Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây

Thấy Tiêu Dư An đột nhiên bị ngã, Án Hà Thanh vội vàng muốn vén chăn xuống giường đi dìu hắn, Tiêu Dư An gọi lên một tiếng: “Ngươi đừng di chuyển, thành thật mà chờ ở đó.”

Động tác Án Hà Thanh cứng đờ, nằm về giường lại.

Tiêu Dư An luống cuống tay chân mà chống dậy mình, dụi dụi đầu gối bị ngã đau, nghĩ trong lòng: Rất lâu không có thấy qua Án Hà Thanh cầm sai kịch bản rồi, đây vậy mà còn có chút hoài niệm a!

Tiêu Dư An phủi phủi bụi bặm trên người, ôm lên chăn đệm và gối ở trên giường, chạy đến bên giường Án Hà Thanh, ném lên trên giường, sau đó lại đưa tay đem Án Hà Thanh đẩy vào bên phía trong của giường, nhường ra một chỗ trống, tự mình nằm lên trên đó.

Án Hà Thanh: “… …”

Tiêu Dư An mở ra đệm chăn, quấn chặt hai người, kéo lên cánh tay của Án Hà Thanh, vòng lên trên eo của mình, sau đó thoải thoải mái mái mà tựa vào trong lồng ngực của hắn.

Một loạt động tác mây bay nước chảy, đợi Án Hà Thanh hoàn lại thần, Tiêu Dư An đã chặt chẽ ôm lấy mình, còn ngửa đầu cong mắt mà cười.

Tiêu Dư An chột dạ mà cười nói: “Nói bậy cái gì chứ? Cái gì mà chán ghét không chán ghét? Đây không phải là những ngày này ngươi bị bệnh, ta ngủ cứ luôn lăn qua lại lăn lại, lo lắng chèn ép đến người, muốn để ngươi ngủ thoải mái một chút sao?”

Sự ấm áp chen vào lòng, Án Hà Thanh nhẹ nhàng mà thở phào một tiếng, hai tay ôm lấy Tiêu Dư An, cằm chống lên trán của hắn, nhẹ giọng nói: “Những ngày này, ngươi đang bận chuyện gì?”

Án Hà Thanh quả thật vẫn là hỏi, ánh mắt của Tiêu Dư An nhảy loạn khắp nơi, do dự rất lâu, mới nói: “… … Doanh trại… …”

“Hửm?”

“Trần Ca hắn… …”

“Hửm?!?!”

“Thôi bỏ đi.” Tiêu Dư An buông bỏ nói dối, cam chịu mà đem chuyện mình đã làm năm ngày đường cao nói cho Án Hà Thanh.

“Năm ngày nay ta không có quan tâm gì nhiều đến ngươi, chính là bởi vì chuyện này.” Tiêu Dư An đưa ra kết luận.

Án Hà Thanh ôm lấy Tiêu Dư An, ánh mắt dịu dàng trở xuống, một bộ thần sắc không biết nên làm thế nào với Tiêu Dư An, hắn suy nghĩ một chút, hỏi: “Một miếng cũng không có làm ra sao?”

Tiêu Dư An vung tay một cái, mù quáng, nói: “Ta cũng không có ngu đến vậy, làm là có làm ra một chút, nhưng mà nó rất khó ăn.”

Án Hà Thanh hỏi: “Ở đâu?”

Tiêu Dư An một bộ dạng không để ý, nói: “Ngự thiện phòng a, ai biết được bọn họ có đem bỏ hay không.”

Án Hà Thanh kéo áo đứng dậy.

Tiêu Dư An qua loa vài tiếng: “Án ca, nửa đêm ngươi đi đâu vậy?”

Án Hà Thanh nói: “Lấy đường cao ngươi làm.”

Tiêu Dư An trợn lớn mắt: “Ngươi ngươi ngươi, những điểm tâm đó ta chưa có làm xong a, nói không chừng đã bị đem bỏ rồi, đi rồi cũng là phí công vô ích a.”

Án Hà Thanh kiên trì: “Không ngại, đi xem thử.”

