*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sở Huyền nhìn chằm chằm cửa khách sạn, gõ thế nào cũng không có người mở cửa, ngoại trừ lúc ăn cơm tối sẽ có người đưa tới, những lúc khác cũng không ai để ý tới cậu.
Nhớ lại vào chiều hôm qua, một người đàn ông với vết sẹo màu lục lam trên lông mày bên phải đã đến Nhan gia mà không bị cản trở, nói rằng đó là cha ruột của cậu và muốn đưa cậu trực tiếp từ Nhan gia. Bàn tay to như ổ khóa kìm chặt cậu dù có giãy giũa đến cỡ nào đi nữa, chỉ có thể đứng nhìn cậu bị mang rời khỏi cửa Nhan gia, bị đưa tới khách sạn này.
Nếu nói là cha ruột của nguyên chủ, vậy hẳn là Tưởng Hành, bất quá vì cái gì đột nhiên lại muốn đem nguyên chủ mang về Tưởng gia? Hơn nữa Nhan Ba cư nhiên còn đồng ý?
Sở Huyền ngồi ở trên giường, vẻ mặt bình tĩnh thực ra rất bối rối, bởi vì trong truyện Tưởng Hành cũng không phải người tốt gì, hắn không cho bạn gái mình một thân phận, cho dù sinh hạ con trai cũng không muốn quản, từ trước đến nay chưa từng làm cha đối với nguyên chủ, cũng tùy tiện bỏ rơi nguyên chủ vứt bỏ cho người khác,có điều cũng đủ bị mọi người mắng một con phố.
Lúc ấy Nhan Mộng Sinh không ở nhà, hơn nữa là bị cưỡng chế mang đi, đặt điện thoại ở trên lầu cũng chưa tới kịp lấy, càng đừng nói đi gọi điện thoại Nhan Mộng Sinh.
Bất quá...... Sở Huyền rũ mắt xuống, ánh sáng bên trong mờ mịt.
Nhan Mộng Sinh cũng đã biết rằng họ không phải là anh em, liệu còn sẽ tìm đến cậu sao? Hầu như không. Nghĩ theo một người bình thường, khi biết được em trai mình không phải ruột thịt, được cha ruột mang về nhà nuôi nấng, phỏng chừng là hắn vui vẻ hoặc là không sao cả......
Sở Huyền rũ khuôn mặt nhỏ, không nhìn thấy biểu tình gì, chỉ có thể nhìn thấy thân hình nhỏ bé của Sở Huyền sa sầm lại, giống như một quả bóng xì hơi.
Lại còn có không biết Tưởng Hành hiện tại sẽ đối đãi với mình như thế nào, nói dễ nghe đem mình đưa tới Tưởng gia nuôi nấng, phỏng chừng đều là nói dối, đem cậu bán đi đều không phải không có khả năng. Đôi mắt đẹp của Sở Huyền nhìn chằm chằm cửa đóng chặt, cậu nhất định phải đi ra ngoài, cho dù không về được nhà họ Nhan lang thang bên ngoài, cậu cũng phải đi ra ngoài.
Đang nghĩ cách đi ra ngoài, cánh cửa trước mặt đột nhiên bị mở ra, Sở Huyền ngẩng đầu liền nhìn thấy Tưởng Hành đang bước vào, hơi thở của hắn hoàn toàn khác hẳn với Nhan Mộng Sinh.
So sánh thử, nếu Nhan Mộng Sinh là một con sói mắt lạnh băng, thì Tưởng Hành thì là một con cáo xảo quyệt.
Tưởng Hành nhìn đứa nhỏ trên giường, cậu dường như không sợ người lạ chút nào, cũng hiếm thấy dám công khai nhìn hắn, trong giới kinh doanh ít ai dám nhìn hắn không chút lưu tình, nhưng Tưởng Hành không quan tâm.
"Tiểu Huyền, ở chỗ này không cần sợ hãi, ngày mai con sẽ cùng cha đi nước ngoài sống." Tưởng Hành ngồi ở bên cạnh cậu thì thào nói nhỏ, khi định đưa tay lên đầu Sở Huyền, đã bị Sở Huyền mặt mang chán ghét mà tránh thoát.
Tưởng Hành cũng không tức giận, rốt cuộc tiền tới tay, hắn không cần thiết cùng một thằng nhóc so đo, thu hồi tay đứng lên, sửa sang lại cổ tay áo, thanh âm không nhanh không chậm: "Mày không muốn đi cũng phải đi, biết không?"
Sở Huyền nghe được những lời này, lời này căn bản không phải giọng điệu hỏi ý kiến cậu chút nào, mà là thông báo cho cậu.
Sở Huyền sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt không hảo nhìn Tưởng Hành, trong đầu rất nhiều ý tưởng muốn trốn chạy, nhưng từng cái đều bị phủ nhận, thân thể cậu căn bản không có khả năng cùng một người đàn ông trưởng thành chống lại.
