Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Gả Thay - Giang Lâm

Câu hỏi của An Dương Hầu khiến cho Triệu Thu Như hoảng hốt, nàng ta duỗi tay ôm lấy cánh tay của An Dương Hầu, “Hầu gia, thiếp thân……”

Triệu Thu Như còn chưa nói xong, nhưng Giang Lâm đã có động tác trước, hắn không đáp lời của An Dương Hầu, lập tức đi đến trước mặt Giang Cẩm Nguyệt, nhìn chằm chằm vào linh bài nằm trong tay nha hoàn đứng phía sau nàng ta.

Giang Lâm vẻ mặt tò mò mở miệng, “Linh bài của nương ta như thế nào lại nằm trong tay nha hoàn của muội muội, tế đường trong nhà lại có thêm bài vị mới, không đủ chỗ để sao?”

Chỉ có người chết mới có thêm bài vị, lời này của Giang Lâm rõ ràng chính là đang nguyền rủa người của hầu phủ.

“Đại ca, sao huynh có thể nói ra lời ngoan độc như thế, người của hầu phủ đều là thân nhân của đại ca, vì sao huynh lại nguyền rủa mọi người?”

Giang Lâm giống như không nghe thấy câu nói hệt như bạch liên hoa này của Giang Cẩm Nguyệt, tầm mắt lại quét qua linh bài và An Dương Hầu, “Hiện giờ ở hầu phủ này cũng chỉ có phụ thân mới có thể dời bài vị của nương đi, chẳng lẽ phụ thân……”

Giang Lâm một giây liền lộ ra vẻ mặt bi thống, “Cha, chuyện từ khi nào, sao ngài không nói cho nhi tử một tiếng, nếu hôm nay không hồi môn, có lẽ con đã không thể nhìn thấy ngài lần cuối, cha ơi!”

“Câm miệng! Nghiệp chướng nhà ngươi nói cái quỷ gì vậy, nào có chuyện người chưa chết lại đi lập bài vị. Không đúng, thứ hỗn trướng ngươi dám nguyền rủa lão tử!” Vừa phản ứng lại, An Dương Hầu lập tức sai người lấy gia pháp quất Giang Lâm.

Vẻ mặt Giang Lâm cực kỳ vô tội, “Hóa ra không phải là đặt thêm bài vị của phụ thân ngài sao, vậy muội muội lấy linh bài của nương tới đây là để làm gì, chẳng lẽ muội muội định dùng linh bài này uy hiếp đại ca là ta, có phải chỉ cần ta không làm theo lời của muội muội, ngươi liền đương trường đập nát nó hay không?”

Giang Cẩm Nguyệt đối diện với ánh mắt mỉm cười của Giang Lâm, tâm có chút nhảy dựng, vội vàng muốn mở miệng nói, nhưng Giang Lâm lại xua xua tay, bộ dáng ta đã nhìn thấu cả rồi, không muốn nghe ngươi giảo biện, xoay người trịnh trọng lạy một lạy với An Dương Hầu hãy còn đang tức giận, “Ta biết cha không thích ta, hầu phủ cũng không chứa chấp ta, cho nên mới đưa ta đi xung hỉ, nhưng ta thật sự không ngờ, hầu phủ vậy mà ngay cả một khối bài vị cũng không dung nổi nữa.”

Giang Lâm dời mắt đến trên người của An Dương Hầu, “Nếu đã như thế, vậy làm phiền phụ thân gạch tên ta và nương ra khỏi gia phả đi.”

“Từ đây nhi tử đã không còn là người của An Dương Hầu phủ, nương của ta cũng không còn bất cứ liên hệ nào với An Dương Hầu phủ nữa.”      

“Nghịch tử!” An Dương Hầu tức giận mặt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi mà nhìn Giang Lâm, hận không thể lập tức đánh chết hắn ngay tại chỗ.

Ông ta cũng không đợi người lấy gia pháp, cầm chén trà trên bàn lên ném về phía Giang Lâm, “Ngươi dám nói mấy lời đại nghịch bất đạo này, hôm nay ta phải đánh chết thứ không biết cố gắng ngươi!” Ném chén trà xong, An Dương Hầu liền đi tới trước mặt Giang Lâm, giơ tay lên sắp sửa đánh hắn.

