Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Bom
Cả người Ôn Noãn cứng đờ lại, quay đầu nhìn về phía anh đang đứng.
Anh có một cặp lông mày thanh tú, vẻ mặt lạnh lùng, đang thản nhiên nhìn cô, nhưng sự tò mò và hiếu kỳ trong đôi mắt đó khiến cho Ôn Noãn cảm thấy có hơi lo lắng.
Chắc chắn anh không thể nhìn ra được.
Chắc chắn là sẽ không thể nhìn ra được.
Chả lẽ khả năng diễn xuất của cô lại kém như vậy.
Vừa nãy anh đã nói "chờ tôi". Chả lẽ người ta nói "chờ tôi" thì cô liền đứng lại chờ. Tên kia mi nghĩ mi là ai!!
Cô tức giận nghĩ, từ khi nào cô lại trở thành người ngoan ngoãn nghe lời như vậy. Đáng lẽ ra giờ phút này cô không nên đứng đợi ở đây.
Ôn Noãn bĩu môi, quay sang đánh giá Cố Thâm một lượt từ trên xuống dưới, rồi còn nhìn anh bằng ánh mắt châm chọc. Không một chút do dự xoay người lại rời đi.
Cố Thâm:...
Nhìn bóng lưng đang chạy trốn của cô gái kia, Cố Thâm khẽ hừ một tiếng, rồi mở vòi nước lên rửa tay.
Đột nhiên, anh khẽ dừng lại, lại nghĩ đến vừa nãy có người cố tình xuyên tạc lời nói của người khác. Anh nheo mắt lại, trầm tư suy nghĩ. Trong đôi mắt khẽ lóe lên một tia cảm xúc u ám nhưng lại không quá rõ ràng. Không ai có thể biết được anh đang nghĩ gì trong đầu.
Ôn Noãn từ tốn quay trở lại lớp học. Vừa nhìn thấy cô xuất hiện ở cửa lớp, tất cả mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt tò mò. Có lẽ, mọi người đều đã biết chuyện vừa nãy giữa cô và Cố Thâm.
Họ chỉ muốn nhìn thêm để xác định xem cô có bình thường hay không.
Ôn Noãn khẽ dừng lại, và quan sát lớp học. Đúng lúc tiếng chuông vào lớp vang lên. Mọi người ngay lập tức ngồi vào vị trí. Cuối cùng thì cô cũng nhìn thấy vị trí ngồi duy nhất còn trống trong lớp học. Cô mím chặt môi lại, vẻ mặt rất bình tĩnh đi tới chỗ kia rồi ngồi xuống.
Vừa mới ngồi xuống, bạn học ngồi bên cạnh quay sang nhìn cô, lắp bắp nói: "Trễ, trễ vậy?"
Ôn Noãn khẽ dừng lại, quay sang nhìn người kia.
Nếu cô nhớ không nhầm, thì đây là người bạn thân duy nhất của Ôn Noãn ở trong trường.
Cũng có thể nói rằng, cả hai người đều nhận phải sự ghẻ lạnh và khinh thường của tất cả các bạn trong lớp.
Thành tích của cả hai đều rất kém, lại còn béo, đều không phải là những cô gái sở hữu ngoại hình xinh đẹp, đặc biệt còn không biết làm nũng. Ôn Noãn thậm chí có thể dùng một tay để khiêng cái bình nước nặng gần 10 cân.
Mỗi lớp học thường sẽ để bình nước ở cuối lớp, mỗi khi hết nước, không phải mấy bạn nam trong lớp đi lấy mà sẽ kêu cô và người bạn cùng bàn là Vương Giai đi lấy nước.
Trong suy nghĩ của nhiều người, thì việc đó là rất hiển nhiên.
