" Xin hỏi, trong đây có bạn học nào ở tổ 3 tranh triển lãm không?"
" Em!" Tần tiểu manh xúc động kêu to.
Cái sự tình phát triển quanh co này, quả thật cũng chỉ có trong tiểu thuyết thần tượng mới có tình tiết này.
" Cố Thanh Nhượng, em là ở tổ 3 tranh triển lãm" Tần Tiểu Manh kích động đến mức nước mắt rưng rưng, mặt đỏ bừng, trong ánh mắt có vui sướng và ngại ngùng.
Tần Tiểu Manh không muốn giống như các nữ sinh khác gọi anh là học trưởng Cố, cô chính là muốn gọi thẳng tên anh Cố Thanh Nhượng!
" Tốt", Cố Thanh Nhượng ôn hòa xa cách gật đầu, " Vẫn còn một vị nữa?"
Đương lúc Tô Trăn phát hiện bản thân thế mà lại chen vào giữa nam nữ chính trở thành bóng đèn sáng chói, Tô Trăn chính là tính đổi tổ.
Hơn nữa, lúc Cố Thanh Nhượng giúp cô giải quyết vụ trên diễn đàn trường, chính là đã nói rõ ràng, muốn cô cách xa anh xa một chút, không hy vọng cô có một chút ý nghĩ gì.
Tô Trăn là một đứa trẻ tốt tuân thủ lời hứa, người ta đã giúp mình rồi, lại còn giúp đỡ một cách nhiệt tình như vậy, cô tất nhiên phải có qua có lại, đáp ứng nguyện vọng của anh.
Vốn dĩ Ngô Đình động tâm với lời đề nghị đổi tổ của Tô Trăn, ở cùng một tổ với nam thần, quả thật chính là được các nữ sinh của hai khoa ghen tỵ đỏ mắt rồi. nhưng Cố Thanh Nhượng đột nhiên xuất hiện hỏi một câu, Ngô Đình vì chột dạ mà căng thẳng không khống chế được lực đạo của bản thân, trực tiếp đẩy Tô Trăn về phía Cố Thanh Nhượng, lại còn chỉ vào Tô Trăn.
" là cậu ấy!"
Tô Trăn bị Ngô Đình trực tiếp đẩy vào trong ngực Cố Thanh Nhượng. Ngô Đình sợ hãi nhắm mắt lại không dám nhìn, có tin đồn là học trưởng Cố ghét nhất là bị người khác đụng vào, Tô Trăn có lẽ nào bị hất ra ngoài không?
Sự thật chứng minh nam thần Cố Thanh Nhượng càng lúc càng thân sĩ rồi.
Lưng Tô Trăn đụng vào ngực của Cố Thanh Nhượng, Cố Thanh Nhượng một tay đút túi, cánh tay trái cường tráng vững vàng ôm lấy eo nhỏ của cô, quả giống như chú cừu nhỏ yếu ớt đụng phải cây đại thụ. Cơ thể của thiếu nữ hoàn hảo dính sát trên trên người nam sinh.
" Cẩn thận a, bạn học Tô" Lúc Cố Thanh Nhượng đỡ Tô Trăn, khóe miệng như có như không cọ vào tai cô. Tai của Tô Trăn như có dòng điện chạy qua, cả người run rẩy, hai tay chỉ có thể vịn vào cánh tay của Cố Thanh Nhượng từ từ đứng vững ổn định cơ thể.
Tần Tiểu Manh đứng ở bên cạnh Tô Trăn, nhìn thấy Tô Trăn bị đụng đến đứng không vững, rất săn sót chủ động kéo Tô Trăn từ trong ngực Cố Thanh Nhượng ra.
Vừa có thể giảm thiểu tiếp xúc cơ thể giữa chồng tương lai và nữ sinh khác, lại còn có thể biểu hiện được mặt thiện lương của bản thân, chuyện tốt như vậy cớ sao không làm.
Tần Tiểu Manh cũng rất đồng tình với dáng người không có tiền đồ này của Tô Trăn, rõ ràng là bị người ta đẩy, thế nhưng sự tình xảy ra trên người của Tô Trăn, khiến người khác nhìn vào như là cô ấy chủ động bám víu lấy Cố Thanh Nhượng vậy, một chút cũng không khiến cho người khác đồng tình.
