quân cùng hai đứa nhỏ qua năm thê thảm đến như vậy, nên lần này cô cố ý bảo Thẩm Mộ Quân đón Trương Đại Nương qua đây, là muốn tam đại đồng đường cùng nhau trải qua giao thừa thật vui vẻ, nhưng thật không nghĩ đến hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy?
Tuy Thẩm Tu Dương đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lấy tính cách của Thẩm Mộ Quân, không thể nào bỏ mặc em họ này của mình được, nên năm nay bọn họ không cách nào trải qua giao thừa cùng nhau rồi.
Trong long Lý Khanh Khanh tuy có chút thất vọng, nhưng cũng không có ý trách Thẩm Mộ Quân, đương nhiên cũng không trách Thẩm Tu Dương.
Cô chỉ cảm thấy có một chút đáng tiếc, này dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô cùng bọn họ đón giao thừa......
Lý Khanh Khanh vội dùng sức lắc lắc đầu, không sao cả, thế giới này thái bình như vậy, bọn họ về sau còn sẽ có nhiều dịp giao thừa cùng ở bên nhau hơn nữa.
Khi cô nghĩ như vậy, liền đánh lên tinh thần bắt đầu nấu cơm. Trong lúc này, Trương Đại Nương rất nhiều lần muốn tiến vào giúp Lý Khanh Khanh một tay, đều bị Lý Khanh Khanh nghiêm khắc đẩy ra ngoài.
Trương Đại Nương là người mang mệnh lao lực, lao lực hơn nửa đời, bà thật không quen rảnh rỗi như vậy.
Khi Lý Khanh Khanh múc món ăn cuối cùng ra khỏi nồi, lại bưng đồ ăn đi về hướng nhà chính, bên ngoài đột nhiên lại rơi tuyết nhỏ.
Những bông tuyết vụn vặt dừng ở trên người Lý Khanh Khanh, nhưng thể chất cô khá đặc thù, cơ hồ không cảm giác được một tia rét lạnh.
Lý Khanh Khanh nhịn không được ngẩng đầu lên, lúc này bên ngoài đã tối đen lại, không trung chỉ còn một màu xám xịt, không nhìn rõ được cái gì.
Trương Đại Nương xách đèn dầu đứng ở cửa nhà chính, thấy Lý Khanh Khanh ngẩng đầu nhìn chằm chằm trên không trung không biết đang nghĩ cái gì, cũng không lên tiếng thúc giục cô mau một chút.
Sau khi cả nhà ăn xong bữa cơm chiều, Lý Khanh Khanh liền thúc giục bọn họ nhanh chóng đi ngủ. Bởi vì chờ đến nửa đêm, bọn họ còn phải thức dậy để cùng nhau ăn sủi cảo đầu năm.
Ngay từ đầu Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo cũng không muốn ngủ, chỉ muốn dẫn theo con chó con nay đã lớn hơn một chút đi ra ngoài chơi. Vẫn nhờ Trương Đại Nương nói nửa đêm càng vui hơn, càng có nhiều người hơn, lúc này hai đứa nhỏ mới không tình nguyện nằm xuống.
Bởi vì trời đột nhiên rơi tuyết, Lý Khanh Khanh lo lắng ban bọn họ sẽ bị lạnh, cho nên cũng đi theo ngủ ở trên giường đất.
Lý Khanh Khanh lo lắng mình ngủ một lát liền ngủ quên qua khỏi giờ giao thừa, nên bắt đầu từ lúc nhắm mắt lại, cô vẫn luôn ngủ thật sự không an ổn. Thỉnh thoảng cô còn cầm lấy đèn pin xem giờ một chút, sợ nhắm mắt lại, khi mở mắt ra thì trời đã sáng.
Ban đêm, tuyết càng rơi càng lớn, bên ngoài gió bắc vẫn đang gào thét, bông tuyết hỗn loạn đánh lên trên cửa sổ, cấp Lý Khanh Khanh đột nhiên lại có cảm giác hơi lạnh lẽo.
Cô nghĩ đến Thẩm Mộ Quân hiện tại hẳn là đang ở bệnh viện, cũng không biết cái người này hiện tại có đi nghỉ ngơi hay không, nếu không nghỉ ngơi, có nhớ đến cô hay không?
Liền khi Lý Khanh Khanh mơ mơ màng màng sắp ngủ, thì cô đột nhiên nghe được một loạt tiếng chân rất nhỏ, đó là tiếng bàn chân đạp lên tuyết đọng mới có. Cô nằm trong bóng tối, trong giây lát liền mở mắt ra, cơn buồn ngủ tức khắc đã không thấy tăm hơi.
