Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Xuyên Thành Cô Vợ May Mắn Của Nam Phụ

Edit: Vy

Beta: Vô Ảnh

Mặc dù Thẩm Mộc Bạch nói rằng không cần chuẩn bị đồ Tết, nhưng Nguyễn Du Du vẫn không có ý kiến gì, vì thế cô lặng lẽ chuẩn bị vài gói mì ăn liền, dự định phòng bị lúc khẩn cấp. Cô cũng mua online một ít hạt dẻ cười, hạnh nhân, đậu phộng và hạt dưa và để vào một hộp nhỏ.

Hai người đã đến chỗ của ông nội vào một ngày trước đêm giao thừa. Biệt thự đã được trang trí với không khí Tết của người Trung Quốc. Nguyễn Du Du đã giúp dán một số lời chúc. A Phúc rất hào hứng, Nguyễn Du Du đi đến đâu nó như cái đuôi đi đến đó, A Phúc mặc bộ quần áo màu đỏ mà Nguyễn Du Du mua cho, thiếu vài phần oai hùng nhưng lại đáng yêu hơn một chút.

Thẩm Mộc Dương đã làm ở công ty của Thẩm thị kể từ kỳ nghỉ đông, cũng giống như Thẩm Vĩnh Hưng, không ghé thăm cho đến tận đêm giao thừa.

Ba người cùng nhau đến chào ông nội trước, nhìn thấy Nguyễn Du Du, Thẩm Vĩnh Hưng cau mày, chưa kịp nói chuyện thì ông nội đã khiển trách: "Tết Nguyên Đán còn muốn đi gây chuyện, vậy thì về nhà của anh đi."

Thẩm Vĩnh Hưng không làm theo những gì mà nhà họ Trần yêu cầu, một mặt ông ta cảm thấy có chút xấu hổ, mặt khác lại cảm thấy Nguyễn Du Du là người rất sắc sảo và không muốn tha thứ cho người khác.

Ông ta vốn là muốn giáo huấn vài câu, nhưng mà lão gia tử nói xong ông ta lại không dám nói.

Biệt thự được trang hoàng lộng lẫy, thậm chí còn treo đèn lồng đỏ trong khu vườn nhỏ hoang vắng. Câu đối là do ông nội viết. Nguyễn Du Du đọc hồi lâu, phát hiện lời nói của ông nội có chút giống với Thẩm Mộc Bạch liền chạy đến Thẩm Mộc Bạch hỏi, "Tiểu Bạch, có phải anh học thư pháp từ ông nội không?"

"Đúng vậy, từ nhỏ anh đã ở bên ông nội, ông nội cũng dạy anh rất nhiều điều." Thẩm Mộc Bạch kéo khăn quàng cổ cho cô và quấn chặt hơn, chóp mũi cô bởi vì đông lạnh mà phiếm hồng.

Thẩm Mộc Dương ôm A Phúc bước đến, "Chị dâu, tôi cũng ở cùng ông nội giống anh trai." Anh cùng cha mẹ ở chung một thời gian và không cùng trường thành với anh trai, nhưng khi còn nhỏ anh thường thường đi theo sau anh trai.

Nguyễn Du Du nhìn A Phúc đang thoải mái trong vòng tay của mình, mỉm cười nói: "Cậu giữ nó đi, như vậy thì dễ ôm hơn."

"Không thể nào, nó rất nghịch ngợm và chẳng chịu hôn tôi, nên khi tôi ôm nó, nó chỉ chịu một tí rồi chạy đi." Thẩm Mộc Dương thích A Phúc lắm, anh luôn muốn nuôi nó, nhưng Đường Tùng Phương không đồng ý, vì nó rụng lông.

Kể từ khi gặp A Phúc đến chỗ ông nội, ông rất yêu quý nó, ngày nào cũng cùng ra ngoài đi dạo, ông nội kiên nhẫn hơn Nguyễn Du Du, nhưng tiếc là A Phúc lại gần gũi nhất với Nguyễn Du Du, chỉ cần cô đến là nó luôn đi bên chân.

