Thiếu nữ ở trước mắt nín khóc mỉm cười, nước mắt trong véo vương trên lông mi cong vút, lung linh dưới ánh mặt trời.
Nàng cười lên, liền như mẫu đơn tàng lộ, lúm đồng tiền nở hoa. Đặc biệt khi khóc, đuôi mắt và mũi đều hơi hơi đỏ, như là phủ một lớp phấn hồng, diễm sắc bức người khác bị hút hồn.
Công tử bạch y rũ mắt lẳng lặng nhìn nàng, vẻ mặt bình tĩnh ung dung.
Không ai nghe thấy, giờ phút này trong lồng ngực hắn từng đợt xao động.
Hắn hẳn là, thật sự thích nàng, mặc dù hắn phủ nhận vô số lần, không tin, vô số lần hoài nghi mắt mình bị mù, nghi hoặc vì sao lại thích, thích nàng ở chỗ nào.
Bằng không giải thích thế nào, vừa thấy nàng tim liền không nhịn được đập nhanh, ngực lan ra cảm xúc kỳ lạ?
Cảm xúc này thôi thúc hắn, khiến Bùi Tịch sinh ra một sự xúc động.
Muốn ôm nàng vào trong lòng, cảm thụ thân hình mềm mại của nàng, ngửi mùi hương trên người nàng, lại hôn nước mắt nơi khoé mắt nàng, nhấm nháp tư vị môi lưỡi nàng......
Nếu hắn còn đeo mặt nạ của Tiên Vô Mệnh, hắn cũng sẽ làm như vậy, mà không phải mang mặt nạ quân tử đoan chính, đứng ở đây trống rỗng ảo tưởng, nhớ lại hai lần trước để an ủi.
Bùi Tịch nhắm mắt, đột nhiên quay đầu, hướng ánh mắt về phương xa.
Núi Tái Bắc nhấp nhô, những tảng đá dựng đứng cao chót vót bị bao trùm bởi một lớp tuyết mỏng, mặc dù tháng sáu hè nóng bức, tuyết trên đỉnh núi vẫn chưa từng tan, phảng phất núi cao đội mũ lông xù.
Dưới mái hiên, thân công tử bạch y như trúc, sống lưng thẳng mắt nhìn phía trước, ánh mặt trời chiếu xuống đỉnh đầu, tạo bên sườn mặt hắn một lớp kim sắc.
Giờ khắc này, hắn phảng phất như tượng ngọc tiên nhân trắng hoàn mỹ trong thánh điện Thiên Sơn.
An Cửu nghiêng đầu nhìn hắn, bỗng nhiên cười nói: "Bùi Tịch, huynh đứng lên cao thật nha, cao hơn ta rất nhiều."
Vừa nói, nàng duỗi tay, như là muốn đo với hắn.
An Cửu không lùn, gần một mét sáu tám không khác hiện đại là mấy, nhưng đứng bên cạnh Bùi Tịch, lại chỉ có thể đến cằm hắn.
Nhìn thì có vẻ hắn cao ít nhất một mét tám năm.
Ngày thường lúc ngồi trên xe lăn, cũng không cảm thấy hắn rất cao. Bây giờ đột nhiên đứng lên, liền cho người ta cảm giác mảnh khảnh.
An Cửu vừa vươn tay ra, còn chưa chạm đến cằm nam nhân, hắn đột nhiên dịch sang bên cạnh một bước.
"An tiểu thư, nam nữ thụ thụ bất thân." Bùi Tịch mắt nhìn thẳng, nhàn nhạt nói.
An Cửu sửng sốt một chút, tay cũng khựng lại.
Nàng có chút không nghĩ ra, độ hảo cảm 85 không phải càng tốt với nàng sao? Sao người này lại bắt đầu tránh nàng?
Trong lúc hoang mang, nàng đột nhiên thoáng nhìn phía dưới, giữa đường cong cổ duyên dáng của nam nhân, hầu kết hơi nhô lên như một hòn đá nhỏ, lăn lên lăn xuống hai cái.
An Cửu: "......"
Cho nên cuối cùng hắn thích hay không thích vậy?
"Ấy, hoá ra hai người ở chỗ này! Đang tìm hai người đó!" Trong đại điện đột nhiên thò ra một cái đầu, là Lâm Thanh Nghiên.
