Lại nhận được thư của Lâm Thanh Nghiên, báo bọn họ đã tới nơi chờ hắn, Bùi Tịch thay một thân bạch y sạch sẽ không tì vết, lập tức rời Ngàn Sát Các, đi gặp mọi người.
Ngàn Sát Các tọa lạc ở trong núi sâu, cách mười dặm có một tòa thành trấn, đoàn người liền hẹn gặp ở đó.
Khi hai chủ tớ đuổi tới thành trấn, mới phát hiện người tới không ít.
Không chỉ có Lâm Thanh Nghiên Hạ Tử Kình, Minh Dập còn mang theo một đám hộ vệ của phủ Minh vương tới, còn có trụ trì Phi Trần cùng một đám tăng nhân chùa Vô Âm, ngay cả phủ thượng thư cũng phái người tới, đi đầu chính là một vị Huyền Y Vệ tên là Thanh Tước.
An thượng thư cũng không biết nữ nhi nhà mình sớm đã có người trong lòng, cho nên ngày đó nhận được tin liền không coi là thật.
Hiện giờ cho người tới, cũng chỉ là đi thăm nữ nhi sủng ái từ nhỏ thôi.
Cho dù nàng bị hiếp bức hay không, nếu là thật, liền mang nàng về nhà. Nếu nàng xác thật xuất phát từ tự nguyện mới đào hôn, cũng liền tùy nàng.
Trừ phủ thượng thư, Bùi Tịch còn nhìn thấy một nữ tử mặc váy áo màu vàng, mặt mày tái nhợt nhưng ẩn chứa vẻ sắc sảo.
Đúng là đại tiểu thư Kim Yến Uyển của sơn trang Kim Xà.
Khác với nữ tử liễu yếu đào tơ sầu bi thấy mấy tháng trước, hiện giờ thân hình Kim Yến Uyển tuy đơn bạc như cũ, mặt mày lại không còn sầu bi, chỉ có một vẻ kiên cường cứng cỏi.
Thấy bước chân nàng ta trầm ổn hữu lực, hơi thở dài, bên hông đeo một cái đai lưng bạch ngọc, liền biết nàng ta tập võ đã có chút thành tựu.
Hiện giờ nàng ta cũng đã trở thành trang chủ mới của sơn trang Kim Xà, cũng là người thừa kế kiếm Kim Xà, lại không phải Kim tiểu thư không có tiếng tăm lúc trước.
Đối mặt với ánh mắt nghi vấn của mọi người, Kim Yến Uyển giải thích: "Ta nhận được thư của Minh công tử, mới biết được chuyện này. An tiểu thư là bạn thân của ta, hiện giờ cô ấy gặp nạn, ta tất nhiên phải tới cứu."
"Trên đời này nói về nghĩa khí không riêng gì nam tử, nữ tử cũng thế." Kim Yến Uyển nói như vậy.
Lâm Thanh Nghiên vẻ mặt tán đồng: "Không sai! Chính là như vậy."
Mấy người vốn quen biết, sau khi biết mục đích đến của Kim Yến Uyển, mọi người cũng không hề trì hoãn, cùng nhau xuất phát đến Ngàn Sát Các.
Trên đường đi, Phi Trần nói về đại trận mà hắn trải qua, thấy sắc mặt mọi người ngưng trọng, như lâm đại địch.
Minh Dập lên tiếng xoa dịu bầu không khí: "Mọi người cũng không cần quá lo lắng, lần này ta mang theo rất nhiều lương khô tới, cho dù bị vây trong trận, cũng sẽ không chết đói!"
Mọi người quay đầu nhìn lại, quả nhiên một đám thủ vệ vương phủ mà Minh Dập mang đến mỗi người cõng một cái bao thật lớn, vừa thấy đã biết chuẩn bị đầy đủ.
Sự gián đoạn này, khiến không khí cũng thoải mái hơn, đoàn người bắt đầu đàm luận đề tài khác.
Bùi Tịch không nói nhiều, phần lớn thời gian đều theo thói quen mỉm cười lắng nghe, nhưng bỗng nhiên nhận thấy được một ánh mắt không quá thân thiện rơi trên người mình.
Hắn không dấu vết nhìn lại, liền thấy Minh Dập đang nhìn thẳng hắn, trong ánh mắt hàm chứa bất mãn chói lọi.
