Nghiêm Chính Phi thật sự tuyệt vọng.
Mặc dù bọn họ vẫn chưa trưởng thành, nhưng cái gì nên hiểu thì đã hiểu rồi, nếu không thì Vân Hinh cần gì phải lo lắng mẹ kế Chu Diễn mang thai chứ. Trong mắt người lớn, bọn họ là vị thành niên khẳng định cái gì cũng không hiểu, khẳng định tâm tư cũng rất đơn thuần, tất nhiên đó là bọn họ quá mức tự tin nên đã thành ảo giác.
Bọn họ biết, có cha mẹ là nhân sinh của bọn họ bắt đầu từ đó.
Bởi vì cha mẹ có tiền bạc, cho nên bọn họ mới có thể tiêu sài tùy tiện dù sắp bắt đầu lên lớp 12 rồi.
Thi đại học đối với bọn họ mà nói, đâu được coi là chuyện trọng đại chứ, bọn họ không giống với những học sinh bình thường khác, bởi vì nhân sinh của bọn họ, cha mẹ đã sớm sắp xếp xong xuôi rồi.
Nghe Chu Diễn hờn dỗi nói như vậy, Nghiêm Chính Phi mới nghĩ đến câu "Đại ngu ngốc", đã quên đi chuyện mới vừa rồi cãi nhau vì bị coi là "Người ngoài", cậu tận tình khuyên: "Vậy sau này tiền của cha cậu đều cho mẹ kế cậu còn có khả năng cho em trai hoặc em gái chưa này ra đời? Cậu nguyện ý sao?"
Ai nói ở hào môn vì tranh tài sản mà bể đầu chảy máu?
Trận chiến này còn chưa bắt đầu, Diễn ca đã phủi mông đầu hàng rồi, đây là chuyện gì a!
Ngữ khí Chu Diễn mất khống chế: "Không quan hệ với tôi."
Cậu đã hạ quyết tâm, chờ sau 18 tuổi cậu không muốn cha cậu cung cấp tiền sinh hoạt cùng tiền học nữa, dù học phí cùng tiền sinh hoạt nhiều hay ít, cậu đều muốn tự mình kiếm.
Có lẽ đây là lời hờn dỗi. Nhưng trong lòng Chu Diễn đã rất rõ, cho đến giờ phút này, cậu vẫn hi vọng ba vì lời nói của cậu mà có phản ứng lớn. Thế nhưng, sau khi ý nghĩ này sinh sôi, cậu cảm thấy nhân sinh mình giống như là có mục tiêu.
Nghiêm Chính Phi: "......"
Cậu kìm nén bực bội nói: " Đoán chừng mẹ kế cậu muốn cười đến nội thương."
Vận khí tốt bao nhiêu a, để gặp phải đồ đần như thế này, tự động từ bỏ một khoảng tài sản kếch xù.
Nhắc đến mẹ kế, cuối cùng Chu Diễn mới nhớ ra chuyện của Vân Hinh.
Cậu không kiên nhẫn nhéo nhéo mũi, lần này mở miệng không còn âm dương quái khí như vậy nữa, chỉ là mệt mỏi nói: "Về sau đừng có như vậy, cô ấy đối với tôi hông có ác ý, tôi đối với cô ấy cũng không có ác ý, mặc dù chúng ta không quen, nhưng bất kể là nói thế nào, cô ấy là vợ cha tôi. Chuyện của ba tôi, tôi không nghĩ muốn quản, cũng không quản được, giống như cậu cũng không quản được chuyện của cha mẹ cậu, với lại tôi với cha tôi... Kỳ thật không có quan hệ gì với cô ấy, cậu nói cho Vân Hinh, đừng có như vậy một lần nào nữa, nếu như mà cô còn như vậy, về sau không cần làm bạn bè gì nữa."
Từ đầu đến cuối, Chu Diễn đối với Khương Tân Tân không hề có ác ý.
Trạng thái của cậu khi nhìn thấy cô bình thường, cậu không thích, nhưng cũng không chán ghét giống như gặp mặt bạn bè trong lớp.
