Edit: Sơn Tra Sau một hồi lâu, hai vợ chồng trung niên bên trong cuối cùng cũng làm xong thủ tục ly hôn.
Vừa ra tới, người phụ nữ trung niên liền liếc nhìn bọn họ, thấy bọn họ muốn ly hôn, bà ta vốn còn định cười nhạo, nhưng khi đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Lê Tiêu, bà ta ngay lập tức im miệng.
Bà ta quay đầu trút giận lên người đàn ông sau lưng, vừa mở miệng đã mắng ông ta vô dụng, ai ngờ người đàn ông từ nãy đến giờ không nói không rằng lại bất ngờ đẩy bà ta ra rồi rời đi.
Người phụ nữ trung niên sửng sốt, không cần suy nghĩ đã đuổi theo phía sau chửi ầm lên: “Lưu Trường Căn, cái đồ hèn nhát nhà ông…”
Cuối cùng không đuổi theo nữa mà đứng tại chỗ khóc lóc ầm ĩ.
Giang Nhu cùng Lê Tiêu đi vào, nhân viên phụ trách mảng hôn nhân bên trong bất ngờ liếc nhìn bọn họ một cái, có lẽ là do không ngờ hai người bọn họ còn trẻ như vậy mà đã ly hôn.
Giang Nhu và Lê Tiêu lấy ra giấy chứng nhận kết hôn và các giấy tờ liên quan.
Nhân viên phụ trách nhận lấy rồi kiểm tra, sau đó nói với bọn họ các điều kiện khi ly hôn, cuối cùng hỏi hai người có tự nguyện hay không.
Giang Nhu gật đầu nói có, Lê Tiêu bên cạnh dừng một chút rồi cũng trả lời là có.
Nhân viên phụ trách lại hỏi thêm một số vấn đề về việc phân chia tài sản và con cái, sau khi xác nhận bọn họ đã thu xếp ổn thỏa mới lấy ra đơn ly hôn cho bọn họ điền vào.
Sau đó, Giang Nhu và Lê Tiêu lại điền vào đơn xử lý và thẩm tra quá trình ly hôn và chứng nhận ly hôn.
Cuối cùng, giấy chứng nhận kết hôn của hai người bị đóng dấu mất hiệu lực.
Sau khi lấy được giấy chứng nhận ly hôn, Giang Nhu và Lê Tiêu liền đi ra ngoài, Giang Nhu còn vừa đi vừa tò mò cầm xem, cảm thấy rất thú vị.
Đi tới cửa, Giang Nhu đột nhiên nghĩ tới cái gì: “Đúng rồi, anh có thể giúp tôi một chuyện được không?”
Lê Tiêu quay đầu nhìn cô, trên mặt không lộ ra biểu cảm gì.
Giang Nhu cũng không biết hắn có ý gì, mặt dày nói: “Hình như vợ cũ của anh còn có một đứa em gái, anh có thể giúp tôi cô bé ấy tìm được không?”
Nói tới đây, Giang Nhu nhíu mày, chủ yếu là do giấc mơ kia đã để lại cho cô ấn tượng quá sâu sắc, đến bây giờ cô vẫn nhớ rất rõ một vài người ở đó, giống như mọi thứ đã thật sự xảy ra.
Cô ở trong mơ đã cứu được em gái ruột, cô em gái kia dường như lúc đầu sống không được tốt lắm, nhưng sau khi nhận được sự trợ giúp của cô, cô nàng đã thi đậu một trường đại học top đầu, còn lấy được người mình thích.
Người kia cũng là người mà cô quen thuộc, chẳng qua hiện tại Giang Nhu không thể nào nhớ ra hắn là ai.
Giang Nhu đưa ra yêu cầu này, ngoại trừ tò mò giấc mơ kia có phải là sự thật hay không, còn có ý muốn giúp đỡ cho cô em gái kia nếu lỡ như có là sự thật.
Lê Tiêu không sao cô lại đột nhiên muốn tìm em gái của “Giang Nhu”, nếu hắn nhớ không lầm, “Giang Nhu” đúng là có một đứa em gái, chỉ là đứa em gái đó từ nhỏ đã bị đem tặng cho người ta.