Tiêu Dư An thấy Án Hà Thanh một bộ dạng không đi không buông bỏ, biết được chính mình khẳng định khuyên không được hắn nữa, chỉ đành nói: “Được được được, gió rét đêm lạnh, ngươi vừa mới khỏi bệnh nặng, thì đừng ra ngoài nữa, chờ ở đây, ta đi Ngự thiện phòng xem thử.”

Nói rồi Tiêu Dư An đem Án Hà Thanh một cái ấn về trên giường, cũng không quan tâm người ta muốn nói cái gì, chạy bước nhỏ ra khỏi tẩm cung hướng Ngự thiện phòng chạy tới.

Bếp trưởng của Ngự thiện phòng cảm thấy mình gần đây mệnh phạm thiên sát tinh, đội lấy quầng thâm mắt suốt luôn mất ngủ, rất không dễ dàng ngủ được một lúc, đột nhiên bị phụ bếp trong Ngự thiện phòng gọi dậy.

Bếp trưởng vừa mới tỉnh dậy đang còn mơ màng, nghe thấy phụ bếp ở bên tai hắn nói nhỏ: “Ngươi tỉnh rồi a, đế đậu lại đến rồi a.”

Bếp trưởng một cái trợn trắng mắt, một hơi xém chút nữa không thở ra.

Phụ bếp vội vàng bấm vào nhân trung của hắn, tốt xấu gì cũng đem người bấm tỉnh lại rồi.

Kinh hãi về với kinh hãi, đế hậu đến vẫn là không dám thất lễ, trong nháy mắt đèn lửa trong Ngự thiện phòng sàng sủa, trái lại làm cho Tiêu Dư An bắt đầu thấy có chút xấu hổ.

Nửa đêm rồi mà còn làm phiền người khác như vậy.

Bếp trưởng vấn an sau đó, cẩn thận dè dặt mà hỏi Tiêu Dư An nửa đêm đột nhiên viếng thăm là có chuyện gì.

Tiêu Dư An úp úp mở mở một lúc, hỏi: “Đường cao trước kia ta làm bỏ rồi chứ?”

Bếp trưởng nghĩ trong lòng hắn làm sao dám bỏ a! Vội vàng vẫy tay: “Đương nhiên không cò bỏ! Đang bày cúng ở bên kia rất tốt a!”

Tiêu Dư An ngay tức khắc tâm trạng phức tạp, như vậy là không có lấy cớ được rồi, chẳng lẽ thật sự phải xấu hổ ở trước mặt Án Hà Thanh hay sao?

Bếp cũng được có là người tinh ranh, thấy Tiêu Dư An hỏi rồi, vội vàng bản người đem đường điểm mà Tiêu Dư An những ngày này đến đây.

Tiêu Dư An cầm lấy hộp thức ăn, từ trong một đống điểm tâm thảm không thể tả, chọn ra vài cái miễn cưỡng có thể coi được, sau đó tự mình lấy lên một miếng nhét vào trong miệng, vừa nhai một cái, cả khuôn mặt lập tức nhăn lại: “Phi phi phi, đây cũng quá khó ăn rồi a! Một chút vị ngọt cũng không có, ta quên mất bỏ đường rồi sao? Ôi trời của tôi ơi.”

Những thứ như thế này, hắn làm sao không biết xấu hổ lấy cho Án Hà Thanh a!

Ngón cái và ngón trỏ của Tiêu Dư An chống lấy cằm, suy nghĩ nửa buổi, hỏi bếp trưởng: “Nhưng cái đường cao mà Thiêm Hương trước kia bởi vì dạy ta mà làm ra vẫn còn chứ?”

“Còn, vẫn còn a!” Bếp trưởng vội vàng nói, sau đó bảo người đem điểm tâm của Thiêm Hương bưng đến.

Tiêu Dư An thử một miếng, vừa ý mà gật gật đầu.

Ừm! Đây mới được gọi là đường cao chứ!

Tiện thể, lấy ly miêu tráo thái tử!

Tiêu Dư An sợ lộ ra sơ hở, cố ý chọn ra vài cái bộ dạng không được tốt lắm, lấy hộp thức ăn đựng đi, về đến tẩm cung, giống như tranh công mà đem đường điểm đặt ở trước mặt Án Hà Thanh.

