Edit: Sơn Tra
Sáng sớm hôm sau, Giang Nhu và Lê Tiêu đến bệnh viện.
Đầu tiên là hỏi bác sĩ tình hình cụ thể, bác sĩ biết bọn họ là người nhà của cô bé được đưa tới tốt hôm qua thì nhíu mày: "Trình trạng của đứa nhỏ này thật sự không tốt, lao động vất vả cộng thêm bị bỏ đói lâu dài dẫn tới suy dinh dưỡng, sức khỏe rất kém, trên người còn có dấu vết bị hành hung, cần phải từ từ điều dưỡng mới được."
Giang Nhu nhận bệnh án trong tay bác sĩ để xem, phía trên viết chi chít chữ, làm cho người xem hãi hùng khiếp vía.
Chỉ riêng báo cáo vết thương đã có mấy chục chỗ, ngoại trừ vết thương mới, còn có vết thương cũ năm xưa, Giang Nhu hoàn toàn không có cách tưởng tượng rốt cuộc đứa nhỏ này đã trải qua những gì?
Lê Tiêu tiến lên một bước, nắm lấy bàn tay đang run rẩy của cô: "Đến phòng bệnh xem trước đi."
Giang Nhu nhìn hắn, khẽ "ừ" một tiếng.
Hai người đến phòng bệnh.
Đẩy cửa ra, thiếu nữ mười bốn tuổi nữ an tĩnh nằm ở trên giường, dáng vẻ chết lặng, đang nhìn chằm chằm trần nhà.
Giang Nhu bước đến gần, nhìn thấy cô bé ấy rất gầy, cả người chỉ còn lại bộ xương, tóc tai rối bù lởm chởm, bị cắt giống như chó gặm, có chỗ thậm chí chỉ còn lại da đầu, mặt mũi xanh tím, gò má vẫn còn lưu lại một dấu bàn tay màu đỏ.
Nghe thấy tiếng bước chân, thiếu nữ cứng đờ xoay chuyển tròng mắt, liếc nhìn bọn họ một cái rồi nhắm mắt lại.
Thanh âm lạnh nhạt nghẹn ngào: "Mấy người đều không cần tôi, còn tới tìm tôi làm gì?"
Đôi mắt của Giang Nhu ngay lập tức đỏ ửng, cô đi đến mép giường, nghiêm túc nhìn cô bé nói: "Bọn họ không cần em, nhưng chị ba cần em."
Những lời này không biết đã chạm tới chỗ nào của thiếu nữ, cô bé nhắm chặt mắt run rẩy, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt.
Cô bé trùm chăn kín đầu, đầu tiên là nhỏ giọng khóc nức nở, sau đó là nghẹn ngào khóc lớn.
Mấy ngày nay cô bé đã rất sợ hãi, không thể quay về nhà cha mẹ nuôi, cha mẹ ruột cũng không cần cô bé, tên đàn ông kia còn động tay động chân với cô bé, cô bé thật sự rất sợ.
Thậm chí ngay cả chết cũng làm không được.
Lê Tiêu ôm con gái đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh, Giang Nhu nghe về nguyên nhân lúc trước cùng hậu quả sau này.
Hóa ra kể từ sau khi mẹ nuôi cô bé sinh con trai thì bắt đầu ghét bỏ cô bé là đồ dư thừa làm lãng phí lương thực, nhưng lại không đuổi cô bé đi, cảm thấy là cô bé mang em trai tới, lo lắng cô bé mà đi thì em trai cũng không còn. Cho nên bọn họ xem cô bé như một công cụ lao động, bắt cô bé phải làm rất nhiều việc mỗi ngày.
Đã có lúc cô bé chịu không nổi nữa, lén lút chạy về nhà họ Giang, cô bé biết mình là con gái nhà họ Giang, chỉ là cuối cùng lại bị Lâm Mỹ Như mắng cho điếng người, từ đó về sau, cô bé không còn nhớ tới nhà họ Giang nữa.
Lần này bị cha mẹ nuôi hứa hôn cho gã đàn ông lớn tuổi, cô bé đã thật sự rất tuyệt vọng, lại một lần nữa chạy về nhà họ Giang, kết quả là bị cha Giang đích thân bắt trở về, ông ta còn đòi cha mẹ nuôi của cô bé hai mươi tệ.
Cả nhà cha mẹ nuôi sợ cô bé tìm đường chết nên vẫn luôn canh giữ chặt chẽ, trước một ngày bị đưa tới chỗ gã đàn ông kia, cô bé cố tình dùng con dao bị rỉ sét cắt mái tóc của mình thành như vậy, nhà trai vì điều này mà trả thiếu một trăm tệ, mẹ nuôi tức giận đến mức cho cô bé một cái tát ngay tại chỗ...
Giang Nhu càng nghe sắc mặt càng khó coi, nhưng lúc cô bé nói tới những chuyện này, trong giọng nói lại không có một chút gợn sóng nào.