Đời trước, sau đó em gái của “Giang Nhu” lại bị cha mẹ nuôi bán cho một lão già ế vợ, sở dĩ Lê Tiêu nhớ rõ ràng như vậy là bởi vì lúc chị cả của cô đến đây chúc Tết có nhắc đến chuyện này, lúc ấy “Giang Nhu” cũng không để trong lòng, thậm chí còn kêu chị cả đừng xen vào chuyện của người khác, nói nếu em gái đã bị đem cho thì đã không còn là người nhà của bọn họ nữa.
Khi đó Lê Tiêu đã lấy làm lạ, hắn và "Giang Nhu" đều là người lạnh nhạt, sao lại có thể sinh ra đứa nhỏ thiện lương như Tiểu Phượng chứ?
Hắn nhìn về phía Giang Nhu, phát hiện cô đang nhíu chặt mày, dường như rất lo lắng cho đứa em gái không có quan hệ gì với mình.
Trong lòng có chút xúc động, hắn biết cô có ý gì, bèn nói: “Bây giờ tôi đi xem.”
Giang Nhu quả nhiên hào hứng, vội nói: “Vậy thì tốt quá.”
Lê Tiêu đi rồi, Giang Nhu bèn đi về nhà.
Buổi chiều, Giang Nhu đến nhà trẻ đón con gái lúc ba giờ ba mươi. Sau khi về đến nhà, cô xuống phòng bếp nấu cơm, bé con thì ngồi trên chiếc bàn mới trước cửa vẽ tranh.
Thấy bố trở về, cô bé vui vẻ reo lên: “Bố ——”
Sau đó gấp không chờ nổi nói: “Hôm nay con đã nhận được hoa hồng nhỏ đấy ạ.”
Trên khuôn mặt là nụ cười vui vẻ tỏa nắng.
Lê Tiêu vừa bước vào sân đã bắt gặp khuôn mặt tươi cười của con gái, lại nhìn khói trắng bốc lên từ ống khói trong bếp, không biết vì sao, hắn đột nhiên cảm thấy tim có hơi nhói đau.
Giống như, hắn có một gia đình.
Giang Nhu giống như cũ làm ba món một canh cho bữa tối, thịt bò xào khoai tây, trứng cuộn tôm, cà tím xào và canh cải xanh đậu hũ.
Bé con ăn rất ngoan, không chỉ ăn hết một chén cơm đầy, còn uống hết cả một chén canh.
Lúc ăn cơm, Giang Nhu chủ động hỏi thăm, Lê Tiêu mới mở lời: “Em gái cô hiện đang ở trong trường giáo dưỡng.”
Giang Nhu nghe xong không khỏi sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía Lê Tiêu.
Lê Tiêu không quen khi người khác nhìn mình như vậy, hắn rũ mi tránh đi ánh mắt của cô, suy nghĩ rồi nói: “Mấy năm trước nó bị cha mẹ nuôi bán cho một gã đàn ông lớn tuổi nhà trên núi, sau đó lỡ tay giết chết gã ta.” Trong nhà gã đàn ông kia không còn ai, lúc ấy cô bé mười ba tuổi, cha mẹ nuôi sợ mang tiếng xấu trong làng, cho nên đã khai gian tuổi để gửi cô bé vào trường giáo dưỡng.
Giang Nhu không nói nên lời, bởi vì trong giấc mơ của cô, cô em gái kia không phải như thế này, cô nàng đáng lẽ ra nên thi đậu đại học top đầu, có một cuộc sống tốt đẹp vô hạn.
Lê Tiêu bình tĩnh nói: “Nó sắp được ra rồi.”
Giang Nhu trầm tư một lúc rồi hỏi: “Tôi có thể giúp con bé được không?”
Lê Tiêu liếc nhìn cô một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn cơm: “Tùy cô.”
Chẳng qua sau đó lại bổ sung: “Tôi có một người bạn đi học xa, nhà của chú ấy đang để không, trong nhà chỉ có một người bà lớn tuổi, nếu cô muốn giúp, vậy để nó đến nhà chú ấy ở đi, sau đó có thể dành ra chút tiền cho nó tiếp tục đi học.”
