Xe ngựa đi trước một hồi, cuối cùng tới cửa núi, còn chưa đến gần, liền thấy thiếu nữ váy đỏ đã xuống ngựa, đứng ở bên núi nói chuyện với một tiểu hòa thượng.
Tiểu hòa thượng mới mười mấy tuổi, mặc tăng y xám, đối mặt với đôi mắt sáng xinh đẹp của thiếu nữ, biểu tình có chút câu nệ.
"Nữ thí chủ, nếu cô không muốn leo núi, có thể qua bên kia tìm kiệu, thường xuyên có đại quan quý nhân đến chùa dâng hương, đa số đều là ngồi kiệu."
Mấy người Lâm Thanh Nghiên tới, nghe rõ bọn họ nói chuyện với nhau, mới biết hoá ra An Cửu không muốn đi bộ lên núi, đang hỏi tiểu hòa thượng kia có gì thay đi bộ không.
Chùa Vô Âm rất nổi tiếng, trong phạm vi trăm dặm quanh đây được rất nhiều người hoan nghênh, mỗi ngày đều có không ít người tới chùa cầu thần bái phật, công việc nâng kiệu cũng bỗng dưng phát triển.
Chỉ chốc lát sau liền có vài vị nâng kiệu* nghe tin mà đến, thiếu nữ váy đỏ ngồi vững trên kiệu, cũng không nhìn người phía sau, tự mình lên núi.
* Từ gốc là 挑山工
, có nghĩa công nhân vận chuyển, người chuyên chở hàng chục kg hàng hóa từ chân núi đến đỉnh núi, nhưng vì trong trường hợp này là là kiệu nên mình để người nâng kiệu luônLâm Thanh Nghiên và Hạ Tử Kình tất nhiên không cần kiệu, hai người trực tiếp đi bộ lên núi, bước chân nhảy lên, chốc sau liền bay qua.
Chỉ còn lại An Cửu ngồi trên kiệu, và Bùi Tịch ngồi trên một cái kiệu khác phía sau, A Thất đi bên cạnh Bùi Tịch.
Ba người yên lặng lên núi, A Thất kẹp giữa hai người đang chiến tranh lạnh, một câu cũng không dám nói.
Ngọn núi nơi có chùa Vô Âm tên là núi Song Tùng, nghe nói đỉnh núi có hai cây tùng ngàn năm, cầu nguyện với cây tùng cực kỳ linh nghiệm.
Chùa ở trên đỉnh núi, người nâng kiệu mất nửa buổi sáng, mới chậm rì rì đi vào chùa Vô Âm.
Khi đến chùa, đúng lúc là buổi trưa, Hạ Tử Kình và Lâm Thanh Nghiên sớm đã chờ ở cửa chùa, hai người bọn họ đứng chung một chỗ, còn có vị hòa thượng trẻ tuổi khoác áo cà sa màu trắng.
An Cửu liếc mắt một cái liền thấy vị hòa thượng kia.
Hòa thượng có một khuôn mặt khá thanh tú, thân hình đĩnh bạt, như tùng tựa bách, áo cà sa trắng không thấy một nếp nhăn.
Người xuất gia thường có sắc mặt từ bi, ánh mắt ôn hòa, hòa thượng này khuôn mặt lại cực kỳ thanh lãnh, trên mặt tuấn mỹ không chút biểu tình, thần sắc nhạt nhẽo như mây mù gió lạnh trên núi, cơn gió thổi qua không dấu vết.
Trên người người này có khí chất tươi mát rồi lại lãnh đạm, lại khoác áo cà sa trắng, càng thêm vẻ xuất trần tuyệt thế, không giống phàm nhân.
An Cửu xuống kiệu, ném một thỏi bạc cho người nâng kiệu, "Không cần thối lại, thưởng cho các ngươi."
Vài người nâng kiệu lau mồ hôi, cười đến thấy răng không thấy mắt, ngàn ân vạn tạ rồi đi.
An Cửu đi đến trước mặt Lâm Thanh Nghiên, hai mắt nhìn thẳng hoà thượng trẻ tuổi kia, tò mò hỏi: "Vị này là ai vậy?"
Lâm Thanh Nghiên nói: "Đây là Phi Trần, đệ tử của đại sư Chân Nhất chùa Vô Âm, nghe nói chúng ta tới, liền tự mình nghênh đón."
Sau đó lại giới thiệu An Cửu cho Phi Trần.
Phi Trần hơi gật đầu với An Cửu, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, giống như tuyết liên cô độc trên núi cao: "An thí chủ."