Cậu đã tham dự hôn lễ của mẹ mình ba lần, nhưng mà chỉ tham gia hôn lễ của cha đúng một lần, hoàn toàn đối lập nhau.
Nghiêm Chính Phi nghe ra được sự nghiêm túc trong lời nói của Chu Diễn, không tự chủ được nói: "Yên tâm đi cô ấy sẽ không dám nữa, khi đối đầu với mẹ kế cậu, sức chiến đấu của cô ấy rất yếu."
Chu Diễn ừ một tiếng, không còn gì muốn cùng Nghiêm Chính Phi nói chuyện, liền cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, nhớ tới Vân Hinh thế mà lại nhắc nhở Khương Tân Tân không nên mang thai, cậu lại cảm thấy rất đau đầu.
Việc này, hiện tại cậu biết rồi, không thể giả bộ như chưa biết.
Dù sao Vân Hinh là bạn bè của cậu, đã thật sự mạo phạm cô ấy, về tình về lý, cậu đều không nên bỏ qua được.
Đây là một nan đề.
Một bên khác, tình huống Nghiêm Chính Phi cũng không có tốt hơn bao nhiêu, thứ nhất cậu vẫn còn phiền muộn chuyện Vân Hinh chân trước nhờ cậu giúp, chân sau thì đi tìm Chu Diễn để thẳng thắn việc này, thứ hai cậu vì tính của anh em Phật hệ nằm ngửa kia mà lo nghĩ không thôi.
Thật sự là nát tâm, không sợ sức chiến đấu của đối phương quá mạnh, mà là sợ bên ta, còn chưa khai chiến đã chủ động đầu hàng rời đi.
Khó trách hiện tại mẹ kế Chu Diễn mẹ kế mỗi ngày mặt mày đều tỏa sáng, hớn hở, không vui vẻ được sao, cho dù là ai mà đụng phải một đứa con trai kế ngốc như thế, ai lại không cao hứng a.
Vừa nghĩ tới chuyện tương lai mẹ kế Chu Diễn sẽ có được tài sản Chu gia, cậu lập tức không có tâm tư thuê người đến cổ vũ cửa hàng sắp mở của cô.
2 hoặc 3 vạn không nhiều, nhưng cũng là tiền a, đống tiền đấy đủ để cậu mua bao nhiêu trang bị trò chơi nha?
Loại hành vi cổ động này rất ngu ngốc, thật giống như, tên ăn mày nhất định phải đem những đồng tiền mà mình kiếm rất vất vả để quyên tiền cho nhà giàu nhất.
Thật khiến cho người ta cười rụng răng.
Nghĩ đến đây, Nghiêm Chính Phi lập tức nhắn cho Vương Bác một tin: 【 Cái kia 50 người không cần mời nữa, mặt khác chuyển khoản trả cho tôi một nửa của 666 tệ kia. 】
Cùng lắm thì ngày kia, một mình cậu đến cổ động, mua 7 hoặc 8 ngàn quà tặng là được!
Vậy cũng không tính là nuốt lời!
Vương Bác: 【?? 】
——————
Đối với vị thành niên mà nói, đây là chuyện rất lớn rất lớn, có thể sẽ mất ngủ, nhưng đối với người trưởng thành là Khương Tân Tân mà nói, thì chỉ cần trôi qua mất ngày thôi đã chẳng muốn nhớ lại rồi.
Khương Tân Tân đã sớm nằm ở trên giường chơi điện thoại di động, Chu Minh Phong còn một ít công việc cần xử lý, nên tiếp tục trở lại thư phòng để tăng ca. Khoảng tầm 10 giờ, điện thoại di động của anh vang lên, là trợ lý Lưu gọi điện thoại tới.
Trợ lý Lưu là một nhân viên rất có trách nhiệm.
Trước khi đi ngủ, đột nhiên nhớ tới chuyện làm ăn, nên lập tức đi rửa mặt bằng nước lạnh, một giây sau đã trở lại trạng thái làm việc.