Giang Lâm không hề né tránh, chén trà bay qua thái dương để lại một vết đỏ, nhìn bàn tay của An Dương Hầu, Giang Lâm nâng cằm ngửa đầu mặc cho ông ta đánh, “Vậy thì đúng lúc, nếu phụ thân sợ gạch tên gia phả sẽ bị người khác nghị luận, vậy phụ thân cứ đánh chết ta đi, dù gì hiện giờ An Dương Hầu phủ cũng dư ra một kẻ ngoại nhân là ta.”

Giang Lâm chậm rãi nhắm mắt lại, bình tĩnh chờ động tác của An Dương Hầu.

An Dương Hầu mang theo lửa giận ngập trời mà vung tay lên, nhưng khi nhìn thấy dòng lệ chảy xuống nơi khóe mắt của Giang Lâm, đột nhiên lại không đánh nổi nữa.

Trong lòng cũng chỉ sót lại một ý niệm, đây là nhi tử của mình.

Bàn tay chậm rãi buông xuống, bị ông ta nắm chặt thành nắm tay, An Dương Hầu hừ lạnh một tiếng, cuối cùng vẫn không động thủ.

Trái lại lại trừng mắt nhìn Giang Cẩm Nguyệt một cái, “Giỏi lắm giỏi lắm, ngươi mang bài vị của mẫu thân ngươi ra đây làm gì, đây là vật có thể tùy tiện động vào sao, không ra thể thống gì.”

Giang Cẩm Nguyệt sửng sốt, nàng ta là đích nữ duy nhất của hầu phủ, từ nhỏ đã được sủng ái, căn bản không một ai dám nặng lời với nàng ta, thế nhưng hiện giờ phụ thân lại vì Giang Lâm nói mấy câu liền răn dạy mình?

“Còn không mau mang linh bài của tỷ tỷ về tế đường, nha đầu to gan lớn mật, đến cả linh bài cũng dám động vào, ta thấy các ngươi đều chán sống cả rồi phải không?”

Triệu Thu Như vẫn luôn im lặng không mở miệng thấy An Dương Hầu mắng Giang Cẩm Nguyệt vì chuyện linh bài, liền vội tiến lên hòa giải, đẩy chuyện này đến trên người của đám nha hoàn, muốn lừa gạt cho qua.

“Hầu gia, ngài xem lúc này cũng không còn sớm nữa, chi bằng cứ dùng cơm trước đã, muốn nói chuyện gì đợi dùng xong bữa trưa lại nói sau cũng không muộn.” Triệu Thu Như biết An Dương Hầu lúc này đã mềm lòng vì câu nói của Giang Lâm, cho dù muốn nói tiếp thì người có hại sẽ chính là nàng ta. Huống hồ hiện tại ở bên ngoài còn có nhóm bá tánh đến xem náo nhiệt, nàng ta sợ Giang Lâm lại ra ngoài nói bậy nói bạ, nháo lớn chuyện này.

Những bá tánh ở bên ngoài chính là chỗ dựa của Giang Lâm, ăn cơm trưa xong bọn họ phỏng chừng cũng rời đi cả rồi, mà một chút mềm lòng này của hầu gia hẳn là cũng không còn, đến lúc đó nàng ta mới dễ mở miệng.

Lúc này tâm tình của An Dương Hầu cũng rất phức tạp, cũng không muốn giáo huấn Giang Lâm, liền nghe theo lời của Triệu Thu Như, “Vậy dọn cơm đi, dùng bữa trước đã.”

Giang Lâm không cự tuyệt, ăn no mới nháo tiếp được, hắn cũng sẽ không để đoàn xe ngựa ở ngoài cửa tay không trở về.

Bữa cơm này bốn người An Dương Hầu, Triệu Thu Như, Giang Lâm và Giang Cẩm Nguyệt cùng nhau ăn. Hai người ca ca của Giang Cẩm Nguyệt một người đã đi theo bên người Tam hoàng tử, thường xuyên không ở trong nhà. Một người thì đang đọc sách ở Quốc Tử Giám, một tuần mới có thể về nhà một lần.

Còn các di nương thứ tử thứ nữ khác thì không có tư cách đến đây dùng bữa cùng bọn họ.

Thời điểm Giang Lâm ăn cơm tốc độ cực kỳ nhanh, ăn ngấu nghiến, giống như 800 năm rồi chưa được ăn no, An Dương Hầu nhìn mà không khỏi nhíu mày.

Không nhịn được liền mở miệng, “Ăn không có tướng tá, ai bỏ đói ngươi hay sao?”

