Lời này vừa nói ra, Lý Dật Minh cùng Trương Gia Thụy liền nở nụ cười.
Nhậm Chân cũng cười cười, “Vậy à? Tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, An Nghi không nên tưởng thật nhá.”
Bởi vì đang có máy quay nên Dư An Nghi không tỏ vẻ giận dỗi Nhậm Chân, chỉ ngoài cười nhưng trong không cười nhìn cô, sau đó quay đầu đi.
Sở Thành cùng Liên Cảnh Hành cũng yên lặng nhìn Nhậm Chân, không nói gì.
Gánh nước là một việc vô cùng tốn sức, không những vậy tổ chương trình còn dùng loại thùng nước mà các vị đồng hương thường xuyên sử dụng, vừa rắn chắc vừa nặng, đến nỗi khi lần đầu tiên nâng chiếc thùng chứa đầy nước lên, Lưu Tử Đồng còn không thể đứng dậy nỗi.
“Không được không được, nặng quá đi.”
Lưu Tử Hân khuyên cô, “Em đổ bớt nước vào giếng lại đi.”
Lưu Tử Đồng đổ rất nhiều lần, cuối cùng mới nâng được hai thùng nước lên, mỗi thùng chỉ còn một phần ba lượng nước.
Rõ ràng sức lực của Lưu Tử Hân lớn hơn cô nhiều, anh múc đầy cả hai thùng nước, sau đó nâng đòn gánh lên.
Đến lượt Quý Khinh Chu, cậu mới phát hiện nếu hai chiếc thùng này chứa đầy nước có khi còn nặng hơn cả cậu nữa, Sở Thành bèn hỏi, “Em có được không đó?”
“Không thành vấn đề.” Quý Khinh Chu son sắt thề thốt.
Sở Thành có chút hoài nghi, Quý Khinh Chu nâng đòn gánh lên, “Đi thôi.”
Sở Thành đi theo cậu, hai người cùng nhau trở về. Ban đầu dòng nước rất ổn định, nhưng khi Quý Khinh Chu leo lên sườn dốc, bỗng dưng thùng nước lắc lư, Sở Thành ở phía sau cậu thấy thùng nước lắc lư trái phải không ngừng, thỉnh thoảng còn có nước tràn ra, bắn tung tóe xuống lớp đất màu vàng bên dưới.
Sở Thành cảm thấy, có vẻ như người cần biến hình không chỉ có anh, mà còn có Quý Khinh Chu nữa.
Sườn núi này cũng không quá dài, không được bao lâu Quý Khinh Chu đã về đến nơi, Sở Thành cũng về đến theo sau cậu. Cả hai mới vừa đến, liền thấy phía trước cách đó không xa, Lưu Tử Đồng cùng Nhậm Chân không màng quần áo có bẩn hay không, ngồi xuống tảng đá nhỏ bên hông con đường, bắt đầu nghỉ ngơi.
Sở Thành quay đầu lại nhìn Dư An Nghi vẫn đang nỗ lực leo dốc ở sau lưng anh, “Cần tôi giúp em không?”
“Không cần, anh đi nhanh đi.” Dư An Nghi thúc giục.
Sở Thành thấy cô kiên cường như vậy, bèn nâng đòn gánh lên đuổi theo Quý Khinh Chu, đi tới bên cạnh cậu.
Lưu Tử Đồng thấy hai người đuổi theo, lập tức liền nâng đòn gánh lên, thế nhưng chỉ mới nâng lên đi chưa được hai bước, cô lại bắt đầu cảm thấy mệt.
Quý Khinh Chu lướt ngang qua cô, sau đó còn nói, “Cố lên.”
“Không đâu.” Lưu Tử Đồng buồn bực nói, “Có lẽ tôi đã thành một đứa tàn phế rồi.”
Quý Khinh Chu cười cười, tiếp tục đi về phía trước, cậu vừa đi vừa quay đầu lại nhìn Dư An Nghi, Dư An Nghi cùng Quản Hạ Vân đã ngừng chân ở cách đó không xa, hai người đang đứng nghỉ ngơi, có vẻ như thân mình có chút nóng, cả hai đều không ngừng vẫy tay làm quạt.