Thẩm Mộc Dương lúc nào cũng không thể đi theo nó, bằng không ánh mắt cảnh cáo của Thẩm Mộc Bạch sẽ đảo qua, anh chỉ có thể ôm A Phúc, vậy thì anh mới đỡ ghiền.

...

Thẩm Gia không có thói quen đón đêm giao thừa, lão gia tử sức khỏe không tốt nên không thức đêm, cả nhà ngồi trong phòng khách một lát. sau bữa ăn tối giao thừa, lão gia tử liền đi nghỉ ngơi.

Thẩm Vĩnh Hưng cùng Đường Tùng Phương, Thẩm Mộc Bạch và Nguyễn Du Du không thể nói chuyện với nhau, và họ không thích nhau, vì vậy họ đi lên lầu, bật TV và gửi tin nhắn cho bạn bè của họ để chúc mừng năm mới.

Nguyễn Du Du cảm thấy có chút tiếc nuối, Thẩm Mộc Bạch cùng Thẩm Mộc Dương biến mất rất lâu vào buổi chiều, trước bữa tối mới trở về, hiện tại trong phòng khách chỉ còn lại có ba người bọn họ.

Nhưng sau khi nghĩ lại, cho dù có mười Thẩm Vĩnh Hưng và Đường Tùng Phương ngồi ở đây, thì cô cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ cho lắm, không quan trọng nhiều người náo nhiệt mà là...chỉ cần có Thẩm Mộc Bạch ở bên cạnh là đủ rồi.

Buổi dạ tiệc lễ hội mùa xuân đang được phát sóng trên TV, Nguyễn Du Du đang dựa vào Thẩm Mộc Bạch, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng pháo nổ từ xa.

Nguyễn Du Du tò mò hỏi: "Ở đây có thể bắn pháo hoa được sao?"

"Đúng vậy, ở trung tâm thành phố Yến Thành bị cấm đốt pháo và bắn pháo. Đây là ngoại ô thành phố, có thể bắn pháo hoa, nhưng ở đây không có nhiều người sinh sống, cho nên không náo nhiệt lắm." Thẩm Mộc Bạch nắm tay cô "Du Du, em có muốn xem pháo hoa không?"

Nguyễn Du Du mắt sáng lên, "Có thể chứ? Chúng ta không có chuẩn bị pháo hoa!"

Thẩm Mộc Dương ở bên cạnh cười thành tiếng, Thẩm Mộc Bạch kéo cô đứng dậy mặc áo khoác xuống cho cô vừa nói: "Dạ tiệc lễ hội mùa xuân sẽ được phát lại nhiều lần, ngày mai em có thể xem lại chúng ta cùng xem pháo hoa nhé."

Nguyễn Du Du phấn khích vô cùng, cô từng sống ở Yến Thành, từ nhỏ đã cấm bắn pháo hoa, cô chỉ thấy trên TV chứ chưa từng thấy ngoài đời!

Cô vơ lấy chiếc mũ và đội lên đầu một cách tùy tiện, Thẩm Mộc Bạch chỉnh lại cho cô, rồi quấn lại chiếc khăn quàng cổ, sau đó nắm tay cô đi ra khỏi cửa.

Lúc này trời đã tối, không có trăng, chỉ có những vì sao treo lơ lửng trên bầu trời, giống như một bức màn xanh thẫm được trang trí bằng đá quý.

Nguyễn Du Du chỉ phát hiện trên ngọn đồi cách đó không xa có ánh sáng, đó là một dãy đèn lồng, được thắp sáng từ chân núi đến đỉnh núi.

Thẩm Mộc Bạch kéo Nguyễn Du Du vào ghế sau xe, Thẩm Mộc Dương ngồi vào ghế lái, và A Phúc không biết từ đâu nhảy ra, vững vàng ngồi vào vị trí phụ lái.

"Anh đi xem pháo hoa ở xa à?" Nguyễn Du Du hào hứng và mong chờ, đôi mắt lấp lánh.

