Bước chân Đường Đường dừng lại.
Cô mất ba giây mới hiểu được Nhan Nghiên muốn nói gì.
Ưu đãi cô?
Có lẽ Nhan Nghiên thấy vẻ không thể tin nổi trên mặt Đường Đường, cô ta nhìn chằm chằm mặt cô, từng câu từng chữ hỏi lại, “Chẳng lẽ không phải?”
“Đàn ông che chở cô, vẻ ngoài xuất sắc nhất, trong cái giới này càng bò lên trên càng cao, cái gì cô cũng có, dựa vào cái gì chứ? Cô và tôi đều không phải người ở thế giới này, tại sao cô may mắn hơn tôi nhiều như vậy? Tại sao bây giờ cô hào nhoáng nổi bật còn tôi lại rơi vào tình cảnh này!”
Đường Đường chỉ cảm thấy hoang đường.
Vô cảm nhìn về phía gương mặt cô quen thuộc nhất đang mang biểu cảm dữ tợn.
“Cô vĩnh viễn không thể tự hiểu ra vấn đề sao?”
Đường Đường lẳng lặng hỏi.
“Tự tôi?” Nhan Nghiên cảm thấy buồn cười, “Tôi làm sai cái gì? Tôi nỗ lực để quen với thân phận này là sai à?”
“Là cô nỗ lực thích ứng với hư vinh tài phú thân thể này mang lại, hay nỗ lực thích ứng trách nhiệm của nó?” Đường Đường hỏi lại, “Diễn xuất của Nhan Nghiên xuất sắc, vậy cô đã nỗ lực rèn luyện diễn xuất của cô chưa? Nhan Nghiên giỏi nhiều tiếng nước ngoài, cô đã nỗ lực học tập chưa? Nhan Nghiên dùng biết bao nỗ lực mới đứng trên vị trí này, còn cô đã trả giá gì cho nó chưa?”
Sắc mặt Nhan Nghiên càng thêm khó coi, sau một lúc mới cười khẩy một tiếng, “Chẳng qua chỉ là một nhân vật giả tưởng mà thôi. Cái gì mà diễn xuất hay, cái gì mà tinh thông nhiều loại ngôn ngữ. Nỗ lực? Một kẻ hư ảo thì cần gì nỗ lực? Trong hiện thực không lẽ Nhan Nghiên thật sự có thể làm được như vậy? Toàn là fan tự tưởng tượng để thỏa mãn thôi. Thế tại sao tôi phải vì một kẻ không có thật mà vất vả?”
Đường Đường chưa bao giờ nghĩ Nhan Nghiên lại có oán niệm với cô trong hiện thực như vậy.
Có cần không?
Đường Đường không nghĩ ra, sau một lúc trong đầu nảy lên một suy nghĩ hoang đường, “Cô thích Bách Thần? Bách Thần ở hiện thực?”
Nhắc tới tên Bách Thần, biểu cảm Nhan Nghiên càng thêm dữ tợn.
Sao cô có thể quên được, hôm đó cô hèn mọn tìm Bách Thần, kết quả Bách Thần lãnh đạm tới mức không muốn nhìn mặt cô.
Nhan Nghiên nắm chặt nắm tay, thân thể run nhè nhẹ, “Mày còn dám nhắc đến Bách Thần? Mày có quyền gì để nhắc tới anh ấy! Mày chỉ là một con ả nữ phụ bị mọi người chán ghét. Người anh ấy thích là tao, cuối cùng cũng chỉ thuộc về tao, mày là cái thá gì mà dám tranh với tao! Tao là vai chính, tao là Nhan Nghiên, Bách Thần anh ấy chỉ thích Nhan Nghiên, anh ấy là của tao. Vốn dĩ tất cả mọi thứ đều là của tao hết, thế mà bây giờ bị một kẻ cắp như mày cướp đi mất!”
Đường Đường theo quán tính lui về sau hai bước.
Nhan Nghiên trước mặt đã điên loạn rồi.
Luôn miệng nói Nhan Nghiên chỉ là một nhân vật giả tưởng, bây giờ lại vì một Bách Thần hư ảo mà phát điên lên. Cái gì mà vai chính vai phụ, đây từng là một quyển tiểu thuyết thật, nhưng bây giờ nó đã là một thế giới mới, chẳng có ai là vai chính cả, cũng chẳng có ai trời sinh là vai phụ.