Buổi sáng ra ngoài, Giang Nhu mang theo món cháo vịt thanh đạm, sau khi đút cô bé ăn xong, cô nói: "Hôm nay em ở bệnh viện đi, chị về nhà thu xếp chỗ ở cho em trước, giữa trưa lại đến thăm em."
Trước khi đi, thiếu nữ còn không yên tâm hỏi cô một câu: "Chị thật sự sẽ lo cho em sao?"
Ánh mắt nhìn Giang Nhu mang theo sự hoảng sợ và bất an.
Giang Nhu ôn hòa cười nói: "Ừ, chị sẽ không bỏ rơi em đâu."
Thiếu nữ nhìn bóng lưng rời đi của cô, lại một lần nữa trùm chăn khóc.
Thật ra cô bé biết Giang Nhu, lúc còn ở nhà cha mẹ nuôi cô bé từng lén lút hỏi thăm về người nhà họ Giang, cô bé biết mình có ba người chị gái, còn có một anh trai sinh đôi, cũng vì bản thân là con gái mà bị tặng cho người ta.
Sự thật là lúc đó cô bé cũng không hận cha mẹ ruột, ở nông thôn nghèo, rất nhiều bé gái bị tặng cho người ta, nhất định bọn họ không biết cô bé ở nhà cha mẹ nuôi phải chịu bao nhiêu khổ sở, cho nên mới luôn không tới tìm cô bé. Lúc trước cô bé chưa bao giờ dừng ảo tưởng, sau khi cha mẹ và anh chị biết mình sống khổ sở như thế nào, sẽ đau lòng mà đón mình trở về.
Nhưng làm thế nào cũng chưa từng nghĩ đến bản thân mình sẽ bị mẹ ruột của mình mắng xối xả, còn kêu mình cút càng xa càng tốt.
Cha ruột của mình thậm chí còn bán mình lần thứ hai.
Chị ba.
Cô bé nghĩ, thì ra chị ba là thật lòng cần mình.
Trên đường trở về, Lê Tiêu kể lại chuyện tối hôm qua. Trước tiên hắn và Chu Kiến đến nhà cha mẹ nuôi của em gái út, hỏi hàng xóm xung quanh mới biết được người đã bị đưa đi hai hôm trước, vì thế hai người quay lại đi đến thôn của gã đàn ông kia.
Hai người sợ tiếng xe đánh thức người trong thôn nên cố ý dừng rồi giấu xe máy ở cổng thôn, sau đó mò mẫm đi vào trong thôn.
Đầu tiên là đến tìm một người bạn của bọn họ, sau khi hỏi thăm rõ ràng nhà của gã đàn ông kia ở chỗ nào thì ba người cùng nhau đi qua đó, cuối cùng tìm được em gái của Giang Nhu bị trói trong phòng bếp.
Ba người cũng không ở lại lâu, tìm được người rồi thì nhanh chóng rời khỏi, người trong thôn đó đoàn kết, nếu như bị phát hiện sợ là không thể rời đi được.
Cũng may là bọn họ có người quen ở đó nên mới có thể suôn sẻ như vậy.
Giang Nhu nghe xong thì rơi vào trầm mặc.
Giữa trưa, cô làm bốn món ăn tương đối thanh đạm, Giang Nhu bế theo bé con mang một phần đến bệnh viện, lúc trở về thì phát hiện Lê Tiêu đang thu dọn phòng chứa đồ trong nhà.
Đối diện với ánh mắt của cô, Lê Tiêu bình tĩnh nói: "Trong nhà còn một chiếc giường cũ, chân có hơi hỏng, buổi chiều anh sẽ tu sửa lại."
Giang Nhu gật đầu.
Giờ nghỉ trưa, hai người cùng nằm trên giường. Giang Nhu cũng không biết nên mở miệng nói với Lê Tiêu như thế nào, nửa năm tiếp theo, cô muốn toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho kì thi đại học, mọi chi phí sinh hoạt trong nhà đều chỉ dựa vào một mình Lê Tiêu.
Nhưng cô lại không thể mặc kệ đứa nhỏ này, nếu cô bỏ mặc không lo, đứa nhỏ này sẽ thật sự không còn đường sống.
Trăn trở trên giường không có cách nào ngủ được, lúc đang do dự không biết nên nói như thế nào, Lê Tiêu bên cạnh đột nhiên nói: "Không phải chỉ là nuôi một đứa nhỏ hay sao, nuôi thì nuôi thôi, ngủ đi."
"..."
Giang Nhu sửng sốt, sau đó trong lòng mềm nhũn, không biết nên nói cái gì, cảm động xoay người, trực tiếp ôm chặt lấy hắn.
Việc này làm cho người nọ có chút không nói nên lời, thân thể có hơi cứng đờ.
Ngày thường đều là hắn chủ động nắm tay hoặc ôm lấy bả vai cô, mà cô thì có rất ít khi thân mật như vậy.
Lê Tiêu im lặng một hồi, sau đó hạ thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Giang Nhu vùi mặt vào cổ hắn, lắc đầu, nhỏ giọng hỏi: "Không có gì, chỉ là cảm thấy anh đặc biệt tốt."