"Không xa đâu, sẽ đến trong vài phút nữa." Thẩm Mộc Bạch ngăn Nguyễn Du Du cởi mũ vì mới vào xe máy sưởi chưa ấm, cởi ra sẽ dễ bị cảm.

Xe phóng ra và đi trên con đường nhỏ lên đồi.

Thường đi bộ khoảng 20 đến 30 phút là đến chân núi, nếu chạy xe thì chỉ mất vài phút, đèn đường hai bên thắp sáng cho con đường. Nơi đây thực sự ít người ở, khu biệt thự ở đây cũng tương đối thưa thớt, bây giờ hầu hết mọi người đều ở nhà, không còn ai ngoài đường.

Dưới chân núi có một quảng trường nhỏ, Thẩm Mộc Dương đậu xe ở ven đường, Thẩm Mộc Bạch kéo Nguyễn Du Du xuống xe.

A Phúc vừa định xông tới, đã bị Thẩm Mộc Dương ôm lấy, anh xoa xoa đầu A Phúc, "Nói thật, đêm nay, nếu mày lại dám phá hỏng việc tốt của anh tao, rất nhanh thôi mày liền sẽ biến thành nồi lẩu thịt chó."

Hai bên đường lên núi có những chiếc đèn lồng, một màu đỏ và một màu vàng treo so le, lộng lẫy và ấm áp.

Thẩm Mộc Bạch nắm tay Nguyễn Du Du và đi lên núi.

"Muốn leo núi sao?" Nguyễn Du Du có chút lo lắng, "Chút nữa những chiếc đèn lồng này có cháy hết không? Sau đó chúng ta sẽ ở trong bóng tối lúc đi xuống." Thẩm Mộc Bạch cười nói: "Những chiếc đèn lồng này không phải là đèn cầy, chạy bằng điện, sẽ không cháy hết. Chúng ta không cần phải đi lên đỉnh núi, chúng ta chỉ cần đi đến sườn núi."

Ngọn đồi này không cao chút nào, người ta đã xây dựng hai gian nhà, một trên sườn đồi và một trên đỉnh núi.

Đỉnh của gian nhà nhỏ trên sườn núi rực rỡ ánh đèn đủ màu, bốn góc treo đèn lồng bát giác cung điện, làm cho một gian nhà nhỏ được trang hoàng lộng lẫy.

Thẩm Mộc Bạch kéo Nguyễn Du Du vào trong, Nguyễn Du Du nhìn xuống, bây giờ họ đang ở vị trí tương đối cao và có thể nhìn thấy bóng của biệt thự của ông nội, tuy rằng sắc trời khá tối nhưng từng nhà đều treo đèn lồng, nhìn ra xa xa có cảm giác vi diệu.

Chỉ là không nhìn thấy pháo hoa mà Thẩm Mộc Bạch nói đến.

Đột nhiên, hơn chục quả pháo hoa nổ tung tại quảng trường nhỏ dưới chân núi, đầu tiên là những đốm sáng bay lên trời kèm theo một tiếng "vèo", sau đó nổ một tiếng "bang", để lại những chùm pháo hoa chói lọi trên không trung.

Bởi vì họ đang đứng ở lưng chừng núi, nên pháo hoa như muốn nổ tung trước mặt họ, Nguyễn Du Du hét lên và nhảy cẫng lên vì phấn khích.

"Tiểu Bạch!" Nguyễn Du Du phấn khích ôm lấy cánh tay của Thẩm Mộc Bạch, pháo hoa nổ hơn mười phút rồi mới dần tắt.

Nguyễn Du Du vẫn thở dài, "Thật đẹp."

Thẩm Mộc Bạch chạm vào tay cô, trời đã hơi lạnh, giữa mùa đông ở Yến Thành không phải chuyện đùa, nếu không phải sợ cô bé chết cóng, anh sẵn sàng đốt pháo hoa cả đêm, miễn là cô thích nó là được.

