Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Xuyên Thành Nam Thê Pháo Hôi Của Nhân Vật Phản Diện

Vương Trình: "...."

Hắn chắc não úng nước rồi mới thật sự cho rằng trong lòng cậu có ai đó, "Haizz..."

Lâm Quỳnh nhìn qua, "Còn trẻ mà thở dài gì chứ."

"...." Vương Trình nhất thời cạn lời, sau đó nhìn đối phương, định tìm một con đường khác, "Lâm Quỳnh, thật ra giá trị của một đời người rất cao, chỉ cần nỗ lực hết mình sẽ có ngày được đền đáp."

"Không nhất thiết phải phó thác đời mình lên người một ai khác."

Lâm Quỳnh: "Ừm, tôi biết."

Vương Trình trừng lớn mắt, "Cậu thật sự biết?"

Lâm Quỳnh gật gật đầu.

Vương Trình: "Vậy tại sao cậu lại kết hôn?"

Lâm Quỳnh thẹn thùng cúi đầu, "Tôi không muốn nỗ lực nữa."

"...."

Lâm Quỳnh nhìn hắn, mắt chớp chớp hai cái, vô cùng sâu sắc nói: "Nỗ lực chưa chắc sẽ thành công, nhưng từ bỏ chắc chắn sẽ rất nhẹ nhõm."

Củi mục không đẽo được!

Vương Trình nhìn cậu mà đầu đau tim nhói, "Vậy thì là vị cậu căn bản chưa từng nỗ lực!"

"Cậu có biết những diễn viên nhỏ như cậu luôn luôn có người đang nỗ lực không, cậu có biết một phút người ta đứng trên sân khấu là bao nhiêu lâu dưới sân khấu không?"

Đối phương dâng trào kích động nói, Lâm Quỳnh sững sờ một lúc, "60 giây?"

Vương Trình: "...."

Hay cho một tên nô lệ của đồng tiền.

Cuối cùng Vương Trình đành dùng ánh mắt đầy đau khổ tiễn Lâm Quỳnh vào biệt thự.

Lúc này hoàng hôn đang dần buông, Lâm Quỳnh ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời rực rỡ, đi về phía nhà.

Khi vào cửa còn cố ý giấu chiếc túi giấy trên tay ra sau lưng, cuộc sống vẫn luôn cần một vài cảm giác nghi thức.

Lâm Quỳnh trước tiên đưa cái đầu bông xù của mình nhìn quanh, sau khi xác nhận Phó Hành Vân không ở lầu một mới cầm túi giấy tung ta tung tăng đi vào.

Về phòng thay đồ trước rồi mới cầm đồ đi đến cửa thư phòng của Phó Hành Vân.

Cốc cốc-- hai tiếng, bên ngoài truyền đến giọng nói tươi sáng như ánh mặt trời không bao giờ tàn lụi của chàng thanh niên, "Hành Vân, tôi về rồi!"

Phó Hành Vân đang ở trong thư phòng xem lại tư liệu về Lâm Quỳnh mà anh đã cho người điều tra lại, nghe thấy tiếng động ngoài cửa, không một động tác thừa đem xấp giấy trong tay bỏ vào ngăn kéo.

Khi đến mở cửa liền bắt gặp nụ cười xán lạn như hoa hướng dương của Lâm Quỳnh.

Phó Hành Vân nhìn một cái, sau đó vào thẳng vấn đề, "Chuyện gì?"

Hai mắt Lâm Quỳnh sáng long lanh, "Tôi mua quà về cho anh."

Nói rồi đưa túi giấy trong tay nhét vào tay đối phương.

"Anh xem xem có thích không, tôi xuống lầu nấu cơm trước nhé."

Nói rồi còn chưa đợi đối phương trả lời đã quay người xuống lầu.

Phó Hành Vân rủ mắt nhìn túi giấy trong tay, sau đó mở ra, bên trong là một chiếc thảm đan thủ công màu đỏ.

Bàn tay cầm túi giấy như đóng băng, rồi lại nhìn chân mình, trong thư phòng vô cùng yên tĩnh, sau đó người đàn ông ném chiếc thảm thủ công kia lên sô pha trong thư phòng, không thèm nhìn thêm cái nào nữa.

