Xách theo túi mua sắm ngồi trở lại trong xe, Tô Trì khởi động xe lên đường trở về.
Tô Hồi Ý dứt khoát mặc luôn cái áo khoác lông màu trắng đó về, cậu rúc mình vào trong đám lông tơ màu đen xám, cảm nhận được hơi ấm đang bao bọc lấy cả người mình.
Cậu soi mình trong cửa sổ xe. Đúng là rất đẹp dù sao thì có khuôn mặt như này thì cậu mặc gì cũng đẹp, có điều là cái sự “hợp với cậu” mà Tô Trì nói đến cậu vẫn không thể get được.
“Anh hai, sao anh lại thấy em mặc cái áo này hợp?”
Chiếc xe chạy ra khỏi bãi đỗ xe, trong lúc giảm tốc xe xốc lên một cái, “Cậu không cảm thấy mình bị lòi sao?”
Trái tim Tô Hồi Ý đột nhiên thót lên một cái!
“Như bánh trôi bị chọc lủng.”
“…”
Nhịp tim chậm rãi khôi phục lại bình thường, Tô Hồi Ý hơi co mình vào trong mớ lông tơ. Đậu đậu đậu, làm cậu sợ rùng hết cả mình. Thì ra là đang nói cậu m nhìn như bánh trôi lòi nhân, làm cậu còn tưởng là mình bị Tô Trì nhìn thấu.
Nhưng mà nghĩ kỹ lại khoảng thời gian này cậu lộ đuôi cũng không phải là ít, chỉ là bình thường sẽ không có ai nghĩ đến chuyện thái quá như là “hồn xuyên”.
Xem ra sau này cậu phải cẩn thận hơn một chút, nhét đuôi mình cho kỹ.
Về đến nhà, thì chạm mặt với Tô Kỷ Đông đang từ trên lầu đi xuống.
Ông nhìn thấy Tô Hồi Ý thì hai mắt sáng lên, “Ôi, Tiểu Ý mặc kín như vậy sao! Hai đứa đi trung tâm thương mại mua áo rồi đó hả? Không tệ không tệ, ba thấy con mặc áo lông đẹp hơn mặc áo khoác nhiều.”
Áo khoác nhã nhặn trưởng thành tuy là rất có phẩm vị, nhưng áo lông nhẹ nhàng càng tôn lên hơi thở thiếu niên của cậu.
“Anh hai cũng nói con mặc hợp.” Tô Hồi Ý biểu diễn cho Tô Kỷ Đông xem, “Cái này là anh hai chọn cho con đó.”
Tô Kỷ Đông mang vẻ kinh ngạc liếc nhìn sang Tô Trì, thằng con cả của ông còn biết chọn quần áo cho người khác? Tuy nhiên, “Thằng hai tinh mắt thật, cái này đẹp này.”
Tô Trì xách túi mua sắm đi lên lầu, “Đừng có lúc lắc nữa, đi thay đồ ăn cơm.”
Tô Hồi Ý lập tức theo sau.
…
Mấy cái áo này đều là do Tô Trì quẹt thẻ trả, sau khi ăn cơm xong Tô Hồi Ý định chuyển tiền lại cho hắn.
“Không cần chuyển, trực tiếp trừ vào tiền lương của cậu.”
Tô Hồi Ý cứ thấy như là Tô Trì đang lừa gạt mình, lúc này cậu đang trong thời gian thử việc thì lấy đâu ra tiền lương?
Cậu không nói toạc ra, chỉ giơ tay lên cam đoan, “Vậy thì đợi khi nào em kiếm được tiền lại mua quà cho anh hai.”
Tô Trì phỏng vấn hắn, “Cậu có thấy cảnh này quen không?”
“Sao ạ?”
“Lần trước tính tiền trong quán bar, cậu cũng mở ngân phiếu khống với tôi như thế này.”
“…”
Vì để nhanh chóng chứng minh là mình không phải là mở ngân phiếu khống, Tô Hồi Ý đã liên hệ với Chu Thanh Thành ngay trong đêm đó, dò hỏi xem bạn của cậu ta đã tiến triển đến bước nào rồi.
“Sản phẩm mới trong dòng rượu côn mới được nghiên cứu ra gần đây.” Chu Thanh Thành nói, “Trước tiên chọn Hoa Đô làm nơi thí điểm, sau khi thu thập được phản hồi rồi mới triển khai quy mô lớn.”
