Trong khoảnh khắc nào đó Minh Thiếu Diễm đã từng nghĩ, nếu… nếu Đường Đường thật sự có thể có suy nghĩ giống hắn, vậy đó là ban ân của trời cao dành cho hắn.
Hiện giờ chuyện này thật sự xảy ra, Đường Đường ở trước mặt hắn nói ra những lời hắn từng cảm thấy vô cùng xa xỉ. Nhưng Minh Thiếu Diễm không vui mừng như tưởng tượng, điều đầu tiên nảy lên trong đầu hắn là “Không nên”.
Không, là tuyệt đối không thể.
Bọn họ là người thân.
Suy nghĩ này là sai trái.
Hắn là trưởng bối, hắn không nên có suy nghĩ suy đồi kia. Còn lời nói vừa thốt ra của cháu gái mới thành niên vừa nãy, làm trưởng bối hắn cũng nên chặt đứt suy nghĩ không nên có này của cô.
Đường Đường còn rất nhỏ không phải sao?
Mới không lâu cô còn rất thích Bách Thần không phải sao?
Cô gái tuổi này còn chưa thể phân rõ đâu là thích, đâu là hảo cảm, thậm chí đến tình yêu và tình thân cũng mơ hồ không phân biệt được, nếu không sao có thể nói ra mấy lời thế này.
Cảm giác mừng như điên chỉ tồn tại trong nháy mắt, ngay lập tức Minh Thiếu Diễm đã bình tĩnh lại.
Hắn đã phạm vào sai lầm sao có thể để Đường Đường cũng sinh ra suy nghĩ suy đồi như vậy.
Đường Đường thích hắn cũng giống lời bác sĩ nói, vì trước đây không ai đối xử tốt với cô, hiện tại lại xuất hiện một người nên cô khó tránh khỏi sinh ra ảo giác.
Minh Thiếu Diễm thừa nhận khi nghe những lời này trái tim như ngừng đập, ý niệm bấy lâu trong nội tâm kích động điên cuồng. Nhưng nếu hắn lợi dụng sự ngây thơ của cô để thỏa mãn tư tâm của bản thân thì đó không phải là yêu cô. Đó là hại cô.
Rốt cuộc cũng bình tĩnh, Minh Thiếu Diễm nghĩ lại lời Đường Đường vừa nói, giận sôi máu.
Vì chuyện này mà đến câu bọn họ không phải chú cháu cô cũng nói được. Không lẽ cô nói bọn họ không phải chú cháu là thật sự không phải? Không lẽ tất cả giám định lúc trước của hắn đều là giả? Còn hắn đến quan hệ huyết thống cũng có thể lầm?
Sao có thể.
Đường Đường không hề biết trong thời gian ngắn ngủi Minh Thiếu Diễm đã suy nghĩ nhiều như vậy. Mắt thấy biểu tình Minh Thiếu Diễm ban đầu là khiếp sợ, sau đó trở nên cao thâm khó đoán, cuối cùng là chậm rãi khôi phục bình thường.
Minh Thiếu Diễm bình tĩnh như vậy làm trong lòng Đường Đường nổi lên dự cảm không tốt.
Giây tiếp theo, Minh Thiếu Diễm mở miệng, “Cháu còn nhỏ.”
Đường Đường hít sâu một hơi, không lên tiếng, chờ Minh Thiếu Diễm tiếp tục.
“Tuổi cháu còn nhỏ, có vài tình cảm không thể phân biệt rõ. Cháu đối với chú là ỷ lại chứ không phải thích. Chú biết mẹ nuôi và em gái đối xử với cháu không tốt, chú cũng rất hối hận đã không đón cháu về sớm. Hiện tại để cháu sinh là suy nghĩ này, chú rất xin lỗi. Gần đây có phải quá mệt mỏi hay không, có phải áp lực thi cử quá lớn? Thật ra cháu không cần vất vả như vậy, cháu đã rất xuất sắc rồi. Tối nay nghỉ ngơi sớm một chút, điều chỉnh lại tâm tình của mình, đừng suy nghĩ lung tung.”
Đường Đường:……
Trong dự đoán của cô, Minh Thiếu Diễm nhất định sẽ từ chối nhưng tuyệt đối không cô không nghĩ sẽ như thế này!
Thái độ của Minh Thiếu Diễm hoàn toàn là xem cô là một đứa trẻ.
Cái gì quá nhỏ, cái gì mà cô miên mang suy nghĩ, không phân biệt được thích và ỷ lại. Chú, một người chưa từng nói qua chuyện yêu đương, không chừng còn là xử nam thì biết cái gì là ỷ lại, cái gì là thích?
Đường Đường là người có tính tình rất tốt nhưng sau khi nghe Minh Thiếu Diễm nói cũng tức tối đến không muốn nói chuyện.
Hòa hoãn hơn một chút, Đường Đường hấp hối giãy giụa, “Cháu thật sự không phải cháu gái ruột của chú…”
Minh Thiếu Diễm nhíu mày, “Đừng quậy.”
……
Minh Thiếu Diễm đứng lên, một lần nữa trở lại bàn làm việc, mang mắt kính lên, mở laptop, “Lên phòng nghỉ ngơi đi, chú còn việc phải làm.”
Ý hắn là muốn từ chối.
Tuy không muốn thừa nhận nhưng đúng là giờ phút này Đường Đường có chút mất mát.
Lúc này Minh Thiếu Diễm rõ ràng không muốn nói chuyện này, nếu liền tục dây dưa chắc chắn sẽ khiến hắn cảm thấy phiền toái. Hiện tại quan trọng nhất là Minh Thiếu Diễm không hề tin bọn họ không có quan hệ chú cháu vậy nên dù cô có nói gì hắn cũng không tin.
Xem ra cần phải nắm lấy chứng cứ xác thực chứng minh bọn họ không có quan hệ huyết thống mới được.
Đường Đường đứng lên, “Vậy cháu lên trước.”
Ánh mắt Minh Thiếu Diễm vẫn dừng trên máy tính, nhàn nhạt nói, “Đi đi.”
Đường Đường dứt khoát rời khỏi.
Một giây khi cửa phòng sách đóng lại, Minh Thiếu Diễm thở dài một hơi, vô lực tựa vào lưng ghế.
Trên màn hình máy tính trống không, cái gì cũng không có.
Ông trời thấy hắn chưa đủ thảm sao, hiện tại còn xảy ra chuyện thế này.
Ai biết được những lời nói giỡn kia của Đường Đường hắn từ chối có bao nhiêu khó khăn.
Thật sự rất khó khăn.
Minh Thiếu Diễm không biết mình đã dùng hết bao nhiêu sức lực mới có thể duy trì thanh tỉnh, không trầm mê mà gây ra sai lầm.
Cô gái 18 tuổi nói chữ thích quá dễ dàng. Ví như nửa năm trước, không phải Đường Đường còn rất thích Bách Thần sao? Nhưng bây giờ cũng ném cậu ta ra sau đầu, huống chi là đối với hắn.
