Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Xuyên thành quả tim nhỏ của nam phụ

Nhan Nghiên sinh ra trong nước nhưng lúc năm tuổi cô đi theo gia đình di cư tới Luân Đôn. Trước năm mười lăm tuổi Nhan Nghiên đều luôn ở Châu u cho nên sẽ nói tiếng Anh giọng Anh. Cô cũng có thể dùng được vài ngôn ngữ khác ở Châu u để giao lưu đơn giản, còn tiếng Nhật là do sau này cố ý học.

Có điều thật ra Đường Đường cảm thấy mình ở phương diện ngôn ngữ thật sự có chút thiên phú.

Cô chủ yếu nói tiếng Anh và tiếng Trung nhưng bởi vì tiếng Đức có ngữ hệ* giống tiếng Anh nên tiếng Đức của cô cũng không tồi. Sau đó cô có đi Tây Ban Nha ở hơn nửa năm, vì vậy cô nói tiếng Tây Ban Nha cũng khá được. Còn ngữ hệ tiếng Pháp và tiếng Ý thì cô chỉ có thể đạt đến trình độ đối thoại đơn giản.

*Ngữ hệ (hay còn gọi là họ ngôn ngữ): Có thể hiểu nôm na ngữ hệ là tập hợp nhiều ngôn ngữ được tách ra từ một ngôn ngữ mẹ nào đó và giữa chúng đều có một đặc điểm chung nhất định. (muốn tìm hiểu thêm thì hãy lên google nhé)

Lúc trước người đại diện vì lăng xê cô lên mà nói cô tinh thông tám loại ngôn ngữ. Trên thực tế đều là thượng vàng hạ cám, tính tổng hết thì được tám nhưng thật ra trình độ mỗi loại đều không đồng nhất. Đường Đường lo sợ người đại diện nói quá sẽ bị quật ngược nên chỉ cần có thời gian rảnh cô liền học thêm về loại ngôn ngữ chưa am hiểu.

Đường Đường cho rằng người đại diện nói vậy là thái quá lắm rồi nhưng không ngờ trình độ bốc phét của tác giả tiểu thuyết càng cao hơn.

Nhan Nghiên trong quyển tiểu thuyết tinh thông mười hai loại ngôn ngữ, hơn nữa mười hai loại này còn không cùng ngữ hệ, mỗi lần cô đổi một loại ngôn ngữ nào đó đều không một chút vấp váp nào. Tác giả đặc biệt ưu ái khen chất giọng nói tiếng Anh của cô, rất nhiều lần lặp đi lặp lại trong sách rằng tiếng Anh của Nhan Nghiên quả thực giống như quý tộc thời Trung cổ đang thầm thì nói nhỏ.

May mắn trong truyện miêu tả đoạn này xem như tả thực, chỉ viết Nhan Nghiên dùng ba loại ngôn ngữ phát biểu cảm nghĩ.

Nhưng hiện tại, Nhan Nghiên lúc này và trong tiểu thuyết không giống nhau. Trong truyện cô biết mười hai loại ngôn ngữ, thói quen nói tiếng Anh giọng Anh, còn Nhan Nghiên này vậy mà không nói tiếng Nhật, hơn nữa đây rõ ràng là tiếng Anh giọng Mỹ mà?

Đường Đường thật sự phát ngốc.

Đây chẳng lẽ không phải là Nhan Nghiên tinh thông mười hai loại ngôn ngữ, chỉ số thông minh một trăm năm mươi trong thế giới này?

Đường Đường kéo xuống mục bình luận, từ trên xuống dưới đều là bình luận chúc mừng đoạt giải. Trong đó cũng trộn lẫn rất nhiều lời khen về biểu hiện của Nhan Nghiên.

[ Không thể không nói Nhan Nghiên chính là nữ minh tinh có khí chất nhất mà tôi từng thấy. Không gì sánh nổi. ]

[ Ảnh hậu trẻ tuổi nhất Đông Kinh. Thật là khiến mọi người trong nước nở mặt! ]

[ Tiếng Anh của Nhan Nghiên thật tốt, những người đến tiếng Anh cấp bốn cũng không qua được như tôi hâm mộ muốn chết. ]

[ Người có hiểu biết chuyên nghiệp tỏ vẻ, tiếng Anh của Nhan Nghiên thật sự tốt, âm điệu phát ra không bị chói tai. ]

[ Cái cô Đường Đường như thế nào mà lại đi trào phúng Nhan Nghiên, còn dám nói mình sẽ là người tiếp theo Nhan Nghiên? ]

Đường Đường:……

Vì sao đang êm đẹp lại nhắc tới Đường Đường?

Đây chắc là antifan? Nếu không thì cũng là fan của những thành viên trước kia trong chương trình.

Đường Đường click mở bình luận này ra kéo xuống hai cái liền thấy dấu vết bình luận cho Tô Xán.

Đường Đường không tiếng động vỗ lên cổ mình một cái, đoán thật chuẩn. Chờ khi rời khỏi trang chủ của người này thì bình luận lúc nãy đã được kéo lên top bình luận rồi.

[ Cái miệng nhỏ thật ngọt có thể những lời hay như vậy. ]

[ Nhắc đến người này không thấy cay mắt sao? ]

[ Loại người như Đường Đường có lẽ sách trong chín năm học bắt buộc còn chưa có đọc xong nữa là. Cô ta xứng ăn vạ Nhan Nghiên sao? ]

Lôi Đường Đường ra nhục mạ, còn nói cô ăn vạ. Đường Đường thật là ủy khuất.

Vốn dĩ cho rằng Nhan Nghiên trong tiểu thuyết là một nhân bản khác của mình, Đường Đường còn chuẩn bị tìm cơ hội gặp gỡ một chút, hiện tại lại phát hiện là người khác. Nhìn những bình luận ủng hộ Nhan Nghiên nhưng lại châm chọc Đường Đường, cô thật sự không còn tâm tình nữa.

Kéo xuống chút nữa rốt cuộc thật vất vả mới có một fan Đường Đường lên tiếng. Bạn fan tỏ vẻ là có thể đừng kéo Đường Đường vào chuyện này được không, kết quả bị một đám người vây công.

