Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

XUYÊN THÀNH MẸ CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN

Tống Đình Thâm không nói cô có thể hỏi những câu hỏi đó vào ngày mai, hiện tại Vượng Tử không nhớ gì nhưng sau một buổi tối, anh chỉ sợ đến chuyện đánh răng cậu cũng không nhớ nổi nữa.

Nguyễn Hạ thấy thằng bé mũm mĩm kia cũng buồn ngủ thật nên biết dù có cố hỏi cũng không có kết quả. Cô chỉ có thể đoán già đoán non trước âm mưu của Tần Ngộ, lấy thông tin từ một đứa trẻ, quả thật là nham hiểm.

Vượng Tử vừa mới nằm lên giường, chốc lát sau đã lăn ra ngủ.

Tống Đình Thâm lúc này mới hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Nguyễn Hạ không biết nên nói thế nào với Tống Đình Thâm, tất cả đều chỉ là do cô suy đoán, cô nói: “Không có gì, chỉ là sợ thằng bé nói linh tinh trước mặt ông chủ, dù sao nhân viên cũng nên giữ hình tượng trước mặt ông chủ chứ.”

“Yên tâm đi.” Tống Đình Thâm nói an ủi cô: “Không có ông chủ nào để ý đến từng nhân viên một.”

Nói câu này, là để cho cô thấy vui hơn sao?

Nguyễn Hạ cười nói: “Lẽ nào anh không bao giờ quan tâm tới các nhân viên ở công ty sao?”

Tống Đình Thâm hỏi ngược lại: “Em muốn quan tâm trên phương diện nào?”

“Ngoài công việc.”

Tống Đình Thâm lắc đầu: “Việc đó chưa từng có.”

“Cũng đúng.” Nguyễn Hạ nghĩ cũng đúng nói: “Anh luôn bận rộn với công việc như vậy, khéo ngay cả việc em cắt tóc anh cũng không biết chứ đừng nói đến các nhân viên trong công ty.”

Điều cô nghĩ rất đúng, trước đây kể cả là đại mỹ nhân anh cũng không chú ý đến chứ đừng nói là công nhân trong công ty.

“Em cắt tóc?”

Trọng điểm của thẳng nam luôn luôn khó hiểu như thế.

“Không cắt.”

Lúc này Tống Đình Thâm mới thở phào nhẹ nhõm, hiện tại anh cảm thấy phụ nữ là thứ khó đối phó nhất trên đời, anh nói: “Em ngủ đi, anh sẽ nằm dưới đất.”

Nguyễn Hạ khoát tay một cái nói: “Sáng sớm ngày mai chắc chắn Vượng Tử sẽ hỏi rất nhiều, vẫn ngủ như cũ đi, Vượng Tử nằm ở giữa.”

“… Được.” Tống Đình Thâm ở ngoài thì bình tĩnh, trong lòng lại cảm thấy rất vui.

Tuy rằng đều là giường mét tám nhưng không vẫn không thể thoải mái bằng giường ở nhà, trong đầu Nguyễn Hạ còn đang suy nghĩ về chuyện Tần Ngộ nên rất khó ngủ, Tống Đình Thâm thấy cô trở mình nhiều lần thì nhỏ giọng hỏi: “Em không ngủ được sao?”

“Có lẽ là do giường.” Nguyễn Hạ suy nghĩ một chút

hỏi: “Anh bỏ chuyện làm ăn, tới đây chơi không sao à?”

Cô biết Tống Đình Thâm là người cuồng công việc, mặc dù hai ngày cuối tuần không phải đi làm nhưng anh đều ở trong phòng làm việc. Mỗi lần Nguyễn Hạ nhìn anh làm việc tăng ca ở nhà đều nghĩ, cả đời này cô không muốn trở thành ông chủ, ông chủ phải gánh rất nhiều trách nhiệm, so với nhân viên bình thường thì còn khổ hơn nhiều, ít ra sau khi tan làm nhân viên sẽ được tự do không phải lo nghĩ gì, còn ông chủ vẫn phải lo về chuyện làm ăn.

“Cả năm anh đã không nghỉ rồi, thi thoảng cũng phải thư giãn một chút.”

Nguyễn Hạ cảm khái nói: “Cũng thật khâm phục anh, ngược lại nếu là em, em sẽ không làm ông chủ, quả mệt mỏi.”

Tống Đình Thâm trầm mặc chốc lát: “Làm bà chủ thì sao?”

Sau khi hai người mở lòng nói chuyện, anh có trêu chọc với vẻ vô tình hay cố ý thì Nguyễn Hạ cũng không ghét, cô nghe câu này xong chỉ cảm thấy có một loại cảm giác tê dại không nói được thành lời.

