Trong quán cà phê yên tĩnh, Chu Thanh Thành ngồi kế bên cửa sổ, cậu ta nhìn cảnh đường phố ngoài cửa, sầu lo trong ánh mắt chảy trôi cuồn cuộn.
Sau khi trở về từ buổi tụ họp, cậu ta nhiều lần hồi tưởng lại từng chi tiết trong hôm đó, cặp mắt sáng đã quen nhìn chuyện gió trăng của cậu ta nói cho cậu ta biết: Anh em tốt của cậu ta – Tô Hồi Ý – đã nảy lòng yêu đương rồi.
Hơn nữa đối phương còn là một người trong buổi tụ tập hôm đó.
Cậu ta cẩn thận dùng phương pháp loại trừ chẳng khác nào một Chu Sherlock:
Đầu tiên, có thể loại Tôn Hà Vũ chẳng thèm xúm lại nói chuyện trong hôm đó ra; thứ hai, có thể loại Thôi thiếu bị cậu ta vô tình chèn ép; cuối cùng, Tôn Nguyệt khác nhau về giới tính nên loại ra luôn.
Chu Thanh Thành sắp xếp xong thì sợ hãi: Đậu má, thế thì không phải chỉ còn lại mình mình thôi sao!?
Không đúng… còn Tô Trì nữa. Cậu ta nhớ lại hành vi cử chỉ của hai người đó trước khi chơi Cờ Tỷ Phú, cứ cảm thấy có chút gì đó khả nghi.
Đậu má má má, thế chẳng phải càng chấn động hơn sao!
…
Chu Thanh Thành bối rối vuốt vuốt tách cà phê, tiếng kít kít kít kít làm cho nhân viên phục vụ bàn đi ngang qua phải ngoái nhìn, mà cậu ta lại như chưa tỉnh, chỉ một lòng nghĩ đến tình yêu ngang trái của người anh em nhà mình.
Ngồi chưa được một lúc, bỗng nhiên đầu cầu thang vọng đến tiếng vang.
Cậu ta đảo mắt trông sang, chỉ trông thấy một cọng tóc ngố nhú lên từ đầu cầu thang, tiếp đó một khuôn mặt quen thuộc hiện ra.
Tô Hồi Ý bọc áo khoác lông, cậu ngẳng đầu lên nhìn Chu Thanh Thành, hai người bốn mắt nhìn nhau, đồng thời lộ ra vẻ mặt có phần sợ hãi.
Tô Hồi Ý kinh hoàng: …cuối cùng thì mình đã làm gì Chu thị!
Chu Thanh Thành ngờ vực: …cuối cùng thì bạn thân của mình thích ai!
Chu Thanh Thành ổn định tâm trạng hơi thẳng lên, nhưng mà chẳng kịp chờ cho cậu ta điều chỉnh xong biểu cảm, thì một bóng người cao lớn ló ra từ đằng sau Tô Hồi Ý. Động tác vuốt tách của cậu ta dừng lại.
Chỉ trong vài bước hai người đã đi tới, Tô Trì theo ở phía sau, cao ráo lạnh lùng trầm tĩnh như gốc tùng, sau khi ngước mắt lên nhìn thấy Chu Thanh Thành, ánh mắt của hắn ngưng lại, sau đó gật đầu chào hỏi, “Chào cậu.”
Chu Thanh Thành đứng lên tại chỗ, “Chào… chào anh Tô.”
Tô Hồi Ý giải thích, “Anh hai tôi đưa tôi đến.”
Đệt, Chu Thanh Thành cảm thấy Tô Hồi Ý quả thực là một thiên tài! Vô tri vô giác tập hợp đủ cả ba nhân vật chính.
Tô Trì rất bình thản, “Nếu như cậu thấy ngại, thì tôi có thể tạm thời ra xe chờ.”
“Cũng không có gì phải ngại.” Chu Thanh Thành châm chước tìm từ, “Em không sao cả, chủ yếu là Tô Hồi Ý thấy sao thôi.”
Tô Hồi Ý rén nhẹ trong lòng, “Cuối cùng là chuyện gì, cậu làm tôi bất an quá đấy.”
Chu Thanh Thành liếc nhìn Tô Trì, tâm lý làm mờ từ ngữ, “Thì là, chuyện tình cảm ấy.”
“……???”
Tô Hồi Ý hãi hùng quá đỗi, thế cho nên không kiềm được bật thốt tiếng lòng ra miệng, “Chuyện tình cảm gì, không phải tính bắt đầu thương chiến sao!”
Khuôn mặt lạnh lùng của Tô Trì khó khi nứt ra một kẽ hở nho nhỏ: Thương chiến gì, không phải chụp mũ sao?