Không ai có thể định đoạt cuộc đời của người khác, người có thể định đoạt nó, chỉ có chính mình.
“Sao mày không nói tiếng nào hả?” Nhan Nghiên nhìn chằm chằm cô, cười nhạo nói, “Không còn gì để nói? Á khẩu không trả lời được? Nếu tao là mày tao đã sớm…”
Đường Đường không muốn nghe người này nói nhảm nữa.
Cơ thể cô cao hơn Nhan Nghiên một chút, hai mắt cụp xuống nhìn thẳng vào đôi mát điên loạn đối diện. Đường Đường đánh gãy lời Nhan Nghiên,
“Cô cảm thấy cô mới là vai chính?”
“Đương nhiên.”
Đường Đường bật cười.
Cô không đồng ý chuyện vai chính vai phụ này, nhưng nếu Nhan Nghiên đã tin vào nó như vậy thì cô cũng chẳng ngại mượn quan điểm đó.
“Không lẽ cô chưa từng nghĩ, tại sao cô và tôi đều là người ngoại lai, nhưng tôi lại có thể làm quen với giới giải trí nhanh như vậy? Tại sao tất cả mọi người nói cô đóng phim dở lại nói tôi thiên phú kinh người? Tại sao cô không hiểu tiếng Bồ Đào Nha còn tôi thì có thể? Tại sao cô thích Bách Thần như vậy nhưng anh ta lại không thích cô mà thích tôi?”
Hai tay Nhan Nghiên run rẩy, trong lòng đột nhiên này lên sự sợ hãi chưa từng có. Cô ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt vô cùng tinh xảo trước mặt, nhìn cô ta cúi đầu nói bên tai cô,
“Bởi vì, tôi mới thật sự là Nhan Nghiên.”
Không biết từ đâu, tiếng gầm rú vang vọng đầy màng nhĩ. Nhan Nghiên không nghe được âm thanh gì khác, trong tiếng gầm rú vô tận chỉ có một câu lặp đi lặp lại,
“Tôi mới là Nhan Nghiên.”
Con nhỏ đó… Mới là Nhan Nghiên…
Nó là Nhan Nghiên…
Câu đó là sao chứ?
Ý là cô xuyên vào người Nhan Nghiên còn Nhan Nghiên xuyên vào người Đường Đường?
Sao có thể!
“Nhan Nghiên của thế giới này sao có thể biết nội dung tiểu thuyết được!”
“Đúng là Nhan Nghiên thế giới này không biết, nhưng mà Nhan Nghiên ở hiện thực lại vô tình đọc được quyển sách này.” Đường Đường thưởng thức gương mặt “Nhan Nghiên” từ không tin nổi chuyển sang khiếp sợ. Cô chậm rãi nói, “Tiểu thuyết này do fan của tôi viết về tôi, cô nói xem ai mới là vai chính? Tên tôi từng là Nhan Nghiên, còn cô thì sao, không lẽ tên cô cũng gọi như vậy?”
Nhan Nghiên cứng đờ tại chỗ, sau một hồi mới điên cuồng lắc đầu, “Mày gạt tao, tao không tin. Mấy thứ như tư lịch, hình tượng của minh tinh đều là giả hết. Nhan Nghiên ở hiện thực sao có thể giống trong sách như đúc được…”
“Cô không làm được thì không có nghĩa người khác không làm được”, Đường Đường nhàn nhạt nói, “Đừng lấy tiêu chuẩn của cô để đánh giá người khác.”
“Cuộc sống thoải mái hưởng thụ Nhan Nghiên cho cô tất cả, nhưng cô không muốn gánh vác bất cứ trách nhiệm gì, không muốn bỏ ra công sức, đem tất cả sai lầm đổ lên đầu người khác, bây giờ còn chạy tới đây chất vấn tôi tại sao ông trời bất công? Rốt cuộc là bất công với ai hả? Tôi từng là một diễn viên giá trị trăm triệu, một chân bước vào quốc tế, kết quả một giấc ngủ dậy biến thành một kẻ nghèo trắng tay, bị toàn xã hội mắng, tôi đã từng nói không công bằng chưa? Còn cô, để tôi đoán xem nào, sau khi xuyên thành Nhan Nghiên liền ăn xài phung phí, muốn tiêu tiền thế nào cũng được. Chắc trong hiện thực cuộc sống của cô chẳng thoải mái, vẻ ngoài cũng không đẹp bằng Nhan Nghiên đâu nhỉ? Bây giờ thành Nhan Nghiên rồi không biết cô sống tốt hơn trước kia bao nhiêu lần. Vậy mà cô còn dám trước mặt tôi nói không công bằng, rốt cuộc là ai không công bằng?”
