Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Gả Thay - Giang Lâm

Giang Lâm vừa trở tay liền làm một cú quăng ngã qua vai, trực tiếp ném Từ Thiên Minh xuống đất, Từ Thiên Minh ngồi dưới đất ngốc lăng tại chỗ.

Nhưng đồng thời cũng khiến hắn hoàn toàn bị chọc giận, ánh mắt hung ác, Từ Thiên Minh chống tay trên mặt đất nhanh chóng đứng lên, lập tức đánh trả Giang Lâm.

Ăn chơi trác táng đấu với ăn chơi trác táng, Từ Thiên Minh từ nhỏ cũng từng học võ, hơn nữa còn không tệ, mấy năm qua cũng đánh nhau không ít lần với đám công tư ăn chơi trác táng khác, kinh nghiệm thực chiến phong phú, vừa ra tay liền nhắm vào chỗ đau của Giang Lâm mà đánh.

Từ sau khi xuyên qua Giang Lâm kỳ thật cũng không luyện tập gì mấy, một là vì thân thể này không đủ cường tráng, cần phải được điều dưỡng. Hai là, những chiêu thức kia vốn đã thuần thục đến mức khắc vào trong xương cốt, chỉ cần ra chiêu là có thể tìm lại cảm giác.

Trong khoảng thời gian này hắn vẫn luôn uống nước linh tuyền, ăn rau dưa trái cây trong không gian, Giang Lâm cảm thấy đây quả thực là cơ hội tốt để nghiệm chứng thành quả.

Triệu Thu Như chiêu nào chiêu nấy đều tàn nhẫn, Giang Lâm cũng tương tự đánh không chút lưu tình, hai người ngươi tới ta đi đánh nhau hết sức kịch liệt, làm cho những người khác đứng xung quanh nhìn đến ngây người.

Giang Lâm dùng một tay chế trụ cổ tay Từ Thiên Minh khiến hắn không thể nhúc nhích, một tay khác trực tiếp đánh một quyền thẳng vào mặt Từ Thiên Minh, động tác của hắn cực nhanh, căn bản không hề cho Từ Thiên Minh cơ hội phản ứng, chân lại hung hăng đá một cái xuống đầu gối của Từ Thiên Minh, Từ Thiên Minh ăn đau, đầu gối lập tức mềm nhũn, quỳ một gối xuống đất.

Giang Lâm cười nhẹ một tiếng, giữ chặt hai tay của Từ Thiên Minh ở sau ót hắn, sau đó quay đầu gọi hai người Chu Thành Vọng, “Tìm sợi dây thừng tới đây, chúng ta cho hắn ăn mệt.”

Nói không lại mà đánh cũng không lại, Từ Thiên Minh đã nghẹn khuất đến độ muốn trực tiếp đánh chết Giang Lâm, không ngờ Giang Lâm còn muốn trói mình, hai mắt Từ Thiên Minh đỏ ngầu, rống giận, “Giang Lâm, ngươi dám!”

“Nếu như ngươi dám trói ta, hôm nay ngươi cũng đừng mơ tưởng có thể bước ra khỏi Quận vương phủ!” Sau đó liền hô với đám tùy tùng: “Các người chết hết rồi sao, còn không mau kéo tên tiện nhân Giang Lâm này ra.”

Đám tùy tùng chân chó còn chưa kịp động thủ thì Giang Lâm đã lên gối đá vào sống lưng của Từ Thiên Minh, Từ Thiên Minh bị bất ngờ không kịp phòng ngừa, một chân khác không chống đỡ nổi cũng quỳ xuống theo.

“Ngươi tin ta có thể lập tức phế ngươi trước khi bọn họ kịp động thủ hay không.”

Giọng nói của Giang Lâm nghe cực kỳ ôn hòa, “Nghe nói Từ gia các ngươi cái khác không có, nhưng nhi tử thì không thiếu, ngươi nói xem, liệu cha ngươi có nguyện ý đối nghịch với An Dương Hầu phủ và Vệ gia vì ngươi không?”

“Từ Thiên Minh, ở Từ gia các ngươi nhi tử của thiếp thất đều rất có tiền đồ, ngươi đoán xem nếu Từ gia không còn nhi tử của chính thê thì sẽ thế nào?”

Biểu tình trên mặt Từ Thiên Minh từ bạo nộ dần dần chuyển thành hoảng sợ, “Giang Lâm, ngươi định làm gì!”

