Đối với vẫn đề này, xem như hai người đã hiểu được nhau.
Nguyễn Hạ dừng một lát, nói tiếp: “Tống Đình Thâm, tôi cảm thấy anh dạy dỗ Vượng Tử rất tốt, thật đấy.”
Tống Đình Thâm cũng rất có đạo đức nghề nghiệp mà khen ngược lại cô: “Cô cũng sinh ra thằng bé rất đáng yêu.”
Thật ra anh cũng đang nói thật lòng, ban đầu quả thật anh không thích bước vào hôn nhân bằng cách này nhưng sau khi Vượng Tử ra đời, cảm giác này cũng phai nhạt đi rất nhiều.
Mặc dù chuyện Vượng Tử hiểu nhầm bọn họ sẽ lt hôn có chút khó hiểu nhưng thông qua chuyện này, Tống Đình Thâm và Nguyễn Hạ lại hiểu biết về nhau thêm một chút.
Dù sao thì có thể hòa bình nói chuyện với nhau về việc hôn nhân và nɠɵạı ŧìиɦ như vậy, cũng tức là quan hệ vợ chồng trên danh nghĩ của bọn họ cũng thân thiết hơn một chút.
Ngày hôm sau, Vượng Tử lại khôi phục được sức sống vốn có của cậu, thậm chí còn mặt dày nói với Nguyễn Hạ: “Mẹ ơi, có phải hôm qua mẹ hỏi con có muốn ăn kem không không? Bây giờ con có thể trả lời mẹ rồi, con muốn ăn.”
Nguyễn Hạ công chính nghiêm minh từ chối: “Thật ngại quá, cậu Tống Thư Ngôn à, chuyện này đã quá mất thời gian quy định rồi. Hiện tại mới trả lời thì không có tác dụng.”
Tống Đình Thâm xuống tầng, đúng lúc nghe được cuộc hội thoại vừa rồi, anh đi đến trước ghế ăn của Vượng Tử, hôn hôn khuôn mặt mập mạp của cậu: “Con không nắm chắc cơ hội rồi.”
Vượng Tử thở dài một hơi: “Hôm qua con không có tâm trạng ăn uống, bây giờ con muốn ăn thì hai người lại không cho con ăn, vậy nên căn bản hai người không đối xử thật lòng với con.”
Vốn dĩ hôm nay Nguyễn Hạ không định tự đưa con đến nhà trẻ nhưng ngày hôm qua lại xảy ra một chuyện như vậy, cô liền suy nghĩ lại, không ngờ rằng khi cô đi giày cho Vượng Tử, Tống Đình Thâm cũng đi theo.
Vượng Tử đột nhiên phát hiện, khi cậu không vui, mọi người đối xử với cậu tốt hơn bình thường rất nhiều.
Không vui, mẹ sẽ chủ động khỏi cậu có muốn ăn bánh quy phô mai không, có muốn ăn kem không, ba mẹ còn cùng nhau đưa cậu đi nhà trẻ.
Nếu vậy thì có phải làm một đứa trẻ không vui rất tốt không?
Vượng Tử đi vào nhà trẻ, điều đầu tiên cậu làm là đi tìm Ninh Nhã, nghiêm túc lạ thường nói với cô bé: “Cậu trở về nói với mẹ cậu, ba mẹ mình không có ly hôn, hơn nữa, cho dù bọn họ có ly hôn, cũng là chuyện của bọn họ, mình không đáng thương một chút nào hết, bởi vì bọn họ vẫn là ba mẹ của mình, vẫn yêu thương mình.”
Cậu lại nói với cậu bạn Giang Vũ Ngang, người mà ba mẹ đã ly hôn: “Với cả, cậu cũng vậy nữa, bọn họ chỉ là không ở cùng nhau thôi nhưng nhất định bọn họ sẽ vui vẻ hơn khi ở cùng nhau, Giang Vũ Ngang, ba mẹ cũng cần vui vẻ, cậu phải tin tưởng ba mẹ cậu.”
Sau khi nói xong những lời này, Vượng Tử nhìn đám bạn của cậu, thở một hơi dài thườn thượt: “Thật sự là không hiểu chuyện chút nào, chúng ta đều đã lên đến nhà trẻ rồi, không phải sao?”
Chúng ta không phải trẻ ba tuổi từ lâu rồi, năm nau chúng ta đã bốn tuổi rồi, phải học cách trưởng thành một chút.
Đám bạn nhỏ của Vượng Tử đều sợ đến ngây người, dù sao cậu cũng là Đạo Minh Tự của F4, tất cả mọi người đều cảm thấy cậu nói rất có lý, nhất là bạn gái thích cậu, Ninh Nhã.