“Nhìn đường.” Sở Thành nhắc nhở cậu.
Quý Khinh Chu nghe vậy liền quay đầu lại, vừa lúc liền thấy ngay trước mặt cậu cách đó không xa có một bãi phân trâu, cậu vội vàng né qua một bên, “Phanh” một tiếng, thùng nước của cậu đụng ngã thùng nước của Sở Thành, khiến một ít nước bị đổ ra ngoài.
Sở Thành quay đầu nhìn cậu, Quý Khinh Chu nhẹ nhàng nói, “Em giúp anh giảm bớt trọng lượng, có phải cảm thấy nhẹ hơn một chút không?”
“Thế anh cũng giúp em giảm một ít nước.” Sở Thành nói xong liền muốn đâm ngược lại.
Quý Khinh Chu vội vàng bước nhanh hai bước, quay đầu lại làm mặt quỷ với anh, Sở Thành nhanh chóng đuổi theo, Quý Khinh Chu tiếp tục bước nhanh, Sở Thành càng lúc càng bước nhanh hơn cả cậu, Quý Khinh Chu bị anh khơi dậy lòng hiếu thắng, ba bước cũng thành hai bước nhanh chóng đuổi theo.
Lưu Tử Đồng thấy bỗng dưng hai người lại chơi trò thi đấu bước nhanh, bèn khiếp sợ nói, “Sao hai người này càng lúc càng đi nhanh thế này? Không mệt sao? Thật đáng sợ quá đi!”
Quý Khinh Chu cùng Sở Thành liều mạng một hơi, ai cũng không muốn bị đối phương bỏ lại phía sau, cuối cùng còn vượt qua cả chồng của Nhậm Chân, đuổi theo Lưu Tử Hân – người đầu tiên xuất phát. Lưu Tử Hân kinh ngạc nhìn hai người bọn họ, Quý Khinh Chu cùng Sở Thành cũng có chút kinh ngạc, không ngờ cả hai đi một hồi đã đi đến cạnh người xuất phát đầu tiên rồi.
Lưu Tử Hân thấy càng ngày càng mất ưu thế, lập tức đẩy nhanh tốc độ, Quý Khinh Chu cùng Sở Thành cũng tăng tốc, nhất thời cả ba khó mà phân biệt được thắng thua, cuối cùng gần như là đến điểm xuất phát cùng một lúc.
Thời điểm thả chiếc thùng rỗng xuống, Quý Khinh Chu cảm thấy cả người như mới được tái sinh vậy. Cậu mới vừa ngồi xuống băng ghế nghỉ ngơi được một lúc, chợt thấy Lưu Tử Hân cầm thùng nước lên tiếp tục xuất phát lần hai.
Anh không mệt sao?! Quý Khinh Chu thầm mắng trong lòng,
nghỉ ngơi một chút không được à!? Đi gấp như vậy làm gì!? Anh thế này thì tôi phải làm sao đây? Nhưng Lưu Tử Hân không thể nghe được tiếng lòng hò hét của cậu, anh nâng đòn gánh lên đi về phía trước, dáng vẻ chuyên nghiệp tựa như Sa Tăng – người vẫn luôn gánh hành lý suốt cả hành trình. Quý Khinh Chu hết cách, đành phải cầm thùng nước lên, nói với Sở Thành, “Đi thôi anh đẹp trai, đừng nghỉ ngơi nữa, còn phải gánh thêm vài thùng nữa đấy.”
Sở Thành nghe vậy, càng không muốn đi chút nào.
Đường đường là một chủ tịch của một công ty, đã gánh một thùng rồi mà vẫn chưa đủ sao? Còn bắt phải gánh thêm nhiều thùng nữa!? Gánh nước một lần là khổ, gánh nước nhiều lần là nhiều lần khổ đau đấy. Quý Khinh Chu duỗi tay kéo anh từ trên băng ghế đứng lên, “Người về đến cuối cùng sẽ bị mất đi một thùng nước, anh quên rồi sao?”
