Trong bóng tối ở góc cầu thang, người đàn ông cao lớn ôm lấy thiếu nữ nhỏ xinh mềm mại.
Cơ thể thiếu nữ trong lồng ngực người đàn ông vặn qua vặn lại, người đàn ông giơ tay giữ lấy cơ thể không an phận cọ xát của thiếu nữ.
" Đau....!" Thiếu nữ yêu mị khó nhịn mà nhảy dựng lên, tay nhỏ cào vào đôi tay đang đặt trên eo cô của người đàn ông, đôi tay vững vàng như đá, không chút động đậy.
Tô Trăn bị đụng đau, gan cũng lớn hơn, dùng tay đánh đôi tay đang ôm lấy eo cô, nhưng không có nhiều sức lực, giống như gãi ngứa cho người đàn ông vậy. thanh âm cô mềm mại, giống như đang làm nũng mà không biết " đau a, Cố Thanh Nhượng anh bỏ em ra...."
Người đàn ông trên người không có chút nào lạnh lùng giống như vừa nãy ở trước mắt người ngoài, trong đôi mắt hoa đào chỉ có tràn đầy dịu dàng, mặt mày nhẹ giãn ra, cúi đầu nói chuyện với tiểu cô nương mềm mịn ở trong lồng ngực " Biết là em đau nên mới gọi em ra ngoài. Ngoan ngoãn đừng động, để tôi xem giúp cho".
Tô Trăn tất nhiên không chịu, xem cái gì, chỗ cô bị đụng là ở eo, đều mặc quần áo hết rồi....
Thiếu nữ vội vàng lắc đầu, " không xem, em không cần xem...."
" Đợi chút nữa sẽ xanh tím". Cố Thanh Nhượng vẫn như cũ dỗ dành thiếu nữ trong lồng ngực, dùng đầu ngón tay vuốt lại phần tóc mai bị rối tán loạn bên thái dương, cúi thấp đầu đến gần tai cô hỏi, khoảng cách gần đến mức người đàn ông chỉ cần mở miệng mà đã có thể ngậm được đôi tai mềm mại của thiếu nữ rồi, " Nghe thấy không? hả?"
Thiếu nữ vẫn cố chấp, mặt đỏ bừng lắc đầu.
Có tiếng nói và tiếng bước chân lại gần, Tô Trăn nín thở.
Xong rồi xong rồi, cô tại sao lại từ người chuyên đi bắt các cặp đôi thành người bị bắt rồi......
Người đàn ông cảm nhận được cơ thể thiếu nữ ở trong lòng đột nhiên cứng đờ, liền nở nụ cười xấu xa.
Trong đầu Tô Trăn giờ chỉ toàn là "có người đến rồi, mình phải tìm chỗ trốn!" Cả người đột nhiên run lên, sống chết bịt chặt miệng lại, ngăn chặn tiếng thở gấp chút nữa thì phát ra.
Hôm nay Tô Trăn mặc một chiếc áo ngắn và chân váy, trong lúc cô đang tập trung tinh thần, đôi tay to ở đằng sau không biết từ lúc nào đã tiến vào trong váy kéo áo cô ra, kéo được nửa eo. thịt mềm ở phần eo bên trái của Tô Trăn rơi vào lòng bàn tay nóng bỏng của người đàn ông ở sau lưng.
"Ưm——"
Tô Trăn không kịp chặn lại, tiếng thở dốc từ trong miệng tràn ra, mắt mở to đáng thương oa oa giống như học sinh tiểu học phạm lỗi bị bắt được.
" Tiếng gì vậy?"
Người đang đi dừng bước chân, " Hình như là của nữ...."
Thực sự thì cũng đừng trách hắn nghĩ nhiều, thanh âm đó vừa nghe khiến người ta cảm thấy nửa người mềm nhũn, giống như nước khiến người ta tê dại mềm nhũn. . Truyện mới cập nhật
" Nhìn cái gì a, thật là.....đôi tình nhân....hắc hắc, đủ dâng trào".
Nữ sinh cười cười kéo nam sinh đi.
Mãi xa vẫn còn nghe thấy tiếng nữ sinh nói " Mặc dù không trông thấy mặt, nhưng nhìn bóng lưng của người đàn ông đó chính là biết là một người rất săn sóc.....
Đi xa hơn nữa Tô Trăn đã không nghe thấy gì nữa.