Tưởng Hành nhìn đứa nhỏ đang thành thật ngồi ở trên giường, không nói lời nào, chỉ cho là cậu nghe lời mình, khẽ mỉm cười rồi rời khỏi phòng.
Nghe được hai từ "Xuất ngoại" này, khiến cậu càng thêm quyết tâm nhất định phải thoát ra, nếu vậy thì cả đời này cậu chỉ có thể bị mắc kẹt trong cuốn sách này.
Chờ Tưởng Hành rời khỏi phòng, Sở Huyền nghĩ đến điều gì đó, lập tức cầm chiếc ghế đẩu lên, dùng sức đập mạnh vào mặt kính.
Còn chưa đi vài bước Tưởng Hành liền nghe thấy trong nhà ồn ào tiếng động, liền dừng lại, nhíu mày, lập tức quay đầu tăng tốc trở lại.
Nó sẽ không phải là tự sát bằng cách nhảy khỏi tòa nhà đi? Nhớ tới Nhan Mộng Sinh đối hắn nói những lời này đó, càng thêm hoảng loạn, ấn mật mã đều thua sai một lúc.
Chờ khi đẩy cửa ra, thấy cửa sổ đang mở toang, rèm trắng bị gió thổi bay như một con rồng gầm đang bay, kính phòng tắm bị đập ra một lỗ lớn, trên mặt đất đều là mảnh vỡ thủy tinh, một mảnh hỗn độn.
Tưởng Hành lập tức vọt tới cửa sổ bên kia xem xét, đầu dò xét đi ra ngoài nhìn xem Sở Huyền có phải hay không nhảy xuống, tim hắn lúc này cũng căng thẳng, đập nhanh hơn bao giờ hết.
Khi phát hiện trên mặt đất không có đứa nhỏ, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong nháy mắt, hắn nghĩ tới cái gì mà suýt chút nữa không nghĩ ra. Nếu không phải đứa nhỏ nhảy xuống, như vậy ồn ào như vậy...
Còn không phải là hấp dẫn hắn tới sao?
Cùng lúc đó, cửa phòng bị "Phanh" một tiếng đóng lại, đem Tưởng Hành nhốt ở trong phòng. Sau khi Sở Huyền làm ra động tĩnh lớn như vậy, cậu đã núp sau cánh cửa, không có cơ hội cậu liền tạo ra cơ hội. Chờ nhìn đến khi Tưởng Hành vọt tới bên kia cửa sổ bên, cậu lập tức từ phía sau cửa chạy ra, đem cửa đóng lại.
Sở Huyền vừa thoát thân, luống cuống tay chân nhìn xung quanh, đó là một con đường dài vắng vẻ, tiếng tim đập dường như vang vọng bên tai.
Tầng lầu này chỉ có một phòng này, cũng chỉ là vì để nhốt cậu lại --
Nghĩ đến đây, Sở Huyền vẫn có chút sợ hãi, vội vàng chạy xuống lầu, nhưng chỉ có một lầu cầu thang. Sở Huyền khẽ cắn môi, lại không có biện pháp một lần nữa lên lầu đi một khác đầu, không thể lại đi lên lầu đầu kia, đột nhiên nghe được phía sau có tiếng bước chân không nhanh không chậm, thật giống như biết được cậu chạy không thoát, muốn cùng cậu chơi trốn tìm.
Trên trán Sở Huyền để lại mồ hôi lạnh, lần đầu tiên cậu biết bị đuổi theo kinh khủng như vậy, cửa tầng này đều đóng chặt, chỉ có thể gõ từng cái một.
Phía sau tiếng bước chân càng ngày càng gần, Sở Huyền vành mắt đều đỏ, cậu không thể bị mang đi.
Ngược lại Tưởng Hành đang đi chậm rãi ngón tay lắc lắc móc khóa, phát ra âm thanh giòn giã nhỏ, kèm theo tiếng giày da giẫm trên mặt đất lần lượt vang lên một tiếng thúc giục, một chút lại một chút, thanh âm như đòi mạng.
Tưởng Hành nhướng mày, hắn ngàn chọn vạn tuyển, mới lựa chọn khách sạn này, khách sạn chia làm hai bên, một bên giống như phòng khách sạn bình thường, mà bên này...... Các ngôi sao lớn hoặc lãnh đạo cấp cao của sẽ sống ở đây để không bị quấy rầy, công việc bảo mật là đệ nhất.
Hắn vì phòng ngừa ra chuyện ngoài ý muốn, liền đem đứa nhỏ này dàn xếp ở chỗ này, chỉ có đem đứa nhỏ này đưa đến nước ngoài hắn mới có thể tâm an, nếu ra nước ngoài thì không còn phiền phức nữa.
Cho dù là Nhan Ba muốn lại đem đứa nhỏ này đón trở về, thì cũng có lý do qua loa lấy lệ.
Nhưng điều khiến hắn bất ngờ là đứa trẻ này khá cẩn trọng, thậm chí còn bày trò để lừa hắn.
hai mắt từ từ nheo lại, giống như một thợ săn đang sẵn sàng săn mồi, tận hưởng thú vui khi bắt được con mồi, hắn liền như vậy từng bước một cố ý dẫm ra tiếng động, đi kinh động cậu bạn nhỏ kia, làm nó lĩnh hội một chút cảm giác bị chơi đùa, còn có......