“Bà chủ đương nhiên là được rồi. Không phải bận tâm quá nhiều, hơn nữa cũng tương đương với việc chỉ dưới một người.”

Tống Đình Thâm sửa lại câu nói của cô: “Không có ai ở trên em, kể cả ông chủ.”

Ý nói của câu nói này có phải là cô là bà chủ của Tống thị, anh làm ông chủ nhưng vẫn không to bằng cô không?

Ha ha ha.

Mặc kệ anh có nói thật hay không, lời nói này đều làm thỏa mãn trái tim thiếu nữ của cô.

Hai người câu được câu không trò chuyện với nhau, từ chuyện của công ty đến chuyện xã hội, trái lại còn có thể nói rất nhiều. Nguyễn Hạ thực sự không chống cự lại được sự mệt mỏi về thân thể, giọng nói ngày càng nhỏ đi, sau đó chìm dần vào giấc ngủ.

“Ngủ rồi à?” Tống Đình Thâm thấp giọng hỏi, không nhận được câu trả lời, anh nghĩ chắc là Nguyễn Hạ đã ngủ rồi.

Anh nhìn trần nhà, biệt thự khá gần với bờ biển, dường như vẫn có thể nghe thấy tiếng sóng biển, cô đã ngủ nhưng sao anh lại thấy khó ngủ thế.

Kỳ thực Nguyễn Hạ hai ngày nay có chút kỳ lạ, anh không hỏi bởi anh biết tính cách của cô, khi cô không muốn nói, dù anh có hỏi vài câu cũng chỉ làm cô trở nên khó xử hơn thôi, mà anh cũng không muốn thấy vẻ mặt lừa gạt và tìm đủ lý do của cô.

Cẩn thận nghĩ lại, hôm anh đến đây, dù anh là người nhà của cô, nhưng những lãnh đạo của công ty cô đã nói rất rõ ràng, cô còn ở trong thời gian thử việc, không được dẫn người nhà theo, theo lý mà nói đáng ra anh nên ở khách sạn bên cạnh như vậy mới phải, Nguyễn Hạ cũng không phải là người thích chiếm lợi của người khác, nhất là trong chuyện như vậy, nhưng cô lại muốn anh trực tiếp đến đây, giọng điệu không cho từ chối nên anh cũng chỉ có thể dẫn Vượng Tử lại đây.

Khi anh đến, cô bắt anh phải phối hợp với cô đóng vai một cặp vợ chồng hạnh phúc. Điều ấy cũng rất kỳ lạ, nếu như là trước mặt con thì còn có thể giải thích được, thế nhưng tại sao phải làm vậy ở trước mặt các đồng nghiệp không quá quan trọng chứ?

Tuy Tống Đình Thâm không hiểu tư duy logic của phụ nữ nhưng không có nghĩa là anh không biết gì. Anh cũng có thể đoán được một vài điều, Nguyễn Hạ sở dĩ làm như vậy chỉ vì một chuyện, đó là cô cần thể hiện điều này trước mặt ai đó…

Người đó là ai chứ?

Tại sao Nguyễn Hạ phải làm như vậy?

Anh nghĩ, chắc là người này rất thích Nguyễn Hạ, đồng thời làm cho cô cảm thấy bất an, vì vậy cô mới muốn anh phối hợp với mình, đóng vai một cặp vợ chồng hạnh phúc, mục đích vô cùng đơn giản, hoặc là cô làm vậy để đối phương ghen, hoặc làm thế để đối phương hết hy vọng.

Nghĩ lai cuộc nói chuyện buổi tối của cô và anh, Tống Đình Thâm cho rằng, có thể loại trừ đi trường hợp đầu. Cô là người thành thật, nếu như cô thực sự thích người khác, cô nhất định sẽ tự mình nói với anh, dù sao bọn họ cũng đã đồng ý vấn đề này từ trước rồi. Huống chi, nếu cô đã thích người khác, vậy thì buổi nói chuyện tối nay của họ sẽ không xảy ra.

Cô muốn làm cho đối phương hết hi vọng.

Đúng thế.

Nhưng người này là ai chứ?

Tống Đình Thâm vận dụng đầu óc một chút liền phát hiện ra, hôm nay khi ở bể bơi cô rất kỳ lạ. Lúc rời đi, cô muốn anh khoác vai cô hoặc nắm tay cô, tất nhiên là để cho người kia nhìn thấy, lúc đó rất nhiều đồng nghiệp ở đó, anh không nghĩ ra là ai. Nhưng lúc nãy, Nguyễn Hạ rất quan tâm đến chuyện Vượng Tử nói chuyện với Tổng Giám đốc Tần…

Nếu như chỉ là đồng nghiệp nam bình thường, anh nghĩ, chắc Nguyễn Hạ sẽ không cảm thấy bất an như vậy.