" Bạn học Tô căng thẳng như vậy làm gì?" Cố Thanh Nhượng nhàn nhạt hỏi.
" Là bạn học cùng cao trung của bạn học Tô, hiện tại lại là cộng tác hợp tác với nhau trong vở kịch lớn, tôi chỉ là giúp em xem vết thương." Giọng nói thanh nhuận của Cố Thanh Nhượng ra vẻ nghiêm trang chính trực. Nhưng tay lại không nặng không nhẹ ý tứ không rõ sờ lên phần thịt ở eo của thiếu nữ.
" Cứ coi như người khác tư tưởng không trong sáng, hiểu nhầm, thế cũng không sao. Trai chưa gả, gái chưa chồng, không liên quan đến vấn đề đạo đức. Bạn học Tô không cần căng thẳng giống như chúng ta là chó hoang giao phối, sợ bị người bắt được vậy. "
Cố Thanh Nhượng có ý xấu cố ý nhấn mạnh hai từ "chó, giao phối"
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
" Anh...!"
Người này làm sao còn trả đũa, biến thành bản thân cô tự nghĩ sai lệch? Có ai xem miệng vết thương lại ôm thành một đoàn không?!
Khuôn mặt nhỏ yêu diễm của thiếu nữ khi tức giận càng xinh đẹp mỹ lệ, khuôn mặt càng thêm bừng sáng, tác động mạnh đến người đàn ông đói khát ở phía sau.
Biểu cảm hiện tại của Tô Trăn lấy lòng được Cố Thanh Nhượng, khóe môi anh nhẹ câu lên một nụ cười " Lập tức phải quay về rồi, để tôi nhìn một chút, giúp em bôi chút thuốc".
Tô Trăn thuận theo để Cố Thanh Nhượng xem chỗ xanh tím ở eo nhỏ, rồi bôi chút thuốc anh mang theo bên người, nhưng hai tay nhỏ của cô vẫn sống chết giữ chặt quần áo phía trước.
Mãi đến lúc bị Cố Thanh Nhượng dắt trở về, Tô Trăn vẫn đang trong trạng thái choáng váng.
Rõ ràng là anh ta không tốt, vì sao đến cuối cùng ngược lại trở thành cô suy nghĩ không thuần khiết, nghĩ quá nhiều?.
Lại đến lúc diễn tập, Tô Trăn rõ ràng đã dịu dàng hơn rất nhiều, ánh mắt mặc dù vẫn chưa được, nhưng điệu bộ đã lờ mờ có chút ý vị đối với chủ nhân lại chút ỷ lại dịu hiền với tình lang.
Trong lúc vô tình đã toát ra nét phong tình, đẹp đến mức khiến cho nhiều nam sinh liếc nhìn.
Nếu thật sự muốn thu một thị nữ như vậy bên người, như thế quả thật chỉ có thần tiên mới có phúc phận hưởng được.
Trái ngược lại Cố Thanh Nhượng người đóng vai chủ nhân của Tô Trăn, so với các nam sinh khác mà nói, rõ ràng lãnh đạm hơn rất nhiều, ánh mắt rất ít khi đặt trên người Tô Trăn.
Quả nhiên không hổ danh là nam thần nổi tiếng của Mân Ân, cao lãnh như hoa, đối mặt với một mỹ nữ như vậy với như có thể ngoảnh mặt làm ngơ.
" Ừ rất tốt. Thanh Nhượng đã nói với thầy rồi, vừa nãy đơn độc phụ đạo cho em, rất tốt, tiến bộ rất lớn. Những ngày tiếp theo, Tô Trăn nên ở cùng với Thanh Nhượng nhiều hơn, năng lực của em ấy rất tốt, sẽ giúp đỡ em rất nhiều. "
Thầy giáo rất vừa ý vỗ vỗ bả vai Tô Trăn.
" Giải tán! Hôm nay luyện tập đến đây thôi!"
Tô Trăn có một loại cảm giác, cho dù cô làm tốt hay không tốt đều có cảm giác như bản thân tự đào hố chôn mình vậy....
Giống như món đồ chơi của người khác chơi đùa trong lòng bàn tay, muốn chạy trốn thế nào cũng không được.
" Thanh Nhượng, ngược lại bản thân em, không thể coi Tô Trăn như không khí như vậy được, ánh mắt của em nên phân ra một chút, đặt trên người của Tô Trăn." Thầy giáo cân nhắc khó xử nói " Thầy biết các em không có kinh nghiệm, tận lực hợp tác đi nha, hai người tìm kiếm sự gắn kết."