Chẳng trách lại bị chụp một bức ảnh như vậy trên diễn đàn, đến như hiện tại rõ ràng nhìn như vậy, thế mà vẫn có một cảm giác một bầu không khí mờ ám xung quanh hai người.
Nhưng sự thật là chẳng có gì cả.
Tần Tiểu Manh kết luận, Tô Trăn chỉ cần đứng cạnh với bất kỳ người đàn ông nào, cũng đều khiến cho người khác có cảm giác này.
Tô Trăn vốn dĩ đã cao hơn Tần Tiểu Manh rất nhiều, hôm nay đi giày lại có chút cao hơn nữa, Tần Tiểu Manh đỡ cũng rất mất sức, chính là giống như cô hầu gái thấp bé đỡ lấy tiểu thư có thân hình cao ráo vậy, bên ngoài nhìn vào có chút không dễ nhìn.
Tô Trăn quét mắt nhìn, hung thủ gây chuyện Ngô Đình đã sớm lẫn vào trong đám đông. Dưới lớp áo sơ mi của Cố Thanh Nhượng là cơ bắp rắn chắc, Ngô Đình sức lực lại lớn, đẩy cô đụng vào đến phát đau.
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Nhưng cô vẫn còn chuyện phải làm, dù đau cũng nhìn xuống, không thể cô phụ sự tín nhiệm sự tin tưởng của nam chính dành cho mình được.
Tô Trăn giơ hai mảnh giấy ở trong tay ra, một mảnh là của Ngô Đình, một mảnh là của cô.
" Học trưởng Cố, nhầm rồi, cái người vừa nãy đẩy em mới là ở tổ 3 tranh triển lãm"
Tô Trăn chạy đến trước mắt Cố Thanh Nhượng chớp chớp mắt.
Thế nào em rất ngoan đi, rất thức thời, rất tuân thủ lời hứa nha?
Cố Thanh Nhượng quay đầu cười, không chút lưu tình vạch trần cô, " Ngại quá bạn học này, vừa nãy tôi đã nghe thấy hết rồi, em chính là người cùng tổ với tôi".
Tô Trăn cứng ngắc cười.
Ngữ khí của Cố Thanh Nhượng chuyển lạnh " Nếu như em có ý kiến gì với tôi thì có thể nói ra, tôi cũng không miễn cưỡng em phải cùng một tổ với tôi".
Tô Trăn từ trong giọng nói lạnh nhạt đó nghe ra được sự uy hiếp mạnh mẽ, vỗ mông ngựa lại vỗ đến móng ngựa rồi.
" Không có, em tuyệt đối không có ý kiến gì với học trưởng cả" Tô Trăn căng thẳng lắc đầu. giọng nói mềm mại vô cùng thành ý, " Được cùng một tổ với học trưởng em cảm thấy vô cùng vui sướng..."
Phượng mâu của Cố Thanh Nhượng lạnh nhạt liếc cô, rõ ràng một chút cũng không tin lời nói nịnh nọt khoa trương của cô, " ồ? thật sao?"
" Thanh nhượng, cậu ở chỗ này à". Dám gọi Cố Thanh Nhượng như vậy, cả trường dường như chỉ có một người Bạch Nhã Vi.
Cô ta nhìn thấy Tô Trăn, vẻ mặt cứng ngắc.
Khéo như vậy, nữ chính trong chuyện trên diễn đàn trường lại cùng một tổ với Cố Thanh Nhượng.
Mỹ nữ nhìn mỹ nữ, đặc biệt đỏ mắt.
Bạch Nhã Vi cũng không khách khí đánh giá Tô Trăn từ trên xuống dưới. Ngực to, eo nhỏ, chân dài, da trắng dáng người cực phẩm, đáng tiếc nhìn tổng thể từ mặt đến chân, vừa nhìn chính là dáng vẻ của tiểu tam lẳng lơ, không lên nổi mặt bàn, cả đời chỉ như dây tầm gửi dựa vào đàn ông mà sống.
Cho dù là nhìn một cách vô hồn hay là nhìn chằm chằm thì cũng đều giống như đang câu dẫn người khác vậy.