Quan trọng hơn là giữa bọn họ còn tồn tại quan hệ huyết thống.
Vậy nên, căn bản không có khả năng.
Đóng máy tính lại lần nữa, ánh mắt Minh Thiếu Diễm dừng trên đĩa trái cây Đường Đường đặt trên bàn. Hắn im lặng một lúc sau đó đi qua, xiên một miếng trái cây, chậm rãi nhấm nháp, lại chậm rãi nuốt xuống.
Nhưng chung quy hắn vẫn không cam lòng mà gọi cho Jason.
“Bản giám định thân phận của Đường Đường là cậu tự mình làm, chắc chắn không có vấn đề?”
Jason khiếp sợ, cẩn thận nhớ lại lúc đó, cuối cùng xác định, “Không có vấn đề.”
Tim rốt cuộc cũng chậm lại, chỉ là trong lòng lại sinh ra nỗi thất vọng đập thẳng vào lòng hắn.
Hắn đã nói mà, sao có thể sai được.
Tâm tình làm việc không còn nữa, Minh Thiếu Diễm về phòng ngủ tắm rửa.
Nước thật lạnh.
Đêm nay đã định là một đêm không ngủ.
Bên này Minh Thiếu Diễm không ngủ được, Đường Đường ở tầng ba cũng không khác gì. Minh Thiếu Diễm là sầu, Đường Đường là bị chọc tức.
– —
Tối ngủ muộn, hôm sau tỉnh lại đã là 9 giờ sáng, cũng may hôm nay là thứ bảy không cần đi học. Tùy tiện mặc quần áo chuẩn bị xuống lầu, vừa đi tới cửa lại vòng về. Đường Đường đứng trước gương sửa sang lại tóc tai một chút, quần áo cũng thay một bộ khác đẹp hơn mới chịu xuống lầu.
Từ khi nhận ra tình cảm với Minh Thiếu Diễm, hành vi của Đường Đường cũng theo đó thay đổi không ít.
Đến Đường Đường cũng khinh bỉ bản thân, không có tiền đồ.
Càng không có tiền đồ hơn chính là, cô mất công sửa soạn như vậy kết quả Minh Thiếu Diễm không có nhà. Dì Trình từ phòng bếp ra ngoài, “Tìm chú nhỏ của cháu à. Từ sáng sớm nó đã ra ngoài rồi, nó là có việc.”
Là có việc hay đang trốn cô.
Thật khó chịu.
Mới sáng ra tâm tình đã không tốt, lười biếng ăn sáng một chút. Đột nhiên điện thoại vang lên, cầm lên xem, là điện thoại của Minh Thiếu Diễm.
Híp mắt nhận điện thoại, tác phong của Minh Thiếu Diễm vẫn vậy, có việc nói thẳng, không dòng dài, “Lát nữa sẽ có khách đến nhà, cháu nhớ phải chiêu đãi người đó.”
Chiêu đãi khách?
Không phải còn có dì Trình à? Sao đột nhiên lại kêu cô chuẩn bị.
Đường Đường không hiểu mô tê gì, nhưng Minh Thiếu Diễm đã nói Đường Đường sẽ ngoan ngoãn làm theo. Ăn sáng xong, không bao lâu đã nghe tiếng xe từ bên ngoài truyền đến, Đường Đường lau tay bước ra ngoài.
Chú Lý mở cửa xe, có điều người ngồi trên xe không phải là Minh Thiếu Diễm mà là một người đàn ông cao gầy nho nhã.
Chưa gặp qua.
Đây là khách mà Minh Thiếu Diễm nói? Lúc này Đường Đường mới nhớ, hình như Minh Thiếu Diễm không nói khách là ai cho cô biết, thậm chí gọi thế nào cũng không nói.
Đường Đường nở một nụ cười tươi đi qua, lên tiếng chào người đàn ông nho nhã kia một tiếng, “Chào ngài.”
Bác sĩ tâm lý sáng sớm đã bị Minh Thiếu Diễm gọi, sau đó lại bị lời nói của cậu ta làm hoảng sợ. Hiện tại thấy Đường Đường trong truyền thuyết, lại bị dọa lần nữa.
Đây đây đây không phải là Đường Đường sao?
Tuy anh không hay chú ý đến giới giải trí nhưng vợ anh rất thích xem. Chương trình tên 《 Lữ hành hoa lộ 》 anh cũng xem qua vài lần.
Tính cách của Đường Đường rất tốt, anh rất có hảo cảm.
Nhưng thế nào anh cũng không nghĩ đến, hóa ra cô cháu gái làm Minh Thiếu Diễm luôn canh cánh trong lòng chính là Đường Đường!
Một buổi sáng đã bị dọa cho hai lần, bác sĩ tỏ vẻ trái tim mình không được tốt lắm.
Mới hôm trước, Minh Thiếu Diễm gọi cho anh nói cháu gái nhà cậu ta muốn chạy với người khác. Khi đó anh còn nói muốn khô cổ mới làm Minh Thiếu Diễm bình tĩnh được, kết quả chưa đến một ngày, 6 giờ sáng hôm nay, Minh Thiếu Diễm lại đoạt mệnh liên hoàn gọi đến cho anh.
Bác sĩ đang buồn ngủ bị một câu của Minh Thiếu Diễm làm tỉnh hẳn.
Minh Thiếu Diễm nói, “Cô ấy nói muốn yêu đương với tôi.”
Cô ấy.
Là cô nào?
Bác sĩ sửng sốt một lát liền bậc khỏi giường.
Ông trời ạ, không phải như anh đang nghĩ chứ.
Bác sĩ mang dép lê vào, dỗ dành bà xã còn đang ngủ sau đó chạy vội ra ban công hỏi Minh Thiếu Diễm đã xảy ra chuyện gì.
Giọng Minh Thiếu Diễm có chút khàn, nói khái quát những chuyện đã xảy ra hôm qua.
Không giảm bớt cũng không thêm mắm dặm muối, nhưng đủ để bác sĩ phải trợn mắt há mồm.
Cháu gái Minh đổng nói thích Minh đổng, chuyện này thật kích thích!
Không đúng, hôm qua không phải Minh Thiếu Diễm nói cháu gái cậu ta bị người khác dụ dỗ chạy mất rồi sao? Bác sĩ tâm lý cân nhắc một chút. Hiểu rồi, đàn ông yêu đơn phương lúc nào cũng nghĩ nhiều, lại còn thích ăn dấm lung tung, nói không chừng đã hiểu lầm.
“Vậy… Ngài trả lời thế nào?”
Bác sĩ cẩn thận hỏi Minh Thiếu Diễm.
“Tôi từ chối.”
Bác sĩ tâm lý nghe Minh Thiếu Diễm nói vậy, trong lòng lập tức nhẹ nhàng thở ra. May là Minh Thiếu Diễm còn đủ bình tĩnh, không bị tình yêu làm mụ mị đầu óc.
