Edit: Mều
Bàn chân trần của Sơ Nhất cuộn tròn lại, mắt hơi mở to mang theo ngạc nhiên không kịp đề phòng.
Trong lòng cậu không khỏi nhớ đến lời nói hôm qua của Giang Đường, có thể... bố mẹ thật sự muốn ly hôn, bố mẹ muốn tách ra, cậu cũng phải tách em trai em gái ra.
Tâm tư Sơ Nhất vốn mẫn cảm, vào lúc này Lâm Tùy Châu lại làm cho thần kinh của cậu cực kỳ yếu ớt giống như huỳnh thạch long lanh óng ánh, vừa chạm vào đã vỡ.
"Sơ Nhất, không phải như con nghĩ đâu." Thấy vẻ mặt khác thường của con trai lớn, Lâm Tùy Châu vội vàng kéo cậu qua ôm cậu vào lòng. Anh ôm con trai trưởng lớn, lại không khỏi nghĩ đến đây hình như lần đầu tiên anh ôm cậu sau lần đi bộ.
"Mẹ muốn dẫn con đi ra ngoài một khoảng thời gian, đổi một trường học mới, hoàn cảnh có thể không tốt như bây giờ. Nhưng... mẹ muốn để con thoải mái một chút, đương nhiên, trường luyện thi trước đó con cũng không cần bỏ, có thời gian rảnh bố sẽ dẫn em trai em gái đến gặp con, con thấy thế nào?"
"Tại sao nhất định phải là con dọn ra ngoài ở ạ?"
Yết hầu Lâm Tùy Châu lăn lộn, trong lúc nhất thời anh không biết trả lời như thế nào.
Anh không thể nói rõ cho Sơ Nhất biết cậu có bệnh được, anh sợ nhân cách chống đối xã hội của cậu sẽ làm hại em trai em gái, ảnh hưởng đến bọn họ, cậu còn quá nhỏ, có một số việc không thể chịu đựng hoàn toàn.
"Được rồi ạ." Sơ Nhất rất hiểu chuyện, thấy trong này có ẩn tình, cậu thông minh ngừng gặng hỏi: "Con đồng ý dọn ra ngoài với mẹ."
"Sơ Nhất." Lâm Tùy Châu sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, "Bố không phải bỏ rơi con và mẹ, bố vĩnh viễn sẽ không từ bỏ các người, được không?"
"Vâng."
Cậu đứng lên khỏi lồng ngực Lâm Tùy Châu: "Con đi thay quần áo."
"Được."
*Truyện được đăng trêи s2.truyenhd.com của kittenctump*
Trở về phòng, Sơ Nhất mở tủ quần áo ra, quần áo nhỏ nhắn của cậu treo ngăn nắp, Sơ Nhất tùy tiện chọn một bộ quần bò có thắt lưng rồi thay đồ.
Đột nhiên, có người nói chuyện với cậu.
[Bố em không cần em nữa rồi.]
Sơ Nhất sắp xếp lại bộ quần áo nhăn nheo: "Bố sẽ không không cần em."
[Ông ta đã đuổi em và mẹ ra ngoài rồi.]
"Bố vừa mới nói sẽ không bỏ rơi tụi em."
[Vậy sao ông ta lại để cho các người dọn ra ngoài?]
"A Vô!" Sơ Nhất tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên: "Em không cho phép anh nói như vậy! Bố sẽ không không cần em!"
Sơ Nhất siết chặt nắm tay, cả người cậu tức giận run rẩy.
Trong gương, Sơ Nhất nhìn thấy phía sau có thêm một bóng dáng rụt rè.
Cậu run lên, ngay lúc cậu không có phản ứng lại đã cầm lấy tập tranh vẽ dày cộm trêи bàn ném tới: "Đều là lỗi của mày...!!"
Tuy Lương Thiển né được, nhưng con bé vẫn sợ hết hồn, con bé ngơ ngác nhìn người anh trai không giống bình thường, lại nhìn đống sách ngổn ngang dưới chân, khóe miệng trễ xuống, há mồm khóc thành tiếng.
"Thiển Thiển, em sao vậy?" Nghe thấy tiếng động, Lương Thâm vội vàng chạy tới.
Lương Thiển sợ sệt đến không dám nói lời nào, kéo tay áo của Lương Thâm run lẩy bẩy.
Động tĩnh của bọn họ ầm ĩ quá lớn, trong chốc lát, Giang Đường và Lâm Tùy Châu dưới lầu cũng đi lên.