Tuyệt vọng chờ đợi bị bắt về.
Đây là lần đầu tiên Tưởng Hành có hứng thú "chơi đùa" với một đứa trẻ, nghĩ đến đây, ánh mắt của hắn nở một nụ cười kỳ quái không rõ ý tứ.
Hơn nữa hắn dường như nghe thấy tiếng bước chân vội vã và tiếng thở gấp gáp, thậm chí hắn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ sợ hãi của đứa trẻ.
Sở Huyền thấy lầu này có chừng tám chín gian phòng, không nhiều, cậu thật sự không chắc mình sẽ được cứu, cho nên hiện tại hoàn toàn đánh cược vận may của mình. Sau khi nghe thấy tiếng bước chân, anh lập tức gõ cửa gần mình nhất, bàn tay thịt nhỏ dùng hết sức vỗ mạnh vào cửa.
Không có người đáp lại......
Sở Huyền hít sâu một hơi, không thể ở một cửa quá lâu, lập tức hướng cửa thứ hai bắt đầu lại đập.
Một giọng nam giễu cợt từ trên lầu truyền đến, giọng nói giống như yêu quái trong phim kinh dị, nhẹ nhàng hỏi vị trí của cậu, "Tiểu Huyền, đừng trốn, mau ra đi, đừng để ba phải tìm con."
Sở Huyền nghe thấy giọng nói nhớp nháp này chỉ cảm thấy da đầu tê dại, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cột sống lưng lành lạnh, toàn thân nổi da gà lên.
Thậm chí còn bắt đầu nghĩ về việc mình sẽ bị giết như thế nào.
Thật không phải cậu nghĩ không sợ thì sẽ không sợ, nếu cậu là một người trưởng thành, còn có thể liều mạng, chính là cậu hiện tại là một đứa nhỏ tay trói gà không chặt, huống chi thân thể này yếu ớt mẫn cảm còn dễ dàng sợ hãi.
Sáu cánh cửa đã bị gõ qua, nhìn hai cánh cửa cuối cùng, Sở Huyền
Tại sao không ai mở cửa cho cậu?
Tiếng bước chân còn có tiếng chìa khóa va chạm nhau, dường như đang cào xé màng nhĩ, kích thích thần kinh của Sở Huyền, tay chân như chảy ngược máu, bắt đầu lạnh lẽo đi.
"Tiểu Huyền a, vì cái gì muốn trốn tránh ba ba vậy? Ra ngoại quốc sinh hoạt không tốt sao? Hay con muốn cùng ba chơi trốn tìm?"
Âm thanh lạnh lẽo lại từ từ truyền đến tai Sở Huyền, giày da chậm rãi đạp lên trên lầu thanh âm phảng phất như gần trước mặt, Sở Huyền nuốt nước miếng, rong lòng thở dài, đầu óc trống rỗng, thuận theo suy nghĩ của chính mình gõ cửa cuối cùng.
"Cốc cốc cốc"
Sở Huyền hai mắt đỏ bừng, nhưng sắc mặt tái nhợt, hai gò má lạnh lẽo, nguyên bản màu đỏ như anh đào cũng biến thành trắng bệch.
Thực sự là sợ hãi.
"Cầu xin mở cửa đi ô ô ô ô." Sở Huyền thanh âm đều có chút khóc nức nở, lại mềm mại ủy khuất, đáng thương cực kỳ.
Một giây......
Hai giây......
Ba giây đi qua, vẫn là không có người mở cửa, Sở Huyền cam chịu dựa vào tường chậm rãi trượt xuống, không còn một chút niềm tin chống đỡ, coi như không thoát ra được.
Sở Huyền ngồi trên nền đất lạnh lẽo tựa vào bức tường lạnh lẽo, nhưng cậu cũng không cảm giác được lạnh lẽo, bởi vì thân thể của cậu còn lạnh hơn cả bức tường kia nữa.
Cậu hơi hơi quay đầu đi, ánh mắt bình tĩnh lặng lẽ nhìn về phía bên kia cầu thang, chờ bóng dáng Tưởng Hành từ đó xuất hiện.
Tưởng Hành dừng lại khi nghe thấy tiếng gõ cửa, lại càng cảm thấy vui mừng, biết đứa nhỏ đã ngừng giãy dụa, cất chìa khóa trong tay lại vào túi, ba bậc thang cuối cùng, có thể nhìn thấy cậu bất lực đứng tại chỗ.
Khóe miệng Tưởng Hành ý cười kéo tận mang tai, kiểu mèo vờn chuột này có thể dễ dàng khơi dậy hứng thú của mọi người, cũng hiếm thấy có được một lần thú vị như vậy.
"Tiểu Huyền...... Ba tới đây, ba lập tức có thể thấy con."
-------------------------------------------------------------------------------------------------