[ Lúc trước Đường Đường cũng nhắc đến Nhan Nghiên trên sân khấu đấy, cô ta được cho tiền để làm vậy sao? ]

Mấy chục bình luận bay vào cùng nhau thăm hỏi dọa cho bạn fan nhỏ một câu cũng không dám nói. Đường Đường xem xong cảm thấy thật ủy khuất cho bạn fan nhỏ.

Lại đi xuống thêm một chút nữa rốt cuộc tìm được một cái bình luận lí trí trong đám bình luận tán thưởng kia,

[ Là fan không phải anti nhưng tôi có chút nghi hoặc. Nhan Nghiên không phải có thói quen nói tiếng Anh giọng Anh sao, tại sao lần này lại nói giọng Mỹ? ]

Đường Đường giơ lên ngón tay cái, sau đó click mở bình luận này.

[ Lại là nói giọng Anh,có giỏi thì mang bằng tiếng Anh ra đây nào đồ ngốc. ]

[ Lúc trước nói giọng Anh thì bây giờ không thể nói giọng Mỹ? ]

[ Giọng Mỹ và giọng Anh cũng không khác nhau lắm, hơn nữa khoảng thời gian trước Nhan Nghiên đi Mỹ nên có lẽ là chịu ảnh hưởng. Cô ấy có thiên phú về ngôn ngữ như vậy thì dù nói giọng Anh hay giọng Mỹ thì rất bình thường nha ~ ]

Nha cái đầu người.

Nhưng mà tại sao cô không nhớ trong khoảng thời gian này mình có đi qua Mỹ?

Đường Đường thuận thế tìm Weibo của Nhan Nghiên trong thế giới này, lướt xuống hai cái liền nhìn thấy một chùm ảnh tự sướng, theo định vị thì thật sự là nước Mỹ.

Đường Đường nhìn thời gian, một tháng trước.

Đường Đường bảo đảm trong hiện thực, trước khi Liên hoan phim diễn ra một tháng cô không hề đi qua Mỹ.

Đường Đường nhăn mày đem điện thoại cất vào trong túi, trầm mặc ngồi trên ghế sau.

Nhan Nghiên trong thế giới này, không phải cô và cũng không phải cô trong tiểu thuyết mà là một người khác.

Hơn nữa ít nhất thì một tháng trước người kia đã biến thành Nhan Nghiên của thế giới này.

Đường Đường nhíu chặt mày thành một đoàn.

Xe chậm rãi ngừng lại đến nhà cũ trước của Đường Đường.

Đây là một khu chung cư cũ, lúc trước khi cha nuôi Đường Đường còn sống đã mua nó. Sau khi ông ấy qua đời Đường Đường và mẹ nuôi vẫn luôn ở đây. Cha nuôi Đường Đường làm kinh doanh, trước kia tích góp được không ít tài sản, sau này khi mất đi bởi vì không có anh chị em, hai đứa con còn nhỏ nên cuối cùng chỉ có thể đem công ty giao cho mẹ nuôi.

Đáng tiếc mẹ nuôi không có đầu óc kinh doanh. Đường Đường nhớ rõ trong tiểu thuyết đã có nhắc qua, trong lúc cô thân bại danh liệt không còn đường đi thì vô tình biết được lúc trước cha nuôi có để lại cho cô bốn mươi phần trăm di sản.

Cha nuôi trước khi qua đời đem tài sản chia làm ba phần, Đường Đường có bốn mươi phần trăm, mẹ nuôi và em gái có ba mươi phần trăm. Nhưng bởi vì lúc đó cô còn nhỏ nên cha nuôi nhờ mẹ nuôi giữ giúp Đường Đường, chờ khi Đường Đường trưởng thành liền giao lại cho cô.

Đường Đường mãi cho đến sau này mới biết được chuyện đó, vậy nên cô lập tức giành lại di sản của mình. Đáng tiếc mẹ nuôi sống chết không trả mà Đường Đường khi đó tứ cố vô thân không ai giúp đỡ. Trên người cô đến tiền mời luật sư cũng không có, vì thế hai người nào loạn chó cắn chó một hồi, kết cục ai cũng không giành được chỗ tốt.

Minh Thiếu Diễm đã sớm điều tra nơi ở của mẹ nuôi nên chú Lý tự nhiên sẽ biết chỗ, chỉ là khi cô vừa xuống xe thì ông đã rời đi rồi.

Đường Đường nhìn tiểu khu trước mắt này cảm thấy có chút khó xử. Cô căn bản không biết nhà trước của Đường Đường ở đâu, trong tiểu thuyết cũng không rảnh rỗi đi viết ra địa chỉ phòng mấy lầu mấy của một nữ phụ.

Làm sao bây giờ.

Giữa trưa mặt trời có chút chói, Đường Đường trốn đến dưới bóng cây mở ra điện thoại muốn tìm xem có ký lục gì đó không, ví dụ như đặt hàng chuyển phát nhanh sẽ có ghi địa chỉ.

Vừa mới ngồi xổm xuống một giây trước mắt liền xuất hiện một đôi giày trắng. Chủ nhân đôi giày rõ ràng có giọng nói rất ngọt ngào nhưng khi mở miệng lại âm dương quái khí vô cùng, “Ai da, tôi còn tưởng là ai đây, thì ra là đại minh tinh của chúng ta đã trở lại a.”

Đường Đường híp mắt ngẩng đầu, cô gái nhỏ trước mắt mặc váy ngắn mang giày trắng, buộc tóc đuôi ngựa, lớn lên rất xinh đẹp cùng âm thanh ngọt ngào kia xem như tương xứng.

Đường Đường cất điện thoại đứng lên, ánh mắt dừng trên phù hiệu của cô gái nhỏ, trường trung học phụ thuộc Thành Đại, Đường Hân.

Thì ra là em gái tốt của Đường Đường.

Đường Đường đứng lên, chờ sau khi đứng lên phát hiện mình cao hơn Đường Hân một đoạn.

Đường Đường lúc này mới hậu tri hậu giác nhớ đến miêu tả về cô trong tiểu thuyết. Khuôn mặt thiên sứ dáng người ma quỷ, là một nữ thần cao một mét bảy mươi hai, tỉ lệ hoàn mỹ, chân dài eo thon, vì vậy mà khi xuất hiện trong chương trình liên ngay lập tức hạ gục một đám mỹ nữ.