Bạch Nhã Vi không có chút thiện cảm nào với Tô Trăn, mặc dù sự tình lần trước là giả, nhưng cô khẳng định nữ sinh này là có mưu đồ với Cố Thanh Nhượng, hơn nữa thủ đoạn so với cô còn cao hơn, thế mà được phân cùng một tổ với Cố Thanh Nhượng.
Vừa mới huấn luyện quân sự xong, các sinh viên năm nhất người nào người ấy mặt với cổ như được bôi một lớp than vậy, chỉ có một người là Tô Trăn, nhìn vẫn như cũ trắng đến như vậy.
" Học muội, em có muốn cùng chị đổi giấy không, chị từ tiểu học đã học mỹ thuật, rất muốn vẽ tranh?"
Bạch Nhã Vi cười cười kéo cánh tay Tần Tiểu Manh, " học muội, em xem nhóm của chị có hai học sư huynh rất đẹp trai, bọn họ sẽ đưa em đi mua sắm, mua đồ ăn ngon cho em".
Lừa trẻ con à, có đẹp trai bằng Cố Thanh Nhương không?
" Em không đổi" Tần Tiểu Manh lắc đầu, " Chị có thể đi hỏi Tô Trăn" Tô Trăn muốn đổi.
Bạch Nhã Vi liếc Tô Trăn, haha, nữ sinh kia sẽ đổi với cô chắc?
Bạch Nhã Vi tiếp tục đong đưa tay Tần Tiểu Manh.
" Nhã Vi, bốc thăm là quy tắc, nếu sau đó lại đổi, thì bốc thăm còn có ý nghĩa gì nữa?" Cố Thanh Nhượng giọng nói lạnh nhạt, không nhanh không chậm nói, ngón tay mảnh khảnh chơi đùa với tờ giấy, khóe miệng nhàn nhạt lộ ra nụ cười công thức hóa.
Bạch Nhã Vi lập tức cảm nhận được Cố Thanh Nhượng Thanh Nhượng đang không vui, cũng không tiếp tục làm phiền, " Thế cũng được, hình như đi mua sắm cũng rất vui".
Tô Trăn càng nghĩ muốn co rụt lại, lúc Cố Thanh Nhượng nói lời đó, phượng mâu liếc cô một cái.
" Cảm ơn anh, Cố Thanh Nhượng". Tần Tiểu Manh ánh mắt phát sáng nhìn Cố Thanh Nhượng, " Cảm ơn anh không để người khác thay thế em."
Đối với cô ta mà nói, Cố Thanh Nhượng không phải là cái gì mà học trưởng, mà chính là bạn học mà cô vừa nhìn đã thích thời niên thiếu.
Thế nên cô ta sẽ không giống như những người khác gọi anh là nam thần hay là học trưởng Cố, anh chính là Cố Thanh Nhượng của cô, mãi mãi là như vậy.
Ở bên ngoài Tô Trăn đang nhớ đến trong tiểu thuyết thời điểm mà nam nữ chính ngọt ngào, bong bóng màu hồng.
Tô Trăn vỗ vỗ Tần Tiểu Manh, cảm khái vạn phần, " Đương nhiên rồi, học trưởng đổi ai cũng sẽ không đem cậu đổi đi đâu"
Tần Tiểu Manh ngại ngùng cúi thấp đầu, vân vê cúc áo.
Nu cười công thức hóa trên khóe miệng của Cố Thanh Nhượng tiếp tục gia tăng, ánh mắt càn rỡ nhìn Tô Trăn, dán sát di chuyển quanh trên cơ thể của cô.
Tô Trăn nhìn thấy Cố Thanh Nhượng cười, còn cho rằng mình nói đúng, lại nói thêm một câu mà trong nguyên tác hay xuất hiện " Tần Tiểu Manh cố lên! Cậu có thể mà!"
"ha"
Tờ giấy xinh đẹp trong tay của Cố Thanh Nhượng bị vò nát thành từng mảnh.
Giấy không thể thoát, người cũng đừng mơ mà thoát.
**
Nghi Thức khai mạc thế vận hội ở Minh Ân, mỗi khoa sẽ sẽ trưng bày một bức tranh về vận động viên của khoa năm ngoái.
Mấy bức tranh này không giới hạn hình thức, quốc hoạ, sơn dầu, tranh châm biếm,tranh ký hoạ đều có thề, chỉ cần là do học sinh vẽ là được.
