Tiêu Dư An ngẩn người nhìn trước mắt một màn sa mỏng và phảng phất làn khói thanh, hắn hơi hơi cúi đầu, phát hiện trên thân mình đắp một cái mền đơn giản tỏa ra hương thơm, trên mền có thêu một con kim long oai phong lẫm liệt, miệng nhả long khí, trương nha vũ trảo (nhe nanh múa vuốt), hử hử như sinh.
Tiêu Dư An chống đỡ thân thể ngồi dậy, một đầu tóc đen toàn bộ rơi xuống rủ lên vai.
Eh?
Tiêu Dư An nắm lấy tóc kéo xuống vài cái.
Ấy, đau.
Tiêu Dư An ấn ấn đầu nhanh chóng suy nghĩ, sau đó có một suy nghĩ nghi hoặc.
Mình không phải đã trọng sinh rồi chứ?
Cái quan tài của Marx đóng xong rồi sao?
(* 马克思 - Karl Heinrich Marx là nhà triết học người Đức gốc Do thái, ông là người sáng lập ra chủ nghĩa duy vật biện chứng, search google để biết thêm thông tin chi tiết. Nguyên văn của câu đó là 马克思的棺材板 - theo mình hiểu thì đó là cái quan tài của anh ở hiện thực)
“Hoàng thượng, người tỉnh rồi? Nô tỳ hầu hạ người thay y phục.” Từ ngoài điện nhẹ nhàng đẩy cửa vào là một cô gái trẻ tuổi, trên tay bưng theo những vật dụng dùng để rửa mặt và chải đầu, trên đầu là búi tóc lưu vân xoăn, cài một cây trâm màu đồng cổ cùng với chiếc váy dài màu thanh đơn giản.
Hoàng thượng?
Tiêu Dư An cảm thấy tiếc nuối, thật không dễ dàng gì mà xuyên không, thì ra là hướng hiện thực, không thể cảm nhận được một chút vui mừng được thoát khỏi trọng lực của thế giới thu chân.
Tuy rằng Marx có thể khóc tới ngất, nhưng mà Newton nằm xuống cũng có thể an lòng rồi.
“Thế giới này có yêu quái, thần tiên gì đó không?” Tiêu Dư An hỏi.
Nữ tử sững sờ: “ Hoàng thượng? Người muốn cúng bái sao?”
Oh, cũng không phải thiết lập huyền huyễn.
Tiêu Dư An để lộ ra biểu cảm tiếc nuối.
“Hoàng thượng, tiên đế đã hạc quy tây thiên nhiều ngày, xin người đừng thương tâm nữa, cẩn thận làm hại thân thể.” Thị nữ tùy mặt gửi lời nhẹ nhàng động viên Tiêu Dư An.
Eh? Vậy là mình xuyên thành vị quân vương mới vừa mới kế vị không lâu?
“Có gương không?” Tiêu Dư An hỏi.
Thị nữ lập tức đem đến một cái gương đồng, cúi đầu quỳ gối trước giường dâng lên cho Tiêu Dư An.
Tiêu Dư An xem lướt qua dung nhan.
A, thật đẹp, thanh tú tuấn dật, dung mạo như họa, da trắng mạo mỹ, môi hồng mắt sáng, thật là một vẻ đẹp không có từ nào để diễn tả.
Tiêu Dư An âm thầm than thở một cái, trong lòng lặng lẽ đưa ra một định nghĩa cho mình.
Quân vương thiếu niên.
Cái loại quân vương này, hoặc là không nắm binh quyền trong tay, mẫu thân thúc phụ chấp chính, kết cục là chính mình thành bù nhìn; hoặc là thiếu niên này có đầu óc tính khí phát sốt, cuộc sống xa xỉ thối nát không biết chấp chính.
Bất kể là loại nào, con đường từ bây giờ của mình e là không dễ đi.
Nhưng mà xuyên cũng đã xuyên qua rồi, mình là một trong hàng vạn hàng nghìn người có được cơ hội xuyên không, cho dù không phải là nam chính đi nữa thì cũng không thể chỉ là một vai quần chúng chỉ xuất hiện trong một trang thôi a!
Tiêu Dư An đột nhiên bừng bừng hứng thú.
“Ngươi tên là gì?” Tiêu Dư An hỏi thị nữ.
Thị nữ rõ ràng nghi hoặc một lúc, nhưng vẫn lễ độ cung kính mà đáp: “ Tỳ nữ Hồng Tụ.”