"Hả?" Sau khi pháo hoa lớn bay lên trời, pháo hoa nhỏ được đốt trên mặt đất của quảng trường. Chúng là loại "pháo hoa rực rỡ" tương đối ngắn, sau khi châm ngòi chỉ ước chừng cao hai mét, nhưng chúng rất sáng, giống như tên gọi của nó.

Những quả pháo hoa nhỏ đó tạo thành một vòng tròn, từ trên sườn núi nhìn xuống có thể thấy rõ đó là hình trái tim.

"... Tiểu Bạch?" Nguyễn Du Du ngẩng mặt lên nhìn Thẩm Mộc Bạch, có lẽ anh đã chuẩn bị thứ này, bao gồm cả đèn lồng dọc đường và pháo hoa ở phía trước, "Có phải là Thẩm Mộc Dương đã đặt nó ở dưới không?"

Thẩm Mộc Bạch cười khúc khích, "Du Du vào lúc này hãy quên Thẩm Mộc Dương đi, chúng ta có nhiều việc quan trọng hơn phải làm."

Vừa nói, anh vừa thả tay Nguyễn Du Du ra, quỳ trước mặt cô và lấy trong túi ra một chiếc nhẫn.

"Vâng—" Nguyễn Du Du ngạc nhiên nhìn anh, là anh ấy, anh ấy đang ngỏ lời cầu hôn sao?

Nhưng không phải cô đã kết hôn với anh ấy rồi sao?

Trái tim của Nguyễn Du Du đập nhanh, và tâm trí cô có chút hỗn loạn.

Làm sao bây giờ? Nếu anh ấy hỏi "Em lấy anh nhé", cô sẽ trả lời như thế nào?

Thẩm Mộc Bạch nâng chiếc nhẫn lên, Nguyễn Du Du có thể nhìn thấy rõ ràng viên kim cương lớn trên chiếc nhẫn, lúc này đang phản chiếu ánh đèn xung quanh, sáng như một vì sao.

"Du Du." Thẩm Mộc Bạch giọng trầm, bình tĩnh và uy nghiêm, anh hỏi:

"Liệu em có muốn cùng chung tay với anh và cùng nhau trải qua quãng đời còn lại không?"

"Em đồng ý!" Nguyễn Du Du nói không chút do dự, cô trả lời câu hỏi của Thẩm Mộc Bạch ngay khi anh vừa nói xong, và cô nói nhanh đến nỗi bản thân tự dậm chân một cách khó chịu, có vẻ như là chính mình không chút ngại ngùng.

Thẩm Mộc Bạch thấp giọng cười, anh nắm lấy tay Nguyễn Du Du, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào ngón tay cô.

Kim loại bị nhiễm không khí lạnh giá của đêm đông, nhưng trái tim Nguyễn Du Du vẫn ấm áp.

Thẩm Mộc Bạch đứng lên, dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cúi đầu và nhìn cô thật sâu, ánh mắt anh dịu dàng và trìu mến.

Đôi mắt đen láy của anh dường như có một vòng xoáy có thể hút người vào, Nguyễn Du Du ngây người nhìn anh, hoàn toàn quên mất mình đang ở đâu.

Đầu chậm rãi cúi xuống, môi mỏng càng ngày càng gần, Nguyễn Du Du hoảng sợ nhắm hai mắt lại, lông mi dài khó chịu run rẩy.

cuối cùng--

Môi anh rơi xuống môi cô.

Trái tim của Nguyễn Du Du đập như trống, vào lúc hoảng loạn như vậy, điều cô nghĩ là: Môi anh mềm mại và ấm áp như cô tưởng tượng.

Thẩm Mộc Bạch dùng một tay ôm eo cô và tay kia ôm lấy đầu cô, hơi thở hòa quyện, và Nguyễn Du Du vô tình ngã vào vòng tay anh.

Cô không biết đã qua bao lâu, có thể là vài phút, có thể là vài giờ, Nguyễn Du Du chỉ cảm thấy tất cả sức lực trong cơ thể đã bị rút hết, cả người cảm thấy thất thường, như thể đang bước trên mây vậy, cô chỉ có thể dựa vào ngực Thẩm Mộc Bạch thở gấp.

