Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Gả Thay - Giang Lâm

Thái tử là người có thân phận tôn quý số một số hai trong thiên hạ, tất nhiên là không có khả năng sẽ chịu đựng được việc nữ nhân khuynh mộ mình lại lôi kéo dây dưa không rõ với một nam nhân khác, huống chi giữa hắn và Giang Cẩm Nguyệt vốn chỉ nằm trong giai đoạn ái muội, chỉ cần Thái tử muốn, hắn hoàn toàn có thể đổi người bất cứ lúc nào, mà Giang Cẩm Nguyệt thì chỉ có thể đuổi theo phía sau.

Thấy Thái tử rời đi, Giang Cẩm Nguyệt lập tức nóng nảy, vội vàng xách váy đuổi theo, “Thái tử điện hạ, điện hạ, ngài nghe ta giải thích, ta và Từ Thiên Minh thật sự không có quan hệ gì cả, tất cả đều là do một mình Giang Lâm dựng chuyện, hắn muốn bôi nhọ ta, phá hỏng thanh danh của ta.”

“Nếu như ngươi thật sự trong sạch, vậy ngươi còn sợ bị ai bôi nhọ chứ. Vả lại nếu như ngươi và Từ Thiên Minh không hề làm chuyện người nhận không ra, vậy ngươi nói thử xem, các ngươi cô nam quả nữ ở trong phòng rốt cuộc là làm chuyện gì?” Giang Lâm liên tục thêm dầu vào lửa.

Hai tên hảo bằng hữu cũng tiếp lời, “Đúng vậy, cô nói đi, nói ra chứng minh sự trong sạch của bản thân.”

“Còn nữa, cô đuổi theo Thái tử làm gì, Thiên Minh ca ca của cô còn nằm liệt ở đây này, cô mau quay lại xem hắn thế nào đi, người ta đều là vì cô nên mới thảm như vậy đấy.”

“Chẳng lẽ là vì có Thái tử điện hạ nên liền thấy chướng mắt Thiên Minh ca ca của cô sao, oa, nữ nhân lả lơi ong bướm này, cô thật là tàn nhẫn.”

Giang Cẩm Nguyệt vội vàng chạy theo Thái tử giải thích, không rảnh bận tâm đến những lời ở phía sau lưng, nhưng những người khác thì lại nghe thấy rõ ràng, nhóm người xem náo nhiệt xung quanh không biết ai đã bật cười thành tiếng trước, dù sao hôm nay Giang Cẩm Nguyệt quả thực đã không còn mặt mũi gì nữa, trong khoảng thời gian này e là chỉ có thể trốn ở trong nhà không dám ra cửa.

Giang Lâm đi đến trước mặt Từ Thiên Minh, hỏi hắn, “Thấy thế nào?”

Hận ý mãnh liệt làm cho khuôn mặt của Từ Thiên Minh trở nên vặn vẹo, hung tợn mà nhìn chằm chằm vào Giang Lâm, “Giang Lâm, ngươi chờ đó, sớm muộn cũng có ngày ngươi sẽ rơi vào tay của ta, ta muốn ngươi phải sống không bằng chết!”

“Ờ.” Giang Lâm phản ứng lạnh nhạt.

“Xem ra tình yêu của ngươi đối với Giang Cẩm Nguyệt còn không thắng nổi hận ý đối với ta, khó trách Giang Cẩm Nguyệt ngay cả một cái liếc mắt cũng không muốn cho ngươi đã liền chạy theo Thái tử, ngươi thật thảm.” Ngoài miệng thì nói là thảm, nhưng ngữ khí lại không hề có ý đồng tình.

Từ Thiên Minh nghiến răng nghiến lợi: “Giang Lâm, chúng ta chờ xem, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Giang Lâm buông tay, hết sức vô tội, “Thôi vậy, ta cũng sẽ cho người nhắn lại với Từ gia.”

Từ Thiên Minh vừa định chất vấn Giang Lâm lại muốn làm gì, nhưng Giang Lâm đã bị Chu Thành Vọng lôi đi.

Mặc dù hôm nay liên tiếp xảy ra trò hay, nhưng buổi hoa yến vẫn còn chưa thực sự bắt đầu, Chu Thành Vọng muốn dẫn Giang Lâm đi gặp Thanh Hà quận vương và Quận vương phi.

Trong những buổi yến hội kiểu như thế này, phần mở màn luôn là khoảng thời gian để nhóm tài tử giai nhân biểu diễn tài nghệ, hay còn gọi là phân đoạn vả mặt, bao giờ cũng sẽ có một người nào đó muốn đào hố nữ chính, sau đó nữ chính cơ trí ứng đối, thế là trở nên nổi danh khắp Thịnh Kinh, bắt đầu lọt vào mắt xanh của đám nam nhân.