Lâm Thanh Nghiên đi tới nói: "Ta nghe nói An Cửu đã gặp là không quên được, chúng ta tìm được Tàng Thư Các của Ma giáo rồi, phát hiện không ít bí tịch công pháp, sách khó mang theo lại dễ rơi, liền muốn làm phiền cô nhớ, dù sao tồn tại trong đầu là cách giữ tốt nhất."
An Cửu nhìn Bùi Tịch, hắn vẫn không nhìn nàng, tựa hồ thờ ơ việc nàng muốn đi đâu.
Thấy nàng không trả lời, Lâm Thanh Nghiên cho rằng nàng không muốn đi, liền nói: "Nếu không muốn cũng không sao......"
"Ta đi."
"Cô có thể đáp ứng thì tốt quá."
Lâm Thanh Nghiên kinh hỉ không thôi, nếu không phải không có biện pháp tốt hơn, nàng cũng không muốn làm khó An Cửu. Thật sự những thứ trong sách, có không ít là bản độc nhất mà Trung Nguyên thiếu hụt, quá mức trân quý.
An Cửu đi theo Lâm Thanh Nghiên.
Trước khi đi cũng không nhìn Bùi Tịch, nhưng nàng có thể cảm giác được, một tầm mắt trước sau dính trên người mình, thật lâu không tiêu tan.
Mắt thấy thiếu nữ không quay đầu lại mà rời đi, Bùi Tịch chậm rãi thu hồi tầm mắt, cuối cùng cảm giác ngực đánh trống reo hò dần dần ngừng lại.
Hắn không tiếng động nhăn mày, giữa mày ẩn hiện một chút nhẫn nại.
A Thất lặng yên xuất hiện trước mặt hắn, thấp giọng dò hỏi: "Công tử, người của chúng ta, đều cho bọn họ trở về sao?"
"Ừm, đều lui xuống đi." Bùi Tịch nhàn nhạt nói.
"Chỉ là kế hoạch của người còn thiếu một bước nữa." Ngữ khí A Thất hoang mang.
Trước khi đến, công tử đã lên kế hoạch bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau.
Bọn họ quyết định chờ sau khi cao thủ võ lâm Trung Nguyên và Ma giáo chém giết lưỡng bại câu thương*, liền cho Ngàn Sát Các ra mặt, khống chế kẻ thắng cuối cùng, trở thành võ lâm chí tôn.
* Lưỡng bại câu thương: cả hai đều thiệtĐây là kế hoạch ban đầu, nhưng mà công tử lại bị bại lộ, trở nên phức tạp, không thể không tạm thời gián đoạn.
Hiện tại hiềm nghi trên người công tử đã rửa sạch, sẽ không bị ai hoài nghi nữa, theo lý mà nói, kế hoạch cũng có thể tiếp tục thực hiện.
Đối mặt với nghi hoặc của A Thất, Bùi Tịch chỉ nói: "Ta đã có phương pháp khống chế những người đó tốt hơn, không cần bại lộ Ngàn Sát Cát."
Phương pháp này, là Bùi Tịch lâm thời nghĩ ra, so với kế hoạch ban đầu càng thêm hoàn mỹ lại càng thêm ẩn giấu.
Không thể không nói, tuy rằng lần hành trình đến Ma giáo xảy ra những tình huống bất ngờ, nhưng kết quả cuối cùng lại ngoài dự đoán của mọi người.
Hoa Mị hạ cao thủ võ lâm bằng Thiên Tinh năm màu, độc này Bùi Tịch hoàn toàn có thể giải, nhưng hắn lại che giấu.
Sở dĩ không trực tiếp giải độc, đương nhiên là phải dùng độc này gián tiếp khống chế những cao thủ võ lâm.
Hắn là đại phu, khi khám và chữa bệnh cho bọn họ làm một chút tay chân, hạ một loại độc khác khống chế người, có thể nói dễ như trở bàn tay.
Thịt đã đưa đến tay, sẽ không dược ăn miễn phí.
Bùi Tịch nghĩ không ra, hắn có lý do gì cự tuyệt.
Kể từ đó, hắn liền gián tiếp khống chế toàn bộ võ lâm, sẽ không có ai chống lại hắn, bọn họ thậm chí sẽ mang ơn đội nghĩa hắn, coi hắn là ân nhân cứu mạng.
Hắn sẽ không để những người này phát hiện ra manh mối, sẽ chỉ dẫn độc vào trong cơ thể bọn họ, nếu bọn họ không trêu chọc hắn, hắn cũng sẽ không làm gì.