‘Tùy tùng’ Chu Thành Vọng cầm dây thừng tới, Giang Lâm cột chặt hai tay của Từ Thiên Minh ở sau lưng, hắn hơi mỉm cười, trả lời câu hỏi của Từ Thiên Minh, “Đoán xem?” Dây thừng dư ra một đoạn thật dài bị Giang Lâm nắm trong tay, hắn chỉ cần dùng sức kéo một cái là có thể trực tiếp biến Từ Thiên Minh thành cẩu, đương nhiên, Giang Lâm không định làm như vậy, hắn chỉ lắc lắc dây thừng, để Từ Thiên Minh nhìn mà thôi.

Mặt Từ Thiên Minh vừa trắng vừa đỏ, khó coi đến cực độ, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo Giang Lâm, “Giang Lâm, ngươi đừng có quá mức, nếu như ngươi dám vũ nhục ta, ta dù có biến thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Giang Lâm buông tay thả dây thừng xuống mặt đất, “Trước nay ta không định vũ nhục bất kỳ ai, cũng không muốn có bất cứ quan hệ gì với ngươi, nhưng ngươi lại một lòng phải làm liếm cẩu của Giang Cẩm Nguyệt chạy tới trêu chọc ta. Từ Thiên Minh, ta cầm sợi dây thừng này hay không cũng không có gì, nhưng ngươi, ngươi chính là một con cẩu trong tay Giang Cẩm Nguyệt.”

“Nàng ta vẫn sẽ luôn lợi dụng ngươi, thẳng đến khi ngươi…… không còn giá trị gì nữa mới thôi.”

Chu Thành Vọng đi tới bên cạnh Giang Lâm, nhìn Từ Thiên Minh ghét bỏ nói: “Ngươi nói mấy câu này thì có lợi ích gì, người ta đã quyết tâm muốn làm một con chó chạy theo Giang Cẩm Nguyệt, hắn vui thì cứ mặc hắn đâm đầu, dù sao người gánh hậu quả cũng chính là hắn.”

Từ Thiên Minh: “Ta phi! Ngươi chẳng qua là vì không câu dẫn được ta, ghen ghét ta khuynh mộ Cẩm Nguyệt cô nương nên mới đối nghịch với ta thôi, bớt lảm nhảm châm ngòi ly gián đi, cho dù không đến được tâm của Cẩm Nguyệt cô nương, ta tuyệt đối cũng sẽ không coi trọng loại đồ vật lả lơi ong bướm như ngươi, ngươi cứ ở đó mà si tâm vọng tưởng đi!”

Hắn vừa tỏ thái độ này, Chu Thành Vọng liền khều Giang Lâm một cái, “Thấy chưa, người ta đâu có cảm kích.”

Sau đó hắn trực tiếp đạp Từ Thiên Minh một cái, “Câu dẫn ngươi, ngươi thì tính là thứ gì mà cũng xứng để Giang Lâm câu dẫn, sao không rải vũng nước tiểu soi cho rõ cái bộ mặt xấu xí kia của mình đi.”

Giang Lâm thở dài, “Ta còn quá thiện lương mà.”

Giang Lâm nhặt dây thừng lên kéo đi, Từ Thiên Minh không có sức phản kháng, Giang Lâm không hề cho hắn cơ hội lên mặt, sống sờ sờ bị kéo lê một đoạn đường thật dài, Từ Thiên Minh chửi ầm lên, “Giang Lâm, ngươi cái tên tiện nhân này, mau thả ta ra, nếu không ta nhất định sẽ đánh chết ngươi, mau thả ta ra!”

Giang Lâm mắt điếc tai ngơ, càng đi nhanh hơn một chút, hắn đi tới bên hồ nước rồi mới dừng lại, phủi phủi tay cho bụi rơi vào mặt Từ Thiên Minh, “Miệng ngươi quá bẩn, để ta rửa sạch cho ngươi.”

“Ngươi dám!” Hai mắt Từ Thiên Minh trợn to, đồng tử co lại, tràn ngập nỗi sợ hãi.

Giang Lâm kéo người đứng dậy, đối mặt với hồ nước, chân vừa nhấc lên, trực tiếp đá người xuống hồ, “Rửa cho sạch cái miệng ta liền kéo ngươi lên, còn không thì cứ ở dưới đó đi.”

Từ Thiên Minh biết bơi, nhưng tay bị trói lại không thể cử động, dính nước một chút liền lập tức luống cuốn, liên tiếp trượt ngã, nhưng ngoài miệng vẫn không quên mắng chửi Giang Lâm.

Những người khác đều đi theo Giang Lâm một đường tới đây, trên đường đi mấy tên tùy tùng chân chó kia của Từ Thiên Minh không dám ngăn cản, lúc này nhìn thấy Giang Lâm ném người xuống hồ liền lập tức trở nên nóng nảy. Vài người một nhóm, một nửa nhảy xuống hồ cứu Từ Thiên Minh, một nửa đi tới trước mặt Giang Lâm bắt hắn kéo người lên, dây thừng còn nằm trong tay của Giang Lâm.