Tô Hồi Ý cảm khái, “Cách cậu dùng từ rất là chuyên nghiệp đó, quả nhiên là con người sẽ không ngừng tiến bộ.”
Chu Thanh Thành cũng cảm khái, “Tôi đọc theo từng chữ mà bạn tôi gửi wechat cho tôi đó.”
Tô Hồi Ý trái lại tán thưởng cho sự thành thật của cậu ta. Hai người cậu đến tui đi mà thương mại tâng bốc nhau hết bốn mươi phút, khi gần cúp điện thoại thì Chu Thanh Thành đột nhiên hỏi, “Thứ bảy tuần này cậu có rảnh không?”
“Có, làm sao vậy?”
“Ừm thì, trong tay tôi có hai tấm vé công chiếu phim điện ảnh, vào tối thứ bảy. Nhưng mà tôi có chuyện khác rồi, cậu có muốn đi hay không?”
Bộ phim mà Chu Thanh Thành nói là bộ phim khoa học viễn tưởng “Khư Thành” thời gian trước rất hot trên mạng, hình ảnh trong trailer tinh tế, hiệu ứng kỹ xảo bùng nổ, dàn diễn viên hùng hậu.
Tô Hồi Ý động lòng, “Muốn đi muốn đi!”
“Vậy được, ngày mai tôi để người ta mang vé đến cho cậu.”
Tô Hồi Ý vẫn đang làm việc, vé công chiếu được giao đến vào sau bữa tối hôm sau. Cậu đi ra ngoài nhận vé rồi đi vào, chạm mặt với Tô Giản Thần ngay trước cửa phòng khách.
Một tầm mắt rơi vào vé công chiếu cậu cầm trong tay, “Đây là cái gì?”
Tô Hồi Ý phút chốc xấu hổ, cậu vốn định lén lút tìm Tô Trì đi cùng, nhưng đã bị anh ba Tô thấy trước rồi. Lúc này cậu cũng đâu thể đáp là “bạn em cho em hai tấm vé em định đi xem cùng với anh hai”?
Cậu quyết định chừa trắng (1), “Là vé buổi công chiếu đầu tiên.”
“Ồ.” Ánh mắt Tô Giản Thần lui đi một giây rồi lại quay trở về, “Cậu hẹn đi với bạn à?”
“Dạ chưa.”
“Ừm.”
“……” Giữa hai người lâm vào khoảng lặng vi diệu. Trong sách nói Tô Giản Thần thích phim khoa học viễn tưởng, Tô Hồi Ý nghi là hắn đang chờ mình mở miệng mời.
Cậu không chống chọi được, “Anh ba, anh muốn xem không?”
Tô Giản Thần nói, “Cũng được, có thể coi được.”
Cách dùng từ của hắn miễn cưỡng bao nhiêu, thì trả lời cấp tốc bấy nhiêu.
Tô Hồi Ý, “…”
Tô Hồi Ý rút ra một tấm vé ra đưa cho hắn, “Tối thứ bảy.”
Tô Giản Thần nhận rồi nói tiếng “được”, cách hai giây lại bổ sung thêm, “Cảm ơn.”
Hai người một trước một sau đi vào, Tô Kỷ Đông và Tô Trì đều ngồi trong phòng khách, Tô Hồi Ý mắt liếc Tô Trì, thấy hắn đang cúi đầu xem máy tính bảng, hình như là không chú hai người ở bên này.
Tô Kỷ Đông bỗng nhiên mở miệng, “Thằng ba, hai đứa đang cầm cái gì vậy?”
Tô Hồi Ý run lên từ trong đáy lòng. Tô Giản Thần thành thật trả lời, “Vé lần đầu công chiếu phim “Khư Thành”.”
Tô Trì ngẩng đầu nhìn sang đây.
Tô Kỷ Đông hứng thú, “Ở đâu ra?”
Tô Giản Thần đối đáp trôi chảy, “Em út cho.”
Tô Hồi Ý nhất thời muốn cầm cây cơ thụt hắn một phát trả thẳng vào phòng ngủ —— không ăn rơ với tập thể không phải là không có lý do, mặt nước mà cậu khó khăn lắm mới giữ yên được, hỏng hết cả!
Cậu liếc nhìn sang phía Tô Trì, đối diện với ánh mặt thâm sâu của hắn. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: Hai, hai trái đào giết ba dũng sĩ (2)…!