Lúc trước không có cảm giác gì bây giờ nhìn thấy đỉnh đầu Đường Hân, Đường Đường thật vừa lòng.

Cái thân thể cao kiều này, cô thích.

Đường Đường tới giờ vẫn không nói gì khiến Đường Hân cảm thấy thái độ này thật đáng ghét. Hơn nữa không biết vì cái gì mà ba tháng không gặp Đường Đường tựa như lại đẹp hơn trước kia. Sự thật này khiến Đường Hân càng thêm buồn bực.

Từ nhỏ cha đã yêu thương Đường Đường, rõ ràng cô mới là con gái của cha nhưng chỉ cần nơi nào có Đường Đường thì cô và mẹ chỉ vĩnh viễn đứng thứ hai. Sau này khi cha đi rồi Đường Hân khóc lóc sau vài ngày mới hiểu ra, từ nay về sau Đường Đường cuối cùng đã không còn ai che chở. Vì thế một Đường Hân bảy tuổi rốt cuộc đã tìm được sự cao hứng đã lâu không thấy sau khi cha mất.

Chỉ là theo thời gian Đường Đường chậm rãi lớn lên, những người gặp qua cô ta đều nói chưa bao giờ gặp cô bé nào xinh đẹp như vậy, còn nói minh tinh trên TV đều không đẹp như Đường Đường. Rõ ràng Đường Đường không có ai che chở nhưng mọi người vẫn chú ý cô ta như cũ.

Đường Hân không phục, vì thế cô liều mạng đọc sách, khi thành tích ưu tú rốt cuộc cũng đổi lấy được những lời tán thưởng của người khác. Sau này cô được học trường cao trung tốt nhất thành phố S còn Đường Đường cũng chỉ có thể cùng những học sinh hư hỏng tụ tập ở trường Thập Nhị Trung.

Mỗi lần biết thành tích của Đường Đường lại thảm không nỡ nhìn Đường Hân đều không ngăn nổi sự kích động. Lớn lên xinh đẹp thì có ích gì? Bên cạnh chỉ cô chỉ có những kẻ hư hỏng không học vấn không nghề nghiệp, hiện tại như vậy, sau này cũng sẽ như vậy.

Cô biết Đường Đường còn chưa hết hy vọng, cô ta vẫn luôn nhớ rõ rất nhiều người đã khen cô ta đẹp hơn minh tinh. Vì chuyện này nên Đường Hân sau khi nghe Khinh Dương nói cô ấy muốn tham gia chương trình tuyển chọn liền đi nói cho Đường Đường biết.

Khinh Dương từ nhỏ đã học múa ba lê, đàn dương cầm hay violon cô ấy đều biết, hơn nữa trong nhà lại nhiều tiền như vậy, cô ấy nhất định có thể được chọn. Đường Đường thì có cái gì chứ, ngoại trừ gương mặt may ra còn được xem là sở trường. Hiện giờ bạn thân tốt nhất của cô muốn đi làm minh tinh cho nên cô không nhịn xuống được trước mặt Đường Đường nhắc đến chương trình để kích thích cô ta.

Nhưng kết quả không ngờ tới Đường Đường thật sự đi đăng ký, thậm chí còn theo dõi cô và Khinh Dương đi đến hiện trường tuyển chọn.

Khi ấy ở thành phố S chỉ còn một vị trí cuối cùng, sau khi biểu diễn liền chắc chắn vị trí đó là của cô ấy, nhưng không ngờ lúc này Đường Đường xuất hiện.

Vì thế vị trí cuối cùng kia bị Đường Đường đoạt đi mất.

Đường Hân nhớ tới chuyện này liền hận đến ngứa răng, bởi vì người “chị gái” Đường Đường của cô mà Khinh Dương thiếu chút nữa đã cắt đứt quan hệ với cô.

Có điều chuyện đó cũng không quan trọng lắm bởi vì Đường Đường quậy phá quá trớn cuối cùng chặt đứt cả đường lui của mình. Khinh Dương nói nếu cô ta không có người nâng đỡ thì đời này cô ta sẽ không thể trở mình nữa.

Đường Đường chỉ là một cô nhi không cha không mẹ, vậy thì ai sẽ đi nâng đỡ cô ta chứ?

“Sao thế này, rời nhà đi lâu như vậy bây giờ đến nhà ở đâu cũng không nhớ rõ?” Đường Hân nhịn không được châm chọc nói, “Thật là đáng tiếc, đi hơn ba tháng đến vị trí cuối cùng cũng không trà trộn vào được, nếu lúc trước cô biết điều thì đừng có mà đoạt cơ hội của Khinh Dương…”

Đường Đường bị cô nói đến não cũng đau, “Cô đừng nói thêm câu nào nữa, nếu không tôi liền nói cho Khinh Dương biết là cô cố ý nói cho tôi biết về việc tuyển chọn.”

Đường Đường hung tợn nói.

Đường Hân khuôn mặt nhỏ nhất thời trắng bệch.

Lúc trước Khinh Dường còn không hiểu vì sao Đường Đường lại biết việc tuyển chọn, Đường Hân bị dọa nên căn bản không dám nói cho cô ấy biết nên chỉ có thể nói là Đường Đường theo dõi cô ta nên biết được.

Khinh Dương thật sự tức giận nhưng lại cảm thấy chuyện này không thể trách cô. Nếu Khinh Dương biết được chuyện này là do cô lộ ra…

Đường Hân nhất thời có chút sốt ruột, “Cô dám!”

Đường Đường dùng ta xoa xoa thái dương, “Cô nói xem tôi có dám hay không? Còn không mau đi.”

“Vậy sao cô không đi đi!”

Bởi vì tôi không biết đi như thế nào a, Đường Đường đút tay vào túi, “Bởi vì chìa khóa của tôi mất rồi.”

“Chìa khóa mất bị người khác nhặt được làm sao. Trong nhà nếu ngày nào đó có ăn trộm nhất định là do cô hại”, Đường Hân đen mặt vừa đi vừa mắng. Chờ đến khi đi đến dưới mái hiên đột nhiên lại nhớ tới việc gì đó, Đường Hân quay đầu đắc ý dào dạt nói, “Thiếu chút nữa đã quên, cô vô cớ trốn học đến ba tháng nên bị nhà trường đuổi rồi…”

A, phải không, Đường Đường mặt vô biểu tình nhìn Đường Hân.

