Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây

Tiêu Dư An hỏi: “Hoàng thượng không ở tẩm cung sao?”

Hai vị thị vệ tận tâm tận trách đáp: “Không ở! Cho nên Tiêu quận vương người vẫn là mời về cho.”

Thiêm Hương kéo kéo tay áo của Tiêu Dư An, nói: “Tiêu quận vương, chúng ta về đi.”

Tiêu Dư An an ủi mà vỗ vỗ nàng: “Không sao, đợi chút đi, chắc là hoàng thượng quên mất căn dặn rồi.”

Thiêm Hương gấp gáp nói: “Trời lạnh như vậy, đợi cái gì a! Lát nữa có thể sẽ tuyết rơi a!”

Tiêu Dư An cũng không quan tâm hình tượng gì cả, kéo lấy Thiêm Hương ở trên bậc thềm ngồi xuống, cười nói: “Phải đợi a, Án ca quay về nhìn không thấy ta, khẳng định lại sốt ruột, ta không thể để hắn sốt ruột thêm nữa.”

Thiêm Hương gấp đến dậm chân, một câu Tiêu quận vương người đừng có tự tác đa tình* nữa xém chút nữa buột miệng nói ra, nàng thật sự bướng không lại Tiêu Dư An, chỉ đành ngoan ngoãn mà đợi.

(*tự tác đa tình <自作多情>: Tự ảo tưởng)

Thị vệ ở một bên có lời muốn nói lại thôi, nhưng Tiêu Dư An không có kiên quyết xông vài, bọn họ cũng không tiện nói nhiều cái gì, chỉ cảm thấy Tiêu quận vương này hướng bậc thềm ngồi xuống, vẫn thật là một bộ dạng thảm hại lại đáng thương.

Không qua bao lâu, lại thật sự giống như lời Thiêm Hương đã nói, nhiệt độ không khí đột ngột giảm xuống bắt đầu tuyết rơi, quỳnh phương hạt hạt tuyết rời xuống, chu thiên hoàn toàn giá lạnh, Thiêm Hương nhịn không được, khuyên nhủ: “Tiêu quận vương, vẫn là quay về đi, bên ngoài này gió lớn, quá lạnh rồi.”

Tiêu Dư An xoa xoa tay cả miệng đầy khói trắng, cười nói: “Quả thật có chút lạnh a, tại sao cũng đã mùa xuân rồi Bắc quốc vẫn là lạnh như vậy.”

Thiêm Hương còn tưởng sự khuyên nhủ của có tác dụng rồi, lại thấy Tiêu Dư An cởi xuống ngoại bào khoác lên người của mình, Tiêu Dư An cười nói: “Ủy khuất ngươi bồi ta đợi rồi, đừng có để bị lạnh a.”

Thiêm Hương gấp đến gò má đỏ lên hết vẫy tay lia lịa, không đám khoác, nhưng Tiêu Dư An thái độ cứng rắn, nói cái gì mà con gái sợ lạnh không thể bị lạnh, cơ thể mình tốt lạnh chút càng thêm khỏe mạnh, Thiêm Hương không còn cách nào khác, chỉ đành khoác lấy.

Thiêm Hương lại than một hơi, uất ức mà nói: “Tiêu quận vương, người nói người cần gì phải tự làm khổ mình chứ?”

Tiêu Dư An cười nói: “Tự làm khổ gì?”

“Cần gì phải như vậy mà chịu tội!”

Nụ cười của Tiêu Dư An không giảm: “Không khổ không khổ, không những không khổ, trong lòng còn rất vui sướng a.”

Trong lúc nói chuyện, trước mắt Tiêu Dư An đột nhiên xuất hiện một đôi ủng màu đen thêu hoa văn tường vân trắng, hắn sững sờ, vừa muốn ngẩng đầu lên, bị người đưa tay kéo một cái, đã đứng dậy, Thiêm Hương hoảng hoảng hốt hốt mà đứng dậy theo, ở một bên kinh hồn bạt vía mà hành lễ: “Hoàng thượng.”

Án Hà Thanh hai tay che lấy đôi tay đã bị lạnh đến đỏ lên hết của Tiêu Dư An, đáy mắt toàn là sự đau lòng không thể kiềm nén: “Tại sao ngồi ở nơi đây không vào trong?”

Tiêu Dư An cười nói: “Bị người khác chặn lại, vào không được.”

Án Hà Thanh bừng tỉnh hiểu ra cái gì, lạnh lùng mà nhìn qua chúng thị vệ trông coi ở ngoài cửa tẩm cung, không qua một ánh mắt, những vị thị vệ đột nhiên sống lưng lạnh cóng, giống như bị vạn tiễn xuyên qua xương sống sờ sờ mà đóng ở trên tường.