Thế nên phân nhóm có tổ làm phim, tổ vẽ tranh.Tổ vẽ tranh là trước khi thi đấu bận rộn, tổ làm phim là trong lúc thì đấu bận rộn.
Đại hội thể thao của Minh Ân đã có lịch sử lâu đời rồi, cho đến hiện tại thì đã phát triển trên nhiều phương diện của trường và lấy vận động là cốt lõi.
Mỗi tổ triển lãm tranh bắt buộc phải hoàn thành hai bức tranh, mỗi khoa một bức. Thế nên trong lúc bốc thăm cũng đã an bài sẵn rồi, đảm bảo mỗi tổ đều có người không cùng khoa.
Những bức ảnh của vận động viên khoa tài chính mà Tô Trăn có được đều là hình Cố Thanh Nhượng.
Mà hơn nữa phiên bản tranh vẽ của bức ảnh này, năm nay sẽ đặt ở vị trí đầu tiên của triển lãm tranh với tư cách là khoa tài chính xung phong đi đầu.
Ý của thầy cô là: bắt buộc phải đẹp, bắt buộc phải khiến người khác ghen tỵ.
Tô Trăn nhìn thấy nam chính đang chọn lựa sắp xếp màu vẽ cùng với nữ chính ở bên ríu ra ríu rít tay chân luống cuống giúp đỡ, nên cô chuyển hướng đi ra bên ngoài.
Trong truyện nói không có sai,nam chính là một người có tính cách lạnh nhạt, lại không hề cảm thấy nữ chính ồn ào, có thể thấy vì là chân ái.
Lúc này cô cũng lại chen vào bên trong với họ, chính là không thức thời rồi.
Thế là trong mấy ngày tiếp theo, mọi người mỗi ngày phải đến đây hai, ba tiếng, mà người " thức thời" như Tô Trăn đây mỗi lần đều tìm cớ chuồn mất, mỗi lần mượn cớ ra ngoài chính là 1 tiếng đồng hồ.
Ài, ai còn không phải chính là lôi phong, đều là điều nên làm.
Chính là không biết vì cái gì, tâm tình của nam chính dường như không tốt.
Có thể ai cũng đều có lúc không được như ý muốn đi. Tô Trăn nghĩ chính là không quá giống với trong tiểu thuyết miêu tả. Trong tiểu thuyết không có đoạn này, chỉ có ngọt ngào thôi.
Ngày cuối cùng, hai bức tranh của Cố Thanh Nhượng đại khái đã hoàn thành rồi, trau chuốt thêm một tý nữa chính là đại công cáo thành.
Tô Trăn " săn sóc" biết được rằng nam nữ chính sau đoạn thời gian này trong tương lai cũng mất một đoạn thời gian không có cơ hội thân thiết như bây giờ nữa. Thế là đến giai đoạn trau chuốt lại bức tranh " con người bận rộn Tô Trăn lại trốn đi ra ngoài.
Làm việc tốt ẩn danh.
Lúc đi ra ngoài cô còn tự hào quay đầu lại liếc nhìn một cái, kết quả là chút nữa bị doạ đến chân mềm nhũn.
Cố Thanh Nhượng bỏ mắt kính, tiện tay ném ở trên bàn, đôi mắt đào hoa mâu quang loé sáng nhìn Tô Trăn một cách càn rỡ, đồng tử đen sẫm, toả ra hơi lạnh như thể nhất định phải chiếm được.
Tô Trăn trước giờ chưa từng thấy Cố Thanh Nhương như vậy bao giờ, so với lúc bình thường một người đoan chính nho nhã hoàn toàn không hề giống chút nào, cứ như là trong cơ thể có một linh hồn khác thức tỉnh vậy.
Tô Trăn bị doạ sợ, co cẳng chạy nhanh.
Lúc cô quay lại, đã xảy ra sự cố.
Nữ chính Tần Tiểu Manh ôm mặt ngồi dưới đất đau khổ khóc ròng, bên trong phòng hai người giáo sư và sinh viên chuyên ngành đang đứng vây xung quanh một cái bàn.
Trên bàn, bức tranh mà Cố Thanh Nhượng vẽ mấy ngày nay, bị rách một vết lớn đáng sợ.
Cả bức tranh coi như đã bị phá hủy, hoặc có thể nói, triển lãm tranh ngày mai coi như là hỏng bét.