Đứng trên góc độ người xem, ai cũng sẽ không ủng hộ chuyện họ hàng gần ở bên nhau. Huống chi bác sĩ cảm thấy tình cảm của Đường Đường đối với Minh Thiếu Diễm chỉ là ỷ lại. Một cô gái nhỏ bơ vơ không nơi nương tựa, đột nhiên xuất hiện một người đàn ông đối xử với cô vô cùng tốt, thời gian trôi qua sẽ sinh ra thói quen được người đó chăm sóc, cuối cùng nhầm lẫn nghĩ nó là tình yêu.
Nếu Minh Thiếu Diễm không kiềm chế được bản thân tin vào chữ “Thích” này, sau này sẽ bị cô cháu gái non nớt kia phủi tay chạy lấy người. Dựa theo tính tình cố chấp của Minh Thiếu Diễm, không biết chừng sẽ làm ra chuyện gì.
Có vài thứ chưa từng có lại có thể bỏ đi được, nhưng một khi đã có được sẽ không thể buông tay dễ dàng nữa.
Cho nên Minh Thiếu Diễm từ chối là hoàn toàn chính xác.
Một lần nữa làm công tác tư tưởng cho Minh Thiếu Diễm, tiếp đó bác sĩ nhận được công việc mới – đến nhà Minh Thiếu Diễm làm công tác tư tưởng cho cô cháu gái sắp thi đại học.
Kết quả là gặp Đường Đường.
Phản ứng của bác sĩ cũng như đại đa số mọi người, cảm thán Đường Đường bên ngoài còn đẹp hơn trên TV. Sau đó khôi phục bộ dạng một bác sĩ chuyên nghiệp, giới thiệu với Đường Đường, “Chào Đường tiểu thư. Tôi họ Trần, là bác sĩ tâm lý được chú nhỏ của cô mời đến để giải tỏa áp lực cho cô. Cô có thể gọi tôi là bác sĩ Trần.”
Đường Đường thật sự nghĩ sẽ có khách quan trọng đến. Lúc này cô chỉ có thể:……
Bác sĩ tâm lý?
Cái gì mà giải tỏa áp lực, rõ ràng là Minh Thiếu Diễm cảm thấy cô thích hắn vì cô có bệnh nên mới mời bác sĩ cho cô!
Đường Đường quả thật tức cười.
Bên môi kéo lên một nụ cười tươi, “Gần đây tôi đúng là bị áp lực thật. Bác sĩ Trần, mời vào trong.”
Vào nhà chào hỏi với dì Trình vài câu rồi Đường Đường dẫn bác sĩ đến chỗ khác nói chuyện, “Bác sĩ Trần, chúng ta đến phòng sách rồi nói.”
“Được”, bác sĩ Trần tỏ vẻ tùy ý cô.
Sau khi vào thư phòng, bác sĩ Trần hoàn toàn vứt bỏ tâm tình khi đối mặt với minh tinh, chính thức bắt đầu làm công tác tư tưởng, “Minh tiên sinh mời tôi tới chủ yếu là vì Minh tiên sinh nói hôm qua đã xảy ra vài việc… Đường tiểu thư, hình như cô đối với Minh tiên sinh nảy ra một chút tình cảm không nên có.”
Đường Đường thoải mái thừa nhận, “Đúng vậy.”
Thật thẳng thắn, chú cháu hai người giống nhau như đúc.
“Đường tiểu thư, cô cảm thấy tình cảm của cô đối với Minh tiên sinh thật sự là thích sao?”
“Đương nhiên”, bên môi Đường Đường giương lên nụ cười nhạt, “Có phải bác sĩ Trần cũng muốn nói tôi còn nhỏ, không phân biệt được thích và ỷ lại?”
“Đây là sự thật.”
“Nhưng tôi cảm thấy không phải”, Đường Đường thu lại nụ cười, nghiêm túc nói, “Trong lý giải của tôi, nếu thật sự thích một người bản thân sẽ muốn vì đối phương mà trả giá. Còn ỷ lại chỉ là hưởng thụ sự yêu chiều của đối phương, đương nhiên ý này có chút phiến diện. Hay nói thoáng hơn, ỷ lại là đem sự tin tưởng và cảm giác an toàn của bản thân đặt hết vào một ai đó. Ở rất nhiều phương diện, ỷ lại sẽ làm người ta không có suy nghĩ tự lập bởi vì họ luôn nghĩ có người sau lưng chống đỡ, vậy nên họ không cần quá mức lo lắng. Đây đại khái chính là tâm lý của người có tính ỷ lại, bác sĩ, ngài cảm thấy tôi hiểu đúng không?”
Bác sĩ rất kinh ngạc, cô gái trước mặt mới mười tám tuổi lại có thể nói ra lời không phù hợp với lứa tuổi như vậy.
Bác sĩ không đáp mà hỏi lại, “Vậy Đường tiểu thư cảm thấy, cái gì gọi là thích.”
“Thích à? Thích là tôi sẽ xem anh ấy là chính mình mà đối đãi, thậm chí đối với anh ấy còn tốt hơn chính mình. Làm chuyện gì cũng nghĩ đến anh ấy. Cảm xúc của tôi theo cảm xúc của anh ấy mà thay đổi. Khi anh ấy vui tôi nguyện ý cười cùng anh ấy, anh ấy buồn tôi nguyện ý an ủi anh ấy, giống như tôi đối với chú nhỏ vậy. Bây giờ mời ngài đến đây, tôi thật sự nghĩ có phải chú ấy cảm thấy không hài lòng với tôi hay không.”
“Hơn nữa bác sĩ không cảm thấy, bản chất của việc thích và ỷ lại là nương tựa vào lẫn nhau mà sống sao? Chú nhỏ của tôi là một người đàn ông đáng tin cậy, lại làm người khác có cảm giác an toàn. Ỷ lại một người như vậy tôi cảm thấy rất bình thường, đương nhiên chú ấy còn rất xuất sắc, thích một người như vậy chẳng có gì sai trái.”
Bác sĩ tâm lý:……
Thật ra nói rất có đạo lý.
Nhưng vì sao anh lại cảm giác như bị nhét cho một miếng cẩu lương?
Rõ ràng là một cô gái 18 tuổi, vì sao Đường Đường so với người 28 tuổi như Minh Thiếu Diễm còn muốn khó đối phó hơn?
Bác sĩ chỉ có thể thay đổi phương pháp khai thông, “Minh đổng từng nói tuổi cô còn quá nhỏ, tuổi nhỏ suy nghĩ không chín chắn. Tạm thời khoan nói đến thích hay ỷ lại đã. Tôi muốn hỏi Đường tiểu thư có từng nghĩ đến tương lai, nghĩ nếu hai người thật sự bên nhau sẽ gặp phải chuyện gì chưa? Người nhà phản đối, người bên ngoài không hiểu, cô là người của công chúng, nếu chuyện này bị bại lộ sẽ như thế nào? Không nói những cái khác, chỉ nói đến chuyện đơn giản, dễ hiểu nhất lúc này chính, kết hôn khi có quan hệ huyết thống, xác suất con của hai người bị dị tật vượt qua người bình thường rất nhiều.”