Mắt đào hoa của An Cửu cong cong, giọng nói nũng nịu ngọt như nước: "Chào Phi Trần đại sư."
Mặt mày Phi Trần hơi nhíu, thoáng lui về phía sau một bước, nói: "Phi Trần còn chưa xuất sư, không đảm đương nổi đại sư, gọi ta Phi Trần là được."
"Được nha, ta gọi ngài là Phi Trần, ngài có thể gọi ta là An Cửu không?" Thiếu nữ vò khăn mím môi, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười muốn nói lại thôi, không khỏi nghiêng người về phía trước.
Thấy tình cảnh vậy, Lâm Thanh Nghiên và Hạ Tử Kình nhất thời giật mình.
Người sáng suốt vừa thấy liền biết, An Cửu là có ý với Phi Trần hòa thương.
Đặc biệt biểu hiện của nàng rõ ràng như vậy, hiện giờ đã tiến đến bên cạnh Phi Trần, cười e thẹn nói chuyện với hắn. Mặc dù lời Phi Trần lãnh đạm, trên mặt thiếu nữ cũng không thấy thất vọng, chỉ thái độ càng tránh càng tiến.
Hai người liếc nhau, Hạ Tử Kình nói: "An Cửu đây là......"
Lâm Thanh Nghiên vẻ mặt buồn bã nhỏ giọng nói: "Hình như cô ấy rất thích Phi Trần."
Hạ Tử Kình nói trắng ra: "Phi Trần tướng mạo tuấn mỹ, đích xác là kiểu tiểu cô nương thích." Dừng một chút, hắn đột nhiên chuyển giọng, "Muội thì sao?"
Lâm Thanh Nghiên sửng sốt một chút, đột nhiên đỏ bừng mặt, "Ta, ta đối với hắn cũng không có tâm tư khác."
Lâm Thanh Nghiên rốt cuộc không quen nói chuyện yêu đương ở trước công chúng, vội vàng nói sang chuyện khác: "Không phải huynh muốn đi tìm người sao, nếu đã đến chào hỏi qua chùa Vô Âm rồi, chúng ta cũng nên đi thôi."
Hạ Tử Kình ngốc ngốc: "Không từ biệt bọn họ sao?"
Lâm Thanh Nghiên dùng sức lắc đầu, "Không cần, An Cửu và Bùi Tịch sẽ không để ý."
Kỳ thật giác quan thứ sáu của nữ nhân nói cho Lâm Thanh Nghiên biết, phía trước là Tu La tràng*.
* Tu La tràng: ý chỉ đấu trường bi thảm hay tả mối quan hệ phức tạp Một đường tới đây vốn dày vò vạn phần, tuy An Cửu chỉ mâu thuẫn với Bùi Tịch, nhưng bọn họ mấy người kẹp ở giữa cũng không chịu nổi, ngày thường ít nói với nhau.
Hiện giờ thấy gió lốc lớn hơn nữa sắp xảy ra, Lâm Thanh Nghiên cũng không dám ở lại, vẫn nên đi sớm thì tốt hơn.
Hạ Tử Kình từ trước đến nay nghe lời nàng, lập tức không do dự, hai người liền thừa dịp Bùi Tịch còn chưa tới, Phi Trần bị An Cửu quấn lấy, lặng lẽ chuồn đi.
Bùi Tịch xuống kiệu ở bậc thềm đá cuối cùng, lại ngồi trên xe lăn, đi vào cửa chùa, liền nhìn thấy hình ảnh thiếu nữ váy đỏ nâng khuôn mặt nhỏ, cười khanh khách nói chuyện cùng hoà thượng áo bào trắng tuấn mỹ.
Bóng cây loang lổ, ánh mặt trời xuyên qua khe hở chiếu lên hai người họ, tạo thành từng quầng sáng nhỏ vụn.
Thiếu nữ tươi cười rạng rỡ, mắt đào hoa xinh đẹp tràn đầy vui sướng.
Nghe thấy động tĩnh của xe lăn, thiếu nữ hơi chuyển mắt, ánh mắt thoáng chốc trở nên lãnh đạm, phảng phất đang nhìn người xa lạ.
Đáy mắt Bùi Tịch buồn bã, trên mặt lại bất động thanh sắc rũ mắt, theo quán tính hiện lên một nụ cười nhạt.
Ngược lại hoà thượng áo bào trắng kia chủ động tiến lên: "Bùi thần y."
