Thông Tiên Phong cao ngất trong mây, khắp nơi đều xanh um tươi tốt, con đường lát đá xanh có rất nhiều đệ tử phục sức khác nhau tới tới lui lui, vô cùng náo nhiệt, ngay cả ngẫu nhiên gặp được mấy tiền bối tu tiên giới cũng là vẻ mặt vui mừng.
Sau khi Ngụy Lăng cùng mọi người hàn huyên, tránh những chỗ đông người, chọn một con đường rừng mang theo bốn người Thẩm Lăng Tuyết ngự kiếm rời đi, dự định đưa một vài người đến Tọa Vong Phong trước, sau đó quay lại tìm Lục Vô Trần hỏi một chút về chuyện Diệu Âm Chung. Không ngờ đi không bao xa, mấy người Ngụy Lăng chợt nghe thấy phía trước mơ hồ truyền đến tiếng cãi vã.
Thẩm Lăng Tuyết nói: “Như thế nào nghe giống giọng của Phỉ Nhạc?"
Ngụy Lăng nghe kỹ, đúng là như vậy! Lúc này mấy người cũng không nhiều lời, lập tức tăng tốc bước tới chỗ đó.
Rừng rợp lá xanh, tà tà nghiêng bóng, năm người xuyên qua rừng cây, trước mắt một mảnh trống trải. Đây là nơi mà các đệ tử của Thông Tiên Phong thường ngày luyện tập.
Ngụy Lăng gạt ra các đệ tử nhốn nháo, dẫn đám người Thẩm Lăng Tuyết trực tiếp tiến vào bên trong vòng vây. Những đệ tử Vạn Tông Môn bị kình khí mạnh mẽ cưỡng chế gạt ra thì có chút tức giận, nhưng vừa nhìn thấy người tới là Ngụy Lăng, lập tức cung kính lui qua một bên.
Ngụy Lăng thấy trên quảng trường có ba hoặc năm đệ tử Vạn Tông Môn đang giằng co cùng một số người không quen biết, cau mày, đối với Phỉ Nhạc phía trước xông lên mắng, "Hồ đồ!"
Phỉ Nhạc mặt mày ngưng trọng vì tức giận, quay đầu nhìn Ngụy Lăng nói: "Sư tôn!" Ngụy Lăng chậm rãi bước lên cầu thang, lạnh lùng liếc nhìn mấy tên đệ tử ngoại phái rồi nói: "Xảy ra chuyện gì?"
Phỉ Nhạc tức giận nói: "Những người này thật vô lý! Không nói đến việc khi dễ Lạc Vũ sư muội của Tàng Tú Phong, còn dám đả thương linh sủng của Viên sư đệ! Đúng là khinh người quá đáng!"
Ngụy Lăng chân mày cau lại, thầm nghĩ không lẽ Lục Vô Trần đến đây là để làm anh hùng cứu mỹ nhân, thông đồng với hậu cung của hắn?
Như vậy cũng tốt, ít nhất thì cốt truyện này là cốt truyện của nguyên tác.
Ngụy Lăng nhướng mày nhìn đám đệ tử đối diện. Những người này trên người đều mơ hồ có một tia huyết khí, lại chủ yếu mặc đồ đen, không cần suy nghĩ nhiều Ngụy Lăng cũng có thể đoán được thân phận của những người này.
Quả nhiên, những người đó nghe được lời này của Phỉ Nhạc, lập tức bày tỏ sự bất mãn: "Chúng ta khi dễ các ngươi? Ngươi nói chuyện nhưng phải cẩn thận đấy! Nếu không phải vì sư muội chó má kia của các ngươi đã động thủ chúng ta trước, chúng ta như thế nào có thể ra tay giáo huấn nàng! Còn có linh sủng kia! Rõ ràng là nó tự tìm chết, dựa vào cái gì lại chúng ta? Nói chúng ta là tà ma ngoại đạo, chúng ta là tà ma ngoại đạo thì thế nào? Tà ma ngoại đạo chúng ta không biết còn ngay thẳng hơn chính phái nhân sĩ các ngươi bao nhiêu! Ít nhất chúng ta sẽ không trốn trên núi nhìn dị tộc tàn sát đồng bào của mình? Mà các ngươi thì sao? Các ngươi ngoại trừ ở trên núi sống an nhàn sung sướng còn có thể làm gì sao!!"
“Ngươi ngươi ngươ!!!” Phỉ Nhạc tứ giận đến vẻ mặt đỏ bừng, chỉ tay vào đối phương không nói nên lời.