“Không ai hại cô rơi xuống tình cảnh này cả, đừng oán trời trách đất, tốt hơn là lấy chút tiền cuối cùng sống cho tốt đi.”
Trong hội trường có người kêu Đường Đường. Đường Đường ngẩng đầu nhìn lại, là Mễ Việt đang đứng vẫy tay đằng kia, “Làm gì vậy, hoạt động sắp bắt đầu rồi.”
“Tới ngay đây”, Đường Đường cũng không thèm nhìn Nhan Nghiên một cái, đi thẳng về phía Mễ Việt.
Sau hôm nay, thế giới kia, cái tên kia, toàn bộ đều quên hết, hiện tại chỉ có một người là Đường Đường.
Mễ Việt tới hơi trễ, cố ý tới tìm Đường Đường trò chuyện, kết quả Đường Đường không ở đây, có người nói cô tới phòng vệ sinh.
Vốn dĩ cậu không nghĩ nhiều, nhưng chờ gần hai mươi phút vẫn không thấy người. Mễ Việt hơi bất an, lúc này mới cùng trợ lý Đường Đường đi tìm cô, kết quả thấy Đường Đường và Nhan Nghiên đang nói chuyện.
Gọi Đường Đường một tiếng. Lúc Đường Đường đi đến sắc mặt không quá đẹp, Mễ Việt hỏi cô làm sao vậy, Đường Đường mặt không cảm xúc trả lời, “Không có gì.”
“Cãi nhau với chú nhỏ nhà cậu à?”
“… Không có, hai chúng tôi rất tốt đó.”
“Vậy khuôn mặt như đưa đám đó là sao, trông như A Khánh tẩu [1] vậy. Vui vẻ lên, sôi động lên, tích cực lên!”
Đường Đường: “…… Đó là Tường Lâm tẩu [2].”
[1] A Khánh tẩu là một nhân vật trong tác phẩm opera hiện đại Bắc Kinh “Sa Gia Banh”. Trong tác phẩm, A Khánh tẩu là người thu thập thông tin kẻ địch, đồng thời chăm sóc cho những binh lính bị thương do làm nhiệm vụ.
[2] Tường Lâm tẩu là một nhân vật trong tác phẩm “Lễ cầu phúc” của Lỗ Tấn. Cả cuộc đời của Tường Lâm tẩu là một tấn bi kịch. Mình xin trích lại một câu ngắn tác giả miêu tả nhân vật này: “Khuôn mặt hốc hác, nước da vàng xạm, thân hình của tẩu như một cái xác không hồn mà sự sống chỉ còn vương lại, sót lại, lưu lại ở đôi tròng mắt đưa đi đưa lại.”
“Tường Lâm tẩu à? Dù sao cũng cùng là tẩu tử (chị dâu) mà. Đúng rồi, tôi chợt nhớ một chuyện, trước đây trên mạng có cái ảnh chụp, đó là cậu và chú nhỏ nhà cậu đúng không?”
“… Hai bọn tôi không có quan hệ huyết thống.”
“Đâu cần có quan hệ huyết thống mới gọi là chú chứ. Người lớn tuổi chút gọi chú cũng được mà, chính cậu cũng gọi Minh đổng nhà cậu là chú nhỏ đó thôi.”
Nói Minh Thiếu Diễm như vậy Đường Đường liền không vui, “Năm nay cậu hai mươi mốt tuổi, Minh đổng nhà tôi cũng mới hai mươi tám, đều là người hai mươi mấy tuổi, cậu kêu ai lớn tuổi? Cậu lấy quyền gì để các fan nhà cậu gọi cậu là anh Mễ Việt, còn Minh đổng nhà tôi gọi là chú, gọi cậu là chú cậu vui lắm à…”
“Cậu kêu đi!” Kết quả mặt Mễ Việt đầy hưng phấn, “Cậu kêu tôi cảm thấy rất hay đó!”
