Thảnh thơi nhân thức đông phong diện, vạn tử thiên hồng, thôn Đào Nguyên.
Nói là thôn trang, thật ra cũng được coi là một thị trấn nhỏ, ma tước tuy nhỏ ngũ tạng câu toàn*, nên có đều có, cái gì cũng không thiếu.
(Ma tước tuy nhỏ, ngũ tạng câu toàn <麻雀虽小五脏倶全>: ý chỉ có những thứ tuy thể tích hoặc quy mô nhỏ bé nhưng bên trong có đầy đủ hết)
Trên tiểu trấn, y quán duy nhất hiện ra cũ kỹ giản dị, người khác vừa mới đến gần, đã có thể ngửi thấy hương thuốc cỏ đắng, Trương Trường Tùng tuổi đã quá nửa trăm đang tựa vào ghế trúc ngoài cửa nghỉ ngơi, bên cạnh hắn có sắc một vại thuốc, canh thuốc sôi sùng sục vén mở nắp vại, ùng ục ùng ục mà ra khói.
Hai tên thương khách đi ngang qua hướng ngoài trần mà đi, vừa đi vừa cao giọng bàn luận: “Nam Yến quốc đó cũng thật là ghê gớm a, một năm trước vừa mới thôn tính Bắc quốc, đây đã phát binh Đông Ngô rồi?”
“Là ngươi không biết, trước đây khi Nam Yến quốc bị Bắc quốc phá nước, Đông Ngô quốc thừa cơ chia cắt cương thổ Nam Yến quốc, ngươi nói giờ đây Nam Yến quốc vùng dậy, có thể không đánh Đông Ngô quốc sao?”
“Ai yo, ta không phải là ý này, ta là nói Nam Yến quốc tại sao lại không nghĩ ngơi thêm hai năm nữa, cứ ngày ngày chinh chiến như vậy?”
“Quân vương Nam Yến quốc thật là đáng gờm a, một đời bá chủ minh quân, tuổi vẫn còn trẻ, nhìn hắn lên ngôi chưa qua một năm, công tích hiển hách a.”
“Nghe nói vị quân vương Nam Yến quốc này, không những biết trị quốc giỏi đánh trận, diện mạo còn kinh vi trời đất? Có phải là chuyện thật?”
“Hứ! Đây ta làm sao biết được a! Ta cũng chưa thấy qua!”
Âm thanh của hai tên thương khách càng ngày càng xa, Trương Trường Tùng mở mắt ngó một cái vại thuốc, lại lay động quạt hương bồ lớn trong tay tiếp tục nghỉ ngơi.
Thôn Đào Nguyên là một nơi thần kỳ, nó nằm ở nơi giao nhau của bốn nước… … đã từng là nơi giao nhau của bốn nước ---- giờ đây là nơi giao nhau của ba nước.
Ở nơi giao nhau, xung quanh thì đương nhiên sẽ khó tránh khỏi giao chiến, nhưng mà thôn Đào Nguyên lại chưa từng chịu qua sự xâm hại của chiến tranh, đời đời bình yên vô lo, giống như trong vận mệnh có thiên ý bảo hộ.
Thôn Đào Nguyên không thuộc về bất kỳ nước nào, bá tánh sống ở nơi đây an cư lạc nghiệp, tự cung tự cấp, tuy rằng thường xuyên có thương nhân lữ khách đi ngang qua đây, nhưng mà chưa từng có người lưu lại qua, rõ ràng không có cố ý đi ẩn nấp, nhưng lại thật giống như một nơi bồng lai tiên cảnh*.
(*gốc là <世外桃源>: thế ngoại đào viên)
Cho đến hai năm trước.
Hai năm trước, hai thanh niên tướng mạo bất tục đi đến nơi đây, bố trí một tòa phủ đệ, đã định cư ở lại.
Bá tánh tiểu trấn lần đầu tiên thấy người ngoài, lúc mới bắt đầu giữ thái độ cảnh giác, sau này phát hiện hai thanh niên này đều là người giúp đỡ người khác vì vui, là thanh niên tốt nhiệt tình hiền lành, thế là cũng đã dần dần chấp nhận bọn họ.
Sau khi hai thanh niên định cư, một tên kinh doanh bán muối, một tên quản sự thu xếp, bọn họ hai người vốn đã có chút gia sản, thêm chút nỗ lực, không đến nửa năm, gia sản vậy mà ngày càng sung túc.
Bá tánh tiểu trấn giản dị dần dần đã quen với trên trấn nhiều thêm hai thanh niên, ngoài trừ bà mai bên thành tây muốn giúp các đại khuê nữ trên trấn tìm bọn họ làm một con rể tốt ra, hình như cũng không có biến đổi gì quá lớn.
Cho đến lại một năm trước.
Một năm trước, hai thanh niên không biết đã nhận được tin tức gì, nhanh chóng thu thập hành lý liền đi rồi, lưu lại phủ đệ to như thế cho một bà dì lẻ loi chăm sóc.
Sao hơn nửa tháng, hai thanh niên lại quay về trên trấn.
Cùng nhau đến, còn có hai thiếu niên khác, một tên tướng mạo tuấn dật, đáng tiếc lại là một kẻ ngốc.