"Chu tổng, ngày mai khoa học kỹ thuật Tân Hâm có cuộc hội nghị, ngài sẽ tham gia sao?" Trợ lý Lưu nói: "Lưu tổng cùng chủ nhiệm Trương cũng tham gia."
Chu Minh Phong đáp: "Đi."
Loại xí nghiệp này cùng ban ngành hợp tác hạng mục có liên quan, đương nhiên sẽ hết sức để ý.
"Vâng." Trợ lý Lưu nói: "Tôi sẽ nói trước với bên kia một tiếng."
Cuộc trò chuyện điện thoại của Chu Minh Phong với trợ lý Lưu thường không vượt quá một phút. Trợ lý Lưu cũng biết Chu Minh Phong bận bịu, cho nên mỗi lần trước khi gọi điện thoại đều chuẩn bị thật tốt, cố gắng nói rõ ràng không kéo dài sự việc. Lần này, trước khi trợ lý Lưu chuẩn bị tắt điện thoại, Chu Minh Phong lại nói tiếp: "Có chuyện..."
Trợ lý Lưu vội vàng nói: "Ngài nói."
Ánh mắt Chu Minh Phong buông xuống, dường như đang thưởng thức bút máy, tùy ý hỏi: " Cuộc họp phụ huynh lần trước có chuyện gì xảy ra?"
Đây là do Chu Minh Phong tự tin.
Đối với những chuyện không cần quan tâm, xưa nay anh không để bụng. Dù trước đó Khương Tân Tân có thái độ khác thường khi tham gia hội phụ huynh, đồng thời còn nhậm chức hội trưởng, anh mặc dù ngạc nhiên, nhưng lại không nghĩ tới chuyện phí sức để suy nghĩ làm gì. Cho dù cô làm, hay là cô có ý khác, anh cũng tự tin cô sẽ không làm quá.
Nhưng mà buổi tối hôm đó, đột nhiên anh đối với chuyện này có hứng thú.
Trợ lý Lưu hơi kinh ngạc, không nghĩ tới Chu tổng đối với chuyện này có hứng thú.
Chẳng lẽ là sợ phu nhân sẽ chịu ủy khuất gì, chẳng lẽ là phu nhân đột nhiên thay đổi chủ ý, không muốn làm cái chức hội trưởng này nữa?
Anh sinh nghi, sau một phen nhớ lại, lời ít mà ý nhiều trả lời: "Mấy gia trưởng kia đối với trường học có chút ý kiến, nên muốn có một vị hội trưởng đại diện cho họ tới trường học giám sát, nhưng những nhà khác đều không có thời gian, nên phu nhân muốn thử đi một lần." Dừng một chút, lại nói: "Các gia trưởng trước đó đã để cho tôi thay mặt họ chuyển cho phu nhân 50 vạn, mặc dù phu nhân không phải là rất nguyện ý, nhưng vì sự tình nên không thể từ chối được. Các gia trưởng còn rất cao hứng, bí mật cũng đã nói, rất cảm tạ phu nhân có thể ra mặt."
Trợ lý Lưu muốn nhắc nhở Chu tổng, tiền phu nhân đã nhận, lời cảm tạ của các gia trưởng cũng đã nghe, hiện tại nếu như muốn thay đổi không làm, thì trong lòng các gia trưởng khẳng định không vui vẻ gì.
Chu Minh Phong đang điều suy nghĩ: "Cái kia 50 vạn là chuyện gì xảy ra?"
Trước đó hình như cô đã nói qua về chuyện này.
Bởi vì anh đối với con số 50 vạn này không quá lạ lẫm, có thể khi đó anh không để ở trong lòng.
Trợ lý Lưu đáp: "Xem như là một phí cảm tạ, các gia trưởng đã nghĩ chuẩn bị quà tặng, nhưng không biết phu nhân thích gì."
"Thì ra là thế." Chu Minh Phong mơ hồ sáng tỏ, lại nghĩ đến khi nói đến tiền thì hai tròng mắt của cô sáng ngời, thấp giọng nở nụ cười.