Tiêu Dư An nghiêng người cản lại một chút ánh mắt của Án Hà Thanh, cười nói: “Án ca, đây không thể hoàn toàn trách bọn họ a.”

Án Hà Thanh thu về ánh mắt, ừm nhẹ một tiếng, rủ mắt đem những đầu ngón tay lạnh như băng của Tiêu Dư An bỏ ở bên môi chầm chậm hôn nóng: “Là lỗi của ta.”

Ở bên kia len ken một tiếng, đao của một tiểu thị vệ rơi xuống.

Một vị thị vệ lý lịch từng trải nhiều hơn một chút vẫn coi như là bình tĩnh, hắn chỉ trích mà nhìn tiểu thị vệ kia một cái, sau đó đao trong tay của mình cũng len ken rơi xuống, bởi vì bên đó Án Hà Thanh bất ngờ ôm lấy eo đem Tiêu Dư An bế ngang lên.

Dưới mắt nhìn của những người xung quanh, Án Hà Thanh bế lấy Tiêu Dư An hướng bên trong tẩm cung đi tới.

Tiêu Dư An một cái lơ lửng sợ đến nổi bản năng mà ôm lấy cổ của Án Hà Thanh, ôm xong nhịn không được cảm khái nói: “Không hổ là Án ca ta, có được tinh túy tổng tài bá đạo thâm sâu, này! Cái cái vị tiểu đồng chí này, nhặt đao kìa, đao ngươi rớt rồi kìa, miệng đừng có mở lớn như vậy chứ, tuyết cũng thổi vào trong hết rồi nè.”

Án Hà Thanh bế Tiêu Dư An đi vào trong tẩm cung, gọi lui tất cả thị nữ, đem Tiêu Dư An nhẹ nhàng bỏ lên trên giường, sau đó đem quần áo bị tuyết thấm ướt của hắn lột sạch sẽ.

Tiêu Dư An vừa muốn đòi hôn, bị Án Hà Thanh một cái nhét vào trong đệm chăn quấn thành một cục kín mít.

Tiêu Dư An: “… … Động, động không được.”

Án Hà Thanh hai tay ôm lấy cái cục mà mình quấn ra, nghiêng người từ đôi mắt của Tiêu Dư An hôn đến môi, nói: “Ấm áp hơn chút rồi chứ?”

Tiêu Dư An nói: “Ấm, ấm, ấm áp chút, chút rồi…”

Nghe thấy Tiêu Dư An lắp bắp, Án Hà Thanh nhịn không được góc môi hơi hơi cong lên, xoa xoa trán của hắn nói: “Chườm thêm chút nữa, chườm nóng một chút, ta đi thay triều phục xuống.”

Tiêu Dư An gật gật đầu, dùng chăn che đi nửa khuôn mặt, trầm giọng mà hét: “Đợi, đợi, đợi ngươi a.”

Kết quả đợi Án Hà Thanh thay thành trung y quay về, Tiêu Dư An đã mơ mơ màng màng mà ngủ mất rồi, Án Hà Thanh thổi tắt nến lửa, chầm chậm nằm ở bên cạnh hắn, Tiêu Dư An nghiêng người một lăn, lăn vào trong lòng Án Hà Thanh, tìm một tư thế thoải mái sau đó triệt triệt để để đi vào giấc mơ.

Án Hà Thanh ở trên trán hắn hôn nhẹ một cái, ôm chặt người sau đó nhắm mắt lại.

Ngày thứ hai sau khi Án Hà Thanh lên triều sớm, không lâu sau đó thuộc hạ của Trần Ca đã tìm đến Tiêu Dư An: “Tiêu quận vương, Trần tướng quân lên triều sớm rồi, bảo ta đến đón ngài.”

“Đi thôi.” Tiêu Dư An cũng không lề mề, xác nhận qua thân phận rồi sau đó cùng người cùng nhau rời đi.

Đây vừa đi rồi lên xe ngựa, vậy mà lắc lắc lư lư đã xuất cung.

Thuộc hạ của Trần Ca nhìn thấy Tiêu Dư An nghi hoặc mà vén màng, vội vàng giải thích nói: “Tiết lão hiện giờ sống ở ngoại thành bên ngoài hoàng cung.”

Tiêu Dư An gật gật đầu, không nói gì, thuộc hạ của Trần Ca sợ rằng hắn nghi ngờ, tiếp tục giải thích nói: “Lúc trước trong cung từng xảy ra một chuyện ám sát kinh sinh, Tiết lão dẫn binh nhập cung đã phạm phải đại kỵ chưa được hoàng thượng cho phép đã động binh, sau chuyện đó Tiết lão tự động từ chức, hoàng thượng cũng không giữ lại, chúng ta vốn tưởng rằng Tiết lão sẽ cáo lão hồi hương, không nghĩ đến ngài ấy cư trú ở lại bên ngoài hoàng thành.”

