Chớp mắt lại đã qua vài ngày, tiếng pháo liên tiếp ở ngoài cửa phủ đệ Tiêu Dư An đùng đùng mà nổ ra, Tiêu Dư An che lấy lỗ tai, nhìn lụa đỏ treo xung quanh xà nhà và lồng đèn đỏ dưới mái hiên, tựa như mới có cảm giác Lâm Tham Linh phải xuất giá rồi.
Ngoài cửa có trẻ nhỏ năm sáu tuổi, cầm xiên hồ lô đường, vỗ tay cười lớn bắt đầu hô: “Kiệu hoa hoa, tiểu đăng đài. Nhà ai sẽ có nương tử đến? Thổi Xô-na, đốt pháo dây. Lộp cộp lộp cộp thật náo nhiệt! Xuất giá a, có người phải xuất giá a!”
Dì Ba cười đến không thể khép miệng lại, phát bánh mễ hoa cho lũ nhóc ồn ào ngoài cửa.
Tiêu Dư An đi đến phòng của Lâm Tham Linh, nhẹ nhàng gõ gõ cửa, gọi: “Tham Linh, giá y thay xong rồi chứ? Trương Bạch Thuật chắc là sắp đến rồi.”
“Tiêu công tử? Mau vào đây.” Cửa kêu cót két bị mở ra, Lâm Tham Linh một thân đại hồng giá y đứng ở cửa, như hỏa như hà.
Tiêu Dư An cười nói: “Thật là đẹp, ngươi xoay một vòng cho ta xem thử?”
Lâm Tham Linh đỏ mặt cúi đầu, xách lên góc váy, tại chỗ xoay một vòng.
Tiêu Dư An đột nhiên nhớ ra tình tiết trong nguyên tác.
Trong nguyên tác, sau khi Án Hà Thanh thu hồi Đông Ngô quốc, đem Lâm Tham Linh mang về cung điện Bắc quốc.
Đêm đó, Lâm Tham Linh được cung nữ dìu xuống xe ngựa, trong mắt đều là bức tường thành đỏ thẫm của cung điện.
“Cô nương, theo ta nhập cung đi.” Lão cung nữ ngân tơ đầy đầu cúi người nói.
Lâm Tham Linh ngóng nhìn cái bức tường thành trang nghiêm trang trọng đó, vàng ngói sơn cửa, xung quanh vắng lặng không tiếng, tuyết rơi rất nhiều.
“Cô nương.” Lão cung nữ lại gọi thêm một tiếng.
Lâm Tham Linh đem ánh mắt thu về, nhưng vẫn cứ trầm mặc, đột nhiên, nàng đưa tay vớt lên một chút sáp đỏ còn thừa trong đèn lồng của cung nữ, bôi lên trên môi, lại kéo xuống tấm màn che đỏ lớn trên xe ngựa khoác lên trên người.
Trăng lạnh làm trang sức, màn đỏ tung bay, Lâm Tham Linh ở trước cổng cung điện xoay một vòng, ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nàng dịu dàng nhẹ giọng cười hỏi: “Thân này của ta, giống giá y không?”
Nói xong, Lâm Tham Linh không có đợi ai đáp lại, quay người bước vào trong cung.
Cả cuộc đời sau này, cũng không có bước ra khỏi bức tường thành đỏ thẫm này nữa.
Trong nguyên tác, Lâm Tham Linh đã vinh hoa phú quý một đời, cái gì cũng không thiếu, cái gì cũng có, nhưng chỉ duy nhất không có người khoác lên cho nàng giá y mà nàng đã mong muốn cả đời.
Tiêu Dư An đột nhiên cảm thấy Án Hà Thanh có chút tra, thế là chạy về gian phòng nện cho hắn một đấm.
Án Hà Thanh miễn cưỡng còn có thể ngồi ở trên giường bệnh chẳng biết chuyện gì mà chịu một đấm: “… …?”
Sau khi Tiêu Dư An đấm xong, hướng bên cạnh Án Hà Thanh ngồi xuống, hỏi: “Lát nữa đến chỗ sư phụ ta uống rượu mừng, ngươi đi không?”
Án Hà Thanh nói: “Đi.”
Tiêu Dư An nheo mắt nhìn hắn: “Lâm Tham Linh phải gả cho người ta rồi.”
“Ừm.”
“Thật sự phải gả rồi! Khoảng chừng nửa canh giờ nữa, là phải lên kiệu hoa rồi.”
Án Hà Thanh không hiểu đây có liên quan gì đến hắn, chỉ có thể lại ừm thêm một tiếng.
Tiêu Dư An sờ sờ cằm, cảm thấy cái bộ dạng lãnh đạm này của Án Hà Thanh không giống như là giả thành, không kềm được mà cảm khái một tiếng nam chính vẫn thật là cầm lên được buông xuống được a, nhưng mà cũng phải, dựa vào số lượng hậu cung của Án Hà Thanh, chắc thiếu một Lâm Tham Linh cũng không thiếu a.
“Cái gì không thiếu?” Án Hà Thanh cau mày hỏi.
“A… …” Tiêu Dư An giờ mới phát hiện không cẩn thận mà đem lời nói trong lòng nói ra ngoài rồi, vẫy tay lia lịa, “Không có gì, không có gì.”
“Hậu cung?” Án Hà Thanh nhìn chằm chằm Tiêu Dư An, hơi nheo đôi mắt.
“Ha, ha ha, ngươi, ngươi nghe thấy rồi a?” Tiêu Dư An vừa cười mỉa vừa muốn đứng dậy chuồn đi, bị Án Hà Thanh một cái giữ lấy, chỉ đành vội vàng nói: “Án ca ngươi trở thành quân thượng Nam Yến quốc lâu như vậy, chung quy sẽ có một hai người phi tử a, ta hiểu ta hiểu, suy cho cùng… …”
“Không có.” Án Hà Thanh đột nhiên mở miệng cắt lời của Tiêu Dư An.
Tiêu Dư An còn chuẩn bị thao thao bất tuyệt mà lải nhải, bị Án Hà Thanh một câu không có sống sờ sờ mà đem lời nói nuốt lại vào trong.
“Không… … không có?” Tiêu Dư An cả mặt kinh ngạc.
Án Hà Thanh nhìn chằm chằm Tiêu Dư An, một chữ một ngừng: “Ta không có phi tử.”
Tiêu Dư An nghĩ trong lòng có thể là vẫn chưa lập phi: “Ồ, vẫn còn chưa có cho danh phận a, vậy… …”
Án Hà Thanh dường như muốn phẫn nộ vô cùng rồi, hắn nói: “Ta không có cùng người khác có qua tình sự.”