Có điều hôm nay Giang Cẩm Nguyệt đã mất hết mặt mũi, màn vả mặt này hẳn là không có khả năng xảy ra nữa, quá lắm cũng chỉ có thể vãn hồi cho bản thân chút ít thanh danh.

Cũng bởi vậy, tiết mục biểu diễn đầu tiên của Giang Cẩm Nguyệt, chính là đánh đàn.

Hai người Chu Thành Vọng ngồi bên cạnh Giang Lâm thở dài, “Không thể không nói, da mặt của nàng ta thật sự đủ dày, đều đã như vậy rồi mà vẫn còn không chịu đi.”

Đỗ Ngọc Linh nói: “Nếu trực tiếp đi về trước khi vào cửa, nói không chừng còn có thể vớt vát một chút mặt mũi.”

Giang Lâm: “Cho nên, đã mất mặt như vậy rồi mà vẫn không đi, là đang chờ đợi cái gì đây?”

Chu Thành Vọng và Đỗ Ngọc Linh đồng thời nhìn về phía Giang Lâm, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, “Không phải chứ, nàng ta còn có hậu chiêu?”

Giang Lâm nhìn chén rượu trước mặt, đạm đạm cười, “Không phải hậu chiêu, kế hoạch của nàng ta căn bản còn chưa bắt đầu.”

Khách khứa nam nữ ngồi tách riêng, dùng nửa mành ngăn cách, gia chủ và Thái tử ngồi ở chủ vị, sân khấu biểu diễn nằm ở chính giữa.

Giang Cẩm Nguyệt dẫn theo nha hoàn bước ra, hành lễ với phu thê Thanh Hà quận vương và Thái tử, sau đó ngồi xuống ghế trên đài, bắt đầu khảy huyền cầm.   

Hốc mắt của Giang Cẩm Nguyệt vẫn còn hơi đỏ, nhưng vẻ ngoài xinh đẹp, trong lúc đánh đàn sóng mắt tựa như lưu chuyển, liên tục nhìn về phía Thái tử, nhưng phản ứng của Thái tử lại khá bình đạm, thậm chí còn không thèm cho nàng ta một cái liếc mắt.

Giang Lâm cầm chén rượu huơ huơ, dùng tay áo che miệng uống một hơi cạn sạch, “Xem ra vẫn chưa dỗ được người rồi.”

Chu Thành Vọng: “Người kia chính là Thái tử, nào có chuyện dễ dỗ như vậy, ai, ngươi uống rượu một mình cái gì, nào nào, nâng chén đi.”

Chu Thành Vọng chỉ huy hạ nhân đợi hầu hạ ở phía sau tới rót rượu, Giang Lâm cũng không cự tuyệt, cầm chén rượu nâng chén cùng hai người bọn họ, sau đó uống một hơi cạn sạch, lần này hắn lại không hề che đậy.

Ba người không có hứng thú gì đối với màn biểu diễn đánh đàn khiêu vũ của các tiểu thư kia, một lòng chỉ quan tâm đến việc uống rượu nói chuyện phiếm, một ly tiếp một ly, không bao lâu liền ngà ngà say.

Mà lúc này màn triển lãm tài nghệ đã dần chuyển từ đánh đàn khiêu vũ tới ngâm thơ đối đáp, Giang Lâm mơ hồ nghe thấy có người gọi tên mình, hắn nhìn về phía giọng nói, ánh mắt mê mang.

Người gọi hắn chính là Thanh Hà quận vương phi, bà ta mỉm cười ôn hòa nhìn Giang Lâm, nói: “Ngươi và Giang Cẩm Nguyệt đều là người của hầu phủ, lại còn là huynh muội, nói vậy hẳn cũng là tài học hơn người, phần làm thơ hôm nay chi bằng để ngươi mở đầu thế nào?”

Giang Lâm đứng dậy, nhưng vì uống quá nhiều nên thân thể có chút lắc lư, Giang Lâm nhìn chằm chằm vào Thanh Hà quận vương phi, cười ha ha, “Ở Thịnh Kinh này vậy mà vẫn còn có người không biết Giang Lâm ta là một kẻ ăn chơi trác táng, thật là hiếm thấy, quá hiếm thấy.”

Giang Lâm không khống chế được bản thân, quay đầu giật lấy bầu rượu trong tay nha hoàn, tự mình rót một ly ngửa đầu uống vào, liên tục lặp lại ba chữ thật hiếm thấy, sau đó liền ngồi phịch xuống ghế nằm gục xuống bàn không thấy động tĩnh.

