Edit: Sơn Tra Lê Tiêu tự nấu cho mình một tô mì không rồi ngồi trước bàn vùi đầu ăn mì.
Giang Nhu im lặng nhìn hắn.
Thấy tô của bố trông nhạt nhẽo quá, cô gái nhỏ trượt khỏi đùi Giang Nhu, sau đó đi lon ton vào bếp lấy ra một lọ tương, nâng lên cao, nói: "Bố ăn đi, đây là tương do mẹ làm, bà Mã nói ăn rất ngon."
Lê Tiêu nhìn thoáng qua, "Ừ, một tiếng, hắn đưa tay nhận lấy lọ tương nhưng không mở ra, mà là đặt bên cạnh tô mì.
Bé con lại chậm chạp bò lên chân mẹ, Giang Nhu ôm con gái ngồi lên đùi. Sau khi đã yên vị, thấy bố không ăn tương, bé con không khỏi hỏi: "Bố không ăn sao ạ?"
Lê Tiêu dừng đũa: "Bố không thích ăn."
Giang Nhu chú ý thấy, người này ngay cả lúc ăn cơm cơ thể cũng ở trong trạng thái căng thẳng, không biết vì sao, cô có cảm giác không phải hắn không thích ăn, mà là cẩn thận không ăn đồ ăn người khác đưa, người khác này cũng bao gồm con gái hắn.
Cô nhóc ngoan ngoãn "Dạ" một tiếng.
Giang Nhu ngồi ở đối diện không lên tiếng, như thể đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than. Đến khi mông đã tê dại, cô không thể không cử động một chút, người đàn ông đối diện ngay lập tức nhạy bén liếc nhìn cô, ánh mắt sâu hun hút.
Cô giống như con mồi đang bị theo dõi.
Rõ ràng người này nhìn chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, nhưng Giang Nhu vẫn luôn không để ý đến vẻ ngoài của hắn mà lại liên tưởng đến Lê Tiêu cô đã gặp trước kia.
Giang Nhu tức khắc cứng đờ, sau đó hai người đồng thời nhìn đi chỗ khác cũng như giữ im lặng, chỉ có bé con là vui vẻ nhất.
Người nọ ăn xong liền dọn tô xuống phòng bếp, Giang Nhu còn nghe thấy tiếng rửa chén trong bếp. Cô ngồi một lúc, sau đó ôm con gái xuống phòng bếp phía sau, đứng ở cửa nhỏ giọng nói với người nọ: "Tôi phải đi tắm cho Tiểu Phượng."
Lê Tiêu đang cầm giẻ lau khô tô, nghe vậy hắn quay đầu liếc nhìn cô, "Ừ" một tiếng.
Sau đó buông giẻ lau, im hơi lặng tiếng đi ra ngoài.
Lúc đi hắn ngang qua người Giang Nhu, cô theo bản năng lùi về sau hai bước.
Người đàn ông không dừng bước, Giang Nhu nhìn theo bóng lưng hắn, phát hiện lúc hắn đi đường dường như không hề phát ra một chút tiếng động, cô không khỏi nhíu mày.
Giang Nhu cẩn thận tắm rửa cho bé con, cô luôn cảm thấy bản thân đã bỏ sót chuyện gì.
Cô bế bé con đã tắm rửa sạch sẽ về phòng, Giang Nhu cũng đi tắm rửa. Lúc đang tắm được một nửa, cô đột nhiên nghĩ ra một điểm mình đã bỏ sót.
Nếu cô nhớ không lầm, trong tư liệu có viết, sau khi vợ cũ của Lê Tiêu bỏ trốn, mẹ hắn gọi điện thoại thì hắn mới trở về.
Nhưng lần này cô không có bỏ trốn…
Cho nên, tại sao hắn lại trở về?
Tim Giang Nhu đập thình thịch.
Giang Nhu tắm rửa xong trở lại phòng. Một lát sau, trong sân truyền đến tiếng xả nước, không bao lâu sau, Lê Tiêu cũng vào phòng.
Nhìn chiếc giường duy nhất trong phòng, bước chân hắn khựng lại.
Chỉ có cô nhóc là vui vẻ nhất, vỗ giường: "Bố mau lên đây đi."
Lê Tiêu nhìn về phía Giang Nhu, Giang Nhu cũng nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều không nói chuyện.
Lê Tiêu bình tĩnh lên giường, Giang Nhu thấy thế bèn dịch người vào bên trong.
Bé con ngẩng đầu nhìn Lê Tiêu, mỉm cười: "Bố ơi, sao bố lại về thế ạ?"
Đây cũng là điều Giang Nhu muốn biết, cô không nhịn được mà nhìn về phía người nọ.
Người đàn ông không nói nhiều, chỉ nói: "Bố có việc."