Bùi Tịch ngẩn ra, theo bản năng hỏi: "Vì sao Minh thế tử nhìn ta như vậy?"
Công tử cẩm y cưỡi ngựa, nhìn hắn bằng nửa con mắt, giọng điệu gay gắt: "An Cửu bị bắt đi, vì sao huynh còn cười được?"
Bùi Tịch: "......"
Hắn thực sự sửng sốt hồi lâu, không biết khuôn mặt tươi cười ngụy trang vốn luôn có lợi của mình, sao lại đắc tội vị Minh thế tử này.
Cũng không rõ An Cửu bị bắt, liên quan gì đến việc hắn cười hay không cười?
Nhưng còn chưa đợi hắn mở miệng hỏi, Lâm Thanh Nghiên vội vàng gọi Minh Dập, nhỏ giọng nói: "Minh công tử, Bùi Tịch vẫn luôn như vậy, có lẽ là đang dùng gương mặt tươi cười che giấu nội tâm đau xót đấy!"
Bùi Tịch: "......" Bọn họ rốt cuộc đang nói cái gì?
Trong lòng nghĩ như vậy, hắn cũng mở miệng hỏi: "Các người đang nói gì?"
Minh Dập quái dị nhìn hắn một cái, không nhắc đến An Cửu nữa, cứng rắn nói: "Không có gì."
Dừng một chút, công tử cẩm y rốt cuộc không nhịn được nỗi bực dọc trong lòng, chua nói: "Ta chính là rất hâm mộ huynh."
Thần sắc Bùi Tịch bối rối: "Hâm mộ ta?"
Hắn có gì tốt mà hâm mộ? Thân mang kịch độc, không cha không mẹ, sống không quá hai mươi tuổi, không lâu trước đây còn là phế nhân đi đứng không tốt.
Bùi Tịch không nghĩ ra ý trong lời Minh Dập, luôn cảm thấy bọn họ nói chuyện khác, chỉ có hắn chẳng hay biết gì.
Loại cảm giác này rất không tốt, Bùi Tịch nhíu chặt mày, lại dò hỏi lần nữa: "Vì sao ta nghe không hiểu lời của huynh? Minh thế tử có thể giải thích nghi hoặc của tại hạ không?"
"Huynh là thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu?"
Minh Dập hừ lạnh một tiếng, mặt đầy oán giận mà nhìn hắn, "An Cửu thích huynh, chẳng lẽ huynh không biết sao?"
Lời vừa nói ra, Bùi Tịch thoáng chốc ngây ngẩn cả người.
Giống như một tia sét vang vọng trong óc, cho dù còn chưa làm rõ chân tướng sự thật, ngực đã nhanh đánh trống reo hò.
Công tử bạch y chần chờ một lát, hoang mang hỏi Minh Dập: "Huynh nói...... An tiểu thư thích ta?"
Biểu hiện bất ngờ của Bùi Tịch thật sự không giống như là giả vờ, mà là chính xác không biết.
Minh Dập thấy vậy cũng ngẩn ngơ, một lát sau mới nói: "Đương nhiên, nàng không thích huynh, chẳng lẽ thích ta sao?"
Khẩu khí kia, nghe phá lệ chua xót.
Bùi Tịch cẩn thận đánh giá biểu tình của công tử cẩm y, tin thần sắc đối phương không giống giả bộ, lời hắn nói là thật.
Sao có thể chứ?
Bùi Tịch nghĩ.
An Cửu có thích hắn hay không, chẳng lẽ hắn lại không biết sao?
Nữ nhân rõ ràng cực kỳ ghét bỏ hắn, chưa bao giờ cho hắn sắc mặt tốt, mặc dù cuối cùng tặng hắn hầu bao, tựa hồ có ý với hắn, rồi đảo mắt liền từ bỏ hắn.
Nàng như vậy, chỗ nào nhìn như thích hắn chứ?
Chỉ là không biết, vì sao Minh Dập lại sinh ra hiểu lầm, nghĩ rằng nàng thích hắn.
Khi nghe thấy An Cửu thích hắn, trái tim đang đập nhanh, dần dần nguội xuống, từ từ bình tĩnh lại.
Bùi Tịch chậm rãi thở ra một hơi, cười nói: "Minh thế tử đừng nói đùa, An tiểu thư không phải thích ta, nàng yêu hẳn là người khác, tóm lại tuyệt đối không phải ta."
Lời Bùi Tịch quá chắc chắn, thế cho nên Minh Dập cũng không khỏi hoài nghi bản thân.
Chẳng lẽ bọn họ đã đoán sai, ngày đó An Cửu nói với hắn, kỳ thật cũng không phải sự thật?
"Không đúng, Bùi Tịch, An Cửu rõ ràng thích huynh, chúng ta đều biết mà!" Giọng Lâm Thanh Nghiên đột nhiên vang lên, đánh gãy suy nghĩ hai người.
Hai người đồng thời quay đầu, nhìn về phía Lâm Thanh Nghiên.
Thiếu nữ thanh y nói: "Bùi Tịch, huynh và An Cửu không phải đã sớm ở bên nhau sao? Cô ấy còn tặng huynh hầu bao, huynh quên rồi à?"
Được Lâm Thanh Nghiên nhắc nhở, Bùi Tịch lại càng thêm khẳng định, bọn họ hiểu lầm.
Giống lúc trước A Thất hiểu lầm hắn và An Cửu có tư tình.
Hắn là đương sự, càng rõ thái độ An Cửu đối với mình hơn mấy người đứng xem, sao nàng sẽ thích hắn?
Chỉ là không biết, vì sao An Cửu lại khiến bọn họ sinh ra hiểu lầm.
Trong lòng Bùi Tịch nghĩ như vậy, liền nói: "Mọi người có lẽ hiểu lầm rồi, An tiểu thư chưa bao giờ cùng ta ở bên nhau, hầu bao lần trước kia, cũng chỉ là kế sách nhất thời của nàng thôi, sau đó không phải nàng tự mình về nhà sao?"
Nghe lời này, Lâm Thanh Nghiên và Minh Dập cũng không xác định được.
Có lẽ, bọn họ thật sự hiểu lầm?
An Cửu không thích Bùi Tịch, nàng là tự nguyện rời đi cùng Tiên Vô Mệnh, giống như lá thư kia viết?
Bọn họ mang theo nhiều người như vậy đi tìm nàng, có mục đích gì?
Lúc mấy người nhìn nhau, Huyền Y Vệ vẫn luôn an tĩnh cách đó không xa, bỗng nhiên mở miệng nói: "An tiểu thư không phải tự nguyện về nhà, là ta phụng mệnh đưa cô ấy về, ngày ấy ở trấn Minh Quang, ta đánh hôn mê cô ấy."
Tuy rằng dọc đường đi, An tiểu thư biểu hiện vô cùng muốn trở về, nhưng ngay từ đầu, nàng tuyệt đối không muốn về nhà.
Thanh Tước là người thực sự cầu thị, đã có người hiểu lầm, hắn liền muốn giải thích rõ ràng.
Lời vừa nói ra, Bùi Tịch sửng sốt.
Vậy mà nàng không muốn về nhà, mà là bị bắt trở về? Nói cách khác, nàng cũng không từ bỏ hắn?
Nhịp tim vừa bình phục, đột nhiên lại có dấu hiệu rối loạn.
Tựa hồ còn ngại chưa đủ kích thích, Phi Trần một bên cũng lên tiếng: "Bần tăng có thể làm chứng, người mà An thí chủ ái mộ đúng là Bùi thần y. Nếu Bùi thần y không tin, sau khi việc này kết thúc, đến cây tùng ở chùa Vô Âm xem thử."
Giọng Phi Trần phát ra, Bùi Tịch bỗng nhiên nhớ lại thời gian ở chùa Vô Âm.
Hắn nhớ ngày ấy nhìn thấy An Cửu và Phi Trần cầm tay xuất hiện ở dưới cây tùng, hòa thượng bạch y không nhiễm hạt bụi treo tấm lụa đỏ lên cành cây tùng cho thiếu nữ.
Phi trần nói như vậy, là có ý gì?
Nhịp tim càng thêm kịch liệt, cơ hồ nhảy ra khỏi ngực, cổ họng Bùi Tịch nghẹn lại từng đợt, máu khắp người mơ hồ bắt đầu sôi trào.
Nàng thích hắn?
Nàng thích Bùi Tịch?
Người trong lòng nàng, là phế nhân Bùi Tịch?
Sao có thể?
Sao nàng sẽ thích hắn?
Bùi Tịch nhất thời không biết nên tin ai.
Lý trí nói cho hắn, những người này nhất định là hiểu lầm, bọn họ nói không phải sự thật. Dù sao hắn mới là đương sự, chẳng lẽ muốn hắn hoài nghi cảm giác của mình sao?
Nhưng về phương diện khác, tim hắn đập càng thêm mãnh liệt, trái tim băng giá nhiều năm trong lồng ngực kia, dường như biến thành trái cây chín mọng, căng đến cơ hồ muốn nổ tung, bị một bàn tay nắm lấy, nhẹ nhàng xoa bóp, liền tràn ra nước quả chua ngọt.
Hắn không thể tin được, rồi lại không khống chế nổi muốn tin.
Theo lời đó, mấy người liền sôi nổi nghị luận.
"Ta nghe nói Bùi thần y cũng luyện bí tịch thần công kia, là An Cửu giao cho huynh chăng? Ta từng bảo cô ấy đừng nói bí tịch cho người khác, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn nói cho huynh." Kim Yến Uyển nói.
Phi Trần tiếp lời: "Bần tăng và An thí chủ không tính là hiểu biết, ngày ấy ngài phát bệnh ở giới đường, sáng sớm hôm sau, An thí chủ liền tới cung cấp cho ta manh mối về Tiên Vô Mệnh."
Lâm Thanh Nghiên cũng nói: "Lần đó huynh rời chùa Vô Âm về Dược Vương Cốc, An Cửu sợ sẽ liên lụy huynh, khiến huynh cũng bị Tiên Vô Mệnh theo dõi, liền nhờ Phi Trần đại sư dẫn cô ấy tới tìm ta và Hạ đại ca."
Minh Dập chỉ lời ít mà ý nhiều nói một câu: "Đêm thành hôn đó, An Cửu bảo ta đưa nàng đến Dược Vương Cốc, nàng nói muốn đi tìm huynh."
Từng câu từng chữ, mỗi một câu đều là tâm ý của thiếu nữ đối với hắn.
Bùi Tịch trầm mặc, dưới ánh mặt trời khuôn mặt thanh tuấn tái nhợt.
Mâu thuẫn lớn xé rách hắn, khiến hắn lâm vào hỗn loạn xưa nay chưa từng có, chỉ cảm thấy thế giới trong mắt đột nhiên thay đổi.
Rốt cuộc cái nào là thật, cái nào là giả?
Nếu những người này nói chính là thật, vậy hắn sai rồi sao?
Giờ khắc này, Bùi Tịch chỉ muốn nhanh trở về, trở về bên cạnh thiếu nữ kia, chính miệng hỏi nàng một câu.
Người nàng yêu, đúng là phế nhân Bùi Tịch mà nàng vô cùng ghét bỏ trong miệng không?
Nếu là thật, vì sao nàng không sớm nói với hắn?
Sau đó trên đường đi, thần sắc công tử bạch y đều không ngăn được hoảng hốt, vẻ mặt mất hồn mất vía.
Mọi người cũng không quấy rầy hắn, Minh Dập nhỏ giọng nói thầm: "Còn kém không nhiều lắm."
Lộ trình không dài, rất nhanh mọi người liền tới bìa rừng yên tĩnh đến quỷ dị.
Trước khi tiến vào rừng, Phi Trần nói: "Trong rừng có bày trận pháp, rất dễ bị lạc phương hướng, để phòng ngừa có người đi lạc, chúng ta vẫn nên cố gắng cùng nhau hành động."
Tất cả mọi người sôi nổi đáp ứng.
Không ngờ mới vào trong rừng chưa lâu, liền có người phát giác vị Bùi thần y bạch y nhẹ nhàng, không biết đã mất dạng từ khi nào.
"Huynh ấy như mất hồn mất vía vậy, không đi lạc mới lạ!" Minh Dập nhìn tình địch không vừa mắt, lập tức trào phúng nói.
Biểu tình Lâm Thanh Nghiên nặng nề: "Nếu đã tách ra, cũng không cần nói thêm nữa, kế tiếp chúng ta phải chú ý hơn, về phần Bùi Tịch...... Chỉ cần chúng ta mau xông qua trận, tìm được Tiên Vô Mệnh, đến lúc đó có thể cứu huynh ấy ra."
"Tiếp tục đi thôi."
——————————-
Tác giả có chuyện nói:Bùi Bùi: Ô hu hu hu huCác người cảm nhận được tâm tình của hắn sao!!!