Tuy hắn nói tùy cô, nhưng lại giúp Giang Nhu sắp xếp xong xuôi.
Nhưng lại không để người đến ở trong nhà, dù sao cũng từng lỡ tay giết người, còn từng ở trong trường giáo dưỡng, Lê Tiêu sẽ không để người nọ ở chung một mái nhà với Giang Nhu và Tiểu Phượng.
Ở trong mắt hắn, Giang Nhu cũng chỉ có suy nghĩ hơn Tiểu Phượng một chút, con người cô ngây thơ quá mức, còn có một chút thiện lương ngu ngốc và lòng chính nghĩa không biết sợ là gì.
Nếu không cũng sẽ không bằng lòng giao du với hắn dù biết rõ hắn là “Lê Tiêu”, thậm chí còn sẵn sàng gánh vác trách nhiệm nuôi nấng Tiểu Phượng.
Giang Nhu biết Lê Tiêu không phải là người giàu lòng tốt, hắn có thể làm như vậy, hẳn là vì cô, mặc kệ là nguyên nhân gì, Giang Nhu đều rất cảm kích.
Cô gắp thịt bỏ vào chén hắn, nói một cách lấy lòng: “Anh ăn nhiều một chút.”
Tay cầm đũa của Lê Tiêu khựng lại.
Hắn nhìn về phía Giang Nhu, sau đó nhìn thấy ánh mắt sáng lấp lánh khi cười của cô, hắn lẳng lặng rũ mi, cố gắng lờ đi cảm giác ấm áp không bình thường trong lồng ngực.
Giang Nhu cũng không để ý đến thái độ lãnh đạm của hắn.
Nhóc con bên cạnh thấy mẹ gắp đồ ăn cho bố thì cũng vội vàng đưa chén qua muốn cô gắp cho.
Giang Nhu không cho: “Con đã ăn không ít rồi, không sợ no bể bụng sao hả?”
Cô nhóc mất mát thu hồi chén, nhưng cũng không tức giận, còn rất ngoan ngoãn gắp đồ ăn cho bố mẹ.
Buổi tối, Lê Tiêu vẫn ngủ cùng hai mẹ con, chỉ là bây giờ hắn không chỉ có nửa đêm sửa chăn cho con gái, còn phải đắp chăn ngay ngắn cho người nào đó nằm bên trong mà hay đá chăn.
Giang Nhu ngủ rất xấu, lạnh sẽ quấn chăn, nóng lại thích đá chăn, một mình cô cũng chiếm hết hai phần ba giường.
Tuy rằng mới ở chung mấy ngày, nhưng Lê Tiêu dường như đã quen, còn bình tĩnh giải cứu con gái bị đè dưới cánh tay cô ra ngoài.
Lúc nâng cánh tay trắng mềm của cô lên, mấy ngón tay của Lê Tiêu căng thẳng một cách không tự chủ, hắn không kiềm được mà nhìn lên khuôn mặt của người phụ nữ đang ngủ say bên trong.
Trưa hôm sau, Lê Tiêu đi ra ngoài một chuyến.
Ngày hôm qua, lúc trên đường trở về sau khi giúp Giang Nhu hỏi thăm tin tức, hắn đúng lúc gặp được mấy người bạn trước kia, bọn họ hẹn hắn hôm nay cùng ăn bữa cơm.
Lê Tiêu nói với Giang Nhu một tiếng rồi đi ra ngoài.
Đến điểm hẹn, Chu Cường và Vương Đào đã đến từ lâu, còn gọi một bàn lớn đồ ăn.
Lúc bước vào cửa, nhìn thấy hai người đều ở đây, trong lòng Lê Tiêu không khỏi xúc động.
Đối với Chu Cường và Vương Đào, bọn họ chỉ là những người anh em tốt lâu ngày không gặp, nhưng đối với Lê Tiêu, bọn họ là những người bạn cũ đã mười mấy năm không gặp.