Trong thùng rác phòng ăn và nhà bếp không có hộp đồ ăn đặt bên ngoài, nghĩ rằng bữa trưa hôm nay Phó Hành Vân không ăn, bữa tối Lâm Quỳnh cố ý nấu nhiều hơn một chút.

Đợi đến khi Phó Hành Vân xuống phòng ăn liền nhìn thấy một bát cơm còn chất cao hơn cả núi cơm hôm qua nữa.

Nếu như hôm qua là cái đồi, vậy thì hôm nay chính là đỉnh núi.

Phó Hành Vân: "...."

Sau khi hai người ngồi xuống liền bắt đầu ăn cơm, Lâm Quỳnh ngoài việc ban đầu hỏi về hương vị món ăn ra thì sau đó không nói thêm gì nữa.

Cậu cúi đầu và cơm vào miệng, nhưng vì kiếp trước ăn được một bữa no là phải chịu một bữa đói nên cậu trước giờ rất nghiêm túc với việc ăn cơm.

Sau khi ăn no, Lâm Quỳnh vỗ vỗ chiếc bụng trắng nõn của mình, ngửa bụng trên ghế như phơi cá khô.

Sau đó ngước mắt nhìn đối phương vẫn còn đang ăn.

Lâm Quỳnh thỉnh thoảng nhìn qua, sức ăn của Phó Hành Vân còn lớn hơn so với tưởng tượng của cậu, hơn nữa, quả thật là một động vật ăn thịt, cũng sẽ ăn rau nhưng cực kì ít, có thể nói là chỉ ăn những thứ mình vừa mắt.

Đời đối phương đặt đũa xuống, Lâm Quỳnh mới mở miệng hỏi: "Quà có thích không?"

Phó Hành Vân ngước mắt nhìn ánh mắt đầy mong đợi của đối phương, sau đó mở miệng đáp qua loa, "Thích."

Lâm Quỳnh thấy đối phương không có cảm xúc gì, "Tôi cảm thấy anh đang lừa tôi."

Phó Hành Vân: "Lời nói dối thiện chí."

"...." Lâm Quỳnh mím mím môi, sau đó thăm dò, hỏi: "Anh không thích?"

Phó Hành Vân trầm mặc, nhìn ánh mắt đầy mong chờ của đối phương, lời nói bảo đối phương lấy về đã đến bên môi lại không tài nào nói ra được, sau đó khô khan mở miệng, "Không ghét."

Khi anh vừa mở túi giấy ra và nhìn thấy đồ bên trong quả thật có chút bất ngờ, nhưng đã trải qua rất nhiều chuyện rồi, mỗi một chuyện đều nghĩ theo chiều hướng xấu nhất.

Trên tấm thảm thủ công này không có gì cả.

Đây có phải là sự khiêu khích của đối phương dành cho anh.

Nhưng nhìn thấy ánh mắt ngây ngô đầy chờ mong của chàng thanh niên ngay lúc này, Phó Hành Vân biết mình đã nghĩ nhiều rồi, là anh quá hèn.

Không ghét = thích.

Với năng lực thấu hiểu người khác đến kinh người, Lâm Quỳnh cúi đầu cười thẹn thùng, nhất thời cảm thấy mình như đang nuôi con vậy đó.

Đột nhiên cảm thấy lòng mình bao la, rộng mở ra không ít.

Thời gian nhìn nhau cũng không quá năm phút, nhưng có thể là do hai người một thì ra ngoài làm việc, một thì không ăn cơm trưa, nên mới lúc này mới đói như lang như hổ.

Sau đó Lâm Quỳnh thẳng thắn quyết định hơn chín giờ sẽ ăn bữa khuya.

Phó Hành Vân sau khi về đến phòng, đưa mắt nhìn chiếc thảm thủ công nằm yên trên sô pha, trong đầu lóe lên ánh mắt chờ mong của Lâm Quỳnh trên bàn ăn.

Muốn đưa tay lấy, trong lòng đột nhiên lại vang lên một giọng nói.

Lỡ đâu cậu chỉ là diễn thì sao?

Lại nữa, Phó Hành Vân hít sâu một hơi, suy nghĩ này của anh đã bắt đầu xuất hiện sau vụ hỏa hoạn đó.