Thật sự rất tốt.
Trước kia cô chưa từng nói qua chuyện yêu đương, cũng không rõ lắm làm thế nào để kết giao quan hệ giữa nam với nữ.
Mẹ cô muốn tính tình của cô phải cứng rắn hơn một chút, muốn cô học hỏi chị dâu của mình, bằng không về sau lấy chồng dễ bị bắt nạt.
Chị dâu nói với cô, sau này tìm được đối tượng rồi thì phải lười biếng một chút, đừng tự làm hết mọi chuyện, đàn ông sẽ không đau lòng cho mình.
Nhưng Giang Nhu đã ở chung với Lê Tiêu lâu như vậy, cô cũng không cố ý thay đổi bản thân, tính tình vẫn dễ nói chuyện như cũ, luôn cố gắng thu xếp sạch sẽ, chu toàn nhà cửa.
Mà Lê Tiêu cũng sẽ không bởi vì tính tình của cô tốt mà cố ý ức hiếp cô, cũng sẽ không bởi vì cô nấu ăn mà không làm gì hết, hắn sẽ chủ động nấu cơm, giặt giũ, sẽ chơi với con gái, còn sẽ mua quà cho cô...
Giang Nhu không rõ tình yêu là cái gì, nhưng cô nghĩ, nếu muốn sống cùng một người cả cuộc đời, cô hi vọng người đó là Lê Tiêu.
Lê Tiêu có phần mất tự nhiên hắng giọng, rõ ràng Giang Nhu cũng chưa nói cái gì, nhưng hắn đã cảm thấy trên mặt có chút nóng.
Hắn không nhịn được vươn tay ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng nói: "Cũng không có gì, con bé là em gái em."
Nếu đổi lại là người khác thì hắn cũng sẽ không quan tâm đến mấy chuyện đó.
Giang Nhu không nói chuyện, vùi mặt sâu hơn vài phần.
Chóp mũi chạm vào da thịt trên cổ của người đàn ông, Giang Nhu dường như ngửi thấy mùi hương xà phòng sạch sẽ và thoải mái trên người hắn, nhịn không được ngửi nhiều thêm hai lần.
Lê Tiêu cảm thấy có chút ngứa, nhưng lại không đành lòng nhúc nhích, chỉ ôm sát eo cô.
Căn phòng yên tĩnh tràn ngập cảm giác ấm áp.
Đúng lúc này, một tiếng "oa oa" truyền đến từ giữa hai người.
Lúc này Giang Nhu mới sực nhớ ra, vội lùi về sau, lộ ra bé con bị kẹp ở giữa.
Cục cưng hẳn là bị kẹp đau, há miệng khóc đến đáng thương, vừa khóc vừa nhìn hai người, khuôn mặt nhỏ cũng đỏ bừng.
Giang Nhu có chút xấu hổ, vội bế bé con lên dỗ dành.
Cũng may cô bé là đứa nhỏ dễ dỗ, vỗ về hai cái đã không còn khóc, tựa đầu lên vai Giang Nhu thút tha thút thít, chỉ là không đặt xuống được, vừa đặt xuống đã khóc, trong lòng dường như có bóng ma.
Lê Tiêu đứng dậy đi ra bên ngoài dọn nôi em bé vào: "Để con bé ngủ ở đây đi."
Giang Nhu không yên tâm: "Có thể bị lạnh hay không đây?"
Lê Tiêu bình tĩnh nói: "Đắp thêm hai cái chăn là được."
Giang Nhu không nói thêm nữa.
Lê Tiêu tìm hai cái chăn nhỏ, gấp lại lót bên dưới, sau đó dùng một chiếc khăn lông sạch sẽ gấp thành hình vuông làm gối đầu.
"Đưa con cho anh."
Tiếp nhận đứa nhỏ trong lồng ngực Giang Nhu, Lê Tiêu đi vòng quanh phòng, sau đó cầm một con lắc chuyển động qua lại trước mặt bé con.
Tâm trí của cô bé quả nhiên bị dời đi, đầu chuyển động theo con lắc rồi dần dần nhắm mắt lại.
Lê Tiêu nhẹ nhàng đặt bé con đã ngủ vào trong nôi, đắp chăn cẩn thận rồi mới trở về giường.
Giang Nhu thấy hắn đi đến, có chút xấu hổ xoay người hướng vào trong.
Không có bé con, đột nhiên cảm thấy chiếc giường này trống trải không ít.
Lê Tiêu không nói chuyện, chẳng qua lúc nằm xuống lại nhích vào trong, vươn một bàn tay đặt trên eo cô.
Giang Nhu vốn muốn lấy ra thì nghe thấy người phía sau nói: "Chuyện của em gái em không dễ giải quyết, nếu cha mẹ nuôi của con bé đã biết, nhất định sẽ đến gây phiền phức cho em, gã đàn ông kia cũng sẽ không bỏ qua."
Giang Nhu nhíu mày, quay đầu lại nhìn hắn: "Còn bé còn chưa thành niên, bọn họ như vậy là phạm pháp, chúng ta báo cảnh sát đi."