“Chỉ là cao hơn một chút cũng không phải nhất định sẽ như vậy”, nói ra thật khéo, Đường Đường từng đóng một phim có lời thoại liên quan đến vấn đề này, “Người bình thường không có quan hệ huyết thống sinh con ra có 3% – 4% bị dị tật, mà họ hàng gần hai đời khi sinh con ra có 4.5% bị dị tật. Nói cách khác, họ hàng gần kết hôn sinh con ra có xác suất bị dị tật nhiều hơn 0.5% – 1.5% so với người bình thường kết hôn.”
Bác sĩ hóa đá.
Đường Đường nở nụ cười, đùa dai nói, “Vậy nên dù là họ hàng gần cũng không nhất định sẽ sinh ra đứa trẻ bị khuyết tật. Huống chi, tôi và Minh Thiếu Diễm căn bản không có quan hệ huyết thống.”
“Cái gì?”
“Tôi và chú ấy không có quan hệ huyết thống, tôi có thể xác nhận. Chỉ là chú ấy không tin mà thôi, nên là bác sĩ Trần, ngài hoàn toàn không cần khuyên tôi vì những điều kiện không hợp lý gì gì đó đều là giả cả.”
Bác sĩ:… Anh nên nói gì bây giờ, Minh Thiếu Diễm hoàn toàn không nhắc đến chuyện này a!
Sau khi Đường Đường nói xong cũng không làm khó bác sĩ, “Ngài nói hôm nay ngài tới đây để giúp tôi giải tỏa áp lực cũng có phần đúng. Gần tới thi đại học, hiển nhiên không nên bàn về những việc này, nếu ảnh hưởng đến việc thi cử vậy mất nhiều hơn được. Nhờ bác sĩ nói với chú nhỏ, trước ngày thi đại học tôi tuyệt đối sẽ không nhắc đến chuyện này, có điều sau khi thi, tôi hy vọng chú ấy có thể cùng tôi đến bệnh viện làm giám định huyết thống.”
Giấy trắng mực đen hiện ra trước mắt, cô không tin đến lúc đó Minh Thiếu Diễm còn nghi ngờ.
Tác giả có lời muốn nói:
Đường Đường: Thật tức giận, người đàn ông này lại cảm thấy tôi có bệnh!
Bà chị beta: Tôi thấy cuối tuần tôi cũng bận nên tranh thủ up luôn nè
Tiễn bác sĩ Trần đi, Đường Đường trở lại phòng, cả người lập tức nhụt chí.
Tuy vừa rồi trước mặt bác sĩ Trần cô nói rất dõng dạc, nhìn như mọi thứ đã nằm trong tính toán của cô, trên thực tế tất cả đều là giả. Bây giờ bác sĩ đi rồi, lúc này Đường Đường mới bắt đầu phát sầu.
So với dự đoán của cô còn nghiêm trọng hơn.
Minh Thiếu Diễm còn cho là cô bị bệnh tâm lý.
Có thể thấy hiện tại Minh Thiếu Diễm bài xích cô đến mức nào.
Đường Đường dám cam đoan, trưa nay hay thậm chí cả tối nay Minh Thiếu Diễm sẽ tìm lý do để không về nhà ăn cơm, tận lực trốn cô xa hết mức. Còn cô, trong khoảng thời gian này nhất định phải lấy việc thi đại học làm trọng, không được miên man suy nghĩ mấy chuyện này đó có không này nữa.
Đến giờ Minh Thiếu Diễm vẫn không tin giữa bọn họ không có quan hệ huyết thống, cho nên phải nhanh chóng chứng minh chuyện này mới được.
Nhưng hiện giờ cô đã đồng ý tạm thời sẽ không nhắc lại những chuyện này với Minh Thiếu Diễm, đợi thi đại học xong lại làm giám định sau.
Trừ lần đó ra, điều làm Đường Đường không chắc chắn chính là, Minh Thiếu Diễm hoàn toàn không xem cô là phụ nữ nên đối với cô không có cảm giác.
Nếu thật sự có, dù chỉ là một chút cảm giác thì cũng sẽ không mời bác sĩ tâm lý đến đây như vậy.
Đường Đường có chút sụp đổ.
Không lẽ cô đã quá liều lĩnh, đến nỗi một người gặp qua vô số sóng to gió lớn như Minh Thiếu Diễm cũng không chịu nổi?
Lấy thái độ hiện tại của Minh Thiếu Diễm, sau này khi đã chứng minh hai người không có quan hệ huyết thống xong, Đường Đường có chút không chắc Minh Thiếu Diễm có đem cô đuổi đi hay không.
Chuyện tình cảm đúng là tra tấn người ta mà.
Nhất là khi bản thân là người động tâm trước, càng không thể đoán được tâm tư của người kia.
Trước nay tính cách của Đường Đường nghĩ gì làm đó, làm việc gì cũng thích chủ động xuất kích, nhưng tình hình hiện tại làm cô có chút do dự.
Bởi vì dường như Minh Thiếu Diễm không thích vậy.
Cho nên lúc này, ít nhất là trước khi thi đại học, có phải cô nên yên lặng một chút? Giống như lời bác sĩ nói, thi đại học quan trọng, trong khoảng thời gian này nên an phận, không nhắc đến những việc này.
Cô cũng nên cho Minh Thiếu Diễm một khoảng thời gian để tự hỏi, miễn cho quá mức gấp gáp lại làm hắn không thích.
Sau khi quyết định xong, Đường Đường khó tránh khỏi cảm thán một tiếng.
Thật là hèn mọn mà.
Khó chịu.
Quả nhiên, như suy nghĩ của Đường Đường, buổi trưa Minh Thiếu Diễm không về, tối hắn cũng nói có việc nên tối muộn mới về. Đến nỗi chủ nhật hôm sau, mới sáng sớm Minh Thiếu Diễm đã trốn đi đâu không thấy bóng dáng.
Dù đã đoán trước sẽ như vậy, nhưng đến lúc thấy Minh Thiếu Diễm trốn tránh cô triệt để như vậy, nhất thời Đường Đường cũng không biết nên có cảm tưởng gì.
Bình tĩnh.
Bình tĩnh.
Thi đại học quan trọng!
Gạt bỏ tạp niệm, đọc sách!
Tối đến, lúc Minh Thiếu Diễm về nhà đã là 9 giờ tối. Đường Đường nghe được động tĩnh đi ra ngoài, cảnh tượng không xấu hổ như tưởng tượng của cô, biểu tình Minh Thiếu Diễm vẫn giống bình thường như đúc.
Đến khi Đường Đường rời khỏi, Minh Thiếu Diễm lập tức khuỵu xuống.
Bình tĩnh gì đó đều là giả.
Minh Thiếu Diễm vào phòng bếp kêu dì Trình pha một ly sữa bò nóng cho Đường Đường, dù sao không bao lâu nữa đã là đến ngày thi đại học, lúc này phải bổ sung đầy đủ dinh dưỡng. Sau khi nói xong lại dặn dò dì Trình đừng nói cho Đường Đường biết là hắn kêu dì làm.