Giang Lâm vừa gắp đồ ăn vừa trả lời, “Nhận một đống lễ vật đi về không, quá mất mặt, không dám ăn nhiều, sợ người ta nói nhi tử của An Dương Hầu ngay cả một ngụm cơm cũng không có mà ăn, làm xấu mặt ngài.”

Hai ngày nay uống nước linh tuyền, còn lén lút ăn chút trái cây trong không gian, lượng cơm thoáng tăng lên, lại phải biểu diễn cho An Dương Hầu xem, nhưng lại không được ra sức.

Hắn vừa nhắc tới, An Dương Hầu cũng nhớ ra còn có chuyện lễ gặp mặt này, của hồi môn có bao nhiêu ông ta cũng không hỏi, tấm chăn đệm (Giang Lâm) bọc đi vào còn nằm ở trong sân kia kìa.

An Dương Hầu tức khắc mất hứng ăn.

Triệu Thu Như cũng tương tự mất cả hứng ăn, nàng ta lạnh lùng nhìn Giang Lâm, không ngờ ăn một bữa cơm mà Giang Lâm cũng không chịu ngừng nghỉ, liên tiếp gây chuyện.

Giang Lâm còn bổ thêm một đao, “Cha, người của Vệ gia muốn ta hỏi ngài một chút, có phải ngài và phu nhân chướng mắt Tướng quân phủ hay không vậy?”

Bàn tay cầm đũa của An Dương Hầu bắt đầu run lên, biểu tình trên mặt cũng không thể nói rõ là tức giận hay là cái gì khác, vừa đỏ vừa đen, tóm lại là rất khó coi.

“Bang” một tiếng, An Dương Hầu đập mạnh đôi đũa xuống bàn, ánh mắt nhìn thẳng về phía Triệu Thu Như, “Ngươi chính là quản gia như vậy đấy à, làm nương như vậy, rốt cuộc ngươi đã cho bao nhiêu của hồi môn?”

Giang Lâm ăn xong ngụm cơm cuối cùng trong chén, thoải mái dựa ra phía sau, bắt đầu ngồi xem diễn.

Mọi thứ diễn ra hoàn toàn không giống như kế hoạch, trong lòng Triệu Thu Như hận Giang Lâm không thôi, tay cũng đã cầm lấy khăn mà che mặt khóc lên.

“Hầu gia, thiếp thân, thiếp thân không biết mà, tuy nói thiếp thân đúng là có tư tâm muốn cắt bớt một ít, nhưng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện ném đi thể diện của hầu phủ, thiếp thân thật sự không biết vì sao chuyện lại thành ra như vậy, ô ô ô……”

Nghe tiếng khóc, Giang Lâm không nhịn được mà tắt đài nàng ta, “Ngươi khóc như vậy là không chuẩn rồi, ngươi vẫn nên lấy cái khăn ra rồi trực tiếp khóc thì hơn, nam nhân phải nhìn thấy nước mắt mới mềm lòng, ngươi gào khan như vậy sẽ làm giảm hiệu quả đấy.”

Triệu Thu Như đang tập trung tinh thần biểu diễn: “……”

Cùng với An Dương Hầu lúc này xác thật là mềm lòng nhanh đến độ không giống ngày thường: “……”

An Dương Hầu hung hăng trừng mắt liếc Giang Lâm một cái, “Câm miệng, không đến phần ngươi nói chuyện.”

Giang Lâm vô tội buông tay, nói với Triệu Thu Như: “Vậy ngươi tiếp tục đi, không quấy rầy ngươi.”

Triệu Thu Như hận không thể xé rách miệng Giang Lâm, hận ý quá mức nồng đậm, đích xác không thể nào rơi nước mắt được.

Ngay khi nàng ta vừa nỗ lực định tiếp tục ô ô ô, quản gia lại đột nhiên tới báo, “Hầu gia, Thái tử điện hạ tới.”

“Mau mời vào.” An Dương Hầu vội vàng sai hạ nhân thu dọn chén đũa, cơm có thể không ăn, nhưng Thái tử thì phải chiêu đãi.

Còn Triệu Thu Như muốn khóc lóc hay là gào khan thì đã bị ông ta ném ra sau đầu.

Một người khác cũng đang kích động không khác gì An Dương Hầu chính là Giang Cẩm Nguyệt, Giang Lâm không bỏ lỡ ý cười lộ ra trên mặt nàng ta khi nghe tin Thái tử tới, Giang Lâm đoán, Thái tử hẳn chính là do Giang Cẩm Nguyệt mời đến.