Hai người chào hỏi nhau, nói xong mới phát hiện không thấy Lâm Thanh Nghiên và Hạ Tử Kình.
Bùi Tịch bất đắc dĩ cười nói: "Hai người bọn họ có chuyện quan trọng khác, có lẽ là đi trước rồi, không cần tìm."
Nhân sĩ giang hồ thường không câu nệ tiểu tiết, sắc mặt Phi Trần không đổi, nhàn nhạt gật đầu: "Được."
Bốn người liền như vậy vào chùa.
Đã là buổi trưa, mấy người liền cùng đến trai đường* chùa Vô Âm ăn cơm chay. Bùi Tịch được mời đến làm khách, đãi ngộ cực cao, toàn bộ quá trình đều đi cùng Phi Trần.
* Trai đường: Phòng ăn của tự việnTrong lúc đồng hành, Phi Trần báo cho bọn họ, Chân Nhất đại sư mới xuất quan, còn một số việc vặt phải xử lý, mấy ngày sau mới có thời gian gặp bọn họ.
Phi Trần sắp xếp cho bọn họ chỗ ở, đó là khách viện ở chùa, vẫn là ba người ở chung một sân.
Bùi Tịch không có ý kiến gì, vì vậy mấy người liền ở trong chùa.
Mới vừa dàn xếp xong, An Cửu liền không chịu được, lập tức ra ngoài đi dạo khắp nơi trong chùa.
Chùa Vô Âm kế thừa trăm năm, lịch sử đã lâu, đình đài lầu các trong chùa đều đủ cả, vì là trọng địa của Phật môn, trong không khí tràn ngập mùi khói hương nồng đậm, thường có thể nghe thấy phòng ốc xung quanh truyền đến tiếng tụng kinh trầm thấp.
An Cửu một đường gặp được không ít hòa thượng, thấp nhất là hòa thượng mặc áo xám, cao hơn mặc áo nâu, cao hơn nữa mặc áo vàng, ít thấy hoà thượng áo cà sa vàng, đều là đại sư lớn tuổi, toàn bộ chùa, chỉ có Phi Trần mặc áo cà sa trắng.
Địa vị của Phi Trần ở chùa Vô Âm hiển nhiên không bình thường.
An Cửu đọc qua nguyên tác tất nhiên sẽ hiểu nguyên nhân, Phi Trần đã là đệ tử thân truyền duy nhất của Chân Nhất đại sư, cũng là trụ trì đời kế tiếp của chùa Vô Âm, nghe nói ngày hắn sinh ra, cây hoa chết héo mọc ra chồi non, cực kỳ hiếm thấy, đúng lúc gặp Chân Nhất đại sư đi ngang qua, cảm giác đứa trẻ mới sinh ra đó có duyên với Phật, liền tự mình tới cửa độ hóa.
Phi Trần vốn xuất thân hào phú, người nhà tất nhiên không muốn cho hắn xuất gia, không ngờ sau mấy năm, nhà hào phú kia ngày càng suy bại, người nhà cuối cùng tin Phi Trần không thuộc phàm tục, nếu muốn giữ lại ắt sẽ gặp trời phạt, nên tự mình đưa Phi Trần lên chùa Vô Âm ở núi Song Tùng.
Chùa Vô Âm từ đây nghênh đón Phật tử Phi Trần.
Sau khi xuất gia, Phi Trần thể hiện ra thiên phú Phật học xuất sắc của hắn, người thường khó có thể đọc hiểu kinh Phật, hắn lại nắm rõ, bất luận kiến thức gì về Phật lý, hắn liếc mắt một cái liền có thể hiểu nội hàm.
Vì nhìn quá thấu đáo, cũng dưỡng thành tình cách vạn sự không giữ trong lòng.
Đúng lúc hợp với pháp hiệu của hắn, Phi Trần.
Cũng không là người trần, chính là tiên trên trời.
Phi Trần trong nguyên tác xuất hiện không nhiều lắm, chỉ là thoáng qua, lại được không ít người đọc yêu thích.
Cho nên, khi Phi Trần chết, các độc giả đối chán ghét phẫn hận phản diện Bùi Tịch lên đến đỉnh điểm.
Đúng vậy, Phi Trần sẽ chết trong tay Bùi Tịch.
Sở dĩ Chân Nhất đại sư bế quan nhiều năm, lại xuất quan vào lúc này, là bởi vì ông dự cảm mình sắp chết, tính truyền lại chức trụ trì cho đệ tử Phi Trần.