Dì Trình không thể hiểu được, “… Tại sao?”
“… Không có gì”, Minh Thiếu Diễm thoáng nhìn về phía tầng trên cùng.
Hiện tại tốt nhất là cố gắng không để Đường Đường có ảo giác gì, đối xử với cô lãnh đạm một chút, cũng làm hắn sớm ngày chấm dứt suy nghĩ hoang đường này.
Dì Trình thật sự không hiểu Minh Thiếu Diễm đang làm gì. Nhưng Minh Thiếu Diễm lại là người đã không muốn nói thì dù có hỏi thế nào cũng không mở miệng.
Thời điểm đem ly sữa lên lầu, dì Trình không yên tâm nghĩ, có phải hai chú cháu này đang có mâu thuẫn không?
Minh Thiếu Diễm cũng thật là!
Mắt thấy Đường Đường sắp thi đại học, ngay lúc mấu chốt thế này lại cáu kỉnh với đứa nhỏ. Còn ra dáng của một người chú hay không!
Đúng là thật quá đáng.
Đem sữa bò đưa cho Đường Đường, dì Trình vừa chờ Đường Đường uống xong, vừa một bên nói bóng nói gió an ủi Đường Đường, “Đường à, tính tình chú cháu nóng này, cháu đừng hơn thua với nó.”
Đường Đường đang uống sữa suýt chút nữa đã phun ra ngoài.
Dì Trình đã biết chuyện gì sao!
Dì Trình không biết, hoàn toàn là đoán mò.
Nhìn dì Trình đứng giảng đạo lý cho cô, lại nói lúc nhỏ Minh Thiếu Diễm cố chấp như thế nào. Lúc này Đường Đường mới yên tâm.
Là cô suy nghĩ nhiều.
Chuyện thế này, Minh Thiếu Diễm sẽ không nói cho người khác.
Đương nhiên ngoại trừ vị bác sĩ tâm lý kia.
Vì thế chú cháu hai người lại tiếp tục duy trì tình trạng trong lòng anh tôi đều hiểu rõ, nội tâm sóng to gió lớn nhưng ngoài mặt lại như không có việc gì.
Ngày tháng trôi qua, lần thi thử cuối cùng cũng kết thúc, rốt cuộc kì thi đại học đã sát bên.
Bài thi thử cuối quả nhiên dễ hơn trước kia rất nhiều, thậm chí Đường Đường còn chạm đến đuôi của 600 điểm.
Đái Na nói chỉ cần phát huy như bình thường thì thành tích thi đại học của Đường Đường nhất định có thể làm những thí sinh khác ghen tị.
Công ty Thánh Ngu rất cho Đường Đường mặt mũi, Weibo chính thức trực tiếp đăng một bài chúc Đường Đường thi đại học thuận lợi. Các fans Đường Đường cũng tụ tập ở đây xếp hàng chúc cô may mắn.
Bách Thần vô tình lướt thấy Weibo của công ty, rối rắm cả buổi trời, cuối cùng vẫn gửi tin nhắn chúc Đường Đường.
Đáng tiếc không có số Wechat của Đường Đường nên chỉ có thể gửi tin nhắn.
Cũng may Đường Đường đã đem số điện thoại của Bách Thần ra khỏi sổ đen.
Bởi vì có rất nhiều tin nhắn chúc thi tốt, tin nhắn này của Bách Thần cũng không có vẻ quá đột ngột mà giống như mọi người. Chỉ là dường như tin nhắn trả lời của Đường Đường là tin tự động.
[ Cảm ơn, tôi sẽ cố gắng. ]
Bách Thần nhìn chằm chằm tin nhắn này một buổi, sau đó gọi điện thoại cho Đái Na.
“Chị Na”, ngữ khí của Bách Thần có chút do dự.
Đái Na rất hiểu Bách Thần, vừa nghe giọng điệu này liền biết có chuyện muốn xin cô, “Làm sao vậy?”
“Không phải đến giờ MV chủ đề của album mới còn chưa được quay sao?”
“Cho nên?”
“Cho nên, chị cảm thấy Đường Đường thế nào, em cảm thấy cô ấy rất thích hợp.”
Đái Na:……
Rốt cuộc sao cậu lại thế này, không phải cậu còn liên lạc với Nhan Nghiên sao. Không hiểu hiện tại Bách Thần lại muốn làm gì.
Thích hợp con khỉ.
Hiện giờ cô còn đang tạo couple cho Đường Đường và Mễ Việt kia kìa, thêm Bách Thần vào thì thành cái gì chứ.
“Không được”, Đái Na dứt khoát từ chối.
“Vì sao chứ! Nghệ sĩ nhà mình giúp đỡ nhau một chút cũng đâu có gì…”
Bách Thần nói xong câu này cũng có chút chột dạ.
“Đường Đường không có thời gian”, Đái Na không muốn đùa với Bách Thần nữa.
“Không phải cô ấy thi đại học xong thì rảnh rồi sao, sao có thể không có thời gian?”
“Đường Đường nhận một bộ phim truyền hình, ngày 8 thi xong, ngày 10 đã vào đoàn phim. Có lẽ hai tháng tới đều phải đóng phim, không có thời gian quay MV của em.”
Đóng phim? Đường Đường sắp chính thức vào giới nghệ thuật?
Đột nhiên Bách Thần có dự cảm không tốt, “Cô ấy… nhận vai nữ chính sao?”
“Em cảm thấy Minh đổng sẽ để cho cô ấy đóng vai nữ phụ?”
Được, cuối cùng Bách Thần cũng thấy con đường khác, “Vậy nam chính là ai? Đã định chưa?”
“Định rồi, là Mễ Việt. Đạo diễn nói dựa vào nhân khí của hai người kia, ratings phim nhất định sẽ rất cao. Chị cảm thấy cũng không tệ.”
Bách Thần:……
Không tệ con khỉ!
Chị không sợ fans couple thật sự tin là thật đến lúc đó khó thu lại cục diện sao?
“Em quản nhiều như vậy làm gì”, Đái Na không rảnh cùng Bách Thần nói nhảm, “Không nên quản thì đừng động vào, mau trở về chuẩn bị album của em đi.”
Sau khi cúp máy, Đái Na xoa xoa giữa hai mày, bực bội thở dài.
Cái này được gọi là gì chứ?
Sớm biết sẽ như bây giờ, lúc trước cần gì vô tình như vậy. Ban đầu cô từng khuyên Bách Thần đối với Đường Đường tốt chút, rốt cuộc Bách Thần chỉ mượn Đường Đường làm tăng nhiệt độ cho bản thân, lợi dụng người ta xong lại đá người ta một cước, vô cùng thê thảm.
Khi đó Bách Thần nói thế nào? Cậu nói nhịn không nổi, không thể nhịn được nữa.
Bây giờ hối hận cũng vô dụng.