"Dạ."
Cô nhóc ngoan ngoãn gật đầu.
Thấy bố lên giường, cô bé cực kì phấn khích lăn lộn ở giữa, hết nhìn bố lại nhìn mẹ, thấy hai người đều ở đây, bé con cười rất vui vẻ.
Giang Nhu thấy bé con chơi đến mức lộ cả bụng ra bèn đưa tay kéo áo con gái xuống, sau đó kéo chăn mỏng đắp lên bụng cô bé, vỗ về: "Không còn sớm nữa, ngủ đi."
Mặc dù cô bé rất thích bố, nhưng bởi vì thời gian ở chung với bố không được nhiều lắm, nhất là khi mấy hôm nay mẹ đã thay đổi, làm cho cô bé ngày càng thích người mẹ dịu dàng hiện tại hơn.
Bé con dán sát người vào người Giang Nhu, nhỏ giọng lấy lòng: "Mẹ ơi, con còn muốn nghe truyện cổ tích nữa."
Mấy ngày nay, trước khi đi ngủ mẹ đều sẽ kể truyện cổ tích cho cô bé nghe, cô bé rất thích.
Giang Nhu lúc này làm gì còn tâm tư kể chuyện, nhưng nhìn ánh mắt khát khao của bé con, cô vẫn căng da đầu kể: "Ngày xửa ngày xưa, có một cô bé tên là Lọ Lem, cô vốn có một gia đình vô cùng hạnh phúc…"
Nói một hồi, Giang Nhu hận không thể cắn đứt lưỡi mình, cảm thấy bản thân quá ngu ngốc.
Đây là truyện cổ tích của phương Tây, tất nhiên mọi người ở đời sau đều sẽ biết, nhưng ở nơi huyện thành xa xôi hai mươi năm trước, hẳn sẽ không có nhiều người biết đến, nhất là khi hoàn cảnh gia đình của vợ cũ Lê Tiêu không được tốt.
Cũng không biết đối phương có nghi ngờ hay không.
Có điều thầy giáo của cô đã nói Lê Tiêu là người rất thông minh và cẩn thận, nếu hắn thật sự muốn nghi ngờ chuyện gì đó, có lẽ hắn đã sớm nhận thấy có gì đó không thích hợp.
Lòng dạ Giang Nhu nóng như lửa đốt, cô cố nhớ lại xem có chỗ nào giấu đầu lòi đuôi hay không.
Sau đó, cô phát hiện bản thân hình như không có chỗ nào là giống với chủ thân thể này.
"..."
Chắc sẽ không rõ ràng như vậy chứ?
Lê Tiêu ngồi lau tóc ở mép giường, qua đuôi mắt, hắn nhìn thấy dáng vẻ sầu não của người phụ nữ, ánh mắt giống như đã nhìn thấu.
Hắn lau tóc xong liền nằm xuống.
Giang Nhu ngồi bên trong thấy vậy cũng vội nằm xuống theo. Bé con nằm ở giữa đã ngủ rồi, cô nhỏ giọng nhắc nhở: "Phiền anh tắt đèn đi, cảm ơn."
Lê Tiêu không đáp lại, mà là đưa tay kéo dây đèn.
Căn phòng ngay tức khắc chìm trong bóng tối. Nằm trong chốc lát, Giang Nhu đột nhiên có chút hối hận, cô phát hiện nếu mở đèn thì còn có thể nhìn thấy người nằm ở phía ngoài, bây giờ đèn đã tắt, cô hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của đối phương.
Cô chỉ nghe được tiếng hít thở của bé con bên cạnh, mà Lê Tiêu lại rất yên tĩnh, yên tĩnh như thể người này vốn không hề tồn tại.
Giang Nhu không ngủ được.
Cô đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, càng nghĩ càng thấy Lê Tiêu bên cạnh có gì đó không đúng lắm, chắc chắn hắn đã nghe được lời cô không cẩn thận nói lúc chiều, nhưng hắn lại không có chút phản ứng gì. Còn nữa, sao hắn lại trở về đây ngay lúc này? Giống như đã sớm biết "Giang Nhu" muốn bỏ trốn.
Tốc độ của xe lửa lúc này còn chưa nhanh lắm, giữa đường còn phải đổi xe, từ tỉnh G trở về đây phải mất mấy ngày, nói như vậy, nhanh nhất là khởi hành cùng ngày chủ thân thể này bỏ trốn.
Tất nhiên hắn cũng có thể đi máy bay, nhưng tiền vé máy bay rất đắt, hắn sẵn sàng chi số tiền đó sao?
Vừa rồi, trong lúc đang tắm rửa, trong lòng Giang Nhu đã có một suy đoán không hay, cô hoài nghi có khi nào Lê Tiêu cũng xuyên qua hay không.