Lý Khanh Khanh không tiếng động từ trên giường đất bò xuống, tựa như một con mèo hoang hành tẩu ban đêm, trong lòng cô có hơi kích động, lại có chút thấp thỏm.
Khi cô nhìn thấy trong một mảnh tuyết trắng xóa, người đàn ông kia vẻ mặt phong trần mệt mỏi bất kham, cô nhịn không được bước nhanh chạy về hướng hắn.
Thẩm Mộ Quân bị cô hung hăng đụng phải một chút, liền cuống quít dùng sức ôm lấy người phụ nữ trong lòng ngực. Hắn vừa vùi đầu ngửi mùi hương trên người Lý Khanh Khanh, vừa nhịn không được nhỏ giọng nói: "Anh cho rằng em đã ngủ, cho rằng không có thể kịp cùng em trải qua giao thừa năm đầu tiên...... Thực xin lỗi......"
Lý Khanh Khanh nghe vậy cười khẽ một tiếng, cô cũng không biết vừa mới rồi là vì sao, nhưng khi cô vừa nghe thấy tiếng bước chân, cô liền có một loại trực giác thập phần mãnh liệt rằng Thẩm Mộ Quân không nỡ xa cô, cho nên suốt đêm gấp rút trở về cùng cô qua năm mới.
Đúng như Lý Khanh Khanh suy nghĩ, Thẩm Mộ Quân xác thật là suốt đêm trở về. Nhưng khi hắn ra về, căn bản đã không còn xe về công xã, Thẩm Mộ Quân liền một đường chạy từ trong huyện thành trở về.
Thẩm Mộ Quân cũng ngại không muốn nói cho Lý Khanh Khanh, trên đường chạy về hắn thiếu chút nữa làm rớt cả giày. Hắn đội gió lạnh chạy trong cơn tuyết lớn trở về, bộ dáng thoạt nhìn vừa ngốc lại buồn cười.
Cũng may khi hắn trở về thì đêm đã khuya, hắn có ra bộ dáng nào cũng không có ai trông thấy. Hơn nữa lúc này hắn đã ôm được người trong lòng, đột nhiên cảm thấy có ngốc hay buồn cười đều đáng giá.
Thẩm Mộ Quân ôm chặt người trong lòng ngực, liền trực tiếp đi vào phòng Lý Khanh Khanh.
Tiến vào phòng, Lý Khanh Khanh liền giục hắn thay quần áo ướt đẫm trên người ra. Lúc nãy khi cô vừa mới ôm Thẩm Mộ Quân, đều cảm giác được trên người hắn ướt đẫm. Cũng không biết người này đứng bên ngoài chịu lạnh bao lâu rồi, đừng nói hắn tự mình chạy trở về đi?
Lý Khanh Khanh nghĩ như vậy, vừa tìm quần áo sạch cho Thẩm Mộ Quân thay, vừa nhịn không được nói: "Anh nói thật cho em biết, không phải là anh tự mình chạy về tới chứ?"
Trên mặt Thẩm Mộ Quân hiện lên một mạt xấu hổ, hắn cởi đôi giày trên chân mình ra, Lý Khanh Khanh liền phát hiện trong giày hắn đều là nước tuyết.
Lý Khanh Khanh thấy thế, tức khắc nhịn không được đau lòng một trận. Tuy Thẩm Mộ Quân cũng là dị năng giả, nhưng hắn là dị năng giả hệ tinh thần. Không giống như Lý Khanh Khanh, sau khi thăng cấp lên cao giai, liền có thể khống chế tất cả những gì có nguyên tố nước, trong đó liền bao gồm cả băng tuyết.
Lý Khanh Khanh: "Anh có bị ngốc không vậy?"
Thẩm Mộ Quân nghe vậy không hề phủ nhận, mà chỉ nhanh chóng cởi quần áo trên người xuống.
Lúc này Lý Khanh Khanh đã đốt nến lên, liền thấy được một thân cơ bắp của Thẩm Mộ Quân kia, hai mắt nhịn không lấm lét liếc loạn trên người hắn. ngôn tình hay
Lý Khanh Khanh trước kia cũng không phải là người như vậy, cho dù có gặp người đàn ông diện mạo xuất chúng, cũng sẽ không nhìn chằm chằm người ta như vậy.
Nhưng mà tình huống hiện tại thì khác, Thẩm Mộ Quân đứng đứng đắn đắn chính là người đàn ông của cô, đàn ông của mình mà không nhìn, thật lãng phí.