“Hồng… …”
Eh?
Đợi đã, cái tên này, sao lại nghe quen tai như vậy?
Quân vương thiếu niên, tiên đế qua đời?
Tiêu Dư An do dự một hồi, mang theo ý thăm dò hỏi: “Công chúa Vĩnh Ninh gần đây đang bận rộn chuyện gì?”
“Bẩm hoàng thượng.” Hồng Tụ quỳ trên đất, cúi đầu nói: “Nô tỳ nghe nói công chúa gần đây đang học tập cầm kỹ.”
Tiêu Dư An lúc nãy còn đang đắc ý sau khi nghe xong trực tiếp nằm thẳng trên giường, bắt đầu cảm thấy cuộc sống này thật là nhàm chán không có gì đáng để lưu luyến cả.
“Hoàng thượng? Hoàng thượng người sao rồi? Người có chỗ nào không khỏe sao? Hoàng thượng?” Hồng Tụ bị làm cho giật mình, rối ren lên hỏi.
“Cuộc sống đã đến miệng, sau đó lại cho ta một tiếng sét ngang tai.”
“Hả?”
“Ta biết là dũng sĩ thật sự phải có dũng khí đối mặt với cuộc sống u ám, có dũng khí đối mặt với máu me đầm đìa.”
“Hoàng, hoàng thượng?”
“Nhưng cái mền đã phong ấn ta mất rồi, lòng người không chân thành, thế gian ham muốn vật chất giàn giụa, chỉ có cái mền ngủ này là có một chút ấm áp.
“Hoàng thượng! Người rốt cuộc làm sao vậy? Nô tỳ đi tìm truyền thái y!” Hồng Tụ bị dọa đến loạng choạng bò dậy muốn đi gọi người, Tiêu Dư An vội vàng ngăn cản cô ấy.
“Không sao, ta chỉ là đang trốn tránh sự thật.” Tiêu Dư An uể oải vẫy vẫy tay.
Tiêu Dư An đã hoàn toàn hiểu ra rồi, hắn không phải là xuyên không.
Mà là xuyên sách.
Xuyên vào trong cuốn xung mã văn <<Tứ quốc sử truyền>> mà hắn đã đọc trước khi chết.
Hồng Tụ, trong nguyên tác là thị nữ bên cạnh quân vương thiếu niên Bắc Quốc, chính là mình, cũng là cái tên quân vương thiếu niên mà cuối cùng sẽ bị nam chính một dao máu, một dao thịt, một dao xương, sống sờ sờ mà bị đâm đến chết.
Tiêu Dư An đang trong lúc hỗn loạn dò hỏi, lật người ánh mắt rời rạc ngắm nhìn bức tường.
Ya, Còn không bằng vai quần chúng chỉ xuất hiện trong một màn, tổng tài phong nhã hào hoa vẫn còn chưa gặp được người bạn đời linh hồn của mình thì đã có bệnh nan y, đây đã là đủ thổ tào rồi, kết quả khuyên không lại xuyên thành một nhân vật không rõ danh tính… … ya, cuộc sống mà, bi bi thảm thảm thê lương thế đó.
Xử lý xong mạch suy nghĩ và suy sụp tinh thần xong xuôi, Tiêu Dư An ngồi dậy, hỏi Hồng Tụ sớm đã không làm chủ được tinh thần: “Án Hà Thanh đâu?”
“Hoàng thượng, Nô tỳ… … nô tỳ ngu đần, không biết người hoàng thượng nói là ai?” Hồng Tụ vô cùng lúng túng, quỳ trên đất sắp muốn khấu đầu lạy.
Tiêu Dư An vội vàng kéo cô đứng lên: “Chính là nam chính, không đúng, chính là hoàng tử Nam Yến Quốc bị bắt làm tù binh đó, hửm? Vẫn còn chưa hiểu sao? Chính là bị cha ta, a, không phải, là vị hoàng tử bị tiên đế phá nước rồi bắt sống về Bắc Quốc đó.”
Hồng Tụ mặt vẫn một vẻ mơ màng như cũ.
Tiêu Dư An cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Là vị hoàng tử mà ta muốn độc chiếm ấy.”
Hồng Tụ bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Oh! Nô tỳ biết rồi!”
Tiêu Dư An: “... …”
Cho nên nhất định phải nói ra thiết lập này mới có thể hiểu sao!
Tại sao lại có cảm giác cách cái ngày mình bị giết chết không còn xa a!