Là anh hiểu lầm.
Với thái độ khác thường muốn mở tiệm, là vì kiếm tiền.
Đi tham gia hội phụ huynh là vì có thể làm hội trưởng, vì chuyện đó để được 50 vạn.
Ngày đó anh cho rằng cô muốn đi ra ngoài tìm a Diễn, nhưng thật ra là đau lòng cho tài liệu trong cửa hàng có thể sẽ bị ngấm nước.
"50 vạn đã chuyển cho cô ấy?" Chu Minh Phong hỏi.
Trợ lý Lưu: "Đã chuyển."
Chu Minh Phong ừ một tiếng.
Anh có chút hiếu kì, đến tột cùng là cô có thể kiếm được bao nhiêu tiền, cũng tò mò, sau khi cô kiếm được rất nhiều tiền rất nhiều tiền, thì cô sẽ làm thứ gì.
——————
Khương Tân Tân không nghĩ tới, đầu năm nay muốn thuê một nhân viên cửa hàng sẽ khó như vậy.
Đã đăng tin tuyển dụng trên Web được mấy ngày rồi, thế mà không có người hỏi thăm. Lúc đầu cô không có ý định thuê người, nhưng ai có thể tưởng tượng được, đột nhiên Chu Minh Phong cho cô gần 400 vạn, cô lại lên làm hội trưởng phụ huynh, như vậy, về sau cô sẽ rất khó toàn tâm toàn ý đem tất cả tâm tư đặt ở cửa hàng, với lại, cô đã nghĩ qua, cái cửa hàng tiện lợi này nhất định sẽ kiểu 24/24, độc một mình cô khẳng định sẽ bận không chịu nổi.
Chí ít phải thuê một nhân viên cửa hàng, nhưng ai có thể nghĩ đến, cửa hàng rất nhanh sẽ khai trương, đến thân ảnh nhân viên cửa hàng còn chưa thấy, nghĩ tới đây là điều khiến cô phát sầu.
Chẳng lẽ là do tiền lương quá thấp?
Nhưng cô vẫn muốn giãy dụa một chút. Dù sao hiện tại lợi nhuận còn chưa thấy, nếu để tiền lương rất cao, cái này không quá phù hợp quy củ của người làm ăn.
Ngay lúc Khương Tân Tân hận không thể chạy ra thị trường để nằm vùng, thì nhận được điện thoại của một người tự xưng là ứng cử viên.
"Ngươi tốt, nơi này là cửa hàng tiện lợi sao?"
Vốn Khương Tân Tân đang ngồi ở trước quầy nhìn tờ giấy hững hờ, đột nhiên lúc này như bị một âm thanh của ngày hè nóng bức, gột rửa lỗ tai cô, tản đi một thân bực bội, bỗng nhiên cô ngẩng đầu đến —— phúc lợi làm sao lại tốt như vậy!
Mới xuyên qua không bao lâu a, mặc dù Chu Diễn rất ít nói chuyện với cô, nhưng thanh âm của cậu rất êm tai.
Chu Minh Phong thì càng khỏi phải bàn, nói thanh âm như ngọc thạch cũng không phải miêu tả khoa trương.
Hiện tại lại mang tới cho kẻ thanh âm khống một người nữa!
"Ngươi tốt?"
Giọng nam nhẹ nhàng khoan khoái có vẻ hơi trầm lại hỏi một lần nữa.
Lúc này Khương Tân Tân mới lấy lại tinh thần: "A, đúng nơi này là cửa hàng tiện lợi."
"Ngươi tốt, ở trên trang web tuyển dụng tôi thấy tin tuyển của các người, không thấy được hòm thư, chỉ thấy số điện thoại, cho nên mới mạo muội gọi đến. Xin hỏi còn thuê nhân viên nữa không?"
"Cậu đây là muốn ứng tuyển sao?" Khương Tân Tân sẽ không ngốc đến mức nói thật, lỗ tai của cô bị thanh âm của hắn đả động, nhưng cũng không có ngốc, nếu đối phương nghe được cô vẫn chưa thuê được người rồi đàm phán tăng lương với cô thì làm sao bây giờ? Nên cô muốn tạo nên một loại không khi "Như là có rất nhiều người cạnh tranh".