Điện thoại trong túi rung lên một chút, Đường Đường lấy ra xem, là tin nhắn của thư ký nhỏ đẹp trai bên người Minh Thiếu Diễm.

[ Đã làm xong thủ tục nhập học trường trung học phụ thuộc Thành Đại. Thứ hai tuần sau là có thể tới đi học. ]

Trường trung học phụ thuộc Thành Đại, đây chẳng phải là trường Đường Hân học sao.

Đường Đường vô cùng vui vẻ.

Nói xem có khéo hay không.

Đường Hân thấy cô không sợ còn cười, mở to hai mắt nhắc lại lần nữa, “Tôi nói cô bị đuổi học rồi cô không nghe thấy sao?”

“Nghe thấy”, Đường Đường cất điện thoại,

“Nói lớn tiếng như vậy làm gì, bị đuổi thì bị đuổi, đổi sang trường học khác là được rồi.”

Đổi trường học là được?

Ha ha, Đường Hân mắt trợn trắng. Lấy thành tích của cô ta thì còn có trường nào đồng ý cho cô ta học.

Những trường học khác nếu không bỏ tiền thì căn bản không vào được. Mẹ nhất định sẽ không đồng ý bỏ tiền ra cho cô ta vào những trường quý giá như vậy.

“Vậy xem có trường học nào chọn cô hay không”, Đường Hân từ sau lưng Đường Đường đi qua, mở cửa. Mẹ nuôi trong nhà đang xem TV nghe tiếng động liền ra ngoài, “Hân Hân đã về rồi, mẹ hôm nay có mua…”

Lời còn chưa dứt đã liếc mắt thấy Đường Đường đứng sau lưng Đường Hân. Bà lập tức kéo ra một nụ cười chói mắt, “Ai da, đại minh tinh của chúng ta đã về rồi, cô có năng lực như vậy còn trở về làm gì nữa.”

Đường Đường bội phục, không hổ là hai mẹ con đến lời nói cũng giống nhau như đúc.

“Tôi về lấy một ít đồ”, Đường Đường nói.

Mẹ nuôi cười nhạo, “Những món đồ trong nhà đều rách nát cả còn có thứ gì đáng giá sao?”

Đường Hân lại nghe lời này có điểm không thích hợp, kinh ngạc nói, “Trở về lấy đồ? Cô muốn đi đâu?”

Tôi đi chỗ nào cũng không nhất thiết phải nói ra cho các người biết. Vì vậy Đường Đường không phản ứng lại lời Đường Hân mà đem ánh mắt dừng trên người mẹ nuôi.

Chờ khi được Minh Thiếu Diễm giúp cô có được chỗ đứng trong giới giải trí và quan hệ của hai người có chút hòa hoãn, lúc đấy cô sẽ nói rõ thân phận thật sự của mình cho Minh Thiếu Diễm. Kết quả như thế nào, Đường Đường không dám đảm bảo. Vậy nên trước hết cô cảm thấy mình cần phải lấy lại số tài sản này để trong tay chính mình có tài chính xoay sở bất cứ lúc nào.

“Tháng trước tôi đã đủ mười tám tuổi. Dì đã đáp ứng với cha khi tôi trưởng thành sẽ trả lại bốn mươi phần trăm di sản cho tôi. Dì định khi nào sẽ trả cho tôi?”

Đường Hân không thể hiểu được quay đầu lại liếc Đường Đường một cái, khó hiểu hỏi, “Cái gì bốn mươi phần trăm?”

Mẹ nuôi nghe được lời này trong nháy mắt như dẫm phải đuôi mà dựng tóc lên, âm thanh vô ý cất cao, “Cô nói cái gì!”

Đường Đường sao lại biết được chuyện di chúc!

Chuyện này ngoại trừ bà ra thì cũng chỉ có luật sư năm đó biết được, tuyệt đối không có người thứ ba. Ngay cả con gái ruột của bà Đường Hân cũng không biết.

Mẹ nuôi bị một câu của Đường Đường mà cả kinh, suýt chút nữa đã bay luôn linh hồn nhỏ bé, đặc biệt là nghe được chuẩn xác bốn mươi phần trăm. Tiểu tiện nhân này từ đâu mà nghe được, chẳng những cô ta biết được chuyện di chúc mà còn biết đến rõ ràng như vậy?

Mẹ Đường bắt đầu lo lắng.

Chuyện lập di chúc đã qua mười năm, mỗi lần nhớ tới mẹ Đường vẫn tức đến ngứa răng. Nỗi hận này giống như một khúc xương cá mắc trong cổ họng có rút như thế nào cũng không ra, cả đời này bà không thể quên, không thể bỏ xuống được. Nay hai chữ di chúc lại bị nhắc tới, mẹ Đường liền nhớ lại bộ dáng nằm trên giường bệnh của Đường Duẫn Đức năm đó, lúc đấy ông ấy nói cũng không còn rõ ràng nữa nhưng vẫn còn nhớ Đường Đường và người đàn bà kia.

Bà gả cho Đường Duẫn Đức bảy năm, chăm sóc cho ông ấy bảy năm, vậy mà trước khi chết, tất cả những gì trong đầu ông ấy đều là hai mẹ con kia. Ông ấy nói rốt cuộc cũng có thể đi tìm người đàn bà kia, lại còn nói sợ rằng mình chết đi rồi sẽ không còn ai thương yêu Đường Đường, một lần lại một lần dặn dò bà sau này phải chiếu cố Đường Đường cho tốt, nói cô ta từ nhỏ đã không được gặp cha mẹ ruột, rất đáng thương.

Mẹ Đường tức giận đến tay chân run rẩy, nhiều năm như vậy, có thứ gì tốt Đường Duẫn Đức đều cho Đường Đường trước còn con gái của bà vĩnh viễn đều lấy những thứ mà thừa lại mà Đường Đường không chọn. Đường Đường ủy khuất? Chẳng lẽ bà và Đường Hân không ủy khuất sao?