Thẩm Mộc Bạch âu yếm ôm lấy cô, trong giọng nói khàn khàn nở nụ cười nhỏ, "Du Du, luyện tập nhiều đi, nhìn em suýt chút nữa đã thở không ra hơi."

Nguyễn Du Du hoàn toàn không quan tâm đến sự trêu chọc của anh, lúc này cô giống như ăn mười cái bánh sôcôla trong một lần, tất cả đều ngọt ngào từ trong ra ngoài.

Cô ôm lấy eo anh, nép vào vòng tay anh gật đầu, mím môi cười, ngoan ngoãn đáp: "Vâng, luyện thêm đi."

Những chiếc đèn trong quảng trường nhỏ đã bị tắt, Thẩm Mộc Bạch lo lắng rằng cô gái nhỏ sẽ bị chết cóng nên không dám ở lại lâu nữa, anh cúi xuống, "Du Du, đi thôi, anh sẽ bế em xuống núi."

Nguyễn Du Du thực sự không mệt chút nào, nhưng Thẩm Mộc Bạch nói rằng anh ấy sẽ bế cô, làm tâm cô có chút rung động.

Chần chừ một lúc, cô thuận thế mà dựa vào lưng Thẩm Mộc Bạch.

Thẩm Mộc Bạch trông có vẻ gầy, nhưng khi Nguyễn Du Du dựa vào, cô nhận ra rằng anh ấy có bờ vai rộng và vòng eo hẹp, anh không gầy chút nào, nhưng cảm thấy rất mạnh mẽ.

"Có lẽ là bởi vì truyền thuyết nói rằng mặc quần áo nhìn gầy, cởi quần áo lại có thịt." Nguyễn Du Du chưa bao giờ thấy anh cởi quần áo, trong lòng cô tưởng tượng một chút, liền xấu hổ, đầu nhỏ liền chui vào cổ của Thẩm Mộc Bạch

Thẩm Mộc Bạch cõng cô trên lưng, đặt đôi bàn tay to lớn của mình đỡ chân cô, vững vàng từng bước xuống núi.

Dưới chân núi, Thẩm Mộc Dương đã khởi động xe từ lâu, A Phúc ngồi xổm trên ghế phụ lái, tức giận nhìn anh ta, trông khá dữ tợn.

Thẩm Mộc Dương xoa xoa đầu nó, "Đừng nhìn tao chằm chằm nữa, tao đưa mày lên xe là cứu mày đấy. Anh trai và chị dâu có việc rất, rất quan trọng phải làm, không thể làm phiền."

Dọc theo đường đi đèn lồng màu đỏ, đèn màu lấp lánh, buổi chiều anh và Thẩm Mộc Bạch đến kiểm tra lại, Thẩm Mộc Bạch nói cho anh biết cách bắn pháo hoa lúc đó như thế nào, anh vừa nghe vừa làm đem pháo xếp thành hình trái tim, lúc đó anh đã biết anh trai định làm gì.

Quả nhiên, Thẩm Mộc Bạch cõng Nguyễn Du Du xuống núi, hai tay Nguyễn Du Du ôm cổ Thẩm Mộc Bạch, đầu tựa vào gáy anh, trông rất thân mật.

Thẩm Mộc Dương nhanh chóng xuống xe, mở cửa ra, A Phúc nhân cơ hội nhảy xuống lao đến bên chân Thẩm Mộc Bạch, kêu lên "gâu gâu gâu...".

Thẩm Mộc Bạch hạ người xuống để Nguyễn Du Du bước xuống. Ngay khi cô vừa đặt chân xuống đất, A Phúc đã cắn lấy ống quần của cô và cọ vào người cô.

Nguyễn Du Du đang có tâm trạng rất tốt, cô cúi xuống chạm vào người A Phúc, và chỉnh lại chiếc nơ màu đỏ trên bộ quần áo nhỏ của nó, A Phúc được an ủi ngay lập tức.