Thấy hai người, vẻ mặt Sơ Nhất không biểu cảm đứng, cậu chỉ tay xuống đất, nét mặt ngoan ngoãn nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo dị thường: "Thiển Thiển vứt tranh của con xuống đất."
"Không phải con..." Thiển Thiển nghẹn ngào ngẩng đầu: "Không phải Thiển Thiển, là anh hai đánh con..."
"Nói dối là đứa trẻ hư, anh hai đối xử tốt với em như vậy, mỗi ngày đều buộc tóc cho em, sao anh lại đánh em được."
"Thật sự không phải là Thiển Thiển... không phải Thiển Thiển..." Lương Thiển oan ức vô cùng, vươn cánh tay nhỏ bé muốn được bố ôm.
Lâm Tùy Châu khom lưng ôm lấy con bé, cái ôm ấm áp của bố làm cho con bé khóc càng dữ dội.
Ánh mắt nhàn nhạt lướt qua, anh trông thấy ánh mắt thâm thúy của Sơ Nhất.
"Anh hai nào có đánh em đâu." Lương Thâm phồng má: "Nhất định là do Thiển Thiển không nghe lời."
"Thiển Thiển không có không nghe lời!"
Bị oan vốn đã rất tủi thân, kết quá Lương Thâm lại còn muốn thêm dầu vào lửa, con bé nhỏ yếu bất lực không nói nên lời, chỉ có thể hóa im lặng thành nước mắt.
Tiếng khóc Lương Thiển có lực xuyên thấu, bị ầm ĩ Giang Đường đau đầu từng trận, sau đó cô khom lưng nhặt tập tranh vẽ dưới đất lên, rút khăn giấy trêи bàn ra lau sạch nước mắt nước mũi của con bé: "Mẹ tin Lương Thiển không có làm, con đừng khóc nữa được không?"
"Thật... Thật không?" Lương Thiển chôn trong ngực Lâm Tùy Châu ngẩng đầu lên, cái mũi nhỏ hồng hồng: "Mẹ, mẹ thật sự tin con sao?"
"Ừm, mẹ tin con."
Nghe thế, Lương Thiển nín khóc mỉm cười.
Thái độ Giang Đường dịu dàng như thế làm cho Lương Thâm nghĩ đến lần bị đâm kim hoảng sợ kia, rõ ràng đều là một mẹ, dựa vào cái gì mẹ đối xử tốt với Thiển Thiển như vậy? Mà đối với cậu là hung dữ như vậy!
Lương Thâm vừa tức vừa không cam lòng, cậu ngửa đầu la lên: "Mẹ ma quỷ lại lừa em đó, Thiển Thiển là đứa ngốc!"
Sau đó làm cái mặt quỷ, Lương Thâm vắt chân lên cổ mà chạy.
Thiển Thiển vốn đã được dỗ xong: "Oa...! Mẹ lừa con."
Giang Đường: "...."
Những ngày tháng này không có cách nào trải qua.
Lâm Tùy Châu để cho bảo mẫu ôm Lương Thiển xuống lầu trước, lại lôi Lương Thâm giao cho Tiểu Cao, cuối cùng trấn an Sơ Nhất, sau khi làm xong tất cả những việc này anh mới đơn độc nói chuyện với Giang Đường.
"Anh thấy rồi chứ, quyết định của tôi không có sai."
Lâm Tùy Châu công việc bận bịu, đã không có chợp mắt gần hai ngày, lại lo nghĩ con của mình, bất kể là tinh thần hay thể xác đã sớm mệt mỏi không chịu được.
"Lương Thâm và Lương Thiển đều còn nhỏ, trước khi tình hình Sơ Nhất không ổn định, tôi sẽ hạn chế cho bọn nó tiếp xúc."
Anh nhìn về phía vợ mình, khẽ vuốt cằm: "Vậy thì theo ý của cô đi."
"Cảm ơn sự thỏa hiệp của anh."
"Tôi chỉ vì con."
Giang Đường nở nụ cười trào phúng, xoay người ra khỏi phòng.
Bởi vì tuần sau phải đi dạy vũ đạo cho Hạ La, cô muốn lập tức quyết định chỗ ở của cô và Sơ Nhất trong tuần này, hiệu suất của Lâm Tùy Châu rất nhanh, mấy ngày ngắn ngủi đã làm thủ tục chuyển trường xong, thậm chí đã tìm cho bọn họ một căn phòng rất tốt gần trường tiểu học Hạnh Phúc.