…
Sau năm phút, ba người cùng ngồi xuống bàn.
Chu Thanh Thành ý thức được sự việc có chỗ nào đó không đúng, cậu ta hít sâu một hơi dò hỏi hai người ngồi đối diện, “Xin hỏi, hai người đến với mục đích mở ra cách mạng kinh doanh sao?”
Tô Trì không nói một lời, dường như vẫn đang xoay chuyển trong dòng suy nghĩ.
Tô Hồi Ý cẩn thận thăm dò, “Cũng không phải là cách mạng gì, tôi chủ yếu muốn cầu hoà.”
Chu Thanh Thành suýt chút nữa lắc tách cà phê thành lốc —— bà mẹ nó chứ cầu hòa! Ai dám làm cho tập đoàn Tô thị cầu hòa, bài học “Cờ Tỷ Phú” còn chưa đủ sâu sắc à?
“Tô Hồi Ý, cậu nói tôi biết đi, dấu chấm nào của tôi làm cho cậu cảm thấy rằng chúng ta sắp bắt đầu thương chiến?”
Tô Hồi Ý ngượng ngùng cúi đầu.
Hai giây sau cậu chuyển về chủ đề chính, hòng muốn âm thầm lặng lẽ lật sai lầm của mình sang trang, “Đúng rồi, cậu định nói chuyện tình cảm gì?”
Tô Trì liếc mắt nhìn sang, Chu Thanh Thành hơi khó khăn lén nhìn hắn một cái, rồi nói với Tô Hồi Ý, “Chuyện đó, tôi cảm thấy nói riêng thì tốt hơn.”
Tô Hồi Ý do do dự dự nhìn về phía Tô Trì, “Anh hai…”
Chu Thanh Thành cứ cảm thấy người ta đang ngồi mà đuổi thì không hay lắm, bèn bổ sung, “Chuyện chỉ trong hai câu thôi.”
Tô Trì im trong thoáng chốc, lập tức đứng dậy, “Tôi qua ghế kế bên ngồi.”
Hai câu cũng được, bánh trôi sắp ra khỏi nồi của hắn chắc không đến nỗi lăn vào cái bát nào khác đâu.
Trên bàn chỉ còn lại hai người là Tô Hồi Ý và Chu Thanh Thành, Tô Hồi Ý nâng tách cà lên hấp thu nhiệt lượng, thử dò xét hỏi, “Chuyện tình cảm gì?”
Chu Thanh Thành cũng không phải là người lề mề, cậu ta trực tiếp hỏi, “Có phải cậu có người thích rồi không?”
Leng keng! Tách cà phê đập nhẹ vào đĩa. Hình như từ khóe mắt thoáng thấy Tô Trì ở một bên khác vừa nghiêng đầu sang.
Ruột gan Tô Hồi Ý nóng lên, ảnh hưởng đến nhiệt độ trên mặt cũng tăng theo, “Ai… ai nói với cậu.”
Ôi đậu má. Chu Thanh Thành nhìn thấy vẻ mặt sắc xuân tràn lan của cậu, ngay cả khóe mắt cũng lắc lư ra sóng xuân, thật sự là chưa đánh đã khai.
Chu Thanh Thành hơi kinh hoàng, ngón tay của của cậu ta móc chặt vào quai tách cà phê, thử dò hỏi, “Ừm thì, chắc không phải là tôi đâu nhỉ?”
Bầu không khí phút chốc lặng thinh vài giây.
Tô Hồi Ý, “…”
Tô Hồi Ý, “?”
Vệt đỏ ửng trên mặt cậu cấp tốc rút đi, ánh mắt nhìn về phía người đối diện hết sứ quái dị, dường như đang hỏi “cậu đang nói gì vậy”.
“Tất nhiên là không phải!”
“Vậy thì tốt. “ Chu Thanh Thành thở phào nhẹ nhõm.
Cục hơi thở ra được một nửa bỗng nhiên kẹt ở yết hầu ––
–– chờ chút, nếu như không phải là mình, thế chẳng phải là… ánh mắt của cậu ta dời về phía bên cạnh.
Tô Trì như có điều nhận ra giương mắt nhìn lại đây, Chu Thanh Thành nhanh chóng quay trở lại. Đậu đậu đậu! Lần này hình như mình biết được thật rồi.
Chu Thanh Thành không tiếp tục hỏi nữa, chân tướng sự việc quá là hãi hùng, cậu ta căn bản không hỏi được.
Anh em nuôi thì cũng là anh em, chỉ cần nằm chung trong một cuốn hộ khẩu thì tình yêu của hai người họ là cấm kỵ. Đó chính là bí ẩn hào môn!!!