Bọn họ lái xe trở về biệt thự, Nguyễn Du Du không có tâm tình xem Gala lễ hội mùa xuân nữa, Thẩm Mộc Bạch không bao giờ thích xem, hai người nắm tay nhau lên lầu.

Thẩm Mộc Dương nhìn A Phúc, "Được rồi, chúng ta còn lại hai con chó độc thân. Cùng nhau đến xem dạ hội lễ mùa xuân."

A Phúc dường như đã hiểu ra sự khác thường tối nay nên không dám đi theo lên lầu, ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh Thẩm Mộc Dương, vừa ăn đồ ăn vừa ngoảy ngoảy cái đuôi nhỏ trong vô thức.

...

Nguyễn Du Du nép vào sô pha, trên tay ôm một cái gối nhỏ, nghe tiếng nước từ trong phòng tắm truyền ra, mặt càng ngày càng đỏ.

Mặc dù cô và Thẩm Mộc Bạch đã có giấy đăng ký kết hôn vào ngày đầu tiên cô xuyên đến, nhưng phải đến tối nay, cô mới cảm thấy chắc chắn về mối quan hệ này.

Mối quan hệ hôn nhân ngọt ngào...

"A a a a ——" Nguyễn Du Du đem mặt chôn vào gối, vô thức mà la lên, đột nhiên cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào ngón tay đeo nhẫn của mình.

Thẩm Mộc Bạch đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa bên trái của cô, điều này có nghĩa là đính hôn, không phải hôn nhân.

Viên kim cương phản chiếu ngọn đèn pha lê trên đầu, chói mắt, Nguyễn Du Du nhíu mày, ý của anh là gì?

Nếu đó là một buổi đính hôn, thì đêm nay...

Nguyễn Du Du ngẩng đầu lên nhìn cửa phòng tắm, tối nay sẽ ra sao?

Cô có cần làm gì để chuẩn bị không? Cần chiếc váy ngủ hở lưng màu đỏ đó không?

Có cả một hộp bao cao su trong hộp gỗ đàn hương trên bàn đầu giường, liệu chúng có còn ở đó không?

Nguyễn Du Du đang do dự không biết có nên kiểm tra hay không thì cô nghe thấy tiếng cửa phòng tắm đóng lại, Thẩm Mộc Bạch bước ra.

Tóc anh đã được sấy khô một nửa, mái tóc đen xõa trên trán, sống mũi cao và đôi môi mỏng ửng hồng vì hơi nóng của nước. Thay vì áo choàng tắm, anh mặc một bộ đồ ngủ tay áo ngắn đơn giản như mọi khi.

Nguyễn Du Du đột nhiên nghi ngờ rằng mình đã suy nghĩ quá nhiều, và xét theo dáng vẻ của anh không có xảy ra chuyện gì tối nay.

Cũng may, thật may là cô không lấy ra chiếc váy ngủ hai dây bằng lụa màu đỏ tươi, nếu không sẽ thật sự rất xấu hổ.

Thẩm Mộc Bạch liếc nhìn cô cười như không cười, Nguyễn Du Du đột nhiên từ trên sô pha đứng lên, sau khi đứng lên liền cảm thấy mình phản ứng quá mức, cúi đầu xuống, nhanh chóng nói: "Em-em đi tắm...!" và lao vào phòng tắm.

Vẫn còn không khí nóng bức trong phòng tắm mà anh vừa tắm xong, quyện với mùi sữa tắm và dầu gội thường ngày của anh, thật thơm mát.

Không biết cô có nghĩ nhiều không, nhưng cô luôn cảm thấy trong không khí vẫn còn mùi cơ thể của anh, tắm trong hơi thở như vậy...

Nguyễn Du Du càng nghĩ càng thấy xấu hổ, muốn lao đầu xuống nước.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, và đứng dậy khỏi bồn tắm, Nguyễn Du Du đột nhiên nhận ra: Xong rồi..! Vừa nãy cô lao vào nhanh đến mức quên lấy bộ đồ ngủ để thay!

Cô hoảng sợ nhìn bộ đồ đã cởi ra, bộ đồ cô đặt trên chậu rửa mặt chúng đã ướt gần hết.