Bạn không yếu ớt, bạn không gầy, vì vậy bạn xứng đáng đảm nhận những công việc nặng nề, hoặc chỉ đơn giản bạn là người bị cả lớp ghét. Ôn Noãn rất khinh thường mấy cái kiểu suy nghĩ như vậy, nhưng cô phải thừa nhận rằng đó chính là thực trạng của xã hội này. Chỉ cần bạn sở hữu một thân hình mảnh mai và biết cách làm nũng, chắc chắn bạn sẽ dễ dàng nhận được cảm tình của nhiều người hơn.
Mà hai người bọn cô lại sở hữu một thân hình vạm vỡ, và bọn cô không xứng để nhận được đãi ngộ như vậy.
Cô không thể thay đổi được thực trạng này, cũng không thể khiến cho người khác thay đổi suy nghĩ, người duy nhất cô có thể thay đổi chỉ là bản thân cô mà thôi.
Nhưng mà, Ôn Noãn thực sự không hiểu vì sao nguyên chủ cùng Vương Giai lại nhẫn nhịn ngồi im nhìn mấy người kia khi dễ mình. Họ không hề phản kháng lại! Dựa vào cái gì chứ!
"Ừ."
Cô sắc mặt bình thản, lôi quyển sách từ trong ngăn bàn ra, "Sao vậy?"
Vương Giai rụt rè nhìn cô, trong ánh mắt tràn ngập sự tò mò, giọng điệu run rẩy hỏi cô: "Tớ nghe mấy đứa lớp mình kể lại... Cậu đã chặn đường Cố Thâm, sau đó..."
Vế đằng sau, Vương Giai không đủ dũng khí để nói tiếp.
Bây giờ trong trường và cả trong lớp đang có tin đồn rằng Ôn Noãn bị điên, bởi vì cô đã chặn Cố Thâm lại và tuyên bố mình sẽ vượt qua thành tích học tập của Cố Thâm.
Nhất định là do đầu óc của cô không được bình thường, vì nếu là người bình thường chắc chắn sẽ không bao giờ dám nói ra câu đó.
Ôn Noãn khẽ ừ một tiếng, cũng không thèm quan tâm tới: "Đúng vậy, những gì cậu nghe được đều đúng cả."
"Nhưng là..." Vương Giai chần chừ nói, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía cô: "Chắc là cậu đang nói đùa cho vui đúng không?"
"Không phải đâu." Ôn Noãn từ trong ngăn kéo bàn lôi bài kiểm tra của nguyên chủ ra nhìn, lúc nhìn thấy điểm số đỏ chói trên bài kiểm tra, cô giữ im lặng một lúc, nhưng cô không hề lúng túng mà vẫn bình tĩnh nói: "Tôi nhất định sẽ vượt qua cậu ấy."
Cô ấy (Vương Giai) quay sang nhìn bộ dáng rất tự tin của Ôn Noãn, hạ thấp giọng xuống hỏi cô: "Nhưng cậu nên nhớ đến bài kiểm tra giữa kỳ lần trước của cậu. Tổng điểm tất cả các môn của cậu còn chưa tới 100. Cậu còn cách Cố Thâm đến tận 700 điểm."
Ôn Noãn: "..."
Cô nhìn điểm số của bài kiểm tra trước mặt, chỉ có 9 điểm, cô chỉ biết bật cười nói: "Ừ, tớ biết."
Vương Giai do dự, còn định nói thêm điều gì đó. Nhưng lúc quay sang nhìn thì phát hiện khuôn mặt trầm lặng và ánh mắt nghiêm túc của cô. Cô ấy cũng biết ý giữ im lặng và không dám lên tiếng nói chuyện nữa.
Đúng lúc này giáo viên đã bước vào lớp, các bạn học ngồi xung quanh cũng lôi sách vở ra, chăm chú lắng nghe bài giảng của giáo viên.
**
Bây giờ đang vào khoảng giữa tháng 5, nên thời tiết hiện tại đang rất nóng, ánh nắng từ ngoài cửa chiếu vào khiến cho mọi người rất dễ bị hoa mắt chóng mặt.