Tống Đình Thâm thở dài một hơi, nếu suy đoán của anh là hợp lý, như vậy, vị Tổng Giám đốc Tần kia đang thích Nguyễn Hạ, mà Nguyễn Hạ cũng biết điều đó, đồng thời cô cũng đang cố gắng dùng mọi phương pháp để Tổng Giám đốc Tần hết hy vọng.

Anh vươn tay ra, vừa đủ có thể chạm tới Nguyễn Hạ, ngón tay của anh chạm nhẹ vào mặt cô, cảm thấy hơi bất đắc dĩ, duyên với người khác phái của vợ anh quá tốt rồi, môt tên Đoạn Trì vừa đi khỏi, bây giờ một Tổng Giám đốc Tần khác lại đến, thật sự là khiến người ta cảm thấy vô cùng đau đầu mà.

Lúc trước Tống Đình Thâm đã cảm thấy rất kỳ lạ, anh dù sao cũng là người mở công ty, trên thương trường chiến đấu nhiều năm, bình thường những người mà anh gặp gỡ hầu như đều là người làm ăn, so

với mọi người, hơn ai hết anh biết rõ người làm ăn chỉ quan tâm đến lợi ích, không có ai tự nhiên lại mở công ty để làm từ thiện cả, họ đều muốn kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền. Nhưng cái công ty mà Nguyễn Hạ đi phỏng vấn, hầu như tất cả mọi điều kiện tuyển dụng đều không bình thường, dù là anh cũng không biết mục đích, suy nghĩ của ông chủ công ty này là gì nữa.

Không phải anh xem thường vợ của mình, bằng cấp của Nguyễn Hạ không tệ, cô muốn tìm một công việc cũng không phải khó, thế nhưng vấn đề then chốt ở đây là cô không có kinh nghiệm làm việc, hơn nữa chức vụ mà cô phỏng vấn, dù là người có kinh nghiệm làm việc mấy năm, cũng khó có được đãi ngộ tốt như vậy. Tiền lương cộng với tiền hỗ trợ, mỗi tháng ít nhất cũng là hai mươi ngàn. Tuy rằng bây giờ weibo khiến cho người ta lầm tưởng rằng mỗi người đều có tiền lương cả triệu nhân dân tệ một năm, nhưng theo các thống kê cho thấy, mức lương trung bình trong một tháng của nhân viên mà là bảy, tám ngàn đã miễn cưỡng được coi là lương cao rồi, vậy hai mươi ngàn là có ý gì?

Công việc bây giờ của Nguyễn Hạ không phải là không tốt, mà là quá tốt.

Như cô nói, đây là công việc như được dành riêng cho cô.

Gần nhà, ít việc, lương cao… Tống Đình Thâm dám tự vỗ ngực bảo đảm, anh làm ông chủ bao nhiêu năm, trên thế giới này sẽ không có công việc nào như vậy!

Tống Đình Thâm nhanh chóng nhớ lại, anh từng nghe Nguyễn Hạ cảm thán nói trong công ty, từ cô lễ tân đến Giám đốc đều rất lịch sự với cô… Tất cả những chuyện không hợp lý, khi có một tiền đề khó mà tin được, tất cả cũng trở nên hợp lý.

Anh không phải là một người thích suy nghĩ nhiều, bình thường sẽ lý trí hơn là cảm tính, khi không có chứng cứ xác thực, anh không thích suy đoán lung tung. Thế nhưng về việc có liên quan đến Nguyễn Hạ, anh rất khó có thể bình tĩnh và lý trí được, dù sao nếu tất cả suy đoán đều chính xác, như vậy có nghĩa là một người có lòng dạ thâm sâu, thực lực cũng rất mạnh, đang mơ ước vợ của anh mọi giây mọi phút?

Nếu như là trước đây, Tống Đình Thâm đương nhiên sẽ không để ý lắm, dù sao trước khi kết hôn thì hai người đã thỏa thuận ổn thỏa, sẽ không can thiệp vào chuyện tình cảm của nhau. Nếu cô thực sự muốn đi bước nữa, hai người sẽ ly hôn trong hoà bình, thế nhưng hiện tại không giống như vậy, vừa nghĩ đến chuyện có một người luôn ẩn nấp trong bóng tối, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng nhảy ra gϊếŧ chết anh để thay thế vị trí người chồng của cô, Tống Đình Thâm cảm thấy có một sự khó chịu không tên.

Nhấn Mở Bình Luận