"Không thể nào..." Nguyễn Du Du quấn khăn tắm xấu hổ nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm.

Lúc này, Thẩm Mộc Bạch nên dựa vào đầu giường đọc sách hoặc xem điện thoại di động, nếu cô lặng lẽ đi ra ngoài... Nguyễn Du Du quấn khăn nhìn mình trong gương, và dùng sức lắc đầu, không được!

"Du Du?" Cửa phòng tắm đột nhiên bị gõ hai lần, giọng nói của Thẩm Mộc Bạch từ ngoài cửa.

Nguyễn Du Du sửng sốt, "Sao, sao ạ?"

Thẩm Mộc Bạch cười nhẹ, trong lòng nói: "Chỉ là không phải bây giờ, không phải đêm nay."

Nhưng anh không thể nói với cô gái nhỏ những lời khó chịu như vậy, đêm nay cô đã bị chọc đến đỏ mặt rồi, anh ho nhẹ hai tiếng, âm thanh bình tĩnh "Du Du, áo ngủ của em."

Nguyễn Du Du kinh ngạc trốn sau cánh cửa, kéo cửa phòng tắm mở ra một kẽ hở, chỉ để lộ một tay, "Cảm ơn anh, Tiểu Bạch."

Thẩm Mộc Bạch nhìn chằm chằm cổ tay trắng như tuyết vài lần, đôi mắt đen đầy mực, không nói lời nào, cũng không nhân cơ hội làm cái gì, chỉ đem bộ đồ ngủ xếp ngay ngắn đưa cho cô.

Nguyễn Du Du đóng cửa nhanh chóng, như thể chiếc khăn tắm có thể rơi ra bất cứ lúc nào vì vậy cô cảm thấy nguy hiểm và xấu hổ khi nói chuyện với anh.

Bộ đồ ngủ mà Thẩm Mộc Bạch đưa cho cô màu hồng đáng yêu có hình con thỏ nhỏ thêu trên áo. Nguyễn Du Du mơ hồ cảm thấy như là lần đầu cô ngủ cùng anh khi chuyển đến, là giữa hè bây giờ là rét lạnh, nhưng trong phòng nhiệt độ không khí trước sau như một.

Sau khi thay đồ ngủ và lau khô tóc, Nguyễn Du Du chậm rãi bước ra khỏi phòng tắm.

Thẩm Mộc Bạch dựa vào đầu giường, trong tay cầm một cuốn sách, ngẩng đầu nhìn cô, rồi lại tiếp tục đọc.

Không hiểu vì sao, Nguyễn Du Du thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù trước đó cô đã cố gắng quyến rũ anh trong chiếc váy ngủ cổ chữ V sâu bằng lụa đen gợi cảm, mặc dù hai người vừa mới xác nhận mối quan hệ tối nay và đã có những bước phát triển vượt bậc, nhưng cuối cùng, cô cảm thấy mình chưa sẵn sàng.

Đánh giá bộ đồ ngủ Thẩm Mộc Bạch đưa cho cô và bộ đồ ngủ mà anh tự mặc, anh không nên vội vàng mà tiến hành bước tiếp theo.

Nguyễn Du Du đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm khi nghĩ rằng mình sẽ không đến bước cuối cùng ngay lập tức, cô đột ngột nhảy lên giường, tấm nệm êm ái run lên vì cú ngã của cô, và cuốn sách trong tay Thẩm Mộc Bạch lắc lư đến mức anh không thể đọc được rõ ràng.

Tất nhiên, ngay từ đầu anh ta đã không đọc nó, và anh chỉ giả vờ cầm cuốn sách, thứ nhất là để tránh bối rối, thứ hai là để tránh cho cô gái nhỏ lo lắng.

Anh đơn giản đặt cuốn sách lên tủ đầu giường, liếc cô cười mỉm rồi khiển trách: "Đồ nghịch ngợm!"

Nguyễn Du Du mím môi cười, dựa vào đầu giường kề sát cánh tay của anh, ngẩng đầu nhìn anh khuôn mặt nhỏ nhắn cười tủm tỉm.