Đường Duẫn Đức điên rồi, từ khi gặp lại người đàn bà đó thì điên rồi. Dù người đàn bà kia đã mang thai dã chủng của người đàn ông khác, dù bà ta có trở thành một đóa hoa rách nát thì Đường Duẫn Đức vẫn cung phụng chiều chuộng như vậy. Ngay cả đứa con gái của bà ta và người khác ông ấy cũng yêu thương, nâng niu trong lòng bàn tay, so với con gái ruột ông ấy còn thương hơn.

Đến cuối cùng, trước khi chết còn để lại cho Đường Đường bốn mươi phần trăm di sản!

Nói xem có đáng chết hay không, có đáng chết hay không chứ!

Khi đó mẹ Đường cầm di chúc của Đường Duẫn Đức, đôi mắt nhìn con số bốn mươi phần trăm bên trên chòng chọc, tựa như muốn đem tờ giấy đâm nát. Mặc kệ lúc ấy trong lòng có bao nhiêu khó chịu thì bà vẫn tươi cười đồng ý với Đường Duẫn Đức. Bà đã nói bà sẽ chiếu cố Đường Đường, đồng ý khi nào Đường Đường mười tám tuổi sẽ đem bốn mươi phần trăm di sản kia trả lại cho cô ta.

Ha, ai sẽ trả lại cho cô ta chứ.

Chỉ là một đứa dã chủng không ai cần, quấy rầy bọn họ nhiều năm như vậy còn muốn lấy tiền của bà sao, nằm mơ!

Chuyện về di chúc, sau khi Đường Duẫn Đức chết đã hoàn toàn chôn chặt trong lòng mẹ Đường. Nếu bà không đề cập đến chuyện này thì tuyệt đối sẽ không ai biết được, còn về vị luật sư kia, chỉ cần bảo vệ cho một bí mật thì sẽ nhận được một số tiền không ít, đương nhiên ông ta sẽ không tiết lộ chuyện này cho Đường Đường.

Một năm lại một năm trôi qua, đã lâu đến nỗi mẹ Đường gần như quên sạch về việc này, kết quả trong lúc không đề phòng liền bị Đường Đường vạch trần.

Mẹ Đường không chút nghĩ ngợi dậm dậm chân.

“Không nói không rằng rời nhà trong ba tháng, trong trường học cũng không nói một câu đã chạy đi, học phí một học kỳ đến vài ngàn cũng xem như đổ sông đổ bể. Khi phát đạt không nhớ đường trở về, bây giờ lăn lộn không được liền mặt dày chạy về đây. Cô đã lợi hại như vậy thì đừng trở về, nếu còn về đây thì ngoan ngoãn một chút, đến đến đi đi một câu giải thích cũng không. Cô nhìn lại xem bộ dạng hiện tại của cô giống cái gì!”

Tuy rằng Đường Đường lúc trước làm nhiều việc không đúng nhưng hiện giờ cũng không phải lúc để cô tính sổ. Vì thế Đường Đường tận tình khuyên bảo mẹ Đường đang cố ý chuyển đề tài kéo trở về, “Chúng ta đang nói tới chuyện di sản, đừng có nói qua chuyện khác như vậy.”

“Cái gì mà chuyển đề tài, còn có cô nhắc đến di sản làm gì, cho dù có thì cũng không liên quan gì tới cô!”

Giọng mẹ Đường vốn đã bén nhọn, lúc này bà còn gân cổ kêu lên, âm thanh phát ra thật sự chói tai cực kỳ. Cứ đứng ở cửa kêu lên như vậy khiến cửa nhà hàng xóm cũng mở ra xem. Từ bên trong đi ra một người, vẻ mặt vui vẻ đang đợi xem kịch vui, “Đây không phải là Đường Đường sao, ai da lên TV một chuyến rồi thì so với trước kia còn xinh đẹp hơn a.”

Đường Hân đứng sau lưng mẹ Đường nghe được lời này, khuôn mặt trong nháy mắt còn dài hơn mặt ngựa.

Bà chủ cách vách đem nước trên tay chùi lên tạp dề, “Đang êm đẹp sao lại ầm ĩ như vậy, con bé thật vất vả mới trở về nhà một chuyến…”

Khu chung cư này có nhiều tầng, mỗi tầng có bốn hộ gia đình, giọng mẹ Đường vốn đã lớn mà thím Lý vừa mới bước ra giọng càng ồn ào hơn. Hai người nói chưa được vài câu thì cánh cửa nhà khác lại mở ra, “Ai la lớn như vậy? A, đây không phải là Đường Đường sao? Con lần trước lên chương trình mọi người đều xem hết. Con nói xem đang tốt đẹp đứng ở vị trí thứ nhất sao chớp mắt thì đã bị loại rồi, nếu con có thể đi tiếp thì con chính là đại minh tinh rồi. Vừa rồi nghe được hai mẹ con đang cãi nhau, chậc chậc chậc, đang cãi nhau việc gì mà ầm ĩ thế? Ta nghe nói hai người nhắc đến di sản, di sản gì vậy?

Mẹ Đường sợ Đường Đường lại nói những lời không nên nói liền giành trước mà gào lên, “Vừa lúc nhờ mọi người phân xử giúp. Từ khi ông nhà tôi đem cô ta về, hai vợ chồng chúng tôi vẫn luôn xem cô ta như con gái ruột mà nuôi lớn. Chúng tôi cho ăn cho uống đầy đủ, có chỗ nào bạc đãi. Một cô nhi không cha không mẹ như cô ta nhưng một chút cũng không hề thua kém Đường Hân, bây giờ cô ta lại lật lọng nói ông nhà tôi để lại cho cô ta di sản, tôi thật sự không thể chịu được!”

“Tôi đem cô nuôi lớn như vậy, cô lại báo đạp tôi như thế sao”, mẹ Đường đấm ngực dậm chân, “Tôi biết cô ở bên ngoài không được thoải mái, nếu vậy thì cô trở về là được rồi. Tôi không thể lo cho cô làm minh tinh được nhưng tôi vẫn có thể lo cho cô tiếp tục học hành. Tôi xem cô như con gái ruột mà nuôi đến như vậy thì không lẽ còn có thể mặc kệ cô. Tôi ở nơi này vì cô mà suy nghĩ nhưng không ngờ cô vừa trở về đã đòi tiền tôi. Cô thật sự làm hai vợ chồng tôi thất vọng, nếu chồng tôi thật sự có để lại tiền cho cô thì chẳng lẽ tôi xấu xa đến mức giữ riêng cho mình. Nhưng cô hỏi mọi người thử xem, ai lập di chúc mà không để lại cho con gái ruột, lại đi cho con gái nuôi chứ, hơn nữa còn cho một lần đến bốn mươi phần trăm. Đường Đường, cô có còn là con người không!”

