Đêm đó, vào lúc 11 giờ 55, mọi tiếng động đều trở nên im lặng, cả huyện thành như đã tiến vào trong giấc ngủ mơ.
Một chiếc xe taxi ngừng ở trước cửa khách sạn Hàn Tâm, một người đàn ông cả người mặc đồ đen, thân hình cao lớn vạm vỡ lôi một chiếc vali nặng nề ra khỏi cốp xe, sau đó, chậm rãi đi vào cửa khách sạn.
Bánh xe của vali gập ghềnh trên bậc thang, mỗi tiếng va chạm vang lên là trái tim của các đồng chí cảnh sát đều run lên một cái.
Bên trong rất có khả năng là một loại thuốc nổ mạnh!
"Các đơn vị chú ý, mục tiêu đã xuất hiện."
"Có nên tiến hành bắt giữ ngay lập tức không?"
"Chờ một chút, phải một lưới bắt hết tất cả bọn chúng!"
"Đội Phòng Chống Cháy Nổ đã chuẩn bị sẵn sàng!"
Người đàn ông vạm vỡ kéo vali lên lầu, hồn nhiên không biết nhất cử nhất động của chính mình đều đã nằm dưới sự quan sát của vô số đôi mắt.
Hắn ta gõ cửa phòng 307, cửa mở, hắn ta theo Trình Dương bước vào phòng, sau đó, từ trong túi móc ra một chiếc dao gấp, nhẹ nhàng vung lên một cái, là lộ ngày ra mũi dao sáng như tuyết.
Trình Dương như là bị niềm vui khi một khoản tiền khổng lồ sắp tới tay làm cho đầu óc choáng váng, không hề phát hiện nguy hiểm ở phía sau, tự mình lẩm bẩm: "Tôi muốn kiểm tra hàng trước đã, anh đừng đi vội."
Người phải "Đi" chính là mày! Trong mắt người đàn ông lộ ra vẻ hung ác, giơ lên dao gấp, đột nhiên đâm về phía giữa lưng Trình Dương. Đúng lúc này, Trình Dương lại "vừa khéo" bị vali vướng chân, ngã chúi đầu về phía trước.
Người đàn ông thấy nhát đâm này thất bại, ánh mắt trở nên tàn nhẫn, tiến lên che miệng của Trình Dương lại, rồi đè cậu xuống mặt đất, cầm dao muốn cứa cổ cậu.
Sau đó người đàn ông cảm nhận được một cảm giác đau nhức từ dưới háng truyền đến, trên tay tức khắc mất hết sức lực.
Hắn ta kêu lên một tiếng, nhất thời ngây người, bên tai đã ẩn ẩn nghe được một câu "Chỉ ra và xác nhận tội trạng thật sự của người khác có thể được miễn giảm hình phạt", sau đó, người đang nằm dưới thân hắn ta lập tức trơn như cá trạch, trượt ra ngoài, xoay người, khóc lóc kêu la chạy ra phía cửa, gào lên: "Cứu mạng! Có người muốn giết tôi!"
Bộ phận yếu ớt nhất bị thương, đã khiến cho người đàn ông hoàn toàn giết đỏ cả mắt, không thèm nghĩ nhiều xem người thanh niên nhìn như nhu nhược yếu đuối kia vừa mới làm sao lại linh hoạt như vậy, đứng dậy, giơ dao đuổi theo luôn, muốn giải quyết Trình Dương trước khi cậu kịp chạy ra khỏi cửa.
Cho dù Trình Dương la to như vậy, cũng sẽ không có mấy người dám ra đây giúp cậu ta, chỉ cần đánh nhanh thắng nhanh là được.
Người đàn ông biết rõ tâm lý mềm yếu của người thường, hắn ta làm sát thủ, so sánh với người thường, ưu thế lớn nhất của hắn chính là cực kỳ khát máu!
Chỉ cần đủ tàn nhẫn, là có thể làm nghề này.