Ngụy Lăng biết mặc dù những gì đối phương nói không phải là toàn bộ sự thật, nhưng cũng không khác mấy. Trong hàng ngàn năm qua, Vạn Tông Môn rất ít khi can thiệp vào tranh chấp giữa tiên thần, cứu giúp đối với đồng bào Hoa Hạ cũng rất hạn chế, vì vậy hắn nhất thời cũng không quá không biết xấu hổ phản bác lại lời này của đệ tử Âm Sát Môn.
Bất quá hắn không phản bác, điều đó không có nghĩa là những người khác cũng sẽ không phản bác.
Các đệ tử của Vạn Tông Môn vẫn đang theo dõi ở dưới bậc thang, nhìn thấy Ngụy Lăng đi tới, đối phương còn có những lời lẽ không đẹp đẽ như vậy, liền nhảy lên đài chỉ trích, những câu không rời Âm Sát Môn hành sự biến hóa kỳ lạ thủ đoạn hung tàn. Sau lưng hắn, Lịch Tầm tiên tử thậm chí còn nói: "Tà ma ngoại đạo nguyên bản chính là sỉ nhục của tu tiên giới chúng ta, ngươi còn dám ở đây nói năng lỗ mãng!" Ngụy Lăng ngoái đầu liếc nhìn nàng một cái, nói: "Chỉ là phương pháp tu luyện bất đồng mà thôi, không cần bận tâm như vậy." Lịch Tầm tiên tử vẻ mặt kinh ngạc: “Vệ sư đệ……?"
Ngụy Lăng không có tiếp tục nói chuyện với nàng, mà là nhìn về phía đệ tử dẫn đầu Âm Sát Môn.
Đệ tử kia cũng là một người thông minh, vừa nghe Ngụy Lăng nói, lập tức ngẩng đầu trên dưới quan sát Ngụy Lăng, nhướng mày cười nói: “Nguyên lai trong lời đồn Toạ Vong Phong thủ tọa cũng không phải như vậy cổ hủ a."
Ngụy Lăng nói: “Âm Sát Môn cũng không phải khiêm tốn như lời đồn đại.” Ngụy Lăng mắt lạnh nhìn đối phương, trong lòng vừa âm thầm suy đoán thân phận của đối phương, vừa nói, “Nơi ở của Âm Sát Môn đã được an bài, nằm ở phía đông nam trên đỉnh Tiêu Dao Phong. Nếu các ngươi đã báo danh, cũng đừng ở nơi này quá lâu."
Đệ tử kia nói: "Đương nhiên. Chỉ cần đồ đệ này của ngươi không ngăn cản, chúng ta liền rời đi."
Nhìn thấy người này dễ dàng cho qua như vậy, Ngụy Lăng phúc chí tâm linh, lập tức nhớ tới người này là ai.
Trong nguyên tác, Thiên Sát chưa từng kết hôn, bên người ngoài ba đệ tử đích truyền, cũng chỉ có một người con nuôi Hiên Viên Mặc. Thấy người trước mắt này bên ngoài anh tuấn bất phàm cùng tính cách ngạo mạn vô lễ, cũng gần giống với Hiên Viên Mặc tiêu sái không kiềm chế được cuồng ngạo phi thường trong nguyên tác.
Bất quá phần lớn những người tu ma đều có tính tình như vậy, trong nguyên tác cũng không hẳn là Hiên Viên Mặc xuất hiện quá muộn.
Phỉ Nhạc ở một bên tức giận nói: "Ngươi đả thương Lạc Vũ sư muội, còn làm tổn thương linh thú của sư đệ ta, bây giờ còn muốn rời đi như vậy sao? Nghĩ cũng đẹp quá! Ta muốn cùng ngươi quyết đấu!"
Ngụy Lăng ngón tay giật giật, nhịn xuống xúc động muốn tát đứa nhỏ kiêu ngạo này một cái, nhíu mày nói: “Làm càn!"
Trong thời gian môn phái đại bỉ, các môn cá phái đều có thỏa thuận, cấm tất cả các đệ tử trong phái lén quyết đấu bất kể thân phận địa vị làm sao, một khi vi phạm sẽ bị loại khỏi danh sách thi đấu. Ngụy Lăng một lòng muốn Phỉ Nhạc tiến vào top bốn, có thể tiến đến Cửu Chuyển Huyền Cơ Tháp tìm kiếm cơ duyên, kết quả đứa nhỏ đáng chết này hiện tại đang tìm phiền phức cho hắn! Nghĩ đến đây, Ngụy Lăng lạnh lùng nói: "Viên Lục đâu?"