Đường Đường:……
“Cút!”
“Ha ha ha”, Mễ Việt cười một buổi trời, “Đi thôi, hoạt động sắp bắt đầu rồi.”
Hai người cùng nhau trở lại hội trường. Sau buổi tiệc kết thúc, mọi người chụp ảnh cùng nhau vẫn không thấy bóng dáng Nhan Nghiên. Nghe người ta nói thân thể Nhan Nghiên không khỏe nên về sớm trước rồi.
Đến tối, khi tất cả minh tinh giải tán về nhà thì ảnh chụp sự kiện mới công bố lên. Ảnh tạo hình thảm đỏ của người này đến ảnh của người kia, cuối cùng là ảnh chụp chung, đó cũng là bức ảnh so kè nhan sắc của các minh tinh.
Về mặt giá trị nhan sắc Đường Đường chưa từng thua ai, đêm đó các fan suýt chút nữa là nâng thần tượng nhà mình đến tận trời rồi.
Mấy ngày cuối cùng của nghỉ đông, Đường Đường chẳng muốn làm việc tiếp nữa.
Từ khi “Kẹo Kim Cương” chiếu xong, công việc nhiều làm không hết, dù Đái Na đã giảm bớt nhưng vẫn có rất nhiều. Đường Đường tập trung bận rộn mấy ngày đầu, mấy ngày cuối sống chết không chịu làm. Đái Na hận sắt không thành thép buồn bực, “Còn trẻ không chịu chăm chỉ vào! Sau này thời gian yêu đương còn nhiều mà, muốn yêu lúc nào không được!”
Đường Đường tận tình khuyên bảo nói, “Chị Na, đau lòng cho Minh đổng kia kìa. Hơn hai mươi năm chưa yêu đương lần nào, thật khó khăn mới có bạn gái, kết quả đến cái mặt cũng không thấy.”
Đái Na: “……”
“Vậy mấy ngày nay chị đưa kịch bản tới để em chọn.”
“Biết rồi”, Đường Đường vui vẻ nói, “Em không đóng phim thần tượng.”
“Biết biết”, Đái Na xua xua tay, có thể đóng phim tốt hơn thì đương nhiên không để Đường Đường đóng phim thần tượng rồi.
Hôm sau, Đái Na liền đưa một đống kịch bản tới. Trong lúc Minh Thiếu Diễm không ở nhà Đường Đường tranh thủ đọc kịch bản, chờ buổi tối Minh Thiếu Diễm về, kịch bản bị ném sang một bên.
Nghe tiếng động bên ngoài, Đường Đường mang dép lê chạy lạch bạch ra ngoài. Nhân lúc dì Trình bận rộn trong phòng bếp, Đường Đường nhón mũi chân nhanh chóng hôn Minh Thiếu Diễm một cái, kết quả bị Minh Thiếu Diễm ôm eo hôn trả về, sau đó chóp mũi cọ cọ lên cổ Đường Đường,
“Thơm quá.”
Đương nhiên rất thơm rồi!
Bởi vì cô tắm xong còn cố ý thoa sữa dưỡng thể thơm ngát lại không gay mũi mà.
Lúc đang vào trong cùng Minh Thiếu Diễm, thoáng nhìn qua phía chiếc xe đang được chú Lý chạy đi, đột nhiên Đường Đường có chút ngứa ngáy.
“Chú nhỏ, em muốn thi bằng lái.”
Xưng hô này không phải một hai ngày là có thể sửa được, mặc dù Minh Thiếu Diễm cảm thấy rất thích.
“Sao đột nhiên muốn học lái vậy?”
“Xe anh đưa em chưa chạy lần nào, hơn nữa, em muốn đến công ty đón anh nha.”
Trong mắt Minh Thiếu Diễm tràn ra ý cười nhợt nhạt, ngón tay tự nhiên sờ sờ làn da trơn bóng sau cổ Đường Đường, “Chờ anh tan tầm anh sẽ đích thân chỉ em.”