Ôn Noãn không tập trung nghe giảng, cô cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, và không thể biết bây giờ cô đang suy nghĩ chuyện gì.
Lúc nãy khi cô còn ở trong nhà vệ sinh, rõ ràng cô đã suy nghĩ rất cẩn thận về mọi việc, cứ nghĩ đơn giản là thế giới này cũng sẽ giống với thế giới trước khi cô sống, ngoại trừ những người ở bên cạnh cô đã được thay thế bằng những người khác, thì tất cả mọi thứ đều rất giống nhau.
Cô nhớ không nhầm bối cảnh của bộ truyện được lấy vào khoảng năm 2015, đó là thời kỳ mà nhiều ngành công nghiệp vẫn chưa được phát triển.
Cô lôi một quyển sổ từ trong ngăn kéo ra, bắt đầu thống kê và sắp xếp lại những gì mà cô biết, bao gồm cả hệ thống học tập.
Có thể tích điểm bằng cách làm bài kiểm tra, ngoài những bài kiểm tra trên lớp, Ôn Noãn nghĩ mình có thể làm bài tập trên các trang web trực tuyến.
Ở thế giới trước kia mà cô sống, cô chính là học bá chính hiệu. Thời đại mà cô từng sống có ngành công nghệ thông tin rất phát triển, nên cô cũng sở hữu một chiếc điện thoại thông minh trong tay. Cô là đứa trẻ mồ côi, từ nhỏ đã sống ở cô nhi viện. Ngoại trừ việc học giỏi ra, cô không hề có bất kỳ thế mạnh nổi bật nào khác.
Cô phải kiếm tiền tự nuôi sống bản thân và nhiều đứa trẻ khác trong cô nhi viện, cho nên bắt đầu từ kỳ nghỉ hè năm lớp 10 cô đã bắt đầu đi làm thêm. Tiết kiệm để dành được mấy trăm tệ cô quyết định sẽ đi mua một chiếc điện thoại thông minh. Rồi bắt đầu công việc livestream. Cũng nhờ khuôn mặt xinh đẹp và đôi bàn tay thon dài mà công việc của cô cũng khá thuận lợi.
Đại khái là có thể do cô may mắn, mà cô cũng có một phương pháp học tập khá tốt và dễ thực hiện, nên số fan của cô bắt đầu từ con số 0 rồi từ từ tăng lên, lúc kỳ thi đại học diễn ra, cô đã sở hữu số lượng fan lên tới hàng trăm nghìn, cũng sở hữu một lượng fan đông đảo trên Weibo, thi thoảng, cô cũng thường đăng các lưu ý trong học tập lên Weibo, giúp rất nhiều người chỉnh sửa lại kế hoạch học tập cho phù hợp, và được rất nhiều người đón nhận.
Cũng may là từ năm 2015, việc phát sóng trực tiếp cũng dần trở nên phổ biến. Ôn Noãn cảm thấy mình nên nắm bắt thời cơ này và tiếp tục làm công việc trước kia của mình.
Chỉ là... Lúc cô nhìn xuống đôi bàn tay của mình, cô không thể cười nổi.
Ngay cả khi xuyên sách, cô vẫn không thể tránh được số phận bị bắt cóc, rồi bị ném ở trước cửa cô nhi viện.
Cô cứ chìm đắm trong suy nghĩ, và thời gian học của tiết học cũng kết thúc.
Giờ ra chơi, trong lớp liền vang lên giọng nói của một vài người: "Ôn Noãn, lớp hết nước rồi. Cậu có thể đi xuống phòng bảo vệ xin nước rồi bê thùng nước lên lớp được không?"
Lời nói này nghe có vẻ rất hiển nhiên.
Nghe vậy, Ôn Noãn khẽ nhướng mày nhìn về phía người kia, là một nữ sinh, cô nhớ không nhầm thì cô gái này có mối quan hệ rất thân thiết với Ôn Nhan.