Trước kia rõ ràng là Đường Duẫn Đức mang theo Đường Đường trước, sau đó mới có mẹ Đường. Nhưng khi ấy Đường Đường mới bao lớn, căn bản không biết chuyện năm đó rốt cuộc như thế nào. Đường Duẫn Đức tuy rằng rất yêu thương Đường Đường nhưng cũng sẽ không nói những việc này cho cô biết.

Đường Đường không biết thì sẽ không còn ai biết được chân tướng năm đó nữa, sẽ không ai biết bà như thế nào mà cùng Đường Duẫn Đức kết hôn, mà cùng ông ấy sinh con. Chính vì vậy nên mẹ Đường không hề sợ hãi, bà muốn nói cái gì thì nói cái đó.

Vừa nói vừa lau nước mắt, làm như bà thật sự đã ngậm đắng nuốt cay để nuôi lớn Đường Đường, nhưng hiện giờ cô lại lòng lang dạ sói muốn đòi tiền bà.

Mọi người là hàng xóm nhiều năm như vậy thì sao lại không biết thái độ của mẹ Đường đối với Đường Đường như thế nào. Ngày thường vẫn luôn không đánh thì là mắng, đồ Đường Hân mặc luôn mới mẻ xinh đẹp, còn Đường Đường lại luôn mặc đồ cũ.

Có điều mẹ Đường hiện tại khóc lóc thảm thiết như vậy vẫn khiến mọi người không khỏi suy nghĩ. Đường Đường vốn dĩ chỉ là một đứa trẻ được nhận nuôi, mẹ Đường đối xử với cô kém hơn Đường Hân cũng không sai. Hơn nữa, theo những gì mẹ Đường vừa nói, ai lập di chúc mà không để lại cho con gái ruột lại đi cho con gái nuôi, còn để lại tới bốn mươi phần trăm?

Vì thế một đống ánh mắt đặt trên người Đường Đường, “Đường Đường à, chuyện này thì con không đúng rồi. Con xem dì của con đã nuôi con lớn như vậy…”

Mẹ Đường nghe thấy có người nói thay cho liền khóc lóc hung hăng hơn, “Vợ chồng chúng tôi sao có thể nuôi lớn một kẻ lòng lang dạ sói như vậy chứ.”

Mẹ Đường khóc so với Đậu Nga còn ủy khuất hơn. Nếu không phải lúc trước đã đọc qua tiểu thuyết thì ngay cả Đường Đường cũng tin mình được mẹ Đường và Đường Duẫn Đức cùng nhận về nuôi lớn.

Đường Đường không nói một lời mà vẫn luôn chờ mẹ Đường dừng khóc lóc. Sau đó cô mở miệng, “Cha rốt cuộc có để lại di sản cho tôi hay không, dì chính là người rõ ràng nhất. Bây giờ dì không nhận cũng không sao, nhưng mà tôi luôn có biện pháp để chứng minh tôi nói sự thật, tôi không hề đòi tiền của dì. Tôi và Đường Hân không hề được đối xử giống nhau, tôi tin những cô dì chú bác hàng xóm đều có mắt phân biệt được tốt xấu. Còn dì lúc nãy nói tôi được dì và cha cùng nhau nhận nuôi? Sao tôi lại nhớ rõ cha đã từng nói, lúc trước khi còn mang theo tôi đến công ty thì ông ấy còn chưa biết dì là ai đâu.”

Mặt mẹ Đường cứng lại, mấy cô thím đang xem náo nhiệt liếc mắt nhau một cái, họ đã ngửi được hương vị bát quái rồi.

Giữa những người hàng xóm thật ra cũng không thân thiết lắm, họ chỉ biết Đường Đường không phải là con ruột của hai vợ chồng Đường Duẫn Đức. Vậy nên trước giờ họ cũng tự nhiên cho rằng Đường Đường là đứa trẻ được hai vợ chồng nhận nuôi.

Bọn họ cũng từng lén tò mò tại sao Đường Đường luôn gọi Đường Duẫn Đức là cha trong khi vẫn luôn gọi mẹ Đường là dì. Hơn nữa hai vợ chồng Đường Duẫn Đức đang tuổi trẻ êm đẹp lại nhận một đứa con nuôi làm gì, cũng không phải là họ không thể sinh con. Mà cho dù có nhận nuôi thì cũng không nên nhận nuôi một đứa con gái chứ.

Kết quả, lần này nghe Đường Đường nói, vậy mà Đường Duẫn Đức đã sớm có Đường Đường rồi, sau đó ông mới gặp mẹ Đường?

Vợ chồng còn trẻ đang êm đẹp đi nhận nuôi một đứa trẻ đã kỳ quái rồi, hơn nữa Đường Duẫn Đức vẫn còn trẻ như vậy lại nhận nuôi một đứa con thì càng kỳ quái hơn. Trong lòng đang cảm thấy kỳ quái thì bác gái rốt cuộc nhớ tới, lúc trước khi Đường Duẫn Đức còn sống hình như Đường Đường mặc quần áo đều đẹp hơn Đường Hân, bộ dáng yêu thương như thế quả thực không khác gì con gái ruột.

Đáng tiếc Đường Duẫn Đức chết sớm, chuyện này cũng đã trôi qua mười mấy năm, ký ức trước kia đã không còn nhớ rõ nữa, chỉ nhớ mẹ Đường thường xuyên đối với Đường Đường mắng tới mắng lui.

Đường Duẫn Đúc nâng niu trong lòng bàn tay mà thương yêu, đến khi ông mất rồi mỗi ngày đều bị mẹ Đường hết đánh lại mắng, nghĩ như thế nào thì cũng cảm thấy có chút khó hiểu.

Không lẽ, không lẽ… Đường Đường thật ra giống với Đường Hân, đều là con thân sinh của Đường Duẫn Đức!

Vì vậy cho nên sau khi Đường Duẫn Đức qua đời, mẹ Đường liền đối với cô không đánh chính là mắng?