Lê Tiêu lại dịch tới gần, trực tiếp dán lên phía sau lưng cô: "Vậy báo cảnh sát, thuận tiện dời hộ khẩu của con bé đến đây, cho dù sau này có bị người ta tìm tới cửa thì chúng ta cũng sẽ có lý. Anh nghe nói trước đây em gái em học rất giỏi, vậy để con bé tiếp tục đi học đi, không phải em nói đi học rất tốt hay sao..."
Giang Nhu cảm thấy hắn lại quá gần, có chút không được tự nhiên, nhưng nghe được lời này thì không rảnh lo mà rơi vào trầm tư.
Cảm thấy dời hộ khẩu là một cách hay, chỉ là có thể không dễ làm.
Đang chuẩn bị hỏi một câu thì phía sau truyền đến giọng nói mệt mỏi của người nọ: "Ngủ đi."
Nghĩ đến tối hôm qua hắn vất vả đến rạng sáng mới trở về nên không nói nữa, cũng không có lấy bàn tay bên hông ra.
Ngày hôm sau, Giang Nhu để Lê Tiêu ở nhà chăm con còn mình đến bệnh viện đón người, cô mang theo cháo trắng và bánh bao hấp, chờ em gái ăn xong thì làm thủ tục xuất viện.
Em út của Giang Nhu gọi là Phó Tiểu Nguyệt, cô bé nghỉ ngơi một ngày đã có thể xuống giường đi lại, vết thương trên người chủ yếu vẫn phải dựa vào quá trình điều trị và hồi phục tiếp theo, Lê Tiêu còn dự định nhờ Kim Đại Hữu đến đây xem giúp cô bé, chẳng qua không biết mấy hôm nay Kim Đại Hữu đi đâu chơi mà không tìm thấy người.
Trên đường trở về, Giang Nhu dẫn người đến tiệm cắt tóc cạo hết toàn bộ đầu tóc, cũng không biết đã bao lâu rồi cô bé chưa được gội đầu, bên trên còn có cả chấy.
Sau khi ra ngoài, Phó Tiểu Nguyệt không được tự nhiên sờ đầu, Giang Nhu đội mũ của mình lên cho cô bé: "Không cần vội, qua một khoảng thời gian nữa tóc sẽ dài ra."
Phó Tiểu Nguyệt lắc đầu: "Em không để ý."
Nếu cô bé quan tâm đến đẹp xấu thì cũng đã không biến tóc mình thành như vậy.
Giang Nhu lại dẫn cô bé đi mua chút đồ vệ sinh cá nhân, sau khi ra khỏi quầy bán đồ dùng, Phó Tiểu Nguyệt thật cẩn thận nói: "Chị ơi, về sau em sẽ nỗ lực làm việc kiếm tiền, kiếm được bao nhiêu sẽ cho chị hết."
Giang Nhu nghe xong không khỏi cảm động, mỉm cười nhìn cô bé: "Chị không cần em kiếm tiền cho chị, hiện tại em chủ yếu phải bồi dưỡng thân thể, chị và anh rể em dự định sẽ cho em đi học vào sáu tháng cuối năm, em cố gắng học tập cho tốt, sau này trở thành người có bản lĩnh đã là cách tốt nhất để báo đáp anh chị rồi."
Phó Tiểu Nguyệt nghe xong không nói nên lời, qua một hồi lâu, cô bé đột nhiên nhỏ giọng nói: "Chị, nếu em có thể gặp chị sớm một chút thì tốt rồi."
Giang Nhu không trả lời được.
Nếu hai người gặp nhau sớm hơn, thì "cô ấy" cũng không phải là mình.
Giang Nhu cảm thấy khó chịu trong lòng, cô cũng không biết đời trước cô gái nhỏ này đã có kết cục như thế nào.
Cô nắm lấy tay cô bé: "Bây giờ gặp được cũng không trễ."
Thiếu nữ nhẹ nhàng "dạ" một tiếng.
Phòng để đồ linh tinh trong nhà đã được Lê Tiêu thu dọn xong xuôi, căn phòng có hơi nhỏ, bên trong chỉ có thể kê một chiếc giường và một bàn học, nhưng ánh sáng rất tốt, cửa sổ hướng Tây.
Chiều hôm qua Lê Tiêu đã dùng báo cũ để dán tường, còn thay mới bóng đèn trên trần.
Căn phòng được thu dọn sạch sẽ, cửa sổ cũng để mở cả đêm, bên trong đã sớm không còn mùi khó chịu.
Lê Tiêu ôm chăn ra ngoài phơi, hôm nay bên ngoài hiếm khi mới có một trận nắng to, chỉ là buổi sáng có hơi ẩm ướt, chờ đến lúc này mới có thể lấy ra phơi.
Trong nhà không có nhiều chăn, ngày thường Lê Tiêu và Giang Nhu đắp riêng hai cái, nhưng hiện tại trong nhà có thêm một người, buổi tối hai người bọn họ chỉ có thể đắp chung một ổ chăn.