Quả nhiên Sở Thành đã quên, “Quá tàn nhẫn.”
“Thế nên, cố gắng lên.”
Hai người đành phải xuất phát đi đến giếng nước kia tiếp tục gánh nước.
Chờ đến khi nhiệm vụ gánh nước này kết thúc, trên cơ bản hầu hết tất cả mọi người đều đã trở thành những người tàn phế, một đám ngồi ở trên băng ghế nhỏ, xo4 nắn bả vai của chính mình.
Sở Thành muốn nhìn bả vai của Quý Khinh Chu một chút, nhưng khi thấy những người khác không thực hiện hành vi thân mật này, anh đành phải thôi.
Người chủ trì nhìn vẻ mặt nhân sinh không còn gì luyến tiếc của bọn họ, liền tàn nhẫn nhắc nhở, “Tuy tôi biết chuyện này rất tàn nhẫn, nhưng nhiệm vụ thi đấu lần này, đội về cuối cùng chính là Nhậm Chân cùng Tần Vị Minh.”
Sắc mặt Tần Vị Minh có chút khó coi, Nhậm Chân cũng rất mệt, nhưng bởi vì vẫn còn máy quay, vì hiệu quả chương trình nên chỉ kêu rên một tiếng.
“Đội về nhất chính là Lý Dật Minh cùng Trương Gia Thụy.”
Lý Dật Minh cùng Trương Gia Thụy nghe vậy liền vỗ tay nhau một cái, vui mừng hô “Yeah” một tiếng.
“Hiện tại, các đội khác có thể về nhà nghỉ ngơi nấu cơm trước, còn Nhậm Chân cùng Tần Vị Minh cần phải ở lại gánh thêm một thùng nữa.”
Lý Dật Minh nghe vậy liền nói với người chủ trì, “Thùng nước lần này gánh được là cho chúng tôi đúng không? Vậy chúng tôi không cần đâu, đừng để đội chị Chân gánh nữa được không?”
“Không được.” Người chủ trì nói, “Đây là quy tắc trò chơi.”
Lý Dật Minh thấy vậy bèn gãi đầu, không biết nói gì thêm nữa.
Sở Thành nghe người chủ trì nói mọi người có thể trở về, lập tức liền đứng lên nói với Quý Khinh Chu, “Đi, trở về thôi.”
Những người khác cũng lục tục đứng lên, vừa cảm thán “Mệt quá đi” vừa lê bước đi về nhà.
Những thùng nước bọn họ vừa mới gánh được, sẽ được các nhân viên của tổ chương trình giúp mang đến tận nhà của mỗi đội, nên bây giờ không cần phải phí sức làm việc đó nữa.
Sở Thành bước vào nhà, cùng Quý Khinh Chu ngồi trên giường, trời nóng quá, tuy hai người vừa mới uống nước ở chỗ người chủ trì xong, nhưng hiện tại vẫn cảm thấy có chút khát.
Sở Thành mở tủ lạnh ra, xé một cây kem ra đưa cho Quý Khinh Chu, Quý Khinh Chu thấy thế bèn hỏi, “Anh không ăn à?”
“Em ăn trước đi, anh nhìn thử bả vai của em.” Anh vừa nói vừa lại gần kéo cổ áo của Quý Khinh Chu xuống, trên vai có nguyên một vết hằn đỏ.
Sở Thành đã đoán trước được thế nào cũng sẽ như vậy, làn da Quý Khinh Chu mềm mại, có đôi khi hai người thân thiết với nhau, anh chỉ hơi dùng sức hôn mạnh lên thân thể cậu một chút thôi, trên đó đã có dấu đỏ rồi, khoan nói đến chuyện cậu đã gánh nước trong thời gian dài như vậy.
Sở Thành giúp cậu xo4 nắn, anh hỏi, “Em có mang thuốc mỡ theo không? Cần anh thoa cho em không?”
Quý Khinh Chu lắc đầu, “Không cần đâu, lát nữa là hết à! Anh thì sao, anh có đau vai không?”