Phỉ Nhạc ủy khuất nói: "Người này đã làm bị thương linh sủng của sư đệ, sư đệ lo lắng linh sủng sẽ xảy ra chuyện, nên đã đuổi theo, đệ tử cũng đang tìm hắn."
Tim Ngụy Lăng lệch một nhịp, cảm thấy hơi bất an. Vào lúc này, như để khẳng định sự bất an của mình, một tiếng động lớn đột nhiên phát ra từ phía tây nam Thông Tiên Phong, khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về hướng đó.
“Là hướng Viên Lục rời đi!” Phỉ Nhạc kêu lên sợ hãi, nắm lấy ống tay áo của Ngụy Lăng.
Ngụy Lăng không nói hai lời, trở tay nắm lấy cánh tay của Phỉ Nhạc, rút linh kiếm, "Vèo" một tiếng liền hướng về phía tây nam bay đi. Bốn người Thẩm Lăng Tuyết chỉ cảm thấy hoa mắt, trước mắt đâu còn bóng dáng của Ngụy Lăng, vì vậy bọn họ chỉ đành vội vàng gọi ra linh kiếm, cũng bay về phía tây nam.
Những đệ tử khác thất kinh nhìn nhau, một số tản ra, một số đi theo tây nam xem tình hình, một số ở lại tiếp tục nhìn chằm chằm vài đệ tử Âm Sát Môn.
#########
Ngụy Lăng mang theo Phỉ Nhạc một đường chạy như bay, không mất một lúc đã đến nơi.
Phía dưới sóng nước lấp lánh, linh khí nồng nặc đến mức gần như kết thành một đám mây, chính là phụ cận Lạc Nhật Đàm nơi tu luyện bảo địa của Thông Tiên Phong.
Ngụy Lăng hai người nhanh chóng rơi xuống, trong nháy mắt bị linh khí nồng đậm vây quanh. Linh thức Ngụy Lăng tản ra, còn chưa tìm ra phương hướng của Lục Vô Trần, đã bị một luồng sát khí buộc linh kiếm ra khỏi vỏ.
"Là người phương nào!” Ngụy Lăng trầm giọng quát lên, tay phải vừa động, linh kiếm xuất ra, lập tức hướng về phía hồ nơi linh khí nồng đậm nhất bay đi, trong mây mù chẳng biết bắn trúng cái gì, phát sinh một tiếng vang.
Kiếm tu cùng linh kiếm khí mạch tương liên, linh kiếm có hay không thương tổn đến người, Ngụy Lăng rõ ràng nhất. Nhìn thấy linh kiếm bất lực trở về, Ngụy Lăng lại bấm tay niệm thần chú tấn công lần nữa, nhưng lần này, khi hắn muốn thu lại linh kiếm, trong mây mù lại không có một tia động tĩnh.
Không còn cách nào khác, Ngụy Lăng đành phải rút Mặc Dẫn ra khỏi thắt lưng, linh lực chấn động, bày ra một đạo linh lực màu trắng, đem đám linh vụ gần đó bức lui, lúc này mới nhìn rõ tình cảnh trên mặt nước.
Mặt nước xung quanh hồ trước đây luôn trải rộng linh thảo, giờ lại gồ ghề lồi lõm một mảnh, không biết có bao nhiêu linh thảo tiên dược đã biến thành cỏ khô tro tàn, thật đáng tiếc. Mà nguyên bản linh khí bức người trên mặt hồ, lúc này sương đen bốc lên, mặt trên có một bóng người đang đứng. Người này râu tóc trắng xám, hai mắt khác hẳn có thần, trên tay đang cầm linh kiếm của Ngụy Lăng, chính là Thiên Sát lão tổ đã một tháng không gặp.
Ngụy Lăng sắc mặt trầm xuống, trước tiên là bóp nát truyền tin phù giấu trong tay áo, sau đó mới nói: "Lão tổ sao lại ở trong cấm địa của phái ta? Đồ đệ của ta đâu?"
Thiên Sát lão tổ chậm rãi nhìn sang, trong mắt lóe lên sát ý: "Diệu Âm Chung rốt cuộc ở đâu?"
Ngụy Lăng thầm mắng một tiếng, liền biết lão già này nhất định đã phát hiện ra Diệu Âm Chung, đó là lý do tại sao ông ta lại cho nổ tung Lạc Nhật Đàm một cách liều lĩnh như vậy.
Ngụy Lăng cao giọng nói: "Lão tổ đã quên ước định của chúng ta rồi sao? Ngươi dám động thủ ở Vạn Tông Môn của ta, có phải hay không định đem tính mạng giao ở chổ này? Ta hỏi lại lần nữa, đồ đệ của ta đâu!"