Lê Tiêu đột nhiên cảm thấy trong nhà có thêm một người cũng khá tốt.
Phó Tiểu Nguyệt rất thích căn phòng nhỏ này, cô bé vuốt mấy tờ báo trên vách tường, nhìn hết lần này đến lần khác, không xác định hỏi Giang Nhu: "Đây thật sự là cho em sao?"
Cô bé cảm thấy tất cả mọi thứ giống như đang nằm mơ, cô bé vốn cho rằng mình chết chắc rồi, nhưng đột nhiên lại có thêm chị gái và anh rể, bây giờ còn có căn phòng thuộc về mình, sau này còn có thể đi học.
Đây là chuyện mà mấy ngày trước cô bé thậm chí không dám tưởng tượng đến.
Giang Nhu kéo cô bé ra: "Đương nhiên, chỉ là có hơi nhỏ, mấy ngày nữa anh rể sẽ làm cho em một cái tủ quần áo."
Phó Tiểu Nguyệt vội vàng lắc đầu: "Không cần đâu, như vậy đã tốt lắm rồi."
Buổi chiều, Giang Nhu và Lê Tiêu dẫn Phó Tiểu Nguyệt đến đồn cảnh sát xử lý chuyện dời hộ khẩu. Lê Tiêu có thể xem như là người quen cũ của đồn cảnh sát huyện thành, hắn vừa tiến vào đã có mấy người mang theo ánh mắt đánh giá nhìn qua đây, còn có người chủ động chào hỏi: "Lê Tiêu, ây da, thằng nhóc cậu cắt tóc rồi, suýt chút nữa đã không nhận ra."
Lê Tiêu đến gần cửa sổ, rất tự nhiên móc ra điếu thuốc từ trong túi, đưa một điếu qua: "Đội trưởng Lý đâu? Tôi tìm ông ấy có chút việc."
Chàng trai trẻ xua tay không nhận, nói đùa: "Làm sao vậy? Lại phạm tội à?"
Lê Tiêu nghe xong có chút không được tự nhiên, hắng giọng nói: "Nói bậy bạ cái gì đó, vợ con tôi còn đang ở đây."
Viên cảnh sát trẻ liếc nhìn sau lưng hắn, anh ta đương nhiên biết Lê Tiêu có vợ, nửa năm trước vợ hắn có đến chuộc người một lần, sau đó thì không còn nhìn thấy nữa, còn tưởng rằng đã đường ai nấy đi rồi, không nghĩ tới hai người còn ở bên nhau.
Gần đây trong đồn cảnh sát còn đang thảo luận, nói thằng nhóc Lê Tiêu hình như đã lâu không tới đây, có người quen biết rộng nói hắn hiện tại mở một hàng bán đồ ăn kiếm không ít tiền, bọn họ không tận mắt nhìn thấy nên cũng không biết thật giả.
Nhưng lúc này nhìn thấy người, ăn mặc tươm tất, tóc cũng được cắt tỉa sạch sẽ mới phát hiện thật đúng là không giống lúc trước.
Tầm mắt của viên cảnh sát trẻ cuối cùng dừng ở trên người bé con trong lồng ngực Giang Nhu, khuôn mặt bụ bẫm, đôi mắt to tròn, trên đầu còn cột hai bím tóc dài hai tấc rưỡi, không cần nói có bao nhiêu đáng yêu.
Cục cưng tò mò quay đầu nhìn khắp nơi, nhận ra mình chưa từng tới nơi này bao giờ.
Viên cảnh sát trẻ nhìn đến tim muốn tan chảy, nói với Lê Tiêu: "Hình như đội trưởng Lý đang có cuộc họp ở trên lầu ba, cậu lên đó đợi đi."
"Được."
Lê Tiêu cất điếu thuốc, trực tiếp dẫn theo mấy người Giang Nhu lên lầu ba.
Giang Nhu vừa đi vừa quan sát, trong lòng không khỏi có cảm giác quen thuộc khi về nhà mẹ đẻ.
Bọn họ lên lầu ba chờ không bao lâu thì đội trưởng Lý trong miệng Lê Tiêu ra tới, là một người đàn ông có chiều cao trung bình, ước chừng ba mươi đến bốn mươi tuổi.
Nhìn thấy Lê Tiêu, câu đầu tiên nói cũng là: "Thằng nhóc cậu lại phạm phải tội gì đây?"
"..."
Giang Nhu xấu hổ không thôi, cũng cảm thấy xấu hổ thay Lê Tiêu.
Đây là kết quả của việc thường xuyên làm chuyện xấu, ai nhìn thấy hắn cũng cho rằng hắn lại phạm tội.
Nhưng da mặt Lê Tiêu dày, hắn không có phản ứng gì nhiều, tiến lên một bước nói đại khái ý mình tới đây.
Biểu cảm trên khuôn mặt của đội trưởng Lý dần trở nên nghiêm túc, tức khắc nói với Lê Tiêu: "Cậu lại đây, nói tỉ mỉ chi tiết cho tôi nghe."