Từ Thiên Minh từ mắng chửi Giang Lâm biến thành hô cứu mạng, Giang Lâm giật giật dây thừng kéo người ngoi lên, nhưng rất nhanh liền ném hắn trở xuống, “Ngươi cứ việc mắng tiếp, ta sẽ ở đây bồi ngươi.”

Mà mỗi lần Từ Thiên Minh muốn mở miệng, Giang Lâm đều sẽ kéo hắn lên, sau đó lại ném xuống, lặp lại vài lần, Từ Thiên Minh liền không còn hơi sức để nói chuyện nữa.

“Cẩm Nguyệt cô nương mà ngươi khuynh mộ sao còn chưa tới cứu ngươi vậy, ngươi đoán xem trước khi ngươi chết đuối nàng ta sẽ đến nói giúp ngươi một câu chứ?” Giang Lâm cầm đầu dây xoay xoay vài cái, nhàn nhã hết sức.

Chu Thành Vọng và Đỗ Ngọc Linh ngồi xổm bên cạnh hỗ trợ Giang Lâm, hai người cười cười nói với Từ Thiên Minh, “Yên tâm đi, bọn ta đã phái người đi mời rồi, nếu Cẩm Nguyệt cô nương của ngươi biết được con chó săn của nàng ta vì xuất đầu thay mình mà sắp sửa toi mạng, khẳng định là sẽ đến nhanh thôi.”

Giang Cẩm Nguyệt đích xác đã tới, không chỉ một mình nàng ta, mà còn có một đám đông đi theo phía sau, Thái tử cũng ở trong số đó.

Vừa đến bờ hồ nhìn thấy bộ dạng chật vật của Từ Thiên Minh ở trong nước, nàng ta liền xông tới nói với Giang Lâm, “Giang Lâm, ngươi có bất mãn gì cứ trực tiếp nhắm vào ta là được, hà tất phải liên lụy đến người vô tội!”

Sau đó lại quay sang gọi Từ Thiên Minh ở trong nước, “Thiên Minh ca ca huynh đừng sợ, muội sẽ lập tức cho người tới cứu huynh, muội sẽ không để huynh xảy ra chuyện đâu.”

Giọng nói ôn nhu, ánh mắt quan tâm, lời nói kia quả thực tình ý chân thành.

Chu Thành Vọng tiếp lời, “Cô đương nhiên là sẽ không để hắn xảy ra chuyện rồi, bằng không cô sẽ phải gả tới Từ gia xung hỉ cho hắn, ừm, nếu thảm hơn một chút, cũng có thể là minh hôn, cái loại mà cô phải làm quả phụ thủ tiết cả đời ấy.”

Đỗ Ngọc Linh ở bên cạnh nhìn hắn, “Tiểu Vọng Tử, ngươi vậy mà hiểu biết nhiều quá nhỉ.”

Chu Thành Vọng lộ ra vẻ mặt tự hào, “Còn phải nói sao, nghe nói Giang Lâm đi xung hỉ cho Vệ Vân Chiêu, ta liền cố ý nghiên cứu một ít.”

“Ai, nói tới việc này, ta nhớ trong thánh chỉ không phải là bảo Giang đại tiểu thư đây đi xung hỉ sao, như thế nào lại đột nhiên đổi thành Giang Lâm vậy?”

Chu Thành Vọng đột nhiên cất cao giọng, “À~ Chẳng lẽ là vì Thiên Minh ca ca của cô sao?”

Đỗ Ngọc Linh hát đệm, “Oa, vậy chính là tình sâu như biển rồi, chẳng trách Thiên Minh ca ca của cô lại nguyện ý làm tất cả mọi việc vì cô, trèo đèo lội suối tuyệt không chối từ.”

Giang Lâm nghĩ, có hai tên bạn tốt này quả thật là không tồi. truyện tiên hiệp hay

Hai người kẻ xướng người họa thành công khiến cho sắc mặt của Giang Cẩm Nguyệt biến đổi, nàng ta cuống quýt giải thích, “Không phải như thế, ta và Thiên Minh ca ca không có quan hệ gì cả.”

Chu Thành Vọng: “Không có quan hệ gì nha, vậy cô gấp gáp cho người vớt hắn lên làm gì?”