Tô Hồi Ý móc vé ra, khẩn cấp bù lại, “Anh hai có muốn đi không, chỗ em còn một vé này. Nếu như anh muốn, thì có thể cùng anh ba…”
“Không cần, tôi có việc.” Tô Trì cụp mắt tiếp tục nhìn máy tính bảng.
Tô Hồi Ý thở phào nhẹ nhõm, cầm vé chạy vùn vụt lên lầu.
Hôm sau không phải họp, Tô Trì ở lại trong văn phòng.
Tô Hồi Ý đối mặt với hắn vẫn còn thấy hơi chột dạ, một tay lật tài liệu ào ào ào, một tay vô thức ấn vào hông điện thoại, màn hình bỗng nhiên sáng ngời.
Giọng nói của Tô Trì xa xôi truyền đến, “Đang xem thời gian?”
Tô Hồi Ý chạm điện thoại bị bắt gặp, đang lo không có cớ, “Dạ!”
Tô Trì, “Đang xem xem còn bao nhiêu phút bao nhiêu giây nữa đến thứ bảy?”
“…”
Phần công việc còn lại được hoàn thành trong sự tập trung cao độ.
Buổi trưa hai người xuống lầu ăn cơm, đi vào căn tin đúng lúc chạm mặt với Tiểu Tần. Để đảm bảo văn phòng trên tầng cao nhất lúc nào cũng có người, nên thời gian dùng bữa của Tiểu Tần và Tô Trì thường sẽ dịch ra.
Tô Hồi Ý nhìn thấy trên bàn cậu ta có nước canh tràn ra, chắc là do bất cẩn làm đổ lên bàn ăn nên mới phải thu dọn đến giờ.
Tô Trì hỏi, “Quần áo có dính bẩn không?”
“Không có thưa chủ tịch Tô, ngài yên tâm.”
“Vậy thì tốt.”
Sau khi Tiểu Tần rời đi, Tô Hồi Ý đi theo Tô Trì đi mua cơm, “Anh hai thật sự đúng là cấp trên tốt, còn quan tâm quần áo của thư ký Tần có bị bẩn hay không.”
Tô Trì dùng thái độ công bằng, “Hiện thân của thư ký chủ tịch là hình tượng của công ty.”
“Vậy em thì sao? Trợ lý chủ tịch thể cho điều gì của công ty?”
“Thể hiện quyền hành của công ty chưa sa sút.”
Tô đơn vị liên quan, “…”
Sáng hôm nay trời có mưa rơi, không khí trở nên ẩm ướt lạnh thấu xương. Tan làm lúc 5 giờ, Tô Hồi Ý dứt khoát đội cả mũ lên, chỉ để lộ ra một nửa gương mặt bên trong.
Lông tơ lú nhú trước tầm mắt, khi cậu đi ra cửa suýt chút nữa đã rỉa vào khung cửa.
Tô Trì nắm viền mũ của cậu kéo về phía trước, “Sợ lạnh thế này, thì thứ bảy cậu làm sao?”
Tô Hồi Ý nhờ được hắn xách nên tự do bay lượn, không buồn không lo, “Không sao đâu ạ em xem nhiệt độ rồi, không quá chênh lệch với hôm nay đâu.”
Tô Trì cười gằn, “Cậu tưởng là cậu có thể mặt áo lông đi tham dự buổi công chiếu?”
Cạch! Tô Hồi Ý ngưng đọng. Cậu chỉ có muốn đi xem phim, hoàn toàn quên mất việc buổi công chiếu ra mắt cũng được xem là một trường hợp chính thức!
Cậu cẩn thận suy tư, “Không thì đầu tiên là em nhét áo lông vào bên trong, rồi lại mặc một bộ chính trang của anh hai ở ngoài…”
“Sao nào, định tranh hot search với đoàn phim à?”
“…”
Bước đầu dự tính bị bác bỏ một cách vô tình. Tối thứ sáu, Tô Hồi Ý bắt đầu ra tay tích trữ miếng dán giữ nhiệt, tìm áo len và quần dài để mặc lót dưới chính trang.
Cửa phòng ngủ cậu nửa mở, bỗng nhiên bị ai đó gõ vang.
Hai tiếng cốc cốc vang lên, Tô Hồi Ý vùi trong tủ quần áo quay đầu lại, Tô Trì đang đứng dựa vào cửa, vẻ mặt miễn cưỡng nhìn cậu: “Ngày mai phải đi xem phim với chú ba, kích động như thế sao?”
Tô Hồi Ý luôn cảm thấy lời đó của hắn có mùi gì đó không đúng lắm, “Em đang sợ là em không kháng lại nổi trận phong ba vào ngày mai.”