Lúc Đái Na báo cáo công tác với Minh Thiếu Diễm có vô tình nhắc đến chuyện này. Cô nói Bách Thần muốn quay MV với Đường Đường, Minh Thiếu Diễm nghe xong liền mỉa mai, “Cậu ta đang nằm mơ à?”
Đái Na suýt chút nữa là cười ra ngoài.
Bởi vì thái độ lúc trước của Bách Thần với Đường Đường nên Minh Thiếu Diễm mang thù ngược lại Bách Thần.
Đái Na không nhịn được cảm thán, Minh Thiếu Diễm thật tốt với Đường Đường, dù sau này Minh Thiếu Diễm kết hôn, sinh con cũng chưa chắc đã yêu thương như đối với Đường Đường.
Trước khi thi đại học, các paparazzi đã tích cực bám Đường Đường. Đến ngày thi đại học, họ càng bám chặt hơn.
Học sinh thi đại học cũng giống vậy. Không giống như ở trường trung học phụ thuộc, mỗi ngày mọi người đều có thể thấy Đường Đường, nhìn nhiều liền không cảm thấy mới lạ nữa. Còn những học sinh thi đại học khác, mỗi người đều đến từ nhiều trường khác nhau, ngay khi Đường Đường vừa xuống xe liền cảm thấy đống đèn flash.
Hôm nay Đái Na đưa cô đến đây, sau khi đã kiểm tra kỹ càng không thiếu vật gì mới tiễn Đường Đường vào trường thi.
Đường Đường từng trải quả thi đại học một lần, nhưng nói thật ra vẫn có chút khẩn trương. Thẳng đến khi vào phòng thi, cầm lấy bài thi, Đường Đường mới thả lỏng, cả người hoàn toàn tập trung vào bên trong bài thi.
Lo lắng nhất vẫn là toán học.
Học nhiều làm nhiều nhất định sẽ làm đúng, còn học ít làm ít nhất định sẽ không có kết quả tốt. Khi tiếng chuông kết thúc vang lên, Đường Đường thở dài nhẹ nhõm.
Tuy ngày mai còn hai môn, nhưng toán học không chắc nhất đã qua, tâm tình thả lỏng hơn trước không ít.
Sau khi thi xong cô gặp bọn người Đổng Ngọc và Phong Khinh Dương. Có bạn học chạy tới muốn so đáp án với Phong Khinh Dương, kết quả đều bị Đổng Ngọc đuổi đi.
“Ngừng, ngừng, tớ sợ so đáp án xong, ngày mai sẽ không muốn đi thi nữa.”
Mọi người cùng nhau cười, thoạt nhìn đều rất thả lỏng.
“Ngày mai thi xong chúng ta cùng nhau ra ngoài thư giãn đi”, còn chưa thi xong, Đổng Ngọc đã bắt đầu dự tính đến lúc sau khi thi, “Nghẹn một năm trời, không chơi cho đã thì thật có lỗi với chính mình.”
Dương Đào và Phong Khinh Dương tỏ vẻ bọn họ không có vấn đề, Đường Đường do dự một lát, “Tớ cũng không thành vấn đề.”
Gần đây vừa phải căng não thi đại học vừa phải đối phó với Minh Thiếu Diễm, ngày mai ra ngoài chơi một chút cũng tốt. Chơi đủ rồi thì kéo Minh Thiếu Diễm đi làm giám định.
Về đến nhà, dì Trình vô cùng ân cần hỏi thăm, nhưng một câu cũng không nhắc đến thành tích. Đồ ăn thịnh soạn đã chuẩn bị xong, tất cả đều là thức ăn thanh đạm.
Dì Trình nói ăn thức ăn nặng sợ sẽ làm Đường Đường không thoải mái, ảnh hưởng đến ngày thi hôm sau.
Cơm nước xong, vốn dĩ hai chú cháu đang nói thỏa thích lại khôi phục xấu hổ như lúc trước. Đường Đường cảm thấy nói gì cũng không thích hợp, cuối cùng chỉ có thể khô khốc nói với Minh Thiếu Diễm, “Ngày mai thi xong cháu muốn cùng bạn học ra ngoài chơi.”
“Chơi đến mấy giờ?”
Đường Đường lắc đầu, “Không có giờ chắc chắn.”
Minh Thiếu Diễm nhíu mày, “Không vội, ngày mai rồi nói sau.”
“Ừm”, Đường Đường gật đầu, lúc lên lầu lại lui về, “Chú nhỏ, chú đừng quên chuyện chú đã đáp ứng.”
Ngón tay Minh Thiếu Diễm cứng đờ, “Không quên, thi đại học xong sẽ làm giám định.”
Xem như hắn giữ chữ tín, Đường Đường vừa lòng lên lầu.
Minh Thiếu Diễm chờ bóng dáng của Đường Đường biến mất tại cửa cầu than, lúc này mới thở dài.
Từ ngày Đường Đường nói ra những lời đó tới giờ đã hơn mười ngày. Hơn mười ngày, tâm lý Minh Thiếu Diễm khó tránh khỏi xảy ra chút biến hóa.
Lúc trước nghe Đường Đường nói, ngoại trừ cảm giác mừng như điên lúc đầu, còn lại đều là kiềm chế bản thân, cô còn nhỏ, cô không hiểu cái gì là thích, vậy nên không thể.
Chỉ là mỗi đêm, khi bóng tối bao trùm lấy căn phòng, những cảm giác bị hắn áp chế lại ngo ngoe rục rịch muốn cám dỗ hắn, từng chút từng chút ăn mòn hắn.
Cô còn nhỏ, nhưng nếu cô thật sự nghiêm túc thì sao?
Cô đã từng không hiểu cái gì là thích, nhưng nếu lần này cô thật sự hiểu thì sao?
Bác sĩ Trần nói lại những lời của Đường Đường cho hắn, Minh Thiếu Diễm vẫn nhớ rõ. Đường Đường nói, ỷ lại và thích thật ra rất khó phân biệt, Đường Đường nói cô thừa nhận bản thân ỷ lại hắn, nhưng cô cũng biết, cô thích hắn.
Không ai biết, những lời đó đã in sâu trong lòng hắn, mỗi lần nhớ lại đều khiến tình cảm chôn giấu trong lòng hắn muốn bùng nổ.
Hắn vốn nên từ chối chuyện làm giám định huyết thống, nhưng sâu thẳm trong tim hắn lại vang lên một giọng nói thôi thúc hắn.
“Thử một lần đi.”
Chẳng qua là làm giám định thêm lần nữa, nếu bọn họ thật sự có quan hệ huyết thống thì thất vọng chỉ dày thêm một chút mà thôi. Nhưng nếu bọn họ không có huyết thống, nếu, nếu thật sự không phải, do giám định lần trước xảy ra vấn đề, vậy có phải giữa bọn họ đã không còn gì ngăn trở nữa hay không…
– —
Ngày mai vẫn phải thi đại học, môn văn Đường Đường học rất tốt, sau này càng ngày càng tiến bộ, còn tiếng Anh càng là đỉnh của đỉnh. Đến khi làm xong câu cuối cùng, cả người Đường Đường đều nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng kết thúc.