Cô lại nói tiếp: "Có mấy người đến phỏng vấn, nhưng vẫn chưa xác định được, ngươi muốn đến sao?"
"Ân." Bên kia trả lời: "Nhưng tôi vừa mới tròn 18 tuổi, còn chưa có giấy chứng nhận, tôi nhìn thấy thông báo tuyển dụng của ngài nói là làm hai ca, sau tháng 9 thì tôi không thể làm ca ngày được, chỉ có thể trực ca đêm, nhưng hai tháng này thì làm ca ngày hay ca đêm tôi đều làm được."
Cậu dừng lại một chút, thấp giọng hỏi: "Tôi có thể đi đến nhận việc này không?"
Phản ứng đầu tiên của Khương Tân Tân là: Đây là học sinh.
Học sinh làm việc ngoài giờ.
Nếu như người khác đến đây muốn làm việc này, nhân viên chỉ có thể làm đêm trước tháng 9 là cô không nhận, nhưng mấu chốt là bây giờ, cô không có lựa chọn khác.
Không có khả năng cửa hàng tiện lợi vừa mới khai trương, cô một người mà phải làm việc không ngừng nghỉ sao?
Hiện tại chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất là để người này làm việc khoảng hai tháng... Bất kể nói thế nào, nhân viên nhất định phải đúng chỗ.
Khương Tân Tân chỉ chần chờ một chút, lúc này mới nói ra: "Có thể, có thể, nhưng tôi không bảo đảm ông chủ sẽ nhận cậu."
Giống như là sợ đối phương nhận lời mời nhưng chẳng muốn đến, cô lại không chút hoang mang nào bổ sung một câu: "Như vậy đi, nếu như cậu nghĩ đến lời mời, thì hôm nay tới đây đi, mặc kệ là có được nhận hay không, ông chủ của chúng tôi đều sẽ chi trả tiền xe cho cậu đi về."
"Tốt. Tôi có thể đến bất cứ lúc nào"
Khương Tân Tân lên tiếng, cầm bút lên chuẩn bị viết lên giấy: "Đúng rồi, xin hỏi cậu tên là gì a?"
"Tôi họ Từ." Đầu kia nói: "Từ Tòng Giản, hai người từ, giản trong đơn giản."
Khương Tân Tân viết xuống cái tên này.
Không biết vì cái gì, cô luôn cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra, đều không nhớ ra được là ở nơi nào nghe qua.
Quên đi, không nghĩ nữa.
Mặc dù Khương Tân Tân là thanh khống, nhưng trước khi xuyên sách mỗi một người bạn trai của cô, ngược lại điều kiện thiết yếu không phải là thanh âm, mà là bề ngoài.
Thanh âm dễ nghe không nhất định dáng dấp sẽ đẹp mắt, dáng dấp đẹp mắt thanh âm không nhất định sẽ êm tai.
Đồng thời có hai loại, trước mắt Khương Tân Tân chỉ có một người là Chu Minh Phong.
Thanh âm Chu Diễn cũng coi như êm tai, nhưng không tính là đặc biệt, cho nên có thể bài trừ cậu ra.
Sau một tiếng, âm thanh "Chào mừng" của cửa hàng tiện lợi nhắc nhở vang lên, cô ngẩng đầu lên, chỉ thấy một nam sinh mặc áo thun màu xám nhạt tiến đến, cậu thẳng tắp nhưng cũng gầy gò, khí chất nhẹ nhàng, thanh lãnh, nghe thanh âm thì là người mới nói chuyện với cô trước đó ở trong điện thoại: "Cô tốt a, tôi là Từ Tòng Giản, tới phỏng vấn."
—————
Tác giả có lời muốn nói:
Ha ha ha chuyện mà Tân Tân muốn làm sau khi kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền, lão Chu nhất định không muốn biết ~