Bùi Tịch rất hưởng thụ cảm giác âm thầm khống chế hết thảy này.
Khoé miệng công tử bạch y nhẹ nhếch một cái, trong đôi mắt đen hơi nheo lại, hiện lên một tia sung sướng.
Dừng một chút, hắn tựa hồ lại nhớ tới cái gì nói: "Nhớ lưu lại một người, cũng là lúc, nên mang nàng trở về rồi."
A Thất khom người gật đầu: "Vâng."
Căn cứ theo thư Vu Thịnh gửi, nhiều nhất là hơn nửa tháng nữa hắn sẽ mang theo cổ song sinh trở về, rất nhanh, hắn có thể khôi phục khỏe mạnh.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Bùi Tịch hơi phức tạp.
Hắn thích nàng, chỉ là, hắn càng muốn sống hơn.
-
Mấy người An Cửu ở trên núi Minh Quang ngây người hai ngày, về bản bí tịch thần công, ngày đầu tiên đã được mọi người hợp lực tìm thấy, sau khi tìm được bí tịch, liền có người phái Hoa Sơn dẫn dắt một số người mang theo bí tịch rời đi trước.
Lúc sau lại có người lục tục rời đi, chờ đến khi mấy người An Cửu xuống núi, trên núi đã không còn mấy ai.
An Cửu bọn họ xem như đi tương đối muộn, chủ yếu là tốn rất nhiều thời gian ở Tàng Thư Các.
An Cửu muốn nhớ sách, phải đọc những sách đó một lần. Tuy rằng sách muốn mang đi không nhiều, nhưng mấy chục quyển, cũng không tính là ít.
Lúc đến có mấy chục người, lúc đi, lại chỉ có năm người.
Từ trên núi Minh Quang xuống, lại một lần nữa đi qua sơn cốc trồng đầy hoa độc. Trong cốc không có một bóng người, chỉ còn lại có một vườn hoa năm màu nở đầy khắp núi đồi.
Đóa hoa cực kỳ mỹ lệ, nhưng ai đi qua nơi này, lại không dám đụng vào.
An Cửu đứng ở rìa sơn cốc, thở dài nói: "Chúng ta huỷ hoa này đi, nếu vẫn giữ ở đây, có lẽ sau này bị mang đi lợi dụng thì sao?"
Kỳ thật cũng không phải không ai muốn làm chuyện này, chỉ là những người võ lâm bị trúng độc, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, cho nên mặc dù đi ngang qua, cũng chỉ tránh xa, không dám tiến lên, hủy hoa càng miễn bàn.
"Đúng vậy, hoa này giữ lại cũng là tai họa, nếu như bị ai vô tình động vào càng không tốt, không thể giữ." Lâm Thanh Nghiên cũng nói.
Hạ Tử Kình gãi gãi đầu: "Nếu không chúng ta cho một mồi lửa?"
"Lửa đốt được hoa không? Phải làm khô trước mới có thể đốt chứ?" An Cửu lắc đầu, nghiêm trang, "Vẫn là nhổ đi."
"Nhưng hoa này có độc......" Lâm Thanh Nghiên chần chờ nói.
" Chỗ chúng ta không phải có người không sợ trúng độc sao?"
An Cửu vừa nói ra, ánh mắt mấy người đều chuyển dời đến trên người Bùi Tịch.
Bùi Tịch bách độc bất xâm, tất cả mọi người đều biết, nên việc nhổ hoa, hắn đảm nhiệm là thích hợp nhất.
An Cửu cũng nhìn qua, mắt to đen nhánh chớp chớp, tha thiết nhìn công tử một bộ tuyết y không nhiễm hạt bụi.
"Bùi Tịch, huynh nhổ chúng nó được không?"
Trong giọng nàng mang năn nỉ, sợ hắn không đáp ứng, nên đi đến bên cạnh hắn, nắm ống tay áo tuyết trắng, ngón tay lắc lắc.
Bùi Tịch cụp mắt, thiếu nữ ngón tay trắng nõn nắm tay áo hắn, tạo ra nếp nhăn, làm ống tay áo vốn trơn nhẵn chỉnh tề trở nên lộn xộn.
Hắn nhăn mày một túc, dùng chút lực rút tay áo về, lại nhìn về phía thiếu nữ vẻ mặt làm bộ làm tịch.