Mặt Thanh Hà quận vương phi nháy mắt đỏ lên, vừa tức lại vừa xấu hổ.

Những người khác cũng cười thầm trong lòng, Thanh Hà quận vương phi sao có thể không biết Giang Lâm là dạng thanh danh gì, cố ý điểm tên bảo hắn làm thơ, rõ ràng chính là muốn khiến Giang Lâm bị chê cười.

Nhưng lúc này Giang Lâm đã uống quá nhiều, nói chuyện không chừa thể diện cho người khác, nói xong còn ngã đầu ngủ, để lại một mình Thanh Hà quận vương phi mất mặt.

Cuối cùng Thanh Hà quận vương phải tự mình lên tiếng làm một đầu thơ, nhờ đó mới mau chóng cho qua chuyện này.

Phân đoạn đầu tiên kết thúc, mọi người bắt đầu chuyển dần đến trong viện ngắm hoa, hầu như không có bao nhiêu người là thiệt tình tới xem hoa, không phải kết giao thì chính là tìm cơ hội làm ăn, tóm lại là có đủ các loại mục đích.

Đợi tất cả mọi người đều đã rời đi, lúc này chỉ còn lại ba con ma men Giang Lâm, Chu Thành Vọng và Đỗ Ngọc Linh, Giang Lâm đang nằm bò ra bàn ngủ ngáy, hai người khác thì vẫn còn đang giơ chén uống rượu, cùng với hai tên tùy tùng đứng ở sau lưng.

Giang Lâm kêu rên hai tiếng, xoa mắt chậm rãi tỉnh lại, trước tiên là rót cho mình một ly nước linh tuyền, sau đó đứng dậy dặn dò hai tên tùy tùng, “Bảo vệ thiếu gia của các ngươi cho tốt, nhớ rõ, nhất định phải một tấc không rời, đợi ta tới đón bọn họ.”

Ánh mắt thanh minh hoàn toàn không giống như người đang say rượu, hai tên tùy tùng đầu tiên là sửng sốt, sau đó dưới ánh mắt chân thật đáng tin của Giang Lâm, liền cung kính vâng dạ một tiếng.

Giang Lâm cầm theo chén rượu và bầu rượu, ánh mắt trở nên lờ mờ mông lung, nghiêng ngả lảo đảo mà đi về phía trước, lại là bộ dáng của một kẻ say rượu.

Đoạn đầu đã xong, tới phân đoạn hãm hại ở phía sau mới là xuất sắc nhất, trong những quyển tiểu thuyết mà Giang Lâm đã từng đọc qua, tám trên mười quyển đều sẽ có kịch bản này, Giang Cẩm Nguyệt đi mà quay lại, hiển nhiên là không có khả năng sẽ dễ dàng buông tha cho hắn.

Hắn muốn biết Giang Cẩm Nguyệt còn chuẩn bị trò hay gì cho mình.

Vừa đi tới trước cửa, Giang Lâm liền đụng phải một nha hoàn sốt ruột hoảng hốt chạy về phía mình, nha hoàn vừa nhìn thấy Giang Lâm liền giật lấy bầu rượu, dùng sức lắc lắc vai hắn, “Thiếu phu nhân, không ổn rồi, không thấy tiểu thư đâu nữa.”

Giang Lâm ngẩn ra, nhìn rõ diện mạo của nha hoàn, chính là Bạch Tường hầu hạ bên cạnh Vệ Vân Gia.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Giang Lâm vội dò hỏi.

Bạch Tường kể lại mọi chuyện cho Giang Lâm, hóa ra trước đó nhóm mấy tiểu cô nương Vệ Vân Gia cảm thấy nhàm chán nên đã tổ chức chơi trò đoán số, ai thua thì phải uống trà ăn điểm tâm, hôm nay vận khí của Vệ Vân Gia không được tốt cho lắm, liên tiếp bị thua. Đến khi phần biểu diễn kết thúc nàng liền muốn đi thay quần áo, hạ nhân của Quận vương phủ đi ở phía trước dẫn đường, Bạch Tường cũng đi theo thủ ở bên ngoài, nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy người trở ra.

Bạch Tường cảm thấy không đúng, lập tức đi vào tìm người, kết quả tìm khắp xung quanh nhà vệ sinh cũng không thấy bóng dáng, ngay cả nha hoàn dẫn đường cho các nàng cũng biến mất.

Bạch Tường gấp gáp: “Ta không còn cách nào, đành chạy tới tìm thiếu phu nhân cậu.” Nàng bắt lấy tay áo của Giang Lâm giật giật, “Thiếu phu nhân cậu mau tỉnh lại đi, mau đi cứu tiểu thư.”