Tuy cô và người chị gái kia không học cùng lớp, nhưng có khả năng rằng trong lớp này rất nhiều người có mối quan hệ thân thiết với Ôn Nhan.
Nghĩ đến điều này, cô khẽ nhếch khóe môi, dáng vẻ lười biếng nhìn về phía người kia: "Cậu vừa nói cái gì vậy?"
Hà Như Ý khi nhận được cái ánh mắt này của cô, trong lòng liền cảm thấy sợ hãi, rồi lại nhớ đến lời nhắc nhở của Ôn Nhan, với lại lúc trước Ôn Noãn lúc nào cũng mang dáng vẻ nhút nhát và rụt rè, cô ta liền vênh mặt lên nói: "Cậu không nghe hiểu tiếng người hay sao? Tôi kêu cậu đi bê nước rồi mang về lớp!"
Ôn Noãn bật cười, rồi đứng dậy.
Cô liếc nhìn cái bình nước màu xanh lục ở phía sau lớp học, quả nhiên là nó đã hết nước. Cô liếc nhìn cái bình nước mình mang theo cũng đã hết nước. Cô đi xuống phía cuối lớp để lấy bình nước, và kéo Vương Giai đi cùng với mình.
Bởi vì cô không biết chỗ lấy nước ở đâu!
Vương Giai ngơ ngác nhìn cô: "Noãn Noãn, vừa nãy tớ còn tưởng...Cậu không muốn làm theo lời của bạn đấy."
Ôn Noãn mỉm cười: "Làm sao có chuyện như vậy được."
Cô khẽ nhíu mày nói: "Tớ đương nhiên là phải làm theo."
Khi cô bước ra khỏi lớp học, có rất nhiều ánh mắt quay lại nhìn cô, thậm chí có một vài người còn đang chỉ chỏ cô. Nhưng Ôn Noãn không thèm để tâm tới chuyện đó, hạ thấp giọng nói xuống, "Vương Giai, cậu đi phía trước đi."
Vương Giai cũng không nghi ngờ, ừ một tiếng rồi đi lên phía trước.
"Vừa nãy tớ còn tưởng cậu đang muốn cãi nhau với Hà Như Ý."
Ôn Noãn nhíu mày lại, nở một nụ cười ẩn ý: "Tôi sẽ không cãi nhau đâu."
Cô khẽ lắc cổ và khởi động tay bắt đầu thực hiện động tác giãn cơ: "Là tiểu tiên nữ, ai mà lại đi cãi nhau."
Vương Giai: "..."
Vương Giai dè dặt quay sang nhìn Ôn Noãn, cô ấy luôn cảm thấy người bạn ngồi cùng bàn với mình ngày hôm nay có điều gì đó không ổn. Nhưng lại không biết là không ổn ở đâu.
**
Ôn Noãn và Vương Giai vừa mới rời đi, Hà Như Ý rất đắc ý, khẽ nhường mày, nói bằng giọng điệu châm chọc: "Tôi còn tưởng vừa nãy Ôn Noãn dám đứng lên đòi lại quyền lợi, hóa ra cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn đi bê thùng nước về lớp?"
"Đúng vậy." Cô gái ngồi bên cạnh bật cười nói: "Mấy cái đứa vừa béo ục ịch vừa xấu đó chỉ xứng làm mấy cái chân sai vạch."
Hà Như Ý bĩu môi nói: "Cậu nói rất đúng, ai đời là con gái con đứa lại vừa béo vừa đen hơn cả con trai. Nếu tôi mà là mấy cô ấy cũng không có đủ dũng khí để tiếp tục sống nữa. Trời ơi, cô ta còn không biết xấu hổ mà dám đi chặn đường Cố Thâm lại, chả lẽ cô ta nghĩ thân phận hiện tại của mình là thiên kim tiểu thư, rồi tưởng đó là hay. Nhưng lại không hề biết rằng chả có ai chấp nhận làm người đàn ông của cô ta cả."