“Anh không sao.” Sở Thành nói xong nhìn thoáng qua bờ vai của mình, “Cũng may là không trầy da, chỉ đỏ thôi.”
“Ừm, em cũng không đau.” Quý Khinh Chu đưa cây kem về phía anh, “Anh cũng cắn một miếng đi.”
Sở Thành không ngại, liền cắn một ngụm nơi cậu vừa cắn qua, tiếp tục xoa vai giúp cậu, Quý Khinh Chu vừa mặc anh xo4 nắn, vừa tiếp tục nhấm nháp cây kem.
Thời điểm Dư An Nghi cùng Quản Hạ Vân tiến vào, nhìn thấy hết một màn này, Dư An Nghi khiếp sợ nhìn về phía Quý Khinh Chu, “Cậu thoải mái ghê nha.”
Sở Thành nhìn cô, “Sao em lại tới đây?”
“Em mang thuốc và băng cá nhân đến cho hai người nè. Bả vai em bị trầy nên không biết hai người có sao không, em lo hai người không mang theo thuốc và băng cá nhân, cho nên mới qua đây nhìn xem. Nhưng có vẻ như em đã lo lắng nhiều rồi.”
“Em còn biết mang theo những thứ này?” Sở Thành kinh ngạc, “Không phải là em đấy chứ?”
“Đương nhiên không phải, là Hạ Vân mang.”
Sở Thành thầm nói,
quả nhiên là vậy, một đại tiểu thư được nuông chiều từ bé như Dư An Nghi, làm gì biết ra ngoài phải mang theo những thứ này? “Tôi không sao.” Quý Khinh Chu nói, “A Thành cũng không có việc gì.”
“Đương nhiên là cậu không sao rồi, vừa được ăn kem, vừa được người khác mát xa cho, thoải mái quá rồi còn gì?!” Dư An Nghi cảm thán, “Kem ở đâu ra dợ? Tủ lạnh hở?”
Quý Khinh Chu gật đầu.
“Tôi ăn một cây được không?”
Quý Khinh Chu còn chưa kịp tự hỏi, chợt nghe Sở Thành ho nhẹ một tiếng.
Dư An Nghi đưa mắt nhìn qua, Sở Thành đang nghiêng đầu mỉm cười với cô. Dư An Nghi sợ ngây người,
cái gì đây, ngay cả kem cũng không muốn cho em một cây hã? Em không bằng một cây kem luôn sao! “Chỉ còn lại có một cây thôi.” Sở Thành giải thích. Cũng không hẳn là anh không muốn cho Dư An Nghi, nhưng thời tiết hiện tại bây giờ quá nóng, khiến loại thực phẩm ăn chơi này bỗng dưng trở nên có hơi xa xỉ, chính anh còn không nỡ ăn, muốn để dành lại cho Quý Khinh Chu, nên đành phải khiến em gái Dư An Nghi chịu nóng rồi. “Khi nào về tôi sẽ mời em ăn kem, em muốn ăn loại nào cũng được tùy em chọn.”
“Hay là em bẻ đôi cây kem ra, hai người mỗi người một nửa?” Quý Khinh Chu đề nghị.
Sở Thành nhìn về phía Dư An Nghi, “Đại tiểu thư muốn ăn à?”
Dư An Nghi:……
Dư An Nghi nghiến răng nói, “Loại thực phẩm rác rưởi này còn lâu em mới ăn!”
Sở Thành nghe vậy, liền hài lòng nhìn về phía Quý Khinh Chu, “Đại tiểu thư nói không muốn ăn.”
Quý Khinh Chu:……
Quý Khinh Chu cảm thấy
lúc này mình nên làm một người mù thì hơn. “Thôi để tôi hái cho cậu mấy quả lê đi.” Bỗng dưng Quý Khinh Chu có chút chột dạ, “Sau đó mang đi ướp lạnh cho cậu ăn nhé.”
“Chỗ các cậu còn có lê nữa sao?” Dư An Nghi lại khiếp sợ, “Sao cái gì hai người cũng có hết vậy?”