Lê Tiêu bèn dẫn theo Giang Nhu đi lên, đi được mấy bước, còn tiếp nhận lấy con gái cưng bụ bẫm trong lồng ngực Giang Nhu.
Đội trưởng Lý đi phía trước quay đầu nhìn lại thì thấy cảnh này, ông không nói lời nào.
Mấy người bọn họ đi vào một gian phòng trống, Lê Tiêu để cho Phó Tiểu Nguyệt kể lại mọi chuyện với đội trưởng Lý, Phó Tiểu Nguyệt ngay lập tức nói ra, hai bàn tay đặt trên đùi nắm chặt, có thể nhìn ra được cô bé đang rất căng thẳng.
Chờ cô bé nói xong, Giang Nhu lấy ra báo cáo của bệnh viện từ trong túi: "Tôi là chị ba của con bé, lúc em gái bị cha mẹ đưa đi thì tôi vẫn còn nhỏ nên không làm được gì, hiện tại tôi muốn chăm sóc cho con bé."
"Cha mẹ nuôi của con bé hiện bị tình nghi có liên quan đến hành vi ngược đãi trẻ vị thành niên và buôn bán trẻ em, tôi đưa con bé đến đây để báo án, hơn nữa dời hộ khẩu của con bé đến danh nghĩa của tôi, không biết có thể hay không?"
Giang Nhu rất rõ ràng chỉ dời hộ khẩu thôi vẫn là không đủ, phải để hai vợ chồng kia bị dọa cho sợ, nếu không bọn họ cũng sẽ không dễ dàng thả người như vậy.
Đội trưởng Lý cầm lấy báo cáo lên xem, càng xem sắc mặt càng thêm trầm trọng, cuối cùng dứt khoát đưa ra quyết định: "Lập án điều tra đi."
Giang Nhu thở phào nhẹ nhõm, Phó Tiểu Nguyệt bên cạnh không hiểu, mờ mịt bắt lấy tay Giang Nhu, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô, trong lòng cũng yên ổn hơn một chút.
Lúc đi ra ngoài, đội trưởng Lý vỗ vai Lê Tiêu, mang theo vài phần vui mừng nói: "Cậu giống như bây giờ không tệ, về sau hãy sống cho tốt."
Trong lòng cảm khái Lê Tiêu biến hóa thật lớn, ngày này năm trước vẫn là một tên cứng đầu cứng cổ không chịu nghe quản giáo, đánh người ta đến máu chảy đầy đất, nói chuyện với mình không thiếu được mấy chữ "ông đây", hiện tại hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ lúc trước.
Lê Tiêu khẽ cười, giọng điệu thản nhiên mang theo mấy phần khoe khoang: "Vợ tôi rất tốt."
Còn bế bé con trong lồng ngực lên trước mặt ông ta, hỏi: "Con gái tôi đấy, có xinh đẹp hay không?"
"..."
Đội trưởng Lý giật giật khóe miệng.
Nhưng khi tầm mắt rơi trên người đứa nhỏ bị hắn giơ lên, mặt mày trở nên hòa nhã, dịu dàng: "Đúng là rất xinh đẹp, rất giống cậu."
Lê Tiêu nói thêm: "Cũng rất giống mẹ con bé."
Đội trưởng Lý nghe xong ê răng, chỉ là trong lòng lại có chút buồn cười, một thằng nhóc cả người đều là gai như vậy, làm thế nào cũng không nghĩ đến có một ngày hắn lại biến thành dáng vẻ yêu thương vợ con như hiện tại.
Giang Nhu đi ở phía sau nghe thấy, mặt có chút đỏ.
Ra khỏi đồn cảnh sát, Lê Tiêu trấn an Giang Nhu: "Có đội trưởng Lý ở đây, việc này hẳn là không thành vấn đề."
Giang Nhu gật đầu, Lê Tiêu có thể nói như vậy, có thể thấy được đội trưởng Lý này là một người đáng tin.
Quả nhiên, mấy ngày sau, cô nghe được tin tức cảnh sát đã phái người bắt giữ cha mẹ nuôi của Phó Tiểu Nguyệt và gã đàn ông kia, cha mẹ nuôi của Phó Tiểu Nguyệt còn đỡ, trực tiếp bị bắt giữ ngay tại nhà, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, nhưng bên phía gã đàn ông kia thì có chút phiền phức, người trong thôn đó rất đoàn kết, thậm chí còn đả thương hai cảnh sát làm nhiệm vụ.
Đáng lẽ cha mẹ nuôi của Phó Tiểu Nguyệt phải chịu trách nhiệm hình sự, nhưng bản thân Phó Tiểu Nguyệt không muốn truy cứu, cô bé nói với Giang Nhu mình ăn cơm nhà họ phó mà lớn lên, bất kể bọn họ đối xử như thế nào với mình, cô bé cũng không hận họ, bởi vì cha mẹ ruột không cần cô bé, không thể trách người khác được.