Giang Cẩm Nguyệt ủy khuất nói: “Giang Lâm chán ghét ta nên mới cố ý gây phiền toái cho Thiên Minh ca ca, ta đã làm liên đến lụy huynh ấy, tất cả đều là lỗi của Giang Lâm.”

Đỗ Ngọc Linh: “Được được, vậy vì sao Giang Lâm lại gây phiền toái cho Từ Thiên Minh mà không phải người khác?”

Chu Thành Vọng: “Còn không phải là vì Giang đại tiểu thư và Từ Thiên Minh tình cảm thâm hậu hay sao.”

Cứ như vậy liền vòng về điểm xuất phát, ánh mắt của những người đi theo Giang Cẩm Nguyệt tới đây cũng có chút vi diệu, vốn cho rằng tràng diễn ở trước cửa đã đủ thú vị, nhưng không ngờ sau khi tiến vào Quận vương phủ lại có thể nhìn thấy Giang Cẩm Nguyệt diễn cảnh tình cảm, lần ra cửa hôm nay thực sự quá đáng giá.

Vị cô nương nói chuyện giúp Giang Lâm ở ngoài cửa ban nãy lại đứng ra, vẻ mặt tựa như bừng tỉnh đại ngộ, “Khó trách lúc ở trước cửa cô không chịu thề, hóa ra là vì đã có người trong lòng, vì muốn gả cho Từ Thiên Minh, cô liền tình nguyện cam chịu làm một kẻ trộm cắp. Giang Cẩm Nguyệt, không ngờ cô lại yêu Từ Thiên Minh sâu nặng như vậy.”

Nàng ôm ngực, “Oa, ta cảm động chết mất.”

Từng câu từng chữ của nàng đều buộc chặt mối quan hệ của Giang Cẩm Nguyệt và Từ Thiên Minh, Từ Thiên Minh lúc này đã được hạ nhân của Quận vương phủ vớt lên, Giang Lâm không ngăn cản, dù gì mục đích chủ yếu của hắn chỉ là dọa Từ Thiên Minh một trận mà thôi.

Từ Thiên Minh cực kỳ đuối sức, sau khi được vớt lên chỉ có thể nằm một chỗ không nói nổi nửa câu, bỏ lại một mình Giang Cẩm Nguyệt tứ cố vô thân ôm đầu biện giải, “Không phải, ta không có, ta không có quan hệ gì với Từ Thiên Minh hết, tất cả những chuyện này đều là âm mưu của Giang Lâm.”

Giang Lâm gật đầu, “Đúng vậy, tất cả đều là âm mưu của ta, chính ta đã chiêu hồn Từ Thiên Minh tự dưng xuất hiện tới gây phiền toái cho mình, cũng chính ta đã báo cho ngươi biết mà tới cứu Thiên Minh ca ca của ngươi, sau đó còn vạch trần chuyện ngươi và Từ Thiên Minh lén lút trao nhận trước mặt nhiều người như vậy, phá hỏng chuyện tốt của các ngươi, tất cả đều là lỗi của ta.”

Giang Lâm giơ tay lên, “Ta thừa nhận.”

Giang Cẩm Nguyệt không dám tin mà nhìn Giang Lâm, “Giang Lâm, ngươi thật sự phải bức tử ta mới cam tâm sao, ta là muội muội của ngươi mà, vì sao ngươi lại đối xử với ta như vậy, chỉ vì ngươi câu dẫn Thiên Minh ca ca không thành, cho nên ngươi liền muốn phát tiết mọi oán hận lên người ta sao?”

“Chậc, ta vẫn còn quá xem nhẹ nữ nhân này rồi.” Chu Thành Vọng gác tay lên bả vai của Giang Lâm, cảm thán một tiếng.

Dù sao cũng là nữ chính, cũng phải có chút phản ứng mới đúng, Giang Lâm cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. (?)

Hắn nhìn về phía đám người, hạ thấp giọng nói, “Ta có câu dẫn Từ Thiên Minh hay không lòng ta rõ ràng, nhưng tình lang chân chính của ngươi thì sắc mặt lại không được tốt cho lắm, ngươi nói xem liệu hắn có tin giữa ngươi và Từ Thiên Minh thật sự không có gì hay không?”

Giang Cẩm Nguyệt bỗng nhiên quay đầu nhìn Thái tử.

Giọng nói của Giang Lâm lại một lần nữa vang lên, “Muội muội, trước kia khi Từ Thiên Minh tới phủ tìm ngươi, lần nào ngươi cũng một mình ra gặp hắn, ngươi có thể nói cho mọi người cùng biết hai người ở trong phòng làm chuyện người nhận không ra gì không?”

Thái tử lập tức xoay người rời đi.
Nhấn Mở Bình Luận