Khi nào An Cửu lại tốt bụng như vậy?
Khiếp trước nàng nhiều lần ám hại Lâm Thanh Nghiên, vụng về lại ác độc, chưa bao giờ thấy nàng đại phát thiện tâm như thế.
Bùi Tịch không tin nàng thật sự thiện lương, nàng ra vẻ ta đây, là vì làm khổ hắn mà thôi.
Bắt đầu từ ngày hôm trước, nữ nhân này không biết phát điên gì, rõ ràng một khắc trước còn đang quan tâm độc của hắn, sau một khắc liền thay đổi mặt, cũng không có việc gì thì lạnh lùng trừng mắt hắn, như là nhìn thấy hắn không vừa mắt.
Đại tiểu thư hỉ nộ thất thường, luôn cáu giận không thể hiểu được, điểm này Bùi Tịch sớm đã quen, bởi vậy cũng không để ý.
Đổi cách nói, hắn vui khi thấy vậy.
Nàng đối với hắn làm nũng bán manh, hắn ngược lại không biết theo ai, không khống chế được muốn thuận theo nàng.
Hiện giờ khôi phục diễn xuất trước đó, ngược lại làm hắn thấy rất quen.
Bởi vậy Bùi Tịch càng tin, sao An Cửu có thể thích hắn? Cảm giác mơ hồ mấy ngày trước, tuyệt đối là ảo giác.
Nàng không thể thích hắn. Hoặc là nói, nữ nhân đa tình lăng nhăng như nàng, không thể chân chính thích một nam nhân. Nam nhân ở trong mắt nàng, chỉ là tiêu khiển thôi.
Tình cảm là một thứ rất khó dùng lý trí để khống chế.
Đây là sau khi Bùi Tịch phát giác mình thích An Cửu, nhạy bén nhận thấy được một chút. Giống như là long chi nghịch lân*, xà chi bảy tấc*, với hắn mà nói, đây là một cái nhược điểm rất lớn.
* Long chi nghịch lân: Vảy ngược của rồng sẽ giết chết bất cứ ai chạm vào nó* Xà chi bảy tấc: đầu rắnNàng hướng gương mặt tươi cười đón chào với hắn, hoặc là lơ đãng nhìn, không để bụng đối diện, hoặc là nàng nói với người nào nhiều lời một chút. Đều có thể dễ dàng quấy rối nội tâm bình tĩnh, nhấc lên sóng to gió lớn.
Đó là cảm thụ hoàn toàn thoát ly khống chế của hắn.
Bùi Tịch không thể chịu đựng.
Hắn nhớ thật lâu về trước khi nhỏ tuổi, mình đã nuôi một con mèo nhỏ. Mèo nhỏ vô cùng xinh đẹp, có một đôi mắt xanh, thích gối đầu lên đùi hắn để ngủ, buổi tối muốn chui vào ổ chăn hắn ngủ cùng giường với hắn.
Bùi Tịch rất thích nó.
Thẳng đến một ngày, mèo nhỏ ham chơi chạy ra ngoài, Bùi Tịch lo lắng đến mức gác việc học, ngồi ở cửa chờ nó cả ngày.
Ngày đó ban đêm, mèo nhỏ trở về nhà vẫn thân thiết kêu meo meo với hắn, như lâu lắm không gặp.
Bùi Tịch nhỏ lại hồng mắt, bóp lấy cổ nó, kết thúc sinh mệnh của mèo nhỏ.
Giờ phút này hồi tưởng lại, hắn vẫn thích mèo nhỏ kia, rõ ràng nhớ rõ tên nó, nhớ rõ nó từng mang tới vui vẻ cho hắn.
Bùi Tịch nghĩ, đại khái An Cửu là một con mèo nhỏ khác.
————————————-
Tác giả có chuyện nói:Cảnh báo spoiler, hảo cảm ít nhất 95 mới có thể dao động sát tâm của hắn ~Cho mọi người một đề lựa chọn:a, Đạt được một phần tình yêu tuyệt mỹ nhưng muốn mạng nàngb, Mất đi một phần tình yêu tuyệt mỹ nhưng có mạng sốngCác bạn chọn gì? Tác giả chọn b[doge]Cẩu nam nhân không chỉ muốn sống còn muốn mạng An An, cho nên hắn là cẩu, đại gia dùng sức mắng hắn!