“Sợ lạnh thì có thể không đi, chú hai cũng sẽ hiểu được, chú ấy không để ý đâu.”
“Em vẫn đi thì hơn.” Vé công chiếu là Chu Thanh Thành cho, lãng phí không tốt.
Tô Trì nhìn cậu một lúc, xoay người định đi. Tô Hồi Ý lên tiếng gọi hắn lại, “Anh hai, buổi tối ngày mai anh thật sự có việc gì sao?”
“Cậu hỏi chuyện đó làm gì?”
“Không có gì, em chỉ là quan tâm anh hai.”
Giữa hai người yên tĩnh vài giây. “Có.”
…
Buổi ra mắt diễn ra vào 6 giờ tối thứ bảy, vào rạp trước đó nửa tiếng, thời gian này đối với hai người Tô Hồi Ý là không sớm cũng không muộn.
Từ Tô trạch đi đến mất một tiếng, nếu như muốn ăn cơm ở nhà, thì 4 giờ rưỡi đi 4 giờ đã phải ăn cơm rồi. Nếu chờ đến kết thúc phim ăn nữa thì lại là 8 9 giờ tối.
Tô Giản Thần nhìn bản đồ trong điện thoại, “Gần đó có một nhà hàng đồ Quảng Đông, 4 giờ chúng ta đi, tới đó 5 giờ là đúng giờ ăn, cơm nước xong rồi vào rạp.”
Tô Hồi Ý còn đang kéo kéo miếng giữ nhiệt dưới quần áo, “Dạ được ạ.”
Lúc này đã gần 4 giờ rồi, hai người họ thu thập xong xuôi chuẩn bị đi ra ngoài. Tô Hồi Ý đang đổi giày trước cửa nhà, quay đầu nhìn thấy Tô Trì đứng dựa ở đầu hành lang cầm điện thoại lướt, “Anh hai, không phải tối nay anh cũng có chuyện gì sao, chừng nào ra ngoài?”
Động tác quẹt điện thoại chợt ngưng, “Tối nay.”
“Ồ.” Tô Hồi Ý mang giày xong đứng lên, miếng giữ nhiệt sau lưng dán không chắc, trượt dần xuống theo sống lưng. Cậu trở tay ịn vào, “Cái này dính không tốt.”
Tô Giản Thần đứng ở bên cạnh cậu, thấy thế duỗi tay ra đè đè cho cậu, “Đã hết chưa?”
“Cảm ơn anh ba.”
Tô Giản Thần mở cửa lớn ra, một luồng hơi lạnh chui vào, Tô Hồi Ý rụt cổ một cái, quay đầu định muốn nói lời từ biệt với Tô Trì, lại phát hiện đầu hành lang đã không còn ai.
Tô Giản Thần, “Vậy chúng ta đi?”
Tô Hồi Ý hai ba bước theo sau.
Đây còn là lần đầu tiên cậu ngồi xe của anh ba Tô, sàn xe việt dã dũng mãnh địa hình núi cao, ngồi lên có tầm nhìn rất tốt, rất có phong cách của chủ xe.
Tô Trì lái xe êm ru, Tô Giản Thần lái xe vững vàng, Tô Đĩnh lái xe như đang thi chạy với cảnh sát giao thông.
Bây giờ Tô Hồi Ý được trải nghiệm từng người, vẫn thích ngồi xe Tô Trì nhất.
Chạy được gần đến mười phút, điện thoại Tô Giản Thần vang lên. Điện thoại của hắn có kết nối bluetooth với xe, Tô Hồi Ý nhìn thấy trên thông báo cuộc gọi để là Tô Trì.
Tô Giản Thần không rảnh tay, “Cậu nhận giúp tôi đi.”
Tô Hồi Ý thò tay ra chọt một cái.
Một tiếng “bíp” vang lên, cuộc gọi đã được nhận. Dừng khoảng chừng là hai giây trong buồng xe vang lên giọng nói của Tô Trì, “Chú ba.”
Tô Giản Thần tập trung nhìn đường, “Anh hai, có chuyện gì vậy?”
Tô Hồi Ý ngoan ngoãn nghe hai người nói chuyện, không lên tiếng.
“Chỗ tôi làm việc rất gần với hai người.” Giọng nói của Tô Trì có dòng diện xen lẫn, xuất hiện một ít chập chờn không ổn định, “Bữa tối tôi ăn chung với hai người.”