Hơn nữa em trai mới học lớp ba, nếu bọn họ ngồi tù sẽ không có ai chăm sóc cho thằng bé, cô bé không muốn nó trở thành một người giống mình.
Còn về phần gã đàn ông kia, nên xử lí sao thì làm như vậy đi.
Sau khi vụ án kết thúc, Lê Tiêu cho cha mẹ nuôi của Phó Tiểu Nguyệt một trăm tệ, sau đó lấy sổ hộ khẩu từ chỗ bọn họ, trực tiếp đem hộ khẩu đến đồn cảnh sát làm thủ tục dời.
Giang Nhu nhờ người ghi tên cô bé vào sổ hộ khẩu của Lê Tiêu, nói xong thì quay đầu nói với Phó Tiểu Nguyệt: "Sau này em cùng họ với anh rể, lấy tên là Lê Hân, hân hân hướng vinh hân."
Lê Tiêu ôm con gái đứng ở bên cạnh sửng sốt.
Nhưng Phó Tiểu Nguyệt lại không có phản ứng gì, hiện tại cô bé chỉ nghe chị mình nói, chị cô bé nói sửa như thế nào thì sửa như thế nấy.
Trong miệng thì thầm hai chữ Lê Hân, cô bé rất thích cái tên này.
Nữ cảnh sát phụ trách cũng nghe thấy: "Sửa tên xong lại tới đăng ký một chút."
"Được."
Cha mẹ nuôi bên cạnh lấy sổ hộ khẩu về nhìn xem, tên của Phó Tiểu Nguyệt đã bị xóa bỏ.
Về sau nhà bọn họ chỉ có một đứa con là Phó Thông.
Lại nhìn cả gia đình bên kia đang vui mừng, không biết vì sao, trong lòng cảm thấy hụt hẫng.
Dời hộ khẩu xong, Giang Nhu bèn đưa người đi đổi tên, cô thẳng thắn nói với Lê Tiêu: "Em không muốn sau này Lê Hân sống tốt lại bị cha mẹ nuôi và Chương Yến đến đây hút máu."
Việc này Chương Yến làm được, sửa tên cho Lê Hân, lại ghi dưới danh nghĩa của Lê Tiêu có thể tránh được rất nhiều phiền toái.
Lê Tiêu gật đầu, hắn cũng không quá để ý chuyện này, coi như có thêm một đứa em gái mà thôi.
Giang Nhu lại nói: "Mấy ngày nữa chúng ta đăng ký kết hôn đi."
Cô đột nhiên nhớ tới qua sang năm mình đã hai mươi tuổi, có thể đăng ký kết hôn.
Lê Tiêu nhìn cô thật sâu rồi "ừ" một tiếng.
Tiếp đó bổ sung một câu: "Chờ anh từ phía Nam kiếm tiền trở về, chúng ta cũng sẽ tổ chức hôn lễ."
Giống như Chu Cường lúc trước vậy, mời mọi người đến khách sạn ăn cơm.
Người khác có, Giang Nhu cũng phải có.
Trên đường trở về, một nhà bốn người đi đường vòng đến chợ, bởi vì đang là Tết, trong chợ chỉ có mấy sạp hàng mở cửa, Giang Nhu mua thịt và một ít rau dưa.
Về đến nhà, Giang Nhu thể hiện kĩ năng, làm một bàn đồ ăn thịnh soạn.
Lê Hân ở trong phòng bếp hỗ trợ cho Giang Nhu, Lê Tiêu đi ra ngoài một chuyến, đi tìm Kim Đại Hữu.
Lúc cho gạo vào nồi, thím Vương nhà bên cạnh có tới đây một chuyến, bà vừa biết chuyện của em gái Giang Nhu hôm qua, thấy hôm nay nhà bọn họ vẫn luôn đóng cửa thì biết là đi ra ngoài có việc.
Hiện tại nghe được có động tĩnh, liền bưng mấy món ăn qua đây, nhìn thấy Lê Hân gầy trơ xương, không khỏi nói số đứa nhỏ này quá khổ.
Nhưng Lê Hân lại vui vẻ cười nói: "Thím, con không khổ, hiện tại con đã có chị."
Cô bé không gọi là "chị ba", bởi vì ở trong lòng Lê Hân, cô bé chỉ có một mình Giang Nhu là chị.
Thím Vương nghe xong hai mắt đỏ bừng: "Nhớ nghe lời chị và anh rể con nói, hai vợ chồng chúng nó là người tốt."
Lê Hân dùng sức gật đầu: "Con đã biết."
Thím Vương đi không bao lâu thì Lê Tiêu mang theo Kim Đại Hữu trở về.
Kim Đại Hữu vừa vào sân đã than đói bụng, nhìn thấy Lê Hân bưng chậu than từ trong phòng bước ra, còn cười hì hì hỏi: "Anh, tại sao trong nhà lại có thêm một hòa thượng vậy? Bữa tối sẽ không ăn cơm chay đấy chứ?"
"..."
Giang Nhu mới từ phòng bếp ra tới thì nghe được lời này, tức giận đến mức muốn đập mâm thức ăn trên tay lên người hắn.