Trong lòng hắn luôn hiểu rõ, những người bạn cũ năm đó, cho dù sau đó có ra sao, nhưng đến khi biết hắn xảy ra chuyện, cả đám đều âm thầm che chở cho hắn.
Chu Cường và Vương Đào thấy hắn đến, vừa ghen tị vừa hâm mộ hắn kiếm được nhiều tiền, sau đó bắt đầu rót rượu cho hắn.
Bữa cơm vô cùng náo nhiệt, nhưng Lê Tiêu không nói nhiều lắm, chỉ là ngồi nghe Chu Cường và Vương Đào nói chuyện, Vương Đào đi theo Chu Cường làm việc trong khách sạn, tuy kiếm được không nhiều, nhưng cũng xem như khá tốt.
Cho nên Vương Đào mới không ngừng nịnh nọt Chu Cường suốt cả buổi.
Lê Tiêu không khỏi thấy buồn cười, vừa uống rượu vừa xem bọn họ khoác lác.
Cơm nước xong xuôi, khi tạm biệt nhau ở trước cửa, Chu Cường đột nhiên kéo Lê Tiêu đến bên cạnh, sau đó nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh… Chuyện là… Em cảm thấy, cho dù anh có đi kiếm tiền, nhưng cũng phải quan tâm đến chuyện nhà. Bình thường em bận rộn trong nhà bếp của khách sạn, không rảnh lo quá nhiều, nhưng chị dâu xinh đẹp như vậy, nghe nói có rất nhiều người hỏi thăm về chị ấy…”
Hắn chỉ nói một cách uyển chuyển, lúc trước trong khách sạn còn truyền ra tin đồn chị dâu muốn bỏ trốn theo người ta, khi đó hắn còn thật sự hoảng sợ, còn chạy ra ngoài tìm người.
May mắn chỉ là hiểu lầm, nhưng chị dâu cũng rất tùy hứng, cũng không biết đã chịu thiệt thòi gì, dứt khoát bỏ về nhà không làm nữa, hại hắn bị giám đốc khách sạn mắng cho một trận.
Lê Tiêu “Ừ” một tiếng: “Cô ấy rất tốt, chú không cần lo lắng.”
Quả thật không cần lo lắng, Giang Nhu không giống như “Giang Nhu”.
Thấy Lê Tiêu đã nói như vậy, Chu Cường cũng không tiện nói thêm gì.
Có điều lại thầm cảm thấy bất ngờ, trước kia Lê Tiêu chưa từng đánh giá Giang Nhu như vậy, còn khen cô rất tốt nữa.
Lê Tiêu không đi thẳng về nhà, mà là đi một chuyến đến trường giáo dưỡng dành cho thiếu niên trong thành phố.
Lúc hắn về đến nhà cũng đúng lúc đến giờ ăn cơm, vừa đến cửa nhà, Chu Kiến đã gọi điện thoại cho hắn, nói anh Thường Dũng ngày nào cũng tìm hắn.
Lê Tiêu bèn nói trong nhà có chút việc, Lê Tiêu đi theo Thường Dũng đã được mười năm, từng giúp gã xử lý rất nhiều chuyện, nếu không phải sau đó Tiểu Phượng xảy ra chuyện, có lẽ hắn cũng sẽ không rời đi, không nghĩ đến sau khi hắn đi được mấy năm, gia đình của anh rể Thường Dũng lại phá sản.
Lần này, Lê Tiêu không định trở về tỉnh G nữa, nơi đó cách quê nhà quá xa, nhất là khi sang năm Chu Kiến sẽ có chuyện.
Chu Kiến nghe hắn nói trong nhà có việc thì tưởng là đứa nhỏ bị bệnh, cho nên cũng không hỏi thêm.
Về đến nhà, Lê Tiêu nói với Giang Nhu: “Ngày mai em gái cô sẽ được thả, cô có muốn đến đó đón nó không?”
Giang Nhu ngẩng đầu nhìn hắn, ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi sẽ đi.”
Lê Tiêu ăn một miếng cơm, không biết xuất phát từ tâm lý gì, lại nói: “Sau này tôi sẽ không quay lại tỉnh G, dự định đến thành phố S, đến lúc đó tôi sẽ nhờ thím nhà bên qua đây giúp cô trông con, chờ đến khi tôi ở bên kia ổn định sẽ đón hai người qua.”
