“Tiêu quận vương, nô tỳ giúp người xử lý vết thương, có thể sẽ có một chút đau, người chịu đựng chút, nô tỳ sẽ cố gắng hết sức nhẹ tay một chút.” Thị nữ bên cạnh dịu dàng nói, cẩn thận dè dặt mà giúp Tiêu Dư An băng bó vết thương trên trán.
Trước đó Tiêu Dư An ngớ nga ngớ ngẩn, một lòng chỉ muốn làm rõ ràng đang xảy ra chuyện gì, nên bù đầu bù cổ, giờ đây bình tĩnh lại, mới phát hiện thị nữ này vẫn đang giúp đỡ mình suốt từ nãy giờ.
Tiêu Dư An vừa muốn ngẩng đầu nói cảm ơn, nhưng sau khi nhìn thấy mặt của thị nữ, sững sờ tại chỗ.
Thị nữ đó vẫn chưa phát giác được ánh mắt của Tiêu Dư An có dị dạng, cẩn thận giúp hắn đắp thuốc: “Tiêu quận vương, vết trầy xước trên người của người, phải dùng nước nóng rửa mới được, nô tỳ đi… …”
Tiêu Dư An bỗng nhiên cắt lời nàng, gấp rút mà hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Thị nữ hơi hơi sững sờ, hồi đáp: “Ta… … không không, nô tỳ tên là Thiêm, Thiêm Hương.”
Tiêu Dư An hít một hơi sâu, hỏi: “Ngươi có phải là có tỷ tỷ?”
Thiêm Hương sững sờ mà gật đầu: “Tiêu quận vương làm thế nào biết được vậy? Nô tỳ có một tỷ tỷ, gọi là Hồng Tụ.”
Nào ngờ lời nói Thiêm Hương vừa dứt, Tiêu Dư An vậy mà bắt đầu vừa khóc vừa cười, dọa đến nàng tưởng rằng mình nói sai lời, liền muốn quỳ xuống tạ lỗi, Tiêu Dư An vội vàng một cái cản lại, thuận tay lấy cái ghế, bảo nàng ngồi xuống: “Ngươi tại sao lại nhập cung làm thị nữ?”
Lúc trước sau khi Hồng Tụ chết, mình không những đã an táng long trọng nàng, mà còn ban tặng hoàng kim trăm lượng cho đệ đệ muội muội của nàng, để bọn họ thành gia lập nghiệp, cho dù Bắc quốc vong quốc, Thiêm Hương cũng không thể nào có thể lưu lạc đến nông nỗi vào cung là nô tỳ.
Tùy rằng không biết tại sao Tiêu quận vương đối với thân thế của mình hiếu kỳ, nhưng mà Thiêm Hương vẫn là thành thành thật thật mà hồi đáp: “Hồi Tiêu quận vương, nô tỳ từ nhỏ không cha không mẹ, cùng tỷ tỷ đệ đệ nương tựa lẫn nhau, vài năm trước tỷ tỷ xảy ra chuyện, ta và đệ đệ dựa vào việc làm thủ công tiểu vật phẩm duy trì sinh kế, sau đó Bắc quốc bị hủy diệt, một khi hỗn loạn, không còn người đối với những tiểu vật phẩm đó cảm thấy hứng thủ nữa, đệ đệ lại đến tuổi phải kết hôn lập gia đình, nô tỳ không còn cách nào khác, thử đi nhập cung, bị người chọn trúng.”
Lông mày Tiêu Dư An chặt chẽ mà cau lại: “Sau khi tỷ tỷ ngươi xảy ra chuyện, trong cung không có phái người an ủi các ngươi sao?”
Thiêm Hương gật gật đầu: “Có người đã đến an ủi ta và đệ đệ, còn cho ban thưởng của hoàng thượng.”
Tiêu Dư An hỏi: “Bao nhiêu?”
Thiêm Hương chớp chớp mắt nói: “Rất nhiều rất nhiều! Có đến một lượng hoàng kim a!”
Tiêu Dư An: “… … Một, một lượng?”
Thiêm Hương nói: “Đúng!”
Tiêu Dư An: “… … FUCK.”