Thím Lý càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, nếu thật sự là vậy thì Đường Duẫn Đức nhất định sẽ để lại cho Đường Đường một số tiền xoay sở nha!

Mấy bác gái trong nháy mắt như phát hiện ra một bí mật lớn lao gì đó.

Lúc trước sau khi mất Đường Duẫn Đức để lại một công ty làm ăn thật không tồi, vì thế sinh hoạt hằng ngày của mẹ Đường vẫn luôn rất hậu đãi. Ngày thường khi gặp bọn họ vẫn luôn hướng lỗ mũi lên trời. Hiện tại đã phát hiện được bí mật, các bác gái nhất định sẽ không bỏ qua chuyện trọng đại này, “Cảm tình tốt cũng không phải huyết thống thì mới được, có đôi khi con thân sinh còn không bằng cả con nuôi. Nói không chừng… Khụ khụ, Đường Đường à, cha con còn nói với con chuyện gì hay không…”

Mẹ Đường vọt lên bắt lấy Đường Đường muốn kéo vào nhà, “Ba tháng không về cô cứng cánh rồi phải không. Mê sảng nghe nói bậy bạ ở bên ngoài, cô giao du với nhiều kẻ xấu lắm đúng hay không, hả?”

Nói xong lại quay lại rống thím Lý, “Thím Lý,chẳng phải chồng bà thi công chức mãi không được sao, cũng đã hai năm rồi còn gì, bây giờ tuổi cũng đã lớn rồi, không biết có được thi không, bà cũng nên đi hỏi xem mua đâu được bằng cấp đi chứ…”

Khuôn mặt thím Lý nháy mắt đen lại, “Ha! Tôi khuyên bà cầm tiền của con bé thì mau trả lại cho nó đi, kẻ tiểu nhân nhất định sẽ gặp báo ứng!”

Mẹ Đường tức giận lại muốn mắng nhưng thím Lý đã phanh một tiếng đóng của vào nhà. Đường Đường nhân cơ hội xoay cổ tay một cái, thoát ra khỏi nắm tay của bà Đường.

Trước kia mặc kệ thế nào Đường Đường cũng không dám phản kháng bà, hôm nay cô chủ động rút tay ra khiến mẹ Đường sửng sốt một chút. Nhưng mẹ Đường cũng không quá để ý, quay đầu mắng một tiếng bà già chết tiệt mới quay qua đánh giá Đường Đường.

Lúc trước gặp bà còn rất rụt rè, ba tháng không thấy đúng là có bản lĩnh, lá gan cũng lớn hơn, chẳng những dám cãi lại còn dám phản kháng. Hiện giờ không biết nghe được tin tức kia ở đâu mà dám tới đòi tiền bà?

“Cô theo tôi đi vào!” Mẹ Đường lại bắt lấy tay Đường Đường.

Đường Hân vui sướng khi người gặp họa đứng một bên, mỗi khi Đường Đường bị đánh tâm tình của cô đều thực sự không tồi.

Đường Hân cũng không nghĩ đến mới ra khỏi nhà một chuyến Đường Đường lại dám lớn lối như vậy. Cô lui về sau hai bước chừa không gian cho mẹ Đường thu thập Đường Đường, nhưng không ngờ lại thấy cảnh Đường Đường trở tay cầm lấy cổ tay mẹ Đường đẩy bà ra.

Mẹ Đường không kịp phản ứng bị đập trúng khung cửa hét “Ai da” một tiếng, tức giận mắng to, “Cô có phải ngứa da hay không…”

“Lúc trước cha vì sao mà đồng ý kết hôn với dì, chính dì tự biết nguyên nhân”, Đường Đường đánh gãy lời mẹ Đường. Mẹ Đường vốn định nói gì đó liền nghe được lời này của Đường Đường, trong nháy mắt bị dọa cho da gà da vịt đều nổi lên.

“Cha rốt cuộc có để lại tiền cho tôi hay không dì tự biết. Tôi không muốn tranh phần của dì và Đường Hân, tôi chỉ muốn lấy lại những thứ thuộc về mình, một chút cũng không quá phận. Việc di sản có pháp luật đảm bảo, chỉ một chút tiền thì không phải muốn nuốt là có thể nuốt, tôi cũng không muốn đem chuyện này ra pháp luật.”

Mẹ Đường bị cô nói mà sợ hãi, nhưng nhớ lại những lời luật sư nói lúc trước, luật sư đã cam đoan với bà tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì. Vì thế bà cảm thấy Đường Đường chỉ muốn dọa người, “Nói không có chính là không có, nếu cô còn nói thêm một câu nữa thì về sau đừng bước vào nhà…”

“Tôi cũng không muốn về đây nữa”, Đường Đường nói. Đem điện thoại và quần áo cất vào trong túi đi về hướng cầu thang, đột nhiên nhớ đến trong vòng nửa năm tới sẽ học chung một trường với Đường Hân cho nên quay đầu lại nhìn Đường Hân một cái, “Gặp lại.”

Sau đó thong thả ung dung đi xuống cầu thang.

Ai muốn cùng cô gặp lại!

Đường Hân chán ghét xoay người, nghĩ nghĩ lại kéo mẹ Đường, “Mẹ, rốt cuộc sao lại thế này…”

Mẹ Đường vội vàng đóng cửa lại, lôi kéo tay Đường Hân, “Ai biết cô ta bị cái gì kích thích.”

“Vậy cha có thật sự để lại di sản cho…”

“Không có”, mẹ Đường trực tiếp ngắt lời Đường Hân, nhéo nhéo khuôn mặt con gái,

“Con mới là con ruột của cha, ông ấy ngoài trừ con còn có thể cho ai nữa, mẹ sao có thể lừa con.”

Nhưng là nhớ đến khi còn nhỏ cha yêu thương Đường Đường như vậy, Đường Hân vẫn cảm thấy nghi ngờ, hơn nữa lúc nãy Đường Đường nói cha gặp được mẹ sau khi đã có cô ta, cô thật sự không thể nào hiểu được những lời này, nhưng lại không dám hỏi mẹ. Đơn giản là đừng nghĩ nữa, “Vậy Đường Đường không về thì cô ta còn ở đâu, cô ta không phải không được xuất đạo sao? Sáng này Khinh Dương nói công ty Đường Đường muốn hủy hợp đồng với cô ta, đã hủy rồi thì cô ta còn chỗ nào để đi chứ?”