Nguyên chủ không chỉ có một ông chồng dởm, cô ấy cũng có không ít những người bạn dởm, Nguyễn Hạ mới bước vào thế giới này một hai tháng, trong khoảng thời gian này, dường như ngày nào cũng có người hẹn cô đi dạo phố, đi ăn, còn có người dẫn mối giúp cô, giới thiệu cho cô các anh trai bán hoa đẹp mã, sống trong cuộc sống ngợp trong vàng son này, Nguyễn Hạ không hề có chút hứng thú nào cũng không phải, dù sao trước giờ cô cũng chưa từng trải nghiệm, có điều mỗi cần cô muốn đi chơi với những người kia, cô đều sợ…
Hôm nay, khi cô vừa mới rời khỏi lớp học, chuẩn bị đến lớp làm bánh, liền gặp được một trong những người bạn dởm.
Người đó vác theo túi lớn tủi nhỏ, rõ ràng là vừa mới khô máu rồi trở về từ các cửa hàng, thu hoạch được rất nhiều, khi nhìn thấy Nguyễn Hạ cô ta còn ngạc nhiên: “Tớ cứ nghĩ cậu đã chết rồi cơ!”
Vẻ mặt Nguyễn Hạ tối sầm, cách chào hỏi này quả thật là rất khác biệt.
Hai người đi vào một nhà hàng ở gần đó, vừa mới ngồi xuống, cô gái tên Mạt Lị liền vội vàng mở miệng, trực tiếp vào vấn đề: “Hiện tại hẹn cậu khó thật đấy, đúng rồi, cậu biết gì chưa? Giám đốc Tiểu Đoàn đang tìm cậu khắp nơi đấy, tớ thấy cậu ta có vẻ thực sự muốn kết hôn với cậu!”
Đại não Nguyễn Hạ khựng lại vài giây.
Cô định tìm lại trong ký ức của nguyên chủ, những ký ức về giảm đốc Tiểu Đoàn này cũng không có nhiều, có thể thấy căn bản nguyên chủ không hề coi trọng người kia.
Giám đống Tiểu Đoàn này tên là Đoàn Trì, chính xác được coi là một cậu trai bán hoa, năm nay mới hai mươi ba tuổi, từ nước ngoài về, một thời gian trước khi nguyên chủ vẫn còn ở đây hai người từng gặp nhau ở trên bàn rượu.
Mặc dù nguyên chủ cũng không phải người có đạo đức gì nhưng tất nhiên cô ấy cũng không có hứng thú với việc chơi đùa đàn ông, nhất là dưới tình huống cô ấy có một phiếu cơm dài hạn. Cho nên, trong bốn năm nay, cô ấy thật sự không có người khác ở bên ngoài, nguyên chủ cũng không có hứng thú với hành vi bắt cá hai tay.
Có điều mỹ nhân như nguyên chủ này, cho dù cô ấy không có hứng thú với đàn ông, không có nghĩa là không có đàn ông xếp hàng dài sau lưng, bình tĩnh xem xét, bản thân cô ấy quả thực có khả năng khiến đàn ông say đắm, dù sao cô là một phụ nữ, khi nhìn khuôn mặt này của nguyên chủ cũng chưa bao giờ thấy chán, lại còn vẫn thấy kinh ngạc, càng khỏi phải nói đến đàn ông, mà giám đốc Tiểu Đoàn này cũng là một trong những người theo đuổi cô ấy.
“Tớ đã có chồng rồi.” Nguyễn Hạ bất đắc dĩ nói với Mạt Lị.
Mạt Lị ừ một tiếng: “Cho nên giám đốc Tiểu Đoàn nói với bọn tớ, sẽ khiến cậu li hôn trong ba tháng.”
Nguyễn Hạ: “…”
Có vấn đề gì với người này sao?
Mạt Lỵ liếc Nguyên Hà một chút lại nói: “Tớ nhắc nhở cậu một chút, cậu đã có chồng con, cuộc hôn nhân này chắc chắn sẽ không dễ dàng, hơn nữa đối với tớ ,cậu không để tâm gì đến tiểu tiết. Anh ta quá bá đạo, cũng có chút ngang ngược, không biết lý lẽ. Thật sự muốn lao đến trước mặt chồng cậu. Như vậy cũng không được.”
Nguyễn Hạ bình tình uống một ngụm cà phê không có biểu hiện gì của sự lo lắng.