Còn có một tên, diện mạo cực kỳ xinh đẹp, giữa cử chỉ lời nói giống như một tiên nhân, Đại Ngưu đã từng đi qua hoàng thành Đông Ngô quốc thấy người đã rêu rao, nói là cô nương đầu bảng trong Túy Hoa lầu hoàng thành cũng không so được với hắn!
Lúc Trương Trường Tùng lần đầu tiên gặp Tiêu Dư An, cũng giống như những người khác, cũng tưởng rằng đây là một tiểu thiếu gia của một nhà phú quý không ăn thức ăn của trần gian không biết tại sao ẩn cư nơi đây, tiểu thiếu gia này sinh ra được bộ dạng này, nhất định mắc cỡ ngại ngùng không thích cùng người khác giao tiếp.
Trương Trường Tùng của bây giờ chỉ muốn quay về tát cho mình một bạt tay: Trương Trường Tùng a Trương Trường Tùng, tuổi ngươi mới qua nửa trăm, không thể đui sớm như vậy a?
Mặt trời đỏ treo ở nửa đồi núi, Trương Trường Tùng chợp mắt xong, hắn vuốt vuốt râu trắng, ngẩng lên mí mắt trông xa, tiểu trấn bao phủ ở trong lộ quang nắng chiều sắp xuống chưa xuống, thật là yên bình, yên tĩnh, an nhàn, đậu móa!
Nơi xa đột nhiên cấp tốc chạy đến một người, trên lưng còn cõng theo một tên tướng sĩ toàn thân là máu, người đó vừa đi vừa gọi: “Sư phụ!! Cứu người a!!!”
Trương Trường Tùng lấy tay đỡ trán, kéo dài nửa ngày, đợi người đó chạy đến gần rồi, giận đến nói một cái quạt hương bồ quạt lên vai người: “Tiêu Dư An! Ngươi lại kiếm việc cho ta! Cái tiểu y quán này của ta sớm muộn sẽ bị ngươi bại sạch!”
Trên miệng mắng người, động tác Trương Trường Tùng không có chậm trễ, vội vàng để Tiêu Dư An đem người cõng vào bên trong y quán, đắp thuốc cầm máu.
Tiêu Dư An cười đáp: “Sự phụ, tiền thuốc ta giúp người trả.”
Trương Trường Tùng trừng hắn một cái, mũi khinh thường ra khí: “Hứ!!”
Sau tủ thuốc thò ra một cái đầu, là một thanh niên ngũ quan cân đối: “Ấy! Lại một người! Tháng này đã là người thứ tám rồi! Là do Nam Yến quốc và Đông Ngô quốc chiến tranh sao?”
Tiêu Dư An hồi một hơi, gật gật đầu: “Ta chỉ là đi hái thuốc một cái, liền đụng phải rồi.”
“Ta cảm thấy ngươi thật là có duyên với những binh sĩ này, ta bình thường cũng đi hái thuốc, cũng không có gặp qua a.” Trương Bạch Thuật ném cho Tiêu Dư An một miếng vải trắng sạch sẽ, “Lau lau đi, xem xem ngươi, toàn thân máu, ra ngoài nhất định đem Mã đại nương đối diện dọa cho ngất đi.”
Tiêu Dư An cười đáp: “Dọa ngất cũng rất tốt a, mỗi lần gặp phải bà ấy, bà đều phải hỏi ta Liễu An và Phong Nguyệt có muốn lấy vợ không, sau đó lại nói Tiểu Ngọc Nhi thành tây bao nhiêu tốt, haiz, Trương Bạch Thuật, ngươi nói ta cũng không tệ, tại sao Mã đại nương không giúp ta làm mai?”
Trương Bạch Thuật động tác khoa trương mà quan sát hắn một cái: “Ngươi? Cô nương nhà nào mà dám gả cho một nam tử so với mình còn xinh đẹp hơn?”
Trương Trường Tùng trán gân nổi lên, không nhịn được nữa mà đối với hai người giận mắng: “Được rồi! Đừng có ở bên đó nói lải nhải nữa! Người này vẫn còn đang phun máu đây này, hai người các ngươi cứ ở kế bên người ta tán dóc! Cút qua đây giúp đỡ!”
“Cha, đừng giận a đừng giận, nhân sinh chính là giống như một màn kịch, bởi vì có duyên mới quen nha.” Trương Bạch Thuật vừa giúp đỡ đắp thuốc vừa nói.
“Bởi vì chuyện nhỏ mà tức giận, quay đầu nghĩ nghĩ lại hà tất?” Tiêu Dư An vừa tiếp miệng vừa ấn lấy vết thương chảy máu của binh sĩ.
“Tức giận chính mình không như ý!”
“Thương tâm thương thân không người giúp!”
“Cha a!”
“Sư phụ a!”
Hai người muôn miệng một lời: “Đừng tức giận nè, đừng tức giận!”
Lời nói vừa dứt, binh sĩ ngủ mê trên giường bệnh mãnh liệt ho ra một ngụm máu, rồi lại ngất mê đi tiếp.
Trương Trường Tùng: “… …”
Ta con mẹ nó kiếp trước rốt cuộc đã làm qua cái thứ nghiệt ngã gì, gặp phải hai thằng ranh con này???