Cho nên, cho dù Trình Dương đã mở được cửa, chạy được ra trên hành lang rồi, thì hắn ta vẫn cứ xông lên, đâm dao về phía bả vai của Trình Dương.
Xoẹt, quần áo bị đâm rách, tiếp đó là lưỡi dao đâm vào thịt, hương vị như sắt rỉ của máu tươi chảy ra.
Lại đâm thêm một nhát nữa!
Người đàn ông đột nhiên rút dao ra, máu tươi phụt ra, làm ướt áo lông trắng như tuyết của người thanh niên trẻ. Hắn ta đang kinh ngạc sao người thanh niên này lại không rên một tiếng, phảng phất như là không biết đau vậy, thì bên tai đã vang lên mấy tiếng quát chói tai, làm cho hắn ta rốt cuộc không còn thời gian để nghĩ nhiều nữa.
"Cảnh sát đây!"
"Không được nhúc nhích!"
"Buông vũ khí xuống!"
Hắn ta sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại, vèo một cái, một trận trời đất quay cuồng, sau đó, người của hắn ta đã bị mấy đôi bàn tay to hung hăng ấn xuống mặt đất, hắn ta có thể cảm giác được có khoảng chừng bốn năm người đè ở trên người hắn ta, làm cho hắn ta không thể động đậy được.
M* k***, toang rồi.
Người đàn ông làm cái nghề bỏ mạng thiên nhai này đã nửa đời người, trên người có mấy cái mạng người lận, biết rõ rằng chỉ cần bị cảnh sát bắt lấy, thì chính là tội tử hình.
Hắn ta giật giật ngón tay, vừa định dựa theo kế hoạch, thất bại là chết cho xong việc luôn, thì bên tai lại vang lên giọng nói hoảng sợ của người thanh niên kia: "Có phải là Lâm Khí Chi phái anh tới không? Quả nhiên, lão ta vẫn là muốn giết tôi! Chỉ vì tôi nắm giữ chứng cứ lão phạm tội!"
Người đàn ông sửng sốt, nhớ tới câu nói người thanh niên từng ở bên tai mình kia, hắn ta có thể được miễn giảm hình phạt! Vụ án vị ông chủ lớn đến từ thủ đô kia phạm phải còn lớn hơn hắn ta! Hắn ta chỉ cần chỉ ra và xác nhận tội của lão, là có thể có một con đường sống! Bản năng cầu sinh thúc đẩy hắn ta ngẩng đầu một cách gian nan, trước khi bị cảnh sát hung hăng ấn đầu xuống, hắn ta cố lớn tiếng nói: "Là Lâm Khí Chi! Tôi đều khai hết! Là thư ký của Lâm Khí Chi thuê sát thủ g.iết người! Hắn ta cho rằng tôi không biết hắn là ai! Nhưng tôi đặc biệt tự mình đến khách sạn hắn ta đang ở! Tôi nhìn thấy thư ký của ông ta đang báo cáo lại cho ông ta!"
Cảnh sát hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt của cảnh sát Phòng Chống Cháy Nổ càng là đầy dấu chấm hỏi???, không phải nói là một vụ nổ liên hoàn sao? Sao lại biến thành thuê sát thủ g.iết người rồi?
Cảnh sát phụ trách rà phá bom mìn cẩn thận bước vào phòng, mở vali ra, phát hiện thế nhưng là gạch được xếp thành từng hàng. Sau đó, bọn họ lật tung cả căn phòng lên, nhưng đừng nói là TNT, ngay cả pháo giấy trẻ con hay chơi cũng không tìm thấy.
Không chờ bọn họ suy nghĩ cẩn thận, từ tai nghe đã vang lên tiếng báo cáo: "Tổ Một thu lưới thành công, nghi phạm họ Lâm đã thành công bị tróc nã quy án!"
"......"