ĐMM! Phỏng đoán là bị cái tên đại thần đi an ủi đó tham mất rồi!
Tiêu Dư An nổi giận đùng đùng, Thiêm Hương nhìn thấy Tiêu Dư An một bộ dạng u ám không đổi, hơi hơi có chút sợ hãi, nàng vốn là cung nữ thấp kém nhất trong cung, nơi nào có công việc nặng nhọc việc bẩn thỉu thì đến nơi đó, hôm trước nàng được phái đến hầu hạ vị Tiêu quận vương này, nghe những tỷ tỷ khác trong cung nói, những kiểu quận vương từ bên ngoài đến tình khí đều không tốt, có thể sẽ động một tí liền đánh chửi nô tỳ, bảo nàng chú ý hơn đến lời nói.
Thiêm Hương đứng ngồi không yên, đang không biết làm sao mới tốt, lại nhìn thấy Tiêu Dư An đột nhiên đứng dậy, bắt đầu lục tung khắp nơi, hắn trước kia tốt xấu gì cũng là vua của một nước, có thảm hại thêm đi nữa cũng vẫn có chút vốn, không qua một lúc đã có thể lôi ra một đống vàng bạc châu báu.
Tiêu Dư An đem những vật lục ra toàn bộ đều nhét cho Thiêm Hương, nói: “Những thứ này ngươi cầm lấy trước, chín mươi chín lượng hoàng kim, ta nhất định sẽ đưa đủ cho ngươi.”
Thiêm Hương lắp ba lắp bắp mà hỏi: “Chín mươi chín lượng, hoàng, hoàng, hoàng kim?”
Tiêu Dư An khẳng định vô cùng mà gật gật đầu.
Chính mình thân là một vị tổng tài bá đạo! Nói cho một trăm lượng hoàng kim, thì là một trăm lượng hoàng kim! Một xu cũng không thể thiếu!
Và giờ này khắc này, với tư cách là một muội tử gặp được tổng tài bá đạo, Thiêm Hương nàng nhìn vàng bạc châu báu trong tay của mình, cả đầu chỉ có một suy nghĩ.
Tiêu rồi, Tiêu quận vương sau khi buổi sáng bị hoàng thượng đuổi ra khỏi tẩm cung, chịu đả kích, nào không bình thường nữa làm sao bây giờ?”
Xuân sớm, cây xanh, vài đám khí lạnh chưa chịu tan.
Bên ngoài tẩm cung hoàng thượng, một vị nam tử đang dây dưa không thôi mà cùng thị vệ ngoài cửa tranh cãi: “Để ta gặp gặp hoàng thượng các ngươi! Ta có chuyện quan trọng nói với hắn!”
“Tiêu quận vương, Hoàng thượng đã đi ngủ, xin đừng lớn tiếng huyên náo, mời về.” Thị vệ ngoài cửa lạnh mặt, nắm lấy vỏ kiếm, vô tình mà đuổi người.
Đại huynh đệ, giờ mới là giờ Dậu (từ 5 giờ đến 7 giờ chiều.) a!! Mặt trời vẫn còn treo trên đỉnh núi, cái giờ này ngủ cái búa chứ ngủ!
Thị vệ trầm giọng mà nói: “Tuy rằng mới giờ Dậu, nhưng hoàng thượng tự có suy nghĩ của người.”
Tiêu Dư An: “… …”
Một thị vệ khác nhịn không được, nhỏ tiếng nói: “Tiêu quận vương, người cũng đừng làm khó chúng tôi nữa, lần trước sau khi xảy ra chuyện, dưới cơn giận của hoàng thượng, đã đem những thị vệ phụ trách tẩm cung toàn bộ cách chức, gần đây tâm trạng hoàng thượng cũng không tốt, Tiêu quận vương người nói người hà tất phải đi chọc giận hoàng thượng.”
Tuy thị vệ nói không rõ ràng, nhưng Tiêu Dư An hiểu lần trước xảy ra chuyện chính là chỉ chuyện Tiêu vương gia trước đó lén lẻn vào tẩm cung bỏ thuốc hoàng thượng.