Giang Lâm đứng dậy theo, hắn đúng lúc còn thiếu một nhân chứng.

Vì thế, Giang Lâm liền nhanh chóng đi đến trước mặt Thái tử trước Giang Cẩm Nguyệt, chớp mắt với hắn, mỉm cười, “Điện hạ, ngài đến rồi, là vì biết hôm nay ta hồi môn nên mới cố ý đến thăm ta sao?”

Thái tử cũng là một trong những đối tượng câu dẫn của nguyên thân, lại còn là người duy nhất khiến hắn động nửa trái tim trong số đông đảo các đối tượng khác, chẳng qua sau này Thái tử lại bắt đầu mập mờ với Giang Cẩm Nguyệt, nguyên thân liền kịp thời thu hồi nửa trái tim kia.

Thái tử nhìn một thân áo cưới nữ tử của Giang Lâm mà ngẩn người, gương mặt này của Giang Lâm cũng cực kỳ ưa nhìn, mặc trên người áo cưới của nữ tử nhưng lại không hề có cảm giác không khỏe, Thái tử thậm chí còn cảm thấy Giang Lâm như vậy còn đẹp mắt hơn trước kia rất nhiều.

Giang Cẩm Nguyệt vốn chậm hơn Giang Lâm một bước, nhìn thấy ánh mắt của Thái tử vẫn luôn dừng ở trên người của Giang Lâm, trong lòng đột nhiên sinh ra một luồng lửa giận, ánh mắt cũng lạnh đi vài phần.

Có điều nàng ta lại thu liễm rất nhanh, cúi người hành lễ với Thái tử, sau đó nũng nịu gọi, “Điện hạ.”

Giọng nói nghe như có thể vắt ra nước, trên mặt treo nụ cười nhạt, trong mắt liễm diễm tình ý.

“Sơn vô lăng, thiên địa hợp, mới dám tuyệt cùng quân.”

Giang Lâm hữu nghị làm một câu thơ cho tình cảnh này.

Sau đó, liền không có sau đó.

Lúc này Thái tử cũng không dám thừa nhận hắn cố ý đến vì Giang Cẩm Nguyệt, vì thế liền hắng giọng nói ra ý đồ của mình, “Hôm nay cô nghe nói rất nhiều bá tánh đột nhiên vây quanh ở ngoài cửa hầu phủ, đặc biệt tới hỏi một chút xem đã xảy ra chuyện gì.”

Lý do này là bịa đặt, vừa nghe liền biết là giả, bá tánh chỉ tới xem náo nhiệt, cũng không có ai nháo loạn, nào đáng giá để Thái tử phải tự mình đi một chuyến.

Nhưng dù sao cũng không thể nói là Giang Cẩm Nguyệt sai người thỉnh hắn tới hỗ trợ trấn áp Giang Lâm được.

“Điện hạ, ngài quả nhiên đến vì ta, hức hức hức, tuy rằng ta không thích điện hạ, nhưng ta biết trong lòng ngài có ta, bất quá không sao cả, việc này cũng không gây trở ngại điện hạ ngài làm chủ cho ta.”

Giang Lâm duỗi tay chỉ Triệu Thu Như, “Điện hạ, chính là nàng ta, người kế mẫu nhẫn tâm này, nàng ta nuốt của hồi môn của nương ta, còn nuốt sính lễ của Tướng quân phủ, nhiều đồ vật như vậy, nhưng nàng ta cũng chỉ cho ta ha bộ giường đệm.”

“Điện hạ, ngài đường đường là Thái tử của nước Đại Việt, hẳn cũng biết gặp phải chuyện như vậy thì phải làm thế nào đúng chứ?”

Sắc mặt Thái tử đen như đáy nồi, An Dương Hầu đứng bên cạnh hắn cũng không hơn là bao.

“Câm miệng!” An Dương Hầu quát Giang Lâm.

“Không câm, có phải các người chột dạ hay không, ta biết ngay các người bắt ta đi gả thay, chính là vì muốn đánh chủ ý lên của hồi môn và sính lễ, ta cũng đã hỏi qua, Hoàng thượng không trách tội hầu phủ đổi người xung hỉ đều là công lao của điện hạ. Thái tử điện hạ, nương ta chỉ để lại nhiều của hồi môn như vậy, điện hạ cũng muốn đúng không?”  
Nhấn Mở Bình Luận