Tô Hồi Ý thấy sắc mặt Chu Thanh Thành biến đổi mấy lần, như sương mù như mưa vừa giống như gió, không nhịn được lo âu phát quan tâm, “Cậu làm sao vậy?”
Ánh mắt Chu Thanh Thành nhìn cậu bao hàm phức tạp và trống rỗng, “Không cần phải quan tâm tôi.” Chính cậu cũng đã khó đảm bảo.
Tô Hồi Ý phân tích ánh mắt của cậu, “Nhưng mà thoạt nhìn cậu như đang trải qua một đại nạn vậy.”
Cũng không phải đại nạn luôn. Chu Thanh Thành bi ai nhìn cậu, người anh em cậu đã bước lên con đường tội phạm trái pháp luật đó…!
Chu Thanh Thành nói chuyện với Tô Hồi Ý xong, Tô Trì lại trở về chỗ ngồi.
Hắn không hỏi hai người nói chuyện gì, ánh mắt chỉ đảo qua khóe mắt ửng hồng của Tô Hồi Ý.
Ba người ngồi uống cà phê một lúc, Chu Thanh Thành thực sự ngồi không yên, bèn đề xuất đi về, “Ngày mai hai người còn phải lên máy bay nữa, về ngủ sớm một chút. “
Tô Hồi Ý liếc nhìn thời gian, “Giờ này về, đẩy một giấc đến trời tối thui?”
“…” Chu Thanh Thành vẫy vẫy tay xua cậu, “Đi, đi đi đi… “
Tô Trì quay đầu kêu nhân viên phục vụ đến tính tiền, “Đơn này để tôi trả. “
Chu Thanh Thành vội vàng nói, “Như vậy sao được, hôm nay là em hẹn hai người ra, cứ để em trả cho. “
Tô Trì đã đưa thẻ ra, “Tôi tự ý đến làm phiền các cậu, hóa đơn để tôi thanh toán cho.”
“Không phiền không phiền ạ…”
Giữa mùa đông mà Chu Thanh Thành cảm giác mình sắp đổ mồ hôi, nhóm ba người này nhìn kiểu gì cũng thấy là mình đang làm phiền!
…
Sau khi từ giã, Tô Hồi Ý đi theo Tô Trì ngồi vào trong xe.
Bây giờ chỉ mới hơn bốn giờ, cách giờ cơm tối còn một lúc nữa, Tô Trì hỏi cậu, “Bữa tối muốn ăn ở đâu?”
“Đâu cũng được ạ.” Cậu nói rồi lén lút nhìn Tô Trì, “Anh hai, anh không hỏi xem tụi em nói chuyện gì sao?”
Tô Trì kéo cần gạc xuống khởi động xe, “Ờ, tụi em nói chuyện gì nào. “
“Anh qua loa quá đó! “ Tô Hồi Ý rất không vừa ý.
Ban nãy khi Chu Thanh Thành hỏi cậu “có phải có người thích không”, cậu đã vô thức nghĩ đến Tô Trì. Bây giờ cậu đang lấy hết dũng khí ra bày tỏ tâm sự thiếu nam vừa xấu hổ vừa e sợ với anh hai mình, thì anh hai mình lại không thèm quan tâm!
Chiếc xe quẹo cái cua ổn định chạy vào đường cái, Tô Trì liếc cậu một cái, nhìn thấy cọng tóc ngố nào đó hầm hầm dựng thẳng đứng lên, hơi buồn cười, “Em đang tức giận?”
Cọng tóc dựng càng thẳng hơn nữa, “Không có.”
Tô Trì giải thích cho cậu, “Mặt em đã đỏ đến vậy rồi, tôi sợ hỏi rồi em sẽ xấu hổ.”
Hả??? Tô Hồi Ý nâng mặt thử nhiệt độ, “Đỏ kiểu nào?”
“Đỏ đến điên đảo trên dưới.”
“…?”
Xe chạy được một khoảng, Tô Hồi Ý từ trong trầm tư ngẩng đầu, đôi mắt nhìn về phía Tô Trì sáng như đuốc, “Anh hai, có phải anh còn đang đắm chìm trong kịch bản Tôn Ngộ Không không?”
Tô Trì nhếch nhếch khóe môi, không tỏ rõ ý kiến.
Ánh mắt Tô Hồi Ý tức thì sắc lẹm: Quả nhiên là đang nói mặt cậu như con khỉ trong đó!
Hôm sau phải lên máy bay, nên hôm nay hai người họ về sớm một chút để nghỉ ngơi, cơm tối ăn ở nhà.
Trên bàn ăn, Tô Hồi Ý ăn được hai đũa, ngẩng đầu nhìn Tô Trì một cái, ý đồ dùng ánh mắt lan truyền sự không vui bé nhỏ của mình. Sau khi Tô Trì bắt được sóng điện của cậu bèn nhìn trở lại, “Lúc ăn cơm không nên tức giận.”