Còn thành tích, mặc cho số phận đi.
Ra khỏi phòng thi, vừa mở điện thoại liền nhận được điện thoại của Đổng Ngọc. Đổng Ngọc tới nhà cũng không về mà trực tiếp lôi kéo mọi người đi xả hơi.
Phong Thiên Dương cũng chen chúc nhập hội, tưởng tượng bản thân còn phải học ở trường thêm một năm liền cảm thấy vô cùng bi thảm.
Đặc biệt là sau này chị ruột không còn nữa, Đường Đường cũng không, tương lai thật là nhàm chán.
Mọi người cùng đi ăn cơm chiều, ăn xong lại đến quán bar nhà Đổng Ngọc. Đổng Ngọc chơi hăng lên sân khấu hát…
Nhìn mọi người chơi vui vẻ như vậy, Đường Đường cũng chậm rãi bị dụ dỗ. Bất tri bất giác, thời gian đã qua hơn 11 giờ tối.
Phong Khinh Dương gọi cô vài câu mới kéo cô về được, cô ấy đưa điện thoại trên bàn cho cô, “Điện thoại của cậu đang kêu vài lần rồi.”
Đường Đường nhận điện thoại, ba cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Minh Thiếu Diễm.
Đường Đường uống rượu trái cây, đáng tiếc tửu lượng quá kém nên đầu hơi choáng. Lúc này thấy cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, trong lòng cô có chút vui vẻ.
Hơn mười ngày qua, Đường Đường chưa từng nhắc tới chuyện này, tuy không đề cập tới nhưng cô vẫn luôn nghiền ngẫm tâm tư của Minh Thiếu Diễm.
Mặc dù Minh Thiếu Diễm trốn tránh cô nhưng quan tâm của hắn không hề giảm, chuyện này làm Đường Đường an tâm không ít.
Bây giờ nhìn ba cuộc gọi trên điện thoại, trong mắt Đường Đường lộ ra ý cười, còn chưa cười xong, đã có cuộc điện thoại tới.
Đường Đường cảm thấy bản thân phải làm giá, điện thoại vang lên gần hai mươi giây cô mới nhận.
Minh Thiếu Diễm vừa nghe âm thanh hỗn loạn bên đầu dây bên kia, lại nghĩ đến ba cuộc gọi trước không ai nhận, vốn dĩ tâm tình không tốt càng thêm tồi tệ. Hiện tại nghe được âm thanh mềm mại của Đường Đường, trong đầu càng nổi lửa.
Đột nhiên hắn nhớ bộ dạng uống say lần trước của Đường Đường, chất giọng mềm nhũn, hoàn toàn không giống bình thường, còn thích làm nũng.
Tưởng tượng Đường Đường như vậy ở cùng một đống người không biết là ai, thậm chí còn hơn 11 giờ, Minh Thiếu Diễm đứng ngồi không yên.
“Nên về rồi”, Minh Thiếu Diễm cưỡng chế tức giận nhắc nhở Đường Đường.
“Vậy chú tới đón cháu.”
“… Cháu đợi chút.”
Nửa tiếng sau, mọi người nhìn Đường Đường mặt đầy ý cười đứng lên, “Chú nhỏ tớ tới đón tớ, tớ đi về trước.”
Vốn dĩ Phong Thiên Dương muốn nói mọi người đã thành niên rồi, còn quản nhiều như vậy, nhưng nghĩ đến mặt Minh Thiếu Diễm, cậu lập tức ngậm miệng. Vì thế cậu chỉ có thể cùng Đổng Ngọc đỡ Đường Đường ra ngoài.
Chiếc Maybach quen thuộc ngừng trước cửa, hai người tưởng tài xế lái xe tới, kết quả vừa mở cửa liền phát hiện lại là Minh Thiếu Diễm.
Lắp bắp chào Minh Thiếu Diễm vài câu, lại đưa Đường Đường đưa cho Minh Thiếu Diễm. Sau đó hai người nhanh chóng trốn, đôi mắt Minh Thiếu Diễm còn liếc cậu một cái rồi mới lên xe.
Đường Đường thật ra rất mệt.
Thi đại học cường độ cao đã qua, lại chơi đến bây giờ, thậm chí còn uống rượu trái cây. Tuy cô định sẽ ở trên xe nói chuyện với Minh Thiếu Diễm, kết quả chưa nói được câu nào đã thiêm thiếp ngủ.
Minh Thiếu Diễm lái xe ổn định, quay đầu là có thể thấy khuôn mặt đang yên tĩnh ngủ của thiếu nữ, nội tâm bực bội rốt cuộc cũng hạ xuống.
Đêm khuya an tĩnh, xe chậm rãi ngừng trước cửa nhà, Đường Đường vẫn chưa tỉnh.
Minh Thiếu Diễm bỗng nhiên có chút luyến tiếc, không muốn đánh thức cô.
Mở dây an toàn thay Đường Đường rồi nhẹ nhàng đem nó đưa về chỗ cũ. Đường Đường chớp chớp mắt tỉnh lại, vừa mở mắt ra chóp mũi đã cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo trên ống tay áo Minh Thiếu Diễm.
Đường Đường kinh ngạc ngẩng đầu. Trong mắt Minh Thiếu Diễm tựa như có tia thất thố lướt quá, nhưng chớp mắt đã bình thường trở lại.
Nhanh đến mức khó lòng bắt được.
“Tới rồi”, Minh Thiếu Diễm thu tay lại, “Xuống xe đi.”
“A”, Đường Đường gật đầu, định xuống xe thì trong lòng ngực xuất hiện một cái áo khoác Tây Tạng [1].
“Mặc vào đi, bên ngoài lạnh.”
Đường Đường nhín áo sơ mi trên người Min Thiếu Diễm, yên lặng cầm áo khoác choàng lên vai. Đến khi Minh Thiếu Diễm xuống xe mới run run bả vai cười vui vẻ.
Vào nhà, Đường Đường cũng không náo loạn, nghĩ đến ngày mai là có thể cùng Minh Thiếu Diễm đi làm giám định, cả người đều cao hứng. Đường Đường nằm trên giường phấn khởi một lát liền ngủ mất.
Hôm sau, Đái Na gọi đến đánh thức cô. Đái Na nói phải đưa kịch bản cho cô.
Tuy Đường Đường nghỉ, nhưng hôm nay không phải là cuối tuần. Minh Thiếu Diễm đến công ty, Đường Đường nghĩ nghĩ, sau đó từ trên giường đứng lên, “Để em đến công ty lấy.”
“Cũng được”, Đái Na không có gì dị nghị.”
Đường Đường mặc quần áo xong đi xuống lầu, ăn một chút điểm tâm sáng sau đó tới thẳng Thánh Ngu. Đái Na vừa lúc mới hết bận, cô ấy đưa kịch bản cho Đường Đường, “Em phải nắm chặt thời gian, xem nhanh lên chút, thời gian tiến tổ sắp đến rồi, đừng để đến lúc đó còn xem chưa xong. Chị nghe nói Mễ Việt đã lấy kịch bản từ nửa tháng trước, ba ngày trước cũng vào đoàn phim luôn rồi.”