“Có cây lê bên trong viện nè.” Quản Hạ Vân nhắc nhở, “Lúc chúng ta mới vừa tiến vào cậu không để ý sao? Cây lê á?”
Dư An Nghi lắc đầu.
Quý Khinh Chu đứng lên, cậu mở vali lấy một chiếc túi ni lông ra, cùng Sở Thành đi ra ngoài chuẩn bị hái lê.
Dư An Nghi chưa từng hái lê bao giờ, nên cũng hăng hái vui vẻ đi theo ra ngoài, “Tôi cũng muốn hái.”
“Được, tự em hái đi.” Sở Thành phụ họa.
Dư An Nghi hừ một tiếng, cô trừng mắt nhìn anh, khẽ nói một câu, “Trọng sắc khinh bạn.”
Chắc chắn Sở Thành để lại cây kem kia không phải cho chính anh, bằng không anh đã cho mình cây kem đó từ sớm rồi, chắc chắn là để lại cho Quý Khinh Chu, cho nên mới không cho mình ăn. Dư An Nghi cảm thấy
mình thật thảm quá đi, đã không được ăn kem thì thôi đi, còn bị bắt ép ăn cơm chó nữa, gâu gâu gâu. Quý Khinh Chu cùng Sở Thành nhìn cây lê trước mặt, phát hiện nhánh cây có quả lê trĩu nặng cao hơn hai người tưởng tượng rất nhiều.
Quý Khinh Chu vẫn đang nghĩ xem nên làm gì, chợt thấy Sở Thành dẫm vào thân cây lấy đà leo lên. Anh ngồi trên một cành cây, cảm thấy rất thoải mái, bèn hỏi Quý Khinh Chu, “Muốn lên không?”
Quý Khinh Chu cũng muốn chơi một chút, cậu dẫm vào thân cây lấy đà, Sở Thành thấy vậy liền kéo cậu tới bên cạnh anh.
Hai người ngồi ở trên cây nhìn về nơi xa, nhìn những ngọn núi, nhìn những căn nhà nhỏ, có vài ống khói đã bắt đầu tỏa ra mùi khói bếp, hiện tại nhìn thấy cảnh này, bỗng dưng tâm tình dần dần trở nên thả lỏng.
Dư An Nghi nhìn hai người đột nhiên ngồi yên ở trên cây, cô cũng muốn leo lên, nhưng lại lo lắng cái cây này không chịu được sức nặng của nhiều người.
“Không phải hai người muốn hái lê cho tôi sao? Lê đâu rồi?”
Quý Khinh Chu nghe vậy, bèn nhanh chóng hái mấy quả lê đang ở gần tầm với của cậu, ném cho Dư An Nghi, “Bọn tôi chưa ăn lê này bao giờ, cậu mang đi rửa rồi ăn thử xem có ngon không?”
“Chúng ta đi thôi.” Quản Hạ Vân nói xong, liền lấy mấy quả lê từ tay Dư An Nghi mang vào trong, dùng nước rửa sạch.
Sau khi rửa xong, cô cũng không ăn trước, mà là để mấy quả lê trên bàn cho Quý Khinh Chu, sau đó chỉ lấy đi hai quả, một quả đưa cho Dư An Nghi, một quả cho chính cô.
Dư An Nghi cắn một ngụm, cảm giác cũng không tệ lắm, “Rất nhiều nước, cũng tạm được.”
Sở Thành nghe vậy, lúc này mới giơ tay hái thêm vài quả.
Hái được một lúc, cảm thấy đã đủ rồi, cả hai liền chuẩn bị leo từ trên cây xuống.
“Khoan đã, để anh xuống trước.” Sở Thành nói xong, liền dẫm vào từng nhánh cây leo xuống đất.
Quý Khinh Chu thấy anh tiếp đất rồi, lúc này mới chuẩn bị leo xuống.
Thế nhưng kế đó cậu lại nghe Sở Thành đứng ở dưới tàng cây nói với cậu, “Em cứ nhảy xuống đi, anh đỡ em.” Anh vừa nói xong, liền dang vòng tay ra.
- -----oOo------