Thiên Sát cười lạnh: “Vệ Lăng, ngươi dám giao lão phu ra sao?"
Nghe hắn nói lời này, Ngụy Lăng nhất thời tinh thần lung lay, kết quả giây tiếp theo, bên tai mát lạnh, một sợi tóc nhẹ rơi xuống.
Phỉ Nhạc căng thẳng nắm chặt lấy tay áo Ngụy Lăng, lập tức gọi suy nghĩ của Ngụy Lăng trở về. Hắn cúi đầu liếc nhìn Phỉ Nhạc vẻ mặt lo lắng, không khỏi vươn tay sờ sờ đầu của hắn, kéo hắn ra phía sau, sau đó mới lạnh mặt xuống nhìn Thiên Sát lão tổ có chút tức giận nói: "Lão tổ thật đúng là khinh người quá đáng! Ta phát hảo tâm tới mời Âm Sát Môn tham dự đại bỉ, ngươi chẳng những không cảm kích, ngược lại còn tới bức hại đồ đệ dưới tòa của ta, đây là đạo lý gì!"
Một đoạn này Ngụy Lăng nói công bình chính trực, nghĩa chánh ngôn từ, hoàn toàn cởi bỏ những lời uy hiếp khiến hắn hãi hùng khiếp vía mà Thiên Sát lão tổ vừa nói. Thiên Sát lão tổ bị Ngụy Lăng làm cho sắc mặt hơi tối sầm lại, chỉ là còn chưa kịp nổi giận, trên không trung liền truyền đến tiếng xé gió.
Nam Tấn Vinh không biết đã đi tới sau Ngụy Lăng từ lúc nào, vỗ nhẹ lên vai hắn nói: “Chuyện này đã kinh động đến chư vị sư thúc sư bá và trưởng lão, Dung Chỉ sư thúc rất nhanh liền tới."
Đúng lúc này, bốn người Thẩm Lăng Tuyết, Thẩm Nhượng và Phù Diêu cũng đã đến. Ngụy Lăng trong lòng vui vẻ, sắc mặt Thiên Sát lão tổ cũng trắng nhợt.
Vạn Tông Môn cao thủ đông đảo, không nói đến năm lão quái của Cửu Chuyển Huyền Cơ Tháp, riêng thất mạch thủ tọa đời trước cũng có thể trấn áp hắn đến mức không thể động đậy. Nếu đám người Dung Chỉ đạo tôn thực sự xuất quan chất vấn cùng hắn, đến lúc đó hắn......
Vẻ mặt của Thiên Sát thay đổi không ngừng, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, thân thể khẽ động, quay lại bên bờ thi lễ với Nam Tấn Vinh nói: "Là lão phu lỗ mãng. Lúc nãy lão phu nhìn thấy một thiếu niên, trên người tựa hồ có đồ vật của Thần tộc, lão phu cho rằng hắn là gian tế của Thần tộc, cho nên nhất thời lỗ mãng hạ sát lầm người, mong rằng Nam chưởng môn thứ lỗi."
“Hạ sát lầm người?” Ngụy Linh đè nén lo lắng trong lòng, lạnh giọng nói: “Hiện tại hắn đang ở đâu!"
Thiên Sát đứng thẳng người, hai mắt như hai thanh hàn đinh ghim ở trên người Ngụy Lăng: “Lão phu đuổi tới đây, người khác đã không thấy tăm hơi."
Không thấy? Tin ngươi mới có quỷ! Ngụy Lăng tức hộc máu ở trong lòng một trận giậm chân, nhưng vẫn phải quay đầu lại giải thích với Nam Tấn Vinh: "Viên Lục là tộc Hoa Hạ ta, điểm này Thẩm sư huynh cũng có thể làm chứng."
Nam Tấn Vinh nói: "Ta biết."
Cảm nhận được sự lo lắng của Ngụy Lăng, Nam Tấn Vinh nhìn Thiên Sát lão tổ nói: "Nếu đã là hiểu lầm, như vậy thỉnh lão tổ hãy trở về. Dù sao thì Âm Sát Môn do lão tổ dẫn đầu cũng là lần đầu tiên tham gia môn phái đại bỉ tu tiên giới, cho nên ta đặc biệt mời Mộ Dung trưởng lão cùng Dung Chỉ sư thúc xuất quan đến chiếu cố các vị đồng môn Âm Sát Môn. Đến lúc đó lão tổ lại phát hiện ra cái gì đệ tử gian tế khả nghi, có thể trực tiếp tìm sư thúc hoặc Mộ Dung trưởng lão giải quyết, không đáng tự mình động thủ."
Sắc mặt Thiên Sát triệt để đen.