Trước kia cô đã nghe Chu Kiến nói Kim Đại Hữu chanh chua, không nghĩ tới lại là sự thật.
Nhưng Lê Hân thì không cảm thấy gì, trực tiếp bưng chậu than xuống phòng bếp để thêm than lửa.
Lê Tiêu tức giận gõ lên đầu Kim Đại Hữu một cái: "Lịch sự chút đi, đó là em gái anh."
Đi thẳng vào nhà hỗ trợ cho Giang Nhu.
Bởi vì bốn người, chiếc bàn lớn được dọn ra ngoài, vừa đủ mỗi người ngồi một bên.
Cơm nước xong xuôi, Lê Tiêu bảo Kim Đại Hữu xem bệnh cho Lê Hân, Kim Đại Hữu bày ra dáng vẻ cợt nhả khiến Lê Tiêu ngứa tay, tức giận nói: "Có xem hay không đây? Không xem thì cút."
Kim Đại Hữu lại cười: "Xem chứ, em gái của anh chính là em gái của em."
Sau đó kêu Lê Hân đưa tay ra.
Lê Hân xụ mặt, tuy rằng cô bé không phải là người để ý đến vẻ ngoài, nhưng người này vừa vào cửa đã nói mình là hòa thượng, trong lòng nhất định sẽ có chút không vui vẻ.
Có điều vẫn đưa tay ra, bởi vì đây là ý tốt của anh rể cô bé.
Kim Đại Hữu bắt mạch cho cô bé, trầm ngâm một lát rồi nói: "Thân thể của em gái anh có chút hư hại, Tây y trị không được, cần phải dùng Trung y để chữa trị."
Lê Tiêu cảm thấy hắn nói chuyện quá chậm, trực tiếp thúc giục: "Vậy chú kê một ít thảo dược đi."
"Được."
Kim Đại Hữu lấy một cuốn sổ nhỏ và bút trong túi, sau đó bắt đầu viết chữ.
Đợi hắn viết xong, Lê Tiêu không chút khách sáo đuổi người đi.
Lê Hân rất nhanh chóng đứng lên thu dọn chén đũa mang vào phòng bếp rửa.
Giang Nhu thấy thế cũng ôm bé con xuống phòng bếp, an ủi Lê Hân: "Tính tình người bạn này của anh rể em chính là như vậy, đừng để bụng, chờ một thời gian nữa tóc mọc dài ra thì ổn thôi, trong khoảng thời gian này em cứ đội mũ đi, đúng lúc hiện tại thời tiết lạnh."
Nhưng Lê Hân vốn không thèm để ý: "Xấu thì xấu thôi, em cảm thấy giống như bây giờ rất tốt."
Giang Nhu thấy cô bé thật sự không để ý mới yên tâm, cô đến nhà chính tìm Lê Tiêu, tựa như nghĩ tới cái gì, khó hiểu hỏi: "Em nhớ Kim Đại Hữu học Tây y mà, sao chú ấy lại biết xem Trung y?"
Sao lại có cảm giác hơi không đáng tin cậy?
Lê Tiêu thuận miệng trả lời: "Tự học, từ nhỏ hắn đã thích chữa bệnh cho người ta, trước kia heo nhà hàng xóm khó sinh, hắn chỉ kê một đơn thuốc là sinh ngay."
Giang Nhu cũng không biết nên nói cái gì.
Đó là em gái cô, không phải heo.
Lê Tiêu còn bổ sung một câu: "Dù sao uống vào cũng không chết người, yên tâm đi."
"..." Cô yên tâm cái con khỉ!
Buổi tối, bởi vì đưa cho Lê Hân hai cái chăn, Giang Nhu chỉ có thể ngủ chung một ổ chăn với Lê Tiêu.
Bé con đột nhiên bị tách ra ngủ riêng với bố mẹ nên có chút không quen, vừa mới đặt xuống không bao lâu đã tỉnh, thút thít, la làng đòi người. Cuối cùng, Lê Tiêu đặt áo khoác của Giang Nhu ở trên đầu bé con, An An lúc này mới chịu yên tĩnh ngủ.
Lúc Lê Tiêu trở lại trong ổ chăn, trực tiếp ôm người vào trong ngực.
Giang Nhu đỏ mặt đẩy hắn: "Anh làm gì đấy?"
Lê Tiêu bình tĩnh đáp lại: "Lạnh."
Giang Nhu: "..."
Trợn mắt nói dối, cả người hắn nóng như một quả cầu lửa.
"Vậy cũng không cần ôm ngủ."
Quá dính nhớp.
Lê Tiêu: "Trưa hôm qua chúng ta cũng ôm nhau ngủ, anh thấy em ngủ rất ngon đó."
Giang Nhu không biết nói cái gì, rõ ràng là hắn muốn ôm ngủ, nói như thế nào lại giống như vì muốn tốt cho cô.
Nhịn không được nói: "Không ôm thì em cũng ngủ rất ngon."
"Anh không tin."
"..."