“Được”, Đường Đường vừa lòng, đẩy Minh Thiếu Diễm lên tầng hai thay quần áo, còn bản thân đến phòng bếp giúp dì Trình.
Khi ra ngoài liền thấy điện thoại nhận được một đống hình Mễ Việt gửi tới. Đường Đường hoang mang nhìn đống hình đàn ông cơ bắp lực lưỡng trong điện thoại.
[ Cậu làm gì vậy? ]
[ Kiểu này đẹp không? ]
[ Xấu! ]
Đường Đường không thích dáng người cơ bắp quá nhiều, cô thích kiểu mặc đồ nhìn gầy, cởi đồ ra có thịt như Minh Thiếu Diễm, có sáu múi là tốt nhất.
Mễ Việt lại gửi một đống ảnh cơ bắp khủng bố tới nữa,
[ Cậu cũng thấy xấu phải không, tôi cũng thấy vậy!!!! Tại sao nữ thần nhà tôi chỉ thích kiểu này chứ?? Không lẽ tôi thật sự phải tập thành như thế này mới được sao? ]
Đường Đường lập tức vui vẻ.
Nữ thần nhà Mễ Việt đúng là rất thích kiểu này, mỗi người bạn trai của cô ấy đều có cơ bắp khoa trương.
[ Tập đi tập đi. ]
[ Vậy phải tập thành kiểu nào? ]
[ Cái này? ]
[ Hay là cái này? ]
Minh Thiếu Diễm đằng sau gọi cô một tiếng, lúc này Đường Đường mới phản ứng lại, “Hả, gì vậy?”
Mắt Minh Thiếu Diễm không dấu vết rời khỏi điện thoại Đường Đường, bình tĩnh nói, “Ăn cơm.”
“Tới ngay”, Đường Đường buông điện thoại xuống theo Minh Thiếu Diễm vào phòng bếp.
Nếu dì Trình đã biết quan hệ của hai người, Đường Đường cũng không xấu hổ nữa, mỗi ngày cũng không cần lén lút chạy tới phòng Minh Thiếu Diễm.
Tối tắm rửa xong nằm lên giường, Minh Thiếu Diễm đọc sách, Đường Đường xem kịch bản, tuy rất an tĩnh nhưng rất có cảm giác mới lạ.
Đường Đường hết sức vừa lòng giờ giấc sinh hoạt như bây giờ, tuy bình đạm nhưng cô cũng đã hai mươi mấy gần ba mươi rồi, cô rất thích kiểu này.
Kết quả hai ngày sau, Đường Đường đột nhiên phát hiện Minh Thiếu Diễm có gì đó sai sai.
Thời gian tập thể hình của Minh Thiếu Diễm đều cố định, nhưng mấy nay thời gian nhiều hơn trước, còn có thêm mấy bài tập khác.
Chú nhỏ nhà cô sao lạ thế này?
Đường Đường rầu rĩ.
Đường Đường thật sự rất rĩ.
Nhìn một người đầy cơ bắp khoa trương, lại nhớ cơ bụng vừa vặn, xúc cảm cực tốt của Minh Thiếu Diễm, Đường Đường ngồi không yên.
Minh Thiếu Diễm như bây giờ đã cực kỳ hoàn hảo, một chút cũng không cần tăng cơ hay nâng cao cường độ tập luyện!
Đường Đường cảm thấy bản thân rất cần phải sửa quan niệm thẩm mĩ sai lầm của Minh Thiếu Diễm.
Đến tối, Minh Thiếu Diễm tắm rửa xong lên giường Đường Đường đã nhắm mắt ngủ rồi.
Minh Thiếu Diễm cúi đầu chăm chú nhìn cô thật lâu, ngón tay nhẹ nhàng phớt qua má Đường Dường, vén sợi tóc rối ra phía sau tay, sau đó đem kịch bản và điện thoại đặt lên tủ đầu giường, lúc này mới tắt đèn.
Từ khi chân chính ở bên Đường Đường, có vài chuyện hắn chưa từng nghĩ tới, nhưng bây giờ chúng lại tự ập vào lòng hắn.
Minh Thiếu Diễm là một người cực kỳ tự tin, hắn từng cho rằng suy nghĩ bất an, sợ hãi hay tự ti đều không thể nào xuất hiện trên người hắn.