Đường Đường gật gật đầu, lật lật kịch bản.
Phim truyền hình thanh xuân vườn trường, không phải Đường Đường quá tự tin mà là thật sự quá đơn giản.
Chỉ cần có thể ghi nhớ câu thoại là ổn, Đường Đường cảm thấy đại đa số cảnh quay chỉ cần một lần là qua, hẳn không có vấn đề.
Sau khi cầm kịch bản, đột nhiên Đường Đường nhớ đến một việc, cô hỏi Đái Na, “Em nghe nói gần đây mọi người đang chuẩn bị fan club?”
“Hả?”
Đái Na cười cười, “Sao em biết vậy?”
“Mấy ngày trước em thấy ảnh chụp của em ở chỗ chú nhỏ, chú ấy nói.”
“Khó trách”, Đái Na nói, nói xong lại sửng sốt, “Minh đổng lấy ảnh từ đâu vậy?”
Hở?
Đường Đường kinh ngạc, “Không phải bọn chị đưa cho chú ấy sao?”
Đái Na buồn cười, “Mấy việc nhỏ này căn bản còn không cần chị hỏi đến thì báo lên chỗ Minh đổng làm gì? Em không biết trợ lý nhỏ kia của em thấy Minh đổng là như chuột thấy mèo sao, hận không thể trốn thật xa.”
Đường Đường chợt im lặng.
Chuyện fanclub đúng là không cần hỏi đến Minh Thiếu Diễm nên trợ lý không thể nào đưa ảnh chụp cho Minh Thiếu Diễm được. Mà từ lời nói của Đái Na xem ra chị ấy cũng không đưa ảnh chụp cho Minh Thiếu Diễm.
Vậy Minh Thiếu Diễm lấy ảnh từ đâu?
Tim Đường Đường đột nhiên đập rộn lên.
Không ai đưa ảnh chụp của cô cho Minh Thiếu Diễm, vậy những ảnh đó là cho Minh Thiếu Diễm tự lấy.
Nhưng… vì sao Minh Thiếu lại muốn lấy ảnh chụp của cô.
Hơn nữa lúc này Đường Đường chợt nhớ đến một chi tiết cô đã bỏ qua. Những ảnh chụp đó không phải đặt trên bàn làm việc mà đặt trong phòng nghỉ riêng của Minh Thiếu Diễm.
Jason nói Minh Thiếu Diễm cực kỳ không thích người khác ra vào phòng của hắn nên ngay cả quét tước vệ sinh đều do Jason làm mà không phải nhân viên vệ sinh.
Minh Thiếu Diễm đem ảnh cô đặt trong phòng riêng.
Điều này đại biểu cho cái gì?
Sống lưng Đường Đường thẳng lên.
Cô có một phỏng đoán lớn mặt, phỏng đoán này cũng làm cô nhớ tới lời nói của bác sĩ tâm lý hôm đó.
Bác sĩ tâm lý nói rất nhiều nguyên nhân bọn họ không thể bên nhau, người nhà phản đối, người đời không hiểu, còn nhắc đến chuyện sinh con ra không thể lành lặn,… Nhưng hình như bác sĩ tâm lý quên mất nguyên nhân quan trọng nhất.
Quan trọng nhất, không phải là Minh Thiếu Diễm không thích cô sao?
Bởi vì Minh Thiếu Diễm không có suy nghĩ như cô, cũng không thích cô nên cô đừng hy vọng xa vời, đừng tự biên tự diễn.
Chuyện này mới là nguyên nhân quan trọng nhất chứ không phải một đống nguyên nhân lung tung từ bên ngoài tác động vào.
Tim Đường Đường đập càng lúc càng nhanh, càng nghĩ cô càng cảm thấy suy nghĩ này không phải không có căn cứ. Đặc biệt là thái độ gần đây của Minh Thiếu Diễm đối với cô.
Hay như tối hôm qua, đã xảy ra chuyện này không phải nên trốn đi rất xa sao, nhưng Minh Thiếu Diễm vẫn rất lo lắng, để ý cô, không phải sao?
Tay cầm kịch bản siết chặt lại.
Minh Thiếu Diễm, có phải hắn đã sớm có suy nghĩ giống cô không…
Vậy nên khoảng thời gian trước hắn mới trốn cô không có nguyên do như vậy.
Bỗng nhiên Đường Đường ngộ ra rất nhiều việc không hiểu được trước kia.
Nếu Minh Thiếu Diễm thật sự thích cô, vậy còn làm mấy trò như mời bác sĩ đến làm gì chứ, còn thích trốn tránh cô. Đường Đường thật sự tức cười.
Không được, cô phải thử hắn.
Muốn làm giám định huyết thống sao?
Cô không làm nữa.
Đường Đường quay đầu nói với Đái na, “Hay là chúng ta vào đoàn phim sớm chút đi.”
“Sao vậy? Mới thi đại học xong, không nghỉ ngơi sao? Không phải em nói hôm nay có chuyện quan trọng phải làm à?”
“Không làm nữa”, Đường Đường rũ lông mi, “Ở nhà không làm gì cũng chán nên muốn tiến tổ.”
Nếu cô đoán sai, vậy nhân cơ hội này thử thái độ của Minh Thiếu Diễm chút.
Còn nếu cô đoán đúng…
Nhớ lại gần đây mỗi ngày cô đều thấp thỏm, sợ Minh Thiếu Diễm đuổi cô đi, còn mời bác sĩ tâm lý đến làm cô sợ thêm!
Cô nhất định phải để Minh Thiếu Diễm cảm thụ cảm giác của cô.
Nghẹn trong lòng giỏi như vậy mà, cho nghẹn chết hắn!
Đường Đường muốn tiến tổ sớm, Đái Na hoàn toàn không có vấn đề, vào đoàn sớm thì thích nghi sớm. Đái Na lập tức lái xe đưa Đường Đường về nhà sắp xếp hành lý, sau đó lên máy bay đến đoàn phim.
Mà lúc này Minh đổng mới xử lý xong công việc, buổi chiều này hắn rảnh, đúng lúc có thể cùng Đường Đường đi làm giám định huyết thống.
Điện thoại vang lên, người gọi là Đái Na. Đái Na gọi tới để tiền trảm hậu tấu, một chút cũng không cảm thấy giữa hai người kia đã xảy ra chuyện gì, “Đường Đường nói ở nhà rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên muốn vào đoàn phim sớm một chút. Tôi đã đưa cô ấy đi rồi.”
Minh Thiếu Diễm:???
“… Hiện tại bọn cô đang ở đâu?”
“Vừa mới xuống máy bay, hiện giờ đang ở sân bay thành phố B. Minh đổng, tôi đang có việc bên này, tôi cúp máy trước.”
Minh Thiếu Diễm:……
Lần đầu Minh Thiếu Diễm không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!