Nhà tiểu khu phổ thông, đương nhiên hoàn cảnh không sánh được với biệt thự hiện nay của bọn họ, nhưng cũng không tệ.
Nhà Lâm Tùy Châu mua là lầu sáu, hướng về mặt trời, hai phòng một sảnh, trang trí đầy đủ, còn có một cái ban công nhỏ.
"Nhà của cặp vợ chồng già, vì phải ra nước ngoài với con gái cho nên họ quyết định bán nhà này đi." Trợ lý của Lâm Tùy Châu cẩn thận nhìn Giang Đường một chút: "Trang trí có chút cũ kỹ, không biết..."
Giang Đường đi loanh quanh mỗi phòng, đưa tay sờ bàn gỗ có chút cũ kỹ này: "Không sao."
"Trở về liên hệ kỹ sư thiết kế, cải tạo trang trí phòng ốc lại lần nữa đi."
Giang Đường sửng sốt một chút, xua tay nói: "Khỏi đi, trang trí lại quá phí sức, tôi cảm thấy như vậy là tốt rồi."
Vẻ mặt Lâm Tùy Châu nhàn nhạt: "Cũng không phải để cô tự làm."
Giang Đường: "..."
"Một tuần là có thể làm xong, huống hồ chỉ là thay đổi vật dụng trong nhà một chút, thay đổi phong cách một chút, không mất bao nhiêu thời gian."
Giang Đường biết nói không lại anh, nói thêm gì nữa cũng chỉ uổng phí nước bọt.
Anh lại lấy một chùm chìa khóa từ trong ngực ra đưa đến tay cô: "Cầm."
Giang Đường cúi đầu nhìn, lắc đầu: "Thôi khỏi, loại tiểu khu phổ thông ở đây chạy xe sang chói mắt rồi lắm, người ta sẽ nghĩ tôi là tình nhân cao cấp được bao nuôi."
Lâm Tùy Châu: "Bây giờ không có tình nhân cao cấp nào lại lái xe 10 vạn."
Giang Đường: "..."
Được rồi.
Cô tiếp nhận chìa khóa: "Không ngờ anh vẫn rất chu đáo."
Lâm Tùy Châu cười nhạt: "Không chu đáo bằng cô."
"..."
Tên bắt bẻ chết tiệt, một ngày không châm chọc cô sẽ chết sao.
Xem nhà xong, đoàn người rời khỏi tiểu khu Hạnh Phúc.
Trêи đường trở về, hai người im lặng từ đầu đến cuối.
Thư ký ngồi bên cạnh tài xế rõ ràng cảm giác bầy không khí không đúng lắm, cậu ta nín thở tập trung, không dám thở mạnh một chút, chỉ lo xui xẻo chọc phải Lâm Tùy Châu sẽ mất đi chén cơm.
"Chờ nhà sửa chữa xong, tuần sau chuyển đến đi." Lâm Tùy Châu đánh vỡ im lặng: "Cũng chuẩn bị cho Sơ Nhất tốt một chút."
"Thứ bảy tôi còn phải đi làm việc, nên chuyển tới vào ngày mai đi, trang trí thì có thể thừa lúc ban ngày chúng tôi không có ở nhà mà làm."
Lâm Tùy Châu nhìn gò má tinh tế của cô, người vợ lẳng lặng làm bình hoa ngày xưa kia giờ phút này làm cho anh cảm thấy cực kỳ xa lạ, giống như anh chưa bao giờ quen biết cô vậy.
"Như cô mong muốn."
Cuối cùng, anh nói bốn chữ lạnh lùng này.
"..."
*Truyện được đăng trêи s2.truyenhd.com của kittenctump*
Trêи bàn cơm tối, Giang Đường liền tuyên bố tin tức cô cùng Sơ Nhất muốn rời khỏi đây.
Sơ Nhất vùi đầu ăn cơm, không có phản ứng gì.
Nghe thấy mẹ ma quỷ phải đi, Lương Thâm vui vẻ suýt chút nữa nhảy dựng lên từ trêи ghế, nếu không phải bởi vì Lâm Tùy Châu ở kế bên nhìn cậu, có thể cậu sẽ hát vang một bài ngày mới tươi đẹp.
"Mẹ, hai người muốn đi đâu?" Lương Thiển ngồi trêи ghế nhỏ của mình, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn còn dính hai hạt cơm nhỏ.