Nhưng hiện tại, hắn không thể không thừa nhận, những cảm xúc cơ bản đó hắn cũng có.
Hắn lớn hơn Đường Đường chín tuổi, bây giờ cô mới mười chín, hắn hai mươi tám, vẫn còn trẻ. Nhưng đến khi Đường Đường hai mươi tám hắn đã ba mươi bày, khi đó có lẽ khóe mắt hắn sẽ có nếp nhăn, có lẽ dáng người sẽ dần biến dạng, cơ bắp lỏng ra. Đến một ngày nào đó hắn bị thời gian ăn mòn, trở nên không còn hấp dẫn Đường Đường nữa.
Mà khi đó, cô vẫn trẻ tuổi như vậy, vẻ đẹp của cô vẫn không đổi.
Đôi lúc hắn lo lắng vì vị trí hiện tại của mình, trong cái giới giải trí đầy cám dỗ, luôn luôn có những con người tươi trẻ hoạt bát hơn hắn, có sức hút hơn hắn, cũng không trầm lặng nhàm chán như hắn. Đường Đường còn trẻ, thậm chí có thể nói là còn nhỏ, có phải những sinh mệnh tươi trẻ đó sẽ càng hấp dẫn Đường Đường hay không?
Cô từng thích người trưởng thành, cẩn trọng như hắn, nhưng sau này liệu nó có biến chất, cô có cảm thấy hắn già cả, nhàm chán không?
Hôm đó hắn vô tình thấy ảnh chụp trong điện thoại Đường Đường, khoảnh khắc đó, Minh Thiếu Diễm thừa nhận hắn cảm thấy lúng túng.
Ngắn ngủi vài giây, hắn nhanh chóng ổn định lại, cũng trong vài giây đó hắn đưa ra quyết định.
Nếu Đường Đường thích vậy hắn sẽ biến thành nó.
Vì yêu mà trả giá, chuyện này rất bình thường, huống chi đây cũng không phải chuyện gì quá cực khổ.
Một ngày tập luyện nhiều nên hắn có chút mệt mỏi, có điều cũng may mai là ngày thứ bảy, hắn có thể ngủ nhiều hơn bình thường nửa tiếng.
Minh Thiếu Diễm thả lỏng cơ thể, xoay người ôm bạn gái nhỏ đã ngủ say vào lòng. Mùi hương thơm tho dễ ngửi quấn quanh chóp mũi, Minh Thiếu Diễm thỏa mãn nhắm hai mắt.
Cơn buồn ngủ dần đánh úp lại, thẳng đến khi một bàn tay mềm mại không thành thật nhích tới nhích lui lên xuống eo bụng hắn, thậm chí còn có ý muốn xuống dưới.
Minh Thiếu Diễm chợt tĩnh lại.
Ánh trăng xuyên qua tấm màn đã đóng kín để lại trong căn phòng một tia sáng mờ ảo. Ngón tay hư hỏng vẽ vòng tròn lên ngực hắn, từ từ vẽ xuống cơ bụng rồi lại xuống chút nữa.
Minh Thiếu Diễm hít một ngụm khí lạnh, bắt lấy bàn tay lộn xộn của Đường Đường.
“Muốn gì?”
Đường Đường chớp chớp mắt không nói gì, nhưng trong mắt rõ ràng mang ý, anh nói xem em muốn gì.
Minh Thiếu Diễm hỏi xong liền thấy hối hận, nắm chặt tay cô, “Ngoan, đừng quậy, ngủ đi.”
“Không muốn ngủ”, Đường Đường từng chút cọ cọ lên, nhỏ giọng bên tai Minh Thiếu Diễm, “Chú nhỏ, ngày mai là thứ bảy…”
Ngày mai là thứ bảy, có nghĩa là tối nay muốn phóng túng thế nào thì phóng túng thế đó.
Vốn dĩ Minh Thiếu Diễm cảm thấy hôm nay rất mệt mỏi, nhưng bị trêu chọc như vậy, cơn buồn ngủ đã sớm biến mất không thấy bóng dáng.
Bàn tay tà ác bị bắt lấy được thả ra. Mà đêm yên tĩnh bị âm thanh ái muội đánh vỡ cho đến tận khuya.