Lúc nói đến đây, giọng điệu của hắn có hơi mơ hồ, bởi vì hắn không biết đến lúc đó Giang Nhu có bằng lòng đi cùng hắn không.
Nhưng thật lòng hắn rất muốn cô đi cùng, còn về phần nguyên nhân, bản thân Lê Tiêu cũng không muốn nghĩ sâu xa.
Giang Nhu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn: “Đến thành phố S?”
Lê Tiêu “Ừ” một tiếng: “Tỉnh G cách nơi này quá xa, đi lại không thuận tiện.”
Giang Nhu gật đầu, đúng là như vậy, thành phố S không giống ở đây, ở đó có xe đi thẳng qua bên này, sáng đi chiều đến.
“Trước kia tôi từng ở thành phố S mấy năm, tương đối quen thuộc với nơi đó.”
Ngược lại là tỉnh G, sau đó hắn chưa từng trở về lấy một lần.
Nhất là khi Tiểu Phượng đã lớn, không thông thạo ngôn ngữ của tỉnh G thì sẽ rất khó hòa nhập.
Đây cũng là nguyên nhân hắn từng không đưa con gái cùng đến tỉnh G, lúc bận rộn ngay cả bản thân mình hắn còn lo không xong, càng đừng nói đến chuyện lo cho đứa nhỏ, năm đó hắn đã cho rằng, ở quê hoàn cảnh quen thuộc, Tiểu Phượng sẽ sống thoải mái hơn.
Giang Nhu gật đầu: “Anh quyết định là được rồi, tôi cũng dự định tham gia thi đại học, đến lúc đó tôi sẽ điền nguyện vọng đại học ở thành phố S, thuận tiện chăm sóc cho con.”
Nói xong lại thở dài sâu sắc, tưởng tượng đến cảnh lại phải thi đại học, cả người cô đều thấy không ổn.
Lê Tiêu nhìn dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc của cô, trong mắt mang theo vài phần ý cười.
Bé con không hiểu gì, hỏi mẹ làm sao vậy.
Giang Nhu xoa đầu cô nhóc: “Mẹ chỉ là quá hâm mộ con thôi, con hiện đang rất hạnh phúc, cố gắng trân trọng ngày tháng ở nhà trẻ đi.”
Bé con nghe không hiểu gì, nhưng em rất thích được mẹ xoa đầu, mỉm cười híp mắt.
Giang Nhu đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội hỏi Lê Tiêu: “Tôi có thể đổi cái tên khác cho con được không?”
Lê Tiêu không biết đầu óc cô sao lại xoay chuyển nhanh như vậy, vừa rồi còn đau đầu chuyện thi đại học, lúc này lại đột nhiên chuyển đến chuyện tên của đứa nhỏ, hắn theo bản năng hỏi: “Làm sao vậy?”
Giang Nhu oán trách: “Anh không cảm thấy cái tên này quê mùa sao? Lúc đầu tôi còn nghe nhầm thành Tiểu Phong, Phong trong diều phong, Phong trong lá phong, như vậy cũng còn được đi, nhưng mà Phượng trong phượng hoàng, đây là tên của người sống ở những năm 60-70 sao? Làm tôi khó mà không nghĩ đến Thúy Hoa hay Xuân Hà… Ha ha ha…”
Nói xong liền tự mình bật cười.
Bé con không hiểu gì hết, nhưng thấy mẹ cười, em cũng cười theo.
Giang Nhu còn hỏi: “Tên này chắc không phải là do anh đặt đấy chứ?”
Thấy hắn không lên tiếng, cô cố gắng mím môi nhịn cười, an ủi hắn: “Thật ra cũng khá hay mà, ha ha ha…”
Nói xong lại không kiềm được mà bật cười.
Lê Tiêu liếc nhìn cô một cái, tiếp tục chuyện cơm của mình.
Giang Nhu còn được voi đòi tiên, dùng tay chấm nước trà trong chén viết lên bàn một cái tên, cô vẫn còn nhớ cô con gái trong mơ tên là “Lê Thanh Xu”.