Thẩm Mộ Quân cảm nhận được Lý Khanh Khanh đang nhìn mình, cơ bắp trên người nhịn không được căng chặt lên. Mỗi một lần đơn độc ở chung với Lý Khanh Khanh, hắn đều không chịu nổi một chút ít trêu chọc cùng ám chỉ của Lý Khanh Khanh.
Tựa như hiện tại, Lý Khanh Khanh chỉ là nhìn nhiều hắn một chút, hoàn toàn ôm thái độ thưởng thức, nhưng hắn liền cảm thấy vợ hắn là ám chỉ cho hắn, có thể thừa dịp lúc này làm chút chuyện
Vì thế khi Lý Khanh Khanh cầm quần áo lại đây, Thẩm Mộ Quân liền bế cô lên một phen, rồi đè lên trên giường.
Lý Khanh Khanh tức khắc tức giận đến không được, duỗi tay muốn đánh cho hắn một cái, sau lại nghĩ đến hắn vất vả cực khổ chạy trở về, nên một đòn này cuối cùng chỉ mềm bông, chụp hắn một chút.
Thẩm Mộ Quân thấy người trong lòng ngực không có cự tuyệt, liền cúi đầu tìm được đôi môi mềm mại của Lý Khanh Khanh, sau đó gấp không chờ nổi dùng sức hôn lên......
Chờ đến khi bên ngoài vang lên chuỗi tiếng pháo giòn giã đầu tiên, Thẩm Nhạc Hương liền cơ linh ngồi dậy, sau đó gấp không chờ nổi kêu: "Nương, mau, ăn tết, ăn tết."
Thẩm Nhạc Hương vừa dùng sức chùi chùi đôi mắt, vừa sờ soạng bắt đầu tìm quần áo của mình. Sau đó liền thấy Thẩm Mộ Quân cùng Lý Khanh Khanh, một trước một sau từ bên ngoài đẩy cửa tiến vào.
Thẩm Nhạc Hương ngơ ngác nhìn Thẩm Mộ Quân, nhịn không được duỗi tay nhéo nhéo mặt mình, "Ai da, đau quá, không phải nằm mơ?"
Lý Khanh Khanh nghe vậy nhịn không được cười một tiếng, cô đặt ngọn đèn dầu trong tay lên trên bàn, liền bắt đầu giúp Thẩm Nhạc Hương mặc quần áo.
Thẩm Mộ Quân mang một cái chậu than dọn vào, kêu Thẩm Gia Hảo vẫn còn đang nằm ngủ khò khò, sau đó duỗi tay đỡ Trương Đại Nương ngồi dậy một phen.
Trương Đại Nương hiện giờ tuổi tác đã lớn, biết ban đêm lạnh liền muốn khoác thêm áo. Ban nãy khi Lý Khanh Khanh nhón chân đi ra ngoài, Trương Đại Nương kỳ thật cũng đã tỉnh, chẳng qua bà không có lên tiếng thôi.
Trương Đại Nương nhìn thoáng qua Thẩm Mộ Quân, vừa chậm rãi mặc áo khoác vào, vừa nhẹ giọng dò hỏi: "Cái thằng bé Thẩm Tu Dương kia, thế nào rồi?"
Thẩm Mộ Quân nói: "Nó không có việc gì, bất quá phải nằm viện mấy ngày. Con thấy mấy người anh nó đều đến, nên cũng không ở lại làm gì."
Khi Thẩm Gia Hảo bị Thẩm Mộ Quân đào từ trong chăn ra, còn ngơ ngác không biết bản thân đang ở nơi nào. Nó ngốc ngốc nhìn Thẩm Mộ Quân thật lâu, sau đó mờ mịt duỗi tay sờ sờ mặt Thẩm Mộ Quân, sau đó đầy mặt kinh ngạc nói: "Nương, con nằm mơ rồi, con mơ thấy cha con này."
Lý Khanh Khanh nghe vậy phụt một tiếng phì cười ra, cô duỗi tay nhéo nhéo mũi Thẩm Gia Hảo, quay đầu nhìn Thẩm Nhạc Hương nói: "Hương Hương, em trai con còn chưa ngủ tỉnh nữa, bộ dáng này còn mờ mịt hơn con ban nãy nhiều nga."
Thẩm Nhạc Hương đột nhiên nhào qua, cười ha ha nói: "Ha ha ha, để chị cho mày biết xem mày có nằm mơ hay không nha?!"
Nói xong con bé liền bắt đầu cù lét Thẩm Gia Hảo, Thẩm Gia Hảo tức khắc phì ra một tràn cười như tiếng cá heo biển, thiếu chút nữa muốn bật tung nóc nhà bọn họ rồi.