Không, hắn hẳn nên được xem là chết đi sống lại.
Chả trách Giang Nhu có ý nghĩ như vậy, bản thân cô cũng có thể xuyên qua, sao Lê Tiêu lại không thể chết đi sống lại?
Nghĩ đến đây, Giang Nhu lại càng không ngủ được.
Cuối cùng, do dự xong xuôi, cô thử mở miệng hỏi: "Có phải anh trùng sinh không?"
Nghĩ có khi hắn không đọc tiểu thuyết nên nghe không hiểu, cô lại đổi cách hỏi khác: "Có phải anh đến đây sau vụ tai nạn xe cộ đó không?"
Người đàn ông nằm phía ngoài không đáp, nhưng Giang Nhu biết hắn chưa ngủ, thấy hắn không lên tiếng, trong lòng càng thêm chắc chắn, cô nhỏ giọng tiếp tục nói: "Là anh đúng hay không? Nếu không sao anh lại từ tỉnh G trở về ngay lúc này?"
Sợ hắn còn không thừa nhận, cô lại bổ sung: "Tôi nhận ra ánh mắt của anh."
Trong bóng đêm, Lê Tiêu nằm phía ngoài chậm rãi mở mắt, con ngươi đen láy nhìn nóc mùng.
Sau khi đôi mắt đã thích ứng với bóng tối, hắn phát hiện căn phòng cũng không tối lắm, ánh trăng ngoài cửa sổ có thể chiếu sáng mọi thứ trong phòng một cách mờ ảo.
Nghe cô hỏi thế, Lê Tiêu nhanh chóng liên tưởng đến một bóng dáng tươi đẹp, có lẽ cô không biết, hắn cũng nhận ra ánh mắt của cô.
Trong một đám cảnh sát dày dặn kinh nghiệm phá án lại có một người đặc biệt non nớt, ngây ngô, cô cho rằng bản thân đã giấu rất kĩ, nhưng cách mà cô nhìn chằm chằm hắn lại rất rõ ràng, ít nhất cũng khiến hắn thấy không thoải mái.
Hắn không nghĩ tới đối phương lại nói trắng ra như thế, hắn rất ít khi giao tiếp như vậy với người khác, cho nên nhất thời không biết phản ứng ra sao.
Có điều hắn cũng sẽ không khinh thường bất kỳ kẻ nào, hắn ngẫm nghĩ, sau đó bình tĩnh hỏi bằng chất giọng khàn khàn: "Cô là thực tập sinh tên Giang Nhu kia?"
Tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại rất khẳng định.
Giang Nhu lúc này thật sự bị sốc, hắn không chỉ thừa nhận suy đoán của cô, mà còn biết cô là ai.
Nghĩ như vậy, cô dứt khoát hỏi: "Anh nhận ra tôi sao?"
Người đàn ông trong bóng tối nhếch môi.
Sao lại không nhận ra? Lúc ghi khẩu cung cho hắn, hai mắt cô cứ nhìn chằm chằm vào hắn, sợ bỏ sót bất cứ manh mối hay chi tiết nào trên người hắn.
Một đôi mắt còn sáng hơn ánh đèn trên đỉnh đầu.
Hôm đó, lúc hắn đi ngang qua hành lang, nghe có người gọi tên cô, hắn ngay lập tức nhớ kĩ, nghĩ thầm thì ra cô cũng tên Giang Nhu.
Mặc dù trùng tên với vợ cũ của hắn, nhưng hai người không có gì là giống nhau, hắn đã rất lâu không nghĩ đến người kia, thế cho nên cũng không nhớ nổi diện mạo của người phụ nữ đó.
Chỉ biết người phụ nữ kia rất sợ hắn, khi hai người ở chung một chỗ, hầu như không ai nói lời nào.
Mà Giang Nhu lại có nụ cười rạng rỡ và tự tin, cũng như sự non nớt và ngu ngốc của người mới bước ra xã hội, giống như một bông hoa được chăm sóc cẩn thận trong nhà kính.
Khi đó hắn đã nghĩ, không biết gia đình thế nào mới nuôi dạy được một đứa con như vậy?
Thật tốt.
Nếu Tiểu Phượng của hắn còn sống, hẳn cũng đã lớn bằng chừng này.
Cho nên khi vừa sống lại, hắn đã ngay lập tức về quê, lần này hắn muốn chăm sóc và bảo vệ con gái cho thật tốt. Chỉ là hắn làm sao cũng không ngờ đến, Giang Nhu vậy mà cũng ở đây.
Mà hiện tại, Giang Nhu biến thành "Giang Nhu".
Cho dù Lê Tiêu là người đã trải qua bao nhiêu phong ba bão táp thì cũng không khỏi kinh ngạc.