Bồn tắm chứa đầy nước, Đường Đường hết sức ghé vào bồn tắm, sai sử Minh Thiếu Diễm chạy chân.
Là con gái, lúc này chính là lúc đàn ông phải phục vụ.
Đường Đường muốn uống nước, Minh Thiếu Diễm khoác áo ngủ xuống lầu lấy nước rồi chạy lên phòng tắm.
Đường Đường tựa vào bồn tắm đá cẩm thạch màu đen, làn da trắng càng thêm lóa mắt. Thân thể mệt mỏi nhũn như nước, Minh Thiếu Diễm yêu chết bộ dạng này của cô.
Đường Đường rên rỉ than eo đau, Minh Thiếu Diễm cười khẽ một tiếng bước vào bồn tắm. Bàn tay có lực không nhẹ không nặng xoa vòng eo thon thả của cô.
Bóp bóp một hồi liền thay đổi hương vị, khi Đường Đường phản ứng lại cô đã ngồi trên đùi Minh Thiếu Diễm, hai tay vô lực bám vào vai hắn.
Đường Đường cúi đầu nhìn cơ bụng xinh đẹp của Minh Thiếu Diễm, mỗi khi động tình nó sẽ căng chặt trông mê người vô cùng, bây giờ chìm trong nước càng thêm đẹp. Đường Đường không nhịn được đưa tay xuống, chậm rãi trượt trên eo Minh Thiếu Diễm.
Minh Thiếu Diễm nhẹ nhàng “A” một tiếng, tay Đường Đường dừng lại, đặt cả bàn tay lên trên.
“Chú nhỏ”, Đường Đường chợt nói, chỉ là giọng vẫn hơi khàn khàn, “Có phải anh muốn tăng cơ không?”
Minh Thiếu Diễm: “… Ừm.”
“Có thể đừng tăng không…”
Minh Thiếu Diễm bị cô sờ đến căng chặt cơ thể, “Tại sao?” Nói xong lại bổ sung thêm một câu, “Em không thích?”
“Đương nhiên không thích” Đường Đường nói, “Tại sao gần đây mọi người đều chú ý dáng người vậy? Mấy hôm trước Tiểu Mễ còn hỏi em thích cơ bắp đồ sộ hay không.”
Đã lúc này còn nhắc tới đàn ông khác, Minh Thiếu Diễm cảm thấy gần đây lá gan Đường Đường càng lúc càng lớn. Còn thằng nhóc Mễ Việt kia có ý gì, hỏi một cô gái đã có bạn trai thích cơ bắp hay không, ý muốn là gì?
Đường Đường nói xong cũng muốn tát mình một cái.
Vốn dĩ Minh Thiếu Diễm đã có thành kiến với Mễ Việt, cô vội vàng giải thích, “Tiểu Mễ rất thích Adela, nhưng Adela thích kiểu cơ bắp khoa trương nên Tiểu Mễ hỏi em có phải phụ nữ đều thích loại đó hay không, không có ý gì khác.”
Minh Thiếu Diễm:……
Hắn cảm thấy hình như có gì đó không đúng.
Bóp eo Đường Đường, “Em nói thế nào?”
“Em nói em không thích, có bắp nhiều quá xấu lắm. Tiểu Mễ còn gửi cho em một đống ảnh chụp cơ bắp, thật cay mắt… Chú nhỏ, có phải anh cũng muốn tập cơ bắp không, hay là suy xét lại đi, nhé?”
Minh Thiếu Diễm:……
Qua gần bốn năm ngày, Minh Thiếu Diễm mới phát hiện bản thân đã hiểu lầm. Nhưng là một người đàn ông sĩ diễn, Minh Thiếu Diễm cảm thấy coi như chưa xảy ra chuyện gì là tốt nhất.
“Không có”, Minh Thiếu Diễm ôm cơ thể nhỏ bé của thiếu nữ lại gần, “Khoảng thời gian trước bận quá nên tập luyện sơ sài, mấy ngày nay muốn bổ sung chút mà thôi.”
Đường Đường yên tâm.
Minh Thiếu Diễm cũng yên tâm.