Cố Thanh Nhượng vẻ mặt vô cảm trong sáng gật đầu.
Nhưng thầy giáo lại cảm thấy vô cùng xúc động.
Cố Thanh Nhượng vừa nhìn là biết không thích ở cùng với nữ sinh yêu diễm như Tô Trăn, nhưng bởi vì có thể hoàn thành thật tốt tác phẩm, thế nhưng vẫn đáp ứng.
Cái tinh thần này thật khiến người ta cảm động.
Các bạn học trong phòng lần lượt đi về.
Tần Tiểu Manh sau khi bị Cố Thanh Nhượng một lần nữa cự tuyệt, tâm trạng vẫn luôn không vui, nhìn Cố Thanh Nhượng, ủ rũ đi về.
Tô Trăn cũng đeo cặp đi về, đến cửa phòng, đột nhiên bị gọi lại.
"Bạn học Tô".
Ngón tay cô siết chặt kịch bản, chậm rãi quay người, nhìn Cố Thanh Nhượng.
" Anh có việc gì à? Em đói rồi, muốn về ăn cơm..."
Tô Trăn vì bản thân mà kiếm một lý do vô cùng tốt, cũng không thể không cho cô ăn đi.
' Bạn học Tô, trong kịch bản vẫn còn mấy chỗ, cần thảo luận một chút".
Cố Thanh Nhượng cũng không ngăn cản Tô Trăn rời đi, cũng không bày tỏ yêu cầu của bản thân, chỉ là nhàn nhạt trần thật lại sự việc.
Đích thực là thân sĩ, đúng mực bắt bí thật khéo.
Không cần Cố Thanh Nhượng mở miệng, thầy giáo vẫn chưa có đi liền chủ động ôm đồm thay Cố Thanh Nhượng mở miệng rồi.
"Tô Trăn em tối nay ở lại đây một chút, cùng Thanh Nhượng giải quyết vấn đề".
Tô Trăn mím môi không nói chuyện, yếu ớt dùng hành động thực tế nho nhỏ biểu đạt một chút bản thân không nguyện ý.
"Em ấy không phải cũng giúp đỡ em rất nhiều sao? Bạn học với nhau phải giúp đỡ nhau chứ".
Thầy giáo không nhắc còn đỡ, vừa nhắc đến Tô Trăn càng muốn đi.
Người này giúp cô cái gì, mới nãy rõ ràng chính là sờ mó eo cô.....
" Đến đây đi". Thầy giáo đích thân kéo tay Tô Trăn đặt vào trong ngực của Cố Thanh Nhượng.
Trước lúc đi vẫn không quên căn dặn, " Thanh Nhượng, phải đối tốt với Tô Trăn vào, người ta đã hy sinh thời gian ngoài giờ học để cùng em luyện tập".
" Đương nhiên rồi, em nhận định sẽ đối xử thật tốt với em ấy". Kèm theo ý cười khó có thể phát hiện ra.
Một cậu hai nghĩa.
Tô Trăn cảm thấy bản thân giống như con thỏ bị người ta xách tai giơ lên không trung không thể làm gì, chỉ có thể tủi thân nhìn cái người xách tai mình.
Trong phòng học sáng chói người đã đi hết, chỉ còn thừa lại hai người một người ngồi một người đứng.
Người đàn ông ngồi đó thảnh thơi, bộ dáng thanh tâm quả dục, nhưng âm thanh phát ra câu hỏi thế nhưng lại có chút ái muội " cách tôi xa như thế làm gì, sợ tôi ăn em à?".
Tô Trăn bỗng nhiên lắc đầu, " anh đương nhiên sẽ không".
" Ha".
Người đàn ông giơ tay mở cúc áo đầu tiên, kéo kéo cổ áo, giọng điệu lười biếng.
"Thế cũng không chắc a".
Trái tim Tô Trăn căng thẳng.
Cô càng muốn bỏ chạy, miệng hơi hé mở hít vào một hơi thật lớn, hai tay vô thức mà túm chặt váy, trước ngực bị đè ép càng thêm dâng trào. Giống như một trái đào chín đặt ở trước mặt người đàn ông, cố tình cô lại không tự biết.