Hắn "Ừ" một tiếng, không giải thích gì thêm.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Giang Nhu không nói nữa.
Cô không dám nói tiếp, sợ gốc gác của cô sẽ bị xốc lên hết, mặc dù cô cũng không có gốc gác gì.
Nhưng cô vẫn có hơi sợ, tâm tư của người này quá sâu, nếu cô không chủ động mở miệng, chỉ e đối phương cũng sẽ không để lộ những chuyện đó.
Trong lòng bắt đầu cân nhắc về tương lai, chuẩn bị cho những điều tồi tệ nhất, nếu cô không thể quay về, nhất định phải có hoạch định cho con đường tương lai…
Chỉ là, suy nghĩ một hồi, hai mí mắt bắt đầu nặng trĩu.
Lê Tiêu nằm bên cạnh vẫn còn đang chờ cô nói tiếp.
Tuy rằng hắn vẫn chưa nói chuyện trực tiếp với cô cảnh sát tập sự này, như hai người cũng được xem như đã gặp nhau nhiều lần, cho nên hắn cũng biết lão cảnh sát hỏi cung hắn là giáo viên hướng dẫn của cô.
Trí nhớ của hắn tốt, cuộc sống hơn mười năm lẩn trốn đã giúp hắn hình thành thói quen tốc ký, cho dù chỉ gặp mặt mấy lần, chỉ cần hồi tưởng một lần trong đầu liền có ấn tượng rõ ràng, cô gái kia tuổi còn trẻ, nước da trắng, đôi mắt trong trẻo, khi cười lên hai bên má có lúm đồng tiền, vóc dáng không cao nhưng lưng thẳng tắp.
Chẳng qua lúc ấy hắn cũng không để một tay mơ mới vào đời trong mắt, cảm xúc của cô đều thể hiện trên khuôn mặt, cũng không biết thầy giáo đã nói gì với cô hay không, lần nào nhìn thấy hắn, trong mắt cô cũng đều mang theo sự tò mò và cảnh giác.
Có lẽ là do còn chưa nếm trải qua đau khổ trong đời, trên người cô còn có loại khí chất kiêu ngạo tự cho mình là lợi hại, rất khó để người khác không chú ý đến.
Chỉ là, Lê Tiêu đợi một hồi lâu mà bên cạnh vẫn không lên tiếng, sau đó hắn lại nghe thấy tiếng hít thở đều đều của đối phương.
"..."
Cô cảnh sát tập sự này chủ quan hơn hắn nghĩ, lúc này vậy mà còn ngủ được.
Lê Tiêu im lặng một lúc, sau đó cũng nhắm mắt lại, nhưng lại không định ngủ.
Hắn rất ít khi ngủ dưới tình huống có người khác, định bụng chịu đựng qua đêm nay lại tính tiếp.
Chỉ là, không biết là do mấy ngày nay đi xe lửa quá mệt mỏi, hay là do người bên cạnh ngủ quá say ảnh hưởng đến hắn, ý thức của hắn bất tri bất giác cũng mơ hồ.
Khi hắn tỉnh dậy thì đã là sáng hôm sau.
Hắn thức dậy khi đã không còn sớm, trời bên ngoài đã sáng hẳn. Hắn nhíu mày, không ngờ bản thân lại ngủ say như vậy, hắn cũng không biết bản thân đã bao lâu rồi mới có được một giấc ngủ yên ổn như vậy.
Nhìn khung cảnh quen thuộc trong phòng, hắn mới nhận ra bản thân đã trở về trước kia, hết thảy ác mộng đều chưa xảy ra.
Nghĩ đến đây, hắn vội vàng quay đầu nhìn về phía bên cạnh như là muốn xác nhận cái gì.
Sau đó, hắn nhìn thấy Giang Nhu vốn nên ngủ ở tận cùng bên trong bây giờ đang hiên ngang dang rộng người nằm chính giữa giường, còn Tiểu Phượng thì bị ép dựa vào cánh tay hắn.
Hai tấm chăn trên giường cũng quấn quanh người ai đó, mà Tiểu Phượng chỉ có thể co ro dán lên người hắn.
Lê Tiêu dừng một chút, sau đó đứng dậy, bước xuống giường dịch con gái ra một chút, tuy động tác rất nhẹ nhàng, nhưng Tiểu Phượng vẫn bị đánh thức.
Cô bé dụi mắt, nhìn thấy bố thì mỉm cười ngọt ngào.
Nhưng cũng không cảm kích hành động của bố, mà là xoay người cọ cọ vào người Giang Nhu, ỷ lại dán vào người cô.
Ánh mắt của Lê Tiêu dừng trên người hai người, hắn có hơi sửng sốt.