Tại sao chứ? Nếu như những thứ này có thể kéo bọn thiêu thân đến, trong tiểu thuyết cần gì phải bỏ gần câu xa. Từ bỏ cái máy rút tiền này rồi kết hồn với người chồng thứ hai? Xét cho cùng, trong đoạn ngắn cuộc sống của nguyên chủ được miêu tả trong truyện không hề nhắc đến người này.
Vì vậy có thể thấy được người này không thể gây ra chút sóng gió nào.
Chỉ có điều cô vẫn muốn tôn trọng nguyên chủ.
Nguyên chủ là Nguyễn Hạ, một người phụ nữ độc ác. Trong tiểu thuyết, cô ấy nổi tiếng là người như vậy. Ngoại trừ việc đem con đi cho người khác làm người ngoài giận sôi máu còn đâu mỗi một chuyện cô ấy làm đều rất quả quyết.
Từ đầu tới cuối cô vẫn luôn giữ được tỉnh táo, biết mình muốn cái gì, biết mình được cái gì. Đồng thời cuối cùng cô ấy cũng thành công khi tự mình vượt qua cuộc sống tự lập. Có thể nói đây cũng là một loại thành công.
Mạt Lỵ thấy Nguyễn Hạ không tập trung liền hỏi: “Sao dạo này cậu không ra ngoài chơi? Rất nhiều người hỏi cậu đấy!”
Nguyên Hà chỉ có thể thành thật trả lời: “Tớ ở nhà trông con làm gì có thời gian.”
“…” Mạt Lỵ không nói gì một lúc, không thể không giơ ngón tay cái lên: “Xem ra cậu là con người của gia đình.”
“Cũng có thể nói như vậy.” Nguyên Hạ không có hứng thú với loại ăn chơi kia. Nguyên chủ có thể giải quyết loại hoa đào nát kia một cách dễ dàng nhưng cô lại không thể. Cô rất hài lòng về cuộc sống bây giờ, cũng không hy vọng có biến cố gì xảy ra.
“Cậu thay đổi rồi.” Mạt Lỵ nói tiếp: “Tớ đang tự hỏi liệu tớ có nhận nhầm người không.”
Cô đương nhiên là thay đổi. Nguyên chủ không biết đã đi nơi nào rồi!
Nguyễn Hạ lấy thẻ trong ví ra chuẩn bị thanh toán: “Đối với tớ, có con trai đáng yêu là một chuyện tốt.”
Sau khi tạm biệt Mạt Lỵ, cô cũng đem người đàn ông kia ném ra sau đầu. Bên trong nội dung vở kịch cũng không xuất hiện anh ta, nên thực sự không cần thiết phải lãng phí chất xám của cô.
Chỉ có điều tuy chưa gặp mặt nhưng cô cảm thấy không có cảm tình với cái đuôi lẽo đẽo kia. Thời đại này rồi định theo đuổi người khác làm nam tiểu tam thì làm sao mà trong sạch được?
Nguyễn Hạ nướng bánh như thường lệ, nghĩ đến Tống Đình Thâm có vẻ thích ăn đồ ngọt liền không chia sản phẩm đã làm cho mọi người mà cất vào hộp chuẩn bị đem về nhà cho anh nếm thử.
Mỗi ngày cô đều chia sẻ với bạn bè trên mạng xã hội, hôm nay cũng vậy, cô đem sản phẩm mình làm tốt ra cùng chụp ảnh.
Chỉ là ngày hôm nay không giống ngày thường ở chỗ Tống Đình Thâm đã thêm cô vào danh sách bạn bè trên wechat.
Anh suy nghĩ một chút, liệu có nên cho cô làm bạn bè không.
Đại khái có chút nhàn dỗi, anh bình luận một câu: “Nhìn không tệ.”
Nguyễn Hạ trả lời bình luận của anh: “Hương vị cũng được. Để tôi đem về cho anh ăn.”
Hai người bình luận thật ra chẳng có gì. Vợ của Lê Viễn Hàng đang xem danh sách bạn bè của cô ấy, ngày đó ở hôn lễ cô ấy đã thêm wechat của Nguyễn Hạ vào danh sách bạn bè, vì vậy chuyện gì về wechat của vợ chồng họ hắn đều biết. Thấy bọn họ bình luận của nhau liền nói với người bên cạnh: “Người khác còn lo Tống Đình Thâm và vợ quan hệ không tốt sắp ly hôn, xem cái này thấy hai người vẫn còn ngọt ngào lắm. Kết hôn bốn năm rồi vẫn còn nồng nhiệt thế thì quan hệ vô cùng tốt.”