Viết xong, cô cố ý hỏi: “Tên này thế nào? Tôi nghĩ đó.”
Lê Tiêu liếc mắt một cái, sau đó thản nhiên nói: “Cô xác định không phải để mấy chữ đẹp đứng cùng với nhau chứ?”
Giang Nhu sửng sốt, cảm thấy lời này hình như nghe quen quen.
Nhưng còn chưa đợi cô nghĩ ra, bên ngoài có người gọi Lê Tiêu.
Chu Cường vừa đến đã nghe thấy tiếng nói cười náo nhiệt bên trong. Hắn rất lấy làm bất ngờ, không thể không đi vào sân xem thử, sau đó liền nhìn thấy cảnh một nhà ba người quây quần bên nhau ăn cơm trong nhà, dù cho bóng đèn phía trên rất mờ, nhưng bầu không khí lại vô cùng ấm áp.
Hắn đứng trong sân một lúc lâu không lên tiếng, bởi vì hắn phát hiện, hắn vẫn luôn cho rằng cuộc hôn nhân của anh và chị dâu là một bất hạnh, nhưng thật ra hắn đã sai, trong mấy phút mà hắn đứng ở đây, anh đã liếc nhìn chị dâu rất nhiều lần.
Lúc chị dâu nói cười, trong mắt anh cũng mang theo ý cười.
Cho dù là nhà hắn cũng không có được cảnh tượng ấm áp như vậy. Người khác đều cho rằng Chu Cường sống rất tốt, cậu là đầu bếp khách sạn, hắn cũng sắp được lên chính thức, vợ là quản lý khách sạn… Thật ra tất cả chỉ là bề ngoài, nhà hắn chỉ có cãi vã gây gổ.
Thấy tiếng nói chuyện của bọn họ nhỏ lại, Chu Cường mới dám lên tiếng.
Lê Tiêu đứng dậy đón tiếp Chu Cường, lúc nãy lo nói chuyện với Giang Nhu, hắn không chú ý Chu Cường đã đến đây khi nào nữa.
Chu Cường chỉ là đến đưa chút đồ ăn cho Lê Tiêu, hắn mới vừa tan làm từ khách sạn, có mang theo mấy món trở về. Hắn cũng nghe người ta nói chị dâu không biết nấu cơm, nghĩ anh trở về một chuyến cũng không dễ dàng, cho nên bèn mang theo mấy món đến cho anh bồi bổ.
Nào biết vừa vào cửa đã phát hiện mâm cơm trên bàn trông khá ngon, đồ ăn cũng đã vơi hơn một nửa.
Đột nhiên hắn cảm thấy mẹ hắn nói không sai, Mai Tử có lẽ không phải người đơn giản như hắn nghĩ, cô luôn nói xấu chị dâu trước mặt hắn, nói chị dâu cấu kết với kẻ có tiền làm bậy, nói chị dâu lười biếng muốn chết nên sẽ không nấu cơm… Ở trước mặt hắn mà còn nói như vậy, không biết sẽ truyền thế nào trước mặt người khác.
Lê Tiêu giữ Chu Cường ở lại ăn cơm.
Chu Cường chào hỏi chị dâu, sau đó mỉm cười từ chối: “Cơm nhà em đã làm xong rồi, về sau lại ăn, em đi trước đây.”
Lê Tiêu đi tiễn Chu Cường.
Đi đến cửa nhà chính, Chu Cường kêu hắn đừng tiễn nữa, Lê Tiêu liền không tiễn nữa, chỉ đứng đó vài giây rồi quay vào trong phòng ngồi xuống tiếp tục ăn.
Tới cổng, Chu Cường không nhịn được mà quay đầu nhìn lại, một nhà ba người háo hức lấy đồ ăn hắn mang đến ra, chị dâu còn nói: “Nhiều thêm mấy người bạn giống như vậy thì tốt rồi.”
Anh nghe xong, trên mặt lộ ra ý cười.
Cảnh tượng hoà thuận và vui vẻ làm cho hắn không khỏi cảm thấy hâm mộ.