Án Hà Thanh tỉ mỉ quan sát đường cao trong hộp thức ăn một phen, sau đó cầm lên một miếng, cắn một cái, ngừng một chút, dường như phát giác được gì đó, không có tiếp tục ăn, Án Hà Thanh ngẩng đầu lên, hỏi Tiêu Dư An: “Những thứ này, là ngươi làm?”

“Đúng, đúng, đúng a.” Ánh mắt Tiêu Dư An lơ lửng, lắp lắp bắp bắp mà nói.

Án Hà Thanh đem đường cao bỏ về bên trong hộp thức ăn, hỏi: “Những cái ngươi làm ở đâu?”

Tiêu Dư An đem hộp thức ăn hướng hắn đẩy một chút: “Đây chính là của ta làm a.”

Án Hà Thanh không nói gì, yên tĩnh mà nhìn Tiêu Dư An.

Tiêu Dư An bị hắn nhìn chằm chằm được một lúc, cuối cùng cũng nhụt chí, nói: “Đường cao ta làm thật sự ăn không ngon a, Án ca, ngươi hà tất phải tìm ngược chứ?”

Án Hà Thanh một nói nhiều, sai người đi Ngự thiện phòng đem đường cao mà Tiêu Dư An làm mang đến.

Đi qua đi lại một phen, những miếng đường cao bộ dạng kỳ quái, hương vị cực tệ vẫn là được đặt ở trước mặt Án Hà Thanh.

Án Hà Thanh cầm lên một miếng, bỏ vào trong miệng, cực kỳ nghiêm túc mà bắt đầu nhai.

Tiêu Dư An mặc cảm tự ti mà ở bên cạnh hắn lải nhải: “Khó ăn đúng chứ! Có phải là đặc biệt khó ăn không? Một chút vị ngọt cũng không có.”

Án Hà Thanh nuốt xuống một cái, nhìn vào mắt của Tiêu Dư An, nói: “Ta không thích ăn ngọt.”

Tiêu Dư An ngay tức khắc khóc không được mà cười cũng không xong: “Đây là đường cao a! Không ngọt làm sao ăn chứ!”

Án Hà Thanh lại cầm lên một miếng điểm tâm, nghiêm túc mà lặp lại một lần mình không thích ăn ngọt sau đó, đem đường cao bỏ vào trong miệng.

Tiêu Dư An thì đang bất lực, thấy ánh mắt Án Hà Thanh dịu hòa mà nhìn khay điểm tâm đó, nhẹ giọng nói.

“Đây là những thứ chính tay ngươi làm.”

Tám chữ, rất nhẹ, rơi ở bên tai Tiêu Dư An, nhưng lại như khúc hát dương xuân bạch tuyết.

Ngươi nhìn hắn yêu ngươi rất nhiều a.

Sự trẻ con ở trước mặt hắn là thẳng thắng, lời nói bừa ở trong mắt hắn là sự hài hước, vụng về ở trong mắt hắn là sự đáng yêu.

Trên thế gian này không có người hoàn mỹ không khuyết điểm, nhưng ngươi ở trong mắt hắn, lại cứ luôn là sơn trung cao sĩ tinh oánh tuyết(1),là ôn kỳ như ngọc thiếu niên lang(2).

(1. sơn trung cao sĩ tinh oánh tuyết<山中高士晶莹雪> trích trong bài Chung thân ngộ, hiểu theo nghĩa chữ thì là hạt tuyết ống ánh của ẩn sĩ tài giỏi ở trong núi sâu.

2. ôn kỳ như ngọc thiếu niên lang<温其如玉少年郎>: Chàng trai ấm áp như viên ngọc vậy.)

Cho dù ngươi yên tại chỗ không động dậy, hắn cũng sẽ đem sơn hà nhật nguyệt ném ở sau lưng, không ngừng theo đuổi ngươi một cách liều lĩnh.

Không lo âu không sợ hãi.

Tiêu Dư An đột nhiên lên trước một cái túm lấy cổ tay của Án Hà Thanh, nói: “Án ca, nửa đêm rồi ăn nhiều như vậy, không tiêu hóa là ngủ không được đó.”

“Hửm?” Án Hà Thanh ngẩn người.

Tiêu Dư An nói: “Đừng hửm nữa, ăn đường cao… … không bằng… … ăn ta!!!”
Nhấn Mở Bình Luận