Tổ trưởng tổ Hai nhíu mày, sau một khi đánh giá người đàn ông vạm vỡ một lúc lâu, lại nhìn Trình Dương với sắc mặt tái nhợt, đang được cảnh sát hình sự tạm thời dùng khăn lông trắng củ khách sạn chặn miệng vết thương lại kia, vung tay lên, nói: "Mang hết về đồn!"
"Đội trưởng Diêm!" Gần như là cùng lúc đó, cửa thang máy ở cuối hành lang vang lên tiếng của đồng nghiệp, Tổ trưởng tổ Hai sửng sốt, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đội trưởng Chi đội hình sự, Diêm Vĩ đang sải bước dài chạy tới, bên cạnh còn đi theo một người trẻ tuổi có khuôn mặt anh tuấn, thân hình cao lớn.
"Đội trưởng Diêm." Tổ trưởng tổ Hai gọi một tiếng.
Diêm Vĩ gật gật đầu, anh ta giới thiệu người trẻ tuổi kia: "Lâm Khí Chi bị nghi ngờ có liên quan hoặc tham dự các vụ án hình sự có tính chất đặc biệt nghiêm trọng như cố ý giết người, tổ chức mại dâm vân vân, vị này là giảng viên của Đại học Yến Kinh, cũng là Cố vấn Chu của Cục Công An quận Mục Dương ở thủ đô, được sắp xếp đến đây để hướng dẫn công việc."
Tổ trưởng tổ Hai vội vàng duỗi tay: "Xin chào xin chào, hoan nghênh hoan nghênh."
"Gọi tôi bằng tên là được." Cố vấn tiên sinh trẻ tuổi bắt tay với anh ta, nói, "Tôi là Chu Khuyết Đình."
Trình Dương: "......"
"Cố vấn Chu." Tổ trưởng tổ Hai cười cười, "Chúng tôi đang không hiểu chuyện này là sao, nên đang chuẩn bị đưa nghi phạm về cục để thẩm vấn một chút."
"Ừ." Ánh mắt của Chu Khuyết Đình dừng trên người Trình Dương đang bị cảnh sát nửa đỡ nửa giữ chặt, nói, "Cậu bị thương."
Khăn lông trắng nhiễm một mảng lớn máu tươi của Trình Dương, nhìn đã thấy ghê người, Trình Dương lại nói: "Vết thương nhỏ thôi, không có việc gì."
Chu Khuyết Đình quay đầu nhìn Diêm Vĩ.
Diêm Vĩ phản ứng rất nhanh: "Hay là đây là nhân chứng mấu chốt mà anh nói đến trên đường? Mau gọi xe cứu thương, đưa người đến bệnh viện!"
"Không cần sốt ruột chuyện này, áp giải sát thủ và Lâm Khí Chi về trong cục trước đã, rồi thẩm vấn qua đêm luôn." Trình Dương làm ra động tĩnh lớn như vậy, đương nhiên không phải là để chơi cho vui, Lâm Khí Chi là loại người nào chứ, không biết lão nuôi bao nhiêu luật sư và sát thủ, nếu không thể nhân cơ hội mà cả lão, thư ký lẫn sát thủ đều bị bắt trọn này, rồi đột kích, thẩm vấn suốt đêm, thì rất có khả năng, chỉ đến ngày hôm sau thôi là sát thủ đã đột ngột chết trong Cục Công An rồi, còn Lâm Khí Chi thì cũng được nộp tiền bảo lãnh đi ra ngoài mất.
Chỉ có như thế, nhân lúc chưa chuẩn bị, đánh nhanh thắng nhanh, ở dưới loại tình huống nhân chứng vật chứng đều đầy đủ này, làm chết Lâm Khí Chi bằng vụ án thuê sát thủ g.iết người này, từ đó tiến thêm một bước truy tra động cơ giết người của lão, do đó cạy ra chân tướng của vụ án Thường Thường.
Trình Dương đang nghĩ ngợi, đột nhiên đã nhận ra có người đang chăm chú nhìn mình, vừa ngẩng đầu đã thấy mặt Chu Khuyết Đình không chút biểu tình, môi còn hơi mím lại.