Người đàn ông da trắng muốt, mắt đen kịt, ánh mắt trắng trợn mang vẻ thưởng thức nhìn Tô Trăn một lúc, mới khó khăn di chuyển tầm mắt ra chỗ khác
Thanh âm có chút khàn khàn " đi ăn trước đã, chúng ta có thời gian một đêm từ từ thảo luận, tóm lại sẽ giải quyết được".
" Em nói xem đúng không, bạn học Tô?"
Tô Trăn mờ mịt: " Hả?"
Cố Thanh Nhượng đặt đồ ăn mang đến
Món ăn vô cùng phong phú, hương vị rất ngon. Nhưng Tô Trăn không có tâm tình, đầu óc đang trôi dạt đến nơi khác.
Lần trước tranh triển lãm bị Tần Tiểu Manh làm rách, cô giáo cũng bảo cô cùng với Cố Thanh Nhượng thức đêm kết quả tối đó mưa, cô bị anh.... lăn quăn lăn lại quá mãnh liệt.
Hiện tại cơ thể vẫn còn nhớ cái loại cảm giác nóng bỏng người đó.
Nghĩ như vậy, trái tim Tô Trăn đập thình thịch, ép xuống cũng ép không được, sau khi ăn hai miếng cơm liền bỏ đũa xuống, quay mặt nhìn đi nơi khác.
Bên tai Cố Thanh Nhượng là tiếng hít thở có chút nặng của Tô Trăn.
Đập vào mắt là đôi tai hồng phấn và chiếc gáy xinh đẹp của Tô Trăn, chính là cứ như vậy không chút phòng bị bày ra trước mặt người đàn ông, khiến cho người ta muốn tiến lên cắn hai ngụm cho đã nghiền.
Càng đừng nói đến Cố Thanh Nhượng, anh đã từng thưởng thức qua cơ thể Tô Trăn nên biết được hương vị lúc đó là như thế nào.
" Bạn học Tô nhớ đến cái gì? Sắc mặt sao lại đỏ như vậy".
Giọng nói của người đàn ông có chút khàn khàn, trịnh trọng, dường như đây là một vấn đề quan trọng then chốt, bắt buộc phải nghiên cứu thấu đáo.
" Không có gì..." thanh âm mềm mại lộ ra vẻ ngốc nghếch nhàn nhạt của chủ nhân.
" Bạn học Tô, không phải có cái ý nghĩ phi lễ gì đó đối với tôi đó chứ?" Hai tay Cố Thanh Nhượng hai tay đặt chéo chồng lên nhau đặt ở phía trước chân, nghiêm túc hỏi, " Tôi nhớ có một câu thế này, nam sắc...."
" không có!" Thiếu nữ sinh đẹp tức giận mềm yếu nhưng kiên định gật đầu.
" Thế thì tốt, thế thì tốt." Người đàn ông làm bộ làm tịch gật gật đầu" như vậy chúng ta có thể cùng nhau cẩn thận thảo kịch bản rồi".
Tô Trăn quay đầu, mặt Cố Thanh Nhượng và cô chỉ cách nhau 1 cm, môi của Tô Trăn chút nữa là cọ vào môi Cố Thanh Nhượng.
Tô Trăn bị doạ đến mức ngã người ra phía sau.
Cô ngồi ở hàng trên cùng của bậc thềm gỗ trong phòng tập, ở dưới người cô chính là sàn nhà.
Cố Thanh Nhượng không có giơ tay đỡ Tô Trăn dậy, vẻ mặt lo âu bò qua, chỉ có hai cánh tay cường tráng chống ở hai bên người Tô Trăn, đồng thời vây Tô Trăn trong không gian nhỏ hẹp giữa anh và sàn nhà, hình thành nên tư thế nam trên nữ dưới vô cùng ái muội.
" Bạn học Tô không sao chứ?"
Vẻ mặt này sao nhìn sao có thể lạnh nhạt như vậy, nhưng hành động thế nhưng....
" Em không sao, anh, anh..." Tô Trăn khó khăn nói, " anh đứng dậy trước đi".
Cố Thanh Nhượng lập tức chống người đứng dậy, kéo Tô Trăn đứng dậy, nửa ôm nửa đỡ cùng cô ngồi vào trong ghế vải.
Cái ghế đó lớn, hai người ngồi vẫn còn dư giả.
Câu chuyện là, nam thần cao lãnh hảo tâm đi đỡ bạn học bị ngã.
Mà sự thực thì, sau khi đỡ xong, đôi tay đó vẫn không hề buông ra khỏi cái eo của vị bạn học được đỡ đó.