"Muốn đi ra ngoài ở, Thiển Thiển muốn đi với mẹ không?" Giang Đường dụ dỗ con gái.
Con bé phồng má, dùng sức lắc đầu: "Con muốn ở cùng với bố."
Quả nhiên.
Giang Đường bĩu môi, im lặng tiếp tục ăn cơm.
Sau bữa tối, cô bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Đồ Giang Đường mang theo cũng không quá nhiều, một ít quần áo và mỹ phẩm, dù sao ở đó đã chuẩn bị đầu đủ hết, cái gì cũng có. Sau khi bỏ đầy đủ mọi thứ vào trong vali, Giang Đường lại đi đến phòng Sơ Nhất.
Cô vốn dĩ muốn thu dọn cho Sơ Nhất, kết quả vừa đến cửa phát hiện Sơ Nhất đã thu dọn xong.
Quần áo chỉnh tề đặt trong vali, còn đem theo một ít sách và mấy món đồ chơi, cậu thu dọn vô cùng gọn gàng.
"Con tự mình làm hết sao?"
"Vâng ạ."
Cô tiến lên kiểm tra, hài lòng vỗ vỗ đầu nhỏ nhắn của cậu: "Sơ Nhất thật giỏi, cái gì cũng biết."
Sau khi được khích lệ, khuôn mặt Sơ Nhất đỏ ửng, cậu cúi đầu nhìn mũi chân, ngại ngùng cực kỳ.
Giang Đường có chút đau lòng, vì cậu quá hiểu chuyện quá thông minh nên làm cái gì cũng đều bị coi là chuyện đương nhiên, hiển nhiên cũng không được người lớn tán thưởng.
Không giống với Lương Thâm, Lương Thâm quen bướng bỉnh rồi, thoáng hiểu chuyện một chút sẽ được quà và khen ngợi.
Cô nửa ngồi nửa quỳ, nhẹ nhàng xoa vành tai mềm mại của Sơ Nhất: "Mẹ không phải là người mẹ tốt, nếu mẹ làm cho con không vui thì con nói cho mẹ biết, được không?"
"Mẹ là người mẹ tốt."
Giang Đường nở nụ cười: "Mẹ tốt cũng sẽ phạm sai lầm, một khi mẹ phạm sai lầm con phải nói thẳng với mẹ, không được lén lút nói với A Vô, có được không?"
"Con nhớ rồi."
Nhận được câu trả lời, Giang Đường đứng dậy rời đi.
Vì được dọn ra ngoài ở, cô có thể nói là nhẹ nhõm cả người.
Ngược lại hệ thống hoảng sợ, vội vàng xuất hiện, cậu hỏi: "Cô không thể dọn ra ngoài được đâu! Cô dọn ra ngoài thì nhiệm vụ làm sao bây giờ?"
Giang Đường nháy mắt mấy cái, hỏi ngược lại: "Có ai nói là tôi không thể dọn ra ngoài sao?"
"...Không có." Tiểu Khả vội vã nói: "Nhưng cô rời khỏi chỗ này, nhiệm vụ sẽ gặp trở ngại, số dư sinh mệnh của cô sẽ bị tiêu hết rất nhanh."
Giang Đường vô cùng ung dung: "Nhiệm vụ của tôi là làm vợ hiền mẹ tốt đúng không?"
Tiểu Khả mờ mịt nói: "Đúng vậy."
"Tuy tôi dọn ra ngoài, nhưng không có ly hôn với Lâm Tùy Châu, cho nên tôi vẫn là vợ của anh ta có đúng không?"
"...Đúng vậy."
Giang Đường nói tiếp: "Con trai cả của tôi Sơ Nhất còn đang ở bên cạnh tôi, cho nên tôi có thể tiếp tục làm nhiệm vụ mẹ tốt, có đúng không."
"À...Hình như đúng."
"Vậy không phải là được rồi sao." Giang Đường nhíu mày: "Tôi chuyển ra khỏi Lâm gia cũng không ảnh hưởng đến manh mối chính của nhân vật mẹ hiền vợ tốt của tôi, vậy cậu *beep* *beep* với tôi làm gì?"
Tiểu Khả: "..."
Nói thì nói như thế, nhưng... nhưng cậu luôn có cảm giác có gì đó sai sai!!!!
Mều có lời muốn nói:
Các tình yêu Valentine vui vẻ
(ノ*>∀<)ノ ♥ ♥ ♥ ٩(๛ ˘ ³˘)۶♥