Thấy Tiêu Dư An hoàn toàn không phòng bị mà ngủ ở lều trong, Án Hà Thanh hơi có ngạc nhiên mà nâng mày: “Ngươi thấy rất yên tâm ta.”
Tiêu Dư An mệt đến nổi đã đi vào trạng thái nửa ngủ, cũng không quan tâm Án Hà Thanh nghe có hiểu hay không, nhắm mắt lải nhải: “Án ca ngươi tuy rằng là tổng tài bá đạo, nhưng ta biết không phải là tổng tài bá đạo dùng thân dưới để suy nghĩ.”
Án Hà Thanh không có làm phiền hắn thêm, thổi tắt đi nến lửa bỏ ở trên bàn thấp, mượn lấy ánh trăng rọi vào bên ngoài lều tiếp tục xem binh thư.
Tiêu Dư An tuy rằng đã mệt đến nổi lời cũng nói không lưu loát rồi, nhưng sau khi cảm nhận được ánh sáng tối đi, vẫn là bắt đầu lải nhải: “Ngươi đem… … đèn thắp lên, ta… … ta ngủ được, ngươi… … ngươi đừng đem mắt xem đến hư… … thắp, thắp lên.”
Án Hà Thanh không thắp đèn, thì hắn cứ luôn lải nhải, đợi đến khi ánh lửa trong quân lều thắp sáng lên sao đó mới ngưng xuống.
Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi Tiêu Dư An tỉnh dậy phát hiện mình trước khi nhắm mắt là ngủ một mình, sau khi mở mắt vẫn là hắn ngủ một mình.
Trong quân lều trống không, Án Hà Thanh không thấy bóng dáng.
Tiêu Dư An đeo lên mặt nạ kỳ lạ mà đi ra khỏi quân lều, phát hiện cả cái doanh trại hiện lên trống không, hắn tóm lấy một lính canh đồn trú hỏi: “Hoàng thượng các ngươi đâu?”
“Tiêu, Tiêu đại phu? Hoàng thượng chúng tôi sáng hôm nay dẫn binh ngự giá thân chinh rồi.” Lính canh nói.
“Gấp như vậy?! Nhưng trên người hắn vẫn còn bị thương a!!!” Tiêu Dư An hét.
“A… …? Đánh trận bị thương không phải la chuyện thường có sao?” Thị vệ bị Tiêu Dư An hét đến lờ mờ.
“… …” Tiêu Dư An giờ mới phát hiện mình có chút thất lễ, che miệng ho, cúi đầu vẫy vẫy tay, không có nói gì thêm, khởi hành đi vào trong quân lều của thương bệnh tàn tướng.
Mười mấy ngày sau đó, thương binh không dứt mà đưa vào trong quân lều, đa số đều là bộ dạng người đầy máu, số may mắn chỉ chịu chút vết thương dao cắt và vết tên bắn, số không may mắn thì thiếu mất cánh tay thiếu mất chân, số không may mắn thêm chút nữa thì trực tiếp mất đi sinh mạng.
Tiêu Dư An từ việc có thể bình tĩnh mà ngửi mùi máu tanh cho đến vừa ngửi là đã cảm thấy buồn nôn rồi tiếp đến là đã ngửi đến chai, một lần trong quân lều đưa đến một tên tướng sĩ mặt bị cắt đến có thể thấy được xương hàm dưới, Tiêu Dư An liều hết mạng già vẫn là không có đem người từ quỷ môn quan kéo về, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn tướng sĩ đó đau đến chết đi sống lại sau đó mất đi hơi thở.
Xác của tên tướng sĩ đó sau khi bị người dùng vải trắng gói lại vận chuyển ra khỏi quân lều, Tiêu Dư An nhịn không được bóp lấy cổ họng ở bên ngoài quân lều đã nôn một trận nước chua, tiểu tướng sĩ giúp đỡ hắn một tay vuốt vuốt lưng hắn hỏi: “Tiêu đại phu ngươi không sao chứ?”
Tiêu Dư An vẫy vẫy tay, lấy nước sạch súc miệng lau tay sau đó, vỗ vỗ vai của tiểu tướng sĩ đó tình ý sâu xa mà nói: “Kiếp sau nếu như đã làm tổng tài, lúc làm từ thiện nhớ phải ủng hộ hệ thống trị liệu nhiều chút.”
Tiểu tướng sĩ ngây người: “Hả? Cái gì? Cái gì cơ? Hả?”
Tiêu Dư An vẫn chưa hồi lại sức lực, bên ngoài lều có người vừa cõng vào vừa gào khóc mà hét: “Đại phu!! Cứu cứu hắn! Ngươi mau cứu cứu hắn!! Đại phu!”
“Ở… … ở bên đây.” Tiêu Dư An nôn đến âm thanh có chút yếu, dứt khoát ngậm miệng, chỉ huy tướng sĩ cõng người đem người bỏ xuống, lấy chút vải băng và thuốc lên trước giúp người cầm máu lại sững sờ: “Trần phó tướng?!”
Vai phải Trần Ca bị tên sắc xuyên thủng, phần bụng cũng bị trúng tên, bởi vì mất máu mà hôn mê đi, Tiêu Dư An không dám chậm chạp, trên tay bắt đầu lấy đầu mũi tên, ai ngờ đầu mũi tên của Đông Ngô quốc có móc, không cắt ra máu thịt căn bản lấy không ra, Tiêu Dư An chỉ đánh cắn răng dùng lên dao.
Đại khái là bởi vì quả thực quá đau, Trần Ca nửa đường đột nhiên tỉnh lại, sau đó liền bắt đầu gào, màng nhĩ của Tiêu Dư An xém chút nữa bị hắn gào thủng, bất đắc dĩ chỉ đành hung hăng cho hắn một cái chặt bằng cạnh bàn tay vào gáy, đem người bổ đến ngất đi, đem tiểu tướng sĩ ở bên cạnh giúp đỡ xem đến ngẩn ra.
Lúc Trần phó tướng lần thứ hai tỉnh lại, lời đầu tiên chính là: “Đừng chặt!! Ta có lời nói!”
Tiêu Dư An đang giúp hắn làm băng bó cuối cùng, dương dương cằm tỏ ý ngươi có lời mau nói con mọe nó nhanh, Trần phó tướng gào: “Trận chiến này sắp sửa phải kết thúc rồi! Chúng ta sắp thắng rồi! A A A A đau A! Mẹ nó thật sự đau a ta *ụ con mẹ nó a!!!”
Tiêu Dư An dụi lấy lỗ tai, hoàn toàn không do dự mà lại cho hắn một cái chặt bằng cạnh bàn tay.