Trong lòng cậu lộp bộp một chút, thay đổi như gió, sửa miệng lại: "Còn tôi nên đi bệnh viện trước thì hơn, dù sao những nghi phạm kia đều có các chú cảnh sát thẩm vấn, tôi cũng không có tác dụng gì."
"Cậu yên tâm, chúng tôi khẳng định sẽ tăng ca thêm giờ thẩm vấn." Diêm Vĩ cũng biết vụ án liên lụy đến loại nhân vật lớn như này, sợ nhất là đêm dài lắm mộng, lập tức hứa hẹn, nói.
Cùng lúc đó, bên ngoài khách sạn vang lên tiếng của xe cấp cứu, Trình Dương sửng sốt, sau đó nghe thấy Chu Khuyết Đình nói: "Trước khi tới đây tôi đã gọi 120 rồi."
Con ngươi vừa đen vừa nặng nề của anh nhìn Trình Dương chằm chặp, phảng phất như đang nói, "Tôi biết ngay là cậu sẽ xảy ra chuyện mà."
Trình Dương chột dạ, thông minh cười nói lảng đi: "Vậy tôi đi bệnh viện."
Chu Khuyết Đình "Ừ" một tiếng.
Diêm Vĩ nhìn nhìn anh: "Cố vấn Chu có đi cùng cậu ấy không? Có tiến triển gì tôi sẽ báo lại cho anh."
Trình Dương hơi có chút không yên tâm, muốn Chu Khuyết Đình đi Cục Công An xem xem, nhưng đám đông đang nhìn chăm chú, cậu cũng không tiện khoa tay múa chân với đại cố vấn.
- - cho nên nói, thân phận cố vấn của Tiểu Chu thế mà lại là thật sự!!!
Trình Dương cảm khái một câu ở trong lòng.
Chu Khuyết Đình luôn là có thể đồng bộ ý tưởng với Trình Dương, anh nhìn thoáng qua Trình Dương một cái thật sâu, sau đó lắc đầu, nói: "Hiện giờ, chúng ta đang liên hợp phá án, tôi cùng anh về đồn."
"Cũng đúng." Diêm Vĩ gật gật đầu, sắp xếp hai đồng chí cảnh sát hình sự hộ tống Trình Dương đi bệnh viện, nhìn bóng lưng rời đi của Trình Dương, anh ta không nhịn được lộ ra vẻ mặt khen ngợi, nói, "Cậu thanh niên này quả là một con người rắn rỏi."
Chu Khuyết Đình rũ mắt, thầm nhủ nói: "Cậu ấy chỉ là đã quen với việc bị thương rồi."
"Anh đang nói cái gì?" Diêm Vĩ không nghe rõ.
"Không có gì." Chu Khuyết Đình xoay người, nhìn người đàn ông vạm vỡ vẫn cứ bị ấn ở trên mặt đất, cũng chính là sát thủ Lâm Khí Chi phái đến kia, ánh mắt dần trở nên lạnh như băng.
Diêm Vĩ nói: "Yên tâm, chỉ cần vào trong cục của chúng tôi, không ai có thể không mở miệng."
Anh ta nhìn ra được, quan hệ giữa Cố vấn Chu và vị nhân chứng kia không tệ lắm, định mượn cơ hội này bán cho Cố vấn Chu một chút tình cảm.
Tên sát thủ này, bọn họ nhất định sẽ xử lý thật nghiêm khắc.
Tên sát thủ còn đang ảo tưởng chính mình có thể lập công giảm hình phạt kia đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Hắn ta chậm rãi thở phào một hơi, vô ý thức quay đầu lại, nhìn thoáng qua máu tươi còn tàn lưu trên thảm trải sàn, trong lúc nhất thời, cũng thấy rất là bội phục cái cậu trắng như gà luộc kia.
Từ đầu tới cuối đều không kêu đau một tiếng, thật sự là một con người rắn rỏi!