“Quản cô ta có chỗ đi hay không làm gì”, mẹ Đường hiện tại hận không thể nhìn thấy Đường Đường chết đói ngoài đường, “Không có chỗ đi thì cũng không liên quan đến chúng ta. Cô ta không phải nói cô ta đã mười tám rồi sao, còn dám đòi tiền với mẹ.”

Mẹ Đường càng nghĩ càng tức, hùng hùng hổ hổ vào trong phòng. Đường Hân phất ngốc một lúc cũng về phòng ngủ mình gọi điện thoại, “Khinh Dương, tớ nói cho cậu biết Đường Đường vừa mới về nhà… Nhìn cô ta cũng khá tốt, nhưng khẳng định là cô ta không tốt… Bởi vì cô ta vừa về nhà đã đòi tiền mẹ tớ… Tớ nói này cậu đừng chê cười, cô ta vậy mà dám nói cha tớ để lại cho cô ta bốn mươi phần trăm di sản… Ha ha ha thật buồn cười…”

Ở một đầu khác, Đường Đường đứng dưới mái hiên, lấy ra cái khẩu trang từ trong túi mang lên. Tuy rằng cô hiện tại vạn người mắng nhưng bởi vì lúc trước nổi tiếng nên người nhận ra cô thật sự không ít.

Nhưng dù có khẩu trang thì dáng người nổi trội của cô vẫn hấp dẫn ánh mắt của mọi người trên đường. Đường Đường nhanh chóng đi ra tiểu khu, thấy chiếc Maybach quen thuộc liền mở cửa lên xe, sau đó chào hỏi tài xế.

Chú Lý đối với Đường Đường không có ấn tượng tốt nhưng duỗi tay không đánh người mặt cười, Đường Đường lại xinh đẹp, ngoan ngoãn chào hỏi ông như vậy, chú Lý không đành lòng mà hòa nhã với Đường Đường. Ông nở một nụ cười nói, “Tiểu thư gọi tôi chú Lý là được rồi.”

Đường Đường thuận theo ngoan ngoãn gọi một tiếng chú Lý.

Rốt cuộc thì chú Lý vẫn là người của Minh Thiếu Diễm, dù lúc này mình có nói gì hay làm gì thì có lẽ giây tiếp theo sẽ toàn bộ truyền đến tai Minh Thiếu Diễm.

Xe nhẹ nhàng chạy, Đường Đường ngồi trong chốc lát liền hỏi chú Lý, “Chú Lý, bây giờ chúng ta sẽ đi đâu.”

Đường Đường cuối cùng vẫn là nhân vật phụ vì vậy trong tiểu thuyết cũng chỉ viết đoạn Đường Đường gặp Minh Thiếu Diễm. Vì thế tiếp theo sẽ đi đâu Đường Đường thật sự không biết.

Chú Lý cười một tiếng, “Chúng ta bây giờ sẽ về chỗ ở của tiên sinh. Tiên sinh lo lắng tiểu thư mới đến còn lạ lẫm nên để cô trước tiên ở cùng ngài ấy.”

Kỳ thật là sợ chi thứ hai và thứ ba tiếp cận cô chứ gì, vậy nên mới đặt cô dưới mí mắt cho an toàn, Đường Đường thầm nghĩ.

Xe lại chạy hơn nửa giờ, cuối cùng cũng đến chỗ ở của Minh Thiếu Diễm. Đó là một tòa biệt thự ba tầng, vừa nhìn một cái liền biết giá cả đắt kinh người.

Biệt thự to lớn chỉ có mình Mình Thiếu Diễm ở, tuy rằng còn có chú Lý và người làm trong nhà nhưng vẫn cảm thấy thật trống trải.

Vì vậy nên cái người họ Trình kia khi nhìn thấy cô mới có thể kích như vậy? Đường Đường nghĩ thầm có lẽ Minh Thiếu Diễm đã bảo dì ấy chuẩn bị phòng cho cô.

Minh Thiếu Diễm thật sự một chút cũng không bạc đãi cô, ít nhất là về mặt vật chất. Đường Đường vội vàng từ sáng đến bây giờ, rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Nằm trên giường giường nghỉ ngơi trong chốc lát, đốt nhiên nghĩ tới, từ sau khi xuyên tiểu thuyết cô hình như còn chưa nhìn qua bộ dạng hiện tại của chính mình thì phải?

Trong truyện hình dung Đường Đường lớn lên kinh thiên vi nhân* như thế nào, dáng người hoàn mỹ đến nhường nào, Đường Đường thật sự rất tò mò. Từ trên giường đi vào phòng vệ sinh.

*Kinh thiên vi nhân: ý chỉ nhìn thấy một cái gì đó vô cùng khó tin, dường như chỉ có thần tiên mới được như vậy.

Còn chưa kịp cảm thán thẩm mỹ của Minh Thiếu Diễm thật tốt thì đã bị khuôn mặt trong gương kia chiếm đoạt hết tất cả giác quan.

Nhìn thấy khuôn mặt này, trong lòng Đường Đường chỉ có một câu.

Trên đời này thật sự có người đẹp đến như thế này sao?

Mỗi một ngũ quan đều tinh xảo, cho dù có bới lông tìm vết thì cũng không tìm ra khuyết điểm nào. Mà những ngũ quan này khi đặt cạnh nhau tạo thành một tổ hợp vô cùng hoàn mỹ.

Đẹp, đẹp đến kinh tâm đoạt phách.

Giờ phút này đã có thể lý giải vì sao Đường Đường chỉ dựa vào gương mặt mà có thể nổi tiếng đến như vậy.

Nhưng cho dù có gương mặt xinh đẹp thì vẫn bị toàn mạng bôi nhọ. Điều này cũng thuyết minh đầy đủ cho việc, một cái đầu tỉnh táo so với một khuôn mặt đẹp càng thêm quan trọng.

Đường Đường tắm rửa một lát, nhìn thời gian đã là sáu giờ rưỡi chiều.

Đã sáu giờ rưỡi, không biết Minh Thiếu Diễm có trở về hay không.

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận