"An tiểu thư, ta có thể gọi nàng là An Cửu không?"
Trong trại nuôi ngựa, Minh Dập cưỡi một con ngựa màu mận chín, đi song song An Cửu, thấp thỏm hỏi.
Khi hai người gặp nhau lần đầu, An Cửu giới thiệu với hắn bản thân tên An Cửu, mà không phải An Tửu.
* Cửu và Tửu phiên âm đều là jiǔAn Cửu nắm cương ngựa, tùy ý nói: "Có thể, ta cũng gọi huynh là Mnh Dập, đương nhiên huynh cũng có thể gọi thẳng tên họ ta."
Minh Dập vừa nghe, trên mặt nháy mắt hiện lên vẻ hạnh phúc.
An Cửu nhẹ nhàng giương roi ngựa lên, "Cha" một tiếng, ngựa nhỏ dưới thân tức khắc lộc cộc chạy đi.
Minh Dập biết An Cửu không biết cưỡi ngựa, nên chọn cho nàng một con bạch mã xinh đẹp ôn thuần, cả thân ngựa trắng tuyết, không tì vết, giống như thiên mã*.
* Thiên mã: ngựa trờiThiếu nữ màu da trắng tuyết, môi đỏ cong cong, mặt mày tinh xảo ý cười dạt dào, cưỡi con ngựa trắng chạy như bay trên đồng cỏ xanh biếc, góc váy đỏ phiêu đãng trong gió, thật sự là đẹp như tranh vẽ.
Minh Dập nhìn đến ngây ngốc, hồi lâu mới hồi phục tinh thần, thiếu nữ đã cưỡi ngựa chạy xa.
Hắn vội vàng phóng ngựa đuổi theo, khi đuổi tới trước mặt, phát hiện nữ tử một thân bạch y đứng phía trước An Cửu cách đó không xa, thân hình gầy yếu.
Nàng ta một mình đứng bên rìa đồng cỏ, ngày xuân gió nhẹ thổi quần áo nàng ta, ngọn tóc cùng lụa trắng dây dưa bên nhau, dường như muốn thuận gió về.
Minh Dập trước mắt sáng ngời, đây lại là mỹ nhân khó gặp!
Nữ tử thoạt nhìn tuổi không lớn, với ánh mắt đã từng duyệt vô số mỹ nhân của Minh Dập, nhiều nhất không quá hai mươi. Thiếu nữ búi tóc kiểu chưa xuất giá, ăn mặc giản dị, đại khái là do sức khỏe không tốt, sắc mặt thoạt nhìn rất tái nhợt, màu môi nhạt, lộ ra tia suy yếu.
Khi An Cửu và Minh Dập đang đánh giá nàng ta, đối phương cũng thấy bọn họ.
"Không biết vị tiểu thư này là?" Minh Dập chủ động tiến lên chào hỏi.
Nữ tử hơi cúi đầu hành lễ, chậm rãi trả lời: "Tiểu nữ tên Kim Yến Uyển, gia phụ là kiếm quân Linh Xà."
"Hoá ra là Kim tiểu thư!" Minh Dập cười chắp tay.
An Cửu ở một bên không nói chuyện, chỉ ngồi trên lưng ngựa nhìn hai người nói chuyện với nhau, tựa hồ không hứng thú với việc kết bạn với Kim Yến Uyển.
Minh Dập và Kim Yến Uyển cũng không nói thêm gì, cuối cùng hai người nam nữ khác biệt, hơn nữa mặt mày Kim tiểu thư kia quanh quẩn một cổ sầu ý, hình như nội tâm ưu phiền, mới một mình tới đồng cỏ này giải sầu.
Hai người cũng không quấy rầy nàng ta nữa, rất nhanh tạm biệt Kim tiểu thư, tiếp tục cưỡi ngựa chạy vòng quanh đồng cỏ.
Minh Dập đối với bạch liên hoa* không dính bụi trần như Kim tiểu thư niệm niệm khó quên, cùng An Cửu đàm luận về vị mỹ nhân này.
* Bạch liên hoa: là danh từ để chỉ những cô gái sở hữu vẻ ngoài có vẻ vô hại, luôn tỏ ra vô tội, ngây thơ, luôn miệng"Ta trước đây từng nghe qua thanh danh của Kim tiểu thư, trên giang hồ có ghi chép về hoa thơm cỏ lạ nàng có biết không? Là quyển sách do Bách Hiểu Môn xuất bản, ghi chép những mỹ nhân nổi danh trên giang hồ, Kim tiểu thư xếp thứ tám. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền!"
Oa, là bát quái giang hồ!
An Cửu tò mò mở to hai mắt, một đôi mắt đào hoa sáng lấp lánh: "Kim tiểu thư xếp thứ tám? Thứ nhất là ai?"
Minh Dập tuy là nhân sĩ kinh thành, nhưng vẫn luôn hướng tới chuyện giang hồ, đặc biệt là mỹ nhân, quả thực thuộc như lòng bàn tay.
"Kim tiểu thư sở dĩ xếp thứ tám, chính là nàng trời sinh thể chất yếu không thể tập võ, chỉ tính là nửa nhi nữ giang hồ. Hơn nữa nàng hiếm lộ diện trong giang hồ, danh khí không lớn mới xếp thứ tám. Nếu chỉ luận tư dung, ta cảm thấy nên xếp trong năm vị trí đầu."
"Về phần vị trí thứ nhất kia, cũng mỗi người một ý. Có người nói Ngọc Hồng Y của phái Nga Mi tư dung tuyệt thế, có người nói Thẩm Nguyệt Lan của Định Sơn Môn khí chất không tầm thường, còn có người đề cử Thánh Nữ Hoa Tình của Ma giáo. Nhưng theo ta thấy......"
Nói tới đây, Minh Dập cố ý ám chỉ, ngữ điệu kéo dài ra.
An Cửu nghe hăng say, những cái này đều không viết trong sách, vội vàng truy vấn: "Như thế nào như thế nào? Chẳng lẽ những mỹ nhân đó, huynh từng gặp?"
Minh Dập tự đắc gật đầu: "Tiểu sinh bất tài, thật sự gặp qua vài vị!"
Hắn vặn ngón tay: "Ngọc Hồng Y tướng mạo đoan trang tươi đẹp, là mỹ nhân hiếm có, năm đó ta đi qua Nga Mi một lần, bắt gặp nàng tập võ múa kiếm, uyển chuyển mềm mại, cảnh tượng đó nhìn một lần rốt cuộc không quên được."
"Thẩm Nguyệt Lan dùng đao, nàng rất dễ nhận ra, nếu nàng nhìn thấy nữ tử hiên ngang mặc hắc y sau lưng mang đao, không thể nghi ngờ nhất định là Thẩm Nguyệt Lan."
"Nhưng thật ra Hoa Tình...... Ta chưa thấy qua, Ma giáo cũng không phải nơi ai cũng có thể đi......" Minh Dập sờ sờ mũi, lời nói lộ ra đáng tiếc.
Tựa hồ nếu Ma giáo chấp nhận người khác đến, hắn nhất định phải đi nhìn vị Thánh Nữ mỹ nhân kia một cái.
An Cửu trong lòng buồn cười, theo nàng, Minh Dập chính là tên nhan khống nặng.
Tuy rằng thường xuyên ngắm mỹ nhân ngắm đến đi không nổi, nhưng trong ánh mắt hắn không có ý nam nhân tầm thường tuỳ tiện nhìn nữ nhân, chỉ có sự thưởng thức thuần túy với cái đẹp, đây mới là nguyên nhân An Cửu nguyện ý đến gần hắn.
"Vậy huynh cảm thấy, ai mới là đệ nhất mỹ nhân?"
Tròng mắt Minh Dập xoay chuyển, ánh mắt lặng lẽ dừng trên mặt thiếu nữ, khụ khụ nói: "Sao ta phân biệt được? Vừa rồi ta liệt kê ba người, mỗi người một nét riêng, không thể so cao thấp. Đám viết sách kia đem Thẩm Nguyệt Lan xếp ở vị trí thứ nhất, nghĩ đến người soạn sách càng đánh giá Thẩm Nguyệt Lan. Nếu chỉ nói ta...... Ta cảm thấy An Cửu thật ra có thể đạt đến thanh danh đệ nhất mỹ nhân."
Lời này của Minh Dập rất thật lòng, An Cửu là cô nương xinh đẹp nhất hắn từng gặp, rộng rãi hào phóng, xinh đẹp động lòng người, giống như bảo châu hoa lệ quý báu rực rỡ lóa mắt.
Ví dụ lời này, ngày thường hắn không có khả năng nói với nữ tử khác, tất nhiên sẽ bị coi như Đăng Đồ Tử, nhưng trước mặt An Cửu, hắn biết nàng sẽ không hiểu lầm.
Quả nhiên thiếu nữ nghe xong lời này, chỉ ngẩn người, ngay sau đó liền cười tươi sáng, lộ ra núm đồng tiền.
"Ta lại không tính là nhi nữ giang hồ gì, cũng không thể lấy ra so." An Cửu lắc đầu, lơ đãng nói sang chuyện khác, "Đúng rồi, vị Kim tiểu thư kia, huynh biết bao nhiêu?"
Minh Dập nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Ta chỉ biết nàng là đích nữ của kiếm quân Kim Xà, từ nhỏ được yêu thương, đáng tiếc nàng thân thể không tốt, không thể học kiếm phổ Kim Xà, nếu không không có khả năng xếp thứ tám."
"Nhưng hiện giờ có bí tịch thần công kia, nghĩ đến nàng hẳn là rất nhanh có thể tập võ."
An Cửu nghe, ba phải cái nào cũng nói được: "Khả năng vậy."
Nghĩ đến vừa rồi gặp được vị nữ tử váy trắng như cành liễu đung đưa trước gió kia, An Cửu không dấu vết cong cong môi.
Có lẽ ai cũng không đoán được, kiếm quân Kim Xà chưa bao giờ nghĩ sẽ cho nữ nhi của mình kế thừa kiếm phổ Linh Xà độc nhất vô nhị của gia tộc.
Cho dù ông ta tìm được bí tịch thần công, ông ta cũng không muốn để Kim Yến Uyển luyện bí tịch kia.
Kim Du không phải chỉ có một nữ nhi, trừ Kim Yến Uyển, ông ta còn có một trai hai gái, ba đứa con này đều là con vợ lẽ.
Mười năm trước, Kim Du gặp kẻ thù trả thù, Kim Du không địch lại, vợ cả ông ta vì cản cho ông ta mà tổn thương trí mạng, chết ngay tại chỗ. Kim Du cũng bị thương nặng, từ đây nguyên khí tổn hại, yên lặng chốn giang hồ.
Mười năm qua ông ta chuyên tâm giáo dưỡng con cái, đại nhi tử* của Kim Du tư chất vô cùng tốt, kiếm đạo tài giỏi, năm ấy mười ba tuổi liền đạt tới trình độ cao thủ hạng hai trong giang hồ, làm Kim Du rất vừa lòng.
* Đại nhi tử: con trai lớnKim Du cố ý để đại nhi tử kế thừa sơn trang Kim Xà, chuyện này cơ hồ đã lan truyền bên ngoài.
Về phần đại nữ nhi* bệnh tật ốm yếu của ông ta, Kim Du tuy sủng ái, nhưng chưa báo có kỳ vọng cao.
* Đại nữ nhi: con gái lớnĐối đãi nữ nhi Kim Yến Uyển, thái độ của Kim Du không khác đa số nam nhân thời cổ là bao, tuy sủng, nhưng cũng sẽ không đem trọng trách gia tộc đặt trên người một nữ nhi. Cho dù nàng là đích nữ duy nhất của ông ta, ông ta cũng chỉ nuôi giống một con chim hoàng yến, không muốn cho nàng ta giương cánh bay cao.
Trong sách từng có tình tiết bí tịch thần công bị trộm, lúc ấy tất cả mọi người hoài nghi là Kim Du tự trông tự trộm, thực tế ăn cắp là người sơn trang Kim Xà, đó chính là Kim Yến Uyển.
Không ai có thể nghĩ đến, nữ tử gầy yếu tái nhợt kia, lại có dã tâm bừng bừng.
Nàng ta cũng không tình nguyện mắc kẹt ở hậu viện, chỉ làm một nữ nhi vô dụng. Nàng ta muốn học võ công, muốn trở thành chủ nhân của sơn trang Kim Xà.
Thậm chí, nàng ta kỳ thật hận phụ thân mình.
Nàng ta hận phụ thân bạc tình bạc nghĩa, sau khi mẫu thân chết không lâu liền quang minh chính đại nạp thiếp thất.
Mỗi lần người một nhà ngồi ăn cơm cùng nhau, nhìn phụ thân cùng di nương, thứ đệ thứ muội nói cười vui vẻ, Kim Yến Uyển đều cảm giác trong lòng như lửa đốt.
Nàng ta thờ ơ lạnh nhạt nhìn một nhà hoà thuận vui vẻ, nàng ta là đích nữ, ngược lại bị bài trừ như người ngoài.
Kim Yến Uyển muốn trả thù Kim Du.
Trộm bí tịch chính là thủ đoạn trả thù mà nàng ta suy nghĩ cặn kẽ, nàng ta không có võ công, chỉ là nữ tử yếu đuối, đây là cơ hội duy nhất nàng ta có thể nắm bắt.
Chỉ cần nàng ta trộm bí tịch, những người giang hồ bị lừa nhất định sẽ không bỏ qua cho Kim Du.
Đợi nàng ta học thành thần công, là có thể khống chế sơn trang Kim Xà trong tay.
Kế hoạch của Kim Yến Uyển thực sự hoàn mỹ, đầu tiên nàng ta có đầy đủ chứng cứ không ở hiện trường. Sẽ không ai hoài nghi nàng ta, dù sao nàng ta là nữ tử nhu nhược bình thường, thân thể còn không khoẻ. Quan trọng nhất chính là, không ai cảm thấy nàng ta sẽ hận phụ thân mình.
Đáng tiếc, trên đời này luôn có người xem nhẹ nữ nhân.
Bề ngoài Kim Yến Uyển cho người ta ảo giác thật lớn, tất cả mọi người không để nàng ta vào mắt. Thế cho nên mọi người đều đã quên, nàng ta cơ hồ có điều kiện gây án hoàn mỹ.
Nàng ta là đại tiểu thư của sơn trang Kim Xà, nàng ta cũng có đủ điều kiện đi trộm bí tịch, mà không bị phát hiện.
Kim Yến Uyển cũng thành công trộm được bí tịch, chỉ là cuối cùng lại bị nam nữ chính vạch trần mà thôi.
Nam nữ chính sở dĩ chú ý tới nàng ta, kỳ thật là nhờ nam phụ Bùi Tịch nhắc nhở.
Bùi Tịch cực kỳ nhạy cảm với những thay đổi trên cơ thể con người, hắn phát giác hơi thở của Kim Yến Uyển không đúng, không ngắn ngủi vô lực giống trước, bắt đầu có chút dấu hiệu của người tập võ, vì thế hoài nghi nàng ta.
Sự thay đổi rất nhỏ này người thường rất khó nhận ra, nhưng trong mắt y giả, lại vô cùng rõ ràng.
Bởi vậy có thể thấy được tâm tư Bùi Tịch có bao nhiêu tinh tế.
Nhưng chỉ chút này, không đủ để chứng minh tâm kế của Bùi Tịch.
Trong cốt truyện, sau khi xác định bí tịch ở trong tay Kim Yến Uyển, Bùi Tịch lặng yên không một tiếng động lẻn vào phòng Kim Yến Uyển, lấy bí tịch nguyên bản đi, dùng một quyển bí tịch chưa hoàn chỉnh thay thế.
Lúc sau, mới phát sinh vạch trần kẻ trộm, tìm được bí tịch, đến đoạn mọi người tranh đoạt bí tịch.
Nói cách khác, bí tịch chân chính đã sớm rơi vào tay hắn, mà bí tịch toàn bộ võ lâm tranh giành trong cốt truyện căn bản chính là giả!
Một mình hắn, xoay vòng tất cả mọi người trong võ lâm.
Vì sao An Cửu nói Bùi Tịch là Boss có IQ cao?
Từ đây là có thể nhìn ra, bí mật làm một ít chuyện, khiến sự tình phát triển đều trong khống chế của mình, đạt được mục đích. Loại Boss phản diện có đầu óc rất hiếm thấy, nếu không phải tác giả mạnh mẽ mở bàn tay vàng, có lẽ nam nữ chính căn bản không thể thắng hắn.
Nhưng, ma cao một thước đạo cao một trượng*.
* Ma cao một thước đạo cao một trượng: ngụ ý cái ác càng mạnh thì cái thiện phải mạnh lên để đối phóAn Cửu gọi hệ thống: "Hệ thống, độ hảo cảm của Bùi Tịch với ta hiện tại là bao nhiêu?"
【 Độ hảo cảm Bùi Tịch đối với cô hiện tại là 30. 】
Nụ cười bên môi An Cửu mở rộng, không nhịn được vui sướng mà cưỡi ngựa chạy như bay.
Trước đó là 20, sau lúc nàng ngủ say thêm đại khái 10 điểm, dù sao An Cửu ngủ một giấc dậy, hảo cảm cũng đã biến thành 30.
Kế tiếp nên làm lạnh một chút, nếu cứ nhiệt tình quá sẽ có vẻ cố tình, lạnh một chút mới có thể tăng lên tốt hơn.
Mặt trời dần dần nhô lên, nhiệt độ không khí bắt đầu trở nên nóng bức, An Cửu cưỡi ngựa một vòng, liền chuẩn bị dẹp đường hồi phủ.
"Minh Dập, mặt trời nóng quá, chúng ta trở về đi."
"Được, ta nghe nói trên núi sau sơn trang Kim Xà có suối nước nóng, An Cửu, không bằng ngày mai chúng ta đi suối nước nóng?"
An Cửu đuôi mắt cong cong, cười tủm tỉm đồng ý: "Được nha."
Hai người cùng nhau về, lại không biết có phải trùng hợp hay không, không ngờ lại một lần nữa gặp được công tử thần y mặc tuyết y ở hành lang.
Hắn ngồi dựa vào lan can, xa xa nhìn bọn họ, ánh mắt khó lường.
——————
Tác giả có chuyện nói:Bùi Bùi: Ực ực ực.jpgĐại tiểu thư:? Huynh đang làm gì?Bùi Bùi: Uống dấm.