Nữ tử ở thời cổ đại mất tích, mặc kệ cuối cùng có phát sinh chuyện gì hay không đều sẽ ảnh hưởng đến danh tiết của nữ tử đó, gây bất lợi cho việc hôn sự sau này, nếu như tính tình mềm mỏng không chịu nổi những lời đồn đãi kia, rất có khả năng sẽ lựa chọn tự sát cho xong việc.

Trong mắt Giang Lâm lóe ra hàn quang, hay cho một Giang Cẩm Nguyệt.

Giang Lâm xoay người quay về, bước chân vội vàng đi vào cửa, sau đó vờ như rót từ trong bầu rượu ra hai ly nước linh tuyền, đưa cho hai người Chu Thành Vọng, “Tỉnh tỉnh, nhanh lên.”

Đầu óc hai người vẫn còn mơ màng, nghi hoặc nhìn Giang Lâm, Giang Lâm không cho bọn họ cơ hội mở miệng, túm lấy bả vai của hai người: “Muội muội của ta biến mất rồi, các ngươi mau giúp ta chạy khắp phủ tìm người.”

Chu Thành Vọng không hiểu lắm, “Giang Cẩm Nguyệt? Ngươi tìm nàng ta làm gì, nàng ta biến mất luôn không phải là đúng lúc sao.”

Giang Lâm giải thích: “Không phải Giang Cẩm Nguyệt, là muội muội Vệ gia, Vệ Vân Gia, tiểu cô nương mới mười hai mười ba tuổi, ta sợ sẽ xảy ra chuyện.”

Vừa nghe lời này, Chu Thành Vọng tức khắc thanh tỉnh hơn không ít, “Mẹ nó, khẳng định là do nữ nhân lòng dạ hiểm ác Giang Cẩm Nguyệt kia làm, chúng ta mau đi tìm người, hôm nay cho dù có phải lật tung Quận vương phủ thì nhất định cũng phải tìm được muội muội Vệ gia!”

Đỗ Ngọc Linh đứng bên cạnh cũng gật đầu, hai người nhanh chóng ra cửa.

Giang Lâm phân phó hai người tùy tùng bị bỏ lại, “Các ngươi tách ra thủ ở cửa trước và cửa sau Quận vương phủ, không được phép để bất kỳ người nào rời đi, nếu dám nháo loạn thì trực tiếp động thủ, xảy ra chuyện gì ta sẽ chịu trách nhiệm.”

Tiếp theo, Giang Lâm nhìn về phía Bạch Tường, “Ngươi đi tìm Thanh Hà quận vương, thay ta chuyển lời cho ông ta một câu, nếu hôm nay Vệ Vân Gia xảy ra một chút việc gì ở Quận vương phủ, ông ta liền chờ Vệ Vân Chiêu xách đao tới diệt cả nhà đi!”

Ba người gật đầu, lập tức tản ra chạy đi, Giang Lâm cũng ra cửa, chén rượu và bầu rượu vẫn còn nằm trong tay hắn, hắn đi rất nhanh, nhưng bước chân cũng không ổn định, thất tha thất thểu.

Khi Giang Lâm tìm được Giang Cẩm Nguyệt thì nàng ta đang nói chuyện với Thái tử ở một chỗ bờ hồ khác ở Quận vương phủ, xung quanh cũng có không ít người, tất cả đều đang muốn bắt chuyện với Thái tử.

Giang Lâm đến gần, nghe thấy Giang Cẩm Nguyệt đề nghị với Thái tử, “Điện hạ, lúc trước khi tới Quận vương phủ ta nhìn thấy trong tiểu viện ở phía sau cũng có trồng rất nhiều hoa, nở rộ cực kỳ đẹp mắt, chúng ta qua bên kia xem thử đi.”

Giang Lâm nhìn theo phương hướng mà ngón tay của Giang Cẩm Nguyệt chỉ tới, bên kia lộ ra từng hàng mái hiên, thật sự là một tiểu viện, lại còn là tiểu viện có người ở.

Đúng lúc này, một tiểu nha hoàn bưng điểm tâm đi về phía bên này, chân bất ngờ bị vướng vào cái gì đó, thân thể liền ngã nghiêng về phía trước, khi vừa tới gần Giang Lâm, tiểu nha hoàn đột nhiên vươn tay, đẩy hắn một phen.

Giang Lâm rõ ràng đã nghe thấy tiểu nha hoàn kia lẩm bẩm một câu: “Ngươi đi chết đi!”
Nhấn Mở Bình Luận