Hôm sau, lúc hai người rời giường đã là 9 giờ sáng, dì Trình đang ngồi xem truyền hình ở lầu một. Thấy một mình Minh Thiếu Diễm đi xuống liền lộ ra ánh mắt ta hiểu mà, sau đó cười tủm tỉm đi chuẩn bị bữa sáng.
Khi đem bữa sáng ra ngoài, như nhớ tới gì đó, dì Trình dặn dò Minh Thiếu Diễm.
“Đường Đường vẫn còn nhỏ, con chú ý chút.”
Minh Thiếu Diễm: “… Biết rồi.”
Đi được hai bước, Minh Thiếu Diễm lại lui về nói, “Dì, con gái ruột của anh hai đã tìm được rồi, để hôm nào mang đến cho dì gặp.”
Dì Trình ngẩn người, trong mắt vui vẻ, nhưng lại có chút do dự, “Hay là để dì đi gặp, mang về Đường Đường sẽ xấu hổ.”
“Sớm hay muộn cũng phải công bố ra bên ngoài, có gì phải xấu hổ.”
Dì Trình khẩn trương chà chà tạp dề, “Vậy… vậy để dì gặp con bé, hôm nào gặp nha?”
Minh Thiếu Diễm cười, “Được, con đi lên trước.”
Công bố thân phận của Bặc Cốc Ngưng, sau đó quang minh chính đại tuyên bố quan hệ giữa hắn và Đường Đường, tránh để mấy kẻ bẩn mồm nói xấu Đường Đường.
Mấy ngày sau, Đường Đường bắt đầu theo Minh Thiếu Diễm “Học lái xe.”
Làm một tài xế già nhiều năm chạy xe nên chuyện này chẳng có gì khó, cái khó là phải giả dạng làm một kẻ mù xe như thế nào để Minh Thiếu Diễm không hoài nghi.
Vốn dĩ Đường Đường định giả dạng ngốc một chút, nhưng cô muốn mau chóng có bằng lái xe, vì thế phải giả dạng làm một học sinh thông minh vậy. Không quá mấy ngày là có thể lái xe vòng quanh biệt thự rồi.
Lại qua mấy ngày, hay lắm, Đường Đường khai giảng.
Khai giảng năm ngoái và năm nay khác nhau rất lớn, bởi vì năm nay Đường Đường cảm thấy hình như các bạn học càng nhiệt tình hoan nghênh cô.
Chỉ cần lớp Đường Đường tới học thì lớp đó sẽ chật ních, người tới nghe ké không phải chỉ có nam sinh, còn có nữ sinh. Fan nữ của Đường Đường thật sự là một quần thể khổng lồ.
Thành công của “Kẹo Kim Cương” khiến độ nổi tiếng của Đường Đường một bước lên hàng top. So với chương trình “Lữ hành hoa lộ” lần trước, lần này Đường Đường càng có thêm nhiều fan nam.
Trước kia có rất nhiều bạn học chỉ đến nhìn minh tinh cho biết, nhưng lần này trở lại, các fan trong trường có hành động lớn hơn.
Tan học, Đường Đường đến phòng vệ sinh, khi trở về sẽ thấy trên bàn chất đầy trà sữa và hoa hồng, lâu lâu có vài bạn học gan dạ cố ý ngồi bên cạnh Đường Đường.
Hỏi học sinh khoa diễn xuất sao lại qua khoa đạo diễn?
Ai quan tâm chứ.
Kết quả là mấy ngày sau, Đường Đường xuất hiện đủ loại tai tiếng trên hot search.
Sinh viên khoa diễn xuất đều có nhan sắc cao, dám ngồi bên cạnh Đường Đường càng là nhân tài kiệt xuất. Paparazzi ẩn trong học sinh, cách mấy hôm là có thể chụp được đống ảnh Đường Đường nói chuyện với đủ loại tiểu soái ca.
Lại qua vài ngày nữa, các tin tức cùng loại đều biến mất sạch sẽ.
Đường Đường thuận miệng hỏi Đái Na, Đái Na cũng không giấu, “Là Minh đổng nhà em thấy không vui nên kéo xuống hết rồi.”
Đường Đường bật cười.
Trước nay Minh Thiếu Diễm đều không nói với cô những chuyện đó.
Bây giờ sau lưng lại lén ghen tuông.
Thật đáng yêu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!