Án Hà Thanh vốn dự tính đem Tiêu vương gia đuổi về Tây Thục quốc, nhưng các đại thần khuyên can nói Tiêu vương gia là đến quy phục, vẫn là vua của Tây Thục quốc, như vậy mà đuổi người ta đi không phù hợp lễ nghi quy củ, sau khi Án Hà Thanh cân nhắc lợi và hại, không đuổi người nữa, nhưng lại không nguyện gặp Tiêu Dư An.
Tiêu Dư An ở trong não bố trí ra đủ mọi cách có thể khiến Án Hà Thanh nhận ra hắn, kết quả hoàn toàn không có chỗ dụng võ.
Hôm nay cũng như cũ không gặp được Án Hà Thanh, Tiêu Dư An hậm hực mà về, Thiêm Hương không thể nhìn tiếp thêm nữa, khuyên giải nói: “Tiêu quận vương, trong cung mọi người đều biết, hoàng thượng là một người cực kỳ si tình, trong lòng ngài ấy đã có người rồi, ta nghe người khác nói, sau khi người đó qua đời, hoàng thượng mỗi ngày chỉ cần có thời gian nhàn rỗi, thì sẽ đến trước mộ bia người đó cúng bái! Một năm trở đi, ngày ngày đều như vậy! Cho nên người đừng đi làm phiền hoàng thượng nữa.”
Chung sống với nhau vài ngày, Tiêu Dư An phát hiện tính cách của Thiêm Hương và Hồng Tụ hoàn toàn không giống nhau, Hồng Tụ bất luận là lời nói hay hành động đều cực kỳ thận trọng, Hồng Tụ ở trong cung hầu hạ quân vương nhiều năm, sớm đã dưỡng thành tình tình linh hoạt khôn khéo, thiện giải ý người, Thiêm Hương thì là một tiểu cô nương đơn thuần, tuy rằng đã cố ý che đậy, nhưng sự thẳng thắn sâu trong xương vẫn còn, nói chuyện cũng thường xuyên muốn nói gì là nói gì.
“Ta biết trong lòng hắn đã có người rồi.” Tiêu Dư An phiền muộn mà nói.
“Người đã biết vậy tại sao còn đi làm phiền hoàng thượng a?” Thiêm Hương không hiểu.
Bởi vì người trong lòng của Án ca chính là hắn!!!
Tiêu Dư An xua xua tay, không có giải thích.
Thiêm Hương biết hắn cũng có nỗi khổ tâm, dài dài mà than một hơi.
Tiêu Dư An cả lòng đều đang nghĩ làm thể nào mới có thể gặp được Án Hà Thanh, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có người đến thăm, Tiêu Dư An đang nghi hoặc là ai, vậy mà nhìn thấy Hoàng Việt chắp tay ở sau lưng mà đi vào.
Hoàng Việt gọi lui thị nữ thị vệ, trong tẩm điện chỉ còn thừa lại hắn và Tiêu Dư An, Hoàng Việt cũng không khách khí, không đợi Tiêu Dư An mở miệng, tự tung tự tác ngồi xuống sau đó bưng lên tách trà chậm rãi nhấp một hớp, hỏi: “Tiêu quận vương, chuyện ta nói với ngươi trước đó, có thay đổi chủ ý rồi chứ?”
Tiêu Dư An: “… …”
Cái gì mà chuyện trước đó! Chủ ý gì a! Tại sao Tiêu vương gia và Hoàng Việt câu kết với nhau rồi!? Nửa quyển sau của nguyên tác chẳng lẽ không phải là có tên là Án ca ghẹo gái ký sự hay sao? Tại sao bây giờ đến hắn đây thì biến thành kích quyền mưu rồi vậy?
Trong não của Tiêu Dư An đột nhiên nãy ra một cái suy nghĩ, hắn giả vờ do dự mà nói: “Chuyện đó ta vẫn còn phải cân nhắc một phen, không biết Hoàng Việt tướng quân có thể dẫn ta gặp gặp hoàng thượng?”
Nào ngờ lời nói vừa dứt, Hoàng Việt chằm chằm mà nhìn thẳng vào hắn, nhìn đến nổi sau lưng Tiêu Dư An nổi hết da gà.