Cô vừa mới tắm xong, hương hoa của sữa tắm hòa với hương cơ thể tự nhiên của cô gái khiến người ta nhột nhột. Truyện Đông Phương

Đầu ngón tay mảnh khảnh của Thẩm Mộc Bạch vuốt lọn tóc dài của cô, xoắn những sợi tóc đen và mềm quanh ngón tay anh.: "Du Du, muốn tập luyện sao?"

Nguyễn Du Du sững sờ một lúc, sau đó mới nhớ ra "tập luyện" là có ý gì, lông mi dài của cô nhanh chóng chớp vài cái, ánh mắt thất thường không dám nhìn vào mắt anh, nhưng cằm khẽ nhếch, và mũi cô dường như phát một âm thanh "hmm".

Thẩm Mộc Bạch thở dài, vươn cánh tay dài đem cô ôm vào lòng, thân thể nhỏ nhắn mềm mại thơm tho, ôm trong tay thật thoải mái không thể tả, chưa kể đến đôi môi hồng hào căng mọng kia, một lần nếm thử, một khi nhấm nháp liền luyến tiếc không muốn buông ra.

...

Nguyễn Du Du không biết từ lúc nào đã nằm thẳng ở trên giường, cánh tay mảnh khảnh ôm lấy cổ Thẩm Mộc Bạch, khuỷu tay chống trên giường bao lấy cả người cô, tràn đầy hung hăng, nhưng thận trọng không đè cô ra.

Nguyễn Du Du mặt đỏ bừng, thở hổn hển, lồng ngực nhỏ nhắn phồng lên theo nhịp thở gấp gáp, đôi mắt hạnh xinh đẹp chứa đầy hơi nước, trên lông mi dài còn có một giọt nước mắt, cả người run lên.

Thẩm Mộc Bạch âu yếm sờ mặt của cô, dùng ngón tay cái xoa xoa khóe mắt gạt nước mắt đi.

"Du Du, em thích đám cưới kiểu Trung Quốc hay kiểu phương Tây?" Giọng anh khàn khàn.

Nguyễn Du Du vẫn chưa hoàn toàn bình phục, và nói trong tiềm thức, "Em muốn mặc một chiếc váy cưới loại váy bồng bềnh."

Thẩm Mộc Bạch cười cười, "Vậy thì tổ chức hôn lễ theo kiểu phương Tây, chúng ta không thể mặc váy cưới sớm quá, phải đợi đến cuối tháng 4 hoặc tháng 5 mới không quá lạnh."

"Kết hôn, đám cưới?!" Nguyễn Du Du nhận ra mình đang nói về điều gì.

"Đúng vậy, hôn lễ, hôn lễ của hai chúng ta." Thẩm Mộc Bạch dùng ngón tay cái xoa nhẹ lên bờ vai nhỏ của cô, nhẹ nhàng mà đung đưa, "Anh muốn tổ chức một hôn lễ hoành tráng, để Du Du trở thành cô dâu xinh đẹp nhất, gả cho anh một cách quang minh, chính đại. "

Cô gái nhỏ của anh không thể theo anh chỉ có giấy đăng ký kết hôn, chưa kể lúc đó hai người còn chưa yêu nhau.

Đêm nay chỉ có đính hôn, hôn lễ sẽ theo sau, nếu có người phụ nữ khác, cô gái nhỏ phải trải qua tất cả, khi đêm tân hôn thực sự cô gái nhỏ của anh sẽ hoàn toàn thuộc về anh.

"Cưới á—" Nguyễn Du Du hào hứng nhìn anh, đôi mắt sáng như sao.

Thẩm Mộc Bạch cúi đầu, đôi môi ấm áp chạm vào chóp mũi nhỏ nhắn, "Du Du, dành mấy ngày để suy xét một chút, em muốn hôn lễ như thế nào."

Tác giả có chuyện muốn nói: Du Du và Mộc Bạch đều yêu nhau...
Nhấn Mở Bình Luận