Chùa Vô Âm có một bí bảo hạt bồ đề, cất chứa nội lực, mỗi một thế hệ trụ trì chùa Vô Âm qua đời, đều sẽ truyền nội lực của bản thân vào trong hạt bồ đề, để người kế nhiệm sử dụng.
Bùi Tịch tuy đã tu tập thần công, nhưng bất hạnh là nội lực không đủ, đúng lúc sau khi đến chùa Vô Âm biết được sự tồn tại của hạt bồ đề, hắn liền đánh chủ ý lên hạt bồ đề.
Phản diện chính là như vậy, coi trọng bảo bối gì, đương nhiên sẽ trực tiếp đoạt.
Tuy rằng hắn đoạt hạt bồ đề đi, nhưng hành tung bị Phi Trần phát hiện khi đang giết hại Chân Nhất đại sư để đoạt bảo vật, đây cũng là lần đầu tiên Bùi Tịch bị người khác phát hiện thân phận thật sự.
Chân Nhất đại sư chết, Phi Trần xuống núi ý muốn trả thù cho sư phụ.
Nhưng Phi Trần lại bi ai phát hiện, căn bản không ai tin lời hắn nói.
Hắn báo chuyện Bùi Tịch trộm hạt bồ đề cho nam nữ chính, nam nữ chính không tin. Ngay cả những người khác trong chùa, cũng không tin Bùi thần y trách trời thương dân sẽ hại người, càng đừng nói hai chân hắn còn tàn tật không thể luyện võ.
Gặp phải tình huống bất lực như vậy, cuối cùng Phi Trần lựa chọn đọa ma, hợp tác với Ma giáo, chỉ vì mượn lực lượng của Ma giáo giết Bùi Tịch.
Phi Trần là màu sắc trắng khiết nhất trong thiên hạ, hắn được bảo vệ quá tốt, chưa từng gặp qua bóng tối, một khi trải qua bóng tối của nhân gian, hắn liền dính bóng tối kia, cuối cùng không thể quay về ánh sáng từng có.
Cuối cùng, ngày chúng môn phái giang hồ bao vây diệt trừ Ma giáo, Phi Trần cũng bị Tiên Vô Mệnh do Bùi Tịch cải trang thành giết chết.
Cũng là ngày Ma giáo bị huỷ diệt, Ngàn Sát Các hùng hổ lên sân khấu, một lưới bắt toàn bộ giang hồ, ngồi ngư ông đắc lợi.
Bọ ngựa bắt ve chim sẻ chực sẵn, ai nhìn mà không khen một câu tuyệt.
Lúc ấy An Cửu đọc đến thân phận của phản diện Bùi Tịch, chỉ cảm thấy phản diện này cực kỳ thông minh, mượn đao giết người, tính trước động sau, giấu tài lập mưu cực kỳ tinh vi.
Hiện giờ nghĩ lại, trong lòng nàng chỉ còn một câu: "Quả nhiên là tiểu nhân âm hiểm!"
Trong lúc suy tư, nàng đã trông thấy trong đại điện cách đó không xa, hòa thượng áo bào trắng tuấn mỹ quỳ gối trang nghiêm trước tượng Phật, ngón tay thuần tịnh nắm Phật châu, thầm niệm tụng Phật ngữ bằng tiếng Phạn.
Nghe thấy tiếng bước chân, hắn chậm rãi mở mắt, tròng mắt lạnh lùng lẳng lặng nhìn nàng: "An thí chủ, có chuyện gì?"
An Cửu cong môi cười, nhiệt tình đi lên nói: "Phi Trần đại sư, ta có một Phật lý không biết lý giải, đại sư có thể giải thích nghi hoặc cho ta được không?"
Sau khi ông nội về già liền bắt đầu mê tín một số thứ kỳ quái, An Cửu chưa bao giờ tin thần phật, nhưng cũng sẽ gãi đúng chỗ ngứa, nghiên cứu qua về Phật đạo.
Năng lực học tập của nàng lại tốt, hiện giờ hạ bút thành văn hỏi, cũng không phải không có mục đích.
Phi Trần nghe vấn đề của nàng, sắc mặt hơi hòa hoãn, hắn đối với Phật lý từ trước đến nay thành kính, mặc dù vẫn chưa cảm giác được tín ngưỡng trên người nữ thí chủ, vẫn nghiêm túc mà giải đáp cho nàng.
————————-
Tác giả có chuyện nói:Bùi Bùi thật sự là ác nhân làm đủ loại chuyện xấu! Cho nên kết cục của hắn sẽ rất thảm (trước tiên báo động trước)