"Như Ý, đừng có nói những lời quá đáng như vậy."
Hà Như Ý thái độ thờ ơ, từ tốn lên tiếng, "Ừ, thì tôi nói quá lời, mấy người các cậu đúng là mấy kẻ hèn nhát, lúc mấy cậu bắt nạt người ta thì cũng có kém cạnh gì tôi đâu..."
Lớp học đang rất ồn, và cũng chả ai để ý tới lời Hà Như Ý vừa nói.
Đột nhiên, có một bình nước được ném lên bàn của cô ta, kèm theo một tiếng động rất lớn. m thanh đó quá lớn và khiến cho tất cả mọi người đều sững sờ, ngay cả Hà Như Ý cũng vậy.
Sau đó cô ta quay lại nhìn cái người đã ném thùng nước lên bàn của mình, cô ta đột nhiên hét lớn lên: "Ôn Noãn! Cậu định làm gì vậy hả?"
Ôn Noãn bật cười, từ trên cao nhìn xuống: "Không phải cậu vừa nãy nói muốn uống nước sao? Chả lẽ còn cần tôi phải rót nước dâng lên tận mồm cho cậu?"
Vừa nói xong, Ôn Noãn khẽ nhướng mày lên nhìn cô ta, "Được rồi đến đây, há miệng ra nào, ngày hôm nay chị đây ra tận tình phục vụ mày, cho mày chứng kiến cái cảnh cho trâu uống nước. Thế nào, có hài lòng không?"
Mọi người hít một hơi thật sâu, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, há hốc mồm nhìn Ôn Noãn.
Từ khi nào mà lá gan của cô trở nên lớn như vậy.
Ôn Noãn quay lại nhìn Vương Giai vẻ mặt lo lắng đang đứng ở phía sau, "Vương Giai, cậu giúp tôi mở miệng của người kia ra."
Vương Giai khẽ lùi về phía sau mấy bước, trong đôi mắt hiện rõ lên sự sợ hãi, đương nhiên là cô ấy không dám.
Ôn Noãn suy nghĩ một lúc, rồi bật cười, cũng không định làm khó người ta.
"Được rồi, để tôi tự mình làm vậy." Nói xong, chỉ cần dùng một tay là cô có thể giữ chặt được tay của Hà Như Ý, rồi ép cô ta mở miệng ra, sau đó dùng bàn tay còn lại bê bình nước lên rồi đổ thẳng vào miệng của cô ta, không thèm quan tâm đến việc cô ta đang vùng vẫy dãy dụa.
"A... Ôn Noãn mày bị điên rồi!!!"
"Đúng vậy." Ôn Noãn bình tĩnh nói: "Từ trước đến này tôi luôn là một kẻ điên."
Cô cứ tiếp tục dốc ngược bình nước lên, cũng không quan tâm đến việc Hà Như Ý có uống nước hay không, dù trong bất kỳ trường hợp nào thì chắc chắn não của người này cũng sẽ ngập úng nước.
Do không kịp uống nước khiến cho nước tràn ra miệng, hậu quả là bộ quần áo đang mặc trở nên ướt đẫm, trên người của Hà Như Ý chỗ nào cũng có nước.
Cho dù có người đến can ngăn, thì Ôn Noãn vẫn không dừng lại.
"Tao nhất định sẽ giết mày!"
"Hai người nên bình tĩnh lại!"
Một lúc sau, bầu khí trong lớp trở nên rất hỗn loạn.
Vài phút sau, chuyện này đã đến tai của giáo viên chủ nhiệm. Bà ấy vội vàng chạy đến lớp để xem tình hình. Hà Như Ý ngay lập tức tố cáo với giáo viên chủ nhiệm, "Cô giáo, tất cả đều là do Ôn Noãn gây sự trước, cậu ta nhất định là bị điên rồi!"