Tiêu Dư An ý cười dịu dàng như nước: “Tiết lão lo lắng hoàng thượng tuổi trẻ tràn đầy khí thế một mình gánh không nổi, lỡ như xảy ra chuyện gì, hắn có thể kịp thời mà giúp đỡ một tay, suy cho cùng đã từng ở trên triều đình có quyền có thế, còn là lão thần hai đời.”

Thuộc hạ đó thấy bộ dạng Tiêu Dư An đối với chuyện gì cũng nhìn thấu đáo, không tránh được nghẹn họng nhìn trân trối, xe ngựa chầm chậm mà một đường lắc đến thành ngoài, ở trước cửa của một nơi có khu vườn nhỏ có hàng rào vây quanh ngừng lại.

Tiêu Dư An nhảy xuống xe ngựa, tay nhẹ nhàng đặt lên trên hàng rào, trong lòng cảm khái ngàn vạn, hắn ngẩng mắt đẩy ra cửa hàng rào, trong khu vườn nhỏ, một người tóc mai hai bên có màu muối tiêu đang ngồi ở trên bàn đá, cầm lấy cuốn thư tịch cũ kỹ, lưng hướng ánh mặt trời nheo mắt mà đang xem.

Tiêu Dư An là lần đầu tiên nhìn thấy một Tiết Nghiêm cởi xuống áo giáp. Tiết Nghiêm thân mặc bộ áo vải máu xám tro sạch sẽ giản dị, tuy nói mày mắt vẫn mang theo nghiêm khắc, nhưng cũng có nét hoà nhã mà Tiêu Dư An chưa từng nghĩ qua.

Nghe thấy tiếng bước chân, Tiết Nghiêm ngẩng đầu lên, nhìn thấy là Tiêu Dư An, chỉ chỉ ghế đã đối diện với mình: “Tiêu quận vương, mời ngồi.”

Tiêu Dư An hành lễ xong, ở đối diện Tiết Nghiêm ngồi xuống, Tiết Nghiêm dặn người pha trà đến, lại hỏi Tiêu Dư An: “Tiêu quận vương, ta biết ngươi xuất cung một chuyến không dễ dàng, vậy ta liền nói ngắn gọn, gần đây Hoàng Việt có tìm qua ngươi?”

Tiêu Dư An nâng lên chén trà mà tôi tớ bưng đến, cười nói: “Tiết tướng quân là lo lắng ta sẽ cùng Hoàng Việt liên kết đối với hoàng thượng mưu đồ xấu xa sao?”

Nào ngờ Tiết Nghiêm lắc lắc đầu: “Không, hoàng thượng sớm đã nhận biết được Hoàng Việt đang mưu toan dành quyền, hoàng thượng chỉ là đang chờ đợi một chứng cứ chắc chắn, nếu là không có chứng cứ đầy đủ, hoàng thượng có thể sẽ bị giáng xuống một tội danh tàn sát lương thần, ta hỏi như vậy, không phải lo lắng hoàng thượng, là đang lo lắng ngươi.”

Cái tay mở nắm trà của Tiêu Dư An tạm ngừng, âm điệu hơi hơi giương cao: “Ta?”

Tiết Nghiêm than một hơi: “Lúc trước ngươi ở Tây Thục quốc truyền thư cho ta, bảo ta niệm tình cũ Tây Thục quốc và Nam Yến quốc đã từng kết thành đồng minh giúp ngươi khuyên nhủ hoàng thượng cùng nhau chống lại Tây Vực dị quốc, nhưng ở lúc đó ta đã không quyền không thế, bất đắc dĩ đề ra cho ngươi một chủ ý đến Nam Yến quốc quy phục, bây giờ trong lòng hối hận vô cùng.”

Tiêu Dư An: “Đừng hối hận! Ngàn vạn lần đừng hối hận! Lòng biết ơn! Cảm tạ có ngươi! Hoa nở hoa rơi, khục, xem chút nữa hát ra tiếng.”

(*Nếu các bạn đã thành tâm muốn biết tên bài hát, thì tui cũng sẵn sàng trả lời đó là bài Lòng Biết Ơn <感恩的心> của Âu Dương Phi Phi. =))))

Tiết Nghiêm nói: “Tiêu quận vương vẫn thật là tính khí tốt, ta giờ đây làm đến ngươi trái phải không thành người, ngươi vậy mà không trách móc ta, bên của hoàng thượng, ta sẽ bảo Trần Ca đi khuyên, đến lúc đó nhất định đem ngươi bình an hộ tống về Tây Thục quốc, còn về bên của Hoàng Việt, cũng xin ngươi nhất thiết phải cẩn thận, Hoàng Việt vì muốn dành được thế lực của Tây Thục quốc, nhất định sẽ lần nữa gây rối ngươi.”