Đây là sự cảnh giác và mất lòng tin của anh đối với thế giới này.

Nhưng vẫn tốt hơn so với việc bị người khác lừa, anh rụt tay lại, cuối cùng cũng không cầm chiếc thảm thủ công trên sô pha lên.

9 giờ tối, Lâm Quỳnh đúng giờ lên gõ cửa phòng.

Phó Hành Vân cất tài liệu vào ngăn kéo, "Chuyện gì?"

Giọng của đối phương từ ngoài cửa truyền vào, "Ra ngoài ăn bữa khuya nào!"

Phó Hành Vân nhìn đồng hồ, hàng chân mày rậm nhíu lại, "Không ăn."

"Đừng mà" Lâm Quỳnh đứng ngoài cửa kiên trì, "Cứ như vậy thì buổi tối có ngủ ngon được không?"

Mặt Phó Hành Vân hiện lên chút nghi hoặc.

Sau đó cửa thư phòng bị đẩy từ ngoài vào, cái đầu bông xù của Lâm Quỳnh ngó vào trong, "Ăn bữa khuya mới không gặp ác mộng."

Phó Hành Vân:....

Phó Hành Vân lớn bằng chừng này rồi, chưa bao giờ ăn gì vào giờ này, ban đầu còn khịt mũi dè bỉu Lâm Quỳnh ăn vào giờ này.

Đến khi tới phòng ăn, ăn hết đa số đồ ăn mới phát hiện rằng, hình như thật sự rất vui.

Tối muộn, Lâm Quỳnh tắm rửa thay đồ ngủ xong thì đi đến phòng Phó Hành Vân, chúc đối phương một câu ngủ ngon, tới đây mới kết thúc một ngày bận rộn và lên giường.

Vốn tưởng rằng bản thân hôm nay mệt như vậy thì sẽ ngủ rất say, ai ngờ cậu lại nằm trừng mắt nhìn trần nhà.

Tuyệt vời, căn bản là ngủ không được.

Hóa ra sự mệt mỏi của cả ngày hôm nay so với việc chạy 2000m mấy ngày trước thì không đáng là gì cả.

Lâm Quỳnh giống như chú mèo con nằm trên giường lăn qua lăn lại, sau đó đứng dậy, xuống giường, đi đến bên cửa sổ sát đất.

Ánh trăng hôm nay rất đẹp, gió cũng rất nhẹ, chúng nó dường như đều biết nói.

Gió đêm thổi vào tai dưới ánh trăng, giống như đang nói, "Còn không ngủ thì mẹ nó chứ, cậu chờ đột tử chết đi."

"...."

Lâm Quỳnh rùng mình một cái, chú chim đỗ quyên nhỏ dưới ánh trăng đang vỗ cánh bay về tổ.

Từ lúc chụp hình mẫu xong, cả một tuần sau Lâm Quỳnh cũng không nhận được thêm công việc nào, không phải cậu không muốn mà là không ai đến tìm.

Nghĩ lại thì cũng đúng, chỉ mấy nhãn hàng tào lao càng làm càng lỗ, chỉ biết đốt tiền mới tìm đến cậu.

Sau buổi trưa, Lâm Quỳnh nằm trên chiếc ghế dựa bên cửa sổ sát đất tắm nắng, ánh nắng ấm áp chiếu lên người, Lâm Quỳnh thoải mái híp híp mắt, giống như một chú mèo Ba Tư nhàn hạ, rảnh rỗi vẫy vẫy cái đuôi lớn dưới ánh mắt trời.

Không biết qua bao lâu, giọng nói của người đàn ông từ trên đầu truyền xuống, "Tối mai có một bữa tiệc chiêu đãi, cần cậu đi cùng với tôi."

Lâm Quỳnh lười biếng mở mắt ra, liền nhìn thấy Phó Hành Vân theo chiều ngược.

Ngoại hình của đối phương không có gì để soi mói, nhưng khi nhìn ngược thì cứ là lạ, Lâm Quỳnh không nhịn được mà bật cười.

Chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp của chàng thanh niên cười đến xán lạn, dường như còn rực rỡ hơn cả ánh nắng chói chang này.