Hà Như Ý cả người run lẩy bẩy, có lẽ khi tận mắt chứng kiến hành động mất kiểm soát vừa nãy của Ôn Noãn, đã thực sự dọa cho cô ta một trận.
Giáo viên chủ nhiệm quay sang nhìn Ôn Noãn bằng ánh mắt không hài lòng, vừa định lên tiếng, thì Ôn Noãn đã nói trước: "Thưa cô, có thể cho em nói một vài lời được không?"
Giáo viên chủ nhiệm chưa kịp phản ứng lại, thì Ôn Noãn đã đi về phía bục giảng.
Cô quay sang nhìn tất cả những người bạn học đang ngồi trong lớp, bật cười nói: "Có biết ngày hôm nay tại sao tôi lại làm như vậy không?"
Tay cô chỉ về phía tấm bảng đen: "Tôi nhớ không nhầm thì nội quy của lớp quy định mọi người sẽ thay phiên nhau đi bê bình nước. Nhưng không hiểu vì sao mà nhiệm vụ này chỉ có tôi và Vương Giai đảm nhận."
Ôn Noãn đã phải làm rất nhiều công việc vất vả, tuy bê thùng nước cũng không phải là công việc nặng nhọc gì nhưng lại khiến cho cô cảm thấy rất khó chịu.
Dựa vào cái gì mà cô ngày nào cũng phải đi bê thùng nước, chả lẽ trong lớp chỉ có cô đủ sức để bê thùng nước thôi sao.
Cô khẽ bật cười, lạnh lùng nói: "Đúng rồi, chẳng qua mấy bạn nghĩ cả tôi và Vương Giai đều là người dễ bị bắt nạt. Ừ thì tôi có đủ sức khỏe để bê thùng nước, nhưng ai quy định rằng tôi sẽ phải đảm nhận công việc này, thậm chí mỗi ngày vào giờ ra chơi tôi đều phải chạy xuống bê thùng nước!"
Cô thử lấy một cái ví dụ: "Tôi rất muốn hỏi mọi người mấy câu, chỉ cần bạn có tiền là có thể dễ dàng thay đổi điểm số. Làm như vậy liệu có công bằng với toàn thể học sinh được hay không. Chuyện lần này cũng vậy, không phải nhà trường luôn đề cao đạo đức của học sinh sao, nhưng có rất nhiều người lại ngang nhiên bắt nạt bạn bè. Chẳng lẽ mấy người nghĩ việc đó là oai phong và vinh dự lắm sao?"
Cô bình tĩnh nói: "Tôi biết tôi béo, và không xinh đẹp. Nhưng như vậy thì đã sao, dù gì thì tôi cũng là một con người, dựa vào cái gì mà cứ bắt tôi phải đảm nhận những công việc nặng nhọc như này."
"Ngày hôm nay tôi đứng ở đây, nói mấy lời này hy vọng mấy người bạn trong lớp đừng có đụng vào điểm mấu chốt của người khác. Giữa người với người thì ít nhất cũng phải nên biết tôn trọng lẫn nhau. Nếu về sau mấy người không tôn trọng tôi thì cũng đừng hy vọng về sau tôi đối xử hòa ái dễ gần với mấy người."
"Hành động ngày hôm nay của mấy người, cũng được xếp vào hành vi bạo lực học đường." Cô khẽ nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "Có bản lĩnh thì cứ đến đây, từ trước đến nay tôi là người không thích nói nhảm, ngày hôm nay tôi chỉ nói đến đây thôi, nếu về sau ai dám trêu chọc đến tôi, thì tôi nhất định sẽ dùng nắm đấm để giải quyết." Ôn Noãn mỉm cười nhìn tất cả mọi người: "Các bạn cũng biết, tôi là người rất khỏe."
Cả lớp:...