Đây là lần đầu tiên Tô Hồi Ý nghe nói như vậy! Thế thì nê tức giận lúc nào chứ, lúc cơm nước xong xuôi nằm phè trên salon chờ tiêu hòa thì mới từ từ tức giận?
“Vì sao?”
“Bởi vì tức giận ăn sẽ không ngon. “ Tô Trì gắp cho cậu một miếng thịt đỏ, “Muốn em ăn nhiều một chút. “
Tô Hồi Ý cảm thấy lời Tô Trì nói bùi tai hơn hẳn, cậu ngoan ngoãn đỡ lấy, xúc cơm bằng một khẩu vị hết sức tốt.
Chuyến bay ngày mai vào buổi sáng, ăn uống nghỉ ngơi thêm một lúc, Tô Hồi Ý bèn đi sắp xếp hành lý. Tô Trì đi theo phía sau cậu lên lầu, “Có cần tôi giúp em một tay không?”
Tô Hồi Ý vung tay lên, “Không cần! Anh đâu biết em muốn mang theo cái gì đâu!”
“Nhưng tôi biết em không nên mang cái gì. “
“… “
Cuối cùng hành lý là hai người cùng nhau xếp. Tô Hồi Ý muốn mang theo con búp bê trên đầu giường, nhưng sau đó bị Tô Trì xách ra ngoài, “Mang theo nó với mục đích gì?”
Tô Hồi Ý nói, “Đặt ở bên giường tiện để ngày nào cũng được nhìn thấy nó. “
Tô Trì kiến nghị, “Vậy không bằng em chụp cho nó một tấm hình đi, tới Điền Nam rồi rửa ra bày trên tủ đầu giường nhìn.”
Tô Hồi Ý không đồng ý, “Thế thì không may mắn. Anh hai, tại sao anh không tha cho một con búp bê bé nhỏ như vậy chứ?”
“Là vali của em không tha cho.”
“…” Ánh mắt Tô Hồi Ý sâu thăm thẳm.
Con búp bê đó sau cùng vẫn được Tô Trì cầm về phòng nhét vào trong vali của mình.
Hai người mất bốn mươi phút để sắp xếp xong hành lý, Tô Hồi Ý thầy giờ không còn sớm chuẩn bị đi tắm, thế là nói với Tô Trì, “Cảm ơn anh hai, anh cũng mau về nghỉ đi.”
“Biết rồi.”
Tô Hồi Ý tiễn người nào đó ra đến cửa phòng, giơ tay định đóng cửa lại, Tô Trì chợt dừng bước, quay đầu thấp giọng hỏi cậu, “Hôm nay hai đứa nói về ai vậy?”
Câu hỏi này đến một cách đột nhiên không kịp chuẩn bị Tô Hồi Ý ngẩn người, “Không có ai cả.”
“Không có ai sao?”
Cũng không phải là không có ai, Tô Hồi Ý nghĩ bụng, dù sao thì trong một thoáng nháy mắt nào đó cậu đã nghĩ tới Tô Trì.
Tô Trì nói, “Tôi còn tưởng là bọn em đang nói về tôi.”
Thình thịch, Tô Hồi Ý giật mình trong lòng, tại sao Tô Trì lại biết đọc suy nghĩ!
Cậu dời tầm mắt sang hướng khác. Trước đó tâm trạng cậu tương đối là phấn khích, nên mới có gan dám nói, nhưng bây giờ tâm trạng đã rút xuống bớt rồi, trái lại có phần khó lên tiếng, “Sao anh hai lại hỏi như vậy…”
“Vẻ mặt đó của em, nếu như nói về người khác, thì tối nay tôi sẽ ngủ không yên giấc mất.”
Tim Tô Hồi Ý đập thình thịch, “Vẻ mặt em sao cơ?”
Tô Trì nở nụ cười, xoay người trở về phòng.
Đậu mớ! Tô Hồi Ý nhìn hắn cười mà lòng dạ chập cheng bất ổn, trực giác mách bảo là Tô Trì đang giữ giá cho cậu, nhưng mà cậu vẫn thấy rất mất mặt!
Cậu đóng cửa trở về phòng thu dọn quần áo đi tắm rửa. Vừa dọn vừa không kiềm được nghĩ đến chuyện lúc sáng, cầm quần áo đẩy cửa phòng tắm ra, Tô Hồi Ý ngước mặt nhìn tấm gương đối diện.
Mọi cử chỉ của cậu đóng băng tại chỗ ——
Khóe mắt đuôi lông mày của người trong gương ửng lên đo đỏ, gò má như rợp bóng hoa đào, vừa là biết d0ng t1nh.