Chiều tối hôm sau có người đến đưa trang phục phải mặc khi đến bữa tiệc, Lâm Quỳnh không phân biệt được tây trang và lễ phục của nam thì có gì khác biệt, chọn đại một bộ mặc lên người.

Đợi đến khi lên xe mới không nhịn nổi tò mò, hỏi: "Chúng ta đến tiệc chiêu đãi của ai thế?"

Phó Hành Vân nhắm mắt dưỡng thần, sau khi nghe đối phương hỏi, không mặn không nhạt mở miệng, "Đại thọ tám mươi của lão gia tử Tôn gia."

Lâm Quỳnh nghe xong miệng liền há hốc thành hình chữ O.

Hai người rất nhanh đã đến nơi tổ chức tiệc chiêu đãi, là một tòa dinh thự vô cùng xa hoa.

Lâm Quỳnh đẩy Phó Hành Vân đi vào, phát hiện người bên trong thật sự không ít, mấy tên phú nhị đại từng gặp ở hôn lễ cũng đến đây.

Hai người đi đến sảnh chính, thấy một ông lão được mọi người vây quanh ở cách đó không xa, liền biết ngay đó là chủ nhân của bữa tiệc mừng thọ hôm nay.

"Sức khỏe và tinh thần của ông Tôn thật là tốt, không hề nhìn ra là người đã tám mươi, trông cứ như bốn, năm mươi tuổi vậy."

"Khí phách của ông Tôn không hề thua kém năm đó!"

"Cháu của chú Tôn hôm nay đặc biệt đem đến nấm linh chi chất lượng cao."

"Ông Tôn cát nhân thiên tướng."

Lâm Quỳnh đẩy Phó Hành Vân đến đứng cách đó không xa, nghe đám người nhắm mắt nịnh hót.

Ở các bữa tiệc, những chuyện như thế này nhìn đến quen luôn rồi, Lâm Quỳnh chỉ cảm thấy cách xưng hô này hơi chướng tai.

Bọn họ xưng hô cứ như là anh em chung một nhà vậy, nhưng trên thực tế thì căn bản không có quan hệ họ hàng gì.

Phó Hành Vân hình như cũng không thích những sự kiện như thế này cho lắm, hôm nay vốn chỉ là đến góp mặt mà thôi.

"Đợi lát nữa rồi hãy qua đó."

Lâm Quỳnh nghe xong thì gật gật đầu, đợi đám người kia giải tán mới chầm chậm đẩy người qua đó.

Nhưng còn chưa đợi bọn họ tới nơi, đã nhìn thấy một người phụ nữ trung niên, "Ba, khi đầu tư cổ phiếu cho anh cả ba đâu có nói như vậy, ba bảo con giúp anh cả lên được vị trí còn trống kia thì con cũng sẽ không chịu tổn thất gì, nhưng bây giờ thì sao?!"

Mùi hóng hớt.

Tôn lão gia tử nhìn con gái út, "Đều là người một nhà, nói cái gì mà tổn thất không tổn thất chứ, con giúp anh cả con còn cần báo đáp sao, không biết anh em giúp đỡ lẫn nhau là gì cả, sau này ta chết đi rồi, anh em tụi con còn đến thế nào nữa."

Vẻ mặt người phụ nữ kia đầy đau khổ, "Ba, ba nói gì vậy chứ!"

Lâm Quỳnh coi như đã nghe hiểu rồi, đây chính là chuyện Tôn lão gia tử trọng nam khinh nữ, bảo con gái giúp con trai giải quyết mớ hỗn độn kia rồi còn lật mặt bẫy người ta.

Nhưng suy cho cùng vẫn là chuyện của nhà người ta, người ngoài không tiện chen vào.

"Được rồi, chuyện này đến đây thôi, đừng chọc ta giận vào ngày vui như hôm nay."

Tôn lão gia tử thấy có người đến liền xua tay đuổi người đi, "Chịu thiệt là phúc, ta hi vọng con hiểu được đạo lý này."

Sau khi ngươi phụ nữ rời đi, Lâm Quỳnh đẩy Phó Hành Vân lên phía trước, nhất thời cũng không biết chúc gì, im lặng hồi lâu mới nói ra một câu, "Chúc ngài phúc như Đông Hải."
Nhấn Mở Bình Luận