Tiêu Dư An nói: “Đừng bảo Trần Ca đi khuyên nữa, uổng phí lời nói, còn về Hoàng Việt, ta sẽ cẩn thận, đa tạ Tiết tướng quân nhắc nhở.”

Tiết Nghiêm gật gật đầu: “Vậy thì trước tiên không trì hoãn thời gian của Tiêu quận vương nữa, nếu bị hoàng thượng biết được đến đến tìm ngươi, nhất định càng sẽ căm ghét ngươi, Tiêu quận vương nhanh về đi.”

Tiêu Dư An cũng lười để giải thích thêm gì nhiều, sau khi tạm biệt đi theo thuộc hạ của Trần Ca hướng bên ngoài khu vườn nhỏ mà đi, đi được hai bước, Tiêu Dư An quay đầu qua lại, nhìn thấy Tiết Nghiêm cầm lại lên cuốn binh thư, nheo mắt vất vả mà nhìn chữ trên sách, tóc mai hai bên của hắn màu muối tiêu, cực giống với tuyết của Bắc quốc, cực giống với bộ dáng ho khan của Tôn tướng quân, cũng cực giống với cái lưng gù của Triệu công công.

Tiêu Dư An đột nhiên mở miệng nói: “Tiết tướng quân, hoàng thượng hiểu lương khổ dụng tâm* của ngài, hắn chỉ là không biết làm thế nào để đi đối mặt.”

(*lương khổ dụng tâm <良苦用心>: dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính toán cân nhắc lợi và hại)

Tiết Nghiêm nghe thấy, sau khi sững sờ ngẩng đầu lên lại rủ mắt xuống, hắn bình ổn mà nói: “Ta biết, hắn là đứa trẻ mà ta trông lớn, ta làm sao có thể không biết.”

Tiêu Dư An lần nữa hành lễ, cùng thuộc hạ của Trần Ca cùng nhau quay về hoàng cung.

Tiêu Dư An vốn muốn trực tiếp về tẩm cung của Án Hà Thanh, nào ngờ thuộc hạ của Trần Ca đem hắn đưa đến tẩm điện bên phía Tây, Tiêu Dư An cũng không nói gì nhiều, muốn đợi lát nữa tự mình đi về.

Nào ngờ hai người vừa mới đến tẩm điện, vậy mà nhìn thấy một đám người đang lục tung khắp nơi, đào đất ba thước, quần áo đệm chăn và những đồ vật của Tiêu Dư An toàn bị đều bị ném ra khỏi tẩm điện, làm một đống bừa bộn khắp trên đất.

Thiêm Hương đang ra sức cản trở lôi kéo bọn họ: “Các ngươi làm cái gì!! Đây là tẩm cung của Tiêu quận vương!! Các ngươi làm cái gì vậy! Bỏ ra! Đều bỏ ra!”

Một tên thị vệ hung thần ác sát bị nàng lôi kéo đến mất kiên nhẫn, hung hăng mà đẩy nàng một cái: “Cút!”

Thiêm Hương lùi về sau vài bước lảo đảo mắt thấy sắp sửa ngã xuống đất, bị người một cái kéo lại bờ vai, ổn định là thân ảnh, Thiêm Hương ngẩng đầu lên, vui mừng mà gọi: “Tiêu quận vương.”

Tiêu Dư An vỗ vỗ đầu của Thiêm Hương, bảo nàng lánh qua một bên lẩn tránh, sau đó lên trước đối với tên thị vệ đó chính là một cái khóa cổ lập tức lại kiềm lấy tay của hắn hướng ra đằng sau lưng ra sức mà bẻ, trực tiếp đem tên thị vệ đó đè xuống đất, Tiêu Dư An cười nói: “Đại ca, độc thân đúng chứ? Có hiểu thương hoa tiếc ngọc không thế? Đáng đời độc thân đi ngươi, xem ta vì ngươi làm một câu thơ a, hai con hoàng oanh hót liễu xanh, chỉ có một con cẩu độc thân là ngươi!”

Tên thị vệ đó đau đến nổi mồ hôi lạnh cũng rơi xuống, vội vàng cầu trợ mà gọi lớn: “Hoàng tướng quân!”

Tiêu Dư An sững sờ, vừa muốn ngẩng đầu nhìn xung quanh, bên cạnh đột nhiên vây lên vài chục người, không qua một nháy mắt, tình hình xoay chuyển, lần này, biến thành Tiêu Dư An bị người khác cưỡng chế xoay lấy cánh tay đè lấy đầu đạp quỳ ở dưới đất.
Nhấn Mở Bình Luận